Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Hà Hạo đưa bạn gái về nhà trọ, Trịnh Văn Na vừa trang điểm lại vừa nói: "Chuyện ngày hôm nay anh có định nói với Chu Diệu không?"

"Chuyện này để sau."

Trịnh Văn Na không hề nhiều chuyện, mang theo túi xách vào nhà trọ.

Hà Hạo ở trong xe suy nghĩ. Chuyện của Chu Diệu và Hứa Đa Ninh anh không rõ lắm nhưng ít ra cũng là một trong số những người biết Chu Diệu đã kết hôn; anh nhớ rõ lúc ấy anh bận công tác tại thành phố B nhưng vẫn cố ý gửi 800 tệ làm quà cưới.

Hà Hạo quyết định gọi điện thoại cho Chu Diệu, trong lúc còn đang suy nghĩ không biết nên mở lời thế nào thì Chu Hạo gọi tới.

"Hạng mục cải tạo nhà máy cũ Tường Thiên sao vẫn như vậy? Tại sao chưa bắt đầu thực hiện?"

Trong điện thoại, Chu Diệu hỏi thẳng anh chuyện làm ăn, hẳn là anh đang xem tài liệu công việc.

Hà Hạo ngồi thẳng người lại,chấn chỉnh bộ dạng khi làm việc: "Chu tổng, bây giờ tôi đến bàn trực tiếp với cậu."

"Không cần, cậu nói qua điện thoại là được." Giọng Chu Diệu hơi khàn, mang theo một chút giọng mũi.

"Chuyện này, tôi vẫn muốn qua đó tiện đường đến công ty lấy đồ." Giọng Hà Hạo có chút tiếu ý. Chuyện xem phòng sáng nay vẫn nên nói rõ, bằng không sau này lại hiểu lầm. Lỡ như Chu Diệu cho rằng anh cùng Văn Na muốn cướp phòng cưới thì phải làm sao?

"Tôi không ở công ty." Nhưng mà Chu Diệu lại không muốn gặp anh ta vào thứ Bảy.

"Tôi biết. Tôi đến nhà cậu." Hà Hạo vờ như không hiểu ý anh, tìm một cái cớ "Đúng rồi, hình như cậu cảm rồi phải không? Tôi đem thuốc đến cho cậu nhé."

Chu Diệu: ". . ."

Một giờ sau, Chu Diệu mặc áo choàng tắm, vẻ mặt lạnh tanh mở cửa cho Hà Hạo. Thứ Bảy, Chu Diệu cơ bản có thể ngủ đến 12 giờ, cho dù là làm việc cũng để máy tính ngồi đầu giường.

Kể cả cuộc gọi cho Hà Hạo một giờ trước.

Lúc này, Chu Diệu đứng ở cửa, mái tóc ướt cho thấy anh mới tắm xong, khuôn mặt tuấn tú không nhìn Hà Hạo mà nhìn túi đồ hắn cầm theo.

"Cám ơn." Chu Diệu nói lời cảm tạ, nhận lấy túi đồ chứa hai hộp thức ăn.

Đúng vậy, Hà Hạo mua thức ăn vừa lúc hai người dùng bữa.

Chu Diệu cầm túi đồ vào phòng khách, Hà Hạo tự giác đổi giày vào nhà. Chu Diệu cầm lấy điều khiển từ xa, tivi đang chiếu chuyên mục thể thao. Hà Hạo đứng ở phòng khách nhìn quanh, rõ ràng chỉ có mùi đàn ông, anh vừa cười vừa hỏi: "Diệu tử, tôi đến có tiện không?"

Chu Diệu đổ thịt bò xào tương vào tô mỳ sợi, tách đũa nói: "Tiện hay không thì cậu cũng ở đây rồi đấy thôi. Khụ..."

Đúng là bị cảm mà.

Hà Hạo cười cười, đem thuốc để ở bàn trà rồi ngồi xuống. Cũng không vội mà mở miệng.

Tivi đang chiếu lại tuần lễ thể thao tuần trước, Hà Hạo nhập tâm xem, hô lớn hai tiếng "Đá hay lắm". Chu Diệu nghiêng người qua hỏi: "Dạo này, cậu rảnh lắm à?"

"Cũng được, chỉ là xem phòng khắp nơi có chút mệt người." Hà Hạo đáp lời, ánh mắt tiếp tục nhìn trận bóng. Năm nay, anh cùng Văn Na chuẩn bị kết hôn. Vì cả hai đều ở thành phố khác, không có cha mẹ giúp đỡ, chuyện gì cũng đến tay khiến anh vội muốn chết.

Chu Diệu lười hỏi nhiều, tiếp tục ăn mì.

"Diệu tử, cậu cảm thấy Tinh Hải Loan thế nào?" Hà Hạo bắt đầu nói chuyện chính.

"Không phải cậu tìm tôi bàn công việc sao?" Chu Diệu giải quyết hơn phân nửa bát, nhìn trận đấu.

Hà Hạo hiểu Chu Diệu đang chế nhạo anh, cũng biết Chu Diệu hiểu rõ anh đến đây bởi lý do khác, anh đem sự tình đơn giản nói ra: "Cậu cũng biết tôi và Văn Na chuẩn bị kết hôn, hôm nay Văn Na xem phòng, cô ấy nhìn trúng một căn ở Tinh Hải Loan."

"Ừ." Chu Diệu ăn xong, tùy tiện dọn bàn trà rồi sau đó vắt chân dựa vào sofa hỏi "Thế nên hôm nay cậu qua đây là để thảo luận cùng tôi chuyện mua phòng."

"..."

Hà Hạo nói sang chuyện khác "Tôi muốn cùng cậu nói về tiến triển của Tường Thiên."

Chu Diệu: "Vậy nói mau."

Hà Hạo nói việc cải tạo nhà máy cũ Tường Thiên gặp vấn đề. Đây là hạng mục có thể thu lợi nhuận đến 40%, lợi hại thế nào cũng đã tìm hiểu kĩ tuy nhiên cần nhất là tài nguyên xã hội.

Chu Diệu tiện tay niết ly nước, anh không có ý kiến gì, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hạng mục này giao cho La thị làm đi."

"Chuyện này..." Hà Hạo nói: "Diệu tử, tôi muốn tự mình làm."

Chu Diệu không nói gì, tiếp tục xem bóng.

Hai tay Hà Hạo nắm lại, tìm đề tài trận bóng để nói. Chu Diệu phiền nhất là bộ dạng nhăn nhó của Hà Hạo, anh trực tiếp hỏi: "Cậu hôm nay tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?"

"Tôi hôm nay nhìn thấy Đa Ninh, cô ấy đang ở Tinh Hải Loan, căn phòng Văn Na đến xem là phòng 1901 của Tinh Hải Loan, Đa Ninh muốn bán căn phòng này." Anh nói một hơi không nghỉ, nghẹn chết anh.

Chu Diệu: ". . ."

——

Lúc Hà Hạo rời đi, anh để lại một tấm danh thiếp. Ở phòng ăn, Hứa Đa Ninh nhìn qua danh thiếp in tên công ty cùng phương thức liên hệ, đem danh thiếp thả lại bàn ăn.

Trên danh thiếp in tên công ty, địa chỉ mà cô vô cùng quen thuộc, năm năm trước cô vẫn là cổ đông của công ty này.

Đương nhiên, hiện tại thì không phải.

Đa Ninh mở điện thoại, cô gửi tin nhắn đến nhóm ký túc xá thời đại học "Phòng 606" nhưng không thấy hồi âm. Lúc đang muốn để điện thoại xuống thì nhảy ra một tin nhắn.

Nhan Nghệ: "Ai ôi, người vừa nói chuyện là vị tiểu tiên nữ kia sao?"

Trước tin nhắn của Nhan Nghệ là tin nhắn cô mới gửi 5 phút trước "Các vị thiếu nữ phòng 606, mình trở về rồi đây."

Rất nhanh, Đoàn Miêu Miêu nhảy vào khung chat nói: "Tiểu Ninh, ngươi đã trở lại rồi?"

Sau đó, sẽ không còn sau đó.

Đa Ninh cầm di động lên. "Có ai ở thành phố A không? Chúng ta gặp nhau đi."

"Mình bận rồi."

"Xin lỗi, Tiểu Ninh. Mình đang ở thành phố A nhưng gần đây việc nhiều quá."

Đoàn Miêu Miêu cùng Nhan Nghệ đều bận, Đa Ninh gửi icon khóc, nhìn biểu tượng xám trong danh sách thành viên, cô chần chờ vài giây rồi đăng xuất.

Mọi người bận rộn, cô cũng phải làm việc, Đa Ninh tiếp tục dọn dẹp. Cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, dù muốn bán căn hộ này vẫn muốn trả lại sự sạch sẽ, không nhiễm hạt bụi.

Chẳng qua, chỉ có một mình cô muốn dọn xong trong ngày hôm nay có phần khó khăn.

Đa Ninh cầm điện thoại lên, lên mạng tìm số điện thoại công ty dọn vệ sinh. Điện thoại được kết nối nhanh chóng, cô gái bộ phận chăm sóc khách hàng ngọt ngào hẹn cô thời gian.

___

Xe của Chu Diệu đậu trước cổng Tinh Hải Loan, khu vực này luôn được bảo an một cách chặt chẽ. Xe không thể đi vào, anh đành phải đỗ xe trước cổng; chung cư mới đổi bảo an nghiễm nhiên không biết anh từng ở nơi này.

Hạ kính xe thể thao xuống, gió đầu hạ có chút lạnh, Chu Diệu cầm theo áo khoác ra khỏi xe.

Hứa Đa Ninh muốn bán căn hộ ở đây?

Cô cũng không thương lượng với anh một chút.

Có bệnh.

Chu Diệu vào Tinh Hải Loan, phía trước là một cái hồ phun nước. Anh đứng cạnh hồ, ngửa đầu nhìn lên tầng 19, tốt lắm, đèn còn sáng.

Chu Diệu mặc áo khoác, quần áo chỉnh tề tiến vào sảnh. Anh đi thẳng lên phòng 1901 nhưng cửa đóng, theo thói quen Chu Diệu đặt ngón cái để mở khóa vân tay nhưng còn chưa chạm đã thu tay lại, anh lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Đa Ninh.

Anh vẫn có số của Hứa Đa Ninh, hai người ly hôn thật vui vẻ, hoàn toàn không phải loại người cả đời sẽ không qua lại với nhau. Sau ly hôn vẫn có thể làm bạn bè, lần này cô trở về anh cũng biết.

Vốn định qua hai ngày nữa sẽ mời cô ăn cơm, thể hiện tình bạn đơn thuần. Anh không nghĩ chuyện đầu tiên Hứa Đa Ninh làm khi trở về là bán căn hộ. Tốt, có bản lĩnh!

Chuông điện thoại vang lên nhưng không có người nghe máy.

Chu Diệu cúp máy, trực tiếp nhập mã 881227, hệ thống báo nhập mã thành công. Cửa căn hộ 1901 tự động mở ra, Chu Diệu thoải mái đẩy cửa đi vào.

Bên trong, một mảnh đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng có chút chói làm anh nheo mắt.

Hứa Đa Ninh đứng ở phòng ăn, trong tay nắm di động, giật mình nhìn anh đứng ở cửa ra vào.

Chu Diệu cũng cầm di dộng, tránh mắt chấm dứt tình trạng đối mặt, mở miệng nói: "Anh mới điện thoại cho em, em không nhấc máy."

Đúng vậy, vừa rồi cô ở phòng ngủ còn di động thì để ở phòng ăn. Đợi lúc cô chạy ra nhấc máy thì tiếng chuông đã ngừng lại. Sau đó, vang lên âm thanh nhập mã cửa, mỗi một tiếng lại làm cô khẩn trương một chút. Lúc hệ thống báo nhập mã thành công, cô biết người đến đây là Chu Diệu.

Hoặc là Chu Diệu nói cho người khác biết mật mã nhà của họ. Không, không phải nhà của họ mà là nhà của cô.

"Sao em không đổi mật mã?" Chu Diệu đánh giá phòng khách vài lần rồi hỏi cô.

Anh trực tiếp nhập mật mã cũ, phát hiện cô cứ để thế không đổi. Đa Ninh vội hoàn hồn, nói năm chữ "... Em tin tưởng anh a."

Khụ khụ, Chu Diệu nhìn xuống sàn nhà, không nghĩ hai người đã lâu không gặp thế mà vẫn bị Hứa Đa Ninh chèn ép. Anh bước hai bước về phía Đa Ninh, để không phụ sự tín nhiệm của cô, anh cường điệu nhìn cô nói: "Ừ, đúng thế. Trừ lúc này ra, anh chưa lúc nào..."

"Phòng bếp dọn sạch rồi. " Giọng nam xa lạ truyền đến.

Không một chút phòng bị, thiếu chút nữa tim Chu Diệu ngừng đập.

Trong nhà có người. Còn là nam?

Chu Diệu nghiêng đầu, tầm mắt nhìn thẳng chàng trai trẻ tuổi đi từ phòng bếp ra. Cậu ta mặc dép lê, trên người là cái tạp dề màu lam. Như hiểu được chuyện gì, anh không nhịn được hừ một tiếng.

Lại Nhìn Hứa Đa Ninh mặc tạp dề màu hồng, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Khó trách cô muốn bán căn hộ này, hóa ra là để mua căn khác a.

"Cậu ta là..." Đa Ninh muốn nói rõ.

"Xin chào." Chu Diệu đã chủ động tiếp lời.

"Xin chào, xin chào." Chàng trai kia đáp lại, xoay người tiếp tục làm việc.

Tuy nhiên, Chu Diệu bước qua chỗ cậu ta, đứng đối diện đánh giá đối phương một phen, sau đó lễ độ đưa tay ra: "Tôi là Chu Diệu."

"Chu Diệu. . ." Đa Ninh gọi anh.

Chàng trai tạp dề không nghĩ mình lại được đối đãi trịnh trọng như vậy, vội vàng xoa tay vào tạp dề, bắt tay Chu Diệu rồi giới thiệu: "Xin chào, tôi làm cho công ty dọn vệ sinh, thật vui vì được phục vụ cho hai người."

"... Vất vả."

Giữa trưa, Đa Ninh hẹn thời gian với công ty dọn vệ sinh, cô gái kia khó xử nói hôm nay là thứ Bảy, công ty lại không đủ nhân viên nên có khả năng không thể cử nhân viên qua chỗ cô được.

Nhưng mà cô không muốn kéo dài tình trạng dọn dẹp đến ngày mai.

Cô gái chăm sóc khách hàng đưa ra biện pháp: "Vậy buổi tối thì thế nào? Tầm 17h đến 20h. Gần chỗ chúng ta có một trường cao đẳng, sẽ có sinh viên làm thêm."

Anh chàng tạp dề chính là nam sinh viên làm thêm ngoài giờ a.

___

Trong phòng khách, thân hình cao lớn của Chu Diệu đứng trước cửa sổ sát đất, tùy tiện cúi đầu thì thấy đôi dép kia.

Đa Ninh cầm chai nước khoáng vừa mới mua buổi chiều, đi qua hỏi anh: "Anh uống nước không?"

Chu Diệu liếc mắt, cự tuyệt: "Không cần."

Đa Ninh mở nắp, uống một ngụm rồi hỏi: "Chu Diệu, anh tìm em có chuyện gì vậy?"

"Nghe nói em muốn bán nơi này?" Chu Diệu không vòng vo, trực tiếp đặt câu hỏi. Anh để tay trái vào túi quần, tay phải gõ hai cái vào thanh chắn cửa sổ.

Lúc trang trí nhà cửa, cô cố ý lắp đặt thêm thanh chắn. Bởi vì cô sợ độ cao.

Cô không nghĩ tới Hà Hạo nói cho anh biết nhanh như vậy, Hứa Đa Ninh ngửa đầu nói: "Đúng vậy." Vì phòng ngừa Chu Diệu không cho cô bán, cô lớn tiếng: "Chu Diệu, anh sẽ không ngăn em chứ?"

"Đương nhiên... không." Chu Diệu nhấp môi dưới, nói cho co biết: "Căn hộ này là của em."

Đa Ninh gật gật đầu. Vậy là tốt rồi.

"Cần anh giúp em tìm người mua giá cao không?" Chu Diệu mở miệng.

Cái gì? Đa Ninh bất ngờ, cô không tin lời anh nói cho lắm. Đương nhiên, Chu Diệu có thể giúp cô bán căn hộ này là chuyện tốt. Cô không biết Chu Diệu có phải là người khôn khéo nhất trên thế giới hay không nhưng cô biết anh là người khôn khéo.

Chu Diệu nói rõ lần nữa: "Anh giúp em bán, để em không phải chịu thiệt."

Đa Ninh nghĩ tới chuyện hôm nay Hà Hao tới xem phòng cùng bạn gái, nói: "Hôm nay Hà Hạo đã tới, có lẽ anh ấy thích căn hộ này."

"Tin tưởng anh, Đa Ninh. Hà Hạo tuyệt đối không phải là người mua tốt." Chu Diệu nói với nàng.

Đa Ninh gật gật đầu, lập tức nói: "Được."

"Cứ như vậy đi." Chu Diệu cầm di động nhìn nhìn, tùy tay hồi âm tin nhắn rồi cùng cô tạm biệt "Anh đi trước, sẽ liên hệ lại với em."

Đa Ninh: "Hẹn gặp lại."

Chu Diệu đút tay vào túi, trước khi đi lại nhìn đôi dép trên sàn. Đa Ninh nhìn thấy, đôi dép này trước kia là của Chu Diệu, cô không suy nghĩ nhiều, ngồi xổm xuống cầm đôi dép lên.

"Anh muốn đem đôi dép này đi sao?" Vừa nói xong, Đa Ninh còn có chút hối hận. Chu Diệu mà dùng một đôi dép từ năm năm trước ư?

Đừng nói là anh của hiện tại, anh trước đây cũng sẽ ghét bỏ, để cô nhanh chóng vứt đi.

Tuy nhiên, Chu Diệu lại không chán ghét chút nào.

"Em còn chưa quăng sao?" Chu Diệu hỏi cô, lập tức gật đầu, "Vậy anh mang đi."

"Vậy để em tìm túi cho anh." Đa Ninh thật cao hứng thay cho đôi dép.

Chỉ là rất nhanh, Chu Diệu ngăn cô lại.

"Không cần tìm, chỉ là anh thuận tiện xuống lầu vứt thôi."

Hứa Đa Ninh cúi thấp đầu. Sớm biết vẫn là quăng, cô giữ lại làm gì chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro