Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 11

Phòng cho khách mà Chân Lạc Mặc ở có diện tích không lớn, trong phòng cũng không có nơi để ngồi. Ba người Du Hiển Duẫn, Trác Hành Kiện và Chân Lạc Mặc cuối cùng vẫn đi tới phòng khách bàn chuyện kịch bản.

Dưới đất bày một phần nhỏ đồ chơi đường ray tàu hoả mà Du Hiển Duẫn và Trăn Trăn mới ghép lại, những chỗ khác cũng tán loạn một đống lớn linh kiện đồ chơi. Ba người cẩn thận từng li từng tí tránh đồ chơi, đi đến bàn ăn trông tương đối sạch sẽ ngồi xuống.

Kịch bản của Du Hiển Duẫn để trên bàn, dày đặc dán chi chít các loại ghi chép đầy màu sắc, bên trong cũng viết lít nha lít nhít chú giải. Lúc ban ngày Chân Lạc Mặc đã thấy kịch bản này của Du Hiển Duẫn, mà bây giờ nhìn lại, vẫn thấy rất xúc động. Du Hiển Duẫn trong giới giải trí tuy được trời cao chăm sóc, nhưng anh vẫn cứ không ngừng nỗ lực, vì một vai diễn mà trả giá nhiều hơn mọi người nhìn thấy.

Chân Lạc Mặc cậu nhất định phải càng thêm nỗ lực, mới có thể đuổi kịp bước chân Du Hiển Duẫn.

Du Hiển Duẫn không biết trong lòng Chân Lạc Mặc đang suy nghĩ gì, anh tiện tay cầm kịch bản của mình, rất chuẩn xác lật tới đoạn tiểu thái giám Hạ Mộc. Du Hiển Duẫn mở miệng hỏi, "Hiểu kịch bản tới đâu rồi? Bắt đầu viết truyện ngắn cho nhân vật chưa?"

Chân Lạc Mặc đáp, "Còn chưa, ở trong đầu hơi suy nghĩ về tuyến vận mệnh cùng tuyến quan hệ. Bây giờ em tìm không chuẩn trạng thái nên có của một tiểu thái giám, rất sợ tùy tiện viết truyện ngắn sẽ viết sai nhân vật."

Du Hiển Duẫn "ừ", anh hơi dịch chuyển, chủ động ngồi cạnh Chân Lạc Mặc.

Sau khi biết ân sư Phương Diệc Quy rất yêu thương Chân Lạc Mặc, Du Hiển Duẫn quyết định phải tận lực trợ giúp Chân Lạc Mặc. Hơn nữa Chân Lạc Mặc là một diễn viên tốt, anh nguyện ý cùng cậu ấy thảo luận, cùng nhau phối hợp diễn càng thêm đặc sắc.

Du Hiển Duẫn cầm bút lên, vừa ghi trên notebook vừa nói: " Viết truyện ngắn đúng là cần phải chính xác, như vậy mới có thể chuẩn xác biết rõ và khắc hoạ một nhân vật. Một vai diễn vì sao lại nói phải chú ý mỗi câu nói hoặc làm một chuyện nào đó, cũng đều tương ứng với tính cách của nhân vật đó. Nhân vật này tại sao có tính cách như vậy, đó nhất định là cùng với việc hắn đã từng trải trong quá khứ có liên hệ. Trong kịch bản không có viết chuyện này, cho nên cần chúng ta phải bổ sung nhân vật này hoàn chỉnh, khiến nhân vật trở nên có máu, có thịt, có linh hồn."

Lúc đi học Chân Lạc Mặc có một chuyện làm cậu tiếc nuối, đó là Du Hiển Duẫn khi sắp tốt nghiệp không còn giúp thầy Phương dạy thay, làm cho sinh viên năm nhất Chân Lạc Mặc không thể nghe Du Hiển Duẫn giảng. nhưng hiện tại tiếc nuối này đột nhiên không kịp chuẩn bị đã được đền bù, hơn nữa còn là Du Hiển Duẫn 1v1 đơn độc độc giảng bài.

Chân Lạc Mặc chăm chú nghiêm túc nhìn gò má Du Hiển Duẫn, khóe môi tự động nhếch lên.

Trác Hành Kiện nhìn Chân Lạc Mặc, nhưng rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại di động. Mà Du Hiển Duẫn lại như không phát hiện ra, anh vẫn cứ nghiêm túc phân tích nhân vật Hạ Mộc này.

Du Hiển Duẫn: " Cuộc sống của thái giám đối với chúng ta quá xa xôi, muốn cảm nhận được nhân vật này xác thực hơi khó một tý. Không bằng chúng ta chọn phần đơn giản nhất trước, ví dụ như Thái tử dùng người nhà Hạ Mộc áp chế hắn, vậy nói rõ Hạ Mộc rất để tâm đến người nhà của hắn. Nói cách khác hắn và người nhà có mối quan hệ không tệ, nếu quan hệ tốt, tại sao hắn lại bị đưa vào cung làm thái giám?"

Sau khi nghe Du Hiển Duẫn nhắc nhở, Chân Lạc Mặc cũng nghiêm túc lên, cậu được Du Hiển Duẫn dẫn dắt đặt ra một giả thuyết: "Năm bảy tuổi, phụ thân Hạ Mộc bệnh nặng, nhà bọn họ cần gấp một khoản tiền chữa bệnh. Trưởng tử phải thừa kế hương khói, cho nên trong nhà Hạ Mộc bất đắc dĩ đem tiểu nhi tử là hắn bán vào cung làm thái giám. Tính cách Hạ Mộc sở dĩ thiên về mềm yếu, là vì hắn từ nhỏ có một huynh trưởng cường thế làm chỗ dựa hắn, hắn được che chở lớn lên, cho nên tính cách mới có thể như vậy."

Chân Lạc Mặc nghĩ đến trong nhà Hạ Mộc, trong đầu lập tức liên tiếp xuất hiện rất nhiều đoạn ngắn liên quan đến tuổi ấu thơ Hạ Mộc. Loại cảm giác đã thông thoáng sáng sủa làm Chân Lạc Mặc thật cao hứng, Chân Lạc Mặc nghiêng đầu nhìn Du Hiển Duẫn, lời nói đến bên khóe miệng nhưng lại không phát ra được.

Cậu và Du Hiển Duẫn cách nhau quá gần, gần đến mức hô hấp của cậu phảng phất có thể chạm được sợi tóc bên tai Du Hiển Duẫn. Mặc dù Chân Lạc Mặc trên ti vi nhìn nam nhân này vô số lần, nhưng cậu xưa nay không nghĩ tới có một ngày sẽ tiếp cận gần Du Hiển Duẫn như thế.

Chân Lạc Mặc khẩn trương, may mà kỹ xảo cậu rất tốt, cậu nguỵ trang đến mức đặc biệt bình tĩnh.

Du Hiển Duẫn vốn đang cúi đầu nghiêm túc ghi chép thông tin Chân Lạc Mặc đặt ra, nhưng sau khi Chân Lạc Mặc bỗng nhiên im lặng, Du Hiển Duẫn nghi hoặc ngẩng đầu lên. Ánh mắt Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc chạm nhau, Chân Lạc Mặc cười vui vẻ, cậu nói: " Cảm ơn sư ca."

Chân Lạc Mặc cảm ơn Du Hiển Duẫn giảng dạy cho cậu, cũng cảm ơn Du Hiển Duẫn hoàn thành giấc mơ của cậu.

Du Hiển Duẫn vẫn luôn nghĩ Chân Lạc Mặc như một dòng nước ấm. Không mùi vị, cũng không màu sắc, ôn hoà thanh đạm. Nhưng nụ cười này của Chân Lạc Mặc, rất tươi sáng, thậm chí có điểm đặc biệt.

Du Hiển Duẫn thu hồi ánh mắt, anh "ừ", lại phân phó: "Tiếp tục đi."

Du Hiển Duẫn cùng Chân Lạc Mặc một bên thảo luận nội dung kịch bản, một bên tự viết tiểu truyện cho nhân vật Hạ Mộc này. Hai người bọn họ hết sức chăm chú tập trung, thời gian bất tri bất giác đã qua hai, ba tiếng.

Chân Lạc Mặc viết tiểu truyện chậm rãi tinh tế, mấy tiếng liền trôi qua, mà tiểu truyện mới hoàn thành chưa tới một nửa. Trác Hành Kiện ngồi ở một bên đã sớm mệt đến biến đổi 108 loại tư thế. Nếu không phải Du Hiển Duẫn không thích làm rầm rộ, Trác Hành Kiện kỳ thực đặc biệt muốn phát cảnh tượng này ra ngoài, cho tất cả mọi người xem một chút, như thế nào là diễn viên thật sự.

Nghề diễn viên này, nói đơn giản thì đơn giản, nói khó thì khó.

Đơn giản như hàng ngũ giống Bùi Chung Hiền, chỉ cần dựa theo kịch bản, sau đó học theo đạo diễn hoặc cùng tổ biên kịch diễn một lần, thù lao đóng phim dễ dàng thu vào túi.

Mà nói khó, lại giống như Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc. Bọn họ muốn đem nội dung kịch bản vuốt thuận, muốn đem mỗi một chi tiết nhỏ của nhân vật, mỗi một câu lời thoại đều phải hiểu rõ. Toàn thân bọn họ dung nhập vào một vai diễn, vì nhân vật mà cười, vì nhân vật mà khóc. Vì một vai diễn triển khai toàn lực, dốc sức hết thảy.

Diễn viên trong phim truyền hình xuất hiện trước mặt khán giả, sẽ chỉ diễn một phần nhỏ của nhân vật đó, có mấy người sẽ diễn qua loa một chút. Nhưng Du Hiển Duẫn không giống, Du Hiển Duẫn nghiêm túc với nhân vật của anh. Anh diễn tuy chỉ là một phần nhỏ của tảng băng, nhưng anh sẽ trả vô số nỗ lực, đem tất cả các khía cạnh không nhìn thấy của toà băng sơn bổ sung hoàn toàn. Trác Hành Kiện vốn cho là trong lớp diễn viên trẻ tuổi hiện tại chỉ có Du Hiển Duẫn vẫn tích cực như thế, không nghĩ tới bây giờ lại thêm một Chân Lạc Mặc.

Du Hiển Duẫn và Chân Lạc Mặc say mê sáng tác truyện ngắn, Trác Hành Kiện nhìn đồng hồ đeo tay một chút, không thể không đánh gãy bọn họ thảo luận. Trác Hành Kiện mở miệng: "Đã hơn hai giờ sáng , đều nghỉ ngơi đi, sáng mai Hiển Duẫn còn có cảnh quay."

Chân Lạc Mặc không nghĩ tới thời gian đã trễ thế này, cậu nhìn thời gian trên điện thoại di động, xin lỗi: "Sư ca, xin lỗi, làm lỡ thời gian anh nghỉ ngơi."

Sáng mai Du Hiển Duẫn xác thực có cảnh quay, hơn nữa phim cổ trang phải tới sớm vì hóa trang rất lâu. Du Hiển Duẫn "ừ", anh đặt bút điện tử xuống, dặn dò: "Tôi đi nghỉ trước , cậu thừa dịp hiện tại đang có linh cảm, tiếp tục viết đi. Khi nào không còn linh cảm nữa thì dừng lại, đừng ngang ngạch viết tiếp. Nếu vẫn luôn có ý tưởng, cậu cũng không cần để ý thời gian, cứ viết tiếp. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ dẫn Trăn Trăn đến phim trường. Bé con có bọn anh Trác chăm sóc, cậu có thể yên tâm ngủ nướng."

Chân Lạc Mặc đáp vâng, Du Hiển Duẫn gật đầu, đứng lên rời đi.

Lúc Du Hiển Duẫn chuẩn bị đi, bỗng nhiên Chân Lạc Mặc lại hỏi một câu: "Sư ca, có phải Hạ Mộc thích Tam hoàng tử không?"

Du Hiển Duẫn dừng bước, quay người nhìn Chân Lạc Mặc, Chân Lạc Mặc cũng đang nhìn anh.

Du Hiển Duẫn nhìn ánh mắt nhu hòa của Chân Lạc Mặc, anh cảm thấy hình như Chân Lạc Mặc đang nhập diễn. Du Hiển Duẫn từ tốn nói: "Cái này nên hỏi chính cậu."

Trác Hành Kiện nhìn hai người. Kỳ thực hắn không quá quan tâm vấn đề tình cảm của tiểu thái giám Hạ Mộc, điều hắn quan tâm là cuối cùng Hạ Mộc chết như thế nào. Dù sao trong kịch bản miêu tả cái chết của Hạ Mộc, chỉ là đơn giản là từ một đoạn lời thoại của nhân vật khác. Nói Hạ Mộc có lẽ là chết trên tay Thái tử, có lẽ là bị Tam hoàng tử diệt khẩu, có lẽ là hắn tự sát.

Trác Hành Kiện học theo lời giải thích của Chân Lạc Mặc, mặt làm ra vẻ hỏi: "Sư ca, Hạ Mộc là bị người khác giết à?"

Du Hiển Duẫn nhìn người đại diện thiểu năng trí tuệ nhà mình, không biểu tình gì: "Không phải."

Trác Hành Kiện còn muốn hỏi lại, Chân Lạc Mặc nói tiếp: "Là tự sát, một hồi hư ảo, mất hết niềm tin."

Du Hiển Duẫn gật đầu, cảm giác có chút vi diệu. Lần đầu tiên anh phát hiện thì ra hai người thật sự có thể tâm ý tương thông*. Về kết cục của Tam hoàng tử và Hạ Mộc, bọn họ chưa thảo luận qua, nhưng bọn họ đều biết kết cục chân chính của câu chuyện. Tuyên Tĩnh Thừa sẽ không giết Hạ Mộc, nhưng Hạ Mộc lại không muốn sống thêm nữa.
*suy nghĩ giống nhau.

Thời gian đã muộn lắm rồi, ba người cũng không lại tiếp tục nói chuyện về kịch bản nữa. Trác Hành Kiện trở về phòng cách vách ngủ, Du Hiển Duẫn cũng đi về phòng của mình nghỉ ngơi.

Chân Lạc Mặc một mình ngồi trong phòng khách yên tĩnh. Cậu cầm bút máy Du Hiển Duẫn để lại nghiêm túc nhìn, sau đó bắt đầu nghiêm túc vì nhân vật viết truyện ngắn. Chữ viết Chân Lạc Mặc đoan trang đẹp đẽ ngay ngắn, không như Du Hiển Duẫn rồng bay phượng múa, hai loại kiểu chữ viết cạnh nhau, so sánh rất rõ ràng.

Chân Lạc Mặc viết, bắt đầu không tự chủ mô phỏng theo kiểu chữ Du Hiển Duẫn. Nhưng đáng tiếc chữ viết và tính cách đều liên quan đến nhau, chữ Chân Lạc Mặc viết cũng có dáng chữ, nhưng lại không viết được phần bất kham và phóng khoáng chỉ thuộc về Du Hiển Duẫn.

Chân Lạc Mặc giơ vở nghiêm túc ngắm chữ Du Hiển Duẫn, nhìn một chút liền không tự chủ cười rộ lên. Nhưng lúc Chân Lạc Mặc không hề có một tiếng động vui sướng, bỗng nhiên lại bị cắt đứt bởi tiếng khóc trong phòng ngủ của Du Hiển Duẫn.

Trăn Trăn ở trong phòng khóc tan nát cõi lòng, tiếng khóc cao vút rõ to. Chân Lạc Mặc nghe được tiếng khóc của nhóc con, không chút nghĩ ngợi lập tức đẩy cửa vọt vào phòng ngủ của Du Hiển Duẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro