Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhân Sinh Lạnh Lẽo, Chỉ Toàn Chấp Niệm_Chương 4: Đại Chiến

Edior: Salt

***

Lạc Tuyết hôn mê ba ngày mới tỉnh lại, nàng trúng hai nhát kiếm, một kiếm bên phải bụng, một kiếm bên phải cẳng tay, mất máu quá nhiều, suýt chút nữa là đi gặp Diêm Vương.

Lạc Tuyết tỉnh dậy liền nhìn thấy Mặc Diệc Ngân ngồi trên ghế nhỏ ở mép giường, ngày thường đều là bộ dạng ăn mặc khéo léo, dáng vẻ chỉnh tề, mà nay tuy đã thay đi một thân xiêm y dính máu, trên mặt lại  là vẻ tiều tụy, râu mọc lúm nhúm, khác hẳn dáng vẻ sáng lạn ngày thường. Hiển nhiên là vẫn luôn canh giữ bên cạnh nàng. Nhìn thấy hắn như thế lòng Lạc Tuyết đau lòng khó nhịn, vươn tay phải muốn xoa mặt hắn, nhưng lại không may động đến vết thương: "A"

Nghe được tiếng Lạc Tuyết rên khẽ, Mặc Diệc Ngân lập tức tỉnh lại, vừa vui mừng vừa lo lắng: "A Tuyết, nàng cuối cùng cũng tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không, ta hiện tại liền gọi đại phu." Lạc Tuyết không nói gì, chỉ nhìn hắn rơi nước mắt làm Mặc Diệc Ngân hoảng sợ, quay đi muốn gọi người, lại bị Lạc Tuyết dùng tay túm lấy góc áo.

"Diệc Ngân, ta sợ, ta vừa mô, mơ thấy ngươi không cần ta, ta sẽ không còn được gặp ngươi nữa." Lạc Tuyết nức nở nói.

Nghe vậy, Mặc Diệc Ngân liền quay lại, ngồi trên ghế nhỏ nắm lấy tay trái nàng, một tay thay nàng lau đi hai hàng nước mắt: "Đồ ngốc, sao có thể như vậy? Đó chỉ là giấc mộng, giấc mơ đều trái ngược với hiện thực, yên tâm, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng." 

"Vâng." Lạc Tuyết nắm chặt tay Mặc Diệc Ngân, nở một nụ cười thỏa mãn, nặng nề ngủ.

Nhìn tay hai người đang nắm chặt, Mặc Diệc Ngân cúi người nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.

Cô nương ngốc của ta, ta sao có thể không cần ngươi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, một đời một kiếp, dùng tính mạng của ta để đảm bảo.

"Đại ca, Hoàng Thượng có chỉ, để huynh vào cung yết kiến, huynh mau thu thập một chút, Lý công công đang ở đại sảnh chờ." Mặc Tĩnh đẩy cửa tiến vào nhẹ giọng nói với Mặc Diệc Ngân.

"Được, ta biết rồi, muội thay ta trông A Tuyết, ta sẽ lập tức trở về." Mặc Diệc Ngân nhẹ nhàng buông tay Lạc Tuyết, sau đó bỏ vào ổ chăn. Lúc ra cửa còn nói thêm một cậu: "Tiểu muội, thay ca nói với mẫu thân một tiếng, ca muốn cưới A Tuyết làm vợ."

Mặc Tĩnh ngơ ngẩn, sau đó gật đầu, chần chờ một hồi mới dặn dò: "Huynh bảo trọng thân thể, đừng nóng vội."

Mặc Diệc Ngân gật đầu rời đi.

Sau nhiều lần điều tra, biết được thích khách của Đông Li quốc đi đến kinh đô hành thích, Hoàng Thượng tức giận, lập tức hạ lệnh chuẩn bị lương thảo. 10 ngày sau, Từ Mặc đại tướng quân, phong làm nguyên soái, thay ta thảo phạt Đông Li. Chiến tranh sắp sửa nổ ra.

Mặc Diệc Ngân vì chăm sóc cho La Tuyết mà không kịp thời chữa trị tay, trúng độc, có thương tích trong người, Hoàng Thượng cho hắn nghỉ ngơi, không phái hắn dẫn quân xuất chinh.

Đối chiến ba tháng, Mặc tướng quân bỏ mình. Nguyên nhân là do lương thảo không tiếp tế kịp, Mặc tướng quân cùng mười vạn tướng sĩ bị bao vây, cuối cùng không địch lại phe địch, chiến bại mà chết, mà mười vạn tướng sĩ phá vòng vây chạy ra, lại chỉ còn lại 2, 3 nghìn người.

Khi tin tức được đưa đến, triều đình khiếp sợ, Hoàng Thượng tức giận, hạ lệnh phế chức Hộ Bộ Thị Lang, đồng thời giết mười mấy quan viên vận chuyển lương thảo cùng người giám sát.

Trái ngược với sự ồn ào náo nhiệt của triều đình, trên dưới Mặc gia là một mảng thê lương. Đèn trắng, lục trắng được treo lên, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng khóc. Cuối thu, hòa cùng tiếng khóc đứt quãng, một con quạ bay qua, càng làm Trấn Quốc phủ vắng lặng thêm phần âm trầm tử khí. Người tới cúng viếng trừ bỏ an ủi Mặc gia đừng quá thương tâm thì đều cảm thán, Mặc gia đời đời trung liệt, ba đời tướng quân đều bỏ mạng nơi xa trường, đúng là danh xứng với thực.

Lạc Tuyết cùng Mặc Diệc Ngân quỳ gối ở linh đường, hơi luống cuống, xung quanh là tiếng nức nở trầm thấp, khó áp chế. Lạc Tuyết không nhịn được rơi nước mắt, nàng nắm chặt tay Mặc Diệc Ngân, hy vọng nàng có thể săn sẻ cho hắn chút ấm áp. Đầu hắn cúi thấp, vô thanh vô tức, cũng không rơi nước mắt. Sau ngày hôm ấy, nam nhân anh tuần mới hai mươi tuổi bỗng trở nên ẩn nhẫn, kiên cường.

Bảy ngày qua đi, người đến phú phúng viếng cũng thưa dần. Thị nữ Tố Vân đang còn ở linh đường quỳ xuống nói với Lạc Tuyết: "Thiếu phu nhân, người đừng quỳ nữa, cũng khuyên nhủ đại thiếu gia một chút, hắn cũng mấy ngày không ăn không uống rồi, lão phu nhân cũng đổ bệnh, nhà này còn cần đại thiếu gia chống đỡ!"

Lạc Tuyết gật đầu, bảo nàng lui xuống, rồi quay sang ôm chặt Mặc Diệc Ngân vẫn còn quỳ gối nơi linh đường, cái gì cũng không nói.

Mặc Diệc Ngân dường như được nàng gọi tỉnh, mê mang nhìn quanh bốn phía, bài vị phụ thân ở giữa cao đường nhắc nhở hắn, tất cả chuyện này không phải là mơ. Cả người hắn dựa vào Lạc Tuyết, giọng khàn khàn nói: "A Tuyết, thực xin lỗi, vốn dĩ muốn cho nàng một hôn lễ, hiện tại lại..."

"Không sao, ta có thể chờ, Diệc Ngân, ta có thể chờ." Chưa đợi Mặc Diệc Ngân nói xong, Lạc Tuyết đã vội cắt lời.

Mặc Diệc Ngân ôm chặt lấy nàng, hắn biết nàng vẫn luôn chịu thiệt thòi: "A Tuyết, ta phải báo thù cho phụ thân, nhất định!" Một giọt nước mắt rơi trên cổ nàng, người Lạc Tuyết khẽ run, vỗ vỗ trấn an hắn: "Ừm, nhất định là vậy!"

Hơn mười ngày sau, lương thảo được chuẩn bị tốt, Mặc Diệc Ngân nhận lệnh, lãnh hai mươi vạn đại quân xuất phát, đối chiến với Đông Li. Đêm trước ngày đi, Mặc Diệc Ngân cùng Lạc Tuyết triền miên hồi lâu, hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, cuối cùng chỉ đổi thành một câu: "A Tuyết, chờ ta, chờ ta trở về, ta sẽ cưới nàng." Lạc Tuyết rưng rưng gật đầu.

Lúc đưa tiễn, Lạc Tuyết không có đến, Mặc Diệc Ngân nghĩ, may là nàng không đến, bằng không chính hắn cũng không nỡ rời đi. Mặc gia bây giờ chỉ còn lại hắn, mẫu thân bị bệnh, đệ muội tuổi nhỏ, tất cả đều dựa vào hắn chống đỡ. Vì trấn an Mặc gia, Hoàng Thượng thế mà tứ hôn cho muội muội mới vừa tuổi cắp sách cho một vị Vương gia. Hắn chỉ có thể thắng không thể bại, vì phụ thân, vì hạnh phúc của muội muội, cũng là vì chính mình cùng A Tuyết.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro