Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1. Gả

"Đại tướng quân đã về rồi! Đại tướng quân đã về rồi!" Đứa nhỏ non nớt ven đường phô ra khuôn mặt đỏ bừng, lớn tiếng ồn ào.

Nơi xa, chiến mã cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh tiến vào kinh thành, đó là đại tướng quân đương triều Cân Thường dẫn đầu đội ngũ, bách chiến bách thắng, lập nhiều chiến công hiển hách, lại một tay luyện ra binh sĩ tốt, là cánh tay đắc lực bên cạnh Hoàng Thượng.

Nghe nói đại tướng quân đã trở lại, bá tánh sôi nổi trào ra đường.

Đội ngũ càng ngày càng gần, mọi người thấy tướng quân trên chiến mã, một thân áo giáp chỉ có chút hoa bạc nhỏ, trên mặt không lộ ra thần sắc gì, trong tay còn cầm đầu của thủ lĩnh Lâm Tư Đặc Lặc khiến người người tấm tắc khen ngợi.

Kỳ tích, kỳ tích, thế mà có người sống sót từ tay đám Man tộc giết người không chớp mắt kia.

Kỵ Thừa thượng tướng quân mang theo một mặt nạ màu bạc, che khuất cả khuôn mặt, chỉ lộ ra xương cằm hoàn hảo.

Có lời đồn trong bá tánh nói hắn lớn lên xấu xí vô cùng, lại có vài người nói hắn tuấn mỹ vô cùng, nhưng cũng chỉ là "nghe đồn", dung nhan dưới lớp mặt nạ chưa có ai từng thấy qua.

Trên mặt Cân Thường không có một tia biểu tình, giống như bức họa bằng phẳng cuộn tròn, tuy tinh xảo, lại không có thần vận.

"Tướng quân, Hoàng Thượng cho gọi ngài vào cung" Phó tướng nói.

"Ừ."

Tích chữ như vàng? Câu này được Cân Thường vận vào người rất tốt, người bình thường nói với hắn thì câu trả lời nói sẽ không vượt qua ba chữ, thậm chí có khi không đáp.

Trong cung điện, Hoàng Thượng thân mặc long bào đang phê tấu chương.

"Cân Thường đại tướng quân đến --" Giọng thái giám khiến người ta thực sự nghe không quen, Cân Thường đành phải bước nhanh đi đến trước mặt Hoàng Thượng, qua loa chắp tay thi lễ.

Hoàng Thượng ngẩng đầu, cười nói với Cân Thường: "Thường ái khanh, Man tộc này nhiễu loạn ranh giới hai nước mấy năm, ngươi thay phụ thân ngươi kháng Man, mói có mấy tháng đã đánh bọn chúng liên tiếp bại lui, kỳ tài, thật là kỳ tài." [ danh Cân Thường, tự Xứng Chi ]

"Hoàng Thượng tán thưởng" Cân thường đứng một bên bình tĩnh trả lời.

"Vậy ngươi muốn trẫm thưởng gì?"

"Hoàng Thượng, thần từ nhỏ lòng không thay dạ không đổi chỉ để ý một người, nề hà chiến loạn nên không có cách nào ký kết hôn ước cùng y, vọng hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho vi thần."

"Được, được, người đó là cô nương hay công tử nhà ai?" "Tam thiếu gia Hạ phủ, Hạ Tỉ"

"Được! Bây giờ trẫm sẽ viết chiếu."

"Tạ Hoàng Thượng."

Đương kim Thánh Thượng hạ chỉ, Cân Thường đại tướng quân chiến công hiển hách, thưởng vạn lượng hoàng kim, tứ hôn với Hạ phủ tam công tử - Hạ Tỉ.

Thời đại này không bài xích người đoạn tụ, có thể thành hôn giống đôi nam nữ bình thường.

Mọi người tập mãi thành quen, Hoàng Thượng luôn thích hạ chỉ tứ hôn, công tử nhà này có hôn phối hay chưa, cô nương nhà kia có gả chồng hay không, người sờ đến tám chín phần mười.

Từ trên xuống dưới Hạ phủ đã vội sắp điên rồi, bệ hạ tự mình tứ hôn, nào có thể qua loa, cứ cho là lão gia không xem trọng hôn sự này, nhưng vẫn vì con trai bảo bối của mình mà chuẩn bị của hồi môn thật dày, có dạ minh châu lớn nhỏ, mũ phượng khăn quàng nạm vàng, mỗi vật lấy ra đều làm dân chúng kinh ngạc một trận.

Bên trong phủ, Hạ Tỉ ngồi trên ghế mây chơi đùa với mèo trong tay, người mặc cẩm bố thêu hoa bạc. Tóc nhu nhuận không có gì buộc lại, để chúng tuỳ ý xoã xuống dưới.

Nhị ca Hạ Thốc nôn nóng vội hoảng bước vào, chỉ thấy tam đệ nhà mình chậm rì rì vuốt ve "Bánh gạo" đang khò khè , tức khắc giận sôi máu.

"Tam đệ, đây chính là hôn nhân đại sự, bây giờ đệ, aizz..." Hạ Thốc gấp đến độ lắc đầu nguầy nguậy, rõ ràng hắn chỉ lớn hơn Hạ Tỉ hai tuổi mà lại thành thục như vậy.

"Đệ chỉ tò mò, đệ cũng không quen Cân Thường, vì sao hắn phải đính hôn cùng đệ, còn lừa Thánh Thượng nói đệ là người duy nhất hắn yêu?"

Hạ Tỉ nhìn lên không trung, muốn làm rõ thắc mắc của mình.

"Cái này... vi huynh cũng không biết, có lẽ là tình cờ gặp đệ, nhất kiến chung tình cũng có khả năng lắm" Hạ Thốc trêu chọc nói.

Kỳ thật chính hắn cũng không rõ nguyên nhân, hắn chỉ quan tâm đệ đệ mình, đệ đệ này của hắn từ nhỏ đã không để cha mẹ bớt lo.

Cho dù Hạ Tỉ học thức uyên bác, tinh thông y thuật thì ở trong mắt Hạ Thốc, y trước sau vẫn là một đứa trẻ không lớn.

Hạ Thốc nhìn Hạ Tỉ hít thở nhẹ nhàng, hơi cười, sau đó ôm "Bánh gạo" yêu quý của y ra khỏi vòng tay, tìm cái chăn mỏng đắp lên rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #codai#dammy