Chương 5: Bảo hộ
Edit: Doãn Tử Du
Beta: Doãn Uyển Du
Lúc bị anh cầm chặt tay, Hứa Niệm Hi có thể nghe được tim mình ngừng một nhịp. Lúc cô cho rằng anh sẽ làm một việc gì đó, lại thấy anh lấy ra khăn giấy, lau lau ngón tay cho mình.
"Anh..."
"Nhanh ăn đi!" Anh thật sự chỉ là lau ngón tay cho cô, ném khăn giấy vào thùng rác, vẫn không quên chỉ chỉ kẹo bông gòn:" Không nên dùng ngón tay để ăn, ngón tay có vi khuẩn."
".....À " Cô cứng ngắt gật đầu, tiếp tục cùng anh đi về phía trước.
Có vi khuẩn? Vừa mới rồi là ai ăn kia mà?
Kẹo đường rất nhỏ, Hứa Niệm Hi sau khi ăn xong liền ném cái que vào thùng rác. Hai người cảm thấy thời gian tản bộ rất tốt, lúc này không hẹn mà cùng đi tới phương hướng của tiểu khu.
"Vừa rồi người kia là ai?" Một đường trầm mặc, cô bỗng nhiên nghe anh hỏi như thế. Cô sửng sờ, ngẩng đầu lên.
Vừa rồi là ai? À , là người mẹ kế tốt của cô Lư Vân Tuệ a...!
"Là mẹ kế của em." Nhắc đến cái tên của người đáng ghét kia, Hứa Niệm Hi có chút rầu rĩ không vui. Đang chuẩn bị qua đường, cô đứng ở khu chờ của người qua đường, đá hòn đá nhỏ ở dưới chân.
Kỳ thật cô cùng Phó Ninh Xuyên kết hôn có rất nhiều người biết, nhưng hai người đều không nói cho cha mẹ biết. Cô không biết nguyên nhân Phó Ninh Xuyên không nói ra, còn nguyên nhân của cô là do bà mẹ kế.
Với tư cách một người phụ nữ suốt ngày nghĩ làm sao để cô được gả cho Lạc Sanh, nếu biết được cô đã kết hôn, không chừng sẽ cầm dao đâm chết cô !
Dứt khoát không nói, dù sao cũng đã kết thúc, về sau để xem ép cô như thế nào !
"Ừ!" Phó Ninh Xuyên gật đầu, trong đầu đem bộ dáng của người phụ nữ vừa rồi ghi nhớ lại. Anh nhìn ra cô không thích mẹ kế nhưng dù sao trên pháp luật vẫn là mẹ, anh là con rể, lễ phép cơ bản nhất thiết phải có.
Phía trước đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, trong nháy mắt người trong khu chờ đều đi lên phía trước. Có mấy đi rất gấp gáp thậm chí đụng phải Hứa Niệm Hi, cô đi lảo đảo về phía trước, thiếu chút nữa ngã sấp mặt.
"Này -------" lúc cô đứng vững ngẩng đầu lên, người trước mắt đụng cô đã không biết chạy đến đâu. Cô trừng mắt, bỉu môi
"Đi thôi" Buông thỏng tay bị Phó Ninh Xuyên cầm, Hứa Niệm Hi vô thức đi theo sau. Rõ ràng trên đường phố nhao nhao như vậy, bên tai lại ong ong nghe không rõ lắm.
Ngón tay của anh rất dài, bàn tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô. So với ấm áp, Hứa Niệm Hi cảm thấy rất an tâm. Được đôi bàn tay to lớn đấy dẫn dắt cô, mặc dù tương lai sẽ không biết như thế nào, lại như vậy khiến cô an tâm.
Thất thần một tí liền đã qua đường cái, anh lại không buông tay cô ra. Kỳ thật thời điểm hai người nói yêu đương rất nhạt, đừng nói hôn môi, liền dắt tay đều rất ít, cho nên lúc này khiến cô muốn nhiều hơn.
Thời điểm đến tiểu khu, bầu trời đột ngột biến thành màu đen, là điềm báo trời muốn mưa. Quả nhiên hai người vừa mới bước vào hành lang, bên ngoài liền nổi lên trận mưa tầm tã. Cô ở trong thang máy vẫn nghe tiếng mưa lớn như vậy, may mắn hai người có vận khí tốt.
Về đến nhà chuyện thứ nhất cần làm là tắm rửa, phòng của Hứa Niệm Hi là phòng dành cho khách nên không có phòng tắm, chỉ có thể đến phòng khách. Mà phòng của Phó Ninh Xuyên có phòng tắm.
Cởi quần áo trên người xuống, trong bồn tắm đã được rót đầy nước. Nước ầm làm cho cả người cô được thả lỏng, thoải mái mà thở dài.
Nằm trong bồn tắm một lát, Hứa Niệm Hi chuẩn bị bôi sữa tắm, lại đột nhiên nhớ tới chình mình vừa tắm hết nên không mang theo tới đây.
Đỡ trán, cô quả thực đối với chính mình không có lời gì để nói. Nhìn phòng tắm một vòng, ánh mắt của cô liền dừng lại ở trên giá.
Bao bì sữa tắm bên ngoài nhìn thật quen mắt, là loại thương hiệu mà cô thường dùng. Hứa Niệm Hi từ trong nước đứng lên, ngón tay vươn ra cầm cái chai.
Còn chưa có hủy niêm phong , là hoàn toàn mới. Cô biết không phải mình mua mà là Phó Ninh Xuyên mua.
Sự việc này cô đã quên, vậy mà anh lại chú ý tới.
Hứa Niệm Hi bây giờ không biết trong ngực mình hiện giờ đang nghĩ cái gì. Cô mù mờ tắm sữa tắm, suy nghĩ chạy không.
Thời điểm tắm xong ngoài trời vẫn còn mưa rất to, Hứa Niệm Hi thay xong áo ngủ liền từ phòng tắm đi ra. Trong phòng khách, bóng tối bao lấy bóng đèn rất yên tĩnh, cô không hiểu mà nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng đi về phòng.
Đứng ở cửa sổ lau tóc, chờ cho tóc khô, cô tùy ý đưa khăn mặt để ở ngăn tủ bên trên.
Không biết bây giờ anh đang ở bên cạnh làm gì?
Kỳ thật phòng dành cho khách cùng phòng ngủ chính rất gần, chỉ cách một mặt tường. Cô mỗi lần nghĩ đến anh ở cách vách, đã cảm thấy tim đập mất trật tự.
Nói không nên lời là vì khẩn trương hay là cái gì đó, tóm lại là thân cận dựa vào anh quá, cô sẽ như vậy. Hai người quen biết không lâu, nói thật Hứa Niệm Hi đối với Phó Ninh Xuyên không phải hiểu rất rõ. Ví dụ như thói quen cuộc sống của anh, ví dụ như anh yêu thích gì, món ăn yêu thích là gì, không thích ăn cái gì, toàn bộ cái gì cũng không rõ ràng.
Nghĩ như vậy cô cũng là người rất thất bại, đã gả cho anh, vậy mà giai đoạn gì cũng không biết.
Lẳng lặng đứng yên một lát, Hứa Niệm Hi đứng chờ tóc khô, mới dựa lên giường. Cô có chút bản thảo cần phải sửa lỗi, vừa vặn hiện tại có thời gian rảnh.
Trên giấy rậm rạp chằng chịt chữ làm cô đau đầu, nhưng lại không thể không nhìn kỹ. Còn phải dùng bút màu hồng đánh dấu những lỗi cần sửa, thật không phải là một chuyện tốt.
Cũng không biết nhìn bao lâu, Hứa Niệm Hi nghe thấy ngoài trời ngừng mưa. Cô thả bản thảo trong tay, xa nhẹ đôi mắt đã hơi đau.
Miệng có chút khô, cô xuống giường đi giày. Vừa mới mở cửa liền nghe thấy tiếng ấm trà va chạm ở phòng khách, cô ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải đôi mắt đen thâm thúy mà bình tĩnh.
Anh cũng đang nhìn cô, giữa những ngón tay thon dài đang cầm một chén nước, xem ra cũng là khát nữa ra ngoài lấy nước. Hứa Niệm Hi sửng sốt một giây sau đó cong môi cười cười, đi đến chỗ anh.
Trong ấm trà là nước sôi để nguội, trong nhà cũng có ấm đun nước, chẳng qua hai người đều thích nước sôi để nguội. Rót một ly, cái miệng nhỏ chu ra để uống , trong lúc uống cô không hề nghe thấy anh phát ra bất cứ âm thanh gì.
"Còn chưa ngủ?"
Ly nước vừa mới buông xuống, cô tính toán muốn trở về phòng, liền nghe thấy sau lưng có tiếng nói nhàn nhạt, cô giật mình xong đáp lại:" Vừa mới nãy sửa lỗi bản thảo, hiện tại đi ngủ."
Sau lưng không có âm thanh, Hứa Niệm Hi có chút kỳ quái, vừa mới quay đầu lại, trước mắt liền xuất hiện bóng dáng của anh. Anh mới từ trong phòng ngủ đi ra, trong tay còn cầm theo một chai.... thuốc nhỏ mắt.
"Tới đây." Anh đứng trước ghế so pha, ánh mắt dịu dàng, Hứa Niệm Hi lập tức ngẩn người đi qua, ở chỗ anh chỉ mà ngồi xuống.
Cô ngược lại là nghĩ không ra là anh nhỏ thuốc giúp cô. Đôi mắt mở lớn, có phần sợ hãi mà nhìn thuốc nhỏ mắt hình mũi nhọn càng ngày càng tới gần. Cô chần chừ một chút cầm tay anh, từ ngón tay giữa của anh lấy lại cái chai.
"Em để tự làm !" Cô cười cười, lại nghĩ đến cái gì vội vàng giải thích:" Không phải là em ghét bỏ anh, mà là mũi nhọn làm em sợ..."
Cô cầm tóc, vẻ mặt có chút xấu hổ. Phó Ninh Xuyên nhìn xem tâm tình cảm thấy rất tốt, anh gật đầu ừ một tiếng. Chờ cô nhắm mắt lại mà nhỏ thuốc, nghĩ nghĩ đưa tay tới, xoa bóp huyệt Thái Dương cho cô.
Anh thủ pháp không tồi, mát xa cực thoãi mái nhưng Hứa Niệm Hi thật ra là bị dọa sợ từ lúc đầu , rất nhanh lại bị anh làm cho thoãi mái
Chỉ mát xa một phút đồng hồ, cô đã cảm thấy sảng khoái tinh thần, con mắt cũng không đau, trong nội tâm thở phào một cái, cô duỗi tay nắm lấy tay anh.
"Tốt rồi." Cô đứng dậy quay đầu lại, cười cười, " Em không sao, đã trễ đến như vậy thì mau ngủ đi. Em đi vào trước."
Nói xong cũng không đợi anh trả lời, Hứa Niệm Hi chạy thật nhanh đến phòng ngủ dành cho khách. Đóng cửa lại một hồi, cô nghĩ nghĩ lại nói câu ngủ ngon.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình anh.
Hơi lạnh trên đầu ngón tay tựa như còn lưu lại độ ấm của làn da cô, Phó Ninh Xuyên cúi đầu một phát liền giật mình, trong ánh mắt dần tụ tập ý cười.
Cô là đang từ từ tiếp nhận anh, phương hướng này phát triển rất tốt.
Cảm giác này không tệ.
Sửa soạn lại tâm tình vui sướng, Phó Ninh Xuyên liền bước về phòng ngủ của mình.
Một ngày nào đó, vợ chồng không cần phải ngủ riêng.
****
Ngày hôm sau, lúc làm việc Hứa Niệm Hi ngây người trước bàn tới mấy phút, liền lên lầu kiếm biên tập. Hứa Niệm Hi đi rồi, cũng không còn ai cùng Ôn Lộ mò cá nói chuyện phím, đành phải ngoan ngoan làm công tác.
Còn đang xuất thần, liền nghe thấy tiếng của Diệp Bảo Bảo truyền vào. Cô ấy kinh ngạc nhìn lại, quả nhiên là Diệp Thành mang theo con mình tới đây.
Anh ta hôm nay vội vàng muốn đi ra ngoài, lại không an tâm khi để con mình ở nhà, liền nghĩ đưa con gái đến công ty. Xem cô ấy trêu chọc con mình, anh ta nói vài câu trước khi ra đi.
Diệp Bảo Bảo là một đứa bé hoạt bát đáng yêu, đã ba tuổi, lúc này đang tập nói đến sung sướng. Tiểu gia hỏa ở nhà một mình nhàm chán, lúc này thấy đến nhiều như vậy, chú dì tự nhiên cảm thấy mừng rỡ vui vẻ.
Đáng tiếc là không đúng lúc, Chu Khả từ quầy nước trà đi về không cẩn thận đụng phải Diệp Bảo Bảo đang chơi đùa. Ly nước sôi không chỉ rơi ở trên tay cô, còn rơi lên người Diệp Bảo Bảo. Không đợi Chu Khả kêu đau, Diệp Bảo Bảo ngược lại đã khóc trước.
Ôn Lộ nghe tin chạy tới liền thấy Chu Khả, liền hung hăng trừng mắt một cái, đụng phải người phụ nữ này đều không có chuyện tốt gì.
"Bảo Bảo làm sao vậy?" Ôn Lộ tranh thủ thời gian dỗ trẻ con, trông thấy Diệp Bảo Bảo bụm lấy ngón tay. Nhẹ nhàng gỡ tay bé ra đã nhín thấy ngón tay bị phỏng có chút hồng hồng, cô cực kỳ đau lòng. Tiếp nhận đồng nghiệp đưa thuốc phỏng cho Diệp Bảo Bảo bôi, liền bế bé lên mắng.
"Cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chỉ là một đứa bé mà thôi, cô cần gì phải tạt nước nóng sao?"
Chu Khả không hiểu thấu, trên tay mình cũng rất đau, lập tức nói chuyện cũng không khách khí:" Cô có ý tứ đó là gì? Rõ ràng là nó đụng tôi trước, tôi không cẩn thận mới văng trúng, cô không phát hiện trên tay tôi cũng bị thương ư?"
Ôn Lộ mặc kệ, bình thường đã chán ghét Chu Khả, liền mắng cô ta đến chó huyết xôi đầu. Ôn Lộ bình thường nói chuyện độc đoán đã quen, Chu Khả không thể sánh kịp được, thoáng một cái liền xanh mặt.
Chu Khả là một người nóng nảy, không nói hai lời liền động thủ. Bàn tay còn chưa đưa ra, liền nghe thấy tiếng của chủ biên, làm cô ta hoảng sợ tranh thủ thời gian thu tay lại.
"Chuyện gì xảy ra?" Tiêu Hà vừa mới tới, Diệp Bảo Bảo liền ngoan ngoãn kêu chú muốn ôm. Anh cũng rất thích đứa con của bạn mình, bắt đầu ôm mà dỗ dành.
Gặp Tiêu Hà thích Diệp Bảo Bảo như vậy, Chu Khả trong nội tâm kêu không tốt muốn cáo trạng trước. Nào ngờ bị Ôn Lộ xem thấu ý đồ, cơ hội nói chuyện cũng không cho cô ta, liền không dứt mà nói chuyện vừa rồi.
Chu Khả muốn giải thích, cố tình đồng sự xung quanh không ai muốn nói giúp cho cô. Lúc này Hứa Niệm Hi cũng từ dưới lầu đi lên, thấy Diệp Bảo Bảo cũng vội vàng lại đây.
Ôn Lộ cũng không thấy phiền mà giải thích một lần nữa, lúc này Tiêu Hà đã đưa Diệp Bảo Bảo cho Hứa Niệm Hi ôm, lại đi vào văn phòng lấy kẹo cho Diệp Bảo Bảo ăn. Độ ẩm này sẽ không làm bị phỏng, ngón tay của Diệp Bảo Bảo đã không có việc gì.
"Tốt rồi, tất cả đi về làm việc!"
Các đồng nghiệp vây xem dần tản đi, Chu Khả một mình đứng tại chỗ, sắc mặt đỏ lên vì tức giận.
Hứa Niệm Hi có chút thời gian rảnh, vừa vặn có thể chơi được với Diệp Bảo Bảo. Ôn Lộ bị Tiêu Hà gọi đến văn phòng của, cô cầm kẹo trên bàn chọc bé chơi.
Trong văn phòng, Tiêu Hà ngồi tại trên ghế, để cho Ôn Lộ ngồi xuống, suy nghĩ thật lâu mới mở miệng:" Hứa Niệm Hi rất thích trẻ con sao?"
Ôn Lộ gật đầu.
"Cái kia..." Tiêu Hà có chút khẩn trương, ho nhẹ một cái:" Cô ấy bình thường thích cái gì?"
Ôn Lộ hiểu rõ đây là thông qua chính mình để tìm hiểu, lập tức nghĩ nghĩ. Cô ấy đã kết hôn, nếu không giúp đỡ thì nên chặt đứt đoạn ý muốn này đi? Người xấu để cô sẽ làm vậy , đỡ cho Hứa Niệm Hi ngượng ngùng nói ra.
"Cô ấy thích rất nhiều, trước kia tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ không uống rượu" Cô châm chước từ ngữ " Vài ngày trước cô ấy kết hôn mời khách đến, tôi mới phát hiện thì ra cô ấy cũng uống rượu."
Những lời này Tiêu Hà chỉ bắt được hai chữ, không dám tin mà mở to mắt:" Cô ấy kết hôn?"
"Đúng vậy, chủ biên không biết sao? Đã kết hôn được mấy ngày."
Ôn Lộ lúc đi ra khỏi văn phòng, liếc nhìn thấy Diệp Bảo Bảo vẫn còn chơi đùa với Hứa Niệm Hi, cô thở phào một cái.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, kết hôn nhanh cho thảnh thơi, không thể tiếp xúc quá nhiều với người khác giới.
Tiếp tục làm việc, thật nhanh đã đến giờ tan tầm. Hứa Niệm Hi biết rõ Phó Ninh Xuyên sẽ đến đón cô, vì thế cô lập tức thu dọn đồ đạc xuống lầu chờ.
Tiêu Hà cũng vừa vặn xuống lầu, liền thấy Hứa Niệm Hi một mình đứng ở phía trước. Lại nhớ đến lời của Ôn Lộ đã nói trong phòng, anh vẫn không thể tin được cô đã kết hôn, rõ ràng lúc trước cô vẫn còn đang độc thân.
Anh ý định tiến lên hỏi rõ ràng, vừa bước ra một bước, đã nhìn thấy một chiếc xe dừng trước mặt cô
"Niệm..."
Một người đàn ông cao lớn từ ghế lại bước xuống, Tiêu Hà sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro