Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Chương 14:

Chương 14:

Hạ Ngôn chỉ mình: "Em là người thay thế của Hạ Tình?"

Văn Liễm nhíu chặt mày: "Hạ Ngôn!"

"Có phải hay không?"

"Không phải."

Hạ Ngôn cười một tiếng: "Thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy."

Sắc mặt Văn Liễm trầm xuống, anh quét mắt qua những người khác, nhất là đám người Tần Lệ Tử vừa từ nhà vệ sinh đi ra ngoài.

Sau đó anh đi về phía Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn thế nhưng lại lui thêm một bước.

Mắt thấy cô lùi lại, Văn Liễm có chút không kiên nhẫn, sải bước đi tới nắm lấy tay cô, đem cô kéo vào trong ngực, nói: "Chúng ta về nhà trước."

Hạ Ngôn ở trong ngực hắn, không trả lời cũng không động đậy.

Văn Liễm cúi đầu nhìn, Hạ Ngôn dời tầm mắt, không muốn nhìn anh.

Văn Liễm nắm được cằm cô, đem ánh mắt cô dời lại phía mình.

Hạ Ngôn an ổn nhìn anh, nhìn khuôn mặt anh tuấn, nhìn mi mắt rõ ràng, nhìn tròng mắt sâu thẳm của anh.

Đột nhiên, cô nhắm hai mắt lại.

Văn Liễm sửng sốt một giây, quai hàm anh siết chặt, chặn ngang bế cô lên.

Anh nói với Trần Tĩnh: "Lấy giúp tôi túi xách của cô ấy."

Trần Tĩnh đáp một tiếng.

Văn Liễm không chào hỏi những người khác, trực tiếp ôm cô đi ra ngoài, sải bước vào thang máy.

Bóng lưng anh vừa đi khuất, cả người Hạ Tình như mềm nhũn, cơ hồ đứng không vững.

Trần Trung Bác đỡ lấy cô, nói: "Đừng hoảng hốt."

Hạ Tình liếc nhìn vòng tay màu đỏ trên cổ tay.

Bàn tay siết chặt.

Đó là thanh xuân của bọn họ, là món đồ hẹn ước ngày đó.

Văn Liễm cũng có một cái.

*

Thư ký Lý đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Tĩnh, vội vàng lái xe chạy đến. Xe vừa dừng ở cửa đã thấy ông chủ ôm người đi tới. Khuôn mặt Hạ Ngôn tái nhợt, một chút sức sống cũng không có. Anh đột nhiên có chút thắc mắc, họp lớp đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đến vậy?

Văn Liễm ngồi vào trong xe, cũng không đặt Hạ Ngôn xuống. Anh ôm cả người cô vào lòng, thấp giọng nói: "Hạ Ngôn, là em muốn tham gia buổi họp lớp này."

Hạ Ngôn tựa vào ngực anh, không đáp.

Văn Liễm thấy cô như vậy, cánh tay siết chặt thêm vài phần, ra hiệu cho thư ký Lý lại xe.

Xe vừa đi, điện thoại di động Văn Liễm đặt ở cửa xe tích tích vang lên mấy tiếng.

Hạ Ngôn nhìn sang.

Hạ Tình gửi tin nhắn WeChat tới.

Đây không phải lần đầu tiên cô thấy thông báo này nhưng chắc chắn cũng không phải lần cuối cùng.

Văn Liễm cầm điện thoại ném sang một bên, anh siết eo cô, gọi một tiếng: "Hạ Ngôn."

Hạ Ngôn thu hồi tầm mắt, liếc nhìn anh.

Người đàn ông mang theo tròng mắt sắc bén nhìn cô, Hạ Ngôn chống lại ánh mắt anh, lại bị một bảng quảng cáo áo cưới vừa lướt qua cửa xe làm hấp dẫn. Trang phục cưới lộng lẫy trang trọng, người mẫu mang theo nụ cười hạnh phúc viên mãn, đáy mắt lấp lánh yêu thương. Thật khiến cho người xem cảm thấy hạnh phúc.

Cô đột nhiên nhớ tới ngày đó nghe thấy trên radio một câu thế này: "Đúng vậy, yêu một người nhất định sẽ muốn kết hôn với cô ấy."

Cho nên, Văn Liễm có yêu cô sao?

Hạ Ngôn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Văn Liễm, nói: "Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với em không?"

Văn Liễm bất ngờ một chút, hí mắt: "Hạ Ngôn, em có biết em đang nói về cái gì không?"

Hạ Ngôn: "Anh có nghĩ tới không?"

Văn Liễm bình tĩnh đáp: "Hôn nhân không phải trò đùa. Hạ Ngôn."

Những lời này cũng không khác gì anh thừa nhận mình chưa từng nghĩ đến có phải không?

Hạ Ngôn cười một tiếng, dời tầm mắt, cô động đậy muốn rời khỏi anh. Vừa lúc xe cũng đến cửa biệt thự, dì Trương vẫn chừa một ngọn đèn vàng bên trong, ấm áp vô cùng.

Hạ Ngôn nhìn ngọn đèn, cô đã từng cảm thấy ngôi biệt thự này là mình, bên trong có Văn Liễm, có cô.

Đáng tiếc.

Cô đã từng ngây thơ đến như vậy.

Hai năm qua, cô như một con kim tước bị Văn Liễm nuôi giấu trong ngôi biệt thự này. Bạn tốt của anh, Phó Lâm Viễn, Tiêu Tà, hai người cháu trai nổi danh - Văn Trạch Tân, Văn Trạch Lệ - cô cũng chưa từng gặp qua. Vị trí bên người anh luôn bỏ trống, thật sự là chờ Hạ Tình trở lại, tất cả đều không phải là đoán bừa, hoàn toàn đều là sự thật.

Điện thoại ném ở một bên không ngừng đổ chuông, Hạ Ngôn liếc mắt, người gọi là Hạ Tình.

Cô thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói với Văn Liễm: "Anh nghe điện thoại đi."

Văn Liễm nhìn cô, cũng không lấy điện thoại. Anh đưa tay tháo bớt nút cổ áo, nhẹ giọng nói với cô: "Xuống xe, chúng ta về nhà."

Hạ Ngôn không đáp, tự mình xuống xe.

Gió đêm có chút lớn, cô vừa đứng vững anh đã ôm lấy cô, mang người vào cửa.

Vừa qua cửa, Hạ Ngôn bắt đầu tháo đồng hồ đeo tay, dây chuyền, trang sức. Tất cả những thứ này đều là Văn Liễm tặng cho cô, Hạ Ngôn thản nhiên cởi xuống đặt chúng sang một bên.

Văn Liễm ở sau lưng, tròng mắt sâu thẳm im lặng quan sát.

Một đường lên lầu vào phòng ngủ, Hạ Ngôn đã cột cao mái tóc dài, với tay lấy váy ngủ ở nhà. Cô đứng thẳng người, nhìn Văn Liễm: "Tối nay chúng ta ngủ riêng?"

Văn Liễm dựa vào tủ, sờ bật lửa, tách một tiếng, đốm sáng lập lòe trong đêm.

Anh chớp mắt, nhìn cô: "Không được."

Hạ Ngôn im lặng mấy giây, cúi đầu ôm theo váy ngủ vào phòng tắm. Văn Liễm mở bao thuốc, lấy ra một điếu, đặt bên môi châm lửa.

Tắm xong, Hạ Ngôn xõa tóc ướt, đi tới mép giường ngồi xuống. Điện thoại cô thả trên giường không ngừng truyền đến thông báo tin nhắn. Đám người Tần Lệ Tử, không mắng cô thì không vui?

Tần Lệ Tử: Cô có còn biết xấu hổ không? À mà cũng đúng, người dám cướp bạn trai của chị gái mình thì cũng không thể nói tới thể diện nữa.

Tần Lệ Tử: Lại còn dám vác mặt đến tham gia họp lớp? Không nhớ trước kia bọn họ là trời đất tác thành một đôi hòa hợp sao? Hay cô ngại còn chưa nhìn đủ bọn họ xứng đôi đến mức nào sao?

Hạ Ngôn đọc hết tất cả các tin nhắn, từng tin từng tin một. Trần Tĩnh gửi đến một tin nhắn: "Em ổn không?"

Hạ Ngôn chưa trả lời, cô siết chặt di động trong tay. Mà người đàn ông đang ngồi trên ghế salon bên kia đã hút xong thuốc, đứng dậy, liếc nhìn bóng hình yểu điệu trên giường.

Anh đi tới mép giường, ngồi xuống, đưa tay đem người phụ nữ từ trong chăn đặt lên đùi mình. Hạ Ngôn hơi giãy giụa, ngón tay Văn Liễm chạm vào khóe mắt cô. Không có nước mắt, anh thở phào một hơi, cúi đầu chặn môi cô. Hạ Ngôn hung hăng giơ tay lên, nắm lấy cổ anh.

Bên gáy thon dài cương nghị của Văn Liễm lập tức xuất hiện vết máu.

Anh bắt lấy tay cô, hôn sâu.

Hạ Ngôn giãy giụa, sau ô ô mấy tiếng, nước mắt xông lên hốc mắt lại bị kìm nén, khóe mắt đỏ như máu. Văn Liễm hôn lên vầng trán sáng bóng của cô: "Xin nghỉ phép vài hôm đi, tôi đưa em ra ngoài chơi."

Hạ Ngôn cắn chặt môi: "Nếu anh muốn cưới em, em sẽ suy nghĩ."

Đáy mắt Văn Liễm sâu thẳm, anh đứng thẳng người dậy.

Văn Liễm nhìn cô một lúc lâu, không trả lời, đi lấy quần áo ngủ, đến thẳng phòng tắm. Hạ Ngôn kéo chăn, nhìn bóng lưng anh đi khuất, giơ tay che trán, thầm nghĩ đã đến lúc phải buông tay rồi.

Dù gì anh cũng sẽ không cưới cô.

Hai mươi phút sau, Hạ Ngôn đã mơ mơ màng màng ngủ.

Người đàn ông mang theo hơi nước đi ra, vén chăn vào giường, theo thói quen ôm lấy cô vào ngực.

Hạ Ngôn trong mộng cũng không quên phải ứng, dùng dằng muốn rời khỏi vòng ôm vững chãi kia. Văn Liễm đè cô lại, dùng chút lực kéo người vào trong ngực. Hạ Ngôn vẫn chưa tỉnh lại, theo bản năng cắn cánh tay anh.

Văn Liễm rên lên một tiếng, để mặc cho cô cắn.

Đến khi miệng đã có mùi máu, Hạ Ngôn mới mỏi mệt nhả ra. Nhưng một đêm này cũng không yên ổn, vô cùng mộng mị. Cô mơ thấy Hạ Tình mặt váy cưới, nở nụ cười hạnh phúc như người mẫu trên bảng quảng cáo kia, viên mãn đứng cạnh Văn Liễm. Còn cô, làm sao cũng không đụng vào Văn Liễm được.

Anh mang theo Hạ Tình xoay người rời đi.

Hạ Ngôn giật mình thức giấc, thở dốc không ngừng. Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có khói đàn hương thoang thoảng, cả người cô co rút, người đàn ông bên cạnh như phát hiện ra, lực tay theo bản năng cũng tăng lên, ôm chặt lấy cô.

Thế nhưng Hạ Ngôn lại không hề có cảm giác an toàn, một chút cũng không có.

*

Một đêm này, Hạ Ngôn tỉnh giấc vô số lần, đến gần sáng mới có thể ngủ được, khi thức dậy đã hơn mười giờ rưỡi.

Khương Vân có gọi tới mấy lần.

Còn gửi cả WeChat.

"Hạ Ngôn, trợ lý của cô giáo Đường Dịch hôm nay có đến, đưa ra mấy tiết mục chuẩn bị cho dạ tiệc nguyên đán."

"Mọi người chưa bắt đầu họp, còn đợi cậu đấy."

"Hạ Ngôn?"

"Alo alo?"

Cô tựa đầu vào giường, liếc nhìn bên cạnh giường. Vào thời điểm này, đương nhiên người đàn ông bên cạnh đã sớm rời đi.

Hạ Ngôn thu hồi tầm mắt, chuẩn bị trả lời tin nhắn của Khương Vân thì nhận được WeChat của cô giáo Từ.

Cô giáo Từ: "Hạ Ngôn, em làm rất tốt, không cần tự coi như nhẹ mình."

"Mấy hôm nữa cô sẽ không đến đoàn múa, cô cần phải tính toán chuyện tương lai một chút."

Đọc xong mấy chữ này, đáy lòng Hạ Ngôn có chút hoảng hốt, sao lại giống như từ giã như vậy. Hạ Ngôn lập bấm gọi cho cô giáo Từ nhưng đối phương từ chối không nghe máy.

Hạ Ngôn gửi một tin nhắn: "Cô giáo, làm sao để tìm cô..."

Không đợi cô giáo Từ trả lời, Hạ Ngôn vội vã rời giường. Đã có lần cô cùng Khương Vân đến nhà cô giáo Từ, biết địa chỉ, Hạ Ngôn nhanh chóng thay quần áo xuống lầu.

Dì Trương đứng bên cạnh bàn ăn, thấy cô xuống, thở phào một hơi, cười nói: "Hôm nay nghỉ một hôm đi, hôm nay con muốn làm gì, dì cùng làm với con."

"Bây giờ cũng đã gần trưa rồi, đi làm cũng trễ." Dì Trương vừa bưng bữa sáng tới vừa nói, "Buổi sáng Văn tiên sinh có nhắc dì không gọi con, để con nghỉ ngơi thêm một lát."

Tay cầm muỗng của Hạ Ngôn ngừng một lát, sau đó cô kéo kéo khóe miệng, cười với dì Trương.

Dì Trương lén nhìn Hạ Ngôn một cái, hít sâu, sáng sớm bà vừa đến nhà chính đã thấy các loại trang sức đắt tiền vứt lung tung. Cảm giác không đúng lắm...

Cũng không ngoài dự đoán, trên cổ Văn tiên sinh có vết cào, dùng sơ mi cổ cao cũng không giấu được.

Ăn sáng xong, Hạ Ngôn lập tức xách túi muốn đi. Dì Trương hỏi vài câu, ý muốn ngăn cản, Hạ Ngôn xoay người, cười nói: "Con đi gặp cô giáo Từ một chút. Dì Trương muốn đi cùng con không?"

Trương tỷ ngừng một lát, cười khoát tay: "Vậy con đi đi, khi nào về thì báo cho dì biết là được."

Hạ Ngôn cười cười, gật đầu ra cửa. Lần này Hạ Ngôn không để chú Trần lái xe, tự mình gọi taxi đến nhà cô giáo Từ. Nhà cô giáo Từ ở đường Kim Nguyên có một khoảng sân nhỏ, trồng đủ các loại hoa cỏ, mềm mại lại xinh đẹp. Hạ Ngôn vào cửa đã nhìn thấy cô giáo Từ mặc trang phục múa đang luyện tập, thấy cô đi tới, bà nói: "Đến rồi sao."

Hạ Ngôn chào một tiếng.

"Ngồi đi." Cô giáo Từ kéo một cái ghế cho Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn bà.

Từ lão sư uống một hớp nước, đậy nắp ly lại: "Trưởng nhóm là Triệu Châu Châu?"

Hạ Ngôn gật đầu.

Cô giáo Từ cười lạnh một tiếng.

Bà ngồi xuống bên người Hạ Ngôn, nói: "Ta đấu với Đường Dịch nửa đời đều không thắng được. Không nghĩ tới muốn nâng đỡ cho con cũng không làm nổi."

Hạ Ngôn nắm chặt túi xách.

"Cô giáo..."

Cô giáo Từ nhìn Hạ Ngôn, nói: "Ta cũng đã có tuổi rồi, lười giằng co, định rời đoàn múa, hợp đồng cũng sắp hết hạn rồi."

Hạ Ngôn hỏi: "Vậy cô định đi nơi nào?"

Cô giáo Từ: "Đi đâu cũng như nhau cả thôi."

"Con đi cùng cô." Hạ Ngôn bật thốt lên, cô giáo Từ ngạc nhiên, bà hỏi lại, "Con đi cùng ta? Vậy còn bạn trai con thì thế nào?"

Nước mắt tích tụ cả ngày hôm qua không hề rơi xuống, lúc này lại không ngừng tuôn rơi.

Hạ Ngôn thấp giọng: "Không thành vấn đề, con không cần anh ấy."

Cô giáo Từ nhíu mày.

Ngay sau đó nhớ tới những lời xì xào trong đoàn múa, bà nói: "Những thứ tin đồn lan truyền đó con không cần quá để ý. Người đó đối xử với con xem ra vẫn tốt vô cùng."

Hạ Ngôn lắc đầu.

Cô giáo Từ thấy vậy, rút một tờ khăn giấy đưa tới.

Hạ Ngôn lau nước mắt, nói: "Khi nào thì cô đi?"

Cô giáo Từ: "Nếu con muốn đi cùng ta thì ta đợi con thêm một chút."

Học nghệ thuật, trên người luôn mang theo tiết khí nghệ sĩ cùng lãng mạn, cô giáo Từ chính là người như vậy. Bà không biết người đàn ông của Hạ Ngôn là ai, có đồng ý để bọn họ đi hay không nhưng bà cũng không quan tâm, Hạ Ngôn muốn đi chính là có thể đi.

Hạ Ngôn lập tức nói: "Được, vậy cô đợi con chuẩn bị một chút."

Hai người mới vừa nói xong, cửa nhà xuất hiện một người mặc âu phục chống gậy đi tới. Hạ Ngôn vừa nhìn lên liền chạm phải tròng mắt sắc bén của người kia.

Trong nháy mắt đó Hạ Ngôn cảm giác như mình thấy được Văn Liễm.

Cô sững sờ đến ngây người.

Đối phương đã vào cửa, sau lưng còn có một người vệ sĩ. Hạ Ngôn theo phản xạ nắm lấy tay cô giáo Từ.

Cô giáo Từ cười một tiếng, vỗ vỗ cánh tay cô, đứng lên nói: "Văn lão gia."

Văn?

Họ Văn?

Khó trách đôi mắt lại giống nhau như vậy, thì ra là ba của Văn Liễm.

Văn lão gia đảo mắt lướt qua phía Hạ Ngôn, ngay sau đó nhìn về phía cô giáo Từ: "Muốn rời khỏi đoàn múa sao?"

Cô giáo Từ gật đầu: "Đúng, còn phiền ông giúp tôi thanh lý hợp đồng."

"Chỉ có một yêu cầu đó thôi?"

Cô giáo Từ ngừng lại, liếc nhìn Hạ Ngôn bên cạnh, nói: "Còn có những yêu cầu khác, qua một thời gian ngắn nữa sẽ báo cho ông biết."

Văn lão gia đi tới một chiếc ghế ngồi xuống, trên mặt là biểu tình hợp tình hợp lý: "Được, sau khi tôi giúp cô, hai chúng ta liền không quen không biết."

Cô giáo Từ gật đầu: "Đương nhiên."

Văn lão gia: " Văn gia chúng tôi cũng không phải làm từ thiện, tôi là muốn trả lại ân huệ cho Từ gia các người. Hi vọng cô không vì phần ân huệ này mà đòi hỏi nhiều."

Cô giáo Từ cười một tiếng: "Đã biết. Ai mà dám trêu đùa ở miệng cọp chứ."

Lời này nói ra mang theo mấy phần châm chọc.

Văn lão gia gật đầu, tròng mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, mấy giây sau, ông nói: "Cô thật giống chị cô."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hello mọi người :)) chúc mọi người có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ ạ :)))))

Lễ này mọi người đã làm được gì vậy :)))

Nhân tiện xin lạm quyền hỏi thăm các chị em mình có biết sốp nào bán đầm váy đi tiệc xinh đẹp ổn áp không ạ :)) cho tui xin thông tin với :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro