Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Người yêu tùy hứng

Tình huống mà Đinh Hạo thức dậy vào mỗi buổi sáng đều không giống nhau... Đôi khi là được một nụ hôn ôn nhu của Bạch Bân và mùi thức ăn thơm lừng đánh thức... Đôi khi là đem chính mình lăn từ trên giường xuống đất, đau đến tỉnh... Nhưng cũng đôi khi, Đinh Hạo sẽ nằm trong lòng Bạch Bân, chọc mặt Bạch đại thiếu, chờ anh tỉnh dậy.

Đinh Hạo chọc chọc gương mặt của Bạch Bân trong chốc lát, lại xoa xoa đầu tóc ít khi nào rối bù của Bạch thiếu, cảm thấy một Bạch Bân trẻ con như vậy thật hiếm thấy.

"Ừm......" Bạch Bân hơi mở to mắt, hiển nhiên là bộ dáng chưa tỉnh ngủ hẳn, anh duỗi tay sờ soạng hai cái, một lần nữa ôm lấy Đinh Hạo vào lòng, cọ cọ vài cái, nói: "Hạo Hạo, chào buổi sáng."

Đinh Hạo nằm ở trong lồng ngực anh, đối với Bạch Bân đang ôm chặt cậu vào lòng cọ cọ vài cái làm Đinh Hạo không nỡ đánh thức anh. Bạch Bân trời sinh dường như bị thiếu sự an toàn, luôn thích ôm cái gì đó khi ngủ. Nghĩ đến việc Bạch Bân ngày hôm qua đi làm đến nửa đêm mới trở về, thật sự rất vất vả, Đinh Hạo nhịn không được, muốn dung túng anh một chút, cậu nhẹ nhàng đáp: "Còn sớm, lúc này mới 7 giờ hơn, anh ngủ tiếp một lát đi, em đi làm bữa sáng......"

Bạch Bân ầm ừ vài tiếng, ôm Đinh Hạo không buông, Đinh Hạo cẩn thận dịch cánh tay đang vắt trên eo cậu, trên đấy vẫn còn dấu vết một vệt nước miếng ướt át do tiểu gia hỏa Đinh Hạo lúc nửa mộng nửa tỉnh lưu lại trên bả vai của anh.

Đinh Hạo đỏ mặt bò dậy, chưa kịp xuống giường đã bị người đang trên giường dùng hai tay đột kích, Đinh Hạo nhanh nhạy tránh, nói: "Bạch Bân, anh buông em ra!"

Cái vị đang nằm trên giường kia rõ ràng ngủ không đủ giấc, biếng nhác nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Hạo Hạo, hôn chào buổi sáng......"

"Ai nha! Quy tắc của anh đâu? Em còn chưa tính sổ chuyện đêm qua trước khi ngủ anh nháo  đòi hôn chúc ngủ ngon, bây giờ còn muốn thơm thơm chào buổi sáng nữa? Có phải về sau trước khi đi, em cũng phải đứng ở của thân thân với anh thì anh mới chịu đi a!" Đinh Hạo tránh thoát bờ môi đang chu lên chờ hôn của Bạch Bân, tức giận hừ hừ vài tiếng.

Bạch Bân nắm cổ tay của cậu, không nhúc nhích, sự nhẫn nại của anh so với Đinh Hạo luôn luôn tốt hơn rất nhiều.

Cuối cùng thì Đinh Hạo cũng không có biện pháp từ chối Bạch Bân, lại gần hôn anh một chút, Bạch Bân quả nhiên liền buông lỏng ra. Bạch thiếu trên mặt treo nụ cười vô cùng thoả mãn, ôm chặt đầu của Đinh Hạo vào trong ngực, cọ cọ vài cái rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ ngủ. Những ngón tay thon dài của Bạch Bân đặt trên gối đầu, đặc biệt ở ngón áp út xuất hiện một chiếc nhẫn kim loại mộc mạc nhẹ nhàng ánh lên những tia sáng phản chiếu ngoài khung cửa.

Đinh Hạo theo bản năng sờ soạng chiếc nhẫn giống hệt ở ngón áp út của mình, khóe miệng bất giác cong lên một chút.

Đúng rồi, bọn họ đã kết hôn rồi!

Khi ai đó hỏi rằng, nam nhân trước và sau khi kết hôn sẽ có thay đổi gì?

Chắc đáp án là... người đó khi ở trước mặt người mình thân mật nhất sẽ lộ nguyên hình.

Cho nên hiện tại, Đinh Hạo mặc tạp dề đứng bên cố gắng khiến cho Bạch Bân rời giường. Bạch Đại thiếu lần đầu tiên ngủ nướng, khoan khái nằm chống tay ngẩng đầu nhìn Đinh Hạ, cười tủm tỉm đưa cho cậu một yêu cầu: "Hạo Hạo, em lại đây hôn anh một chút."

Đinh Hạo trợn tròn mắt: "Cái gì?"

Bạch đại thiếu liếc nhìn cậu một cái, ra vẻ đương nhiên, nói:"Em không hôn anh, anh liền không đứng dậy."

"Nè, Bạch Bân!"

———————————— tui chỉ là một giải phân cách là lá la ——————————

Kết thúc kỳ nghỉ, Đinh Hạo cùng Bạch Bân về thủ đô thăm người thân.

Mà người này Đinh Hạo cũng rất thân quen, không ai khác ngoài người em họ Bạch Lộ của Bạch Bân. Tiểu cô nương sau khi tốt nghiệp học viện quân sự, hiện giờ đã là một nữ quân nhân xinh đẹp. Cô đã sớm mời bọn họ tới chơi cùng cô mấy ngày rồi.

Có một khoảng  thời gian khi còn nhỏ Bạch Bân ở thủ đô, do nền móng gia đình của mẹ anh là ở thủ đô, nếu đến đây sẽ có vô số địa điểm vui chơi. Tuy nhiên, ở Bắc Kinh này có quá nhiều người nhòm ngó, Đinh Hạo không muốn gây xáo trộn ở nơi này,  cậu sợ sẽ đem đến phiền toái cho Bạch Bân, liền dứt khoát cười cười nói là muốn ở nhà khách của Bạch Lộ trong trường quân đội với Bạch Lộ vài ngày.

Bạch Lộ tiếp đón bọn họ vô cùng chu đáo, còn cùng Đinh Hạo đi khắp nơi vơ vét đồ ăn vặt. Tuy nhiên khi mang về số đồ ăn vặt đều sẽ lén để riêng cho  Bạch Bân một phần nhỏ, ngoài ra theo thói quen dặn dò Đinh Hạo: "Đinh Hạo, cậu nhớ để lại anh tôi  một chút, đừng ăn hết."

Đinh Hạo khóe miệng co rút vài cái, Bạch Lộ đúng là hận không thể mang suất đồ ăn vặt của ba người lấy lại, cậu có thể ăn bao nhiêu hả? Đinh Hạo cậu ăn cơm no còn có thể một hơi ăn hết đồ ăn vặt  dành cho ba người sao!

Đinh Hạo trải qua cuộc sống xa gia đình mấy ngày, rất nhanh liền nhận được một phong thư màu vàng của mẹ Bạch Bân đưa tới, bên cạnh thư mời còn có thêm một vị tài xế được đưa tới—— mà người này nhìn rất to cao và dữ dằn, khiến cho Đinh Hạo thực sự có chút lo lắng rằng người này chui vào xe chắc sẽ không vừa. ( ủa lo lắng gì lạ vậy em tôi:)))))))

Một chiếc xe hơi màu đen đã đứng chờ sẵn Đinh Hạo, trực tiếp đưa cậu vào vùng ngoại thành trang viên.

Đây không phải lần đầu tiên Đinh Hạo tới nhà Bạch Bân. Khi còn nhỏ, cậu hầu như đều sinh hoạt ở nhà Bạch Bân, cùng với Bạch Bân khi đó tính tình lãnh đạm trải qua những năm tháng tốt đẹp, không rời nhau nửa bước.

Nhưng đột nhiên được mẹ của Bạch Bân mời tới như vậy giống như tới nhận người thân vậy, trong lòng cậu có một vài phần rung sợ. Bởi nơi này cùng nơi trước đây cậu ở không giống nhau. Có thể nói đây là của hồi môn năm đó của Bạch phu nhân, mấy năm nay cũng đã trải qua vài lần sửa chữa lại, mở rộng đại đình viện, cửa vào ở phía trước thậm chí còn đặt thêm một cái bình phong vách đá .

Đinh Hạo ngồi một mình giữa một giàn hoa lê và đồ dùng trong nhà, làm cho cậu có chút không được tự nhiên. Đinh Hạo vừa mới ngồi ở ghế đung đưa hai chân, liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài ngày càng đến gần: "... Đã tới rồi à? Vậy mà lại không vào thư phòng chờ dì, con cũng không phải người ngoài."

Đinh Hạo nghe thấy giọng nói liền biết là Bạch phu nhân đã tới, nhất thời khẩn trương, vội vàng đứng lên: " Con chào dì ạ."

Bạch phu nhân dù đã có tuổi nhưng vẫn giữ được nét trẻ đẹp, tóc búi cao đủ để lộ ra vầng trán thanh cao cùng với gương mặt tinh xảo, vừa cao quý vừa nhã nhặn. Bà nhìn thấy Đinh Hạo cũng cười một chút, mời cậu ngồi xuống, lại kêu người rót trà.

Đinh Hạo thường ngày ở trước mặt người khác nghịch ngợm, nhưng trước Bạch phu nhân liền không dám làm gì lỗ mãng. Trong trí nhớ Đinh Hạo, những lần cậu cùng Bạch phu nhân ở chung với nhau đều không quá hoà hợp. Trước khi trọng sinh, mẹ Bạch Bân còn cầm một xấp chi phiếu đi tìm cậu, nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, bà đưa tiền chính vì không cho cậu rời xa Bạch Bân. Hiện tại Đinh Hạo đã sống lại một đời, hơn hai mươi năm cải thiện từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, làm cho cái nhìn của những người chung quanh với cậu cũng thay đổi rất nhiều, và vị Bạch phu nhân này hiển nhiên cũng là một trong số đó.

Bất quá, Bạch phu nhân vẫn giữ thói quen đưa tiền như cũ không sửa, bà bưng chén trà cùng Đinh Hạo hàn thuyên vài câu, lại liền từ trong túi nhỏ móc ra một tờ chi phiếu, nói:" Nghe nói lúc trước con có một khoảng thời gian bị thương. Bạch Bân vẫn luôn giấu không nói cho hai bác biết, đến lúc biết, dì cũng không biết nên đưa cho con đồ bổ hay cái gì. Cái này con cầm đi, coi như tâm ý của dì, thanh niên trẻ tuổi các con thích cái gì thì mua cái đấy."

Đinh Hạo ngồi ở kia vâng một tiếng coi như đáp ứng, ánh mắt nhỏ ngó một chút con số trên tờ chi phiếu. Đã trôi qua nhiều năm như vậy nhưng Bạch phu nhân vẫn như cũ vô cùng hào phóng với tiền, phía trên là một chuỗi số lẻ làm Đinh Hạo nhìn thấy hoa cả mắt.

Bạch phu nhân khụ một tiếng, lại móc ra một tờ chi phiếu điệp đặt ở mặt trên, nói:"Cái kia... dì biết trước kia cháu cùng Bạch Bân đi ra ngoài một chuyến... Tụi con cũng không nói cho hai bác biết một chút, bằng không dì có thể chuẩn bị trước chút quà. Hạo Hạo, dì biết dì chưa làm trọn trách nhiệm của một người mẹ, cũng không hiểu Bạch Bân bằng con, cũng không biết nên đưa nó cái gì là tốt. Con giúp dì mua chút quà cho nó và cho con nữa, có được không?"

Mặt Đinh Hạo đỏ lên một chút, trước kia cậu cùng Bạch Bân đi ra nước ngoài là để kết hôn —— kỳ thật cũng không tính kết hôn, dù sao Bạch Bân cũng ở đây, về mặt pháp lý thì việc ra nước ngoài đăng ký kết hôn không thực tế, mục đính chính của bọn họ là đi ra nước ngoài tìm nơi để đeo nhẫn cho nhau, cùng nhau tận hưởng thời gian đó thôi.

Hơn nữa về nước cũng không được pháp luật chấp nhận, chính là... da mặt Đinh Hạo lại mỏng, bị Bạch phu nhân nhắc tới khiến cho mặt cậu nóng lên: "Không không, thường ngày đều là được Bạch Bân chăm sóc con."

Bạch phu nhân vẫn luôn toàn tâm vào sự nghiệp của bản thân, thường ngày không có nhiều thời gian quan tâm tới con trai lớn của mình, khi được nghe Đinh Hạo nói liền không nhịn được hỏi thêm vài câu về những việc thường ngày của Bạch Bân, phảng phất tìm kiếm bóng dáng trưởng thành của con trai thông qua lời nói của Đinh Hạo. Thời gian bà ở bên với Bạch Bân, hoàn toàn không bằng Đinh Hạo.

Đinh Hạo muốn ôm chân ( Hạo Hạo mún nịnh ớ) Bạch phu nhân tuy nhiên đều không kịp nói hay hỏi cái gì. Bạch đại thiếu xưa nay đều vô cùng ưu tú, cậu trong bụng trầm tư nửa ngày nhưng đều không tìm được việc xấu nào để mách, nhất thời cảm thấy có chút tiếc nuối.

Đinh Hạo lớn lên xinh đẹp tuấn tú, cách ăn nói tạo cho đối phương cảm giác yêu thích, khi cười thỉnh thoảng lộ ra má lúm đồng tiền ở hai bên, quả thực là khiến cho ai cũng không thể cảm thấy chán ghét cậu. Bạch phu nhân cũng dần dần thân thiện hơn với Đinh Hạo, sau khi nghe xong hai câu chuyện cười, bà cũng nở nụ cười, nói: "Đinh Hạo, cách cháu kể chuyện thật thú vị, khó trách Bạch Bân cũng rất thích nghe...".

Ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng đi tới, khi đến gần cửa liền nghe thấy anh trầm giọng hỏi: "Ai cho phép các người đưa em ấy tới đây? Tôi đã nói rằng sau khi tới thủ đô sẽ sắp xếp đến đây một chuyến. Các người có hỏi qua tôi trước khi đưa em ấy tới đây chưa?".

Đinh Hạo nghe thấy âm thanh quen thuộc, sau khi cánh cửa bị đẩy ra, quả nhiên liền nhìn thấy Bạch Bân. Bạch đại thiếu bước vào kiểm tra cậu một lượt, xác định cậu không bị gì thì mới yên tâm, nhưng rõ ràng anh không đồng ý cách làm của mẹ mình: "Mẹ rõ ràng đã đồng ý với con rằng sẽ không gây khó dễ cho Đinh Hạo.".

Bạch phu nhân lúng túng đứng dậy, vội vã nói: " Mẹ chỉ là... chỉ là muốn con trở về... Mẹ biết con cùng Đinh Hạo đã ở bên nhau, cho nên mới...".

Sắc mặt Bạch Bân trầm xuống, đứng ở đó không nói một lời. Điều duy nhất trên đời này Bạch Bân không thể chịu đựng được nhất chính là những lời uy hiếp, đặc biệt là có người muốn lợi dụng Đinh Hạo để uy hiếp anh.

Trong lòng Đinh Hạo chợt thấy một tiếng lộp bộp, biết chuyện này có chút hiểu lầm, âm thầm nắm lấy ống tay áo của Bạch Bân để trấn an anh.

Tâm tình của Bạch Bân cũng tốt lên một chút, từ nhỏ anh đã sống dưới sự dạy dỗ của ông Bạch, tính khí đương nhiên cũng bị ảnh hưởng không ít, so với tính khí của bố Bạch còn mạnh mẽ hơn một chút, hiện giờ chỉ đứng lạnh lùng ở kia cũng đủ làm cho Bạch phu nhân cảm thấy lạnh sống lưng.

Đinh Hạo cười cười, ho khan hai tiếng: " Khụ khụ... cái kia, Bạch Bân, từ nhỏ anh đã đến nhà em nghỉ đông, bằng không em cũng ở bên nhà anh vài ngày, có được không ? Mà giờ phải quay về làm em cũng cảm thấy hơi mệt."

Bạch Bân cúi đầu nhìn cậu, như thể muốn từ trong ánh mắt của Đinh Hạo nhìn ra nhiêu phần lời thật nhiêu phần là giả, anh vẫn lo lắng Đinh Hạo sẽ phải chịu uỷ khuất khi ở đây.

Đinh Hạo hướng đôi mắt đỏ bừng nhìn anh, dùng miệng ra hiệu: Chí ít cũng ở lại một ngày xem sao?

Bạch phu nhân nhân thể cũng khuyên nhủ vài câu: " Hai đứa ở nhà khách cũng không quá tốt, việc đi lại cũng hơi không tiện lắm? Các bác cũng muốn gặp con, hai đứa trở về đúng lúc cùng cả nhà ăn với nhau một bữa cơm nhé? Còn về phòng của con, mẹ cũng cho người đã quét dọn sạch sẽ, hiện trạng y như trước đây."

Bạch Bân gật gật đầu, lịch sự đáp: " Cảm ơn mẹ.".

Bạch phu nhân muốn nói với anh những không biết phải nên mở miệng như thế nào, dường như giữa bà và Bạch Bân có rất nhiều chuyện có quan điểm bất đồng, nếu nói thêm vài câu sẽ xảy ra nhiều chuyện không hay. Bà thấy Bạch Bân mang theo Đinh Hạo rời khỏi phòng khách cũng không cản trở, ít nhiều hai đứa cũng chịu ở lại một ngày.

Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo nhìn thấy căn phòng hồi nhỏ của Bạch Bân. Căn phòng rất đơn giản, chỉ có một vài vật dụng đơn giản như là giường, chỉ duy nhất tủ sách của Bạch Bân là tương đối hoành tráng. Từng chồng từng chồng đều là sách, Đinh Hạo nghiêng mình về phía chồng sách lật lật hai cái, trên những bìa tập đều viết hai chữ "Bạch Bân" bằng nét chữ non nớt. Bạch Đại thiếu thật sự là một người dẫn đầu xuất sắc từ vạch xuất phát.

Đinh Hạo đang nhìn những nét chữ trẻ thơ của  Bạch Bân khi nhỏ, liền nghe thấy Bạch Đại thiếu ở bên ngoài gọi cậu: "Hạo Hạo, lại đây."

Phòng của Bạch Bân là một dãy phòng nhỏ, bên ngoài là một phòng khách nhỏ khác, trên bàn có một số trà cụ và một người đang ngồi đó với tư thế rất doạ người. Khi Đinh Hạo đi tới, Bạch Bân đang ngồi pha trà thấy cậu liền đưa cho một chén trà nói: "Đây.".

Đinh Hạo học theo tư thế ngồi xếp bằng của anh, bưng chén trà nhỏ thơm ngon chậm rãi thưởng thức, trong vô thức đều đặt hết sự chú ý vào Bạch Bân. Bạch Bân khi nhỏ không thích nói chuyện nên cũng ngồi ngay ngắn pha trà sao? Bất quá vị Đại thiếu gia nay đã trưởng thành với dáng người đĩnh đạc, cùng với tính cách lạnh lùng, ngồi kia mang gương mặt không chút biểu tình nghịch bộ trà cụ, cổ tay áo hơi vén lên một chút để lộ khớp cổ tay tuyệt mỹ, quả nhiên là nam nhân của cậu.

Cảm nhận được ánh nhìn đầy nóng bỏng đến trần trụi của Đinh Hạo, Bạch Bân ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, vươn tay nhéo cằm cậu: " Hạo Hạo thả lỏng đi. Đừng cắn chén trà nữa. Cẩn thẩn tự làm đau mình."

Đinh Hạo sợ ngứa, bị nhéo hai cái mới được tha, Bạch Bân cầm lấy chén trà rót cho cậu một chén trà nóng loãng, đặt vào lòng bàn tay để giữ ấm cho cậu.

Thời tiết hơi se lạnh nhưng hai người lại gần nhau, mang đến cho nhau từng đợt ấm áp.

Đinh Hạo đưa ngón tay chọt chọt anh, cười nói: "Nè, Bạch Bân, anh còn nhớ không? Khi còn nhỏ, anh sống ở một ngôi nhà nhỏ,  vào mùa đông cửa sổ hỏng cũng không biết phải làm sao cả."

Bạch Bân cũng mỉm cười, móc vào ngón tay Đinh Hạo, nhướng mày nói: "Ừ, gió lạnh liên tục ập tới, bảo mẫu và tài xế đều không có ở đó, vẫn là em chạy tới giúp anh đặt những tấm bìa cứng chặn ở đó, sau đó mới ấm lên."

Đinh Hạo vui vẻ: " Nhưng ai biết được sau đó tuyết rơi, làm vỏ bìa cát-tông bị dính vào nhau, sau đó em thật vất vả đạp nó xuống, nhưng không cẩn thận vô tình đâm xuống cầu thang, đập hư xe của người khác..."

Bạch Bân cũng nhớ tới, nhẹ nhàng búng trán cậu một cái, nói: "Anh đã nói em đợi người tới sửa chữa, em lại một hai bướng bỉnh đòi tự làm."

Bạch Bân búng không đau, anh giống như một đứa trẻ đang cưng chiều người yêu của mình một cách bất lực, Đinh Hạo nghiêng người về phía trước dựa vào vai anh: " Em nhớ rõ đó đó là xe của nhà Bạch Lộ? Khi còn nhỏ, cô ấy liền coi anh là người quan trọng nhất." Cô bé Bạch Lộ rất quan tâm đến anh trai mình, khóc nháo đòi tới cho bằng được, cô sợ anh mình sẽ bị đói và lạnh trong cơn mưa. Thói quen lo lắng này đến nay vẫn không thay đổi.

Bạch Bân ừ nhẹ một tiếng, năm đó Đinh Hạo bé đã nói sẽ cho anh nhìn thấy được tia nắng đầu tiên của mùa đông. Cậu đã một chân đạp đổ cửa sổ cũ nát xuống, làm vỡ cả mảng băng tuyết trên mui xe của Bạch Lộ, thủng một cái lỗ thật lớn, gây nên một trận gà bay chó sủa.

Những nơi có Đinh Hạo luôn luôn là nơi náo nhiệt nhất. Dường như khi có em ấy ở bên, anh không có lúc nào cảm thấy cô đơn. Bạch Bân cúi đầu hôn lên trán của Đinh Hạo, khẽ cười với đôi môi mím chặt ở đó. Có lẽ từ lúc đó anh đã quen với Đinh Hạo rồi, cũng đã quen với việc không rời xa em ấy nửa bước. 

"Hạo Hạo, mẹ anh đã nói gì với em?" Bạch Bân tạm dừng, quan tâm hỏi một chút.

Đinh Hạo liền nhớ tới mấy tờ ngân phiếu vừa nãy, lấy ra toàn bộ đặt trên bàn cho Bạch Bân xem, nghiêm túc nói: "Mẹ anh đưa cho em rất nhiều tiền, nói nếu em rời xa khỏi anh thì tất cả sẽ là của em!"

Bạch Bân nhướng mày: "Hửm?"

Đinh Hạo ngay sau đó liền cười tít mắt, vội vàng ôm đùi Bạch Đại thiếu nói: "Bạch Bân, em lấy hết tiền rồi. Em thấy... chỗ này đủ để  mình bỏ trốn  rồi. Anh nói xem chúng mình nên đi đâu để tiêu hết đây? Ha ha."

Bạch Bân bị cậu chọc cười, xoa xoa đầu cậu, cười nói: "Em đó, thật là..." ( Anh cũng khoái bome ra :)))))

Đinh Hạo nhân lúc tâm tình anh tốt,  cẩn thận kéo kéo ống tay áo của anh, ngập ngừng nói: "Thật ra dì đối với em rất tốt. Bà ấy nói không biết chúng ta thích gì nên đưa tiền để mình tự mua. Còn hỏi về đợt trước khi em bị thương ở bến tàu có sao không, à...  đúng rồi, còn cố ý hỏi thăm về đợt xuất ngoại này của chúng mình nữa."

Bạch Bân nhéo nhéo mặt cậu, ánh mắt loé lên một tia bất đắc dĩ: "Nhà chúng ta có một vài điểm phức tạp... thôi quên đi, chuyện này để anh tự mình lo liệu. Nhớ, mặc kệ ai nói gì với em, em cũng không cần đặt trong lòng, em chỉ cần..."

"Em biết, em chỉ cần thích anh là được rồi đúng không?" Đinh Hạo tủm tỉm cười nói tiếp, sau lưng như mọc ra một cái đuôi chó to bự, hận không thể điên cuồng vẫy vẫy.

Bạch Bân nhéo nhéo cằm Đinh Hạo, trêu chọc một chút mới tiếp tục hôn cậu, sửa lại: " Đúng vậy, em chỉ cần nghe anh nói là được."

Bạch Bân đối với ngôi biệt thự cổ kính này không còn chút lưu luyến, chẳng qua là sự quan tâm của ông Bạch đối với anh, những người trong gia đình mẹ anh dường như càng chú ý hơn đến việc trao đổi quyền lợi.

Đinh Hạo tương đối tò mò về nơi Bạch Bân từng sống lúc nhỏ, nhưng mới mẻ trong chốc lát cũng trôi đi. Phòng ngủ của Bạch Bân rất lớn, chỉ là phong cách xa hoa sang trọng bên trong không phù hợp với sở thích thường ngày của Bạch Bân. Rèm và khăn trải giường màu vàng sẫm, thậm chí chỉ  có một đồ dùng bằng ngọc trắng được đặt ngẫu nhiên trong phòng cũng có giá trên trời.

Đinh Hạo cầm trong tay khoa tay múa chân một chút, nghĩ đến khả năng đóng gói mang về nhà riêng của họ ở thành phố D. Thứ này đặt ở trên đầu giường sẽ khá đẹp đây.

Bạch Bân từ trong buồng tắm đi ra, liền thấy Đinh Hạo ngồi xếp bằng ở mép giường, vui vẻ hớn hở ôm cái bình hương sen bằng ngọc kia, dùng đầu ngón tay đếm đếm tiền. Anh liền lấy vật trong tay Đinh Hạo ra, lấy từ trong ngăn kéo một cái tượng voi ngọc nhỏ đặt vào trong tay cậu: "Đấy là đồ để cắm huân hương, cái này mới là đồ cho em nghịch." 

Đinh Hạo lần đầu tiên có khái niệm về sự tích trăm năm của một gia tộc, ngón tay trượt qua lại trên bức tượng voi ngọc, dùng đầu ngón tay cảm nhận những đường nét tinh xảo trên đó, giọng điệu Đinh Hạo  có chút chua xót: " Bạch Bân, anh thật chất là một cậu ấm đó nha."

Bạch Bân bế Đinh Hạo lên, nói: "Của anh chính là của em." Suy nghĩ của anh đều rõ ràng cẩn thận đặt lên người Đinh Hạo, nhẹ nhàng hôn cậu một cái: "Đây đều là quà sinh nhật của gia đình anh vào ngày sinh nhật của em. Chỉ cần em thích, chúng ta đều mang về." 

Đinh Hạo thỏa mãn, cùng Bạch Bân hôn một cái thật lớn: "Đúng vậy, chúng ta đều mang về."

Bạch Bân ôm cậu đi đến ghế sô pha, trong khi biệt thự ngoại ô này cũng không có gì giải trí, Bạch Bân sợ Đinh Hạo buồn chán, liền tìm một vào đoạn phim nhựa cùng cậu xem.

Bạch Bân mặc áo choàng tắm và thay một cái cho Đinh Hạo, anh đem người trong lòng quấn trong chiếc áo choàng tắm bằng vải cotton mềm mại màu trắng rồi ôm vào lòng cùng nhau ngồi trên ghế sô pha xem phim. 

Áo choàng tắm trên người Đinh Hạo là của Bạch Bân nên kích cỡ lớn hơn rất nhiều,  hơn nữa lúc này Đinh Hạo đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha lười biếng ngáp, áo choàng tắm dài từ trên vai cậu dần trượt xuống một chút. Phim hai người đang xem là một bộ cổ trang, Đinh Hạo dựa vào vai Bạch Bân một hồi, cọ cọ, thiếu chút nữa là ngủ quên mất.

Bạch Bân theo thói quen tính duỗi tay ôm lấy cậu, hỏi: " Em có muốn ăn vặt gì không? Có một ít bắp rang với nước cam."

Đinh Hạo gật gật đầu: "Ưm, em muốn bắp rang, còn nước cam thì thôi vậy. Bạch Bân, em muốn uống món khác cơ." Đinh Hạo đang bị cảm, bác sĩ nói uống nước cam rất tốt cho việc phục hồi sức khoẻ, nhưng uống nước cam lại làm hàm răng cậu bị ê.

Bạch Bân nhanh chóng lấy một ít đồ ăn vặt tới, thức ăn nhanh như bắp rang chỉ đơn giản cần dùng lò vi ba đun nóng một lúc. Bởi vì không có nước đường, anh liền thay bằng một lọ sốt cà chua nhỏ của Đinh Hạo. Đinh Hạo thích ăn đồ ngọt, mấy ngày nay lại bị anh quản quá nghiêm, nên cũng cho cục cưng bé bỏng ăn một chút đồ ngọt. Về phần đồ uống, thì đổi thành sữa bò tốt cho việc ngủ, sau khi xem phim xong cũng gần tới giờ bọn họ nghỉ ngơi.

Đinh Hạo vui vẻ nhai bắp rang, hỏi: "Bạch Bân, anh có phim nào khác không? Phim này không có chút hứng nào hết _._"

Bạch Bân suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: " Cũng có một bộ, nhưng cần có người lớn xem cùng mới được. Em có muốn xem không?"

Đinh Hạo đảo mắt hai lần rồi gật đầu cười: " Em đã sớm trưởng thành rồi. Anh lấy ra cùng xem thử! Chúng ta hạ giọng xuống nào."

Bạch Bân đứng dậy đi thay phim, Đinh Hạo nhìn vẻ mặt tuấn tú nghiêm túc của Bạch Đại thiếu, không tưởng tượng được xem một bộ phim người lớn thú vị một mình trong phòng sẽ như thế nào. Nhưng nghĩ lại, Bạch Bân trước kia đi công tác ở Bắc Kinh cũng hay về đây ở một thời gian dài, khó tránh khỏi có chút nhu cầu. Bạch Đại thiếu so với bản thân có hơi kiềm chế, chỉ sợ xem  bộ phim nhỏ thường không phải là việc anh ấy hay làm.

Đinh Hạo càng tò mò hơn về những bộ phim người lớn trong bộ sưu tầm của anh.

Bộ phim đã xem được vài năm, mở đầu bộ phim là một phông chữ cảnh báo được đánh nghiêm ngặt với phụ đề màu xanh: Trẻ vị thành niên nên cùng xem phim với bố mẹ.

Đinh Hạo vừa gặm bỏng ngô vừa liếm liếm tương cà bên miệng,  trong lòng không khỏi có chút khó hiểu. Đây là thể loại phim người lớn cao cấp gì? Không phải trẻ vị thanh niên sẽ không được phép xem sao, làm sao được phép xem chung với bố mẹ? Sẽ không xấu hổ khi hai bố con cùng nhau xem sao...

Mở đầu là một nhóm người nước ngoài từ Âu Mỹ, bộ phim rất hoành tráng, động đất và núi non rung chuyển, thậm chí còn sử dụng trực thăng để cứu trợ thảm hoạ.

Đinh Hạo lấy cánh tay chạm chạm Bạch Bân, nhỏ giọng hỏi anh: "Đây là loại phim gì a? Thật sự ngoạn mục, còn có nhiều người phải lăn lộn như vật, em đoán là đoàn phim phải quay liên tục 4 phút không ngừng nhỉ."

Bạch Bân cúi đầu đáp lại cậu: "Đây là một bộ phim được duyệt nội bộ. Lúc trước hình như có một vài cảnh quay quá bạo lực nên đã bị cấm chiếu, hiện trên thị trường không có chiếu."

Đinh Hạo tặc lưỡi, bộ phim xét duyệt nội bộ bị cấm chiếu, nghe thôi liền thấy chuyên nghiệp. Nhưng cảnh quay này cũng được làm rất chân thật, vụ nổ xe và sập đường được thực hiện quá  xuất sắc, gần như bắt kịp bom tấn Hollywood. Đinh Hạo không khỏi thở dài, bây giờ nhà làm phim người lớn càng ngày càng chuyên nghiệp.

Đinh Hạo vừa ăn vừa xem một hồi, lúc đầu không để ý có gì không ổn, về sau mấy cảnh bạo lực càng ngày càng xuất hiện nhiều trong phim, lúc này mới cảm thấy khó nuốt: "Bạch Bân, cái này... hình như là Vùng đất quỷ dữ... thì phải..." 

Bạch Bân gật đầu, nói: "Đây được gọi là "Thành phố bị Zombie vây quanh", và được phản hồi rất tốt khi được chiếu ở nước ngoài.

Thứ Đinh Hạo sợ nhất trên đời là phim kinh dị, run rẩy cắn bỏng ngô, nhưng nhìn nhân vật chính đập gọn gàng đầu Zombie trên màn hình sắc nét cao, làm Đinh Hạo không còn hứng ăn nữa. Cậu nhìn bắp rang bơ trắng như tuyết cùng với màu đỏ tươi của tương cà trên tay mà không khỏi buồn nôn.

Bạch Bân nhận thấy thân thể người trong lòng cứng đờ, không nhịn được cúi đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Đinh Hạo đến chết cũng không thể để Bạch Bân biết được bí mật đó , cắn răng nói: "Không, chỉ là em cảm thấy bộ phim này quá kích thích." 

Trong phim, một bác sĩ thiên tài bị đột biến, một đội cảm tử thay phiên nhau đều không đánh lại. Ngoại hình của bác sĩ thây ma này vẫn duy trì hầu hết những đặc điểm của con người, một khuôn mặt trắng xanh mang theo sự tuấn tú, nhanh chóng dùng nọc độc của thây ma cấp cao chế tạo ra một đám đàn em thây ma, trông coi bình thuốc giải độc nhỏ trong phòng thí nghiệm của khu trung tâm nghiên cứu tối cao rồi trở thành Boss cuối mà các anh hùng cần phải tiêu diệt.

Mặt Bạch Bân không chút cảm xúc nhìn cảnh da thịt bay tứ tung,  thỉnh thoảng lại cùng Đinh Hạo bàn luận về bộ phim, khoé môi khẽ nhếch nói: "Hạo Hạo em xem, cách đi của bọn họ rất thú vị."

Đinh Hạo một chút cũng không nhìn ra được điểm thú vị, cậu bị âm nhạc khủng bố kia làm sợ chết khiếp, nhất là khi móng vuốt mỏng manh của thây ma đột nhiên từ dưới sàn nhà tóm lấy mắt cá chân của nhân vật chính làm Đinh Hạo cũng cảm thấy chân mình ớn lạnh, liền ngao một tiếng bưng cái ly rúc sâu vào người Bạch Bân.

Ly sữa của Đinh Hạo tràn lên người Bạch Bân, nhiều dòng sữa chạy dọc theo cổ áo choàng tắm đi vào trong, làm anh bị ướt một mảnh lớn. Bạch Bân cúi đầu nhìn "những xúc tua" của Đinh Hạo đang quấn quanh mình, nhéo nhéo mặt cậu nói: "Hạo Hạo, em phải chịu trách nhiệm."

Cả hàm răng của Đinh Hạo đều run lên, lắp bắp nói: "Bạch Bân, vừa rồi bên chân em có cái gì đó, thật sự... vừa mới có gì đó chạm vào chân em..."

Bạch Bân nâng cậu lên, để cậu ngồi trên eo và bụng của anh, duỗi tay sờ sờ cổ chân cậu, thật lạnh, ngón chân đều cuộn tròn thành một đoàn, khẽ run rấy.

Đinh Hạo thoáng nhìn màn hình lớn, lòng còn sợ hãi nói: "Bạch Bân, nếu anh bị đột biến, chắc chắn sẽ rất lợi hại, cho dù là săn thây ma hay là ăn thịt người... Không, anh so với tên bác sĩ kìa còn thông minh hơn, chắ chắn sẽ ăn thịt người nhiều hơn những người khác." 

Bạch Bân khẽ cười một tiếng, cúi người hôn cậu: "Em nghĩ nhiều rồi." 

Đinh Hạo đã tự tưởng tượng đến việc Bạch Bân trở thành Vua thây ma, dẫn đầu một nhóm đàn em cai trị một thành phố và thành lập nghĩa trang xa hoa cho cậu. 

Bạch Bân thấy sắc mặt của cậu không ổn, dứt khoát tắt TV, nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta không xem nữa. Buổi tối xem cái này quả thật có chút quá kích thích. Em đi tắm đi, rồi chúng ta đi ngủ."

Đinh Hạo nắm Bạch Bân cổ áo mơ hồ nói một câu gì đó.

Bạch Bân không nghe rõ, liền ghé lại gần, hỏi: "Em nói cái gì cơ?"

Đinh Hạo sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn hắn nhỏ giọng nói: "Em không dám  tắm rửa một mình, em sợ."

Bạch Bân trêu đùa cậu, chậm rì rì nói: "Sau đó?"

Đinh Hạo nắm chặt cổ áo anh, tay nắm thật chặt, lắp bắp nói: "Bạch Bân, anh ở  lại với em được không?"

Bạch Đại thiếu đương nhiên đồng ý yêu cầu đáng yêu này, nhưng sau khi ngâm mình trong bồn tắm lớn, anh vẫn là không nhịn được thở dài một chút: "Hạo Hạo, sau khi em trưởng thành, liền không cho anh tắm cùng."

Đinh Hạo cuộn tròn ngồi đối diện anh, miệng trong làn nước ấm áp buồn bực thổi bong bóng, sau khi lớn lên, nhu cầu của Bạch Đại thiếu cũng ngày càng tăng cao, làm cho cậu trải qua mấy lần không thể thoát khỏi phòng tắm.

Bạch Bân vén mái tóc ướt sũng ra sau, thở dài nói: "Chỉ khi xem phim kinh dị, em mới có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy."

Trong đầu Đinh Hạo vẫn còn từng đợt từng đợt thây ma xuất hiện, trong phim có một số thây ma thích nhất là tấn công người từ dưới nước lên, cậu tự mình suy diễn đến trường hợp đó liền sợ tới mức phát run, liên tục hướng lên người Bạch Bân cọ cọ.

Bạch Bân thanh âm khàn khàn nói: "Lại đây, liền ăn luôn em."

"Bạch Bân, còn khả năng tự chủ của anh đâu! Sự tự chủ anh luôn tự hào đâu?!" Đinh Hạo rưng rưng vỗ bang bang lên ngực anh: "Bây giờ là là lúc anh với em cùng nhau thảo luận một chút về cốt truyện, dời đi sự chú ý... Cái kia... anh mau nói kết cục cho em đi, em thật sự tò mò người cuối cùng sốt sót là ai."

Bạch Bân tay đặt ở trên eo cậu, rũ mắt nhìn cậu nói: "Cuối cùng con người cùng thây ma phân chia khu vực. Trước khi tìm ra được biện pháp cuối cùng, cả hai đều sẽ không can thiệp vào chuyện của đối phương."

Đinh Hạo mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ tới cái kết cục lừa bịp này: "Này là sao hả?! Đây là kết cục tồi tệ thứ hai, thứ ba! Thây ma không phải ăn thịt người sao? Chẳng lẽ sẽ không để bụng đói mà chạy ra ngoài thịt vài người..."

Bạch Bân ừ một tiếng nói: "Bởi vì lọ thuốc đó đã làm cho thây ma một lần nữa tiến hoá, chỉ cần chúng không ngửi thấy mùi của con người, chúng ta sẽ bình an vô sự, cả đời đều có thể đi lại tự do trong vùng đất dành riêng cho con người."

Đinh Hạo lo lắng nuốt nước bọt, nhớ tới những cảnh ăn thịt người thật sự sởn tóc gáy, "Bạch Bân, anh có nghĩ rằng con người thật sự sẽ biến thành thây ma sao? Nếu thật sự biến thành thây ma, khi không có ý thức liền sẽ ăn những người xung quanh họ vào trong bụng sao?"

Bạch Bân suy nghĩ một chút: "Có lẽ đi."

Đinh Hạo lẩm bẩm điều gì đó.

Bạch Bân cười khẽ một tiếng, hôn từ trán của Đinh Hạo hôn tới chóp mũi, sau đó lại hôn lên môi cậu: "Em khác những người khác, hương vị không giống nhau, nhiệt độ cơ thể không giống nhau... Anh sẽ luôn nhớ rõ, sẽ đem em ăn vào bụng trước khi người khác gặp được em."

————————————————Bằng lái bị tịch thu rồi hmu hmu————————————————

Bạch Bân thấy cậu nằm một bên, không có ý lại gần mình,  khụ một tiếng, nói: "Hạo Hạo, tối nay chiếu phim này......"

Đinh Hạo giật mình một cái, thân thể cứng đờ  xoay người nằm sấp trong lòng ngực của Bạch Bân, một lần nữa nhắm hai mắt lại, ôm thật chặt.

Bạch Bân khóe miệng hơi hơi giương lên, trong mắt tràn đầy ý cười, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn. Anh hôn nhẹ lên trán Đinh Hạo: "Ngủ ngon, Hạo Hạo."

Người trong lòng đã mệt muốn chết rồi, lại gần anh cọ cọ hai cái, mơ hồ đáp lại một câu, trên cổ còn mang theo từng vệt đỏ ái muội trước đó được anh lưu lại, hệt như bị đánh dấu lãnh thổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro