Nền tảng liên quan đến xã hội Nhật Bản 1 • "Yuki"
Thảm họa thiếu hụt vật tư sau chiến | tranh Nhật Bản, cùng với lạm phát leo thang kéo dài hơn 4 năm, lâu hơn cả Chiến tranh Thái Bình Dương (Trận chiến Trân Châu cảng). Mặc dù sự hỗn loạn kinh tế là kết quả khó tránh khỏi của cuộc chiến liều lĩnh thất bại này, nhưng thảm họa kéo dài sau chiến tranh, phần lớn là do những sai lầm về chính sách của cả Nhật Bản và Mỹ cũng như nạn tham nhũng và sự tàn phá kinh tế. Những nỗ lực của chính phủ nhằm kiềm chế lạm phát bằng cách phát hành "đồng yên mới", áp đặt các biện pháp kiểm soát giá cả và tiền lương, đồng thời thúc đẩy "ưu tiên công nghiệp" để phân bổ các khoản vay tái thiết (xây dựng lại) sang các ngành công nghiệp chiến lược nhằm kiềm chế lạm phát. Thật không may, điều này đã được chứng minh là khá thiếu cân nhắc. Và trong khi hệ thống bộ máy tư pháp đưa hơn một triệu người ra ghế bị cáo mỗi năm vì tội trộm cắp vặt, thì đại đa số các nhà tư bản hợp ý nhau, cựu sĩ quan quân đội, chính | trị gia tham nhũng và các băng | đảng quyền lực thao túng toàn hệ thống này và hưởng lợi nhiều nhất từ các giao dịch chợ | đen miễn | thuế.
Việc chuyển các quỹ và vật tư quân | sự sang tay tư nhân, trên thực tế nó đã bắt đầu một ngày trước khi chính thức đầu hàng, và đã trải qua nhiều giai đoạn phát triển khác nhau. Vào ngày 14 tháng 8, một trong những hành động cuối cùng trước khi nội các Suzuki Kantarou từ chức tập thể, là đồng ý bàn giao toàn bộ vật tư quân | sự cho chỉ tổng | tư | lệnh giải quyết. Quyết định này được ban hành trong quân | đội vào ngày hôm sau dưới danh nghĩa mật lệnh 《 Rikuki số 363 》, quy định rằng các đồ dùng chiến tranh phải được phân phối cho chính | quyền | địa phương, đoàn | thể, nhà máy tư nhân và công dân cá nhân. Lệnh nêu rõ, "theo nguyên tắc" thì các mặt hàng phải được trích ra và cấp miễn phí cho chính | quyền địa phương, và được bán trong các trường hợp khác, "các mặt hàng được bán mà không cần thanh toán ngay".
Ngày 20 tháng 8, trong "Mệnh lệnh chung số 1" do Mỹ đưa tận tay phái đoàn đầu hàng của Nhật Bản tại Manila (thủ đô Philipins), có nêu rõ tất cả các vật dụng quân | sự phải được niêm phong nguyên vẹn. Cho đến hai ngày trước khi MacArthur (nhà lãnh đạo quân sự người Mỹ) đến theo lịch trình, mệnh lệnh này luôn bị nội các mới Higashikuni phớt lờ từ đầu tới cuối. Cho đến thời điểm này, mặc dù lệnh xử lý bí mật đã bị hủy bỏ, nhưng chính | phủ Nhật Bản vẫn chưa thực hiện bất kỳ biện pháp nào để xác nhận hoặc thu hồi các vật dụng quân | sự đã dùng và đã được xử lý. Không cần phải nói, có rất ít hồ sơ có thể định vị về nơi ở của họ. Trong cùng thời gian, ngân hàng Nhật Bản đã cam kết cung cấp các khoản vay lớn cho các nhà cung cấp chiến | tranh trước đây, lý do đã nêu là để tạo điều kiện thuận lợi cho quá trình chuyển đổi từ quân sự sang dân sự của họ, quá trình chuyển đổi sang sản xuất "hòa bình". Từ các cuộc điều tra sau khi sự việc xảy ra, mọi người có thể có ấn tượng rằng: trong hai tuần hỗn loạn sau khi Thiên hoàng chính thức đầu hàng, một số lượng lớn các nhân vật quyền lực đã dành phần lớn thời gian trong ngày của bọn chúng để cướp bóc các kho hàng tiếp tế quân | sự, thanh toán gấp rút cho các nhà thầu và bạn bè từ ngân sách của quân | đội hoặc ngân hàng Nhật Bản, cùng tiêu hủy tài liệu. Trong thời khắc nguy hiểm gian nan nhất của lịch sử Nhật Bản, rất ít công chức, tướng lĩnh hay nhà quản lý có tầm nhìn xa và chân thành cống hiến hết mình cho sự nghiệp và lợi ích của người dân. Trong số những kẻ cựu tinh anh này, chưa bao giờ có một người nào có lý tưởng cao cả, một anh hùng hay một chính | trị gia đáng khen ngợi.
Theo ước tính sau đó, khoảng 70% kho hàng của Đế quốc | Lục Hải | quân do Nhật Bản nắm giữ, đã bị cướp phá trong cuộc bạo động đầu tiên này, và đây là nguồn dự trữ của 5 triệu quân | đội Nhật Bản và 3 triệu quân | đội nước ngoài. Tuy nhiên, đó không phải là tất cả. Vài tháng sau khi đầu hàng, chính quyền chiếm | đóng đã ngây thơ bàn giao một kho dự trữ tiếp tế lớn của quân | sự và được bảo quản tốt dưới sự quản lý của chính | phủ Nhật Bản, chỉ đạo nó được sử dụng cho phúc lợi chung và tái thiết kinh tế. Một phần đáng kể của những vật liệu này là vật liệu xây dựng và máy móc, và Bộ Nội Vụ tiếp tục giao chúng cho một ủy ban bao gồm đại diện của năm tổ chức tài chính lớn để họ xử lý. Tổng giá trị của những món đồ này khoảng 100 tỷ yên. Và những tài liệu này sớm gần như biến mất không một dấu vết. Vào tháng 8 năm 1947, Ishibashi Tanzan, người từng là Bộ trưởng Bộ Tài chính năm 1946, đã buồn bã làm chứng trước một ủy ban điều tra của quốc hội đang xem xét những vụ bê bối này, "không ai biết số hàng trị giá 100 tỷ yên đã biến đi đâu".
Tất nhiên, những tài liệu này hoặc được cất giấu ở vô số nơi bí mật, hoặc chúng được gửi thẳng đến chợ | đen. Đồng thời, thất bại đã khiến các khoản tiền gửi tiết kiệm bị phong tỏa trước đó cạn kiệt nhanh chóng. Trong chiến tranh, những khoản tiền này, do các ngân hàng và các tổ chức tài chính khác nắm giữ, từng được coi là "sức mua tiềm năng". Nguồn tài nguyên khổng lồ mà họ tạo thành (264 tỷ yên theo ước tính của các bộ phận liên quan) đã nhanh chóng bị tiêu hao sau khi đầu hàng, chủ yếu vào thị trường chợ | đen. Tình trạng này không phải do tham nhũng, mà đơn giản là vì người dân thường phải dùng tiền tiết kiệm để nuôi cái bụng.
Hầu hết nội dung được lấy từ cuốn sách 《 Ôm lấy thất bại: Nhật Bản sau Thế chiến thứ hai 》(Tên tiếng Anh: Embracing Defeat: Japan in the Wake of World War II) của John W. Dower và dữ liệu lấy từ báo cáo của Ủy ban Điều tra Quốc hội Nhật Bản, 《 Khám Phá Lịch Sử Thời Showa 》 và 《 Trải Nghiệm Thất Bại 》.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro