Chương 8
Đa Ninh có một gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú rõ ràng. Thời đi học, cô vẫn để tóc dài ngang lưng, cột cao lên là nhìn như một cái đuôi ngựa xinh xinh. Bây giờ lại nuôi một mái tóc dài, những sợ tóc đen tuyền rối tung rời rạc trên bả vai để hở, so với trước kia thì khí chất khác nhau một trời một vực.
Có thể nói thời đại học Đa Ninh là kiểu người ngây thơ năng động, bây giờ là cô gái dịu dàng, động lòng người.
Đương nhiên, đây là Đa Ninh trong mắt Nhan Nghệ, cách cô nói đều từ trong tiểu thuyết mà ra. Mánh khóe Đa Ninh dùng với cô, đều là những mánh khóe quen thuộc trong những loại tiểu thuyết đô thị mập mờ. Nhan Nghệ nhìn Đa Ninh đang ngồi bên giường, lại dặn dò: "Đợi lát nữa phải tự nhiên, bày ra vẻ đẹp tự nhiên của cậu, phải thật tự nhiên..."
Đa Ninh nhìn lại Nhan Nghệ, bỗng dưng nhếch mép cười một cái: "Như vậy sao?"
Ách, Nhan Nghệ không trực tiếp nhìn liền gật đầu: "Đúng đúng đúng, cứ như vậy."
Đa Ninh lại nhếch mép cười một chút, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào Nhan Nghệ.
Tại sao, tại sao lại đến nhanh như vậy.
Đa Ninh không để ý cái liếc mắt của Nhan Nghệ, cô cũng không phải là đồ ngốc.
Nhưng mà khi cô nhìn mình trong gương, cô không thể nào lạc quan nổi. Cô nghĩ lát nữa Chu Diệu sẽ nhìn cô vài lần, sau đó sẽ hỏi cô có bệnh à. Nhớ hồi trước thích ăn diện, cô chạm mặt Chu Diệu khi đang trang điểm, câu nói đầu tiên khi Chu Diệu đẩy cửa bước vào là "Hứa Đa Ninh, em nghĩ trái tim anh rất khỏe nên muốn thử anh sao?"
Nếu vậy, một lát nữa, tim Chu Diệu có ổn không nhỉ?
Hứa Đa Ninh cảm thấy sâu trong sự an phận, quy củ này cất giấu sự lớn mật. Tựa như cô nói không yêu là nói dối, người thân bạn bè bên cạnh lại tưởng là thật. Hóa ra, cô lại có thể che dấu lời nói dối lớn như vậy.
Một lần giấu chính là năm năm.
Di động vang lên hai tiếng, Chu Diệu gửi cho cô một tin nhắn: "Đang đậu xe, năm phút nữa ra mở cửa cho anh."
Đa Ninh trả lời ừ.
Kết quả 10 phút sau Chu Diệu mới lên tới. Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ. Nhan Nghệ đứng ở trong phòng ngủ không đi ra ngoài còn Đa Ninh đứng ở cửa, Nhan Nghệ ở phía sau lo lắng lại nhắc nhở cô bằng khẩu hình miệng: nhất định phải thật tự nhiên!
Đa Ninh chớp mắt hai cái, đi qua phòng khách, đứng ở cửa chống trộm, cô hồi hộp a. Vốn là một chút cảm giác cô cũng không có, dù gì cô và Chu Diệu cũng đã từng kết hôn, kết quả lại vì Nhan Nghệ luôn miệng nhắc cô phải tự nhiên.
Bây giờ, cô khẩn trương như muốn bốc cháy.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Đa Ninh cầm tay cửa, khẽ nghiêng đầu mở cửa ra. Ở ngoài cửa, Chu Diệu cũng cúi đầu, trong tay cầm một cái túi lớn, không chút để ý mà đứng đó; một thân đồ thường, bộ dáng lại càng thêm tùy ý. Bên ngoài còn khoác áo jacket trong bộ sưu tập đầu mùa hạ.
"... Anh đến rồi à." Đa Ninh cố gắng bày ra bộ dạng tự nhiên, chào hỏi Chu Diệu. Trong lòng lại tự thôi miên mình, cứ coi như là cô đang mặc đồ ngủ hình gấu ra mở cửa cho anh. Huống chi năm năm trước cô mặt đồ ngủ chú gấu nhỏ bảo thủ như vậy, không có nghĩa là bây giờ cô không được mặc váy ngủ. Giống như Nhan Nghệ nói, cô không thể cứ mãi là Hứa Đa Ninh luôn luôn không thay đổi.
"Ừ, mới đến."
Áo hai dây khéo léo che chỗ cần che, Chu Diệu thu lại tầm mắt, đi lướt qua cô. Anh không có phản ứng gì đặc biệt, ngoại trừ lúc mở cửa có chớp mắt hai cái.
Có gì khác chứ, hết sức bình thường.
Sau khi đi vào thì tham quan phòng khách của cô một vòng, nhìn bức tranh cô mới mua, sau đó vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống sofa, vắt chéo hai chân rồi nhìn cô nói: "Lấy cho anh ly nước."
Đúng là bộ dạng đại gia.
Đa Ninh xoay người đi vào phòng bếp lấy ly, chân mang một đôi dép plastic. Trong lòng không nhịn được khinh bỉ mình. Cô coi Chu Diệu là thanh niên chưa từng thấy qua chuyện đời à? Nhan Nghệ không đủ hiểu biết Chu Diệu thì thôi đi, cô lại tự dâng mình làm món ăn bày sẵn trước mặt Chu Diệu.
Cô ở trong phòng bếp lấy ly, Chu Diệu ở bên ngoài nói chuyện với cô: "Trừ thứ em muốn, anh còn mua cho em hương liệu, kẹo mạch nha. Đúng rồi, còn có nguyên liệu nấu lẩu, có thời gian thì cùng nhau nấu một nồi lẩu ăn."
Mùa hè mà ăn lẩu cái gì, anh không sợ bị nóng chết à. Dù vậy Đa Ninh vẫn trả lời một tiếng, sau đó cầm ly đến bên bình nước cạnh tivi, thoáng quay người, sau đó hỏi Chu Diệu: "Anh uống nước nóng hay lạnh?"
"Lạnh." Chu Diệu trầm giọng nói với cô, dừng lại một chút, sau đó nhăn mặt nhìn cô: "Em nóng, anh cũng sợ nóng."
Lời nói mang theo hai tầng ý nghĩa, đều là châm chọc cô ăn mặc mát mẻ.
Đa Ninh cảm thấy mình thật sự không còn giống với Hứa Đa Ninh trước đây. Nếu ngày trước cô bị Chu Diệu châm chọc như vậy; nhất định đã xấu hổ mà đỏ từ mặt đến tận đầu ngón chân nhưng mà nhìn xem, bây giờ cô chỉ đỏ tới cổ mà thôi.
Cô không trả lời câu hỏi của Chu Diệu, mà cầm ly đặt lên bàn.
Chu Diệu bỗng nhiên cười cười, cơ thể dựa lên đệm sofa, nâng mắt lên nhìn cô nhưng không nói gì cả. Ánh mắt rất bình thản.
Cứ như thế, Đa Ninh bị nhìn đến lúng túng, ngẩng đầu nhìn lại Chu Diệu.
Sofa là loại sofa nhỏ, Chu Diệu ngồi ở đó có phần chật chội. Sau khi anh nhìn kỹ, liền hỏi cô một câu với giọng điệu khẳng định: "Đa Ninh, có phải em cao lên rồi không?"
Đâu chỉ vậy. Cô còn "trưởng thành" thêm một chút nữa.
Mà nửa câu sau, Chu Diệu không nói ra ngoài. Dù sao Đa Ninh cũng không còn là cô gái nhỏ để mặc anh cười nhạo nữa mà anh cũng không còn là bé trai ngày xưa lấy việc chọc ghẹo cô làm niềm vui mỗi ngày.
Với vấn đề này của Chu Diệu, Đa Ninh không có trả lời, cô nhìn gói to trên bàn, lên tiếng nói cảm ơn: "Sao lại mua nhiều như vậy, cảm ơn anh. Còn có, thay em cảm ơn Hà Hạo."
"Ừ." Chu Diệu không hề để ý, gật đầu nói, "Còn biết nói cảm ơn nha, không uổng công anh vừa xuống máy bay đã đến đây."
Vừa xuống máy bay?
"Công việc quá nhiều, chậm hơn một ngày." Chu Diệu nói, sau đó thuận miệng hỏi cô chuyện chính "Bắt đầu viết kế hoạch lập nghiệp rồi sao?"
Đa Ninh gật đầu: "Viết gần xong rồi, qua hai ngày là có thể cho anh xem."
"Rất nhanh đấy." Chu Diệu lại hỏi cô, "Em có tính mở phòng làm việc không?"
Bỗng chốc Đa Ninh thấy mờ mịt, cô và Nhan Nghệ chỉ định mở một cửa hàng thú bông nhỏ tại nhà, đồng thời nhận thêm đơn hàng online. Còn phải có phòng làm việc sao?
"Phòng làm việc còn chưa đủ?" Chu Diệu trêu ghẹo hỏi cô, "Chẳng lẽ em muốn mở một công ty trách nhiệm hữu hạn?"
Đa Ninh vẫn không phản ứng, qua một lúc mới hỏi Chu Diệu: "... Cần mở phòng làm việc sao?"
Chu Diệu ném cho cô một câu: "Ngày mai đến công ty gặp anh, mang theo cả phần kế hoạch viết gần xong đó nữa."
Chu Diệu đi rồi. Trước khi đi còn uống hết hai hớp nước lạnh.
Đa Ninh đi theo Chu Diệu tới cửa, tay đặt trên cửa vừa định nói lời tạm biệt, thì đột nhiên Chu Diệu xoay người lại, đối diện với cô.
Làm sao vậy...
Chu Diệu nhìn cô, ước lượng một chút. Đưa tay để trên đầu cô, sau đó so lại với mình.
"Thật sự là cao lên một chút." Sau khi Chu Diệu đo xong, nghiệm chứng vấn đề anh hỏi cô khi nãy. Giống như thực hiện được ý đồ mà cười nhẹ hai cái, đi xuống lầu.
Bỏ lại Đa Ninh đứng ở cửa, tim đập thình thịch, tựa vào bên cạnh cửa.
Trong phòng ngủ, Nhan Nghệ ló đầu ra ngoài, quan tâm hỏi: "Không có nhìn không rời mắt, không có khó có thể kiềm chế sao?"
Đa Ninh: ...
Ban đêm, Đa Ninh xoay người hai cái, đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian hai người sống chung sau hai tháng kết hôn. Đoạn thời gian đó, đại khái cả hai đều không thể thích ứng được việc đột nhiên từ bạn tốt lại trở thành vợ chồng, cô và Chu Diệu mỗi người một chăn.
Chu Diệu không chạm vào cô, cô cũng không chủ động. Sau đó, có lần nửa đêm cô tỉnh dậy thấy đèn nhà vệ sinh sáng, cô tiến lại gần thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng thở dốc.
Hơn nửa đêm Chu Diệu làm gì, cô không còn là cô gái nhỏ nên dĩ nhiên biết rõ.
Cho nên, Chu Diệu khó có thể kiềm chế sao? Dù sao cô cũng cảm thấy Chu Diệu tự chủ rất tốt. Có lẽ trong mắt anh, cô không quyến rũ chút nào nên anh không thể nào sinh ra dục vọng đối với cô?
Càng nghĩ như vậy, cô càng cảm thấy cô và Chu Diệu không thích hợp làm vợ chồng. Lần này cô trở về, có thể cưỡng cầu thành công hay không? Đa Ninh cũng không biết nữa, cô kéo chăn che mặt.
_____
Ngày hôm sau, Đa Ninh gọi điện thoại cho Chu Diệu, hỏi hôm nay khi nào thì có thể qua tìm anh. Có lẽ Chu Diệu đang bận, anh vội bắt điện thoại nên giọng nói nghe không được tốt lắm, giọng điệu vừa cứng lại mang theo chút tức giận.
Tuy nhiên, Đa Ninh vẫn cảm nhận được Chu Diệu cố gắng dịu giọng khi nói chuyện với cô.
"Hôm nay anh bận rất nhiều việc sao?"
"Ừ, anh rất bận." Chu Diệu trả lời cô.
Đa Ninh chủ động nói: "Vậy hai ngày nữa em sẽ đến tìm anh. Đúng lúc em vẫn chưa làm tốt kế hoạch của mình." Sự thật thì, bản kế hoạch cô đã cố ý viết xong từ sớm.
"Cũng được." Chu Diệu đồng ý. "Nếu không có việc gì, anh cúp máy trước."
Đa Ninh ừ một tiếng, cúp điện thoại. Sau đó cô cảm thấy mình để cho Chu Diệu quan tâm một hạng mục đồ chơi nho nhỏ như vậy cũng làm khó cho anh rồi. Lãng phí thời gian của Chu Diệu cũng không nói, còn lãng phí thời gian của chính mình.
Còn không bằng tự xông pha, chính mình đi từng bước. Cũng may, người hợp tác của cô là nữ sĩ Nhan Nghệ, một người có ý tưởng độc đáo.
Buổi sáng, Đa Ninh và Nhan Nghệ cùng thảo luận bước lập nghiệp đầu tiên. Nhan Nghệ nói tóm tắt ra hai trọng điểm quan trọng: "Quan hệ và nhân mạch."
Nhất là đối với những người vừa mới lập nghiệp như cô, nhất định cần tốn rất nhiều thời gian và sức lực để có được sự tin cậy cùng thiếp lập quan hệ.
Nhưng mà, đối với một người vừa về nước chưa từng làm việc qua cùng với một người mới tháng trước vừa từ chức bà xã, làm sao có thể thu phụ lòng người và thiết lập quan hệ.
"Gặp gỡ bạn cùng lớp." Nhan Nghệ tiếp tục nói, lý do cực kỳ rõ ràng và chính xác. "Hơn nữa phải là bạn thời đại học. Mọi người đều là sinh viên đại học A, với lại chỗ ở cũng không cách xa lắm, có đúng không?"
Nói xong, Nhan Nghệ đã cầm lấy điện thoại di động, bắt đầu liên lạc.
Cô nàng làm việc rất năng suất, không hổ là người từng làm ủy viên tổ chức thời đại học.
Ngày hôm sau, Nhan Nghệ miễn cưỡng liên hệ được mười người, vẫn là dưới danh nghĩa của cô và Đa Ninh. Ngoài ra, trong đó bao gồm Miêu Miêu và Ô Giang.
Nhan Nghệ cảm khái: "Tình cảm bạn bè thật ra cũng chỉ là chút qua lại mà thôi."
Đa Ninh so với Nhan Nghệ còn hiểu rõ hơn: "Nói vậy không được hay lắm!" Bây giờ ai cũng bận rộn vì nhà vì xe vì tiền, ai mà dư thời gian để quan hệ tình cảm chứ .
Huống chi mục đích của cô và Nhan Nghệ cũng không thuần khiết.
"Đa Ninh, cậu có thể liên hệ với Chu Diệu được không? Nếu có anh ấy tham gia, khẳng định sẽ dẫn theo nhiều người cùng đến." Nhan Nghệ nhìn cô, đánh chủ ý về phía này.
Đa Ninh không nghĩ đã thổi ngọn lửa lập nghiệp bùng cháy của Nhan Nghệ nhưng cô thật sự biết làm thế nào gọi Chu Diệu cùng tham gia. Với lại Chu Diệu cũng không thích những buổi tụ tập như vậy, hiện tại người muốn hợp tác với anh nhiều lắm. Cô không nghĩ vì chuyện của mình mà để cho Chu Diệu thêm việc.
Nhan Nghệ hiểu được suy nghĩ của cô, gật đầu nói: "Chúng ta dựa vào chính mình vậy. Cố lên."
Sau đó buổi gặp mặt được định vào tối thứ sáu, Nhan Nghệ đặt một phòng VIP ở khách sạn cao cấp của thành phố A. Với lý do "Hiện tại mọi người sợ nhất là quan hệ với người không tiền, vậy nên chúng ta sẽ tạo cho họ cảm giác chúng ta đủ tiềm lực, đủ tài chính để lập nghiệp."
Cho nên?
"Ngày mai chúng ta phải mặc đồ đắt nhất, túi xách cũng phải đẹp nhất, ngời ngời xuất hiện trước mặt bạn học."
"Đúng rồi, chúng ta còn cần gì nhỉ... cậu có danh thiếp không?"
Đa Ninh lắc đầu.
Nhan Nghệ: "Thật tốt quá, mình cũng không có."
____
Chạng vạng, Đa Ninh và Nhan Nghệ xuất hiện ở cửa hàng chuyên làm danh thiếp, ngồi trên hai cái ghế dựa, mỗi người ngồi một bên cửa, nhìn ông chủ làm danh thiếp.
"Ông chủ, có thể thiết kế đẹp hơn một chút nữa không?"
"Ông chủ, chữ này ông sửa to lên một chút."
"Ông chủ..."
Ông chủ quay đầu lại nhìn hai người nói: "Hai người các cô cộng lại cũng chỉ có 20 danh thiếp, lại yêu cầu nhiều như vậy."
Bởi vì, cô muốn làm thử mà... Tuy rằng ông chủ nhìn Nhan Nghệ nhưng Đa Ninh vẫn bị dọa sợ liền cúi đầu. Vốn là Nhan Nghệ muốn làm một trăm tấm nhưng cô không cho, sau quyết định làm 20 tấm.
Bản lĩnh trả giá là Đa Ninh học được từ Chu Diệu, cũng may ông chủ là người tốt, vì muốn làm ăn tiếp nên đồng ý làm cho cô 20 tấm, cô và Nhan Nghệ mỗi người 10 tấm.
Hoàn hảo, danh thiếp làm được rất tốt, còn phải xem xem ngày mai giao nó cho ai.
______
Hà Hạo cũng là một sinh viên ưu tú của đại học A, dĩ nhiên cũng được Nhan Nghệ mời; năm năm không liên lạc với học muội, đột nhiên giống như zombie vùng dậy gửi lời mời cho anh. Hà Hạo vốn không để ý tới, kết quả thấy được trên tên người mời có Đa Ninh.
Giờ mới nhớ đến người mời là Trịnh Nhan Nghệ, hóa ra là bạn cùng phòng của Đa Ninh. Khó trách anh là người có số bạn bè mà.
Sau khi tan tầm, Hà Hạo vui tươi hớn hở đi một chuyến đến văn phòng Chu Diệu, mở miệng nói: "Ngày mai Đa Ninh mở một cuộc gặp mặt, tôi có thể mang người nhà theo không?"
Chu Diệu dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu ra vẻ khó hiểu... Gặp mặt gì?
Sau một lúc, Hà Hạo có phần xấu hổ hỏi: "...Chuyện này, Chu Diệu, chẳng lẽ cậu không có được mời đến sao?"
Chu Diệu trả lời có chút lạnh lùng: "Không có."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro