Chương 7: Ba ngày (1)
Bạn có tin tưởng rằng có kiếp trước và kiếp sau không?
————————·——————————————
Lần đầu tiên Bạch Bân gặp Đinh Hạo là vào năm 2 tiểu học.
Đinh Hạo từ nhỏ đã xinh đẹp lạ thường, thông minh lanh lợi, đôi mắt tinh ranh mang theo một chút ý đồ xấu xa, hàm răng trắng cùng má lúm đồng tiền lộ ra khi cười làm người ta cảm thấy ngọt ngào, không ít người nhịn không được tưởng tượng cùng cậu quậy phá cười nói vui vẻ.
Nhưng Bạch Bân không làm được điều đó, từ nhỏ anh đã được giáo dục rằng anh không thể làm như vậy. Vì thế hắn luôn luôn đứng từ xa nhìn Đinh Hạo, cho đến một ngày anh không kìm chế được tình cảm của mình, bắt đầu tiếp cận cậu.
Nếu nói một người luôn sẽ có một thứ cả đời này họ luôn tâm niệm có được, vậy thì đời này Bạch Bân chỉ muốn có một người, Đinh Hạo.
Cũng vì không biết từ bao giờ mà anh đã rơi vào lưới tình, đến khi phát hiện ra thì đã không thể thoát ra được.
Từ nhỏ Bạch Bân đã đi theo gia sư nhà họ Bạch sinh hoạt, anh đã sớm học nhanh hơn các bạn cùng lứa tuổi, gia đình và môi trường sống cho phép anh trưởng thành sớm.
Nhưng lần đầu tiên Bạch Bân hiểu được "trưởng thành " cũng chính là "biệt ly".
Bạch Bân biết được tương lai của anh đã có kế hoạch rõ ràng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày anh rời nơi này, Đinh Hạo cũng sẽ rời đi. Có lẽ là đại học, có lẽ là trung học, thậm chí còn sớm hơn... bọn họ rồi sẽ dần dần xa cách...
Bạch Bân hiểu rõ, anh không thể ngăn cản sự xuất hiện của "Một ngày nào đó trong tương lai", việc duy nhất anh có thể làm đó là nhìn Đinh Hạo nhiều hơn, nhớ kỹ cậu.
Nhưng cái "Một ngày nào đó" đột ngột xảy ra sau một câu nói của Đinh Hạo.
Đinh Hạo khi đó còn đang học cấp hai, cậu một bên xách cặp, một bên đá cái túi lưới đựng bóng đá, cười hì hì của đám bạn kề vai sát cánh đi qua. Đinh Hạo lớn giọng, dù ở xa cũng có thể nghe thấy: "Ai tao nói với tụi mày a, bố tao đã đồng cho tao đi học trường cấp 2 ở thành phố, đến lúc đó chúng ta sẽ là đối thủ, tao sẽ không cho tụi mày đá bóng nữa đâu a! Ha ha ha!"
"Ha, thoải mái đi Đinh Hạo, đến lúc đó lại có thể cùng Lý Thịnh Đông chuồn đi xem phim... tao cũng muốn đi a!" Một cậu nhóc ở bên cạnh bày tỏ vẻ hâm mộ, đấm một phát vào vai Đinh Hạo rồi làm mặt quỷ: "Nhưng mà tao nghe nói, Lý Thịnh Đông tìm được một chị năm ba làm "bạn gái"!"
"Nhảm nhí!" Đinh Hạo vặn lại: "Đó là Lý Thịnh Đông vội vàng theo đuổi người ta, nhìn bộ dáng của nó xem có ai chịu được, hừ hừ, chờ đó cho tao..."
Bạch Bân ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn bọn Đinh Hạo đi qua, dặn dò tài xế đi theo sau. Chờ đến khi đám nhóc nhà ai nấy về, anh mới chặn đường Đinh Hạo, mở cửa sổ nói với cậu một câu: "Lên xe." Khi đó Bạch Bân đang ở thời kỳ vỡ giọng, âm thanh có chút khàn khàn, nhưng khi nói lại mang theo một chút uy lực khó tả.
Đinh Hạo có chút kháng cự, cậu biết Bạch Bân, biết đây là con trai của ông chủ trước đây của bố cậu: "Làm... làm gì?" Cậu không muốn nói lắp nhưng thấy Bạch Bân liền có một chút khẩn trương.
Bạch Bân mở cửa xe cho cậu vào, nhường chỗ cho cậu ngồi: "Nhà cậu có chút việc, chú Đinh nhờ tôi tới để đón."
Đinh Hạo đi vào với quả bóng trong tay, ngồi trong xe vẫn căng thẳng, ghế ngồi bọc đệm len màu trắng mềm mại, thảm chân cũng sạch sẽ, người ngồi bên cạnh tự nhiên một dáng vẻ cao quý thanh lịch hơn bao giờ hết. Đinh Hạo trộm nhìn một cái, Bạch Bân vẫn ngồi đọc sách một cách im ắng, người này và cậu thật sự không cùng một thế giới, người này quá hoàn mỹ, cứ như học sinh gương mẫu từ trong sách bước ra, không hề nhiễm chút bụi trần.
Đinh Hạo ôm quả bóng trong tay chặt hơn, hơi thất thần ngồi đó, cảm thấy thân thể dơ hầy vừa chơi bóng của mình không hợp với mọi thứ xung quanh Bạch Bân.
Bạch Bân quay mặt lại, hít thở không thông.
Đinh Hạo càng thêm xấu hổ, hơi quay đầu quay sang một bên khai: "Tôi vừa mới đá bóng xong, mùi mồ hôi có chút nặng..."
Bạch Bân tiến lại gần, chóp mũi gần như chạm vào vai Đinh Hạo: "Ừ."
Đinh Hạo cảm thấy có chút không ổn, muốn đẩy anh ra nhưng không dám: "Tôi... bố tôi tại sao lại kêu cậu đến đón tôi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Bạch Bân nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, mang theo hơi thở trẻ trung sôi nổi hoà quyện mùi cỏ xanh và mồ hôi trên áo, quả thật rất hấp dẫn. Anh ho khan một tiếng, lùi lại một chút nói: "Bố tôi đã trở lại, muốn ôn chuyện."
Đinh Hạo nga một tiếng, cúi đầu nhìn ngón tay đang cầm túi lưới đựng trái bóng.
Bạch Bân nắm lấy tay Đinh Hạo, không hề ghét bỏ cặp móng đen sì của cậu: "Nghe nói, cậu muốn học trường cấp 2 ở thành phố?"
Đinh Hạo bị anh nắm đến cả người khó chịu, giống như một con mèo hoang nhỏ bị anh cưỡng chế vuốt lông: "Ừm, đúng vậy, qua mấy ngày nữa tôi sẽ chuyển trường. Cái kia... Bạch Bân, tay tôi dơ, đừng làm dơ tay cậu..."
Bạch Bân ừ một tiếng rồi buông ra một chút, nói: "Cậu chuyển trường là vì Lý Thịnh Đông? Cậu cùng cậu ta quan hệ... có quan hệ tốt sao?"
"Đúng vậy, bọn tôi là anh em tốt, chúng tôi đồng ý cùng nhau học chung." Tay Đinh Hạo rốt cuộc cũng được buông ra, thoải mái hơn một chút, cẩn thận cọ hai cái trên quần đùi mình, tựa như từ trên đùi chủ nhân nhảy xuống lắc lắc lông.
Bạch Bân thầm ghi nhớ những lời này vào trong lòng, lại cầm lấy quyển sách tiếp tục xem, dọc đường đi cũng không nói thêm câu nào. Chỉ là tốc độ lật trang chậm hơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------
Bữa tiệc lần này là một bữa tiệc gia đình nhỏ, phần lớn đều đưa nhà tới dự, có rất nhiều trẻ em đi theo, nhưng liền làm cho Đinh Hạo chói mắt. Đinh Hạo một thân mặc đồ thể dục vừa mới vận động, trên người chỗ trắng chỗ đen không nói, còn cầm quả bóng đá, huống chi người mà cậu đang đứng bên cạnh là một quý công tử sạch sẽ như Bạch Bân. Có thế thấy ngay sự tương phản cao thấp này.
Bố Đinh Hạo hai mắt trừng tới, nháy mắt liên tục ra hiệu cho Đinh Hạo nhanh chạy qua đây. Đinh Hạo ôm bóng đá vội chạt tới, cảm thấy bị bố cậu đá vào cái còn thoải mái hơn ở cùng Bạch Bân, ở cạnh Bạch Bân làm cậu cảm thấy áp lực không thể tả xiết.
Đinh Hạo bị bố đánh hai cái, rốt cuộc vẫn là bố của hắn, không nỡ tàn nhẫn ra tay nữa, cầm lấy khăn lông ướt trên bàn kêu cậu lau tay rồi vào ăn cơm. Nhưng khi bố Đinh nhìn thấy Đinh Hạo lau chiếc khăn từ màu trắng thành màu đen, dù tính tình có tốt đến đâu, ông đấm một cú trên đầu Đinh Hạo: "Lại lén đi đá banh nữa hả? Mau đi vào nhà vệ sinh đem đống móng này rửa sạch sẽ đi! Lần sau còn chơi thành con khỉ bẩn thì dù cho bà có quan tâm đến đâu, bố cũng sẽ cho con một trận."
Đinh Hạo bị đánh tới cũng không để bụng, lè lưỡi chạy ra ngoài tìm chỗ rửa tay.
Những người lớn trong phòng bật ra một tràng cười, họ đều nhìn Đinh Hạo lớn lên, rất thích đứa trẻ xinh đẹp thích vận động này.
Thư ký Bạch tối nay rất có hứng, cười nói: "Aiya lão Đinh này, đừng quá nghiệm khắc. Đinh Hạo này là một đứa trẻ ngoan, hoạt bát một chút vẫn tốt hơn. Lão xem Bạch Bân này, xem ra tính tình như ông cụ non của nó không thay đổi được, cách nói chuyện cũng chả khác lão già chúng mình."
Bố Đinh lập tức xua tay: "Nào có như vậy, Bạch Bân đây là làm việc cẩn thận, con khỉ quậy nhà chúng tôi không thể so sánh được!"
Mọi người xung quanh cũng khen Bạch Bân có nhiều ưu điểm, có nói bao nhiêu cũng không hết. Nói chung là không phải thư ký Bạch mà là khen con trai của ông, thư ký Bạch nghe xong rất thoải máy, bưng chén rượu tới mời bọn họ một ly.
Nhà vệ sinh của khách sạn tương đối cao cấp, kính lớn cũng được khảm những khối pha lê vô cùng đẹp. Đinh Hạo sau khi rửa tay nhịn không được soi gương thêm một lúc, cảm thấy bản thân càng ngày càng đẹp trai hơn. Đang xem mình hợp với dáng nào thì thấy Bạch Bân cũng đi vào.
Bạch Bân ở bên cạnh rửa sạch tay, thong thả ung dung lau khô, cũng không vội đi ra ngoài. Chỉ là anh đột nhiên lại bắt lấy cổ tay Đinh Hạo.
"Đinh Hạo, cậu thật sự muốn chuyển trường?" Đây là lần thứ hai anh hỏi câu này.
Đinh Hạo cũng có chút thẹn quá hoá giận, giật giật tay muốn thoát ra, dứt khoát nói: "Đúng vậy, tôi muốn chuyển trường! Việc tôi chuyển trường có liên quan gì tới cậu!"
Bạch Bân cầm chặt tay cậu, không để cho cậu thoát ra, nhìn chằm chằm cậu nói: "Vì Lý Thịnh Đông sao?"
"Đúng vậy!" Đinh Hạo trong vô thức đổ thêm dầu vào lửa, thật chất cậu chỉ cảm thấy trường cấp hai ở thành phố quản lý lỏng lẻo, cuộc sống thoải mái hơn, lúc này nghe Bạch Bân nhiều lần lặp đi lặp lại nhắc tới Lý Thịnh Đông liền dứt khoát theo lời anh nói. Đinh Hạo ngẩng đầu trừng mắt với Bạch Bân, nhìn áo sơ mi sạch sẽ của anh, mái tóc được chải gọn gàng cùng với gương mặt lạnh băng vô cảm của anh không khỏi tức giận. Từ khi cậu bước chân vào cửa liền bất giác bị đem ra so sánh với Bạch Bân, cậu ghét cái cảm giác cái gì cũng bị so với Bạch Bân: "Tôi đúng vì Lý Thịnh Đông mà chuyển trường thì làm sao?! Tôi rất vui khi được chơi cùng với cậu ấy!"
Bạch Bân nắm chặt mười ngón tay, rồi đưa tay kéo đứa nhỏ đến trước mặt mình, anh so với Đinh Hạo lớn hơn hai tuổi, cũng cao hơn Đinh Hạo một cái đầu, liền như vậy từ trên cao nhìn xuống cậu, trong ánh mắt nhìn cậu lạnh băng: "Em nói lại tôi xem!"
Đinh Hạo trừng mắt, "Tôi nói tôi rất thích ở một chỗ với...... Ưm!"
Bạch Bân lần này không chờ cậu nói xong liền giận dữ cúi xuống ngăn chặn cái miệng đang làm anh tức giận, Đinh Hạo vung nắm đấm, anh liền giữ chặt bàn tay không yên phận của cậu. Đinh Hạo muốn trốn nhưng anh đã lấy một tay ấn vào lưng Đinh Hạo, cúi đầu thấp hơn để làm sâu hơn nụ hôn này.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Bạch Bân khi còn trẻ, anh cũng khẳng định, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của Đinh Hạo. Bọn họ đều không nói nên lời, nhiệt liệt hôn, chỉ là anh bởi vì yêu mới cuồng nhiệt, còn Đinh Hạo có thể là do tức giận.
Vốn dĩ đây là hình phạt nhất thời, nhưng khi hai chiếc lưỡi quện vào nhau, cái loại hương vị ngọt ngào này làm cho anh quên đi ý định ban đầu của mình. Mãi đến khi người bị anh đè nén không chịu khuất phục, anh mới lưu luyến buông cậu ra.
Đinh Hạo bị anh hôn đến chảy nước mắt, vừa thở hổn hển vừa duỗi tay run run đẩy Bạch Bân ra: "Anh anh anh, anh có bệnh à??!!"
Bạch Bân nhìn Đinh Hạo, Đinh Hạo cái trán còn mang theo chút mồ hôi mỏng, Bạch Bân cảm thấy tay cũng bắt đầu đổ một chút mồ hôi: "Đinh Hạo, anh thích em."
Ánh mắt Đinh Hạo nhìn anh lập tức liền thay đổi, chỉ vào anh mắng: "Biến thái!"
Sắc mặt Bạch Bân cũng tay đổi, tuy rằng anh còn nắm tay Đinh Hạo, nhưng đầu ngón tay đã bắt đầu lạnh lẽo, cảm giác ớn lạnh lan dọc theo đầu ngón tay, ngay cả trái tim cũng bất giác rụt lại một chút: "Anh không phải, anh chỉ là... đối với em..."
Đinh Hạo hất tay anh ra, ánh mắt cũng mang theo vẻ khinh thường: "Bạch Bân, đồ biến thái! Đừng chạm vào tôi!"
Sắc mặt Bạch Bân có chút tái nhợt, anh phải dùng rất nhiều sức mới rút tay mình về, mím môi lẳng lặng nhìn Đinh Hạo một hồi, nhìn thấy rõ ràng vẻ chán ghét từ trong mắt người anh thích, nhìn cậu xoay người rời đi.
Bạch Bân ở trong nhà vệ sinh ngây người một hồi lâu, anh thấy rõ ràng gương mặt đồi bại của mình trong gương, cũng thấy rõ chính mình hiện tại không có bất cứ biện pháp nào giữ người kia lại.
Chờ đến khi Bạch Bân trở về, tiệc rươu đã sắp kết thúc, thư ký Bạch đang nói chuyện với mọi người: "Lần này tôi tới đây cũng là để cảm ơn mọi người mấy năm nay đã giúp đỡ tôi. Còn tôi, bước tiếp theo tối phải đi đến thành phố H làm Tỉnh uỷ viên, Bạch Bân về sau..."
"Con đi cùng ngài." Bạch Bân đứng lên, liếc mắt nhìn Đinh Hạo ở đối diện, Đinh Hạo lập tức xoay đầu đi. Bạch Bân khẽ rũ mắt, ngón tay nắm chặt đến phát đau: "Con đã nghĩ kĩ rồi, con sẽ chuyển trường, cùng ngài đi đến đó."
Thư ký Bạch liếc mắt nhìn con trai bên cạnh, có chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng cười nhận lời nói: "Đúng đúng, tôi định lần này về sẽ dẫn Bạch Bân theo, tôi cùng mẹ Bạch đều ở bên đó, cũng tiện chăm sóc, ha ha." Ông cùng mẹ Bạch Bân quanh năm không ở nhà, Bạch Bân vẫn luôn được ông Bạch chăm sóc, họ cũng nợ Bạch Bân sự quan tâm. Lần này vốn dĩ lúc đầu Bạch Bân không đồng ý chuyển trường, bây giờ không biết vì cái gì mà đổi ý. Tuy nhiên đây là chuyện tốt, ông đương nhiên sẽ đáp ứng.
Mọi người đều đã nghe nói về việc thư ký Bạch được điều làm Tỉnh uỷ viên, lần này chính tai nghe được, lại càng chúc mừng không ngừng. Bọn họ đều là cấp dưới cũ đi theo thư ký Bạch đã lâu, trong lòng âm thầm tính toán không ngừng.
Trong suốt thời gian đó Bạch Bân không nói một lời, anh đang âm thầm tính toán tương lai của mình, tính những món hời sau này của mình, trong đó có... Đinh Hạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro