Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Sau đó Tạ Hoài tiến hành kiểm điểm bản thân sâu sắc, chuyện đêm đó hắn cũng có sai.


Sai chính là sai ở chỗ hắn không nên keo kiệt như vậy, muốn cùng Hạ Hạ share tiền phòng.

Thời điểm cảnh sát ập vào, tờ tiền sáng loáng bày ở đó, chơi gái. Cái mũ mại dâm này chụp lên đầu hắn, có miệng cũng không giải thích nổi.


Ngày đó Tạ Hoài đi Thường thị tìm Tề Đạt chơi, buổi tối uống chút rượu, chỗ ngủ là Tề Đạt đặt cho hắn.

Tạ Hoài và hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt đến mức mặc chung một cái quần cũng ngại lỏng.

Khi Tề Đạt dẫn hắn vào câu lạc bộ, hắn cũng không nghĩ nhiều , chỉ cho rằng kiến trúc khách sạn này tương đối khác biệt.


Tề Đạt đẩy hắn vào trong phòng, còn mình thì không vào, nụ cười đầy thâm ý: "Cho cậu đấy!"

Căn phòng rất lớn, trong không khí tràn ngập hương hoa hồng nhàn nhạt.


Tạ Hoài vào cửa, mơ hồ nghe được trong bóng tối có tiếng khóc nức nở, hắn ấn đèn, nhìn thấy Hạ Hạ ngồi ở trên giường khóc.


Tạ Hoài sửng sốt, xoay người gọi điện thoại cho Tề Đạt.


Giọng nói Tề Đạt lưu manh xấu xa: "Biết mấy ngày nay tâm tình cậu không tốt, áp lực lớn, tìm một cô em giúp cậu phát tiết. Tôi nói trước, em gái kia không phải người của CLB, là tôi hẹn trên mạng, tôi thay cậu kiểm định, rất trong sạch, nếu cậu không cần tôi tự mình lên."


Tạ Hoài cúp điện thoại, sau bao nhiêu rắc rối, tỉnh rượu hơn phân nửa.


Hắn đứng tại chỗ, quan sát người trên giường.


Cô gái có nước da sáng, không cao nhưng có đôi chân dài, vòng eo mềm mại và dáng người mảnh khảnh.


Cô mặc áo T - shirt và quần đùi mộc mạc sạch sẽ, trong câu lạc bộ thanh sắc khuyển mã này toát lên vẻ thuần khiết khác biệt.

Tề Đạt cũng coi như hiểu Tạ Hoài, hắn có ánh mắt cao ngạo mấy năm nay, được vô số cô gái theo đuổi, hình như cũng không thích ai.

Tạ Hoài chọn người, hắn thích xinh đẹp, đặc biệt là những người ngọt ngào, dễ thương và có vẻ ngoài đáng thương.

Nhiệt độ điều hòa trong phòng hơi cao một chút.


Đây không phải khách sạn tiện lợi, là câu lạc bộ giải trí, có những thứ thanh sắc, thuần túy là tình nhân đến thuê phòng cũng có. Phòng khách sạn tiện nghi đắt hơn khách sạn tiện lợi.

Nhiệt độ cao xúc tác một thứ gì đó mơ hồ trong không khí, trộn lẫn với mùi thơm của hoa hồng, khiến người ta cảm thấy khô khốc ngay khi đi vào lỗ mũi.

Tạ Hoài đêm nay uống rượu, mười tám tuổi bồn chồn xao động, sáng sớm ngủ dậy đều phải giặt quần lót.

Mặc dù những năm đầu nổi loạn nhưng hắn không dám vui chơi quá mức khi còn đi học.

Hắn có vài người bạn gái và họ chỉ đang trong giai đoạn nắm tay nhau.

Ánh đèn trên cao mờ mịt, ánh sáng chiếu vào hàng mi rũ xuống của hắn, để lại bóng tối trên một bên khuôn mặt.

Lông mi của hắn rất dài, dài hơn nhiều cô gái.

Chúng là phần dịu dàng và mềm mại nhất trên khuôn mặt hắn.

Ánh mắt khép hờ không mở đặc biệt đẹp mắt.. "Em bao nhiêu tuổi?" hắn hỏi.

Cô gái đáp, ôm đầu gối, rụt vai lại.

Tạ Hoài đi về phía giường, hắn không muốn làm gì cả, chỉ là say và choáng váng, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hắn vừa tiến lên một bước, Hạ Hạ liền lùi về phía đầu giường bên kia, gần như trực tiếp bày tỏ sự phản kháng.

Tạ Hoài tính tình có chút kiêu ngạo, phản nghịch, đối phương tránh né hắn như vậy, khiến hắn mất mặt.

Hắn sẽ không làm gì cô, nhưng để hắn quay đầu bỏ đi hắn cũng không làm được.

Rời đi bây giờ có ý nghĩa gì? Như thể sợ một cô gái, Tề Đạt biết được chắc chắn sẽ cười nhạo hắn.

Hạ Hạ cảnh giác nhìn hắn, sợ hắn có động tác gì.

Tạ Hoài vừa rồi mới để ý tới nửa khuôn mặt của cô, khi cô quay đầu lại, hắn thấy mặt bên kia của cô sưng tấy đỏ bừng, khóe miệng xanh đen, trên cổ có vết siết cổ rõ ràng.

Vài vết xước và vết bầm tím phức tạp trên xương đòn của cô ấy rối tung vào nhau, giống như một mảnh sứ trắng trong suốt có nhiều vết xước.

Thật kỳ lạ, rõ ràng nên là thứ phá hư mỹ cảm, lại hòa lẫn với những giọt nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt cô, lộ ra một chút vẻ đáng thương khi bị giẫm đạp, làm cho người ta không tự chủ được sinh ra một cỗ dục vọng bảo vệ.

Tạ Hoài lại gọi điện thoại cho Tề Đạt, Tề Đạt phủ nhận là mình đánh.


"Tôi cũng không biết cô ấy tên gì, buổi chiều lúc cô ấy tới mang khẩu trang che lại, tôi không thấy trên người cô ấy có vết thương... Cậu hỏi cô ấy một chút, nói không chừng là cãi nhau với bạn trai bị đánh, sau đó đi ra cắm sừng bạn trai..."

Tạ Hoài và Tề Đạt đang nói chuyện điện thoại, trò chuyện một lúc, hắn lơ đãng kéo ngăn kéo dưới tay, vô tình làm rơi một hộp bao cao su.

Hạ Hạ nhìn thấy hộp bao cao su kia, thân thể cứng ngắc, vừa rồi cô khóc một trận, giọng nghẹn ngào: "Anh có thể đừng di chuyển ngăn kéo được không?"

Tạ Hoài sốt ruột đóng lại ngăn kéo.

Tay hắn không chịu để yên, lại tiện tay mở ngăn tủ bên cạnh.


Vừa mới mở ra, bên trong rơi ra một đống đồ vật.
Roi da, nến, đồng phục, còng tay, nút hậu môn, kẹp ngực, trứng rung, máy rung và một cuộn dây gai mỏng dài.

Tạ Hoài: "......"


Hắn muốn nhặt đồ lên, mới vừa đưa tay ra, Hạ Hạ đã phát ra một tiếng kinh hãi: "Đừng cử động --"

Tề Đạt nghe thấy thanh âm, ở đầu dây bên kia hỏi: "Sao cô ấy lại kêu thảm như vậy?"
Tạ Hoài xấu hổ, cũng mất mặt: "Việc này do cậu sắp xếp, tôi mặc kệ, tự cậu về giải quyết đi"


Vừa dứt lời, hắn đã bị đánh vào đầu, chính là Hạ Hạ dùng gối đánh hắn.
Hạ Hạ cầm gối đập vào đầu Tạ Hoài một trận điên cuồng, lại kéo điện thoại tủ đầu giường cùng đèn bàn ném lên người hắn, Tạ Hoài nghiêng người tránh thoát, thiếu chút nữa bị cô đập bất tỉnh.


Hắn bị cô làm cho hoảng sợ, quát: "Con mẹ nó, cô làm gì vậy!"


Hai mắt Hạ Hạ đỏ hoe , nước mắt ào ào rơi xuống, khóc đến rối tinh rối mù nhưng vẫn là cắn răng không lên tiếng, sợ lên tiếng liền nhụt chí hạ uy phong của mình, hiển nhiên là một con thỏ nhỏ giương nanh múa vuốt, nhưng răng không nhọn móng cũng không sắc bén.


Cô run rẩy cầm chiếc bình miệng hẹp, bông hồng trong đó rơi xuống chăn.

Nước trong bình tràn ra khắp giường, làm ướt đẫm quần đùi và áo phông trắng của cô.

Cô hoàn toàn không cảm giác được, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Hoài và điện thoại di động trong tay anh.


Tạ Hoài nhìn đồ dùng tình thú rải rác dưới chân, bỗng nhiên hiểu ra.


Hắn hướng Tề Đạt nói: "Quên đi, cậu đừng tới đây."


Cô gái bắt đầu phản ứng kịch liệt từ khi hắn kéo tủ ra rơi đạo cụ S. M bên trong.

Cô hẹn với Tề Đạt, nhưng buổi tối lại là người khác, vừa rồi hắn còn muốn gọi Tề Đạt tới, điều này chắc chắn có vẻ hơi biến thái trong mắt cô gái.

Tạ Hoài không tới gần cô, ngồi trên bệ cửa sổ cách cô rất xa, mép bệ cửa sổ vừa hẹp vừa thấp, hắn ta thì cao, chân dài, cuộn tròn ở đó, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt.


Khi anh đã cách xa, bàn tay cầm bình hoa của Hạ Hạ mới buông lỏng, tiếng khóc dần dần tràn ra.

Tạ Hoài muốn giải thích, nhưng cảm xúc của cô không biết như thế nào trong nháy mắt bộc phát, từ cúi đầu nghẹn ngào chuyển thành gào khóc, nước mắt như hồng thủy trút xuống, một khi có miệng phát tiết, căn bản không khống chế được, hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói cái gì.


Tình thế bế tắc, Tạ Hoài đau đầu.

"Làm ơn dừng lại đi. Tôi không phải tốn năm trăm nhân dân tệ một đêm để ở trong phòng chỉ để nghe cô khóc."

"Rốt cuộc cô đang khóc cái gì? Tôi đã chạm vào cô cái nào chưa? là thằng bạn nhét tôi vào đây, tôi còn bảo cô rời đi, đã rất chính nhân quân tử rồi đúng không?"

Tạ Hoài sốt ruột nói: "Cô không đi thì tôi đi."

Hắn đi được hai bước, lại nhớ tới một số chuyện, quay người trở về trước giường, từ trên cao nhìn xuống Hạ Hạ.

Hai má cô gái đỏ bừng, khóc đến nước mắt cùng nước mũi trộn thành một đoàn, tóc vụn bên tai bị mồ hôi ướt dính vào sườn mặt, ngây thơ lại đáng thương.

Hắn đột nhiên cảm thấy lúc trước làm cho nàng rời đi có chút không ổn.

Tề Đạt hơn hắn hai tuổi, xuất thân từ một gia đình khá giả và thích chơi đùa, là khách quen của các quán bar.

Nơi này là Tề Đạt tìm, tuy nói không phải địa điểm ngầm, nhưng đến cùng xa hoa trụy lạc, muôn hình muôn vẻ người nào cũng có.

Đêm đã khuya thế này, một cô gái đi đâu cũng không an toàn.

"Tôi không ép cô, chỉ cần khóa cửa đợi trời sáng rồi đi."

Tạ Hoài nhìn cô, "Tiền thuê nhà là năm trăm một đêm. Nếu cô đã chiếm chỗ của tôi, tôi với cô mỗi người hai trăm năm mươi, không quá đáng chứ?"

Hạ Hạ lau nước mắt, từ trong túi quần móc ra ba trăm tệ nhàu nát , vuốt phẳng từng tờ tiền, gấp lại đưa cho Tạ Hoài, cánh tay bị ánh đèn chiếu trắng như bông tuyết.

Tạ Hoài đột nhiên nhìn thấy một vết bầm tím sâu và năm dấu vân tay màu đỏ sậm ở mặt trong cẳng tay của cô, cực kỳ nổi bật trên nền trắng của nàng.

Tạ Hoài thản nhiên hỏi: "Trước khi tôi vào, tại sao cô lại khóc?"

Hạ Hạ cụp mắt xuống, không nói gì.

Tạ Hoài cầm tiền, lấy ví ra, rút ​​tờ năm mươi tệ đưa lại cho cô.

Hạ Hạ vùi mặt vào đầu gối, không nhìn thấy bàn tay anh đưa ra.

Tạ Hoài không để ý, ném tiền lên chăn, nhướng mày anh tuấn: "Tiền tôi đưa, cô đừng khóc nữa, giống như tôi ngược đãi cô vậy."

Chuyện sau đó, Tạ Hoài cố gắng khống chế bản thân không nghĩ tới.


Nếu như nhất định phải nghĩ tới và tổng kết, vậy chỉ có hai chữ -- mất mặt.


Tạ Hoài được xếp vào một nhóm gái mại dâm và khách làng chơi rời khỏi câu lạc bộ, ôm đầu cúi mặt.


Thường thị gần biển, ban đêm mùa hè rất náo nhiệt.


Không khí khô nóng, gió biển tanh tanh, phố lớn ngõ nhỏ nổi lên mùi thịt nướng và đồ chiên xào, vị thì là trên mực xào xông thẳng vào mũi, cùng mùi thơm giòn của bánh xèo, trái cây và mì trứng. ...

Phía trước là một chợ đêm tấp nập người qua lại, nhưng dù nơi đó có náo nhiệt đến đâu cũng không náo nhiệt bằng cảnh tượng hơn một trăm người bị ép ra này.


Tạ Hoài cảm giác mình giống như con mực trên đĩa sắt sôi trong dầu bốc khói, rắc thì là và ớt bột rồi lật lại.

Từ trong ra ngoài, được nấu chín kỹ.

Bên ngoài dây cảnh giới, vô số người qua đường thò đầu nhìn xung quanh, phía trước có một nữ phóng viên đài truyền hình mặc vest chuyên nghiệp.

Tạ Hoài ngồi xổm ven đường, cố gắng che mặt.

"Kính thưa quý vị khán giả, trước mắt chúng ta là hoạt động chống khiêu dâm lớn nhất ở thành phố Chang trong ba năm qua... Sau khi được cảnh sát hình sự thành phố chúng ta sắp xếp cẩn thận, hơn 100 nghi phạm cuối cùng đã bị bắt trong một đợt truy quét. Những nơi liên quan đến vụ án hiện đã bị phong tỏa..."


Chuyện mất mặt kia đã qua, Tạ Hoài vốn không muốn nhắc lại, nhưng ngày hôm sau hắn được thả ra, mấy người bạn ở Thường thị nhao nhao gửi tin nhắn cho hắn.
Nội dung của tin nhắn rất đơn giản và ý nghĩa chung là giống nhau.

Tề Đạt gọi điện thoại cho hắn , cười đến nghiêng ngã:
"Tạ thiếu gia, cậu thật tuyệt vời! Cậu không chỉ xuất hiện trên tờ Tin tức buổi tối Trường Thạch mà còn được vị trí C trên trang bìa. Thật con mẹ nó tuổi trẻ tài cao!"
*


Hạ Hạ được lệnh ngồi xổm xuống Góc trong cùng của quầy hàng không được phép đi lại.

Cô không có việc gì làm, âm thầm quan sát Tạ Hoài.


Tạ Hoài dáng người gầy gò cao ngất, ánh nắng rực rỡ ở Nam Thành đã xóa sạch hoàn toàn sự lười biếng và kiêu ngạo kia, nụ cười trong sáng và sảng khoái, lông mày cong và hàm răng trắng, cùng khí chất trẻ trung và tràn đầy năng lượng trên cơ thể, dỗ dành phụ huynh chung quanh thích đến không ngậm miệng lại được.

"Chị, để em xé, chị coi chừng móng tay."

Tạ Hoài nhận lấy túi từ trong tay một phụ huynh, dùng dao bỏ túi bóc lớp giấy nhựa bên ngoài rồi lấy tấm nệm bên trong ra.

Người phụ nữ rất hưởng thụ tiếng nói của Tạ Hoài, trêu chọc anh: "Cậu đẹp trai, giá cả của cậu không chênh lệch nhiều lắm so với siêu thị."


Tạ Hoài cười cười: "Chất lượng tương đương, giá cả đương nhiên cũng tương đương. "


Người phụ nữ mặc cả: "Rẻ một chút, nếu không tôi sẽ đi siêu thị mua."


Tạ Hoài nhìn về phía con gái đi theo bên cạnh cô, cô gái mặc váy màu hồng nhạt, trên đầu đeo kẹp tóc tai thỏ.


Hắn rút ra một cái nệm màu trắng hồng in Bách Biến Tiểu Anh, đặt tới trước mặt cô gái."


Ánh mắt Hạ Hạ vẫn không rời Tạ Hoài, thấy hắn không vội nói chuyện, mà là đánh giá cô gái kia.


Ánh mắt cô gái lập tức sáng lên, âm thầm chọc chọc mẹ cô.


Tạ Hoài lúc này mới mở miệng: "Tôi đã vào siêu thị rồi, ga giường chăn mền không hoa văn thì cũng là ô vuông, nam sinh dùng thì được, những cô gái xinh xắn thì nên dùng đồ xinh xắn."


Hắn hướng cô gái cười cười, mặt cô gái trong nháy mắt đỏ lên.


Hắn lại lấy ra một túi bốn bộ màu hồng trên giường, vừa vặn phối hợp với nệm:

"Lấy một bộ tôi sẽ giảm giá 10% cho em."

Cô gái còn muốn mặc cả, Tạ Hoài nhìn về phía siêu thị: "Vừa rồi rất nhiều người qua quầy hàng của tôi chỉ hỏi không mua, đồ giống nhau thì khẳng định vẫn là mua ở siêu thị yên tâm hơn, nhưng tính toán thời gian thì hàng tồn kho hiện tại của siêu thị hẳn là không còn nhiều lắm, cô xem bọn họ đều đã về hết rồi."


Người phụ nữ nghi ngờ: "Sao anh biết siêu thị tồn kho không nhiều?"


Tạ Hoài cười, hàm răng trắng bệch: "Siêu thị vào đợt khai giảng bị thiếu người, hai ngày trước không có việc gì làm nên tôi vào đó làm thêm hai ngày, hàng kia là tôi chuyển vào, vào bao nhiêu, màu sắc gì tôi đều biết rõ. Bây giờ chị mua tôi còn có thể giảm giá cho chị mười phần trăm, chờ tí nữa đông người, tôi cũng không tiện ưu đãi cho chị trước mặt nhiều người như vậy."


Người phụ nữ vẫn còn do dự, cô gái kéo cánh tay bà lắc lư: "Mẹ, con muốn cái này."


Người phụ nữ bị đứa nhỏ lắc đến chịu không nổi, hơn nữa lời Tạ Hoài nói đều đúng, người trong siêu thị đi ra đang hướng về phía quầy hàng đi lại.

Tạ Hoài không vội cũng không thúc giục, bên môi mang theo ý cười nhìn người phụ nữ, cô ta không suy nghĩ bao lâu liền bỏ tiền mua đệm giường.

Lúc này Hạ Hạ mới hiểu vì sao Tạ Hoài không để ý đến người khác.


Khi nãy những người tới hỏi giá cũng không phải muốn mua, thuần túy là muốn so sánh giá, đại đa số mọi người vẫn sẽ lựa chọn mua ở siêu thị cho yên tâm, Tạ Hoài cũng không mong đợi bán được nhiều vào thời điểm đó.

Hắn chờ chính là hiện tại - - hàng tồn trong siêu thị không nhiều lắm, xe giao hàng còn đang trên đường, phụ huynh lo lắng sợ không mua được đệm giường, chỉ có thể tìm đến chỗ hắn.

Chỉ cần có thời gian vừa đủ, hắn căn bản không cần ra sức thét to, chờ người mua tới cửa là được, mà hắn đã từng làm việc lặt vặt ở siêu thị, biết rõ hàng tồn kho của siêu thị như thế nào.

Tới gần giữa trưa, ánh mặt trời càng ngày càng gay gắt.


Khoai tây Hạ Hạ ăn buổi sáng đều đã nôn ra hết, giờ phút này bị phơi nắng đến đầu váng mắt hoa, bụng còn rất đói.


Cô nép vào bóng chăn, ẩn nấp một lúc thì bóng tối biến mất.

Tạ Hoài lôi cái chăn từ đỉnh đầu cô ra, cô hoàn toàn phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang, phóng tầm mắt ra bốn phía, bất quá nửa giờ, hàng hóa cơ bản đã trống không.


"Này!"

Hạ Hạ đang suy nghĩ cái gì đó, lúc này mới phát hiện Tạ Hoài đang gọi mình.

Tạ Hoài chỉ về phía sau cô: "Lấy thêm một cái chăn bông."

Hạ Hạ bế chăn đến trước mặt hắn.

Tạ Hoài chỉ chỉ phía sau cô: "Lấy chăn giường nữa."


Người đàn ông trung niên đứng trước quầy nhận lấy: "Chất lượng có tốt không? Về sau tôi phát hiện có vấn đề, tới làm phiền cậu đó. "


Tạ Hoài có thể dùng lời nói dỗ dành người khác phái vui vẻ, nhưng đối với người cùng giới lại không có hiệu quả lắm.

Hắn vừa rồi nói nửa ngày nam nhân này cũng không nghe lọt, sắp trả tiền còn đắn đo suy nghĩ mua ở quầy nhỏ có gặp phải vấn đề về chất lượng hay không.


Hạ Hạ len lén nhìn Tạ Hoài, thấy hắn nhíu chặt mày, hình tượng thiếu niên dương quang ngọt ngào sắp không chịu nổi nữa mà đổ vỡ.


Trong lòng cô tính toán rất nhanh, nở một nụ cười ngọt ngào với người đàn ông:

"Chú ơi, sản phẩm của chúng tôi là cùng một nhà máy với siêu thị nên chất lượng chắc chắn ổn. Nếu sau khi mua có vấn đề về chất lượng, chú có thể quay lại đổi."


Cô nhất định phải nắm lấy cơ hội lấy lòng Tạ Hoài.

Tuy không biết Tạ Hoài lấy hàng từ đâu, nhưng cô vẫn mở to mắt nói dối lại mặt không đỏ tim không đập.

Dù sao cô cũng không cần phải cảm thấy áp lực gì, nếu có vấn đề về chất lượng thì người ta quay lại tìm Tạ Hoài chứ không phải cô.

Cô vừa dứt lời, cảm giác được Tạ Hoài ném tầm mắt về phía cô, ánh mắt hắn không mặn không nhạt, cảm xúc mơ hồ đọng lại trên cơ thể cô trong hai giây.


Người đàn ông cúi đầu, thấy khuôn mặt trắng nõn cùng nụ cười thuần khiết của cô gái, không nói gì nữa, hào phóng trả tiền rồi rời đi.


Tạ Hoài thần sắc bình tĩnh, xoa xoa sợi bông dính trên tay lúc nãy.


Màu da của hắn trắng hơn so với các chàng trai khác, bàn tay trắng trẻo thon dài, không hề giống một đôi tay làm việc vặt.


Lòng bàn tay Tạ Hoài đổ mồ hôi, thấm ướt bông vải, vò thành một cục rồi ném xuống đất.

Im lặng một lúc, hắn nói: "Bây giờ yên tịnh rồi, chúng ta tính sổ."


Hắn cúi xuống nhặt một chiếc gối dưới đất lên, đặt vào tay vỗ mạnh, phát ra tiếng bốp.

Hắn mặt không biểu tình nhìn Hạ Hạ: "Đêm đó cô đánh tôi bao nhiêu cái?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thamnguyet