Chương 25
Rất nhanh, Chu Diệu cũng hiểu lý do. Ý cười càng đậm, anh lại nhếch môi nói tiếng Anh với Thiểm Thiểm "Cô bé đáng yêu... Cháu có thể gửi hôn gió cho chú không?"
Thiểm Thiểm che mặt nhưng không che được lỗ tai, con bé nghe Chu Diệu nói thì vui vẻ gật đầu, ngây ngô buông đôi tay bé nhỏ rồi gửi hôn gió cho Chu Diệu.
Đa Ninh:..
Được rồi. Cô thừa nhận Chu Diệu giảo hoạt như hồ ly có cách khiến Thiểm Thiểm không ngượng ngùng nữa. Chu Diệu nhìn máy tính bảng, nghiêm túc đánh giá Thiểm Thiểm, từ mũi đến mắt, từ mắt đến miệng...
"Alice và em khá giống nhau." Chu Diệu nghiêng đầu nói với cô.
Nhất thời Đa Ninh không biết trả lời như thế nào, dừng một lúc mới nói: "Alice dễ nhìn hơn em."
Chu Diệu không đáp.
Nhan Nghệ đứng phía sau cũng nhìn Alice, cười haha nói: "Con bé lớn lên giống Đa Ninh, chứng tỏ gien nhà Đa Ninh rất tốt."
Lời Nhan Nghệ nói, Đa Ninh không biết nên đồng ý hay không. Đa Ninh giới thiệu "Alice, người này là chú Chu Diệu."
Thiểm Thiểm mân cái miệng nhỏ nhắn, vì thẹn thùng nên không nói gì.
Chu Diệu hỏi cô: "Tiếng Trung của Alice tốt chứ?"
"Tốt lắm...." Đa Ninh trả lời.
Thật ra cũng không được tốt. Từ nhỏ, Alice đã sống ở nước ngoài nên mặc dù đã bốn tuổi nhưng ngôn ngữ biểu đạt so với bạn cùng tuổi kém hơn nhiều.
"Anh dùng tiếng Trung hỏi con bé thử xem." Chu Diệu nói rồi hỏi một câu đơn giản "Alice, năm nay cháu mấy tuổi rồi?"
Thiểm Thiểm nghe Chu Diệu hỏi mình thì không trả lời. Con bé chống cằm, bày ra bộ dáng tự hỏi. Một lúc sau, Thiểm Thiểm giơ tay lên, khoa tay múa chân rồi ra dấu OK.
Đa Ninh nhịn không được vỗ trán mình một cái.
"Ba tuổi?" Chu Diệu đoán.
Thiểm Thiểm gật đầu, rất nghiêm túc.
. . .
Chu Diệu cũng không thích trẻ con, càng không thích những đứa nhóc hỏi đông hỏi tây. Anh không thể so với Chu đại ca luôn kiên nhẫn với mấyđứa nhỏ mà người thân đưa đến.
Chu Diệu ngại bọn nhỏ ầm ỹ, phiền phức, thậm chí... ngại luôn những đứa không ưa nhìn.
Cho nên cô nên cảm thấy may mắn vì Thiểm Thiểm rất đáng yêu nên không bị Chu Diệu ghét?
"Alice, hoan nghênh cháu đến Trung Quốc chơi, bây giờ thì nói tạm biệt với chị Đa Ninh nhé. Lần sau cô ấy nói chuyện tiếp được không?" Chu Diệu mở miệng hỏi.
Đa Ninh: . . .
Thiểm Thiểm: . . .
Qua một lúc, Thiểm Thiểm gật đầu, vẫy tay tạm biệt cô rồi hôn gió. Chu Diệu rất hài lòng, đang muốn nhìn Đa Ninh thì cô đã ngẩng đầu nhìn anh "Chu Diệu, anh ra ngoài trước một lát đi."
Chu Diệu: ". . ."
Chu Diệu đi ra ngoài, an phận ngồi chờ trong phòng khách. Đêm nay, anh cố ý đem máy lọc không khí đến, không nghĩ lại gặp chuyện này.
Đúng vậy. Từ nhỏ đến lớn, anh không thích con nít. Theo quan điểm của anh, con nít chia làm ba loại: ghét, không ghét, anh. Alice rất đáng yêu nhưng cũng chỉ xếp vào loại thứ hai: không ghét.
Nhưng Đa Ninh thì luôn thích con nít, mới sáu bảy tuổi mà đã muốn chơi trò gia đình. Trước đây, có đứa bé so với cô còn nhỏ hơn đến chơi, cư nhiên cô nói với Chu đại ca "Chu ca ca, chúng ta là một gia đình nhé? Anh là ba ba, em là mẹ. Chúng ta cùng nhau chăm sóc em bé."
Thật sự, rất nhàm chán.
"Thế anh là gì?" Chu Diệu hỏi. Anh khinh thường trò gia đình này nhưng cũng không mong bị gạt ra ngoài.
"... Hay là anh cũng làm con của em và Chu ca ca đi." Đa Ninh bé nhỏ thương lượng.
Không thể không nói da mặt Đa Ninh hồi nhỏ còn dày hơn hiện tại.
Máy lọc không khí đặt ở phòng khách, Đa Ninh vẫn còn trong phòng. Chu Diệu đành mở hộp, lắp ráp cơ bản một chút. Ngày đó từ suối nước nóng về, anh chỉ nghĩ tặng cô gì đó để lấy lòng thôi, không nghĩ cô chọn vật thực dụng thế này.
Lắp rắp xong xuôi, Chu Diệu cắm điện thử xem máy hoạt động ổn không. Vào lúc này, cửa phòng ngủ đối diện mở ra. Chu Diệu đứng lên nói: "Đồ được đưa đến đây rồi. Anh về trước."
Đa Ninh gật đầu rồi nói: "Cảm ơn anh."
Tất nhiên cô cảm ơn anh tặng máy lọc không khí.
"Không cần, em không cần khách khí thế đâu." Chu Diệu cố ý đến trước mặt cô rồi nói, sau đó quay người đi nhưng mới bước được hai bước thì quay đầu hỏi: "Em không tiễn à?"
Đa Ninh đưa Chu Diệu đến cửa, cô còn muốn đưa anh xuống lầu. Hành lang rất tối, một đại nam nhân như anh còn cần cô đưa xuống sao? Anh xoay người nói: "Ngày mai là Chủ Nhật, anh đưa em đến thành tây. Anh thấy có một nơi rất thích hợp để làm văn phòng."
"Chu Diệu, cảm ơn anh."
"Cảm ơn cái gì..." Chu Diệu cúi thấp đầu, cười mở miệng nói: "Từ nhỏ đến lớn khi dễ em, bây giờ chỉ muốn làm gì đó cho em thôi mà."
Đa Ninh:...
"Đùa thôi." Chu Diệu tiếp tục cười "Là em từ nhỏ đến lớn khi dễ anh."
Đa Ninh không nhìn anh nữa, mở miệng hỏi: "Mấy giờ chúng ta đi?"
"Buổi chiều nhé." Chu Diệu có phần uể oải, nghiêng người tựa vào tay vịn cầu thang "Gần nhất quá mệt mỏi, ngày mai anh muốn ngủ nướng."
Đa Ninh: "Vậy chiều mai gặp lại."
Chu Diệu gật đầu, xoay người đi xuống.
Đa Ninh quay người lại, nhìn cánh cửa bị đóng từ bao giờ, do dự một chút rồi gõ cửa hai cái "Nhan Nhan, mở cửa giúp tớ được không?"
Đương nhiên có thể. Bên trong, cơ hồ cả người Nhan Nghệ dán lên cửa. Hai người nhìn nhau, Nhan Nghệ cười cười "...Vào nhà rồi nói."
Nhan Nghệ nấu một ấm trà được đem về từ Bắc Đồng tự. Hôm nay, cô đưa Cố Gia Thụy về không phải không thu hoạch được gì, ít ra anh ta còn có lương tâm đưa cô một lọ trà.
"Đa Ninh à... thật sự tớ không biết cậu đang nghĩ gì nữa..." Nhan Nghệ ngồi xếp bằng trên sofa, gẩy chân nói: "Tại sao lại phải nghĩ nhiều như vậy? Chỉ riêng việc là thanh mai trúc mã cũng đã đủ để hai người thành đôi. Hiện tại, không cần tình cảm sâu đậm mà nhiều đôi vẫn bên nhau. Không đề cập đến chuyện tớ kết hôn với Vương Diệp, xã hội này áp lực lớn như vậy, rất nhiều người còn không biết lãng mạn là gì đâu..."
Đa Ninh dựa vào sofa, nhất thời im lặng không lên tiếng. Lời Nhan Nghệ nói rất uyển chuyển nhưng cô hiểu. Điều kiện của Chu Diệu rất tốt, cô nên nhanh tay nắm lấy tâm anh. Nói thế nào đi nữa, cô và Chu Diệu cũng có tình cảm thanh mai trúc mã, không cần đợi Chu Diệu yêu cô.
Tình yêu là thứ rất mơ hồ, nhất là đối với những người trẻ. Nhà, tiền, giấy tờ, xe... tất cả đều chân thật hơn tình yêu.
Nhưng cô và Chu Diệu không giống thế. Đa Ninh không biết nên nói gì, ánh mắt như nhiễm nước nhìn về phía Nhan Nghệ, chậm rãi nói: "Nhan Nghệ... thật ra tớ đã ly hôn..."
Cái gì?
Nhan Nghệ: ". . ."
Đa Ninh nói hết: "Tớ đã ly hôn, cùng Chu Diệu."
Cái gì? Nhan Nghệ cảm thấy não mình hỏng rồi, hai tay vò tóc, không thể tin được nhìn Đa Ninh. Bộ dáng Đa Ninh hoàn toàn nghiêm túc, không giống như đang lừa cô.
Nhưng chuyện này. . . Quả thực, so với chuyện Cố Gia Thụy xuất gia làm hòa thượng còn khiếp sợ hơn nhiều.
Đa Ninh và Chu Diệu đã ly hôn? Vậy hai người kết hôn khi nào... Nhan Nghệ chỉ tay nhìn Đa Ninh, căm giận nói: "Hứa Đa Ninh, đêm nay cậu không nói rõ ràng thì đừng hòng ngủ!"
Đa Ninh gật đầu, nhẹ nhàng nói được. Nhưng cô không biết nên bắt đầu từ đâu. Bắt đầu từ lúc cô vừa tốt nghiệp, đi cùng mẹ đến bệnh viện vậy.
Lúc ấy, cô và Nhan Nghệ không liên lạc thường xuyên, cô không có thời gian mà cũng không muốn lên mạng.
Đoạn thời gian đó, thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện. Chu Diệu luôn bên cô; cùng cô chăm sóc mẹ, bên cô khi ba mẹ ly hôn, cùng cô tiễn đưa mẹ...
Tâm nguyện của mẹ là hy vọng cô kết hôn với Chu Diệu, mẹ từng nhìn lén nhật ký của cô nên biết được người cô thích là Chu Diệu. Lúc ly hôn mẹ cô có được một nửa tài sản Hứa gia, bà nội rất không hài lòng, còn dì thì lại sống ở Toronto, mẹ lo sợ sau này cô chỉ có một mình.
Trên giường bệnh, mẹ cô hỏi Chu Diệu: A Diệu, con có nguyện ý thay dì chăm sóc Ninh Ninh không?
Mẹ cô dùng giọng thỉnh cầu hỏi Chu Diệu.
Chu Diệu trả lời rất nhanh, ngay chiều hôm đó anh cầm trên tay hộ khẩu nói với cô "Đa Ninh, chúng ta đi đăng kí kết hôn. Buổi tối có thể đem giấy kết hôn cho mẹ em xem để cô có thể vui vẻ."
Cô nghe theo Chu Diệu, cầm hộ khẩu đi đăng kí. Tối hôm đó, mẹ cô mất. Cô dựa vào lòng Chu Diệu khóc, cảm thấy bầu trời như sụp xuống.
Sau tang lễ của mẹ, ba mẹ Chu và Chu đại ca mới biết cô và Chu Diệu đã kết hôn. Thời điểm đó, họ cũng không nói gì.
Lúc làm tang lễ, Chu Diệu dùng thân phận con rể cùng cô đưa tiễn mẹ, khiến mẹ cô có thể yên tâm mà đi... Chuyện này cô luôn cảm kích Chu Diệu.
Là vậy đấy. Về chuyện ly hôn cô chỉ nói qua loa chứ không kể chi tiết. Đa Ninh chỉ nói ly hôn là do Chu Diệu đề nghị.
"Bởi vì Diệp Tư Tư?" Nhan Nghệ đoán.
Đa Ninh chớp mắt, hiện tại cô không xác định được nhưng năm năm trước cô tin lời Chu Diệu nói. Sau khi li hôn, cô đi Toronto, nhiều lần gọi cho Chu Diệu hỏi anh đang làm gì, Chu Diệu đều trả lời đang hẹn hò.
Hẹn hò. Hai chữ kia nói cho cô biết...
Cô vụng trộm xem trang cá nhân của Diệp Tư Tư. Chu Diệu không lừa cô, Đa Ninh thấy ảnh chụp chung của hai người. Nếu nói Chu Diệu ly hôn cô là vì theo đuổi Diệp Tư Tư, như vậy có phải lúc đó hai người đã quen nhau rồi không...
"Đa Ninh, sao cậu lại không nói gì với bọn tớ!"Nhan Nghệ chất vấn.
"Bởi vì..."
Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ, không biết mở miệng như thế nào. Cô không nói gì hết không phải vì thỏa thuận với Chu Diệu. Hôn nhân của hai người chóng tàn như thế, cô không muốn mọi người dị nghị Chu Diệu và cô. Cô không nói với bọn Nhan Nghệ cũng vì không muốn bọn họ mắng Chu Diệu. Thời gian quen biết của họ với Chu Diệu không lâu, không thể so với Đa Ninh, lời nói ra sẽ không công bằng. Cô không muốn bọn Nhan Nghệ vì chuyện này mà có mâu thuẫn với Chu Diệu. Cô hiểu rõ Chu Diệu không xấu, chuyện này anh không sai.
Qua một lúc lâu, tâm tình Nhan Nghệ mới bình phục lại.
"Tốt lắm. Tớ không trách cậu. Đa Ninh... tớ không trách cậu giấu tớ..."
Vì lời kia mà Đa Ninh khóc.
Nhan Nghệ rút khăn giấy thay cô lau nước mắt nhưng kết quả bản thân lại khóc thành tiếng "nhưng tớ đau lòng cho cậu..."
Nhan Nghệ dùng khăn giấy lau mắt. Một lúc sau, vo thành một khối đưa cho Đa Ninh. Đa Ninh không chê, nhận lấy lau mắt. Sau đó, hai người nín khóc, nhìn nhau cười.
. . .
Nhan Nghệ dựa vào sofa, hơi nhếch môi nói: "Đa Ninh, tớ không nghĩ chuyện là thế này..."
Đa Ninh cười cười, cô nói: "Ly hôn cũng không đáng sợ phải không?"
"Đúng." Nhan Nghệ hoàn toàn đồng ý, dừng một chút như đang nghĩ đến chuyện gì rồi nói tiếp "Nhưng theo tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết thì cậu phải đưa theo đứa nhỏ về mới đúng, một đứa nhóc đáng yêu như Alice vậy... Thế mới đủ ngược Chu Diệu."
Đưa Thiểm Thiểm về sao? Đa Ninh nở nụ cười.
Nhan Nghệ là người rất sâu sắc. Lập tức nghiêm túc nhìn thẳng Đa Ninh, cẩn thận đặt câu hỏi: "... Không phải Alice thực sự là con của cậu và Chu Diệu chứ?"
Thật cẩn thận, hoàn toàn không dám xác nhận.
Đa Ninh hít một hơi thật sâu, cũng không giấu diếm nói cho Nhan Nghệ biết "Ừ. Thiểm Thiểm là con của tớ với Chu Diệu."
Nhan Nghệ thực sự muốn ngất... Một lúc sau mới bình tĩnh, bây giờ cô có thể hiểu vì sao mỗi ngày Đa Ninh đều phải trò chuyện với Thiểm Thiểm.
Cô tin, rất tin tưởng... Tin cái tình tiết cẩu huyết chỉ có trong tiểu thuyết này lại phát sinh trong cuộc đời người bạn thân nhất của cô.
"Tớ giúp cậu." Nhan Nghệ ngồi ngay ngắn, khôi phục vẻ nghiêm túc, mở miệng nói: "Giúp ba Alice yêu mẹ con bé để Alice có thể về nước sớm một chút."
Đa Ninh tiếp nhận ý tốt của Nhan Nghệ. Điều Nhan Nghệ nói cũng là ý của cô, sở dĩ cô trở về là để cho cô và Chu Diệu một cơ hội.
Lúc đó, cô thấy biện pháp của dì dượng rất tốt. Đương nhiên, cũng không có cách nào khác.
Cô không thể mạo hiểm. Thiểm Thiểm như tiểu tiên nữ đáng yêu vậy. Cô không muốn Chu Diệu bị động tiếp nhận Thiểm Thiểm mà phải là vui vẻ đón nhận con bé.
Bằng không thà không biết.
Không nghĩ Nhan Nghệ có chủ ý nhanh như vậy. Khoa trương hơn là còn kèm theo hành động.
Câu chuyện cẩu huyết thế này không thể thiếu nam phụ đâu. Tối hôm qua, Nhan Nghệ thay Đa Ninh mượn cậu em họ xa vừa mới tốt nghiệp học viện điện ảnh thỏa mãn điều kiện tiểu thịt tươi, diễn xuất không tệ.
Cậu em họ đó cũng vui vẻ đồng ý hỗ trợ, tâm nguyện lớn nhất là từ nam phụ số năm, nam phụ số sáu trở thành nam phụ số một; bây giờ có thể luyện tập trước.
Quan trọng là ngoại hình cậu em họ này rất phù hợp với hình ảnh nam phụ hiện nay. Má lúm đồng tiền, mắt to, da trắng.
_______
Ngày hôm sau, Chu Diệu còn chưa tỉnh thì bảo vệ khu nhà đã gọi anh dậy, thông báo cửa kính xe bị người ta đập, muốn anh xuống xem có mất thứ gì quan trọng không.
Trong xe hai có hai vật quan trọng: notebook và heo bông. Bên trong laptop có nhiều tài liệu nhưng đều đã được cài đặt mã bảo vệ an toàn, chỉ cần có người giải mã thì tài liệu đều biến mất.
Nhưng heo bông đâu...
Chu Diệu phiền chán đá cửa xe. Trộm máy tình thì trộm đi, còn trộm thú bông của anh làm cái gì?!
Giữa trưa, Chu Diệu qua chỗ Đa Ninh thì đúng lúc cô đang gói bánh chẻo, anh có phần tức giận nói: "Không có lương tâm. Gói bánh chẻo cũng không gọi anh."
Đa Ninh thật sự muốn ném bột mì vào mặt anh, là ai tối qua nói muốn ngủ nướng, chiều mới gặp?
Cũng may Đa Ninh làm nhiều bánh chẻo, Chu Diệu ăn hết hai chén lớn. Nhan Nghệ chấn kinh nói: "Chu tổng, sức ăn của anh lớn thật."
"Đàn ông không phải đều như vậy sao?"
Nhan Nghệ lắc đầu, chồng cũ của cô không như vậy, mỗi bữa Vương Diệp chỉ ăn một bát, so với cô còn ít hơn...
Không nói đến Vương Diệp nữa. Trên đường đi, Nhan Nghệ ngồi phía sau lén liên lạc với cậu em họ. Cảm thấy gió thổi hơi lớn, cô muốn đóng cửa xe nhưng không được.
"Chu tổng, cửa xe của anh làm sao vậy?"
Một lúc sau anh mới trả lời: "Bị người ta đập."
Nhan Nghệ sờ sờ cái cổ lành lạnh rồi hỏi Đa Ninh đang ngồi ghế phụ "Ninh Ninh, tối nay em họ tớ muốn mời cậu xem phim, được chứ?"
Đa Ninh: ...
Diễn nhanh vậy!
Rốt cuộc là cái khỉ gì đây... Chu Diệu liếc nhìn người bên cạnh một cái.
"Em giới thiệu để hai người làm bạn." Nhan Nghệ dành nói trước nhưng không can đảm nói đối tượng làm quen, đành phải đổi lại thành bạn bè.
Nhưng chữ bạn này cũng không khiến Chu Diệu thoải mái hơn "Bạn là bạn trai à?"
"Làm quen trước xem thế nào..." Nhan Nghệ đáp rồi lại hỏi Đa Ninh "Ninh Ninh, cậu có đi không?"
"Cô ấy không đi." Chu Diệu thay Đa Ninh trả lời.
Ai nói cô không đi. Đa Ninh trả lời: "Tớ đi. . ."
Cô đi? Cô muốn đi? Chu Diệu đạp mạnh chân ga, tốc độ tăng vọt làm Nhan Nghệ ngồi ghế sau bị gió lạnh quật tả tơi.
A —— ting!
Chuông báo tin nhắn vang lên, cậu em họ hồi âm "Chị yên tâm. Diễn cảnh hôn hay lên giường em đều có thể làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro