
Chương 61: Ngả bài
Edit: huyentrangpcy
Bất cứ người nào có chút đầu óc đều biết rằng kế hoạch đã bại lộ.
Dương Tử Duyệt đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn đi theo bọn người Oánh Oánh, cuối cùng ghế lái cũng bị một cái tên đàn ông mặc đồ màu đen chiếm lấy, tài xế bị cưỡng chế kéo đến ngồi trên ghế phụ, toàn bộ xe cửa số xe bị khóa trái lại. Dương Tử Duyệt biết mình hết đường chạy nên đành phải làm bộ "nhiệt tình" kéo tay Oánh Oánh đi đến phòng nghỉ của Lạc Trăn.
Trong đoạn đường đến phòng nghỉ này, Dương Tử Duyệt vẫn luôn tìm cơ hội cầu cứu, ai biết người ở phim trường sớm đã rời đi hết không còn bóng dáng của ai nữa, đừng nói đến người, ngay cả quỷ cũng không nhìn thấy.
Trên đường đi, cô ta vẫn luôn không ngừng tự an ủi mình ở trong lòng, chắc chắn Lạc Trăn không dám làm gì mình đâu, sau lưng cô ta chính là chủ tịch tập đoàn Hồng Nghiệp mà! Nếu Lạc Trăn thật sự dám bắt nạt cô ta thì tòa núi lớn của tập đoàn Hồng Nghiệp hoàn toàn có thể phá hủy con đường phát triển trong giới giải trí của cô!
Sau khi xây dựng tâm lý xong, Dương Tử Duyệt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng mà lúc vừa mới vào cửa, nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ mặc vest đen, đeo kính râm đen đứng thành hàng trong trong phòng thì cái gì mà tập đoàn Hồng Nghiệp cái gì là chủ tịch đã sớm bị vứt lên đến trên chín tầng mây, hiện tại cô ta chỉ cảm thấy chân đều mềm nhũn ra.
Lạc Trăn nói rằng hiệu quả khi lên sân khấu như thế này là rất tuyệt, nhưng Lâm Ca lại cảm thấy không hài lòng.
Lúc trước Lạc Trăn chỉ để anh ta gọi mấy người anh em tới hỗ trợ nhưng bây giờ ngoại trừ một tên đang chụp lén và hai người canh giữ trong xe bảo mẫu của Dương Tử Duyệt thì đám người còn lại đều bị anh ta gọi tới đây.
Trước đó không nghĩ tới ông chủ yêu cầu hỗ trợ nên chỉ tùy tiện gọi tới mấy người, Lâm Ca cảm thấy, mấy người này vẫn còn không đủ đâu!
Lúc này Lạc Trăn đang lười biếng dựa người trên sô pha, trong tay cầm một chiếc cốc nhiệt vẫn còn tản ra mùi bưởi thơm nhẹ. Hai bên trái phải lần lượt là hai người đàn ông to lớn cao ít nhất cũng 1 mét 8, nhìn sống động như đại lão xã hội đen.
Nhìn thấy Dương Tử Duyệt bước vào, Lạc Trăn trực tiếp ném một chiếc thẻ nhớ xuống chân cô ta, trên mặt còn mang theo vẻ mỉm cười: "Cô gái nhỏ à, có phải cô đã xem quá phim truyền hình rồi không? Cốt truyện não tàn như vậy mà cũng nghĩ ra à?"
Dương Tử Duyệt nghĩ rằng cứ cho là Lạc Trăn phát hiện chuyện chụp lén này thì nhiều nhất cũng chỉ là đi tìm cô ta rồi hai người giằng co một lúc, hoặc là cảnh cáo vài câu vô hại. Nào có nghĩ đến sẽ là tình huống như thế này, cô ta cố gắng mạnh mẽ ép bản thân trấn định lại, căn bản không dám nhìn thẻ nhớ dưới chân mình, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lạc Trăn, lạnh giọng mở miệng nhằm đánh đòn phủ đầu: "Lạc Trăn, sao cô lại tìm tôi chứ? Không có việc gì chuyện quan trọng thì tôi đi trước đây."
Nói xong cũng không đợi Lạc Trăn trả lời, cô ta đã nhanh chóng xoay người chuẩn bị mở cửa phòng ra, ai biết người đàn ông vừa rồi "đưa" mình tới đây lại dùng vẻ mặt vô biểu tình đứng chắn trước mặt, một người che kín cả cửa. Dương Tử Duyệt sợ tới mức không nhịn được mà lùi lại phía sau một bước.
Oánh Oánh thấy thế thì cười lạnh: "Nhìn bộ dạng bây giờ của cô đi, còn diễn trò giả vờ đáng thương nữa. Sao lúc tìm người chụp lén chị Trăn của chúng tôi lại không lúng túng chút nào chứ?"
"Diễn trò? Chụp lén?" Dương Tử Duyệt hung hăng trừng mắt liếc Oánh Oánh một cái, vịt chết vẫn cứng mỏ cãi lại: "Mấy người bị bệnh hoang tưởng à? Mấy người có chứng cứ chứng minh do tôi chụp lén không?"
"Đương nhiên......" Oánh Oánh đang muốn nói đương nhiên là có, nhưng bỗng nhiên phản ứng lại, người chụp lén kia cũng không đáng tin. Cho dù hắn ta nói là do Dương Tử Duyệt ra lệnh thì chỉ cần hơi thay đổi một chút là có thể khiến rất nhiều người cho rằng đối phương là bị cưỡng ép nói như thế.
Oánh Oánh nghẹn lời, Lạc Trăn nói tiếp lời của cô ấy: "Đương nhiên không có."
Vẻ mặt của Dương Tử Duyệt bỗng nhiên thả lỏng một chút, còn không chờ cô ta hoàn toàn thả lỏng lại thì đã nghe Lạc Trăn lấy ngữ khí không chút đế ý nói: "Nhưng mà bọn tôi có camera, có bản gốc nha! Tôi đoán là, chỉ cần phát tán nội dung trong chiếc thẻ nhớ dưới chân cô ra ngoài thì nhất định sẽ bùng nổ tin tức đấy, kiểu như 'Tại sao người mới như diễn viên họ Dương chỉ cần một giây đã thay đổi hoặc là 'Chấn động! Nữ diễn viên họ Dương họ lại có kiểu diễn xuất như thế này'...... Cô xem, tôi còn tận tâm nghĩ tiêu đề cho cô rồi."
Sắc mặt Dương Tử Duyệt tái xanh, sau đó giống nhớ tới cái gì, động tác nhanh chóng khom lưng nhặt chiếc thẻ nhớ lên, còn không đợi cô ta động thủ, Lạc Trăn lại nói: "Cô cứ bẻ đi, thoải mái bẻ gãy, chỗ tôi vẫn còn rất nhiều bản sao."
Dương Tử Duyệt bỗng nhiên dừng tay, sự phẫn nộ và ghen ghét giờ phút này đã tràn ngập trong mắt. Cô ta nghiến răng nghiến lợi hận không thể lập tức nghiền nát Lạc Trăn: "Lạc Trăn, rốt cuộc thì cô muốn như thế nào!"
"Tôi muốn như thế nào sao?" Lạc Trăn quả thực bị cô ta làm cho tức giận đến mức bật cười: "Cô hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, tôi cũng mặc kệ. Nhưng cô càng được nước lấn tới, diễn trò trước mặt tôi rồi tìm người chụp lén nhằm hắt nước bẩn vào người tôi, vậy mà bây giờ còn có mặt mũi tới hỏi tôi muốn thế nào à?"
Nhìn đối phương nắm chặt nắm đấm nhìn chằm chằm mình, dáng vẻ hận không thể giết mình rồi lại không thể làm gì được cô, Lạc Trăn cười càng thêm vui vẻ: "Tôi rất thích dáng vẻ rất căm ghét nhưng lại không thể làm gì tôi như thế này."
"Tôi chính là căm ghét cô đấy!" Dương Tử Duyệt đột nhiên hét to ra tiếng, rồi sau đó lại sợ hãi nhóm người đứng ở bên cạnh Lạc Trăn. Nếu không có những người này đứng đây bảo vệ cô thì Lạc Trăn tuyệt đối tin rằng cô ta sẽ còn xông tới cho mình mấy cái tát.
"Cô thì có cái gì chứ! Cũng không phải chỉ có một khuôn mặt thôi sao! Không biết là đã bị bao nhiêu đàn ông ngủ qua rồi, vậy mà còn thích tỏ vẻ trong sáng làm gì? Cô cho rằng cô gả được chồng tốt thì ghê gớm lắm à? Nói không chừng bây giờ chồng của cô còn đang ôm ấp một người phụ nữ rồi anh anh em em ở đâu kìa, cô còn ở đó đắc ý cái gì!"
Nhìn một vòng xung quanh, Dương Tử Duyệt giống như quyết định bất chấp tất cả, lời nói càng thêm không khách khí: "Tôi thật sự rất ghê tởm dáng vẻ bây giờ của cô! Nói cho cùng thì cô có khác gì tôi đâu chứ? Đều là dựa vào đàn ông cả nhưng tại sao lại có nhiều người thích cô như vậy! Dựa vào cái gì mà cô có thể vênh mặt lên hất hàm sai khiến còn tỏ vẻ cao cao tại thượng trước mặt tôi! Lạc Trăn cô là cái quái gì chứ!"
Lạc Trăn lạnh lùng liếc nhìn cô ta không nói lời nào.
Dương Tử Duyệt càng nói càng kích động: "Tôi kém cô ở chỗ nào à! Vì sao tôi đã dùng hết toàn lực cũng đuổi kịp cô! Tôi phải bồi những con lợn tai to mặt lớn kia uống rượu rồi lên giường cũng không đổi được một cơ hội tốt mà cô không cần làm bất cứ thứ gì cũng có thể đạt được những thứ tôi tha thiết ước mơ! Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì hả?"
"Có nhiều người thích cô như vậy, cho dù cô chỉ có một khuôn mặt bọn họ cũng sẽ chỉ khen ngợi cô, mà tôi thì không chiếm được thứ gì!"
"Ông trời vì sao lại bất công như thế hả!"
Nói xong lời cuối cùng, cô ta nằm liệt dưới đất rồi khóc rống lên.
Lạc Trăn nhìn cô ta một cái, trong mắt không có nửa tia đồng cảm.
Loại người bản thân không như ý thì nhất định phải khiến cho người khác cũng gặp xui xẻo như thế này thì cô không dậy được chút thương cảm nào.
"Ghi lại hết rồi chứ?" Lạc Trăn quay đầu nhìn Lâm Ca, anh ta móc từ trong ngực móc ra một chiếc bút ghi âm, nhìn thoáng qua rồi gật đầu.
Dương Tử Duyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Cô làm cái gì thế!"
Lạc Trăn cười tủm tỉm trả lời: "Đương nhiên là học tập cô nha! Nhưng mà tôi không lợi hại được như cô đâu, chỉ ghi âm chứ không ghi hình."
Sau khi ra hiệu cho Lâm Ca tắt bút ghi âm, Lạc Trăn tiếp tục cười nói: "Nhìn cô khóc lóc thảm thiết như vậy, tôi sẽ đại ân đại đức trả lời mấy câu hỏi của rồi của cô một chút. Thực ra thì cũng không có lý do rõ ràng nào cả, tôi chính là lớn lên rất xinh đẹp, tôi không cần động tay việc gì vì chồng yêu nhà tôi sẽ chủ động giúp tôi xử lý tốt, ví dụ như cô có tin hay không, chỉ cần tôi gọi điện thoại thì bất kể là hiện tại anh ấy đang ôm mỹ nhân nào thì cũng có thể khiến cô vĩnh viễn không thể bước chân vào giới giải trí này nữa."
"Ai da chị Trăn à, chị đừng có nói nữa, còn khoe chồng nữa người ta muốn giết người luôn đấy!" Oánh Oánh cũng phối hợp diễn trò với cô.
"À à!" Lạc Trăn làm bộ bất tri bất giác nhớ tới, cũng tỏ vẻ có lỗi: "Vậy không khoe ông xã nữa, hay là khoe khoang bản thân đi, đúng rồi, cô có biết ba của tôi là ai không? Cô có biết mẹ của tôi là ai không? Cô có biết anh trai của tôi là ai không?"
<Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad huyentrangpcy.>
Rõ ràng nhận thấy được biểu tình của Dương Tử Duyệt liên tục thay đổi, Lạc Trăn tiếp tục tung bom ra: "Cô đã đi theo ông chủ tập đoàn Hồng Nghiệp cũng lâu rồi, như vậy có lẽ trong tay cũng có không ít tài nguyên nhỉ, sao không đi điều tra kỹ gia thế bối cảnh của tôi mà dám đến trêu chọc tôi rồi?"
Vừa dứt lời, Lạc Trăn lại làm ra vẻ rất ngạc nhìn, che miệng kinh hô một tiếng: "Nhưng mà chỉ bằng bản lĩnh nhỏ nhoi của tập đoàn Hồng Nghiệp thì chuyện không tra ra cũng không có gì kỳ lạ cả!"
Ngay sau đó cô liền đổi thành giọng điệu khuyên răn nói: "Dương tiểu thư à, có thời gian thì đọc sách nhiều vào, đừng học kiểu ếch ngồi đáy giếng chỉ biết đến cái miệng giếng thôi, đọc sách nhiều mới có thể mở rộng kiến thức, hiểu chưa?"
*****
Buổi tối lúc trở lại khách sạn, Lạc Trăn tắm rửa rồi gọi điện thoại cho Vân Phỉ Thời.
"Ai nha~ nam thần thân yêu của em, anh đang làm gì vậy?"
Người bên kia người không lập tức trả lời cô mà trước tiên nghiêm túc sửa lại cách xưng hô: "Gọi là ông xã."
Nghe thấy cách xưng hô này, Lạc Trăn liền nghĩ đến những lời Dương Tử Duyệt nói ban sáng, cái gì mà "Nói không chừng bây giờ chồng của cô còn đang ôm ấp một người phụ nữ rồi anh anh em em ở đâu kìa", tuy rằng loại tình huống này căn bản không tồn tại, nhưng mà chỉ nghe thôi cũng thấy chối tai!
Đã nửa tháng rồi chưa được gặp nam thần, Lạc Trăn không tự chủ được bắt đầu bật chế độ diễn xuất: "A a a, nam thần anh không còn yêu em nữa! Chỉ vừa kết hôn xong thì anh liền không chiều chuộng em nữa! Em còn là tiểu bảo bối của anh sao!"
Vân Phỉ Thời trầm mặc trong giây lát rồi lại mở miệng, giọng nói như mùa xuân ấm áp: "Tiểu bảo bối, có phải hôm nay em chưa uống thuốc không?"
Lạc Trăn: "......" Nam thần thật sự không yêu cô mà, còn dám cười nhạo cô!!!
"Đúng vậy, đúng vậy, em chưa uống. Anh có thể đến đây đưa thuốc cho em được không?"
Vân Phỉ Thời ở bên kia không biết đang làm gì, âm thanh nghe giống như đi lại, ngay cả vấn đề cô hỏi cũng không kịp thời trả lời, phải đến một lát sau mới nghe được anh thấp giọng trả lời: "Đến rồi."
Lạc Trăn đã quên mất câu hỏi trước đó của mình nên ngốc nghếch hỏi lại anh một câu: "Đến rồi cái gì vậy?"
Tinh –
Âm thanh cửa mở cùng âm báo của điện thoại trong phòng ngủ đồng thời vang lên, Lạc Trăn giống như là ý thức được cái gì, ôm lấy điện thoại, đến giày cũng không kịp mang liền chạy vội ra bên ngoài.
Một người đàn ông vô cùng đẹp trai mặc sơ mi màu trắng và quần dài đen, trên cánh tay còn vắt một chiếc áo khoác đang cầm va li đặt xuống huyền quan, cười dịu dàng vội Lạc Trăn đang chạy như bay đến: "Bà Vân, anh tới đưa thuốc cho em đây."
Nói xong thì chủ động tự giác mở rộng hai tay ra.
Lạc Trăn bất chấp mọi thứ lập tức nhào vào vòng ôm của người mà mình ngày đêm nhớ mong.
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai phu thê tự nhiên là phải cùng nhau làm một ít chuyện không tiện miêu tả. Nhưng mà lúc Vân Phỉ Thời đẩy ngã người lên giường, chuẩn bị dùng sức chờ hoạt động thì bỗng nhiên cô gái nhỏ của anh lại vươn một ngón tay đè lên môi anh, đè luôn cả dục vọng đang sắp bùng nổ.
"Ông xã à, em phải báo cáo với anh một chuyện nha ~"
Vân tiên sinh bày tỏ hiện tại mình không muốn nghe bất kỳ bài báo cáo nào, anh chỉ muốn dốc sức làm việc thôi.
Anh nhẹ nhàng di chuyển ngón tay đang cản trở kia, đang chuẩn bị động tác tiếp theo thì đột nhiên Lạc Trăn chau mày bĩu môi: "Anh đúng là không yêu em mà, anh chỉ nghĩ đến chuyện ngủ với em thôi! Em bị anh bắt nạt rồi, mặc kệ anh đấy!"
Đối mặt với bà xã đột nhiên nổi giận, Vân Phỉ Thời có chút bất đắc dĩ: "Nếu không thì em cho rằng tại sao lần này anh lại tự dưng quay về?"
Hả?
Hoá ra là đã có người báo cáo trước rồi sao?
Trong lúc Lạc Trăn còn kinh ngạc, trong lòng mờ mịt đoán xem ai là người đoạt mất cơ hội mách lẻo với cô thì Vân Phỉ Thời đã hôn cô đến nghẹt thở.
Lạc Trăn cũng dần dần trầm luân vào những nhu tình lưu luyến của anh, dùng hành động trực tiếp để bày tỏ hết nỗi nhớ nhung về đối phương.
Cuối cùng khi kết thúc, Vân Phỉ Thời cũng không có rời khỏi cơ thể cô mà tiếp tục ôm lấy, ôm chặt đến mức khiến cô không thở nổi.
Cô nghe thấy giọng anh nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Trăn Trăn, trước khi quay xong, anh sẽ ở bên cạnh em không rời đi."
Chiều nay lúc anh đang nói chuyện với mấy giám đốc điều hành của công ty trong phòng họp thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của vệ sĩ Lâm, cuộc điện thoại năm phút, đối phương dùng lời ít ý nhiều kể lại hết cho anh những chuyện xảy ra với Lạc Trăn mấy hôm nay.
Lúc ấy cũng là lần đầu tiên trong đời mấy vị giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Thịnh Thế nhìn thấy vị lãnh đạo trẻ tuổi tài năng từ trước đến nay vẫn luôn vân đạm phong khinh, trước mọi khó khăn luôn thong dong bình tĩnh vậy mà ánh mắt lúc này cực kỳ lạnh lùng thậm chí còn lộ vẻ tàn nhẫn.
Vân Phỉ Thời cúp điện thoại rồi giải thích vài mấy cho mọi người, sau đó lập tức để trợ lý đặt vé máy bay. Trên đường đến sân bay, anh xem và nghe video cùng bản ghi âm mà vệ sĩ Lâm vừa gửi tới. Trước khi máy bay cất cánh cũng gọi thêm hai cuộc điện thoại ra ngoài.
Mọi chuyện cần thiết đều đã được giải quyết tốt, bây giờ anh chỉ cần chuyên tâm chăm sóc cô gái nhỏ của anh. Ngắm nhìn cô, che chở cho cô, bảo vệ cô tránh khỏi mưa gió xâm hại.
Những lời bên trong bản ghi âm cũng không sai, cô gái nhỏ của anh, bà xã của anh, Lạc Trăn của anh, chính là người có thể dễ như trở bàn tay đạt được những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Chỉ cần cô nói một câu, một ánh mắt, một nụ hôn, anh sẽ lập tức cam nguyện dâng lên tất thảy.
Tuy thế giới có ngàn vạn người nhưng anh vẫn luôn chỉ hướng về cô.
Tác giả có lời muốn nói: Vân tiên sinh không có ở chương 4...... Vân tiên sinh đã trở về rồi! Tung hoa nào (^o^)/
--------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro