Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Tóm tắt: "Mọi người vây xem thời thơ ấu của Dazai Osamu." (?)

Thời trước, dị năng lực có mối nhân duyên với Dazai Osamu đến Yokohama, tạo ra một vụ mất tích quy mô lớn ở Yokohama. Vì điều tra nguyên nhân của sự kiện lần này, Trụ sở Thám Tử Vũ Trang cùng Port Mafia bị dị năng lực ảnh hưởng, đi đến một nơi bí ẩn...

Vấn đề này vẫn chưa xong, tác giả viết thật gian nan, một số quan điểm trong bài không đại diện cho Dazai trong bài/quan niệm tác giả (bởi vì có biến chuyển), bối cảnh liên quan vui lòng chuyển đến tập sách kết hợp các tác phẩm "Quý ngài nhỏ và cuốn sách của ngài ta".




Phông chữ in đậm lấy từ cuốn 《 Otogi-zoushi¹ 》 do thầy Miyoshi viết.

¹ Otogi-zoushi 」là một tập gồm khoảng 350 câu chuyện văn xuôi Nhật Bản được viết chủ yếu vào thời Muromachi. Những truyện ngắn có minh họa này, vẫn chưa có tên tuổi, đã cùng nhau tạo thành một trong những thể loại văn học tiêu biểu của thời kỳ trung đại Nhật Bản.





Tóm tắt tập trước:

Yoshida hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra, sau đó thay một gương mặt ấm áp: "Không sai, Shuuji."

Gã chậm rãi, bình tĩnh, lại phảng phất như xác nhận mà lặp lại: "Khiến cho Hyakki, tiếp tục thành quỷ dưới mặt đất."



Tạm nghỉ



Đêm khuya.

Nhà Tsushima yên tĩnh lại âm u lạnh lẽo, trong phòng làm việc nhỏ chất đầy sách làm người ta xoay người cũng khó khăn.



Có ai đó đang đứng ở bàn làm việc.

Ánh trăng bạc ảm đạm, phản chiếu nhè nhẹ hình bóng của người kia.



'Sách, đồ ngụy trang, máy truyền tin, còn có súng...' Một người phụ nữ kiểm kê các trang bị để đi ra ngoài, cũng không phải là đối với ai, mà là một mình lẩm bẩm nói nhỏ.

Cô ta mặc đồ ngụy trang, đặt máy truyền tin cùng súng trong túi áo khoác. Lại cầm lấy cuốn sách, đặt trước ngực.



Ánh đèn đêm lờ mờ, chiếu sáng bìa sách.

Chữ trên bìa sách loang lổ, mơ hồ có thể nhận ra bốn từ 《 Otogi-zoushi 》.

Dưới bìa sách, lại là một cuốn 《 Kani Kousen 》 mới tinh.



Cô ta cầm cuốn sách, cúi đầu, bước nhỏ, trang trọng, hướng tới mục tiêu đã định mà đi qua.

Chỉ có ánh trăng im lặng, phòng sách yên tĩnh, nhìn chăm chú vào bóng dáng cô ta.



"Tôi biết, cõi người chẳng công chính."

"Nhưng, vẫn nguyện tạo thành cõi bờ bên kia."



-- Mà bên kia, Shuuji còn trong phòng cậu ta, chưa cởi quần áo, lại ngồi ở trên giường, thấp thấp mà thở dài nói:

"Lại có thể là 《 Urashima Tarou 》 sao?... Nước này, cũng không phải nước cờ hay nha."

Cậu ta nhảy xuống giường, nghe ngoài cửa phòng một mảnh yên tĩnh, mới dám hàng động tiếp:

"Cho dù là tôi, cũng không phải không quan trọng, thậm chí không muốn nhúng tay vào mức độ này. Cho nên--"

Một con mèo từ cửa nhà chạy ra ngoài, ánh trăng chiếu nó, lóe chợt lóe, liền biến mất không thấy.



"Ngài nguyện ý đi Long Cung không? Nhanh lên, mau ngồi lên lưng ta."



Giáo sư Yoshida trong lúc ngủ mơ, không biết sao, thế nhưng mơ màng hồ đồ đến một nơi, đó là một bãi biển tầm thường không có gì lạ, một con rùa biển ở bờ biển, phát ra lời mới với gã.

-- Không biết sao, gã luôn cảm thấy, con rùa biển kia, lớn lên giống như Tsushima Shuuji làm gã tinh thần cực kỳ lay động ngày hôm nay.



Cũng bởi vì phần kiêng kị này, gã quyết đoán mà lắc lắc đầu: "Long Cung? Ngươi đang nói mớ gì vậy. Đó chẳng phải chỉ là câu chuyện tưởng tượng được lưu truyền từ xưa đến nay dựa vào thơ ca, truyện cổ tích hay sao? Ta chính là một nhà Nhân Loại Học, ngươi không gạt được ta với mánh khóe này đâu! -- Không đi, không đi."

Gã không có chú ý tới, thời điểm nói những lời này, bề ngoài cùng trang phục của gã dần dần biến hóa, bộ vest biến thành Haori, giày da hóa thành guốc gỗ, tướng mạo cả người, thế nhưng càng ngày càng giống Urashima Tarou trong truyền thuyết.

Rùa biển kia tuy bị từ chối, lại không có một chút ý tứ uể oải, ngược lại buồn cười mà nở nụ cười:

"Này này, thật là không chịu nổi mà. Ta cũng hiểu được, con người các ngài sau khi có được 'khai sáng', 'khoa học' từ đâu mà ra, càng ngày càng không tôn trọng những truyền thuyết cổ xưa của chúng ta. Rõ ràng là chúng ta không thể tìm ra nguyên nhân chúng ta không tồn tại, lại sẽ phải cúi đầu trước quốc gia bán quan niệm mới, nói 'loại bỏ mê | tín', chỉ chúng ta thành 'tàn dư phong | kiến', và tự xem thường chính mình. Ngài không muốn để những đồ cổ loại | kém được chúng ta và dân tộc khác sinh ra làm thương tổn trí thông mình của ngài, đúng không. Nếu không, nói như thế nào thì đám người đại học cũng là lòng dạ hẹp hòi."

"Lời này của ngươi cũng hơi quá lỗ mãng rồi!" Giáo sư Yoshida hoàn toàn biến thành bộ dáng của Urashima Tarou, khẩu khí nói chuyện, ngữ điệu, đều đã xảy ra thay đổi thật lớn, nhưng gã vẫn cứ không hề nhận ra: "Tốt xấu gì ta cũng nỗ lực học tập mười năm, mỗi ngày ngậm đắng nuốt cay mà phát luận văn, du học, thi cử, mới được chức vị giáo sư thực thụ. Không ngờ có chức danh này, liền bị một con rùa biển rớt xuống mà chỉ trích một lúc, hôm nay thật là xui xẻo. Tên này không hề kính sợ đối với giáo sư thời đại mới, liền sẽ không lựa lời, ba hoa chích choè mà nói bậy một hồi. Có lẽ đây cũng có thể xem như là một kiểu tự hạ thấp bản thân. Thật ra ta hiểu tất cả. Có lẽ không nên thốt ra những lời lẽ sau đây từ trong miệng miệng nói, nhưng sự thật là như thế, đó chính là, số mệnh của các ngươi kém số mệnh của ta vài cấp bậc. Sự khác biệt này như trời với đất, đã tồn tại từ khi mới ra từ trong bụng mẹ. Nhưng đừng trách ta. Đây là do ông trời ban tặng. Những đứa trẻ von nhà giàu, trời sinh liền có phòng sách rộng rãi, giáo viên chuyên môn, gia đình bạn bè xung quanh cũng là những người có học thức, chưa bao giờ nói lời gì thô tục; nhưng, con nhà nghèo, cũng chỉ có thể trên bàn cơm đơn sơ, một bên nghe nhóm chân đất thấp kém ríu rít mà ồn ào, một bên vắt hết óc mà tìm hiểu sách giáo khoa mượn được có giá tiền một ngày. Chỉ là, các ngươi sẽ cảm thấy tức giận bất bình đối với chuyện này, lão nuốt không trôi khẩu khí này. Luôn muốn nói điều gì đó, kéo số mệnh của ta thấp đến trình độ số mệnh các ngươi, chỉ là, trời cao an bài sao có thể thay đổi được bằng sức người? Ngươi rất khoác lác, nói gì mà muốn mang ta đi Long Cung chơi, vọng tưởng lấy chuyện này để thực hiện ý đồ kết giao bình đẳng với ta. Thôi bỏ đi. Ta hiểu tất cả mọi thứ, ngươi không cần cố gắng làm mấy cái vô vị này, vẫn là ngươi ngoan ngoãn trở về đáy biển mà ở đi thôi."

"Hô hô--" Rùa biển cười quái dị nói: "Kết giao bình đẳng với ngài? -- ta chính là đồ cổ, đối với 'giai cấp', 'tự do', bác ái' gì đó, cũng hoàn toàn không biết gì cả đâu. Chỉ là, cuộc sống trong biển của chúng ta, so với các người thì linh hoạt hơn rất nhiều trong việc nghe tin tức từ bên kia bờ biển. Các ngài cao cao tại thượng giúp đỡ những kẻ nhỏ bé chúng ta như vậy, chỉ là đối với những người từ quốc gia có tượng nữ thần đồng giống bờ biển bên kia, lại thật cẩn thận như vậy, hèn mọn đến nỗi lão rùa là ta đây cũng không nhìn được. Nhưng vô luận như thế nào, nữ thần của quốc gia kia lại rất bất mãn với sự tôn thờ của các ngươi mấy năm nay, liền phải nhấc lên một cơn gió lốc, bao phủ toàn bộ quốc đảo này."

"Cái, cái gì?"

"Là như vậy đấy, 'quyền con người' và 'tự do' của quốc gia bọn họ, cũng không phải là những thứ tốt đẹp gì đối với tất cả con người. Bọn họ muốn có quyền con người và tự do cho chính mình, phải đi đến những nơi khác, dã man cướp lấy từ chủng tộc khác. Ta chỉ là một lão rùa thôi, tuy rằng ngu dốt, nhưng đã trải qua nhiều chuyện. Giống hai ba trăm năm trước, bọn họ để người ngoài đến vùng đất xa lạ này bằng thuyền, lại tùy ý tàn sát những thổ dân có lông chim cắm trên đầu, chuyên này, chính ta tận mắt nhìn thấy. Hiện tại, bọn họ đã chịu sự sụp đổ ở lục địa phía Đông, liền phải ngày một thậm tệ hơn mà đòi lại trên mảnh đất này, đây chính là lẽ đương nhiên. Nơi này lập tức phải gặp nạn. Nhưng, ngài chính là một đại học giả tôn quý, phải biết rằng, tuy rằng bình dân bá tánh bị nhấn chìm không đáng giá nhắc tới, chỉ là nếu ngài có vạn nhất nào, đây chính là một tổn thất mà quốc gia của chúng ta không thể đo lường được. Cho nên, không bằng tạm thời đến Long Cung của chúng ta đi. Cuối cùng thì, hiện tại, chỉ có Long Cung của chúng ta dưới đáy biển, là không chịu ảnh hưởng của tượng nữ thần đồng thôi."

Ngay cả giáo sư Yoshida từ trước đến nay bình tĩnh rụt rè, chưa bao giờ cho rằng có bất kỳ vấn đề nan giải nào trên đời. Nhưng chỉ khi rùa biển nói đến chuyện này, gã cũng không khỏi hơi hơi hốt hoảng.

"Một khi đã như vậy, ta cũng không có lựa chọn nào khác." Gã cười khổ mà nói, "Tốt thôi, phải  phiền ngươi cho ta mượn lưng, để ta tạm thời đến Long Cung đi tránh một chút."

"Đúng vậy!"



Sau khi giáo sư Yoshida ngồi trên lưng rùa biển, lưng rùa đột nhiên triển khai, thế mà lại có hai tấm tatami lớn nhỏ. Rùa biển không chút hoang mang trầm vào trong biển. Sau khi bơi được trăm mét, trước mắt Yoshida liền thay đổi.

'Một thứ ánh sáng màu xanh nhạt vô cùng kỳ ảo, không có một cái bóng nào, hỗn hỗn độn độn. Xung quanh, vô luận là nhìn từ hướng nào, tất cả đều là mù mịt mênh mang. Cúi đầu nhìn dưới chân, màu xanh nhạt sáng ngời, sâu không thấy đáy. Ngẩng đầu nhìn, là một cái động lớn sâu mênh mông như trời cao. Hơn nữa, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nói chuyện của hai người bọn họ ra, cũng không nghe được bất kỳ tiếng vang nào, chỉ có như gió xuân nhưng lại so với gió xuân càng giống như chất dính trêu chọc lỗ tai Yoshida.

Một lát sau, Yoshida phát hiện phía dưới chân gã, có một cây đại thụ khổng lồ mọc ngược, cao lớn kinh người, nối thẳng đến đáy biển.

"Đó là gì vậy? Sao dưới biển lại có đại thụ mọc ngược?" Gã hỏi rùa biển.

"Làm ơn, đừng nói giỡn được không. Trong lòng biển rộng như thế làm sao có đại thụ được?"

"Vậy, là gì? Nhưng ta thấy rõ ràng. Thân cây, cành lá, rễ cây kia, không phải là một đại thụ mọc ngược sao?"

"Ngài thật đúng là ngu ngốc. Chẳng phải nhìn là sẽ biết sao? Đó là một đám cá hồng."

Gã lại chăm chú nhìn kỹ, thế nhưng phát hiện trên "thân cây" nhìn như bóng loáng kia, dựa vào với hàng ngàn con cá hồng khuôn mặt người. Chúng chặt chẽ mà kề cận cùng nhau, không lấy một khe hở, khó trách thời điểm ngay từ đầu gã nhìn, chúng đã tập hợp nhận làm một thực thể bóng loáng.

Đám cá mặt người, một đám, đều bám trên "thân cây" thong thả mà luồn lách. Yoshida lại nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện trên mặt đám cá hồng, đều chỉ có một loại thần thái -- đó là cuồng nhiệt, cùng say mê.

Cá hồng thiếu niên, cá hồng thanh niên, cá hồng trung niên, thậm chí còn có cá hồng lão niên, đều bám lên thân cây này, dùng hết toàn lực bò tới hướng "ngọn cây".

Nhưng đám cá hồng phần lớn không phải một con cá đang bò lên: Rất nhiều cá hồng thiếu niên cùng cá hồng thanh niên, chúng bị mấy con cá hồng trung niên cùng cá hồng lão niên đẩy, phấn đấu quên mình bơi về phía ngọn cây. Bò bò, cá hồng trung niên cùng cá hồng lão niên thường thường mệt mỏi trước mà chết, mà đại đa số cá hồng thiếu niên, cư nhiên lập tức bơi lên gặm máu thịt của đám cá kia, sau đó, không hề lưu luyến bò về phía đỉnh chóp.

Bốn phía "thân cây" sóng gợn, ánh sáng xanh biếc nhạt chiếu xuống, thế mà đều phóng ra hình dạng từng cuốn sách.

-- Hiếm lạ hơn chính là, mỗi khi một con cá hồng hóa thành máu thịt, "thân cây" liền sẽ xuất hiện vết rách thật nhỏ. Yoshida nỗ lực phân biệt vết rách này, nhận ra những chữ cao xa này là "Học phiệt bá quyền²" "Cho vay sinh viên³" cùng "Kỳ thi đại học".

² 学阀霸权 」: học phiệt: người dựa vào chức quyền để nắm giới giáo dục và học thuật,  bá quyền: dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế nước/người khác. Học phiệt bá quyền có thể hiểu là kẻ vừa có chức quyền để kiểm soát và thao túng khả năng — năng lực của các người khác.

³ 助学贷款 」: Khoản vay sinh viên là một loại khoản vay được thiết kế riêng để giúp sinh viên chi trả chi phí giáo dục sau trung học và các khoản phí liên quan, ví dụ học phí, sách và vật dụng, hay chi phí sinh hoạt.



Rùa biển cười nói: "Ngài vẫn là sinh viên đại học xuất thân tài phiệt, sao có thể ăn nói như khỉ từ trong núi sâu ra được vậy, đến cái này còn không nhận ra? Đây chính là 'thang biển' dẫn đường đến Long Cung, Long Cung được xây dựng ở cây thang cuối, nơi giống như ngọn cây. Chỉ cần có thể tới Long Cung, tất cả linh vật đều có thể được phép sống cùng công chúa ở bên nhau mấy đời, được hưởng tuổi thọ vô tận cùng tài phú. Cho nên, vô số con người từ bốn phương tám hướng muốn đi tới Long Cung, mỗi thế mỗi hệ đều dùng toàn lực leo lên cây thang này. Ngài có thấy những con cá hồng thiếu niên bị cá hồng trung niên cùng cá hồng lão niên bò mà đẩy không? Nhưng chúng cũng là vì trên cây thang này, trong quá trình bò lên hướng Long Cung, dần dần lớn lên thành hình dạng cá hồng trưởng thành."

"Nghe lời này của ngươi, chẳng lẽ trước kia đám cá hồng ở đây cũng không phải là cá hồng sao?"

"Vớ vẩn! Ngài ít nhiều có bộ dáng của kẻ học đại học -- không phải là vậy sao? Ngàn năm trước, vạn năm trước, bọn chúng vẫn còn ra dáng là con người! Nhưng bởi vì thấy Long Cung ở đáy biển, nơi 'giấc mơ về đất nước xinh đẹp' mê hoặc bọn chúng, cho nên bọn chúng mới có thể lùa như lùa vịt mà toàn bộ vọt tới thang biển ở đây, không còn hình dạng người, dần dần biến thành hình dạng cá hồng!"

"Ôi trời! Nhưng bọn chúng như vậy, thật sự có thể bò từ cây thang lên đến Long Cung hả?"

Rùa biển cõng gã bơi tiếp, hình ảnh Long Cung loáng thoáng hiện ra trước mắt Yoshida. Cùng lúc đó, Yoshida cũng nhìn thấy, vẻ ngoài tráng lệ huy hoàng của cung điện, có vô số cá hồng đã bò lên trên, lại lần nữa biến trở về hình dạng con người, trong cung binh tôm tướng cua, dưới sự chỉ dẫn của long tử hoàng tôn, liều mạng chém thang biển.

"Hả? Chém đứt cây thang, chẳng phải như vậy những người khác không leo lên được sao?"

"Ngài chậm tiêu quá!" Rùa biển cố ý làm ra một bộ dáng lời nói thành khẩn, ân cần dạy bảo nói: "Những con cá hồng đó, chỉ cần bò đến Long Cung, liền có thể trở lại làm người, không cần dùng thang biển mà bò lên nữa, hậu duệ của bọn chúng nếu muốn đến Long Cung một lần nữa, chỉ cần leo lên lưng ta ta như vậy, là có thể vèo một cái bay qua đó."

Yoshida theo chỉ điểm của đó nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy phía sau thang biển, có một đám người ăn mặc quần áo hoa lệ, một bên thưởng thức những con cá hồng leo lên vất vả trên thang biển, một bên ngồi trên lưng mấy con rùa biển được chỉ định, vui vẻ thoải mái mà bay qua kia.

"Long Cung, chính là nơi chỉ có thần cùng hậu duệ của thần mới có thể ở. Nếu tất cả cá hồng chỉ cần nỗ lực mà leo lên là có thể tới Long Cung, vậy thì sự tồn tại của Long Cung cũng sẽ không có ý nghĩa. Cho nên, chúng ta đến chém đứt cây thang, để chúng nó không bò đến Long Cung mới được."

"Những con cá hồng đó, không bò đến Long Cung, chỉ có thể tự oán tự ngải 'đều là do chính ta không nỗ lực', 'là do ta không có thiên phú để bò đến Long Cung', sau đó lại đem hy vọng ký thác cho cá hồng đời sau -- bởi vì bọn chúng căn bản không biết, ngồi ở trên lưng rùa cũng có thể tới Long Cung. Ôi chao, thật là đáng buồn."

Rùa biển rung đùi đắc ý mà thở dài, lại không hề có động tác khác, mà là cõng Yoshida, tiếp theo đi hướng tới Long Cung.



————

"Tiểu thư Shinako, tại sao không học cấp ba?"
-- Đây cũng là chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, Shuuji trong ốm đau cô đơn, cậu ta thật vất vả chờ tới lúc trộm nhìn Shinako, liền khó được tính trẻ con mà lôi kéo cô ta hỏi này hỏi kia, chỉ để cô ta ở lại với cậu ta trong chốc lát.
Lúc này Shuuji, còn có một chút muốn cao đàm khoát luận, rồi lại thường xuyên bị người khác phớt lờ, lâu lâu dài dài mà trở nên im lặng. Người duy nhất sẵn sàng nghe cậu ta nói chuyện, đại khái ngoại trừ Ajuu, chỉ có tiểu thư Shinako đi.

「  高谈阔论: bàn cao luận rộng 」: ý là bàn luận suông, không có nội dung thực tế.



Mà Shinako, từ lâu đã quen với bùn đen sền sệt trong lời nói của Shuuji, cho nên nghe được vấn để có chút mạo phạm như vậy cũng hoàn toàn không tức giận, chỉ là cúi đầu nghiêm túc tự hỏi:
"Có lẽ là tôi, ngu ngốc?"



Dừng một chút, cô ta lại do dự mà bổ sung nói: "Thành tích của tôi không tốt, không đọc sách, đi học, cũng chưa bao giờ nghe, làm bài tập càng khôn, tan học, liền lang thang trên phố... Sau này ngẫm lại, cũng là do lúc nhỏ không hiểu chuyện."

Shuuji lại lắc lắc đầu: "Tuổi học sinh ấy, đại khái đều là như thế này, luôn muốn chơi, lại không có  định tính. Chỉ là sẽ có cha mẹ, hoặc là giáo viên, quản việc học tập của bọn họ. Tiểu thư Shinako nhỉ?"

Định tính: tính xác định/sự xác định tính chất của vấn đề.

"...". Shinako im lặng một lát, cười khổ mà nói: "Giáo viên ấy hả, chắc có lẽ đã sớm lười quản chúng tôi rồi... Con nhà nghèo, đến nỗi cha mẹ..." Cô ta nhếch môi, nghĩ nghĩ, lại lắc lắc đầu: "Bọn họ không rảnh quản tôi."

"Tại sao bọn họ, không rảnh quản cô?"
Shuuji giống như bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, trên khuôn mặt tràn đầy thần sắc bệnh tật hiếm khi nhiều điểm hồng hào, đôi mắt mở to, tò mò mà nhìn cô ta.

Shinako thấy cậu ta như vậy, cũng chỉ xoa xoa đầu cậu ta, bất đắc dĩ mà cười cười: "Bởi vì bọn họ, nghèo? Nghèo, phải bươn chải kiếm sống, từ sớm đến tối, bên ngoài kiếm tiền. Không có thời gian quản tôi."

"Vậy thì, tại sao, lại nghèo?"

Shinako nao nao, lại thấy Shuuji nghiêng đầu, làm ra một bộ dáng ngây thơ: "Bởi vì, bọn họ lười?"

-- Đây tựa hồ chính là đáp án tiêu chuẩn trong xã hội này.



Tại sao lại có sự phân hóa giàu nghèo trong xã hội này?

Bởi vì người giàu có nỗ lực hơn người nghèo.

Một người, nếu có thể đem thời gian lười biếng ham chơi dùng để học tập cùng tích lũy vốn, như vậy nhất định cậu ta sẽ đạt được thành công thật lớn.



Tại sao có người chỉ xứng đáng có được tiền lương ít ỏi như vậy?

Bởi vì, bọn họ lười.

Nếu hiện tại không lười, vậy thì bọn họ nhất định trong những giai đoạn đầu tiên của cuộc đời, đã lười biếng.



-- Mấy năm nay, vài thập niên qua, mọi người trong xã hội, đều nghĩ như thế này.

Chỉ là Shinako, lại nghĩ tới người mẹ im lặng của mình, một người làm mười mấy công việc; nghĩ đến người cha đùi phải hơi khập khiễng của mình, một tuần bảy ngày đều bên cạnh máy móc, thường thường dậy sớm vào rạng sáng, làm việc đến đêm khuya.

Cô ta nhếch môi, nói năng có khí phách:

"Không, bọn họ không lười, trước nay đều không."



Shinako nghĩ về thời thiếu nữ của mình.

Bọn họ sống chật chội chen chúc trong khu công nhân, ngày đêm làm bạn cùng ồn ào náo động bụi bặm.

Cha là công nhân, mẹ làm việc vặt khắp nơi, hai người đều phải làm việc cả ngày lẫn đêm, mới miễn cưỡng có thể làm một nhà ba người sống sót.

Sống tạm đã gian nan như thế, để bọn họ chú ý tới học tập của Shinako, vốn chính là việc không có khả năng.

Trong nhà cô ta, tìm không ra một cái bàn sách, cũng tìm không thấy một cuốn sách -- đều quá phí tiền.

Ngày thường ba mẹ cùng hàng xóm giao lưu nói chuyện, cũng chưa từng xuất hiện lời nói hoặc câu lịch sự nào.



Mà gia đình giống Shinako, ở khu này, cơ hồ chỗ nào cũng có.

Cô ta cùng những đứa trẻ của những gia đình khác, dựa vào giáo dục bắt buộc, gần đây bị đưa vào một trường học địa phương để học.



Những đứa trẻ như cô ta, khi còn nhỏ, không được sự quản giáo của cha mẹ, từng ngày chơi bời tùy thích, bỗng nhiên tới trường học quản lý nghiêm khắc, vẫn luôn là quản không được chính mình, không muốn nghe giảng, cũng không muốn im lặng dày vò.

Những người xung quanh, cũng cơ hồ đều là con cái công nhân nông dân, không muốn nghe giảng, không muốn đọc sách, vì thế, một tiết giảng, luôn cãi cọ ầm ĩ. Các nữ sinh, sơn móng tay sơn móng chân, thì thầm nói nhỏ. Các nam sinh, ở hàng phía sau vỗ bàn lớn tiếng tranh cãi trò chơi trong tiệm net, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười đáng khinh, quét mắt nhìn các cô gái xinh đẹp trong lớp.

Ngủ ngủ ha ha, nói một chút những câu chuyện nhỏ, lỗ tai ngẫu nhiên nghe một bài giảng.

Chờ đến cuối cùng hết thời gian học, một đám người liền đổ ra đường đi chơi: Cha mẹ không về nhà cho đến tận khuya, mà trong nhà cũng có chỗ học -- không có bàn học, không có sách, hàng xóm lớn tiếng nói chuyện, tiếng máy móc gầm rú ở công trường, còn có, những người khác đều đi ra ngoài chơi chỉ chừa bạn một mình lạc lõng, tất cả đề cản trở tiến độ học tập của một đám người như vậy

-- Mặc dù, bọn họ biết rõ bản thân mình ở đáy xã hội, mặc dù, bọn họ biết rõ, người giống bọn họ như vậy, cách duy nhất thay đổi vận mệnh, chính là "Thi đại học".



Nhưng môi trường sống của bọn họ, thật sự không phù hợp để học.



Chờ đến khi lên lớp cuối cấp, cả trai lẫn gái, đều phân biệt rõ ra một chút phương pháp "Hỗn học".

Các bạn nữ sinh, trang điểm sớm quá mức so với trưởng thành, thời gian đi học ném máy bay giấy chơi, lật xem tạp chí thời trang, thảo luận như thế nào để câu kẻ có tiền, đổi lấy tiền tiêu vặt, đi mua hàng xa xỉ, thảo luận tốt nghiệp phải gả cho như thế nào người.

Các bạn nam sinh chỉ đơn giản là dứt khoát đi theo bọn băng | đảng vùng lân cận.



Lúc ấy, bọn họ đọc sách không tốt, cũng không có người trách móc nặng nề.

"Những người giống chúng ta như này, còn đọc sách gì đây?" Các đồng bạn le lưỡi, nói như vậy: "Chúng ta ngu mà! Những người học giỏi đó, cũng là trời sinh, chúng ta học không nổi!"

Một câu "ngu", một câu "trời sinh", phảng phất giải thích hết nguyên nhân bọn họ học không tốt.

Nhưng mà, thật sự là như thế sao?



"Loại chuyện này, đương nhiên không phải trời sinh nha."

Shuuji chậm rãi nói, cho dù nói những lời li kinh phản đạo như vậy, hắn ngữ khí lại vẫn như cũ chắc chắn lại bình tĩnh:

「 Ly kinh phản đạo 」: ngang ngạnh, bướng bỉnh, phản đạo, bất trị, chống đối, phản loạn, trái nguyên tắc, đại nghịch bất đạo, bội bạc, phản bội lại những đạo nghĩa hay kinh sách dạy.

"Đó là điều bình thường thôi, bởi vì đáng tiếc là chúng tôi không được sinh ra trong cùng một hoàn cảnh, cha mẹ, hàng xóm, gia đình, tài chính, cũng khác nhau tùy mỗi người. Tiểu thư Shinako cũng đã nghe nói rồi đi? Hai hạt giống giống nhau như đúc, một loại hạt được trồng trên đất màu mỡ phì nhiêu, một loại hạt khác được trồng trên đất đai khô cằn cỗi, cuối cùng sinh trưởng thu hoạch được, ngược lại có sự khác biệt thật lớn. Con người, cũng như vậy."

"Ngay cả là học sinh tiểu học, thời điểm trong lớp khoa học, cũng nên biết, khi nghiên cứu ảnh hưởng của một nhân tố đối với một nhân tố khác, trước hết phải làm, chính là khống chế lượng biến đổi. Đặt tất cả các lượng biến đổi ngoại trừ các nhân tố thực nghiệm có thiết lập tương tự, chỉ đem lượng biến đổi có thiết lập tương tự muốn nghiên cứu, vậy thì kết quả cuối cùng, thể hiện một cách tự nhiên hiệu quả của nhân tố nghiên cứu. Nghiên cứu con người, chẳng phải cũng nên làm như vậy sao? Chỉ bằng cách đặt tất cả trẻ sơ sinh trong cùng một hoàn cảnh giống nhau, để cho bọn chúng tự nhiên lớn lên, cũng chỉ có như vậy, mới có thể từ kết quả cuối cùng trong những người trưởng thành, nhìn ra người có thiên phú, đến tột cùng có thể ảnh hưởng đến con ở mức độ nào. Nhưng mà, trong hiện thực, chúng ta không thể làm được việc này."

"Vào đầu kỷ nguyên, có những nhà khoa học về tâm não đã tiến hành nghiên cứu về ảnh hưởng của môi trường đối với con người. Cuối cùng phát hiện ra, sự hình thành của não bộ con người có mối quan hệ rất lớn với môi trường mà nó sinh ra. Sinh ra trong một gia đình tri thức giàu có, người xung quanh nói chuyện đều nói những câu văn đầy đủ, mưa dầm thấm lâu, trẻ con đối với những câu nói trang trọng, văn bản lời nói, liền sẽ quen thuộc; mà nếu sinh ra ở khu có công nhân sinh sống, suốt ngày nghe thấy, đều là tiếng thét to cùng tiếng ồn ào, giao lưu nói chuyện hàng ngày, cơ hồ đều bao gồm những cụm từ hoặc từ không tạo thành câu, một ngày một ngày dưới sự tiêm nhiễm như vậy, trẻ con chưa đi học, tự nhiên không thể nói ra những lời khiến người khác khen ngợi."

"Nhưng mà, làm người khác khổ sở chính là, môi trường giáo dục của trường học, chính là trời sinh vốn dĩ phù hợp với cuộc sống của con nhà giàu. Vô luận là đọc sách, hoặc là tập làm văn, thầy cô sẽ ưu ái cũng là những đứa trẻ toàn thân sạch sẽ, nói chuyện khinh thanh tế ngữ, các thiếu gia dâng vẻ hào phóng. Mà những đứa trẻ lớn lên ở khu dân nghèo, ở công trường, trước lúc bọn chúng đi học ngay cả khái niệm về sách vở cũng không có, chứ đừng nói đến chuyện vài thứ dáng vẻ lễ tiết kia. Như vậy, chúng không được thầy cô yêu thích, cũng là chuyện đương nhiên đi."

「 Khinh thanh tế ngữ 」: giọng nói nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ.

"Chưa nói tới, trong nhà giàu có quyền quý, đứa trẻ có phòng học đặc biệt để học, có giáo viên chuyên môn để tư vấn; cha mẹ người hầu, ngày ngày bị giám sát; bạn chơi cùng cùng thế hệ, cũng phần lớn chuyên tâm dốc lòng học hành. Nhưng, những thứ mà bọn họ coi là tầm thường; trong những nhà nghèo khổ, lại là mong muốn nằm ngoài tầm với."

"Vì thế, vốn dĩ những đứa trẻ có năng khiếu, bởi vì có quá nhiều hoàn cảnh không bình đẳng như vậy, chênh lệch từ từ tăng dần lớn hơn, chờ đến khi thành niên, bước vào xã hội, sự khác biệt về thân phận, giống như trời và đất."

"Các ích lợi được quyền lực kiểm soát, thậm chí còn trở nên trầm trọng hơn phá hỏng bá tánh tầng lớp thấp thông qua con đường thăng tiến trong giáo dục. Vì thế có chính sách học bổng cho vay, khiến những người xuất thân bình thường thi đậu đại học ngay từ đầu liền có nợ nầng chồng chất trên lưng; có những quy củ học | phiệt nghiêm ngặt, bài xích 'người đối lập' trong nơi làm việc và giới hội học, trở ngại việc học cùng sự nghiệp của bọn họ. Vì thế, cho dù chịu đựng một loạt môi trường hiểm ác, học sinh sinh viên con nhà nghèo, muốn xông ra ngoài đường chỉ bằng chính mình, cũng là khó càng thêm khó."

Là tự lập ấy.

"Bất bình đẳng về địa vị xã hội, bất bình đẳng về kinh tế, lại ngược lại hình thành bất bình đẳng về giáo dục, tuần hoàn lặp lại như thế, làm xã hội lưu động, gần như là vô vọng."

"Nhân quả ngay từ đầu chính là trái ngược."

"Không phải bởi vì sự khác biệt về trí tuệ năng lực của con người mà tạo thành xã hội bất bình đẳng."

"Mà là bởi vì xã hội bất bình đẳng, tạo thành sự khác biệt về trí tuệ năng lực của con người."



Shuuji nói nói xong, chỉ là trong hình ảnh, câu chuyện của Shinako vẫn còn đang tiếp tục.

Mười lăm mười sáu tuổi, là một Shinako "hỗn học" cùng giống những nữ sinh xung quanh, nỗ lực học đến năm ba trung học cơ sở, rốt cuộc vô lực gắng sức việc học, cầm bài thi điểm cực thấp, cùng gặp nhau trong trường học, một tên du côn nhỏ gia nhập một băng | đảng ở địa phương —— hắn hãm | hại | lừa | đảo tiền, cho cô ta mua túi xách, đồ trang điểm, quan tâm sống chết của cô ta -- họ "thật tình" yêu nhau, cô ta tự cho là mình đã tìm được một người đàn ông trọn đời đáng tin cậy, vì thế cố ý mang thai dứa con của hắn, tính toán bỏ học.

Sau đó, chàng trai cũng tầm cỡ như cô ta, vừa nghe tin mình sắp phải gánh vác thêm một sinh mệnh, liền sợ tới mức nhanh như chớp chạy mất.

Cuối cùng, cô ta bỏ học, giao đứa con chết yểu sinh non cho cha mẹ xử trí, sau đó gả cho người đàn ông lớn hơn cô ta hai mươi tuổi.

Sau khi kết hôn, tiền cũng không có, không có thời gian rảnh rỗi, một ngày một ngày vội vàng làm việc, ở khu dân nghèo chật chội ồn ào, mỗi ngày nghe được, là những tiếng nói oán giận của những kẻ say rượu làm việc nặng nhọc cả ngày, hoặc là tiếng gầm rú của máy móc ở công trường xung quanh, tiếng la hét ầm ĩ của khu phố bên ngoài ngôi nhà.
Tinh thần của bọn họ, đều cằn cỗi. Hồi đi học còn không biết đọc sách, hiện giờ rời trường học, liền càng không thể trông cậy vào bọn họ, nghĩ đọc sách.



Nếu không có ngoài ý muốn xảy ra, con cái của bọn họ, cũng sẽ bị sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, học hành nửa vời, đi học thì làm du côn, nỗ lực học tới trung học cơ sở, liền rốt cuộc không học nổi nữa.
Sau đó, lại lần nữa bước lên con đường ngày xưa như Shinako, như cha mẹ của Shinako.

-- Hai mươi năm, chẳng qua là một tuần hoàn.



Mà ở ngoài màn hình, người xem ảnh, đã sớm không lời nào để nói.

Trong đó chấn động nhất, là Kunikida.

Trước khi gia nhập vào Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, hắn cũng từng là một giáo viên của trường học.

Trường học là một trường học bình thường, tới học sinh, cũng tốt xấu lẫn lộn.

Khi đó, hắn vừa mới tốt nghiệp đại học, cõi lòng đầy một lý tưởng chân thành bước lên bục giảng, hắn nghĩ, hắn phải làm một giáo viên nhân nhân phục vụ đại chúng, đối xử công bằng với mỗi học sinh, phát hiện cũng như hướng dẫn những điểm sáng tiềm năng của mỗi người. Để mọi người, đều có thể đi đúng con đường của cuộc đời.

-- Nhưng lý tưởng của hắn rất nhanh thất bại.



Trường học, cũng không đơn giản là nơi truyền thụ tri thức. Trong số đó, giáo viên cùng học sinh, tạo thành một đoàn thể xã hội, giữa các học sinh, cũng có những ranh giới rõ ràng.

Nghèo và giàu, quyền lực và tiền bạc, trong bản thu nhỏ này, xã hội thu nhỏ đượ cho là thuần túy, lặng lẽ lan tràn.



Thất bại đầu tiên của hắn, là một thiếu gia quần áo bảnh bao, cầm điểm xinh đẹp, lại luôn dùng lỗ mũi xem người, không muốn cũng như khinh thường giao lưu với mọi người trong trường học, kể cả giáo viên.

Sau đó, giống như lại không thể chịu nổi tình trạng dạy học kém hiệu quả ở đây, cha của cậu ta gọi điện thoại tới, nói vì đứa con nghỉ bệnh dài hạn, về sau sẽ không đến trường nữa.

-- Kunikida lúc ấy mới ra đời, suốt đêm chạy tới nhà của tên thiếu gia kia, chỉ để thuyết phục học sinh nổi loạn này, trở lại trường học mà cậu ta không muốn tới.



"Cậu xem, trường học không chỉ là nơi giáo dục, ở trường, cậu còn phải học cách giao lưu với giáo viên, hòa đồng với các bạn cùng lớp; có như vậy, khi bước vào xã hội, mọi người mới không bị bỡ ngỡ... Con người không thể tồn tại một người, nếu một người chỉ nhìn thấy chính mình, vậy thì người đó nhất định sẽ sống rất trống rỗng, vô nghĩa..."

"Nhưng, thưa thầy." Đứa bé kia khi nói chuyện, đã có chút ra vẻ đạo mạo bậc cha chú: "Sau này em, sẽ đến Đại học Tokyo, du học, sau đó về nước tham gia vào chính | trị. Cho nên, việc hòa đồng với bạn cùng lớp, giao tiếp cùng thầy, có lợi gì cho tương lai của em?"

—— Ngay lúc đó Kunikida, thế nhưng lại bị ngôn ngữ của đứa nhỏ này làm cho nghẹn đến nói không ra lời.



Hắn tiễn thiếu gia này đi, lại vẫn như cũ không hết hy vọng, còn tưởng thông qua nỗ lực của chính mình chứng minh một ít cái gì. Vì thế, sau đó, hắn càng thêm nỗ lực mà soạn bài, đi học, thậm chí là từng nhà, đi đến nơi ở của học sinh, thăm hỏi gia đình.

Đối với những nam sinh gia nhập băng | đảng ngoài trường, hắn đi tìm từng người một, khuyên nhủ, để bọn họ rời khỏi;

Đối với cả trai lẫn gái sau khi tan học khong biết lêu lổng ở nơi nào, mỗi ngày hắn đều tuần tra khu phố mấy lần, tìm từng người một, sau đó, khiến cho bọn họ về nhà.

Thật sự không muốn về nhà, hắn liền đem bọn họ, đưa về nhà của chính mình.



—— Từng có một đoạn thời gian, hắn nỗ lực, cũng thu được một ít hiệu quả.

Nhưng là, cực kỳ bé nhỏ.

Cho dù rời khỏi băng | đảng, về đến nhà, ngồi vào bàn làm việc, người không muốn học, vẫn là không muốn học.

Người đắm mình trụy lạc, vẫn là sa đọa.



Một thất bại khác, xảy ra nửa năm sau.

Hắn chú ý thật lâu một học sinh nữ, vào một buổi chiều nghe điện thoại, cô ta nói mang thai, muốn thôi học.

Chàng trai kia, cũng là học sinh của trường học này. Hai người học khác lớp.

Nửa năm này, hắn đối với học sinh này, vẫn luôn theo dõi sát sao, nhưng một lần không chú ý, vẫn để cho bọn họ phạm phải sai lầm lớn.



-- Nhưng, sai lầm lớn như vậy, trong mắt bọn họ, lại phảng phất chỉ là một chút gợn sóng trong cuộc sống buồn tẻ.



"Em biết thầy cũng là vì để chúng em tốt hơn, thưa thầy, nhưng mà, kể cả khi em nỗ lực từ bây giờ, dù thế nào đi nữa, em cũng không thể thi đậu vào trung học phổ thông ở đây đâu, không bằng thôi học sớm, kết hôn, ra ngoài làm công kiếm tiền cho rồi."

Kunikida nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không khỏi phẫn nộ kích động mà nói: "Nhưng cuộc đời sau này của các cô cậu thì sao?! Các cô cậu thật sự cam tâm cả đời bị nhốt ở nơi đó sao? Chỉ vì kích thích nhất thời, hủy diệt cả cuộc đời?! Học hành không phải là giao dịch, không phải là mua bán, không phải chỉ vì con đường trước mắt, siêng năng học tập mới có ích đối với cả một đời người..."

Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của hắn, đã là khẩn cầu.

Nhưng nữ sinh chưa đầy mười sáu tuổi mang thai, chỉ cung kính mà cầu xin: "Thưa thầy, là em tự nguyện thôi học, em chỉ muốn ở bên cậu ấy..."

Cha mẹ bọn họ, cũng không dao động chút nào:

"Thưa thầy, thầy nói gì chúng tôi không hiểu. Nhưng con bé ở tuổi này, mang thai, nếu phá thai, cũng thật sự sẽ rất tổn hại đến cơ thể. Dù sao con bé cũng không biết chữ, chính bản thân nó cũng muốn kết hôn sinh con sớm. Chúng tôi cùng gia đình bên kia đã thương lượng xong xuôi hêta rồi, sau khi đứa bé ra đời, liền giao cho chúng tôi chăm sóc. Hai người bọn họ nhân lúc còn trẻ, làm công kiếm tiền sớm một chút, sau này kinh tế còn có thể dư dả một chút."

Thái độ của bọn họ đối với hắn, tôn kính. Nhưng nhìn về phía ánh mắt của hắn, lại không có sai biệt, khó hiểu.

Tại sao lại khó hiểu, giáo viên sẽ bởi vậy, thương tâm khổ sở.

-- Đây lại là điều làm cho hắn thương tâm khổ sở.



Kunikida sau đó, tinh thần thực sự sa sút một đoạn thời gian. Nhưng chờ khi hắn lấy lại được nhiệt huyết, ngay lúc đó lại gặp được chủ tịch, công việc giáo viên, cũng bởi vậy từ bỏ.

Chỉ là hắn còn nhớ thương trường học học sinh, cho nên vẫn còn kiên trì, mỗi tuần đi đến trường học.

Đây đến tột cùng là một loại thói quen, hay chỉ là một loại quật cường, muốn kiên trì chứng minh điều gì đó, hiện tại, chính hắn cũng nói không rõ.



Chỉ là, hắn vào lúc này, lại bỗng nhiên ý thức được một chuyện khác.

"Hóa ra trước kia anh Dazai, đã nói như vậy..."

Nakajima Atsushi lẩm bẩm nói, lại bắt đầu thắc mắc:

"Vậy thì, tại sao lại chưa từng nghe anh Dazai hiện tại, đề cập đến những chuyện này?"





--tbc





Lời của tác giả

Câu chuyện về Yoshida cùng rùa biển, mặt ngoài lật lại bản án văn bản 《 Urashima  Tarou 》 của thầy Miyoshi, nhưng cũng có một văn bản ngầm, chính là 《 Kani Kousen 》 của Kobayashi Takiji.

Đây cũng là một trong những động lực cơ bản của áng văn chương này: "Trong giới hạn của những lập luận hợp lý, hữu ích tương đối nhất (dù cho là tìm kiếm sự sai biệt hay sự tương tự) là những so sánh ngoài dự đoán của mọi người". Chẳng qua, cụ thể chuyện này là gì, cũng xin hãy chờ mong chương sau cùng chương sau sau nữa.

Về các vấn đề giáo dục mà văn bản nhắc tới, tình hình cụ thể và tỉ mỉ xin hãy dời bước đến Bất bình đẳng và lệch lạc trong giáo dục.

Shinako trước kia, kết hợp chương 3, mọi người đại khái có thể có được một số nhận thức toàn diện hơn.

Chương 3 "Bi ai luân hồi", những nguyên nhân đằng sau, đại khái chính là tấu chương này nói đến đó.

Chương 5, 6 và sau đó là chương 7, là xây dựng; sau chương 8, là giải cấu trúc. Tôi hy vọng thông qua chuyện này, có thể hoàn thành một bài diễn giải tương tác về các tác phẩm của thầy cùng trào lưu tư tưởng xã hội lúc bấy giờ. Cho nên, cũng hy vọng mọi người có thể bình luận, có thể tiếp tục chờ mong những văn bản sau.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro