Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Càng ghen càng yêu

Đinh Hạo được Bạch Bân nuôi dưỡng từ nhỏ.

Đây là chuyện hết sức bình thường với nhà họ Bạch, nhà họ Đinh trong lòng cũng âm thầm tán thành câu nói trên. Từ khi còn nhỏ, Đinh Hạo và Bạch Bân đã cùng nhau lớn lên, đối với những người như Bạch Bân- chuyện gì cũng có kế hoạch chu toàn, trước mặt của Đinh Hạo, cũng chỉ còn dư lại 2 chữ —— cưng chiều. 

Sự cưng chiều đối với Đinh Hạo có 2 cấp độ, của Bạch Bân xem như còn có nguyên tắc, còn đối với bà của Đinh Hạo thì luôn chiều chuộng một cách vô điều kiện. Bà cụ đã có tuổi, tóc trên đầu đã bạc phơ, đối với cháu mình cứ như sợ chỉ cần ngậm trong miệng đã tan, nắm trong tay cũng sợ rớt, mỗi tối đều mang máy trợ thính gọi điện thoại cho Đinh Hạo. Như thường lệ liền không cầm được sự vui sướng, nóng lòng kêu lên: "Hạo Hạo bảo bối à, chừng nào cháu mới đến gặp bà? Bà có làm cho cháu món thịt heo mà cháu thích nhất, à đúng rồi, còn có táo ngâm rượu nữa!" 

Đinh Hạo cũng thích cùng bà cụ nói chuyện vài câu, mãi đến khi ông cụ cười một tiếng, nhưng lần này khi bà hỏi khi nào trở về, cậu nhất thời cũng ấp úng: "Bà, cái kia... gần đây cháu có chút việc bận..."

Bà Đinh khịt mũi, đứng dậy đi lật lại lịch, đếm ngày một chút mới nói: "Ôi chao, phải chăng đã sắp đến sinh nhật Bạch Bân rồi à? Năm nay các cháu còn tính đi du lịch phải không? Nhớ, mang theo nhiều quần áo đi đường nhé, đừng để bị cảm lạnh.  Về việc những món kia, bà sẽ gọi thằng nhóc Đông đến lấy rồi đưa cho hai đứa, cũng đúng lúc tên nhóc đó có chút việc phải vào thành phố."

Bà Đinh cúp điện thoại liền đi tìm Lý Thịnh Đông, căn bản không nghe thấy Đinh Hạo ở đầu bên kia lớn tiếng nói không cần.

Đinh Hạo ngăn cản quá muộn, thở dài một tiếng, không còn cách nào khác, ai bảo nhà cậu với Lý Thịnh Đông lại là hàng xóm với nhau.

Đinh Hạo ở nhà chờ điện thoại của Lý Thịnh Động, cậu còn  để riêng nhạc chuông đặc biệt cho Lý Thịnh Đông, lần gọi điện gần đây nhất đều có hàng loạt tiếng trẻ con kêu bố bố, chưa kể đến việc âm thanh ấy đều mang sự thân thiết. Nhưng chờ tới chờ lui, vẫn không có tiếng chuông điện thoại nào reng lên. 

Đinh Hạo lại tiếp tục nghịch điện thoại, rốt cuộc cũng có một hồi chuông vang lên, nhưng lại là Bạch Bân gọi tới.

Bạch Đại thiếu trăm công ngàn việc, vừa phê xong công văn liền có một chút thời gian rảnh, gọi điện hỏi Đinh Hạo xem trưa muốn ăn gì: "Chúng ta ra ngoài ăn có được không? Anh có một cuộc họp lúc hai giờ chiều, có hơn một giờ rảnh vừa kịp ăn cơm. Một nhà hàng tên Nam Quốc vừa mới khai trương, nghe nói món tôm viên bên đó làm không tồi."

Đinh Hạo đồng ý ngay, liên tục nói tốt quá, cậu sợ khi Bạch Bân đang gọi điện thoại thì cuộc gọi từ Lý Thịnh Đông cũng gọi tới. Tên Lý Thịnh Đông kia là một tên lưu manh chính gốc, nếu không gọi điện được liền sẽ mang theo đồ vật xông vào nhà của cậu. Cái tên chết tiệt đó từ lâu đã tò mò không biết nơi ở của cậu ra sao, nếu như bị hắn xông vào, Đinh Hảo cảm thất chắc chắn kì nghỉ của bản thân liền kết thúc.

Lý Thịnh Đông cùng Bạch Bân luôn đối địch, mọi người đều biết chuyện này.

Bạch Bân ở điện thoại kia đầu tạm dừng một chút, nói: "Hạo Hạo, hôm nay em vội cái gì vậy?"

Đinh Hạo chột dạ một chút, nói: "À à, không có gì , em chỉ đang ở nhà ở bận xíu. Đúng rồi, em vừa lên mạng mua mấy thứ, khối Rubik của Bạch Hạo lại hỏng rồi, em đã hứa với nó sẽ cho nó vài cái mới."

Bạch Bân ở đầu điện thoại bên kia cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp có sức hút: "Anh cũng không biết làm sao, khi đi làm lúc nào anh cũng nghĩ tới em, mấy ngày nay đều không thể yên tâm làm việc. Hạo Hạo, em cũng giống anh, đúng không?"

Đinh Hạo bị giọng nói của anh làm cho mặt đỏ tới mang tai, sống lưng thẳng tắp, có chút ngượng ngùng chỉ ừ một tiếng coi như đáp lại.

"Vậy buổi trưa gặp nhau ở nhà hàng nhé?"

"Dạ."

Giữa trưa, nhà hàng Tửu Quốc.

Đinh Hạo tới tương đối sớm, ngồi ở kia nghịch điện thoại chờ Bạch Bân đến. Cậu do dự một chút, lại đổi điện thoại qua chế độ rung.

Bạch Bân đã đặt đồ ăn từ trước, Bạch Đại thiếu vừa tới thì bồi bàn cũng vừa dọn món xong, thời gian vừa vặn khớp với nhau.

Ngồi một góc yên tĩnh, Đinh Hạo và Bạch Bân cùng nhau ăn cơm. Trên bàn ăn, đồ ăn từ màu sắc cho tới hương vị đều đầy đủ, đối diện là vị Bạch Đại thiếu cũng vô cùng đẹp trai đang ngồi ăn cơm, một thân mang bộ âu phục tối màu cao cấp, cổ áo sơ mi có vài cúc áo xa xỉ, làm cho người ta không thể rời mắt được, quả thật quá mức đẹp trai.

Đinh Hạo ngồi đó chỉ ăn hai miếng liền no, trong lòng cậu vẫn còn đang suy nghĩ tới chuyện của Lý Thịnh Đông, chờ hắn gọi dài cổ. Trước kia cậu đã bị Bạch Bân bắt gặp khi đang đi chơi cùng Lý Thịnh Đông, bị giáo huấn một trận thảm thiết liền khắc sâu vào tận tâm can. Lần trước đã lấy cớ do là có người ở quê nhờ Lý Thịnh Đông mang đồ cho cậu nên Đinh Hạo không dám dùng lại cái lý do này —— ngay cả khi lần này Lý Thịnh Đông thật sự là được nhờ mang đồ tới.

Đang ăn cơm thì cuộc gọi định mệnh tới, Đinh Hạo nhanh trí cất điện thoại đang rung vào túi quần. Từng đợt chấn động từ điện thoại liên tục rung lên, cậu liền cách túi quần lần mò tìm nút tắt bấm tắt.

Từng đợt rung biến mất, nhưng giọng nói oang oang đầy chất vấn của Lý Thịnh Đông cũng vang lên: "Đinh Hạo, mày đang ở đâu? Bà mày bảo tao mang cho mày không ít đồ này, buổi chiều tao vừa lúc đi qua thành phố, mày nói địa điểm, tao liền tới đón mày đi nha."

Chiếc đũa đang gắp đồ ăn của Bạch Bân dừng lại một chút, rồi chậm rãi gắp tôm viên bỏ vào chén của Đinh Hạo: "Điện thoại của em hình như đổ chuông kìa."

Đinh Hạo bị doạ cho hoảng sợ, vội che lại túi quần tìm cách đi ra ngoài, nhưng lại bị Bạch Bân cản lại. Bạch đại thiếu đem áo vest cởi ra để qua một bên, chỉ để lại áo sơ mi trắng có cổ tay hơi xắn lên hướng về phía Đinh Hạo làm động tác, ý bảo Đinh Hạo có thể ở đây nghe máy.

Đinh Hạo giật giật khoé miệng, đem di động lấy ra nghe, quả nhiên vừa rồi vô không cẩn thận ấn nút loa ngoài: "Này, Lý Thịnh Đông..."

"Sao lâu vậy mày mới trả lời? Làm thiếu gia tao suýt chút nữa liền lười không chờ mày nữa. Đúng rồi Đinh Hạo, lần trước mày vẫn chưa được chơi vui vẻ đúng không?" Tên lưu manh bên kia điện thoại không chờ Đinh Hạo đáp, liền tự mình nói tiếp: "Khẳng định không vui vẻ, bị người ta quản tới mức tao cũng muốn chửi mẹ nó, mày cũng không có tiền đồ, đừng cái gì cũng đều nghe Bạch Bân, hắn là cái loại hành gì!'

Bạch Đại thiếu gõ ngón tay lên bàn hai cái, ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo, tựa hồ cũng chờ cậu giải thích một chút cho anh xem như cọng hành gì.

Đinh Hạo chợt thấy da dầu mình tê rần, liền nói vào điện thoại: "Lý Thịnh Đông cmn mày đừng nói nữa, tao không đi chơi, tao là người đã có gia đình."

Bạch Đại thiếu đối với cây "Đã có gia đình" tỏ vẻ hài lòng, hơi hơi đứng lên để kéo Đinh Hạo lại hôn một cái.

Trong điện thoại, ông chủ Lý cười nhạo một tiếng; "Mày mà là người đã có gia đình sao? Cô em gái nhỏ lần trước hầu hạ mày chưa vừa lòng phải không? Không sao không sao, lát nữa đại ca sẽ tìm cho mày một cái ngực lớn hơn nữa."

Đinh Hạo ôm một bụng oan ức thiếu chút nữa là nôn ra máu: "Lý Thịnh Đông cmn mày đừng có hòng ngậm máu phun người, nói hươu nói vượn, cái gì mà cô em gái nhỏ... Hầu hầu hầu hạ ai a!!!" Đinh Hạo cảm nhận được trên người Bạch Đại thiếu đang toả từng đợt gió lạnh, khẩn trương đến bắp chân đều run lên: "Tao chưa từng chạm vào cái gì của cô em gái nhỏ, từ trước tới nay đều không có! Một ngón tay cũng không chạm vào!!!"

"Lần trước ở đó ngươi đều nhìn tới hai lần, còn khen cô em đấy hát rất hay sao? Đến đến đến, không nói về chuyện này nữa, ai tao nói mày nghe a, gần đây có mấy cô em gái da trắng người Nga tới, eo nhỏ chân dài, nhảy nhót đặc biệt hăng hái..."

Bạch Bân chấm rãi vén cổ áo hình chữ V màu xám khói của Đinh hạo lên, vuốt ve eo cậu hai cái, lòng bàn tay rộng rãi và mạnh mẽ, nắm lấy eo của Đinh Hạo làm cậu chỉ còn cách vươn hai tay đặt cạnh bàn, làm bát đĩa trên bàn đều lắc lư một chút.

"Tối nay hẹn một chầu nhá? Thế nào, có muốn cùng đại ca ra ngoài thưởng thức một chút không? Alo, Đinh Hạo? Có tiếng gì bên mày đấy?"

Đinh Hạo bị làm cho hai chân có chút run rẩy, cắn răng nói: " Không, tao phi, mày còn nói cái cô em gái da trắng người Nga gì đó... Ưm... Tao, tao không đi..."

Ông chủ Lý tâm trạng có vẻ tốt, vẫn ở bên kia xúi giục Đinh Hạo.

Đinh Hạo dùng đôi tay cố gắng chống đỡ cơ thể, hơi quay đầu lại hướng Bạch Bân cầu xin thương xót: "Em không đi, em thật sự không đi, Bạch Bân, anh tha cho em đi..."

"Cứ dùng lý do như lần trước đi. Dù sao sau này tao cũng sẽ thường xuyên mang đồ từ quê lên giúp mày, mày liền nói với Bạch Bân là bà mày kêu đến gặp tao, không phải được rồi sao!" Ông chủ Lý không biết gì liền đổ thêm dầu vào lửa, dẫn tới việc Đinh Hạo phải nhỏ giọng rên rỉ một tiếng.

Bạch Bân cũng không có dừng lại, Đinh Hạo bị anh kích thích không chịu nổi, cơ thể căng thẳng cực độ, vừa lo lắng sẽ có người bên ngoài bước vào, lại vừa sợ Lý Thịnh Đông nghe được âm thanh xấu hổ này.

"Em tiếp tục nghe điện thoại, không được dừng."

—————————————— Tăng tốc nào ~ lên là lên là lên~———————————— ——————

Đinh Hạo gần như không thể đứng vững trên đôi chân mềm nhũn này, liền bị Bạch Bân ôm vào lòng. Bạch Ban hôn hôn cậu, an ủi nói: "Không sao đâu, cửa khoá rồi, sẽ không có ai vào đâu."

Bạch Đại thiếu ăn bữa cơm này khá thoải mái, sờ sờ đầu Đinh Hạo, nói: " Từ nay về sau, chúng ta hàng tháng sẽ đều đặn về thăm nhà nội, không cần để người khác tiện thể mang đồ tới."

"Bạch Bân em không có ở bên ngoài làm bậy, Lý Thịnh Đông hắn nói bậy, anh tin em......"

Bạch Bân hôn hôn trán cậu, cười nói: "Anh tin em, anh nghĩ là anh.... chỉ ghen một chút thôi."

Đinh Hạo được anh ôm vào ngực, nghe nhịp tim ấm áp và vững chãi truyền ra từ lồng ngực của Bạch Đại thiếu, nghe như muốn nhảy ra ngoài. Lỗ tai Bạch Bân có chút đỏ lên, giống như là xấu hổ, nhưng trong ánh mắt của anh lại tràn đầy sự cưng chiều cùng với một chút lo lắng.

Đinh Hạo sáp lại gần hôn anh một chút: "Anh đã quên mất trên tay em đang đeo nhẫn à? Em là của anh, em cũng đã đồng ý sẽ ở bên anh cả đời mà."

Bạch Bân cúi đầu hôn lại nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng, nụ hôn nơi khoé môi mềm nhẹ ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro