Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43


Dolly dùng hồ nước đổi thành ánh mắt, bèo đổi thành tóc; biến ra một tiểu thiên sứ đáng yêu nhất trên thế giới.

Tuy rằng mất đi nhiều thứ nhưng tương lai trước mắt vẫn còn có rất nhiều điều tốt đẹp khác; lúc thương tâm, khổ sổ không cần từ bỏ hy vọng, nhất định sẽ có niềm vui bất ngờ xuất hiện.

...

Đây đều là những điều cô nói với Thiểm Thiểm, bé con rất thích nghe cô kể chuyện nên cô đã nói rất nhiều lần. Mỗi lần bé nghe đều rất nghiêm túc, nghe xong còn hỏi cô "Đa Ninh, con thật sự là tiểu thiên sứ kia sao?"

Cô gật đầu nói đúng, còn nói thêm "You are my angel."

Mỗi lần nghe được câu trả lời của cô, Thiểm Thiểm đều rất vui vẻ; cười hì hì ngẩng đầu nhìn lên, tựa hồ đang nhìn nơi mà bé rơi xuống. Vì tiểu thiên sứ là từ trên trời rơi xuống...

Là tiểu thiên sứ đáng yêu nhất thế giới, Thiểm Thiểm cũng sẽ ngượng ngùng ôm mặt, cảm thụ sự ngọt ngào độc nhất vô nhị.

Thiểm Thiểm còn có thể hỏi cô "Đa Ninh, con là niềm vui bất ngờ đúng không?"

Đúng, tuy rằng lúc ấy có chút ngoài ý muốn nhưng cô thật sự rất vui; từ khi sinh Thiểm Thiểm cho đến bây giờ, cô luôn luôn cảm ơn niềm vui này.

Cách một khoảng thời gian, Đa Ninh lại kể chuyện đồng thoại ngụ ý cho sự ra đời của Thiểm Thiểm này một lần, cứ thế bé con nhớ rất kỹ.

Nhưng Thiểm Thiểm không biết đây chỉ là câu chuyện đồng thoại hư ảo mà Đa Ninh cố ý dệt nên, tạm thời Đa Ninh không có cách nào để nói mọi chuyện cho bé con nghe. Thiểm Thiểm cũng giống các bạn đồng trang lứa khác, rất tò mò với sự ra đời của mình.

Càng không nghĩ tới Chu Diệu cũng biết câu chuyện này.

Chu Diệu đỗ xe dưới đèn đường, đêm về khuya, tầng tầng lớp lớp bóng cây ven đường dưới ánh đèn hơi lay động; phía đối diện là một quán trà sữa, bên đường có tốp năm tốp na người qua đường...Đa Ninh thu hồi tầm nhìn, trong khoảng thời gian này cô đã chuẩn bị đầy đủ nhưng tới giờ khắc Chu Diệu hỏi chuyện Thiểm Thiểm, cô vẫn tránh không khỏi hoảng hốt.

Đa Ninh đưa mắt nhìn Chu Diệu, đôi mắt anh vừa tối vừa sâu thẳm. Anh chỉ nhìn cô như thế.

Anh đang đợi cô mở lời.

Đa Ninh hít một hơi thật sâu. Bí mật năm năm ấy chỉ hóa thành sự mềm mại. Ánh trăng tỏ rõ tâm trạng cô lúc này, có chút chua chát nhưng cũng thật ôn nhu. Dường như khuôn mặt tươi cười của Thiểm Thiểm hiện lên trước mắt cô.

"Thiểm Thiểm rất đáng yêu... đúng không?" Đa Ninh quay đầu hỏi Chu Diệu. Cuối cùng, Đa Ninh cũng mở lời phá vỡ sự im lặng.

Đúng, rất đáng yêu. Chu Diệu gật đầu, đưa tay sờ mũi mình.

"Xin lỗi anh... em đã không nói cho anh biết."

Chu Diệu nhắm mắt, che đi cảm xúc chân thật của mình.

"Thế nhưng... Chu Diệu... là anh hỗn đản..." Đến lúc này, Đa Ninh không thể không bật khóc. Cô khóc nức nở, viền mắt đỏ ửng.

Đây là lần đầu tiên trong năm năm qua cô lên tiếng chỉ trích Chu Diệu hỗn đản. Thời điểm anh yêu cầu ly hôn, cô đã mắng một lần; đây là lần thứ hai. Hai lần, chớp mắt đã qua năm năm, cục cưng của anh và cô đã bốn tuổi rồi.

Thật sự cô đã tính đến chuyện vĩnh viễn không nói cho Chu Diệu biết bởi vì cô không muốn Thiểm Thiểm biết ba của bé hỗn đản như thế nào. Thế nhưng con gái của hai người lại là Thiểm Thiểm. Cô rất đắc ý với cái tên này, luyến tiếc nó; càng luyến tiếc tình cảm hơn hai mươi năm với Chu Diệu.

Dù có là tình yêu hay không thế nhưng sớm chiều bên nhau sao có thể kém hơn cái gọi là tình yêu nam nữ! Tình yêu chỉ là kết quả của mê đắm nhất thời mà cô và anh cùng nhau lớn lên, chia sẻ một phần sự trưởng thành và niềm vui, sớm đã dung nhập với nhau cả thời gian và sinh mệnh.

Cuối cùng, cô vẫn thua.

Không oán hận, không ủy khuất thế nhưng thật sự rất khổ sở...

Lúc khóc, Đa Ninh có thói quen cắn môi, tiếng khóc thật nhẹ nhưng nước mắt rơi không ít. Về điểm này, Thiểm Thiểm không giống cô; tiếng khóc của bé rất lớn nhưng nước mắt không được bao nhiêu. Cũng may Thiểm Thiểm cũng không phải bé con thích khóc, luôn luôn là tiểu thái dương vui vẻ. Bé là tiểu thái dương, cô cũng rất ít khi khóc. Chỉ là đêm nay, chiếc hộp pandora được mở ra, cảm xúc cứ thế tuôn trào.

Một bàn tay thon dài đưa ra trước mặt cô. Đây là ăn ý nho nhỏ của cô và Chu Diệu, chỉ cần anh làm cô khóc thì anh đưa tay cho cô... Mặc cô hung hăng cắn tay mu bàn tay mình.

Đa Ninh cắn rất không lưu tình, có bao nhiêu sức thì dùng bấy nhiêu, như là phát tiết tất cả những bất mãn suốt năm năm qua. Chu Diệu cũng không hé răng, tùy ý để cô cắn, cho đến khi phảng phất trong không khí mùi máu nhàn nhạt.

"Đa Ninh... thật xin lỗi." Đây là câu đầu tiên anh nói. Năm năm trước, anh đúng là rất hỗn đản; luôn tự cho là mình đúng.

"Tin tưởng anh, về sau nhất định sẽ không để em chịu khổ." Đây là câu thứ hai.

Sau đó là câu thứ ba – "Anh... yêu em." Anh cho là rất thích rất thích, nếu đó không phải là tình yêu thì là gì?

...

Đa Ninh cúi đầu, dùng mu bàn tau của Chu Diệu lau nước mắt; nước mắt hòa vào tơ máu nơi bàn tay... Dấu răng sâu như vậy hẳn là rất đau. Đa Ninh hừ hừ cái mũi.

Không đau, một chút cũng không đau. Chu Diệu giơ tay lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt còn nước mắt của Đa Ninh.

Đa Ninh quay mặt tránh.

Chu Diệu trầm mặc. Nửa ngày mới lên tiếng "... Đa Ninh."

Đa Ninh vẫn không để ý đến anh.

"Dolly..." Chu Diệu lại gọi.

Đa Ninh vẫn không nhìn anh.

"Đa dương?" Chu Diệu lại thay đổi xưng hô, nhẹ nhàng gọi cô. Tuy rằng cùng cô nói đùa nhưng lại rất ôn nhu, rất cẩn thận.

* dương là cừu, biệt danh của Đa Ninh.

Chu Diệu như vậy, Đa Ninh cũng không còn giận nữa. Hệt như hờn dỗi trước kia, cô có trăm lý do để giận anh cũng có trăm lẻ một lý do để tha thứ.

Huống chi cô sẽ không thật sự giận anh.

Chu Diệu cúi đầu cười cười, thay đổi xưng hô lần nữa "Mẹ đứa nhỏ..."

Ai là mẹ đứa nhỏ... Cuối cùng, Đa Ninh hấp hấp mũi, nhìn về phía Chu Diệu. Anh vươn tay ra, ôm lấy cô. Đa Ninh đem nước mắt nước mũi cọ lên áo sơ mi của anh.

Không lưu tình chút nào.

...

"Đa Ninh, em hãy tin anh. Nhất định anh sẽ là một người bố tốt."

Tốt như thế nào? Nhờ xem sách giáo dục con cái sao? Đa Ninh không phản ứng. Cô cũng không phải người mẹ tốt, huống chi là Chu Diệu còn là người đột nhiên biết chân tướng.

Anh có thể để tâm xem sách, cô đã rất vui; có thể thấy anh quyết tâm làm người bố tốt của Thiểm Thiểm... Nhưng cuốn cuối cùng, cô không thể lý giải được vì sao anh mua nó.

Năm năm này anh bỏ lỡ nhiều thứ nên anh muốn tìm hiểu mọi chuyện. Từ chuyện Đa Ninh sinh Thiểm Thiểm cho đến chuyện anh lưu lại mầm sống trong cô – anh đều muốn biết tình trạng cô như thế nào.

Chu Diệu đã tỏ rõ thái độ của mình. Đa Ninh cũng có chuyện phải nói với anh. Ở nước ngoài, người giám hộ của Thiểm Thiểm không phải là cô mà là dì dượng. Bốn năm trước, cô quyết định chuyện này; hiện nay cũng không hối hận, cuộc sống của Thiểm Thiểm rất khá. Giống như những gia đình ở Toronto khác, Thiểm Thiểm không bị người ngoài dị nghị. Lúc đăng ký, có cả tên của cha và mẹ; còn có thể học tại nhà trẻ tốt nhất.

Chu Diệu trầm mặc một lúc rồi mới nói với cô "... Anh hiểu." Nhưng anh nhất định đưa Thiểm Thiểm về.

Đa Ninh trở về hoa viên Lam Thiên, Chu Diệu đưa cô lên lầu. Nhan Nghệ đã ngủ, Đa Ninh đứng ở cửa nói với Chu Diệu "Anh lái xe cẩn thận một chút." Trời đã khuya rồi.

Chu Diệu gật đầu nói: "... Anh không muốn đi."

Đa Ninh: ...

"Anh có thể ngủ ở phòng khách không?"

...

Rạng sáng bốn giờ, Nhan Nghệ dậy đi toilet; còn đang mơ màng thì nhìn thấy quái vật khổng lồ ngủ trên sofa phòng khách. Chiếc sofa quá nhỏ, đôi chân dài gác lên thành ghế.

Hóa ra là đàn ông... chút nữa thì cô hét toáng lên. Nhan Nghệ tiến đến gần sofa, cẩn thận giơ chăn lên, là Chu tổng soái khí.

Chu Diệu đột nhiên mở mắt, không hề cảm xúc đối mặt với Nhan Nghệ.

Nhan Nghệ ra vẻ lễ phép chỉnh lại áo ngủ. Chu Diệu lạnh nhạt nhắm mắt lại, không phải nam nhân nào cũng giống Cố Gia Thụy, thích ngực lớn như vậy...

Nhan Nghệ chép miệng, không tồi!

Đêm qua, Đa Ninh vốn định nhường phòng của cô cho Chu Diệu nhưng anh muốn ngủ sofa nên cô cũng không nói gì. Vì Nhan Nghệ đã ngủ, Đa Ninh đành nhắn tin cho cô, nhắc nhở cô nàng lúc ra khỏi phòng không nên mặc mát mẻ quá. Kết quả, sáng sớm Nhan Nghệ hồi âm "Yên tâm, Chu tổng đã vượt qua khảo nghiệm; không thích ngực lớn."

Đa Ninh: ...

Cô không phải sợ Chu Diệu bị Nhan Nghệ mê hoặc, cô sợ Nhan Nghệ ... xấu hổ a.

Quá lo lắng rồi. Một người phụ nữ đã ly hôn hơi ăn mặc mát mẻ trước đàn ông thì có gì phải xấu hổ chứ. Từ lúc dậy thì, Trịnh Nhan Nghệ cô đã có thể thoải mái không để tâm những cái nhìn chăm chú của bạn học nam rồi.

Trên đường cao tốc đến khu công nghiệp Thiên Sơn, Nhan Nghệ thảo luận về vấn đề dậy thì trước mặt Đa Ninh và Chu Diệu. Tuy rằng cô thể tỏ ra thoải mái nhưng đối với những mấy tên đáng ghét thì vẫn có phần căm tức.

Đương nhiên, khẳng định hiện tại bọn họ hối hận lúc trước cười nhạo cô. Hắc hắc hắc!

Nhan Nghệ nói rất hăng hái nhưng Chu Diệu và Đa Ninh lại không mặn mà lắm.

Đây không phải chủ đề thú vị sao, tại sao hai người đều không trả lời cô? Chu Diệu đang lái xe, không nói lời nào thì bỏ qua nhưng như thế nào mà Đa Ninh cũng không hứng thú?

Bởi vì căn bản cô không có loại phiền não này a.

"...Hồi sơ trung, tớ dậy thì tương đối chậm." Đa Ninh ho khan, nói cho Nhan Nghệ biết. Không trả lời cô nàng cũng không được tốt lắm.

Chu Diệu đang lái xe, môi hơi cong lên. Hồi sơ trung, Đa Ninh dậy thì tương đối chậm ư? Anh nhớ rõ thời điểm cô dậy thì là kì nghỉ hè lúc tốt nghiệp đầu tháng ba mà.

Hôm nay, bên công ty không có chuyện gì quan trọng. Chu Diệu tự mình đưa Đa Ninh đi khu công nghiệp Thiên Sơn bàn chuyện hợp tác. Dù sao cũng không đi làm, trở thành tài xế cho hai vị thiếu nữ ly hôn lập nghiệp này vậy.

Thiếu nữ ly hôn lập nghiệp đương nhiên không phải cách nói của anh, chính là của vị Trịnh Nhan Nghệ ngồi ở ghế sau cố ý cường điệu. Chu Diệu có chút không thích hai chữ "ly hôn", tất nhiên anh sẽ giải thích cho Đa Ninh. Đợi anh xử lý tốt cổ phẩn công ty thì sẽ trả lại cho Đa Ninh.

Trong xe vang lên giai điệu nhẹ nhàng, ánh mặt trời có chút chói chang, Đa Ninh đưa kính râm của mình cho Chu Diệu. Miêu Miêu đã lâu không xuất hiện đột nhiên lên tiếng – "Cuộc sống, từ nay bắt đầu!" Kèm theo là ảnh chụp một góc bàn làm việc.

Trên WeChat, Miêu Miêu cho bạn bè biết mình đã tìm được công việc mới, cũng thể hiện muốn một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Chắc hẳn Miêu Miêu cố ý chỉ chụp một góc bàn làm việc, không muốn cho người khác biết đang ở đâu, làm việc ở đâu.

Đa Ninh chỉ yên lặng xem rồi thôi. Nếu Miêu Miêu không muốn cho ai biết thì tốt nhất bọn cô nên trầm mặc. Có đôi khi không hỏi han là một loại lịch sự. Nhìn tin tức của Miêu Miêu, Đa Ninh cũng yên tâm không ít. Cô ấy luôn là cô gái biết cố gắng. Cho dù thời điểm không thuận lợi cũng có thể khiến con đường đó dễ đi hơn. Quan trọng hơn là Miêu Miêu lộ ra tin tức này cũng là để cho Ô Giang có thể nhìn thấy.

...

"Chu tổng, trước kia anh và Ô Giang là bạn cùng phòng, anh cảm thấy cậu ta là người thế nào?" Xe dừng trước khu công nghiệp Thiên Sơn, Nhan Nghệ hỏi Chu Diệu.

Nhất thời, Chu Diệu không đáp lại.

Đa Ninh cầm dù xuống xe, Chu Diệu muốn lấy dù từ tay cô để thay cô mở. Đa Ninh tỏ ý không cần, cầm dù đi về phía Nhan Nghệ.

Đại nam nhân như anh không cần dù đâu.

Chu Diệu: ...

Nhan Nghệ hạnh phúc ôm tay Đa Ninh, hướng về phía Chu Diệu nở nụ cười đắc ý. Chu Diệu đút tay vào túi quần, ngữ khí lạnh nhạt trả lời Nhan Nghệ "Bọn anh không thân lắm."

"... Vậy anh thân với ai? Hà Hạo có phải không?"

Chu Diệu cố tình không trả lời.

Người trả lời lại là Đa Ninh, cô nhìn qua Chu Diệu nói: "Tớ cảm thấy là Cố học trưởng."

"Vậy Chu tổng đánh giá Cố Gia Thụy là người như thế nào?" Nhan Nghệ lập tức hỏi, nói ra mục đích chính của đề tài.

Phụ nữ chính là loài sinh vật méo mó như vậy. Thích dùng cách vòng vo đi đến trọng tâm. Nhan Nghệ thừa nhận, gần đây cô đối với Cố Gia Thụy có hứng thú, mỗi ngày đều xem weibo của anh ta, một bên khinh bỉ một bên để bụng.

Đấy cũng là một phương pháp chữa lành vết thương, mặc kệ là thất tình hay là ly hôn, biện pháp tốt nhất để quên đi chính là có hứng thú về mặt tình cảm lớn hơn. Không thể so với Đa Ninh và Chu Diệu, tình cảm hơn hai mươi năm không có cách nói thay thế là thay thế được, cô và Vương Diệp cũng không sâu đậm như vậy.

Chỉ là ở khu công nghiệp nhìn thấy Vương Diệp và Ngô Tâm cùng nhau xuống xe, thời điểm ánh mắt chạm nhau vẫn hận đến ngứa răng.

Theo bản năng, một ý tưởng vô sỉ xuất hiện trong đầu Nhan Nghệ, cô cũng nhanh miệng mà nói ra hết "Chu tổng... anh có thể đóng vai người theo đuổi em không?"

"..."

"..."

Chu Diệu nhịn không được mà cười nhạo thành tiếng. Làm sao có thể. Anh cũng không phải là nam phụ dùng tiền mời đến kia. Chu Diệu đưa tay ra cầm tay Đa Ninh, trực tiếp cự tuyệt. Nhưng anh không nắm được đôi tay mềm mại, nhỏ bé không xương của Đa Ninh mà cầm được một cái "móng heo", Chu Diệu lạnh mặt nhìn chủ nhân cái móng giò đó – Trịnh Nhan Nghệ.

Nhan Nghệ nhấp nhấp miệng, thật có lỗi nhìn Chu Diệu nghiêng nghiêng đầu.

... Mẹ nó!

Ngượng ngùng, ngay tại lúc Nhan Nghệ đưa ra chủ ý, Đa Ninh đã lui về sau một bước, tỏ ý – chủ động nhường vị trí.

Nhan Nghệ có thể bỏ tiền mời nam phụ giúp cô; đối với yêu cầu nhỏ này của cô nàng, Đa Ninh tất nhiên sẽ phối hợp. Cô cũng hiểu vì sao Nhan Nghệ lại có ý tưởng này: làm người đã mệt chết đi được, tại sao còn muốn nói chuyện nhẹ nhàng mà không phải trực tiếp tức chết đối phương.

Đương nhiên quan trọng nhất là Đa Ninh rất tin vào Chu Diệu... Rất tin tưởng.

Cái gọi là Trung Quốc hảo khuê mật(*)... Xem như Chu Diệu hiểu rồi!

Trung Quốc hảo khuê mật(*): bạn thân

Đa Ninh chột dạ cúi thấp đầu, chốc chốc ngẩng đầu nhìn Chu Diệu phía đối diện, vụng trộm chớp mắt: Xin anh đấy, giúp Nhan Nghệ một chút đi.

Người như Chu Diệu ấy mà, dùng một địch mười cũng không có vấn đề gì; đừng nói là một đôi cẩu nam nữ trước mặt.

Chu Diệu: ...

— Tớ là đường phân cách —

Xin lỗi mọi người vì lâu như vậy mới có chap mới. Dạo này tớ bận quá >.<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro