Chương 3
Tóm tắt: "Mọi người vây xem thời thơ ấu của Dazai Osamu." (?)
Thời trước, dị năng lực có mối nhân duyên với Dazai Osamu đến Yokohama, tạo ra một vụ mất tích quy mô lớn ở Yokohama. Vì điều tra nguyên nhân của sự kiện lần này, Trụ sở Thám Tử Vũ Trang cùng Port Mafia bị dị năng lực ảnh hưởng, đi đến một nơi bí ẩn...
Bởi vì tuần sau là giữa mùa, hai hợp thành một, thời gian xuất bản sớm, bình luận là động lực để viết!
Dưới ↓
"Shinako là hầu gái chuyên hầu hạ cho tiểu thư Ajuu.
Tuy rằng cô ta là người hầu, lại bởi vì không muốn trốn thoát khỏi cuộc sống lười nhác, mà đặc biệt không giống người hầu.
Cô ta an an tĩnh tĩnh mà chăm sóc tiểu thư Ajuu, và cùng tiểu thư trở thành người vô hình trong những lời đàm tiếu trong ngôi nhà này.
Chuyện xưa nói đến đây thôi, có lẽ là kết thúc có hậu của hai người con gái sống nương tựa lẫn nhau.
Nhưng sự thật không phải như thế.
—— Shinako, giết Ajuu."
— Thư tự bạch của một ai đó.
Sau khi Sayoko đưa Shuuji đi học, một lúc lâu sau, người của Thám Tử Vũ Trang cùng Port Mafia vẫn còn đang trong trạng thái nghẹn họng nhìn trân trân, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
"Thật quá đáng." Thật lâu sau, Nakajima Atsushi lẩm bẩm nói. Cậu chịu sự "toxic" của viện trưởng trại trẻ mồ côi rất nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ cảm giác có bao nhiêu tuyệt vọng khi bị ngôn ngữ lạnh lùng sắc bén bủa vây quanh người nhưng lại không thể thoát khỏi.
"Anh Dazai cũng không phải là người dễ bị ảnh hưởng bởi loại lời nói này!" Akutagawa kiên quyết nói, duy độc với cái này cậu cực kỳ tin tưởng.
Ngày xưa tay | Mafia nhọc lòng thầy, đương nhiên cũng náo loạn dư luận, tung tin đồn, đùa bỡn những kẻ chuyên viên giao dịch chứng khoán tầm thường lắm lời kia trong tay.
"Những kẻ đó, đối với anh Dazai mà nói, không đáng nhắc tới."
Nhưng nếu là Shuuji khi còn nhỏ?
Đôi khi anh hùng có thể vượt qua thử thách tàn khốc nhất, lại rơi vào sự đàm tiếu của ba năm đám người.
—— Nhưng đối với Shuuji mà nói, cũng không phải như thế.
Cậu bé nhìn quá rõ đặc điểm của những kẻ tầm thường, cũng chính vì vậy, mới cảm thấy vớ vẩn, cảm thấy thương xót hơn.
"Tiểu thư Sayoko, khi đến đây làm việc, sống ở một khu dân nghèo bên cạnh thành phố.
Cha là công nhân, trong một lần lao động bị tai nạn mà mất chân trái; mẹ ngược lại không giống người khác, cả ngày lẫn đêm vất vả làm việc.
Cô ta dựa vào giáo dục bắt buộc, bị đưa vào một trường trung học địa phương.
Lúc ấy cô ta là một cô gái bình bình thường thường, trang điểm quá mức sớm, đang trong giờ học ném máy bay giấy chơi, lật xem tạp chí thời trang, cùng các bạn học nữ thảo luận cách câu kẻ có tiền như thế nào, đổi lấy tiền tiêu vặt, đi mua những món hàng xa xỉ này kia, thảo luận tốt nghiệp phải gả cho người như thế nào.
Cha mẹ tầm thường, gia đình dị dạng, trường học không đủ tiêu chuẩn, không có một chỗ bỗi dưỡng cho cô ta nên người.
Cô ta muốn chạy trốn thoát khỏi gia đình này, thoát ly hoàn cảnh này, nhưng nền giáo dục mà cô ta tiếp xúc từ nhỏ lại khiến cho cô ta có phương pháp lựa chọn như vậy.
Tôi chân thành hy vọng cô ta có thể thành công.
Nếu cô ta thành công, có lẽ là có thể chứng minh cho tôi thấy, trên thế gian này có thứ đáng giá để theo đuổi, mà không phải là một vòng lại một vòng tuần hoàn bi ai.
'Đây là lần muốn yêu cuối cùng của tôi đối với con người.'
Mặc dù tôi rất sợ con người, nhưng lại không thể từ bỏ hy vọng với con người.
Cho nên, mặt ngoài tôi không ngừng mạnh mẽ giả bộ làm khuôn mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại liều sống liều chết mà phục vụ con người, trong hoàn cảnh nguy hiểm mà phục vụ, mồ hôi ướt đẫm mà phục vụ.'
Đây là vào lúc ấy, tôi có thể làm, tất cả mọi thứ."
Edogawa Ranpo bỗng nhiên nhíu mày: "Vừa rồi mọi người, có nghe được gì không?"
Những người khác đều lắc lắc đầu. Bỗng nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Thật lâu sau, Ranpo bỗng nhiên thở dài: "Quên đi, giống như cũng không có tác dụng đặc biệt lớn gì."
Hắn trộm nghĩ, thôi, coi như là bí mật chỉ có thám tử lừng danh cùng Dazai hai người biết, không phải ai cũng có thể nói ra bí mật này cả.
Ngoài thực tế, Shuuji đã kết thúc bài giảng, đang dưới sự dẫn dắt của hầu gái Sayoko, đến thăm tiểu thư Ajuu trên lầu.
—— Nghe nói tiểu thư Ajuu đã điên mất rồi, suy sụp mất rồi.
Cậu bé đi đến trước cửa, lại không đi vào, chỉ là lẳng lặng chờ trước cửa, phảng phất chỉ là đang chờ đợi việc gì kết thúc.
"Đến tột cùng là cậu ta đang làm gì?" Có người hỏi như vậy. Không chờ người khác trả lời, mọi người liền chợt thấy một trận trời đất quay cuồng, thời điểm đợi ổn định lại, lại phát hiện chính mình đang ở đầu kia của cửa phòng.
Thời gian cùng không gian của nơi này không sao cả thời, chỉ là từ một đoạn ngắn của chuyện xưa tạo thàn một đám lốc xoáy.
Không biết là ai tiến lên một bước, lốc xoáy lần thứ hai biến ảo, cuối cùng lại tạo thành một cảnh tượng.
—— Đó là một phụ nữ trẻ với gương mặt đầy vết thương, đang cầm một đoạn dây thừng đã xong nút thắt, đang chuẩn bị treo nó trên xà nhà.
Nakajima Atsushi không khỏi nói ra tiếng: "Tự tử?"
Bọn họ nhìn khuôn mặt chồng chất vết sẹo của người phụ nữ trẻ kia, phát hiện trên mặt cô ta, cư nhiên treo ý cười thỏa mãn. So với những vết sẹo đó của cô ta, nụ cười có vẻ đặc biệt âm u đáng sợ, làm người da đầu tê dại.
—— Nhưng cuối cùng cô ta cũng không thể chết được.
Bất quá trong chốc lát, cửa phòng bỗng nhiên bị phá mở mạnh mẽ, dáng người nhỏ gầy của Riko, bỗng nhiên sức lực bạo phát kinh người, bổ nhào vào người cô cùng chiếc ghế làm cả ba chỏng trơ trên mặt đất.
Riko kinh sợ mặt đất trong mắt đều vặn vẹo, cả khuôn mặt cô ta nhíu lại, nước mắt cùng nước mũi chảy ra tèm lem: "Phu nhân! Xin người! Sống! Sống luôn là điều tốt đối với tất cả mọi người!"
Cô ta dùng sức túm quần áo Ajuu, hơi dùng sức dập đầu xuống mặt đất: "Nếu phu nhân chết, tôi sẽ bị đuổi đi lập tức! Cha tôi mới mất việc, còn mẹ thì làm việc lặt vặt, cả nhà chúng tôi sống đều dựa vào một chút tiền ít ỏi này!"
—— Đó là Nhật Bản năm năm sau chiến tranh, những người tìm việc, không có việc làm; những kẻ kiếm ăn, không có lương thực; nhà xưởng cât giảm nhân sự, giá cả lên cao, tiếng kêu than dậy trời đất, dân chúng lầm than.
Nhưng Ajuu xưa nay im lặng nhát gan, chỉ lạnh lùng dán mắt lên người cô ta, gắn từng chữ một hỏi: "Nhưng, cô nói cái này, liên quan gì đến tôi!"
Cô bỗng nhiên phát điên, hung tợn mà hô: "Cô nói cái này, liên quan gì đến tôi!"
Riko bị khí thế của cô tác động đến nói không ra lời.
Đúng rồi, cô ta cũng từng thấy bóng dáng một tia tuyệt vọng dày đặc từ bên trong vị này phu nhân bình thường này.
Cô ta có tư cách gì yêu cầu chủ nhân đi chú ý đến những kẻ hầu đây?
—— Con người chung quy đều ích kỷ. Dù biết rõ sẽ làm tổn thương người khác, nhưng vì bản thân, bọn họ cũng sẽ không chút do dự làm như vậy.
Bạn bè thân thích còn tính kế lẫn nhau, huống chi là chủ tớ?
Nhưng Ajuu bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười:"Tôi đúng là kẻ yếu đuối nhát gan... Đúng rồi, không làm phiền người khác, tự tử thuần khiết, mới là nguyên tắc của tôi..."
Cô càng cười càng lớn tiếng, cười đến cả người run rẩy, tóc rối tung, điên cuồng như quỷ nữ: "Phải phải! Tôi điên rồi! Tôi là kẻ bất lực! Là kẻ nhát gan! Tôi không dám chết! Không dám chết!"
Cô vừa cười vừa khóc, giọng nói sắc nhọn, dần dần giống như tru lên, không giống ngôn ngữ loài người.
Riko bị dọa đến nỗi vắt giò lên cổ mà chạy.
Qua hồi lâu, hồi lâu, giọng của cô mới dần dần nhỏ lại, nhỏ lại, cuối cùng trở nên im lặng.
Riko rất giống như chạy thoát sau thảm họa mà đứng dậy, nơm nớp lo sợ mà tiếp cận phu nhân điều tra xem xét một phen, biết cô chỉ kêu đến nỗi mệt mỏi, mới như được đại xá mà chạy từ trong phòng ra, cùng hầu gái khác bàn tán trên gác mái phu nhân điên mất rồi.
Đến tận đây, hình ảnh kết thúc.
Chỉ là ai cũng không nói chuyện.
Bọn họ bỗng nhiên nghĩ đến, một thân Dazai Osamu, cũng thường xuyên treo bên miệng câu: "không làm phiền người khác, tự tử thuần khiết."
Mà anh ta từ đầu đến cuối, mặc dù không ngừng không ngừng gây chuyện, lại đồng thời, không có thật sự tổn thương tổn tới những người khác.
Phu nhân Ajuu tràn ngập tuyệt vọng đối với thế giới, sẽ bận tâm đến hậu quả về cái chết của cô đối với nhóm hầu gái, mà không thể không lựa chọn cách sống tạm trong thống khổ.
—— Vậy thì, còn người kia?
Nhưng, ở thế giới này, hình ảnh đang quay cuồng như cũ, sau đó dừng lại ở thế giới nhà Tsushima.
Bọn họ nhìn thấy Shuuji được hầu gái mời vào, lúc này Ajuu đã ngủ, Shuuji cũng không có ý định rời đi. Cậu ta ngồi xuống ngay tại chỗ, mở cuốn sách trên tay.
—— Hình thức của cuốn sách đó, thế nhưng lại giống hệt với cuốn sách mà Dazai Osamu lấy được ở Yokohama
Cuốn sách kia bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt. Sau khi ánh sáng biến mất, từng màn hình ảnh lại một lần xuất hiện trước mặt bọn họ:
Kia hẳn là, quá khứ của tiểu thư Ajuu.
Điên khùng tuyệt vọng như Ajuu, cũng đã từng là một nữ sinh mặc đồng phục, đầy những mộng tưởng viển vông về tương lai. Khi đó, cô nuôi chí phải trở thành nữ phản biện đầu tiên của Nhật Bản, thậm chí còn bỏ nhà, tự lập mưu sinh, lại thất bại thảm hại, cuối cùng bị cục cảnh sát cưỡng chế trở về gia đình nơi cô sinh ra.
Cô thành nỗi sỉ nhục của gia tộc. Nhưng với gia thế nhà cô như thế, luôn không thiếu người muốn nịnh bợ cha mẹ cô, không để bụng thanh danh ác liệt của cô, lần lượt kiên trì đòi cưới.
Anh trai cô, cha cô, như là trút được gánh nặng, nắm tay vị Tsushima kia, mặt mày hồng hào, ra vẻ trịnh trọng: "Tinh thần của Ajuu... Có chút vấn đề, anh cũng không ghét bỏ, vậy thì cả đời con bé, chúng ta cũng có thể phó thác cho anh."
Ông Tsushima thoả thuê mãn nguyện, đại khái còn đắm chìm trong sự hưng phấn với việc sắp thăng chức, không quan tâm đến những chi tiết nhỏ này: "Nhận được sự phó thác của anh trai, và cả bố, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Vì thế, Ajuu bị nhốt lại tuyệt thực, bị cưỡng chế mặc lễ phục, ép lên xe cưới, sau đó bị đưa đến một căn gác mái nhỏ nhà Tsushima.
Sống ở đó được mười mấy năm.
Tất cả mọi người nói, sống trên gác mái, là một kẻ điên.
Bác sĩ tư nhân đến khám mỗi tuần, nhìn cô, mặt đầy thương hại bất đắc dĩ: "Phu nhân cảm thấy bản thân không bệnh, nhưng đó là vì, bệnh của phu nhân đã cực kỳ nghiêm trọng."
Quản gia đặc biệt tới dọn đống mảnh nhỏ đầy đất, ôn tồn an ủi nói: "Xin phu nhân hãy dưỡng bệnh tốt, một ngày nào đó phu nhân sẽ khỏe lại."
Công tử Naoji, đầy mặt ưu sầu mà nhìn cô, như là trời sinh cô phạm sai lầm: "Em quả nhiên là bị bệnh.... Nếu không, làm sao em có thể xuất hiện ảo giác như vậy, cho rằng tôi sẽ nghĩ như vậy?"
Nhóm hầu gái bị cô đuổi ra tới ngoài cửa, tụm ba tụm năm, dùng giọng nói cho là sẽ không bị cô nghe được, sột sột soạt soạt, rì rầm mà nói: "Vị phu nhân trên gác mái kia, cũng thật sự là một kẻ điên..."
Cô lắc đầu, cuồng loạn mà hô: "Tôi không điên! Tôi không điên!!!"
Cô kêu đến khàn cả giọng, rốt cuộc kinh động lão gia Tsushima. Ông ta nghe tin, nghĩ đến con đường làm quan vẫn còn cần dựa vào gia đình vợ dìu dắt, ngay lúc này, trăm triệu không thể để phu nhân nhà ông ta thành công tìm chết.
Cho nên ông ta vội vàng thuê mấy cô hầu gái, lại chi ra số tiền lớn thuê bác sĩ có thành tích lớn về bệnh tâm thần, đặt toàn bộ trên mặt đất gác mái.
Ông ta cũng nói: "Bà xã, xin em hãy dưỡng bệnh thật thật tốt, đừng gây thêm rắc rối nữa."
Nói xong những lời này, ông ta liền đi thẳng xuống lầu, không muốn nói thêm một lời nào với kẻ điên.
Gác mái của Ajuu bị nhóm người hầu canh chừng đến nỗi kín không kẽ hở.
Bác sĩ khám bệnh từ một tuần một lần tăng lên ba ngày một lần.
Chưa ai đặt chân vào căn gác mái này ngoại trừ người hầu của bác sĩ.
—— Chỉ có Shuuji là ngoại lệ.
Cậu ta là một đứa trẻ bốn năm tuổi.
Tuy rằng là thiếu gia, nhưng cậu ta cũng không có nét đặc trưng của người được sinh ở nhà cao cửa rộng, thối nát xa hoa gây sự ngang ngược.
So với hiếu kính thầy, học tập lễ nghi, cậu ta càng nguyện ý rơi lệ vì hoa rơi, hát vì ngôi sao, đau buồn vì chim tước, kêu oan vì phụ nữ, làm một ít chuyện ngây thơ hoang đường đến buồn cười.
Cậu ta sẽ ở dưới cây hoa đào giữa sân cả ngày, chỉ để hái một túi hoa đào hồng hồng phấn phấn, đưa đến trên gác mái, ngọt ngào mà cười nói: "Tiểu thư Ajuu, tặng người."
Những bông hoa tươi đẹp được ghim vào vạt áo trước của người phụ nữ, khuôn mặt ảm đạm của cô tức khắc trở nên tươi sáng.
—— Trước Shuuji, chưa từng có ai gửi hoa cho cô cả. Cũng không có ai, thật sự thực lòng khen cô đẹp.
Mặc dù sau ngày hôm đó, Shuuji bởi vì một ngày hoạt động mà bị cảm lạnh, nằm trên giường bệnh ba ngày.
Sau khi khỏi bệnh, Ajuu bắt đầu để Shuuji thỉnh thoảng đến nơi này của cô đọc sách.
—— Kỳ thật cô là một nhà văn xuất ưu tú, tác phẩm thời trung học, liền có sức mạnh khiến người ta da đầu tê dại, cơ bắp run rẩy. Có thể nói cô là người ham đọc sách, ẩn cư mười mấy năm, hầu hết thời gian cũng dành cho việc đọc sách.
Chữ viết của Shuuji, dần dần bắt đầu có phomg cách của cô.
Vào những thời khắc rất ngẫu nhiên rất bất ngờ, cô sẽ ôm lấy cơ thể gầy yếu của Shuuji, nói bằng giọng ngái ngủ: "Không sao đâu, thật tốt khi con là con trai..."
"Con trai, bao giờ cũng có quyền vui sướng trong mộng hơn con gái."
—— Nhưng, không lâu sau, liền tỉnh mộng.
Rơi lệ vì hoa, ca hát vì ngôi sao, Shuujii tặng hoa đào cho tiểu thư Ajuu làm quà ấy, với tư cách là con trai út trong gia đình, tham dự vào các bữa tiệc của gia đình.
Ngày đầu tiên, cậu ta liền khổ sở ghê tởm, thậm chí là có lúc lén lút phun ra.
"Tại sao người ta một ngày ba bữa? Mọi người đều sẽ dùng vẻ mặt nghiêm trang mà dùng bữa, đây dường như đã thành một loại nghi thức. Một nhà già trẻ, một ngày ba bữa, quây quần trong căn phòng âm u trong thời gian quy định, ngay ngắn trật tự mà ngồi song song, dù có muốn ăn hay không, cũng phải nhấm nuốt không nói một lời, đồng thời vùi mình cúi đầu, giống như đang cầu nguyện với thần linh ngự trong nhà vậy."
Cậu ta mở to đôi mắt trong veo, thương tâm hỏi Ajuu.
Ajuu bỗng nhiên, không trả lời được.
Thói đời của mọi người, yêu cầu một người trẻ tuổi đủ tư cách, ưu tú, phải nhanh chóng học được cách tuân thủ các quy củ, kiềm chế tâm trí, học được cách quan sát vị trí của bản thân ở trên đời, chấp nhận gánh nặng do người lớn gây ra, cũng áp dụng tương tự trên người những người trẻ tuổi.
Mà mọi người, đều coi đó là điều hiển nhiên.
"Đây không phải là chuyện đương nhiên sao?" Bọn họ lần lượt nói: "Tên ngu ngốc từ đâu ra mà hỏi một câu vì sao vậy?"
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Giọng nói của kẻ xướng người hoạ, thế mà lại bao phủ toàn bộ thế giới.
Shuuji còn muốn hỏi vì gì đó, đối mặt với tiếng gầm to lớn này, khiếp đảm, im lặng.
Cậu ta chỉ có thể run rẩy, cưỡng ép chính mình, đưa từng miếng ăn vào miệng.
Phảng phất toàn bộ cơ thể, đều bị buộc phải cải tổ lại.
Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ cũng chưa bao giờ tính toán buông tha cậu ta.
"Ở đâu sẽ có người, ăn cơm như chịu hình, dự tiệc như đám tang người thân?"
"Ở đâu sẽ có người, xem hoa tươi rơi lệ, thấy kẻ điên ngây ngô cười?"
Có một người, lặng lẽ nói thầm: "Chẳng lẽ cậu ta, cũng điên rồi?"
Những lời này đúng như cục đá rơi vào mặt nước, khơi dậy từng đợt âm thanh phụ họa như có như không: "Đúng đúng đúng, chẳng lẽ cậu ta, cũng điên rồi?"
"Mẹ điên nuôi ra đứa con điên chậc chậc chậc..."
"Lão gia nhà cậu ta, đúng thật là tạo nghiệt...
"Ngẫm lại, hai kẻ điên, vừa vặn ở cùng một chỗ, thật là ý trời."
Những lời nói ngày xưa chỉ trích Ajuu, hiện giờ lại đâm vào người của thế hệ sau. Không có một tia thay đổi.
Đã từng rơi lệ vì hoa, ca hát vì ngôi sao, người mẹ tràn ngập mộng ảo cuồng tưởng đối với tương lai, muốn chống lại thế tục nặng nề này, cuối cùng thất bại thảm hại, điên khùng sống tạm.
Cô cũng dạy con trai của mình, rơi lệ vì hoa, ca hát vì ngôi sao, dạy cậu bé làm người có tinh thần sáng tác thơ văn, dạy cậu bé, đừng thông đồng làm bậy cùng thế tục.
—— Thế nhưng đây cũng là một sự tuần hoàn bi ai sao?
Đêm khuya, cô điên điên khùng khùng, giống như âm hồn, quanh quẩn trong phòng sau một lúc lâu, bỗng nhiên nhìn thấy, trăng hôm nay, thế nhưng lại tốt hơn so với ngày thường.
Cô bỗng nhiên, hiểu ra.
Ánh trăng ba mươi năm trước đã sớm lặn, người cũng đã chết ba mươi năm trước, nhưng chuyện xưa của ba mươi năm trước còn chưa xong—— không xong được.
Dưới ánh trăng, cô thả người nhảy, nhảy vào vòng tuần hoàn được vô số ánh trăng hình thành.
"Rầm——"
—— Shuuji khép sách lại. Đối diện Ajuu, vẫn như cũ đang ngủ, cho thấy đang mơ một giấc mơ đẹp.
Cậu ta không ngoài ý muốn mà phát hiện, trong phòng có thêm một người.
Đó là hầu gái Shinako đến để giúp đỡ. Chính cô ta đang cầm một bản sao, ánh sáng trong tay chuyển động.
Cậu ta biết, cô ta là người có dị năng lực.
《 Sách của Shuuji - Sách Người Đàn Bà Điên — xong 》
Họ tên: Kobayashi ( ? ) Shinako.
Dị năng lực: "Thay đổi thời đại."
Nó có thể nhập tinh thần của con người vào thế giới sách vở, cũng chuyển dời những thương tổn mà con người chịu ở trong sách đến hiện thực. Nói ngắn gọn, tương tự dị năng làm người khác xuyên sách.
Bât đầu từ hồi ức của Ajuu trong bài này, tinh thần của Ajuu, cũng đã tiến vào trong tiểu truyện mà Shuuji viết cho cô.
Giới thiệu chương sau:
"Shinako này là chủ mưu của vụ mất tích."
"Cuốn văn chương kia, tôi cũng không định cho bất cứ ai xem cả."
"Ajuu, cầu mong cô ở trong mộng, có thể được giải thoát."
"Thật xin lỗi, Aji, thật xin lỗi..."
Xin hãy theo dõi
Và, xin hãy bình luận!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro