Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tóm tắt: "Mọi người vây xem thời thơ ấu của Dazai Osamu." (?)

Thời trước, dị năng lực có mối nhân duyên với Dazai Osamu đến Yokohama, tạo ra một vụ mất tích quy mô lớn ở Yokohama. Vì điều tra nguyên nhân của sự kiện lần này, Trụ sở Thám Tử Vũ Trang cùng Port Mafia bị dị năng lực ảnh hưởng, đi đến một nơi bí ẩn...

Dưới ↓




Tóm tắt lại:

"—— Shuuji khép sách lại. Đối diện là Ajuu, vẫn như cũ đang ngủ, cho thấy đang mơ một giấc mơ đẹp.

Cậu ta không ngoài ý muốn mà phát hiện, trong phòng có thêm một người.

Đó là hầu gái Shinako đến để giúp việc. Chính cô ta cầm một bản sao, ánh sáng trong tay chuyển động.

Cậu ta biết, cô ta là người có dị năng lực."



Khoảnh khắc Shinako hiện thân, người của Trụ sở Vũ Trang không hẹn mà cùng hít hà một hơi.

"Có gì lạ hả?" Ông Mori tò mò hỏi.

Kunikida đẩy đẩy mắt kính, mở cuốn sổ tay của hắn ra, lấy một tấm ảnh chụp từ giữa trang sách ra, đưa cho mọi người truyền đọc: "Yamamoto Shinako, 26 tuổi, một công nhân nhập cư ở Yokohama. Làm nhân viên tạp vụ ở một quán ăn, thường sống ở một tầng hầm ngầm của khu dân nghèo. Một tuần trước, bà chủ quán ăn nơi cô ta làm việc đến trình báo, nói cô ta đã mất tích ba ngày."

Hắn dừng một chút, lại bổ sung nói: "Lần này cô ta là người mất tích trong vụ án mất tích ở Yokohama, người mất tích duy nhất có việc làm và chỗ ở."

Mà trên ảnh chụp "Yamamoto Shinako", thế mà cùng hình ảnh tiểu thư Shinako hiện tại, giống nhau như đúc!

Mọi người rơi vào im lặng.



Mà trong hình ảnh, Shuuji cùng Shinako giằng co với nhau trong phòng, cuối cùng cũng kết thúc giằng co kéo dài, bắt đầu thương lượng.

Mở lời trước, là Shuuji.

Giọng nói của cậu ta còn non nớt, nhưng lại không trộn lẫn một tia cảm tình, lạnh băng đến đáng sợ:

"Người lấy đi cuốn tiểu thuyết tôi viết, là Shinako đi?"

Hầu gái tươi cười ấm áp, đã từng liều mạng tiết kiệm được mấy tháng tiền lương của bản thân, chỉ để mua cho Shuuji những thứ bị cấm đọc trong nhà; những cuốn sách bên ngoài, đã từng ở mỗi một thờ khắc cô đơn, lén lút chạy tới, chỉ để bí mật đưa Shuuji đến gặp tiểu thư Ajuu.

Cô ta nhớ rõ mỗi một câu chuyện chưa mà Shuuji hứng thú, đặc biệt cổ vũ nhiệt tình Shuuji viết lách, cậu ta viết một bài, cô ta liền xem một bài, khen một bài.

Nhưng cũng chính là Shinako, trộm cầm đi bản thảo của cậu ta, khởi nghiệp cho sự nghiệp của minhg.

Người khác đều nói, cậu ta xưa nay cực kỳ khôn ngoan, tính toán không bỏ sót; nhưng điều này không đại biểu, cậu ta không có chút sơ hở, không gì chặn được, rơi vào phản bội, cũng sẽ không cảm thấy đau xót.

—— Bên kia, Sakaguchi Ango không muốn người biết đang ẩn núp trong một góc thấy một màn như vậy, cúi đầu thật sâu.


Trong phòng, giằng co, vẫn tiếp tục.

Dao động trước, là Shinako.

Cô ta nhìn Shuuji im lặng ảm đạm, chợt nghĩ tới chính mình cũng mất con sớm, nước mắt chợt lã chã: "Thật sự rất xin lỗi, Shuuji, nhưng mà..."

"Không cần phải nói, Shinako." Ngôn ngữ của đứa trẻ vẫn bình tĩnh như cũ, quả thực xưng được với không có dao động: "Cô, là người có dị năng lực?"

"Dị năng lực của cô, có thể xây dựng một thế giới song song từ nội dung bất kỳ của một cuốn sách nào, rồi nhốt người ở bên trong."



Nhìn nơi này, mọi người bên ngoài đều kinh hô: "Đây là ——!"

Dường như tất cả các tuyến đều được kết nối với nhau: người mất tích ở Yokohama, không thể giải thích được ảo cảnh, sự thật mà mọi người đều bị ảnh hưởng duy chỉ có một mình Dazai Osamu có thể miễn dịch...

"Hóa ra cô gái Yamamoto Shinako này mới là chủ mưu của vụ mất tích!"

"Cô ta dùng chính dị năng lực của mình, đưa tất cả kẻ lưu lạc ở Yokohama vào nhiều loại thế giới sách!"

Có người bỗng nhiên tỉnh ngộ mà nói, ngay sau đó như là nghĩ tới một sự kiện khác: "Nhưng, tại sao trong ảo cảnh này lại có bóng dáng của Dazai?"

Edogawa Ranpo cười như không cười mà liếc người đó một cái, giả vờ thản nhiên giải thích: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Nói không chừng tên Dazai này, đang giải quyết chuyện này ở bên ngoài đấy."

"Trước mắt là bản thân chúng ta đang ở bên trong văn bản, nhưng cũng không chịu tổn thương nào cả, còn không phải là chứng cứ sao?"

"Dựa theo suy luận của tôi." Hắn ấn ấn mũ chính mình, làm như có thật mà nói: "'Shuuji' trong thế giới văn bản này, chính là chìa khóa có thể đưa chúng ta thoát khỏi ảo cảnh."

"Chúng ta tiếp tục xem là được."



Shinako nghe Shuuji giảng nói, sắc mặt tái nhợt, rồi lại giống như bỗng nhiên hạ quyết định gì đó, thẳng lưng, cắn chặt môi, lại không tự bào chữa.

Shuuji nhìn cô ta như thế, chỉ là nhắm mắt, thở dài, giống như sức lực toàn thân đều bị rút ra.

Cậu ta yên lặng , mất hứng, thế nhưng có thể gọi là hỏi nhẹ nhàng: "Cô thấy, tiểu thư Ajuu như vậy, cũng được coi như là hạnh phúc sao?"

"Đúng vậy." Shinako đáp, vẻ mặt kiên quyết, thả từ bi: "Thà chết trong mộng của chính mình còn hơn là sống trong hiện thực tuyệt vọng, điều này tốt hơn không biết bao nhiêu lần."

Shuuji lại chỉ nói: "Cuốn văn chương kia, tôi cũng không định cho bất cứ ai xem cả."

Giọng nói, có chút buồn bã không thể giải thích được.

-— Cậu ta trước đây, cũng không phải là không muốn Ajuu được giải thoát, nhưng chung quy lại không muốn tổn thương người khác. Cho nên mới ký thác những tâm sự này trong sự hứng thú viết văn chương.

Người khác cười tôi quá điên khùng, tôi cười người khác nhìn không thấu.

Ajuu, cầu mong cô ở trong mộng, có thể được giải thoát.

Nhưng trong thế gian tối tăm này, nói bừa giải thoát, đại khái là điều có thể khiến người bật cười đi.

Cậu ta giấu ghi chú của chính mình, trong phòng làm việc của chính mình, không cho bất kì kẻ nào xem.

Nhưng mà, bỗng nhiên có một ngày, những ghi chép của cậu ta, vô cớ biến mất.

—— Chỉ có tiểu thư Shinako là có thể đi thẳng đi đến phòng làm việc của cậu ta, lấy đi thứ cậu ta viết.

Shinako, là kẻ có dị năng lực.

Cô ta đã dùng cuốn sách của Shuuji, đưa Ajuu đi vào trong giấc mộng. 

Sau đó, đích thân kết thúc chuyện xưa của Ajuu.



Nhưng, hình ảnh bên trong, Shinako vẫn còn đang mở miệng nói chuyện: "Nếu cậu cần, xin hãy tha hồ oán hận tôi đi, Shuuji. Tuy vậy, tôi không hối hận."

—— Không biết là năm nào, trong tòa nhà cao tầng lúc hoàng hôn, ngài Mori cầm Giấy phép kinh doanh siêu năng lực, thở dài: "Dù cậu nghĩ như thế nào, Dazai, tuy vậy, tôi không hối hận."

Phảng phất giống như tái hiện hôm qua.

Nhưng Shuuji, vẫn như cũ không trực tiếp trả lời cô ta, chỉ là thay đổi đề tài, nhẹ nhàng hỏi: "Vì giơ cờ, nên chọn Ajuu. Shinako, cô thật sự cho rằng, suy nghĩ của cô, có thể thành công sao?"

Shinako cũng thở ra một hơi thật sâu, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười mỏi mệt: "Quả nhiên là bị Shuuji phát hiện rồi."

"Nhưng, trước lúc đó, xin cho phép tôi, kể tiếp một chuyện xưa."



Hình ảnh lại một lần nữa nhanh chóng trở nên quay cuồng, dừng lại ở bên trong một hình ảnh xa lạ khác.

Hình ảnh mở đầu, là có rất nhiều Shinako trẻ tuổi trước đây. Thân hình cô ta nhỏ xinh hơn rất nhiều so với bây giờ, nhưng sắc mặt lại già nua, bộ quần áo lao động thùng thình khoác trên cơ thể thon gầy đến nỗi cơ hồ có thể thấy được xương, bị phủ dính đầy bụi, làm cả người cô ta đều lộ ra một loại tuyệt vọng, sắc thái xám xịt.

Cô ta cố hết sức giơ cánh tay phải lên, tay áo của đồ lao động bị rũ xuống, lộ ra vài vết sưng tấy hồng tím trên cánh tay.

"Vết thương của bạo lực | gia đình." Ozaki Kouyou cực kỳ mẫn cảm với việc này, cơ hồ vừa thấy là lập tức nói ra.

—— Shinako mười tám tuổi lúc ấy khó khăn lắm, đã là mẹ của một cậu bé trai ba tuổi. Chưa học hết cấp hai, khi cô ta tuổi còn trẻ, chỉ vì lẫn lộn vói côn đồ bên đường, bị lừa mất tình yêu, lừa mất thân thể, cuối cùng chỉ có thể trước tiên rời trường học, mang theo một cái thai chết lưu đến bệnh viện hạng ba.

Tiếng xấu của cô ta lan truyền khắp nơi. Bố mẹ nuôi cô ta không nổi, tùy tiện tìm một người đàn ông lớn hơn cô ta nàng mười mấy tuổi, kết hôn với cô ta.

Cô ta không có bằng cấp, không có tiền; chồng cô ta cũng không có bằng cấp, không có tiền, tuy vậy, sẽ đánh cô ta.

Chờ cô ta sau khi sinh con trai, người bị đánh, lại thêm một người.

Shinako kéo cơ thể mệt mỏi, bước vào nhà.

Đứa bé trai Aji nhỏ nhỏ gầy gầy, trên hốc mắt mang theo một mảng dấu vết xanh tím, nghiêng ngả lảo đảo mà đã đi tới: "Mẹ ơi, mẹ ơi, ăn cơm..."

Shianko nỗ lực hồi lâu, miễn cưỡng cười nói: "Hôm nay... Không được. Ba ba trở về, nhìn thấy chúng ta ăn vụng, sẽ tức giận đó."

Đó là Nhật Bản chỉ vài năm sau chiến tranh, trên thị trường, sớm đã không có lương thực phẩm để buôn bán. Muốn mua được lương thực, chỉ có thể lén đi chợ đen, dùng đồ vật khác mà trao đổi.

Lương thực rất đắt. Gia đình như Shinako, trước nay đều là nam chủ lấp đầy bụng trước, sau đó mới có thể đến phiên những người khác.

Aji vừa nghe đến "ba ba", liền sợ tới mức bưng kín đầu, câm lặng, sợ ba ba trở về đánh cậu ta.

Nhưng cậu ta thật sự là quá đói bụng, nhẫn nại hồi lâu, lại kéo dài giọng, lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại nói: "Mẹ ơi, mẹ ơi, con đói..."

Trẻ em khóc lóc ồn ào, lực sát thương luôn kinh người. Shinako bị ma âm của cậu ta ồn ào đến hai tai trướng đau, đầu óc choáng váng, càng xem càng cảm thấy, mặt mày ngũ quan của Aji, thậm chí bộ dáng lăn lộn, ồn ào, cực kỳ giống như người chồng của cô ta tối hôm qua uống say, say khướt mà đòn hiểm.

Trời đất quay cuồng, rốt cuộc cô ta không nhịn được mà phát giận, đem hết cả sức lực trên người cho Aji một cái bạt tai: "Câm miệng! Cả ngày nay tao cũng mệt lắm rồi, một miếng cơm tao còn chưa ăn!"

Aji bị tát ngã trên mặt đất, khóe miệng sưng thành một khối to, mũi ẩn ẩn chảy máu. Đôi mắt trong veo của đứa trẻ chứa đầy nước mắt, lại hoảng mà bò dậy từ trên mặt đất, thu mình vào trong góc, cách Shinako rất xa.

Trong đôi mắt như pha lê của cậu ta, phản chiếu hình ảnh tức giận của bản thân Shinako, giống như người ba thường thường đánh cậu ta.

Shinako phản ứng lại, lập tức hoảng sợ, vội vội vàng vàng mà tìm thuốc trị thương: "Thật xin lỗi... Thật xin lỗi... mẹ, mẹ làm cho con..."

Bộ dáng cô ta vội vàng lại áy náy, lại giống như một cô gái mười tám tuổi không hiểu trách nhiệm là như thế nào trách nhiệm, gây ra lỗi lớn.

Aji trở nên hoảng loạn, thu mình thành một cục như gặp phải kẻ đáng sợ.

Shinako chợt thấy được bóng dáng chính mình trong mắt Aji.

Cô ta bỗng nhiên nhớ tới, cô ta cũng được sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Ba là công nhân, sáng dậy sớm đi làm, đêm khuya mới có thể về; mẹ bị tàn tật, nhưng lại phải làm hơn mười mấy công việc vặt, không thể về nhà cho đến rạng sáng.

Bọn họ ngày qua ngày, năm này sang năm nọ mà vất vả, cơ hồ không có một chút thời gian để nghỉ ngơi, vất vả như thế, khó khăn lắm mới nuôi sống chính bọn họ.

Những ngày khó khăn mong mỏi lại không kết thúc. Vì thế người ba chỉ có thể mượn rượu uống say để giảm bớt một ít đau khổ, sau đó say khướt mà trở về, đánh những người trong nhà.

Cô ta khi đó, đang chập chững đi học. Vì thế phần lớn đối tượng bạo lực gia đình của người ba chính là mẹ cô ta.

Mà mẹ của cô ta, mới năm trước, vì không thể chịu đựng được cuộc sống bần cùng áp lực, đau khổ vô tận, trong một đêm mùa đông nhảy xuống sông đào bảo vệ thành¹, nhảy sông giải thoát chính mình.

¹ 护城河: sông đào bảo vệ thành, sông hộ thành 」 hoặc 「 hào (thời xưa) 」. Nó là một con mương sâu, rộng, khô hoặc chứa đầy nước, được đào và bao quanh một lâu đài, công sự, tòa nhà hoặc thị trấn, trong lịch sử để cung cấp cho nó một tuyến phòng thủ sơ bộ. Ở một số nơi, hảo nước phát triển thành hệ thống phòng thủ nước rộng lớn hơn, bao gồm hồ tự nhiên hoặc nhân tạo, đập và cống (wikipedia).

Ba cô ta, cũng không lâu sau đó, bởi vì uống rượu quá liều, một chân dẫm lên chỗ không có mặt đất trên đường về nhà, ngã xuống sông.

Hai tiếng nước trầm, nhưng không dậy nổi một tiếng vọng nào.



Ba mẹ cô ta, bởi vì kế sinh nhai bắt buộc, không thể học cao, cho nên không thể cho cô ta nhiều sự quan tâm yêu thương, cũng không thể dạy cô ta, nên làm như thế nào để trở thành một người vợ, một người mẹ đủ tư cách.

Bởi vì cô ta mất đi sự quản giáo của ba mẹ, đã lạc lối sa đọa trên đường đời, đi vào con đường xưa của ba mẹ, lại không biết làm sao để thoát ra.

—— Ba mẹ cô ta đều chỉ có thể nhảy sông giải thoát, con gái là cô ta như vậy, nên dùng cách gì để giải thoát đây?

Vậy còn Aji? Cậu ta còn chưa tới ba tuổi, nhưng còn cô ta, bọn họ lại có năng lực gì, dạy cậu ta như thế nào để được giải thoát?

Shinako càng nghĩ càng xót xa, trong lòng phát lạnh, chỉ có thể lặp đi lặp lại mà nói:"Thật xin lỗi, Aji, thật xin lỗi..."

—— Cô ta cùng chồng cô ta, giống như ba mẹ cô ta, cũng sẽ bất lực quan tâm chăm sóc Aji.

Với hoàn cảnh gia đình của họ như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày, Aji tới tuổi đi học, nếu không có gì bất ngờ, vẫn sẽ như cũ lặp lại vận mệnh của cô ta, ba mẹ cô ta, nhiều thế hệ, nhiều thế hệ, lặp lại vận mệnh xót xa như vậy.

Cho đến một ngày, những con cháu của các họ, sẽ có một đứa trẻ, không chịu đựng nổi, tuổi còn trẻ, cô đơn chết đi.

Chờ đến một ngày khi bọn họ cắt đứt huyết thống, một ngày mà vận mệnh luân hồi xót xa này, sẽ dừng lại.



"Luân hồi đau thương?" Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng mọi người: "Chẳng qua là vì thế giới cần thanh tẩy thôi."

Người Nga đồ trắng xuất hiện trước mặt bọn họ, con ngươi màu đỏ tươi ánh sóng lưu chuyển, làm tất cả mọi người không khỏi rùng mình một cái.

"Quỷ nhân?!" Có người giọng căm hận nói: "Cậu tới đây làm gì?"

Fyodor lười nhác giơ lên tay để mọi người thấy cái chắn gần như trong suốt bao quanh thân hắn, cái chắn này ngăn cách hắn với những người xung quanh.

"Như mọi người thấy đấy, hiện tại tôi khômg thể làm được cái gì cả ~" Hắn cười tủm tỉm mà nói.

Edogawa Ranpo cũng nở nụ cười như cảm nhận được điều gì đó.



Thế giới thực, đâu đó ở Yokohama.

Dazai Osamu cất cuốn sách cũ vào túi áo gió, ánh sáng bạc của con chip lộ ra giữa những trang sách. Đó là thông tin mới của anh ta về Chuột trong ngôi nhà chết.

Chuột trốn trong đám đông để hấp thu chất dinh dưỡng, nhưng nếu đám đông không ở đó, lỗ hang bí ẩn trước đó, chỉ có thể rộng mở cánh cửa.

Chàng trai trẻ trong chiếc áo gió màu cát đi ra khỏi ngôi nhà bí ẩn, ra khỏi con hẻm chật hẹp, bước vào ánh mặt trời.

Bỗng nhiên, anh ta dừng bước chân.

—— Một con mèo ba màu cam, trắng, xám lăn lăn lại đây, chặn trước mặt anh ta. Sau khi quang ảnh biến ảo, ở nơi vắng vẻ này xuất hiện một ông lão đội mũ, để râu.

Dazai Osamu có chút thương cảm mà nở nụ cười: "Đã lâu không gặp, thầy Natsume."

Ông lão nhìn anh ta cười ấm áp, nói ra lại có chút xúc động: "Già vừa mới, nghe được một chuyện xưa."

"Một chuyện xưa, có thể mang lại hy vọng cho người ta, lại làm cho người ta tuyệt vọng."


"Vậy thì, Shinako muốn làm gì?" Trong hình ảnh, Shuuji lẳng lặng nghe Shinako nói xong chuyện xưa, thế nhưng trên mặt ngay cả một tia dao động cũng không, chỉ bình tĩnh hỏi.

Shinako nhắm mắt.

"Tôi cũng không biết nữa..." Cô ta thở dài nói, giống như đang tự hỏi, lại giống đang phân tích cái gì: "Aji của tôi, chết trong mùa động rét lạnh. Khi đó, tôi ôm cơ thể lạnh cóng của thằng bé, cuối cùng cũng giống mẹ tôi, giống ba tôi, một bước, nhảy xuống sông đào bảo vệ thành."

"Nước sông đào bảo vệ thành lạnh băng. Tôi chìm trong nước, nhưng kỳ diệu là không có cảm giác gì. Có lẽ là vì, nhân gian này, làm cho tâm người lạnh lẽo hơn."

Khi đó, Shinako lại tuyệt vọng lại phẫn uất, lại không biết nên oán hận ai, xót xa căm phẫn không thể nói nên lời, đồng ý một nguyện vọng:

"Mong rằng, thân này có thể đến bờ bên kia."

Ở nơi đó, không có Aji chết yểu, không có người mẹ chịu không nổi sự ngược đãi mà nhảy sông tự tử, không có người ba bị sa thải lúc tuổi già, không có người chồng cáu tiết vì bần cùng, Shinako cũng không có gặp phải người không tốt, lặp lại vận mệnh của tổ tiên.

Chỉ là nhà ở bờ bên kia không có khả năng lớn bờ bên này, nghe nói chỉ có thể tìm thấy được ở trong cõi u minh.



—— Nhưng mà, Shinako nhảy xuống nước, thế mà tìm được nơi đó rồi.

"Khi đó, tôi có được dị năng lực của mình." Shinako nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Là Aji... thời điểm sắp xếp lại đồ vật của nó, tôi đặt những cuốn truyện cổ tích mà nó yêu thích thường hay đọc đến bên cạnh. Khi dị năng lực phát động, tôi kéo chính mình vào thế giới sách vở."

"Shuuji." Shinako với hai mắt trong suốt, vẫn giống như cũ, dịu dịu dàng dàng mà, hết sức bình tĩnh mà nói: "Cậu hỏi tôi muốn làm gì, kỳ thật, tôi cũng rất khó cho cậu một câu trả lời."

"Nhưng, tôi trở về nhân gian, tôi không thể ngồi yên nhìn vòng tuần hoàn bi kịch như tôi tiếp tục xảy ra, thờ ơ lạnh nhạt nhìn tiểu thư Ajuu tiếp tục chịu khổ."



—— Đã từng, có một nữ tội phạm có dị năng lực, khi bị chính phủ bắt, người của bọn họ dò hỏi thẩm vấn: Các người là não bộ của đất | nước, có biết là ở đất nước này, từng có hay không, ở cái này quốc gia, từng có một kỹ | nữ tên là Naharu không? Cô ta là một người mẹ đơn thân, có hai đứa con gái đáng yêu rất hiểu chuyện."

"Người đứng đầu đất | nước dò hỏi cô ta: Cô có quan hệ gì với cô ta?"

"Cô ta nói: Hai chúng tôi không có quan hệ, nhưng, hai chúng tôi cũng rõ ràng không có quan hệ, nửa đời trước của nhân sinh lại giống như thế, chẳng lẽ đối với một đất | nước mà nói, không phải là vớ vẩn sao?"



Shuuji nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà gật gật đầu. Cậu ta vẫn chưa làm gì nhiều, chỉ hỏi nói:

"Lúc trước Shinako, có từng nghĩ ra khẩu hiệu cho sự nghiệp của mình chưa?"

Shinako khó hiểu, lắc đầu với Shuuji.

Đứa trẻ nho nhỏ, có cùng đôi mắt trong veo như của Aji nhìn cô ta, giống như đã thấy được tương lai thật lâu thật lâu. Cậu ta ngẩng đầu, nói như kể lại:

"Vậy thì, Shinako, dùng 'Kobayashi' làm tên của nó đi."

Đó là cảnh Kobayashi Shinako của tương lai, thường thường nhớ đến.



—— tbc 



《 Sách của Shuuji — cuốn Ngôi Nhà Lý Tưởng — một 》.






Lời của tác giả:

Shuuji chính là Shuuji, việc con của Shinako tên là Aji chỉ là trùng hợp (đương nhiên cũng có nguyên nhân khác). Nhưng trong mắt của Shuuji, trong hoàn cảnh cậu ta rất khó gặp được Ajuu, Shinako thực sự giống như người mẹ khác vậy.

Đối với Shuuji mà nói, chính nghĩa cùng tà ác không khác nhau. Cậu ta muốn trợ giúp Shinako, phần lớn chỉ là vì không muốn mất cô ta (ở đây tag người nào đó).

Họ của Shinako (Kobayashi), cùng dị năng lực của cô ta, đều có ẩn dụ. Là một văn hào của lịch sử văn học Nhật Bản mở không ra nhưng tuyệt đối sẽ không là văn hào xuất hiện trong nguyên tác. Đương nhiên "cậu ta" đã xuất hiện trong văn bản. Toàn bộ văn chương có thể nói là một phép ẩn dụ cho ba lần Dazai với trải nghiệm nào đó trong 《 Nhân Gian Thất Cách 》.

Trải chăn xong rồi, lúc sau chính là thời gian Dazai Sue Sue Sue tuổi nhỏ!










————

Hự, tui đã cố gắng hết sức, đau lưng mỏi cổ chân tay tê mỏi, sai để sửa sau. (((((=

Bai bai các bạn, hẹn gặp lại trong chương sauuuuu.


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro