Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Chu Diệu tận lực kiềm chế để bản thân không suy nghĩ quá nhiều, ngày mười sáu tháng ba năm năm trước thật sự là thời kỳ rụng trứng của Đa Ninh nhưng cũng không thể chứng minh được cái gì. Trừ khi anh đưa Alice đi xét nghiệm ADN, tuy nhiên muốn xét nghiệm từ phải được sự đồng ý của cả hai bên. Dựa vào bề ngoài của con bé mà cho rằng đó là con mình, cho dù là Đa Ninh hay dì dượng cũng sẽ cho rằng anh chỉ đoán mò.

Quả thật, tình trạng của anh lúc này như biểu hiện chứng rối loạn phán đoán .

Chu Diệu nhắm mắt lại, vì nhớ lại một số hình ảnh mà đứng lên uống hết một ly nước lạnh; sau đó, anh cầm ly nước dựa vào quầy bar nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng đêm nặng trĩu, tâm trạng thì nóng rực. Tối hôm đó, Chu Diệu xuống dưới lầu tìm lão trung y để giác hơi; để lại một đám đỏ thẫm sau tấm lưng rắn chắc.

Ngày hôm sau, Chu Diệu xuất hiện bên bàn ăn sáng Chu gia làm cho bố mẹ Chu và Chu đại ca cảm thấy kỳ quái. Bọn họ cũng không biết anh về lúc nào, tối hôm qua hay là sáng hôm nay.

Sáng nay, Chu Diệu chạy xe về Chu gia; tối qua gần như không ngủ nên bộ dạng trước mặt người nhà hoàn toàn không có cảm xúc, có phần buồn ngủ.

"Làm sao vậy?" Chu đại ca hỏi.

"Không sao cả." Chu Diệu dựa vào ghế tựa, hỏi người trong nhà "Có đồ ăn không ạ?"

"Còn có cháo và bánh bao." Bố Chu nói, bất mãn lắc đầu.

Chu Diệu: "Vậy cho con bát cháo."

Bố Chu chịu không được hỏi "Con đang gọi đồ ăn ngoài quán sao?"

Chu Diệu đau đầu, đứng lên tự mình đi lấy. Chu đại ca ngồi đối diện cười cười. Lúc Chu Diệu đứng lên, Đỗ lão sư lại chú ý những đốm đỏ do cốc giác hơi để lại trên tay anh, quan tâm hỏi: "Con lại giác hơi sao?"

"Vâng ạ, có chút phát nhiệt." Chu Diệu đáp, nghĩ đến mục đích về nhà thì hỏi mẹ "Mẹ để album ở đâu vậy ạ?"

"Album?" Đỗ lão sư đẩy kính.

"Chính là cuốn album có ảnh con và Đa Ninh chụp hồi nhỏ ấy."

Đỗ lão sư nghĩ một chút, trí nhớ người lớn tuổi có phần không tốt, nhất thời không nhớ nổi để ở chỗ nào, hỏi lại Chu Diệu "Tại sao lại đột nhiên muốn xem hình chụp hồi nhỏ?"

Chu Diệu cắn một miếng bánh bao, trả lời hai chữ "Hoài – niệm."

Hoài niệm? Đỗ lão sư và bố Chu không nói gì, một lúc sau bố Chu mới cười nhạo "Nhanh hoài niệm đi, chắc là Đa Ninh có người theo đuổi rồi."

Chu Diệu lười trả lời. Hiện tại, anh không thể nói cho gia đình biết; sợ chuyện này sẽ đả kích bọn họ. Nếu anh chắc chắn được chuyện đó thì họ sẽ hiểu được thôi – cái gọi là thắng ở vạch xuất phát.

Đúng vậy, đêm qua anh mơ thấy anh, Đa Ninh và Alice một nhà ba người chơi đùa vui vẻ; Chu Diệu chưa từ bỏ ý định.

"Anh biết cuốn album đó để ở đâu." Chu đại ca đứng lên, nói với anh "Để anh đi lấy cho em."

"Cảm ơn anh." Chu Diệu cười, lại hỏi "Trong nhà có cà phê không? Cà phê hòa tan cũng được..."

"Ngăn kéo thứ hai bên trái." Chu đại ca nói xong thì lên lầu lấy album.

Tính cách hai anh em Chu gia quá khác nhau; một người thường xuyên ở nhà, một người không thích ở nhà.

Mà Đỗ lão sư ngoài việc là chủ nhiệm lớp thì vẫn là cô giáo dạy toán ưu tú. Chu Diệu đổ cà phê vào tách, muốn đem vấn đề tối qua hỏi mẹ mình "Con có vấn đề toán học cần hỏi mẹ."

Vấn đề toán học? Đỗ lão sư kinh ngạc "Con hỏi đi."

"Một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi, nếu thời gian hành kinh là sáu ngày, cứ hai mươi tám ngày một chu kỳ. Có thể tính chuẩn xác thời gian rụng trứng lúc ba mươi tuổi được không?"

Đây là vấn đề gì vậy... Đỗ lão sư trả lời con trai "Trên lý thuyết có thể, dùng công thức là có thể tính ra nhưng thực tế thì không."

"Vì sao?"

"Bởi vì phụ nữ hai mươi bảy tuổi là giai đoạn sinh sản tốt nhất, một khi sinh con thì thời gian hành kinh của phụ nữ sẽ điều chỉnh một chút."

Tối qua, anh quên tính chuyện này? Chu Diệu như bị bánh bao làm cho nghẹn "Vì sao?"

Đỗ lão sư: "..."

Bố Chu cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp mắng một câu: "Đáng khinh." Làm bố, ông đương nhiên biết con trai mình tính thời kỳ rụng trứng của ai.

Chu Diệu: "..."

Đỗ lão sư cũng không trả lời, dừng một chút, mở miệng hỏi: "... Chẳng lẽ Triệu Vinh không dạy con?" Triệu Vinh là giáo viên môn sinh.

Chu Diệu cũng không còn hứng thú với vấn đề này nữa, anh nói: "Lúc học cao trung, nam nữ tách nhau ra học môn này." Đời này, ngoại trừ mẹ thì người phụ nữ anh tiếp xúc nhiều nhất chính là Đa Ninh.

Đỗ lão sư đẩy kính, ánh mắt nhìn con trai mình như nhìn kẻ ngốc, nhắc nhở anh một câu "Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, con phải nắm chắc trước mắt." Thật là, sao lại tính thời kỳ rụng trứng của Đa Ninh năm ba mươi tuổi chứ.

"Cám ơn mẹ." Chu Diệu gật đầu, anh ăn no rồi.

Đúng lúc này, Chu đại ca cũng đưa cuốn album tìm được trong phòng mình xuống lầu. Chu Diệu nhận album, anh muốn đem đi.

Chu đại ca không thể không dặn dò "Một cuốn thôi đấy, đừng làm mất."

Đương nhiên sẽ không. Anh tìm cuốn album này rất lâu, hóa ra là bị anh trai cất giữ. Lần này lấy đi, anh cũng không có ý định trả lại. Chu Diệu ngồi trong xe, mở trang thứ nhất ra.

Bức ảnh đầu tiên chính là bức ảnh của anh và Đa Ninh khi còn nhỏ. Đa Ninh lớn lên trông tinh tế hơn hẳn, hồi nhỏ cô trắng trắng tròn tròn như cục bột. Khuôn mặt, cánh tay toàn là thịt; ánh mắt lại rất linh hoạt, to tròn như quả nho đen.

Alice thật sự rất giống Đa Ninh hồi nhỏ.

Chu Diệu mở trang thứ hai, là bức ảnh anh bốn tuổi còn Đa Ninh ba tuổi. Không biết có phải ảnh hưởng tâm lý hay không, thật sự càng xem càng thấy... Đa Ninh và Alice giống nhau.
——

Đa Ninh đến khách sạn đưa Thiểm Thiểm đi ăn sáng. Tối hôm qua, cô thức đêm thiết kế xong ba con koala cho nên hôm nay có nhiều thời gian bên cạnh Thiểm Thiểm.

Dì dượng về quê bốn ngày, Thiểm Thiểm ở lại thành phố A để cô chăm sóc. Chỉ là họ chăm sóc Thiểm Thiểm đã quen, tách ra bốn ngày khiến hai người thật luyến tiếc, trước khi đi không ngừng dặn dò Đa Ninh.

Không thể để Thiểm Thiểm ăn quá nhiều kem, không thể để Thiểm Thiểm ngủ sau mười một giờ đêm, không thể...

Đa Ninh và Thiểm Thiểm không ngừng gật đầu.

Cuối cùng, cô có thể đưa Thiểm Thiểm về hoa viên Lam Thiên, buổi tối ôm Thiểm Thiểm ngủ. Chuyện làm cô cảm thấy tiếc nuối là công ty của dượng phá sản cho nên mới có thời gian về nước thăm người thân. Dượng cô vẫn ung dung như vậy, Chu Diệu từng nói với cô: đôi khi phá sản là một loại giải thoát.

Xuống xe taxi, Đa Ninh xoa đầu Thiểm Thiểm. Hôm nay, con bé không thắt bím tóc mà thả tóc xoăn ngang vai. Không có dì kèm cặp, bộ dáng Thiểm Thiểm nhảy nhót vui vẻ không ngừng. Thiểm Thiểm vừa kéo tay cô vừa nhìn đông nhìn tây. Một tay Đa Ninh nắm tay con bé, một tay kéo vali nhỏ. Thiểm Thiểm tự mình đeo cặp sách, miệng không ngừng líu lo.

Không phải nói chuyện với cô mà tự mình nói chuyện với mình, lúc thì tiếng Anh lúc thì tiếng Trung. Biểu cảm của con bé rất sống động nhưng việc nói hai thứ tiếng làm vốn ngôn từ của con bé hạn chế hơn so với bạn bè đồng trang lứa, thỉnh thoảng nói những từ khá khó hiểu.

May thay Đa Ninh vẫn có thể hiểu được.

Sáng sớm, người trong tiểu khu khá nhiều, bọn họ rất ngạc nhiên với sự xuất hiện của Thiểm Thiểm; con bé cũng tò mò nhìn họ.

Có thể là từ trước đến nay chưa nhìn thấy đứa bé nào đáng yêu như vậy nên mọi người cứ nhìn Thiểm Thiểm. Bé khẩn trương cầm tay Đa Ninh, núp sau lưng cô.

Đa Ninh ngồi xổm xuống, dùng tiếng phổ thông nói với Thiểm Thiểm "Thiểm Thiểm không cần sợ, bọn họ đều rất thích con, muốn làm quen với con nhưng còn rất ngượng, con có thể chủ động nói chuyện với họ không?"

Thật sự cô cũng không biết mình dạy con bé cái gì, bản thân cũng không phải dạng người thích chủ động mà lại muốn Thiểm Thiểm chủ động nhiệt tình. Nhưng Thiểm Thiểm hoạt bát hơn cô, con bé hiểu cô nói gì, không còn rụt rè nữa mà nhìn hàng xóm trong tiểu khu chào hỏi.

Phương thức chào hỏi của Thiểm Thiểm chính là hôn gió biubiubiu...

Đối với sự nhiệt tình của Thiểm Thiểm, tất nhiên mọi người rất vui vẻ. Thiểm Thiểm cười, nhào vào lòng cô. Đa Ninh cúi thấp đầu... mặt cô đỏ bừng hết rồi.

Đa Ninh gửi chuyển phát nhanh bản thiết kế koala cho ông chủ Hoàng. Ông ấy nhanh chóng thông qua bản thiết kế, sau đó lại đưa đơn hàng khác cho cô. Tháng tám, Nhất Thành đại sư có buổi ký tặng sách, cần phải chuẩn bị một ít hoạt động, chẳng hạn như tiểu hòa thượng nhồi bông.

Đa Ninh cũng cảm thấy tiểu hòa thượng nhồi bông rất đáng yêu nhưng ông chủ Hoàng nhanh chóng vứt cho cô một vấn đề nan giải "Thế nhưng Nhất Thành đại sư không đồng ý sử dụng hình ảnh ngài ấy."

Đa Ninh:...

Vừa hay trong máy tính của cô có hình ảnh Chu Diệu trong bộ dáng tiểu hòa thượng, Đa Ninh gửi qua cho ông chủ Hoàng "Thế này được không?"

"... Đây là Chu tổng?"

Không nghĩ ánh mắt ông chủ Hoàng lại tốt như vậy, Đa Ninh đáp: "Đúng vậy."

Ông chủ Hoàng: "Bản quyền hình ảnh của Chu tổng càng có giá hơn phải không?"

Đa Ninh: ...

Trước khi sử dụng bản thiết kế tiểu hòa thượng, Đa Ninh vẫn gọi điện hỏi ý kiến của Chu Diệu. Không ngờ máy bận.

Cô gọi lần nữa, máy vẫn bận. Nửa giây sau, Chu Diệu nhắn tin cho cô: "Em đừng gọi, để anh gọi cho em."

Hóa ra vừa rồi cô và Chu Diệu đều đang gọi cho đối phương.

"Có chuyện gì sao?" Điện thoại được kết nối, hai người cùng hỏi.

Đa Ninh nói trước, cô muốn đưa bản thiết kế tiểu hòa thượng của anh bán cho Hoàng lão bản, đổi lấy tiền mua sữa cho Thiểm Thiểm. Đương nhiên cô chỉ nói vế trước.

"Đa Ninh, fan của Cố Gia Thụy đều là các bác gái." Chu Diệu nhắc nhở "Chẳng lẽ em muốn đưa anh cho các bác gái?"

Đa Ninh không nghĩ tới vấn đề này, nói một câu xin lỗi. Vừa rồi cô chỉ thầm nghĩ có thể kiếm thêm một ít tiền là tốt rồi.

"Không sao cả, chỉ cần em không ngại." Chu Diệu nói rồi sau đó hỏi chuyện của anh "Dì dượng em..."

"Bọn họ về quê rồi."

"Còn Alice...?"

"Con bé ở chỗ em." Thiểm Thiểm đang ngồi cạnh Nhan Nghệ thử váy mà cô nàng mới mua cho bé. Nhan Nghệ hào phóng lại có tiền, một lúc mua mười cái váy cho Thiểm Thiểm để làm quà gặp mặt.

"Buổi tối anh qua chỗ bọn em." Chu Diệu nói.

Đa Ninh: "Vâng..."

Phía bên kia, trên màn hình máy tính là hình ảnh mà anh ghép lại từ hình anh của Đa Ninh hồi nhỏ, dự đoán hình đứa con.

Một cô bé mũm mĩm, mắt một mí, mũi to, miệng rộng cười tươi...

Chạng vạng, Chu Diệu lái xe qua hoa viên Lam Thiên, Đa Ninh mặc tạp dề ra mở cửa cho anh. Alice đang ngồi trên sofa, trong tay cầm một quả đào to, đôi chân đung đưa; vừa ăn đào vừa xem tivi.

Đa Ninh và Nhan Nghệ thì đang làm bánh bao.

Chu Diệu đi về phía Alice, Thiểm Thiểm quay đầu nhìn anh, ngửa đầu cười cười. Chu Diệu ngồi xuống, dường như tim đập nhanh hơn nhưng anh tự nhắc nhở mình không cần đoán lung tung; Alice không có khả năng là đứa nhỏ của anh.

Anh mở miệng hỏi Alice "Em đang ăn gì đấy?"

"Trung Quốc... Đào." Thiểm Thiểm dùng tiếng Trung trả lời. Đào ở Toronto không giống đào này nên bỏ thêm hai chữ Trung Quốc.

Đào Trung Quốc... Chu Diệu ngồi xuống sofa, mỉm cười nói với Thiểm Thiểm "Anh cũng muốn ăn, có thể lấy một quả cho anh được không?" Con của người khác, sai chúng một chút cũng không sao cả.

Không thành vấn đề! Thiểm Thiểm gật đầu, trượt xuống sofa; con bé chạy đi tìm Đa Ninh. Đa Ninh nhìn Chu Diệu ngồi trong phòng khách... Cư nhiên có thể sai Thiểm Thiểm lấy đào cho anh.

Đa Ninh thật muốn ném quả đào vào đầu Chu Diệu nhưng trước mặt Thiểm Thiểm, cô đành phải tỏ ra dịu dàng. Đa Ninh mang đào ra phòng khách cho Chu Diệu.

Chu Diệu nhếch môi, nhận quả đào, há miệng cắn một miếng thật to.

Ánh mắt Thiểm Thiểm lấp lánh "Oa...!"

Thiểm Thiểm bò lên sofa cùng gặm đào với Chu Diệu, học anh ăn một miếng thật to. Nhưng mà con bé cắn không được. Chu Diệu sờ đầu Alice, con bé đem quả đào đưa cho anh.

... Chu Diệu hiểu ý Thiểm Thiểm nhưng phía trên quả đào đều dính nước miếng... Đời này, anh chỉ không ghét bỏ nước miếng của Đa Ninh thôi. Tối hôm qua đến giờ, Chu Diệu đã thanh tĩnh trở lại, cảm xúc với Alice cũng trở nên bình thường. Con bé là con gái của người khác, cho dù khá đáng yêu thì vẫn là con nhà người ta.

"... Anh đi rửa một chút." Chu Diệu cầm lấy quả đào, mở miệng nói.

Thiểm Thiểm ngây thơ không biết mình bị ghét, vẫn vui vẻ đung đưa chân.

Mẻ bánh bao của Đa Ninh và Nhan Nghệ không thành công. Hóa ra làm bánh bao lại khó như vậy. Trình độ của Đa Ninh cũng có thể xem là chuyên nghiệp nhưng lò bánh bao lại có chút thê thảm.

Chu Diệu mở miệng nói: "Anh thấy đối diện tiểu khu này có cửa hàng tôm hùm mới khai trương, anh đi mua nhé?"

"Được." Nhan Nghệ hoàn toàn đồng ý, giơ tay "Em muốn ăn tôm hùm nhỏ."

Thiểm Thiểm cũng giơ cánh tay bé nhỏ, sau đó chậm rãi hỏi Chu Diệu "Tôm hùm nhỏ... là gì?"

Chu Diệu thuận miệng hỏi: "Alice muốn đi cùng không?"

Thiểm Thiểm gật đầu, trượt từ sofa xuống.

Đa Ninh:...

Nhan Nghệ đứng sau Đa Ninh kéo góc tạp dề của cô một chút, dùng ánh mắt nói với cô: Để Chu Diệu và Thiểm Thiểm có thời gian với nhau.

Chu Diệu không nghĩ Thiểm Thiểm sẽ đồng ý, chỉ có thể ôm Thiểm Thiểm đi mua tôm hùm. Lúc trở về, một tay anh cầm túi tôm hùm, một tay nắm tay Thiểm Thiểm, từ tốn đi vào tiểu khu.

Ánh đèn đường ấm áp, bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong bàn tay lớn. Chu Diệu hỏi Thiểm Thiểm "Bố mẹ em không dạy trẻ nhỏ không được đi cùng người lạ sao?"

Thiểm Thiểm lắc đầu, tỏ ra không biết.

"Như thế thật sự rất dễ bị lừa."

Qua một lúc con bé mới ngẩng đầu hỏi anh "Cái gì là bị lừa..."

Chu Diệu: ...

Đi một lúc lâu, anh bất đắc dĩ hỏi: "Alice đi chậm quá, anh ôm em được không?"

Thiểm Thiểm lắc đầu từ chối, dường như con bé biết mình bị ghét, đôi chân nhỏ đi nhanh hơn, bé có thể đi nhanh hơn mà.

Chu Diệu có chút buồn cười, trẻ con tích cực như thế cũng ít thấy a.

"San San..." Chu Diệu kêu tên tiếng Trung của Alice.

Thiểm Thiểm gật đầu.

"Thiểm Thiểm..." Chu Diệu lại gọi.

Thiểm Thiểm vẫn gật đầu.

Quả nhiên trẻ con ở nước ngoài không phân biệt được Thiểm Thiểm và San San. Chu Diệu hỏi lại mấy lần thì vẫn là một kết quả. Đúng lúc này, Alice chỉ những ngôi sao trên trời, mở miệng nói: "... Thiểm Thiểm."

Phát âm rất chuẩn, là Thiểm Thiểm.

Chu Diệu cũng ngẩng đầu nhìn trời đêm một lúc lâu. Alice lại nói một câu Thiểm Thiểm, luôn ngẩng đầu nhìn trên trời.

... Chẳng lẽ là Thiểm Thiểm lấp lánh lấp lánh? Chu Diệu mới phản ứng, ngồi xổm xuống, một tay nắm cánh tay mũm mĩm của Alice hỏi: "Em là Thiểm Thiểm, lấp lánh lấp lánh đúng không?"

* Thiểm Thiểm có nghĩa là lấp lánh

Đúng! Thiểm Thiểm vui vẻ gật đầu, vì Chu Diệu giải thích đúng tên bé. Thiểm Thiểm còn chớp mắt nhìn Chu Diệu, rất đáng yêu.

Chu Diệu lại hít vào một hơi, tiếp tục hỏi: "Là Thiểm Thiểm mắt to?"

Đúng! Thiểm Thiểm tiếp tục vui vẻ gật đầu.

Chu Diệu chỉ cảm thấy tim mình như nhảy ra ngoài lồng ngực, sau đó anh chỉ đèn đường, hỏi Thiểm Thiểm "Là ngọn đèn lấp lánh sao?"

Từ này phức tạp, Thiểm Thiểm nghe không hiểu liền lắc đầu.

Dù là thế nào, bộ dáng và ngữ khí của Chu Diệu trở nên nghiêm túc hơn. Anh nhìn Thiểm Thiểm hồn nhiên rồi hỏi: "Thiểm Thiểm, em biết điều quan trọng nhất của trẻ con là gì không?"

Thiểm Thiểm nghiêm túc lắc đầu, không biết.

"Là thành thực." Chu Diệu nói.

Thiểm Thiểm gật đầu. Đúng... là thành thực.

"Tốt." Chu Diệu lại hỏi: "Vậy bây giờ em nói cho anh biết, rốt cuộc em mấy tuổi?"

Thiểm Thiểm:...

--- Tớ là đường phân cách chương 37 ---

Tớ đang phân vân về cách xưng hô nhưng mà bản thân lại không có đủ thời gian đọc hết bản QT. Mọi người thông cảm giúp mình nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro