Chương 9
Tạ Hoài ngồi trên một chiếc xe điện màu đen.
Hắn không biết từ đâu lấy được chiếc xe rách nát này, âm thanh động cơ ong ong ong, vừa chạy vừa kêu cót két.
Hạ Hạ ngồi ở ghế sau, nắm chặt đệm ghế da có vài vết nứt dưới mông.
Cơn gió nhẹ lướt qua khiến tóc cô rối tung.
Tạ Hoài suốt quãng đường chạy nhanh như chớp, vượt qua gờ giảm tốc cũng không giảm tốc độ, , thiếu chút nữa khiến mông Hạ Hạ xóc nảy thành hai nửa.
Hạ Hạ muốn ôm eo hắn, lại ngượng ngùng, lảo đảo vài lần suýt ngã ngữa.
Hôm nay Tạ Hoài mặc một chiếc áo T - shirt màu xanh đậm, gió thổi vào khiến vạt áo phồng lên. Vòng eo Tạ Hoài thon gọn, thỉnh thoảng cơn gió vén vạt áo lên để lộ làn da trắng nõn bên dưới, Hạ Hạ nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Cô sợ ngã xuống, túm lấy mép áo Tạ Hoài để giữ thăng bằng.
Tạ Hoài cho xe chạy chậm lại, nói: "Ôm lấy eo tôi, đừng túm quần áo của tôi."
Hạ Hạ nghe được yêu cầu này của hắn, trong lòng rung chuông báo động.
Cô cự tuyệt: "Đừng hòng lợi dụng tôi, dù nơi này hoang vu vắng vẻ, nhưng nếu anh làm loại chuyện đó với tôi, tôi sẽ kêu to cứu mạng."
"Tôi bảo cô buông tay ra một chút." Hắn nghiến răng," Cổ áo siết vào cổ tôi."
Cổ áo vốn đã nhỏ, Hạ Hạ túm mép áo hắn quá chặt, kéo áo xuống phía dưới, khiến hắn không thở nổi.
Hạ Hạ: "......"
Cô buông tay, nghĩ thầm còn chưa ở cùng Tạ Hoài bao lâu, cô đã tự luyến giống hắn.
Tạ Hoài đỗ xe trước một quán trà sữa.
Tiệm trà sữa mở ở góc đường dành riêng cho người đi bộ phía sau đại học khoa học kỹ thuật, mặt tiền cửa hàng không lớn, tấm biển trên cửa xám xịt, tổng cộng hai chữ rớt một chữ, chỉ còn lại chữ "Trà" xiêu xiêu vẹo vẹo treo ở phía trên.
Hạ Hạ đẩy cửa đi vào, dùng tay phủi bụi trên kính cửa.
Chủ quán trà sữa là một chàng trai trẻ. Trong quán không có ai, hắn ta rúc vào ghế mềm sau quầy bar chơi game.
Tạ Hoài tháo chiếc vòng tay bồ đề ném lên quầy đá cẩm thạch: "Triệu Nhất Lỗi, dậy làm việc đi." Chàng trai ngẩng đầu nhìn Tạ Hoài: "Cậu đến muộn."
Tạ Hoài vòng ra sau quầy, lấy mười cái ly giấy xếp thành một hàng trên mặt bàn: "Tạm thời có chút việc, bây giờ tôi tới là được rồi."
Triệu Nhất Lôi thoát game, lười biếng đứng dậy.
Hạ Hạ không rõ trong hồ lô Tạ Hoài bán thuốc gì, liền nhìn người đàn ông trước mặt.
Triệu Nhất Lôi là một người đàn ông miền Bắc điển hình, dáng người vạm vỡ, giọng nói thô kệch, thân trên chỉ mặc một cái áo ba lỗ, tôn lên cơ ngực cường tráng, hai điểm trước ngực có thể thấy rõ ràng.
Hạ Hạ đối với loại đàn ông giống huấn luyện viên thể hình này không quá thiện cảm, đứng ở cửa do dự có nên đi vào hay không.
Triệu Nhất Lôi: "Tạ Hoài, sao bạn gái cậu không vào?"
Tạ Hoài liếc Hạ Hạ một cái: "Bạn gái?"
Hạ Hạ lập tức nịnh nọt nói: "Chúng tôi chỉ là bạn học thôi, anh đừng vũ nhục thẩm mỹ của Hoài ca."
Triệu Nhất Lôi xoay người đi pha trà sữa, mỗi lần anh pha một loại, Tạ Hoài liền nhận lấy rót vào ly giấy trên bàn.
"Đứng ngây ra đó làm gì? Lại đây. " Tạ Hoài đẩy ly tới trước mặt Hạ Hạ," Uống."
Hạ Hạ cầm ly giấy lên đưa lên miệng lại dừng lại, hỏi Tạ Hoài: "Miễn phí sao?"
Tạ Hoài: "......"
Triệu Nhất Lôi vui vẻ: "Tiệm trà sữa này mấy ngày rồi không có ai vào, ca ca mời em uống."
Vì thế Hạ Hạ không khách khí nữa, một hơi uống sạch mười ly giấy trước mắt.
Ánh mắt Tạ Hoài nhìn cô: "Ly nào uống ngon nhất?"
Hạ Hạ suy nghĩ một chút, đẩy ra hai ly: "Hai ly này khá hơn một chút, anh thấy sao?"
"Cậu ta thấy sao á? Tất cả các loại trà sữa trong miệng cậu ta đều có mùi vị giống nhau. Nếu có thể cảm nhận được sự khác biệt, hắn đã không cần phải đưa em đến đây."
Triệu Nhất Lôi cười cười, "Hai năm trước hai loại trà sữa này là thương hiệu của cửa hàng anh, năm ngoái bên cạnh mở ra cửa hàng trà sữa nổi tiếng, lúc này bên anh mới không có ai tới."
Tạ Hoài gật đầu: "Chỉ cần hai loại này thôi."
Triệu Nhất Lôi: "Muốn bao nhiêu?"
Tạ Hoài lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đó là những điểm mấu chốt cần ghi nhớ sau buổi gặp gỡ sinh viên năm nhất mà hôm qua Hạ Hạ đã đưa cho hắn.
Hắn lấy một cây bút trên quầy, lẩm bẩm đếm gì đó. "Khoa Quản lý, Khoa Luật và Khoa Ngoại ngữ đang tập quân sự ở thao trường phía đông. Các cô gái cộng lại..." Hắn đếm trên đầu ngón tay.
"Bốn trăm hai mươi ba." Tạ Hoài vừa bẻ gãy hai ngón tay, Hạ Hạ đếm: "Tổng cộng có bốn trăm hai mươi ba cô gái."
Cô tính toán quá nhanh, Tạ Hoài không tin tưởng liếc cô một cái, lấy máy tính từ dưới quầy Triệu Nhất Lôi ra.
"Anh dùng máy tính tính cũng vậy à. "Hạ Hạ hiểu Tạ Hoài muốn làm gì, khuỷu tay cô chống lên quầy, ân cần nói," Hoài ca, anh xem em tính toán lợi hại như vậy, còn không cần đi huấn luyện quân sự, anh thuê em đi, em cam đoan sẽ bán hết cho anh."
Tạ Hoài tính ra bốn trăm hai mươi ba, tiện tay ném máy tính sang một bên: "Cô không được."
Hạ Hạ không phục, "Tối hôm qua em cũng bán đồ cho anh không ít, phát tờ rơi một giờ mười đồng, anh cho em tám đồng là được, sức lao động giá rẻ mạt như vậy không nên lãng phí."
Tạ Hoài: "Đừng nhắc chuyện tối qua với tôi, đồ cô được đều là cho con trai, cô đã gặp mấy người đàn ông uống trà sữa?"
Hạ Hạ sửng sốt: "Sao anh biết em đều bán cho con trai?"
"Những chiếc ấm được bán toàn là màu tối, và những chiếc đèn bàn được bán đều là về Transformers và ô tô, những mặt hàng màu hồng đều còn nguyên không thiếu một cái ." Tạ Hoài dừng viết chữ một chút, nghiêng đầu nhìn cô, "Không một chiếc màn chống muỗi nào được bán ra, cô biết tại sao không? ?"
Hạ Hạ lắc đầu: "Vì sao?"
Đêm qua cô cũng nghĩ tới vấn đề này.
Ấm đun nước và đèn ở quầy hàng của Tạ Hoài bán rất chạy, nhưng không có ai đến mua màn khiến cô rất bối rối.
Tạ Hoài: "Bởi vì đàn ông không cần màn, ở ký túc xá nam, ai treo màn sẽ bị cả ký túc xá cười nhạo, hiểu không?"
"......"
"Trà sữa của tôi là bán cho nữ sinh uống, một người không biết kinh doanh với phụ nữ như cô, có thể trông cậy cô bán cho tôi mấy ly?"
Hạ Hạ nói không lời, lại hỏi: "Vậy anh dựa vào cái gì cảm thấy anh có thể bán được?"
Tạ Hoài chỉ chỉ vào mặt mình: "Dựa vào cái này."
Hắn thản nhiên nói: "Nhìn gương mặt đẹp trai điên đảo chúng sinh này xem, ngay cả mấy ly trà sữa cũng không bán được, vậy thật đúng là sống cũng uổng phí."
Hạ Hạ: "......"
Tạ Hoài tính toán xong, đẩy tờ giấy đến trước mặt Triệu Nhất Lôi: "Hai loại khẩu vị này mỗi loại một trăm ly, chín giờ sáng mai đưa đến cửa Đông Nam Đại."
Triệu Nhất Lôi gõ máy tính: "Một ly năm đồng, một ngàn đồng, thanh toán trước rồi giao hàng.
Tạ Hoài không chịu trả tiền: "Đắt."
Triệu Nhất Lôi híp híp mắt, bộ dáng trông như một gian thương trục lợi: "Huynh đệ, hai năm trước ta một ly bán giá 15 đồng, lấy cậu năm đồng đã là có tình nghĩa lắm rồi.."
"Cậu xác định muốn nói chuyện tiền bạc với tôi? "Tạ Hoài nhặt vòng tay Bồ Đề hắn vừa cởi ra, đeo trở lại cổ tay.
"Túi trà bán sỉ mười đồng một cân, sữa đặc hai mươi, chi phí làm hai trăm ly trà sữa không vượt qua 100. Tôi yêu cầu ít chủng loại, một lần có thể làm một thùng, tính cả chi phí nhân công , đóng gói nhiều nhất là 1.5 đồng 1 ly, tôi tính cho cậu 2 đồng."
Tạ Hoài đoạt lấy máy tính trong tay Triệu Nhất Lôi, học theo bộ dáng vừa rồi của hắn gõ gõ: "Cậu giao đến cổng trường cho tôi, mỗi ly tôi tính thêm cậu năm hào, hai đồng năm 1ly, tổng cộng hai trăm ly, năm trăm đồng, hàng đến, thanh toán."
Triệu Nhất Lôi nghẹn họng: "... Con mẹ nó, cậu keo chết đi được!"
Hắn nghiêm mặt nói: "Tạ Hoài, cậu phải biết rằng, tôi không nhất định phải......"
"Không nhất định phải làm người bán sỉ, cậu có thể bán lẻ, tự mình làm rồi mang đến trường học bán. " Tạ Hoài ngắt lời hắn," Cậu muốn nói cái này sao?"
"Huynh đệ, không phải tôi đả kích cậu. " Hắn chân thành nhìn Triệu Nhất Lôi," Thật không khéo, Nam Đại năm nay có nội quy mới. "
"...... Tất cả nhân viên giao hàng và nhà bán lẻ từ bên ngoài đều không được vào cổng trường, cậu không có thẻ sinh viên, tự mình mang hàng đến chắc chắn sẽ bị chặn ở cổng trường."
"Cửa hàng này của cậu mấy ngày không có mở cửa, hợp tác với tôi tuy rằng kiếm được không nhiều bằng bán lẻ, nhưng ít ra có lợi nhuận, bằng không ngày mai cậu mở cửa lại chỉ có thể hít gió tây bắc."
Triệu Nhất Lôi: "......"
Hắn lục lọi trong lòng, phát hiện không tìm được từ nào có thể phản bác Tạ Hoài.
Tính toán của Tạ Hoài là chính xác, việc kinh doanh này quả thực mang lại lợi nhuận cho Triệu Nhất Lỗi, hắn không thể nào từ bỏ, nhưng số tiền vào tay hắn quá ít so với Tạ Hoài.
Hắn chỉ kiếm được một tệ một cốc, nhưng Tạ Hoài chỉ cần ngồi xuống và tăng giá. Một cốc có giá hai tệ rưỡi. Dù bán nó với giá năm tệ, Tạ Hoài cũng sẽ kiếm được lợi nhuận mà không mất bất kỳ chi phí nào.
Nghĩ thế nào đều cảm thấy có chút không công bằng.
"Huynh đệ. " Triệu Nhất Lôi giả bộ đáng thương," Thêm chút nữa đi, ca ca tháng này còn chưa trả tiền thuê nhà, tôi còn phải sống a."
Tạ Hoài đặt tay lên quầy đá cẩm thạch, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn.
Ánh mắt hắn có chút lơ đãng, một lát sau mới thản nhiên nói: "Không cần thương lượng, tôi phải sống."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro