Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Chương 8:

Hạ Ngôn hạ một quân cờ, lại tiếp tục chặn đường Văn Liễm. Ban nãy đại khái cô cũng đoán được anh muốn cô xuống lầu để cùng anh chơi cờ.

"Một nước này, lại mở sẵn đường cho tôi như vậy.", Văn Liễm đặt một quân cờ xuống. Hạ Ngôn cố ý không nhìn nước cờ anh vừa đi, chặn một đường đi khác. Văn Liễm thấy vậy, khẽ cười, hạ nốt một quân đen cuối cùng, toàn bộ bàn cờ đã đổi thành cục diện đen.

Hạ Ngôn chớp mắt, ván này anh thắng rồi.

Cô mím môi, có chút giận dỗi, thả quân cờ trắng đang định đi.

Văn Liễm cười, đi tới kéo cô đặt lên đùi mình: "Cũng không phải lần đầu tiên thua cờ của tôi, sao lại tức giận rồi?"

"Anh là cố ý, chỉ thích đùa bỡn em thôi." Hạ Ngôn đẩy đẩy bả vai anh.

Văn Liễm vén làn tóc mượt sang một bên, chặn môi cô, trầm trầm nói: "Vậy là cố ý? Em nói thử xem."

"Ăn tổ yến đi, hửm?" Anh quyến luyến cánh môi cô, đặt Hạ Ngôn sang một bên.

Hạ Ngôn lẳng lặng nhìn gò má anh, bàn tay trắng nõn vươn tới, xiết lấy cánh tay anh.

Văn Liễm mở nắp thố tổ yến, múc một muỗng đưa tới bên miệng cô.

Hạ Ngôn phối hợp, từng chút từng chút nếm tổ yến.

Tích một tiếng, điện thoại di động nằm cạnh bàn cờ màu đen sáng lên, Hạ Ngôn quét mắt tới, người đàn ông cạnh cô đã nhanh tay lật úp điện thoại xuống.

Hạ Ngôn nhìn về phía anh.

Thần sắc Văn Liễm tự nhiên: "Ngọt không?"

Hạ Ngôn khẽ cắn răng, không đáp.

Anh cứ vậy đưa tổ yến tới, cô im lặng ăn nhưng một chút cũng không chuyên tâm, một lát lại nhìn tới chiếc điện thoại trên bàn trà.

Nhưng cho đến khi hai người đã vệ sinh cá nhân xong, trở về giường, anh ôm cô, hôn lấy mi tâm đang khẽ nhăn lại, anh đều không nhìn tới điện thoại.

*

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại Wattpad.com của nhà @fangshii1823 ạ. Vui lòng theo dõi và ủng hộ truyện tại đây để có được bản edit sớm nhất và đầy đủ nhất. Xin cám ơn.

*

Nửa đêm, Hạ Ngôn vừa từ toilet đi ra, nhờ ánh trăng, cô lại nhìn tới chiếc điện thoại trên bàn trà, cứ vậy nhìn thật lâu.

Rất lâu sau đó cô đã đi tới cạnh bàn trà, chạm vào chiếc điện thoại lạnh như băng.

Mấy giây sau, cô quyết định không cầm điện thoại lên, trở về giường, nằm xuống bên người Văn Liễm.

Người đàn ông vẫn chìm trong giấc ngủ, vô thức đưa tay kéo cô vào ngực.

Hạ Ngôn thở dài, vươn tay khắc họa đường nét rõ ràng trên cằm anh, lặng lẽ vùi vào lồng ngực ấm áp.

Văn Liễm bị động làm tỉnh, mở mắt, xoa xoa cằm cô, giọng nói có chút không rõ: "Hửm?"

Hạ Ngôn không đáp, chỉ im lặng cọ cọ vào ngực anh.

Văn Liễm: "Ngủ đi."

Lúc này Hạ Ngôn mới an ổn ngủ.

*

Hôm sau, Hạ Ngôn vừa đến đại sảnh của đoàn múa liền gặp Hạ Tình mang theo Tần Lệ Tử cùng Lâm Viện đi ra. Hôm nay Hạ Tình mặc quần jeans cùng áo croptop ôm sát, mang giày cao gót, mái tóc uốn xoăn xõa dài sau lưng, cả người cực kỳ chói mắt, khí chất xuất chúng.

Hạ Tình ngừng bước, cười một tiếng: "Chào buổi sáng, em gái."

Hạ Ngôn mím môi: "Chào buổi sáng, chị."

"Ăn sáng chưa? Chị vừa mới mua bữa sáng cho đội B, để ở phòng làm việc của đội."

Hạ Ngôn nhàn nhạt đáp: "Ở nhà ăn rồi."

Đáy mắt Hạ Tình có chút lại, miệng lại nở nụ cười: "Rất tốt, nghe nói em cũng tham gia tuyển chọn đội trưởng, phải cố gắng lên nhé."

Hạ Ngôn: "Được."

Hạ Tình gật đầu một cái: "Tốt, vậy chị đi trước. Khi nào có thời gian rảnh nhớ về nhà ăn cơm."

Hạ Ngôn ừ một tiếng.

Sau đó hai người đồng thời bước tới, lướt qua nhau, Hạ Ngôn nhìn thẳng về phía trước, ý cười trên mặt Hạ Tình cũng nhạt đi. Tần Lệ Tử bình thường nhìn thấy Hạ Ngôn đều không tiếc lời chọc ngoáy, hôm nay theo sau Hạ Tình lại có rất an tĩnh, chỉ liếc Hạ Ngôn một cái. Lâm Viện bình thường im lặng lúc này lại nhàn nhạt để lại một câu: "Nhớ phải thật cố gắng đó Hạ Ngôn."

Giọng nói kia mang theo coi thường, khiêu khích.

Hạ Ngôn không đáp, đi thẳng vào thang máy, Khương Vân cũng vừa đuổi kịp, nhanh chóng nhấn nút đóng cửa thang máy: "Vừa rồi bọn họ làm khó cậu sao?"

Hạ Ngôn không đáp.

Hạ Ngôn cùng Khương Vân lướt qua phòng làm việc của đội B, bên trong không ngừng truyền ra tiếng nói.

"Chị Hạ Tình hào phóng ghê, đồ ăn sáng ở chỗ này rất đắt tiền đấy."

"Tớ đã xem video tập múa ballet của chị Hạ Tình rồi, rất điêu luyện đó."

"Ở đâu? Cho xem với."

"Để tới gởi cho."

"Thật đẹp, lực đạo rất hoàn hảo. Thật mong chờ tiết mục biểu diễn ở đài truyền hình lần này."

Tất cả đều là khen ngợi Hạ Tình, Khương Vân theo bản năng nhìn Hạ Ngôn một cái, Hạ Ngôn không có biểu lộ gì, nhanh chóng đi vào phòng tập.

Chỉ một lát sau cô giáo Từ cũng đã tới, bắt đầu nghiêm túc giám sát Hạ Ngôn luyện tập.

Tất cả mọi người ở đội B vì cuộc tuyển chọn đội trưởng sắp tới mà vô cùng tập trung luyện tập. Khương Vân cũng được cô giáo Từ hỗ trợ soạn lại một điệu múa mới nhưng phần lớn thời gian cô giáo Từ đều chú ý đến việc tập luyện của Hạ Ngôn, rất nghiêm khắc. Hạ Ngôn rất cảm động, cô có thể cảm giác được cô giáo Từ rất hi vọng từ lần tuyển chọn này mà được bộc lộ tài năng.

Khương Vân đi uống nước, tới bên cạnh Hạ Ngôn: "Nói thật, cô giáo Từ so với cô Đường Dịch còn chú ý phát triển cậu hơn nhiều."

Hạ Ngôn hơi thở hổn hển, đứng thẳng người, nói: " Ừ."

Khương Vân nhìn cả người Hạ Ngôn đầy mồ hôi, nói: "Tớ nói khó nghe nhưng tớ có cảm giác cô giáo Đường Dịch là thiên vị. Tớ nghe Tần Lệ Tử nói năm đó lúc Hạ Tình vừa đăng ký học cô giáo đã luôn tự mình dạy dỗ, tự mình mang Hạ Tình đi diễn. Cậu cũng là học trò của cô giáo nhưng hình như một chút cũng không chú ý tới cậu."

Khương Vân là học trò của những giáo viên khác, đăng ký vào đoàn múa này đều là vì danh tiếng của Đường Dịch.

Những học viên do Đường Dịch tự mình nhận dạy ngoài Tần Lệ Tử, Lâm Viện và Hạ Tình còn có Hạ Ngôn. Nhưng cho đến hôm nay, Hạ Ngôn đừng nói đến chuyện trình diễn rực rỡ, ngay cả đội A cô còn không vào được.

Không biết bao nhiêu người ở sau lưng cười nhạo Hạ Ngôn, nói cô chỉ là học trò có tiếng mà không có miếng.

Hạ Ngôn ném khăn lông sang một bên: "Đã sớm thành thói quen rồi."

Cô và Hạ Tình giống như trời sinh không hợp, phàm đã thích Hạ Tình sẽ từ từ không thích cô nữa, tâm ý của Hạ Ngôn dành cho cô Đường Dịch cũng đã sớm nguội lạnh.

Khương Vân đưa bình nước qua, nói: "Cho nên lần này cậu nhất định phải làm thật tốt."

Hạ Ngôn cười một tiếng, nói với Khương Vân: "Được, nghe lời ậu."

*

Hôm nay Hạ Ngôn về nhà thì Văn Liễm vẫn chưa về đến. Sau khi đổi một bộ quần áo, cô liền vào phòng bếp giúp dì Trương nấu cơm. Dì Trương biết cô thích nấu ăn, không cản cô nhưng cũng mang theo chút dè dặt.

Hạ Ngôn mở tủ lạnh lấy thịt gà, hỏi: "Hôm nay anh ấy có về ăn cơm không ạ?"

Dì Trương giúp cô xử lý xương gà, nói: "Hay con gọi hỏi thử một chút xem sao?"

Hạ Ngôn cắn môi dưới, trầm mặc mấy giây, sau đó rửa sạch tay, xoay người đi gọi điện thoại.

Nhưng lần này rất lâu không có ai nhận.

Đáy lòng Hạ Ngôn luống cuống, cô ngẩn người nhìn điện thoại.

Màn hình điện thoại sáng lên, là thư ký Lý gọi tới.

Hạ Ngôn có dự cảm không tốt: "Alo."

" Hạ Ngôn tiểu thư, là tôi."

"Ừ."

Nghe cô trả lời, thư ký Lý chậm rãi nói: "Văn tiên sinh đang họp, không tiện nghe điện thoại, xin hỏi cô có chuyện gì không?"

Hạ Ngôn xiết chặt di động: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi xem buổi tối anh ấy có trở lại ăn cơm không."

Thư ký Lý có chút kinh ngạc, nói: "Hạ Ngôn tiểu thư, Văn tiên sinh cũng đã nói qua, không cần phải truy hỏi những chuyện này. Nếu đã sắp xếp được thời gian thì nhất định sẽ trở về nhà, cũng sẽ báo trước."

Những lời này Văn Liễm cũng đã nói với cô.

Đúng.

Hạ Ngôn lúc đó cũng cảm thấy không có vấn đề gì, cô thích anh, cũng tin tưởng anh. Huống chi người đàn ông này căn bản cũng không có scandal gì, lại có thân phận đặc thù, đặc biệt không thích những tin đồn lời qua tiếng lại. Anh rất khiêm tốn, ngay cả nơi ở cũng không có mấy người biết.

Cô ở nơi này cũng thanh tịnh.

Nhưng Hạ Tình đã trở lại rồi.

Cô không ngăn nổi chuyện mình suy nghĩ nhiều.

Đến bây giờ còn phải để thư ký Lý nhắc nhở mình.

"Hạ Ngôn tiểu thư?", thư ký Lý gọi một tiếng.

Hạ Ngôn hồi hồn, nhìn về ánh dương ráng đỏ chiếu qua cửa sổ, nói: "Được, tôi hiểu rồi. Là vì hôm nay có chuẩn bị đồ ăn anh ấy thích cho nên muốn hỏi một chút."

Thư ký Lý im lặng một chút. Thật ra Hạ Ngôn trong mắt những nhân viên của Văn Liễm cũng thật phức tạp. Văn tiên sinh là người phân rất rõ cuộc sống cá nhân cùng công việc, Hạ Ngôn thuộc về mặt cuộc sống cá nhân của anh ấy. Bọn họ coi như là đang hẹn hò cùng nhau nhưng lại không có sự thẳng thắn của mối quan hệ hẹn hò bình thường. Trong các đám tiệc cùng những sự kiện mà Văn tiên sinh được mời, anh đều không mang theo Hạ tiểu thư tham dự.

Mặc dù những thứ yến hội kia anh cũng không mang theo bạn đi cùng, thường chỉ là một mình xuất hiện nhưng trong giới đều biết trong biệt thự nhà anh có một người phụ nữ. Thân phận của người phụ nữ này ra sao, cũng đã có ít nhiều nghị luận. Cũng có nhiều người nói Hạ Ngôn thật ra cũng chỉ là được bao nuôi, không xuất hiện trên mặt bàn, chỉ là một chú chim yến nho nhỏ mua vui.

Thư ký Lý đáo: "Vậy khi nào Văn tiên sinh xong việc tôi sẽ báo lại một tiếng, nói cô đang ở nhà chờ..."

"Không cần, không cần làm phiền anh ấy." Hạ Ngôn vội vàng cắt ngang, sau đó lễ phép chào một tiếng rồi cúp điện thoại.

Dì Trương từ phòng bếp thò đầu ra hỏi: "Thế nào?"

Hạ Ngôn cười cười: "Anh ấy bận lắm, không về ăn cơm, chúng ta cùng nhau ăn thôi."

Trương tỷ thở dài, gật đầu một cái, trở về phòng bếp.

*

Cúp điện thoại, thư ký Lý nhìn cửa gỗ màu nâu sau lưng.

Qua một lát, cửa phòng mở ra, Văn Liễm cầm điện thoại, áo sơ mi đen đã cởi bớt hai nút, nhìn về phía này: "Đã đặt phòng ăn chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro