Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23,24


Tháng 11, Triệu San Kỳ trở nên bận rộn.

Cô là cán bộ Phòng Đối ngoại của Hội Sinh viên, trường sẽ tổ chức trận đấu bóng rổ vào cuối tháng, Phòng Đối ngoại sẽ chịu trách nhiệm tài trợ cho trận đấu bóng rổ trước cuối tháng.

Người phụ trách cảm thấy trong bộ phận có quá ít nhân sự, công việc phân chia cho từng người quá nhiều nên nảy ra ý tưởng tuyển người mới lần thứ hai.

Triệu San Kỳ được giao một số chỉ tiêu tuyển dụng mới và yêu cầu phải kéo người vào bộ phận.

"Tham gia khoa và tham gia hoạt động sẽ giúp bạn có thêm điểm trong bài đánh giá toàn diện."

Sau bữa trưa, Triệu San Kỳ và Hạ Hạ cùng nhau đi dạo, không ngừng dùng ngôn ngữ hấp dẫn cô: "Thành tích của cậu vốn đã tốt rồi, nếu có điểm hoạt động thêm vào, không chừng có thể lấy được học bổng cấp quốc gia."

Giải thưởng quốc gia ước chừng tám ngàn tệ, Hạ Hạ đối với việc gia nhập bộ phận đối ngoại không có hứng thú, nhưng đối với tiền có chút động tâm.
Triệu San Kỳ lấy quyển sổ ra: "Vậy tôi giúp cậu ghi tên nhé?"


Cô vừa dứt lời, nhìn thấy Tạ Hoài đạp xe điện từ cổng trường đi tới.

Hắn đỗ xe trước ký túc xá nam và lấy hộp xốp đựng thức ăn ở ghế sau ra.

Hạ Hạ nhanh chóng chạy tới đỡ hắn.

Tạ Hoài ngồi xổm trên mặt đất, đếm ra hai mươi hộp cơm trưa, bỏ vào một hộp khác: "Hôm nay ký túc xá nữ không có nhiều đơn hàng, giao hàng xong em về ngủ trưa đi."

"Em không buồn ngủ. " Hạ Hạ nhìn hai hộp cơm lớn của ký túc xá nam, ngoan ngoãn nói," Lát nữa em giúp anh chuyển đến ký túc xá nam."


Cô quay đầu nhìn Triệu San Kỳ vẫn còn ở đó, thấp giọng hỏi Tạ Hoài: "Em muốn tham gia hội sinh viên, tranh thủ lấy học bổng cuối năm."


Tạ Hoài: "Tùy em, nhưng bỏ bê công việc tôi không phát tiền công."

Triệu San Kỳ cười cười: "Tạ Hoài và Hạ Hạ cùng tham gia đi, đúng lúc tôi còn một suất."


Tạ Hoài: "Không tham gia."


Hắn cự tuyệt dứt khoát, Triệu San Kỳ ngẩn người: "Vì sao?"


Tạ Hoài lời ít ý nhiều: "Không có thời gian."

Triệu San Kỳ cố gắng hết sức thuyết phục Hạ Hạ: "Hội sinh viên cũng không bận lắm, mỗi tuần chỉ có hai lần trực ban, một lần hoạt động và một buổi họp định kỳ. Nếu làm tốt, cậu sẽ nhận được điểm đánh giá hoạt động tốt, nói không chừng còn có thể lấy được học bổng."

Tạ Hoài hỏi: "Được bao nhiêu?"

Triệu San Kỳ tính toán: "Tớ không dám nói nhiều, nhưng hai ngàn khẳng định không thành vấn đề."

Tạ Hoài: "Tốt nhất cô nên nhường đường đi, đừng lãng phí thời gian của tôi, tôi giao đồ ăn bên ngoài một lần đã kiếm được hai trăm tệ rồi."


Triệu San Kỳ bị bộ dáng thờ ơ của hắn làm cho tức giận, giậm chân nói: "Tạ Hoài sao anh lại như vậy a!"


Tạ Hoài nhướng mày: "Tôi làm sao?"


Triệu San Kỳ xoay người rời đi.

Hạ Hạ nói: "San Kỳ tức giận rồi, cô ấy không có ác ý, anh cũng quá thẳng nam."


Tạ Hoài nhéo lỗ tai cô: "Hạ Hạ, em bành trướng rồi, ngay cả Hoài ca cũng dám giáo huấn? Em nói ai thẳng nam? Có gan thì em lặp lại lần nữa!"


"Ai - - " Hạ Hạ kêu một tiếng," Đau - -"

Tạ Hoài buông tay ra, lấy một ly trà sữa từ trong hộp giữ ấm xe điện đưa cho cô: "Vừa rồi đi ngang qua cửa hàng Triệu Nhất Lôi, tôi vào cướp một ly, em uống đi."


Làn da Hạ Hạ rất mỏng, bị hắn véo nhẹ liền đỏ lên.


Cô xoa xoa vành tai hỏi: "Sao anh lại cướp đồ của người ta?"

Tạ Hoài cười vô lại: "Bộ dáng Triệu Nhất Lôi tức giận mắng tôi ăn cướp, lại không làm gì được, trông rất vui nha."


"Lôi ca người rất tốt, anh đừng lúc nào cũng ăn hiếp anh ấy."


Hạ Hạ thuận miệng lầm bầm, nói xong mới phát hiện Tạ Hoài đang nhìn cô chằm chằm.
Hắn lạnh lùng nói: "Nói lại xem."
Hạ Hạ: "...?"

Cô mười phần nịnh nọt sửa lời: "Lôi ca thật không ra gì, Hoài ca anh cướp là đúng, lẽ ra nên cướp thêm vài cốc nữa."


Tuy rằng còn không biết Tạ Hoài bị chuột rút cơ nào, nhưng vuốt mông ngựa thiếu gia nhất định không sai.


Tạ Hoài vẫn lạnh lùng như trước: "Nói lại."


Hạ Hạ: "......"

"Lôi ca..." Hạ Hạ thật sự không biết Tạ Hoài bất mãn cô chổ nào, dùng từ gian nan: "Anh ấy là một người rất có vấn đề..."

Tạ Hoài không đợi cô nói xong, và đưa tay nhéo vào gáy cô.

Anh mở miệng, ngữ khí cực kỳ nóng nảy: "Hạ Hạ, con bà nó, em rốt cục có bao người "ca" vậy?"

Hạ Hạ: "..."

Anh đoạt lại trà sữa trong tay cô: "Đừng uống trà sữa của tôi, tìm Lôi ca của em lấy đi."


Hạ Hạ bị hành động trẻ con của hắn làm cho kinh ngạc: "...Vậy Nguyên Thái cũng gọi anh là Hoài ca, anh cũng có nhiều đàn em như vậy, dựa vào cái gì mà tiêu chuẩn kép với em?"
Tạ Hoài nhướng mày: "Tôi chính là tiêu chuẩn kép như vậy đấy, có gan thì em đánh tôi đi."

"Tôi thu Nguyên Thái làm đàn em là có thể che chở hắn, em gọi Triệu Nhất Lôi ca, hắn có thể che chở em sao?"


Hạ Hạ mạnh miệng: "Vì sao không thể?"

Tạ Hoài thờ ơ: "Ồ? Che thế nào? Bằng cái quán trà sữa hóng gió tây bắc vào ngày khai trương và sắp phá sản sa, hay là dùng cái gối thêu sáu múi của hắn?"

"Cơ bụng sáu múi là gối thêu?" Hạ Hạ chỉ vào bụng dưới của Tạ Hoài, "Vậy anh chẳng có múi nào thì vứt đi à?"

Tạ Hoài bình tĩnh lại, nheo mắt: "Hạ Hạ, khịa tôi đúng không?"

Hạ Hạ nghĩ thầm, anh mới phát hiện ra sao? Tôi từ lâu đã muốn khịa anh rồi, đồ quái vật trẻ con tiêu chuẩn kép, nhưng ngoài miệng cô lại ôn nhu yếu ớt nói: "Không phải, em không có."

Tạ Hoài ném trà sữa vào thùng, xoay người lên lầu.

Hạ Hạ nhịn không được mắng: "Tạ Hoài là con cún, học sinh tiểu học cũng không ấu trĩ như thế."

Sau khi giao xong hai mươi phần thức ăn cho ký túc xá nữ, cô đứng dưới lầu ký túc xá nam một hồi, cảm thấy vẫn nên đi dỗ dành cậu học sinh tiểu học ấu trĩ Tạ Hoài một chút, dù sao anh cũng là cha mẹ mang lại cơm ăn áo mặc của cô.


Hạ Hạ vào ký túc xá nam, lần lượt tìm Tạ Hoài.
Giờ nghỉ trưa, rất nhiều cửa phòng ngủ mở rộng thông gió, nam sinh bên trong hoặc đang ăn cơm hoặc đang chơi trò chơi.

Hạ Hạ ở cuối lầu ba tìm được Tạ Hoài, hắn mới vừa giao xong phần cơm trên tay, theo đơn đặt hàng đi đến phòng tiếp theo.


"Hoài ca. " Hạ Hạ vẫy tay với anh, ngọt ngào gọi.


Tạ Hoài nhướng mí mắt, làm bộ không nghe thấy, Hạ Hạ ân cần chạy tới: "Để em giúp anh."

"Cút đi." Tạ Hoài lạnh lùng nói: "Phụ nữ một dạ hai lòng như cô đừng đi theo tôi"

Hạ Hạ: "..."

Cô mới chỉ nghe nói đến tính chiếm hữu đối với bạn gái, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tính chiếm hữu của Tạ Hoài đối với đàn em mình.

Hạ Hạ dịu dàng dỗ dành anh: "Đừng giận em mà."

"Em nghĩ kỹ rồi, Triệu Nhất Lôi quả thật không thể so với anh. Tuy vừa rồi em gọi hắn một tiếng "ca", nhưng không thể có được sự công nhận chân thành từ tận đáy lòng em." Hạ Hạ mặt không đổi sắc vuốt mông ngựa "Anh ấy có cơ bụng sáu múi thì sao? Vẫn không bằng một ngón tay của Hoài ca chúng ta ".

Tạ Hoài đi phía trước, cô đi theo sau từng bước một.

"Hoài ca không chỉ tuổi trẻ tài cao tự lực cánh sinh, cho em công việc, mua đồ ăn thức uống cho em, còn sẵn sàng che chở cho em."


"Hoài ca là ánh sáng cuộc đời em, là người tốt nhất trên đời này."


"Còn Triệu Nhất Lôi có thể làm cái gì? Hắn không xứng có được đàn em như em."

Tạ Hoài giao đồ ăn xong, trở về phòng ngủ của mình.
Anh đẩy cửa ra, bước chân dừng lại ở cửa.
Hạ Hạ theo sau quá gần, không để ý đụng đầu vào lưng anh.

Cô kiễng chân, tò mò thò đầu vào xem ký túc xá của Tạ Hoài trông như thế nào.

Cô nhìn qua vai trái của anh, Tạ Hoài di chuyển sang trái để chắn tầm nhìn của cô, cô nhìn qua vai phải của anh, anh lại di chuyển sang bên phải.

Tạ Hoài quay đầu lại: "Cô đang làm gì vậy!"

Hạ Hạ bị hắn hung dữ, vẻ mặt ủy khuất: "Em chỉ muốn xem ký túc xá của anh thôi."


Cô còn thò đầu vào muốn xem, đầu vừa ngẩng lên đã bị Tạ Hoài ấn vào gáy rồi đẩy ra.

Tóc Hạ Hạ mềm mại, có mùi dầu xả thoang thoảng, sợi tóc chạm vào lòng bàn tay Tạ Hoài ngứa ngáy.

Hắn có chút mất tự nhiên, ánh mắt nhìn chung quanh, không muốn bị Hạ Hạ phát hiện khuôn mặt hơi đỏ của hắn.


Đầu Hạ Hạ không ngừng động đậy, bị lòng bàn tay anh đè xuống. Khi cô muốn ngẩng đầu lên, liền bị Tạ Hoài ấn xuống.

"Hoài ca... "Giọng Hạ Hạ nhẹ nhàng,"Anh đang đập chuột đồng à?"

Hạ Hạ giống như con châu chấu nhỏ tràn đầy tinh lực, Tạ Hoài ấn tới ấn lui thấy phiền, tay dùng sức đè đầu cô lên ngực mình.


Tháng 11 ở Nam Thành vào cuối thu, khí trời mát mẻ, nhiệt độ cũng rất vô thường.
Hạ Hạ đã sớm mặc áo khoác mỏng, Tạ Hoài là con trai, hỏa lực dồi dào, chỉ mặc một chiếc áo T-shirt mỏng manh.

Hạ Hạ áp trán vào lồng ngực ấm áp của anh, cảm nhận được hơi ấm từ đó truyền đến khiến gò má không khỏi nóng bừng.

Tạ Hoài đang làm gì vậy?

Ở ký túc xá nam, trước mặt mọi người đem cô ấn vào trong ngực?

Đầu óc Hạ Hạ choáng váng, khóe mắt nhìn thấy hai nam sinh từ phòng ký túc xá bên cạnh đi ra. Hình như là cùng lớp với họ, Hạ Hạ nghĩ ngợi lung tung. Bọn họ sẽ hiểu lầm không? Nếu họ hiểu lầm, Tạ Hoài có giải thích không? Tạ Hoài sẽ giải thích thế nào?

Hắn khẳng định sẽ lại bày ra biểu tình trước sau như một nói: "Hạ Hạ là đàn em tôi, tôi ôm đàn em thì có vấn đề gì?"


Cô đang nghĩ ngợi, nghe thấy Tạ Hoài trên đỉnh đầu mắng một câu: "Con mẹ nó, cậu có cần mặt mũi không?"


Hạ Hạ: "......"

A, cô lạnh lùng nghĩ, thì ra Tạ Hoài cảm thấy cô không biết xấu hổ.


Cô vừa định mở miệng giải thích, lại nghe Tạ Hoài nói: "Tân Phổ, cậu mặc quần vào cho tôi."


Tân Phổ là bạn cùng phòng của Tạ Hoài, một nam sinh trắng trẻo sạch sẽ.


Hắn ngủ nướng đến bây giờ mới dậy, chỉ mặc một cái quần lót tam giác lắc lư trong phòng.
Tân Phổ mặc quần vào, cười hì hì nói: "Hạ Hạ, vào ngồi đi."

Hạ Hạ nhận được lời mời, trong lòng Tạ Hoài giãy dụa muốn thoát ra để đi vào phòng, bị hắn ngăn lại.
"Lời em vừa nói tôi không nghe rõ, em lặp lại lần nữa."


Hạ Hạ chớp chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác, Tạ Hoài nhắc cô: "Chính là cái gì ánh sáng, cái gì người đàn ông tốt nhất..."


Hạ Hạ bừng tỉnh đại ngộ, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào như bôi mật: "Hoài ca là ánh sáng cuộc đời em, là người đàn ông tốt nhất trên đời này."

Một cô gái xinh xắn đứng trên hành lang đông đúc của ký túc xá nam, dùng giọng nói ngọt ngào trong trẻo tâng bốc Tạ Hoài, khiến các chàng trai đi ngang qua nhao nhao quay đầu lại.


Tạ Hoài lại hỏi: "Vậy còn cái tên Lôi kia?"


Hạ Hạ lập tức phân rõ giới hạn: "Em không quen biết Lôi nào cả."

Tạ Hoài thập phần hưởng thụ, vẻ mặt đầy thích thú.
Hạ Hạ ngọt ngào hỏi: "Hoài ca, anh còn giận em không?"


Tạ Hoài nói: "Không giận."


"Vậy em có thể vào ký túc xá của anh xem một chút không?"


"Không thể."

Hạ Hạ không hiểu: "Vì sao?"


Tạ Hoài chặn Hạ Hạ ở cửa, bình thản nói: "Đồ nịnh hót, ở bên ngoài đợi đi."


Nói xong đóng mạnh cánh cửa.


Hạ Hạ: "......"


Tân Phổ cảm thấy có chút hối hận vì không mời được cô gái vào, trách Tạ Hoài không hiểu phong tình: "Hạ Hạ là một cô gái đáng yêu như vậy, sao cậu nỡ hung dữ với cô ấy?"

Tạ Hoài liếc hắn: "Liên quan quái gì đến cậu."


Anh cúi xuống dưới bàn làm việc, vươn cánh tay móc ra đôi vớ thối đã để dành được hai tuần.
Tân Phổ sửng sốt.

Cánh tay Tạ Hoài chuyển động, bóp mũi móc ra đôi giày bẩn đã hai tháng không giặt.


Tân Phổ không hỏi hắn vì tức giận Hạ Hạ như vậy, yên lặng mở cửa sổ ra.
Tạ Hoài đặt tất giày vào chậu, ghé mắt lén quan sát động tĩnh bên ngoài.

Ngoài cửa không có ai, yên tĩnh và thanh bình.

Kẻ xu nịnh Hạ Hạ đã rời đi.

Tạ Hoài lấy bột giặt đi thẳng vào phòng tắm giặt tất.

*

Thứ sáu.
Cuộc họp thường kỳ diễn ra vào buổi tối.
Kể từ đầu năm học, đây là lần đầu tiên Hạ Hạ tiếp xúc với hội sinh viên, biết được Khương Cảnh Châu là phó chủ tịch hội sinh viên, ngồi ở hàng ghế đầu từ trái qua phải.

Chủ tịch hội ở phía trước nói chuyện, Hạ Hạ và Chúc Tử Du ngồi cùng một chỗ, vừa uống trà sữa vừa cùng cô châm chọc: "Tạ Hoài cái tên khốn kia, vừa ấu trĩ lại keo kiệt, còn thích nghe người khác tâng bốc..."
Chúc Tử Du ra hiệu với cô, Hạ Hạ ngầm hiểu, quay đầu nhìn thấy Tạ Hoài đi vào từ cửa.


Cô lập tức thay đổi biểu tình, vẫy tay với anh, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào bất chấp hiềm khích lúc trước: "Hoài ca, sao anh lại tới đây?"

Tạ Hoài bộ dạng chưa tỉnh ngủ, không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cô nằm xuống ngủ tiếp.
Chúc Tử Du thấp giọng nói: "Chủ tịch bộ phận đối ngoại có chút biến thái, Triệu San Kỳ tìm không đủ người, mấy ngày nay cứ quấn lấy Tạ Hoài bảo hắn đến để gom nhân số."

Hạ Hạ quay đầu nhìn Tạ Hoài, hắn gần đây vừa đi học vừa kiếm tiền, buổi sáng còn phải dậy sớm đến văn phòng Dịch Mỹ Hiền thi, thật lâu không có ngủ ngon, vành mắt thâm quầng rất nghiêm trọng.


Hạ Hạ vừa rồi còn mắng hắn là đồ khốn, nhưng hiện tại lại không muốn nói gì.
Cô nâng cằm, không nói chuyện phiếm với Chúc Tử Du, cũng không nghe người trên bục giảng nói chuyện, cứ như vậy ngồi nhìn Tạ Hoài.

Hắn nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào mí mắt hắn.
Anh nhíu mày, ngủ không được yên ổn.

Hạ Hạ vươn tay chắn trước mặt Tạ Hoài, che khuất ánh sáng chiếu vào mắt hắn.
Mặt trời lặn, sắc trời ngoài cửa sổ tối sầm lại.
Cuộc họp thường kỳ kết thúc, Triệu San Kỳ kéo Hạ Hạ đến trước phòng học.

Cô chỉ vào người đàn ông mập mạp trước mặt: "Hạ Hạ, đây là anh Lỗ, trưởng bộ phận đối ngoại của chúng ta, anh ấy là người mới đến, để lại số điện thoại và QQ cho anh ấy, anh ấy sẽ kéo cậu vào nhóm."

Hạ Hạ vừa mới nằm sấp cùng Tạ Hoài một lát, một bên mặt hằn lên vết hồng hồng, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Cô trao đổi QQ với trưởng bộ phận và phát hiện Lữ học trưởng trước mặt cũng có trong danh sách bạn bè của mình.

Lỗ Sóc nhìn cô nửa ngày, không thể tin nói: "Cô là Hạ Hạ?"


Hạ Hạ cũng không ngờ tới nam sinh đen đen mập mạp trước mắt này là học trưởng lúc trước lừa dối cô, có chút xấu hổ cười cười.
Lỗ Sóc thoạt nhìn có chút kích động: "Cậu... dáng dấp cậu không giống Q. Q lắm."

"QQ?" Xia Xia bối rối, "Tôi có ảnh trên QQ không?"

Lỗ Sóc mỉm cười nhìn cô: "Cô có hình đại diện QQ. "

Cho đến giờ phút này, cô rốt cục hiểu được vì sao lúc trước thái độ của Lỗ Sóc đối với cô cùng "Tiểu yêu mị hoặc" khác biệt lớn như thế.


Avatar của "Tiểu yêu mị hoặc" là một tấm hình trên mạng, một cô gái mang phong cách phương Tây đứng ở bờ biển giẫm sóng, mà ảnh chân dung Hạ Hạ là một con heo, ngoài miệng dính đầy bùn, hai chân giơ lên ghé vào lan can chuồng heo.

Có lẽ trong lòng Lỗ Sóc, một cô gái xinh đẹp sẽ không sử dụng avatar bẩn thỉu và buồn cười đó.

Lỗ Sóc nhìn đồng hồ: "Hôm nay là ngày đầu tiên cậu gia nhập Bộ phận đối ngoại, lát nữa tôi sẽ đãi cậu một bữa tối. "

Hạ Hạ thật lòng không muốn cùng hắn ăn tối, nhưng hắn là trưởng bộ phận cũng không tiện từ chối.

Cô đang định gật đầu thì có người chạm vào vai. Tạ Hoài tỉnh ngủ, đứng phía sau lưng cô.

Trên mặt hắn cũng in một vết đỏ, vừa vặn một trái một phải đối xứng với Hạ Hạ.
"Buổi tối đừng chạy lung tung, đến ký túc xá của tôi một chuyến. "

Hắn vừa tỉnh lại, giọng điệu uể oải.
Hạ Hạ: "Tại sao tôi phải đến ký túc xá của anh?"

Tạ Hoài nghĩ thầm, đương nhiên là bởi vì tôi đã giặt tất, thay chăn, vệ sinh tốt, toàn bộ ký túc xá hiện tại sáng sủa, tôi muốn cho em đến xem Hoài ca của em là một cậu bé tinh xảo sạch sẽ cỡ nào.


Nhưng hắn ngoài miệng vẫn như cũ rất độc, ngữ khí khinh thường: "Bảo em tới thì em tới, nói nhảm nhiều như vậy?"

Hạ Hạ ngoan ngoãn nói: "Được."


Tạ Hoài: "Ra ngoài chờ tôi, lát nữa cùng nhau trở về."


Hạ Hạ lại nghe lời, khéo léo từ chối lời mời ăn cơm của Lỗ Sóc.

Cô giống như một chú thỏ con ngoan ngoãn, thành thật ngồi xổm bên ngoài giảng đường, vừa uống trà sữa vừa chờ Tạ Hoài đi ra.


Ánh trăng mông lung, phát ra ánh sáng trong trẻo như nước.
Cô vén những chiếc lá xanh biếc trong bồn hoa, ghé vào bên tảng đá nhìn bọ cánh cứng bò tới bò lui.

Trong phòng họp cách cửa chính rất gần bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Hạ Hạ tò mò ngẩng đầu lên nhìn, thấy Chúc Tử Du từ bên trong đi ra.
"Muốn cùng về không? "Chúc Tử Du hỏi.
"Không được. " Hạ Hạ nói," Tôi chờ Tạ Hoài."

"Đừng chờ hắn nữa, hắn đang đánh nhau với Lỗ Sóc ở bộ phận đối ngoại rồi."
Hạ Hạ hỏi: "Vì sao?"


Căn cứ theo lời kể của Chúc Tử Du, lúc ấy tình huống trong phòng rất phức tạp, ai cũng không hiểu.

Triệu San Kỳ không hoàn thành nhiệm vụ tuyển người nên mới gọi Tạ Hoài tới cho tạm thời góp đủ số, vì không muốn lộ tẩy, Triệu San Kỳ gọi hắn đến trước mặt Lỗ Sóc, yêu cầu hắn để lại thông tin liên lạc trước khi rời đi.

Chúc Tử Du nhún vai: "Hai người bọn họ liền thêm bạn, sau đó Lỗ Sóc trực tiếp cho Tạ Hoài một quyền, mắng hắn là kẻ lừa đảo."

Hạ Hạ hút một ngụm trà sữa, hai mắt mở to: "Tốt xấu gì cũng phải có tiền căn hậu quả chứ?"
"Ai biết được? "Chúc Tử Du nói," Có thể trước kia có thù, Lỗ Sóc hình như gọi Tạ Hoài một câu "tiểu yêu" gì đó."

"Cụ thể tôi nghe không rõ..." Trà sữa Hạ Hạ nghẹn ở cổ họng, nhịn không được phun ra ngoài.

Chương 24

Ban đêm trời đổ mưa nhỏ, tí tách rơi trên cửa sổ thủy tinh.
Phòng họp đốt một chiếc đèn chùm màu vàng rực rỡ, cả phòng toả ra ánh sáng ấm áp.
Mỡ trên má Lỗ Sóc run rẩy, sắc mặt vừa xanh vừa trắng.

Ngón tay thô ngắn của hắn bởi vì quá mức khiếp sợ, cong cong ngoắc về phía Tạ Hoài.
Miệng hắn giật giật, nước miếng tung bay: "Biến thái!"
Tạ Hoài ngồi đối diện hắn, lười nhác dựa vào sô pha mềm mại.

Hạ Hạ ngồi bên cạnh Tạ Hoài, cầm cây kem ốc quế mua ở siêu thị gần đó, áp lên gò má sưng tấy do cú đấm của Lỗ Sóc.

Hắn nhướng mày với vẻ mặt phản nghịch: "Tôi là kẻ biến thái, vậy anh là gì? Kẻ biến thái trong số những kẻ biến thái, trùm cuối biến thái?"

"Cậu giả gái lừa gạt tôi, còn "Mị hoặc tiểu yêu", "Mị hoặc nhân yêu" còn kém xa cậu!"

Lỗ Sóc bị thái độ của hắn làm tức giận đến thở không nổi, "Cậu lừa gạt tình cảm của tôi!"
Tạ Hoài hỏi ngược lại, "Từ đầu tới cuối, tôi đã từng nói với anh một câu tôi là phụ nữ chưa?"
"Dùng avatar ID nữ thì nữ sao? Tôi có sở thích đặc biệt được không?"

"Huống hồ avatar nữ chỉ là màu ngụy trang của tôi, internet loạn như vậy, một cậu bé đáng yêu lại yếu đuối như tôi không được nghĩ biện pháp bảo vệ mình sao?"


Hắn giảo biện như vậy, Lỗ Sóc đã tức giận đến nói không ra lời.
Khương Cảnh Châu là phó chủ tịch hội sinh viên, ngồi trên sô pha chính trong phòng họp.

Hắn cầm điện thoại của Lỗ Sóc, lật xem lịch sử nói chuyện với Tạ Hoài.
Tạ Hoài vui vẻ nói: "Có thể trách tôi sao? Tôi dùng acc nam xin kết bạn tám lần hắn không đồng ý, đổi giới tính thành nữ một lần liền được kết bạn, còn mỗi ngày sớm tối gửi tin nhắn tán gẫu cho tôi."


Hắn nhìn Khương Cảnh Châu một cái: "Cậu xem xem mỗi lần nói chuyện ai là người mở đầu trước."

Khương Cảnh Châu không cần nhìn kỹ cũng thấy Lỗ Sóc đang lảm nhảm, mười câu hết chín câu là do hắn nói ra. Tạ Hoài rất ít nói, hoặc là giả vờ đáng yêu khen Lỗ Sóc tuyệt vời, hoặc là hỏi xem chăn bông của Lỗ Sóc mua ở đâu.

Hắn nghi hoặc: "Chăn bông gì?"

Tạ Hoài nhếch môi: "Hỏi hắn."

Lỗ Sóc sắc mặt thay đổi, chuyển chủ đề: "Cậu nói cậu không giả gái, vậy tại sao lúc tôi gọi cậu là "em gái", cậu không phản bác?"


Tạ Hoài không để cho hắn đem chuyện này bỏ qua, hỏi Khương Cảnh Châu: "Hắn năm ngoái có bán chăn sao?"


"Không có. " Khương Cảnh Châu nghĩ nghĩ," Theo tôi được biết, cậu là người đầu tiên bày sạp bán đồ ở trường."


Tạ Hoài nở nụ cười: "Vậy lời hắn ta nói trong nhóm tân sinh viên chính là lừa gạt."


Khương Cảnh Châu: "Lỗ Sóc, cậu đã làm gì vậy?"

Lỗ Sóc ấp úng nói không nên lời, Tạ Hoài sờ sờ gò má bị đánh đến phát đau, trầm mặc nhìn hắn.
Kem Hạ Hạ mua đã tan chảy, cô lấy kem ra, cẩn thận quan sát khuôn mặt Tạ Hoài.
Một nửa vết sưng tấy trên mặt hắn đã biến mất, một nửa vẫn còn đó, hai bên trái phải hơi mất cân đối.

Cô dùng ngón tay sờ sờ, Tạ Hoài rít lên một ngụm khí lạnh.
"Đau. " Hắn nhíu mày như trẻ con," Có thể nhẹ chút được không?"


Hạ Hạ quay đầu nói với Khương Cảnh Châu: "Lúc trước Lỗ học trưởng để lại lời nhắn trong nhóm tân sinh viên, nói rằng anh ấy từng kiếm được rất nhiều tiền nhờ vào việc bán chăn và bình nước ở trường, có thể truyền thụ phương pháp kiếm tiền cho tân sinh viên miễn phí, nhưng chỉ giới hạn cho học muội, rất nhiều nữ sinh bao gồm cả tôi đều kết bạn với anh ấy."

"Nhảm nhí" Khương Cảnh Châu nói," Lỗ Sóc cậu bán chăn lúc nào, sao tôi không biết?"


Lỗ Sóc giải thích: "Tôi chưa từng bán, tôi nói vậy chỉ để làm quen nhiều sinh viên mới, như vậy sau khi khai giảng thuận tiện kéo bọn họ tham gia bộ phận."


Hắn lại đem lời nói nhắm vào Tạ Hoài: "Nhưng cái tên này, hắn giả làm con gái lừa gạt tình cảm của ta, lừa xong còn xóa kết bạn."


Tạ Hoài thản nhiên hỏi: "Tôi lừa gạt tình cảm của anh như thế nào?"

Lỗ Sóc phẫn nộ: "Con mẹ nó cậu suốt ngày gọi tôi Học Trưởnng Trưởng còn muah muah các kiểu, đây còn không phải lừa gạt tình cảm?"


Tạ Hoài nhấc chân, thản nhiên nói: "Gọi học trưởng trưởng~ là có hứng thú với anh sao? Vậy thì anh cũng quá đa tình, anh phải biết rằng trong xã hội ngày nay có rất nhiều nam sinh đáng yêu như tôi, gặp ai cũng phải muah muah~ Một ngày không muah muah ~ liền cảm thấy khó chịu toàn thân."

"Anh bịa đặt ra chuyện tôi lừa gạt tình cảm của anh thì tốt nhất nên đưa ra chứng cứ. " Tạ Hoài vẻ mặt vô cảm, "Tôi đã nói thích anh? Tôi đã tỏ tình với anh? Hay là lúc anh nói muốn ở cùng một chỗ với tôi, tôi đã đồng ý với anh? Mẹ kiếp ngày hôm sau lão tử đã xóa anh đó, được không?"


"Cho dù cậu không gạt tình cảm..." Lỗ Sóc không phục, "Sự thật cậu đã lừa tôi nói ra bí quyết kiếm tiền?"


"Anh còn mặt mũi nói chuyện đó. " Tạ Hoài nghe vậy cười nói,"Anh gọi đó là bí quyết kiếm tiền? Bí quyết tưởng tượng thì có."

Tạ Hoài: "Trước khi nhập học, tôi làm việc ở siêu thị, địa điểm mua hàng được bạn bè trong siêu thị cho biết, nếu siêu thị nói tôi ăn trộm bí mật kinh doanh của bọn họ, tôi không còn gì để nói. Còn anh cũng xứng đáng sao?"

Lỗ Sóc bỗng nhiên chỉ vào Hạ Hạ đang im lặng ngồi cạnh Tạ Hoài, nói: "Hai người đã quen nhau từ trước, hợp tác lừa gạt tôi đúng không? Em đã sớm biết cậu ta là trai giả gái đúng không? Thật xấu hổ khi trước đây anh đã tin tưởng tâm sự chuyện tình cảm với em."

Tạ Hoài nãy giờ vẫn an phận ngồi yên, bị đánh cũng không đánh trả, giờ phút này ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.


Hắn đứng lên, hất tay Lỗ Sóc: "Mẹ kiếp anh chỉ ai? Anh chỉ vào cô ấy lần nữa thử xem."


Khương Cảnh Châu kịp thời ngăn Tạ Hoài lại, sợ tính xấu của hắn phát tác đánh nhau với Lỗ Sóc.
"Tôi nghe hiểu rồi. "Khương Cảnh Châu nói," Hai người đều không tốt lành gì, đừng ai trách ai."

Hắn nhìn Lỗ Sóc: "Cậu cũng đừng ngụy biện, kiếm cớ để lôi người vào khoa? Tôi không nói ở đây là giữ thể diện cho cậu, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì thì trong lòng tự hiểu rõ."


"Còn cậu nữa, Tạ Hoài. " Khương Cảnh Châu vẻ mặt phức tạp," Cho dù hắn nghĩ cậu là nữ, cậu không có miệng giải thích sao?"

"Các người kêu tôi đến đây hoà giải, bây giờ tôi nói việc này hôm nay đến đây kết thúc, về sau không ai nhắc lại nữa."

Lỗ Sóc không cam lòng: "Không được, đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị người ta đùa giỡn, không thể bỏ qua như vậy được."


Tạ Hoài không tỏ thái độ, ngược lại Hạ Hạ lên tiếng: "Em cũng cảm thấy không thể bỏ qua như vậy. Chuyện lúc trước học trưởng có sai, Hoài ca cũng có sai, hai bên bù trừ, nhưng vừa rồi anh ta đánh Hoài ca một quyền, Hoài ca không có đánh trả, học trưởng phải xin lỗi mới được."

Lỗ Sóc giống như nghe được cái gì đó không thể tưởng tượng nổi: "Tôi xin lỗi hắn?"


Ánh mắt Hạ Hạ dịu dàng, nụ cười trên môi cũng ôn nhu: "Đúng, anh xin lỗi."


Lỗ Sóc không chút suy nghĩ: "Không thể nào."


Hạ Hạ quay sang Khương Cảnh Châu: "Học trưởng Cảnh Châu, anh cũng xem lịch sử trò chuyện của Lỗ học trưởng với em đi."

Cô cười híp mắt nói: "Lỗ học trưởng đã từng quấy rối em."


Lỗ Sóc sửng sốt: "Tôi quấy rối em lúc nào?"


Hạ Hạ: "Nếu em nhớ không lầm, tối ngày 15 tháng 7 năm nay, anh ở Q.Q hỏi em..."
Bị cô nhắc nhở, Lỗ Sóc bỗng nhiên nhớ ra.

Hắn xấu hổ nói: "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, hơn nữa đều là người trưởng thành..."


"Em chưa trưởng thành. "Hạ Hạ nói," Sinh nhật em vào tháng tám, còn một tháng mới trưởng thành."

Cô mặt không đổi sắc đọc thuộc lòng một đoạn văn: "Quấy rối tình dục bao gồm các hành vi bạo lực tình dục như cưỡng bức hoặc ngôn ngữ mang hàm ý tình dục, không được hoan nghênh và dẫn đến hậu quả nghiêm trọng... Học trưởng, nếu như anh không hiểu, em có thể giải thích cho anh một chút."

"Lời nói của anh ngày hôm đó mang hàm ý tình dục, khiến tôi khó chịu. Thứ hai, câu hỏi của anh có tính xúc phạm nặng nề, khiến tôi bị tổn hại nghiêm trọng về mặt tinh thần. Bởi vì mấy câu nói đó của anh, tôi đã mấy ngày liên tục gặp ác mộng, còn nhớ đến rất nhiều chuyện không vui."

Hạ Hạ nói: "Đây đối với tôi mà nói chính là quấy rối tình dục, anh là cán bộ hội sinh viên, tác phong như vậy thật sự không phải có vấn đề sao?"


Khương Cảnh Châu lướt đến đoạn Lỗ Sóc cùng Hạ Hạ nói chuyện, nhìn vài lần, ném điện thoại di động lên bàn: "Lỗ Sóc, giải thích đi."


Tạ Hoài nghiêng người muốn lấy di động xem nội dung trên đó, lại bị Hạ Hạ giữ chặt.

Cô nhìn Lỗ Sóc: "Tôi cũng không muốn phiền học trưởng Cảnh Châu giúp xử lý chuyện này, anh xin lỗi Hoài ca, tôi sẽ xóa nhật ký nói chuyện coi như chưa từng xảy ra, nếu không bây giờ tôi cũng đã là cán sự bộ phận của anh, ầm ĩ lên mặt anh cũng khó coi."


Tạ Hoài hất tay Hạ Hạ ra, lại muốn giật lấy di động.

Hạ Hạ giữ không được Tạ Hoài, sợ hắn xem lịch sử trò chuyện xong sẽ nổi giận, vì thế véo thật mạnh vào chân hắn một cái.


Cô véo xong cảm giác thân thể Tạ Hoài cứng đờ, sau đó mới ý thức được mình đã làm gì.
Tạ Hoài không phải Chúc Tử Du, vừa rồi cô chỉ tiện tay véo hắn mà thôi.

Tạ Hoài dường như bị cô làm cho choáng váng, hắn dừng mọi động tác, quay lại nhìn cô với vẻ khó tin.

Hạ Hạ không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, dường như mỗi centimet đều chứa đầy biểu cảm người da đen với dấu chấm hỏi: Hạ Hạ, nhéo tôi? Hạ Hạ chết tiệt dám nhéo tôi?

Lỗ Sóc sắc mặt âm trầm: "Cô làm như vậy nên biết hậu quả, chuyện hôm nay coi như xong, chúng ta kết thù oán, về sau cô đừng nghĩ đến khoa đối ngoại..."
Hạ Hạ ngoáy ngoáy lỗ tai: "Khoa đối ngoại thì hay lắm sao? Không đi thì không đi."

"Hơn nữa cho dù tôi đắc tội với anh, anh ở ngay trước mặt học trưởng Cảnh Châu uy hiếp tôi như vậy thật sự có ổn không?" Cô ngọt ngào cười, "Ai muốn vào bộ phận đối ngoại chẳng lẽ phải xem giao tình cá nhân với trưởng bộ phận? Anh lợi dụng quyền lực để trục lợi cá nhân và lạm dụng quyền lực công cộng như thế này thì có xứng đáng với chức vụ trưởng bộ phận không? "

Lỗ Sóc xin lỗi Tạ Hoài, đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Hắn đóng cửa quá lớn, đánh thức Tạ Hoài đang sững sờ.

Hắn kịp thời phản ứng, một tay đè Hạ Hạ lại, tay kia cướp điện thoại của cô lướt tới tin nhắn Lỗ Sóc.
Tối ngày mười lăm tháng bảy, Lỗ Sóc nhắn tin cho Hạ Hạ nói chuyện.

Bắt đầu chỉ là tán gẫu bình thường, hơn mười phút sau Lỗ Sóc bỗng nhiên hỏi: 【 Hạ Hạ có bạn trai chưa? 】
Hạ Hạ: [Không có.]
Lỗ Sóc: [Đã từng có chưa?]
Hạ Hạ: [Từng hẹn hò thời trung học.]
Lỗ Sóc: [Vậy đã từng có kinh nghiệm tình dục chưa?]

Hạ Hạ không trả lời.
Lỗ Sóc lại hỏi: [Hạ Hạ không phải vẫn là xử nữ chứ? Tâm sự với học trưởng, có gì phải xấu hổ chứ.]
[Tâm sự đi, học trưởng có kinh nghiệm, em không hiểu anh có thể dạy em.]

...

Tạ Hoài trả lại điện thoại cho Hạ Hạ, đứng dậy đuổi theo Lỗ Sóc.
Hạ Hạ chạy theo sau hắn cả một đoạn đường, lúc tới gần cửa trường thì kéo được tay áo Tạ Hoài.
"Hoài ca." Cô chạy đến mức thở hổn hển,"Anh đừng đuổi theo hắn nữa, đã nói rồi, hắn xin lỗi anh thì cho qua đi."


"Ai nói cho qua? "Tạ Hoài vẻ mặt lạnh lùng," Việc này chưa xong."

Tạ Hoài vẫn muốn đuổi theo, Hạ Hạ túm lấy thắt lưng gầy gò của hắn giữ chặt: "Vừa rồi nói những lời đó đều là lừa gạt hắn, em chỉ muốn hắn xin lỗi anh. Không phải chỉ nói vài câu thôi sao, em cũng không thật sự bị tổn thương về tinh thần."


Cô phát hiện mình đang ôm eo Tạ Hoài, đỏ mặt buông tay ra.

"Bảo hắn xin lỗi tôi? Tôi nói cần hắn xin lỗi lúc nào? " Tạ Hoài nhướng mày vừa cuồng vừa ngạo,"Lời xin lỗi của hắn ta có giá trị sao? Cần em dùng cách này để hắn xin lỗi tôi sao? Tôi căn bản không quan tâm."

"Nhưng em quan tâm. " Hạ Hạ thấp giọng nói," Anh luôn che chở cho em, thỉnh thoảng em cũng muốn che chở anh một chút."

"Việc này vốn là do động cơ không trong sạch của Lỗ Sóc gạt người trước, tuy rằng anh cũng có một chút sai, nhưng cùng lắm các anh coi như không ai nợ ai. " Hạ Hạ nhìn khuôn mặt Tạ Hoài vẫn còn bị sưng, đau lòng muốn chết," Hắn đánh anh, phải xin lỗi anh."

Tiếng mưa càng lúc càng to, gõ lộp độp vào gạch ngói trên tường, một vũng nước mưa đục ngầu tích tụ dưới bậc thang.

"Anh Hoài, anh sẽ không giận em chứ?"

Cô gái trông thật đáng thương, bộ dáng không hề sợ hãi bất cứ điều gì khi nói chuyện với Lỗ Sóc vừa nãy đã biến mất, bây giờ lại giống như một chú thỏ trắng nhe răng nhếch miệng mất hết uy phong.


Tạ Hoài bỗng nhiên không muốn đuổi theo nữa.
Hắn nhìn Hạ Hạ thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười: "Khẩu khí kiêu ngạo như vậy, em dùng cái gì che chở tôi?"

Hạ Hạ cụp mắt khiêm nhường nói: "Thỉnh thoảng em che chở anh, những lúc khác vẫn cần nhờ Hoài ca che chở em."

Tạ Hoài nói không nữa.

Hạ Hạ đứng dưới mái hiên, vươn tay cảm nhận mưa rơi bên ngoài: "Em không mang theo ô, làm sao về đây?"

Tạ Hoài cởi áo khoác trùm lên đầu: "Ở đây đợi tôi."

Hắn lao vào màn mưa, một lúc sau liền không thấy bóng dáng.

Mưa càng lúc càng lớn, mười phút sau, Tạ Hoài đội mưa đi siêu thị mua ô về.
Cả người hắn ướt đẫm, tóc ướt sũng, vẫy tay bảo Hạ Hạ chui vào ô.
Trên mặt đất tích nước thật sâu, hắn cầm ô suốt đường quay trở lại cửa ký túc xá nam.

Ký túc xá nữ ở phía đối diện, Hạ Hạ định quay về thì bị Tạ Hoài giữ chặt cổ tay.
Hắn cười sạch sẽ lại trong sáng: "Đến ký túc xá của tôi."

*

Trong phòng ký túc xá của Tạ Hoài không có ai.

Hắn từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo: "Tôi sang phòng bên cạnh thay quần áo, em ngồi xuống trước đi."

Hạ Hạ nhu thuận hỏi: "Bạn cùng phòng của anh sẽ không đột nhiên quay lại chứ?"

"Tân Phổ đi quán net cả đêm, hai tiền bối còn lại thuê nhà ở bên ngoài." Tạ Hoài dùng khăn lau tóc, "Sẽ không ai quay lại. "

Hạ Hạ:"..."

Đêm hôm khuya khoắt, Tạ Hoài gọi cô đến ký túc xá đã rất kỳ quái, càng kỳ quái hơn chính là trong phòng chỉ có hai người!


Trái tim Hạ Hạ bỗng nhiên đập thình thịch, cô đưa tay ôm lấy ngực.
Vừa rồi trên đường, ô của Tạ Hoài luôn nghiêng về phía cô, người cô không hề ướt chút nào.
Cô nhìn xuống bộ quần áo mình mặc hôm nay.

Quần jean đơn giản cùng áo khoác dệt kim, quần áo không thể bình thường hơn, vừa phác họa không ra đường cong cơ thể, vừa không có bộ phận nào lộ ra ngoài khiến người ta mơ màng.

Tạ Hoài chắc chắn không phải thấy cô hôm nay xinh đẹp như hoa tạm thời nảy lòng tham, vậy gọi cô tới đây làm gì đây?


Hạ Hạ lo lắng, không phải là thầm mến cô chứ?

Cô đi lòng vòng quanh phòng Tạ Hoài.
Căn phòng này chỉ có hai người hắn và Tân Phổ, không gian rất rộng rãi.
Bàn học của Tân Phổ lộn xộn, mặt trên chất đầy thiết bị điện tử và thẻ trò chơi, giày dép vương vãi trên sàn, ga giường cũng không gấp.
Trái lại Tạ Hoài bên này, chỉnh tề sạch sẽ, hết thảy gọn gàng ngăn nắp.

Hạ Hạ vén rèm giường Tạ Hoài lên, ra giường vừa mới thay, phía trên mang theo một mùi thơm tươi mát của nước giặt Lam Nguyệt.


Lúc cô đang quan sát thì Tạ Hoài đã quay lại.

Hắn đã thay quần áo sạch sẽ, tóc cũng sấy khô ở phòng bên cạnh.
Hắn kéo ghế ra, thản nhiên nói: "Ngồi đi."

Hạ Hạ thấp thỏm ngồi xuống: "Hoài ca, anh gọi em tới có việc gì sao?"


Tạ Hoài a một tiếng: "Không phải em muốn xem phòng ký túc xá của Hoài ca sao? Bây giờ đã nhìn thấy, có hài lòng không?"


Hạ Hạ nói: "Chổ anh sạch sẽ gọn gàng quá không giống phòng con trai chút nào, em tưởng con trai đều giống Tân Phổ, đồ đạc để lung tung, quần áo cũng không giặt."

"Tôi chịu không nổi Tân Phổ, nhắc nhở dữ lắm hắn vẫn nửa tháng giặt quần áo một lần. " Tạ Hoài mặt không đổi sắc,"Thật ra đa số nam sinh đều như vậy, nhưng Hoài ca là ngoại lệ, sạch sẽ là nguyên tắc cơ bản của con người tôi, một chút bừa bộn và luộm thuộm tôi không thể chịu được."

Hạ Hạ ngẩng mặt nhìn anh.


Tạ Hoài nói: "Mang thùng giữ nhiệt trên bàn bên kia lại đây."


Hạ Hạ đi qua chuyển thùng, trọng lượng thùng không nhẹ, ước chừng mười cân.

Khi cô quay người lại, Tạ Hoài đã đặt một chiếc bàn nhỏ xuống đất, từ trong tủ lấy ra một chiếc nồi nấu ăn.

Hạ Hạ mở chiếc thùng trong tay ra, bên trong có đủ loại nguyên liệu nấu ăn tươi mới được rửa sạch.

- Thịt bò, lòng bò, thịt thái lát, tôm sống, thịt viên, còn có nấm và rau củ, phía dưới cùng còn có một gói nguyên liệu nấu lẩu và hai lon coca.


Tạ Hoài đổ nước vào nồi, cắm điện vào: "Em làm cùng tôi một tháng rồi phải không? Coi như là cuối tháng ông chủ mời liên hoan, vừa lúc hôm trước vừa mua nồi và máy biến áp, thử tính năng xem."


Lúc Hạ Hạ nhìn thấy những miếng thịt kia, nước miếng đều muốn chảy ra.

Cô thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm nước sôi trong nồi, vẫn còn do dự: "Nhưng bây giờ đã tám giờ rưỡi, nhà trường quy định sau chín giờ không thể ở lại ký túc xá khác giới."


"Sợ cái gì. "Tạ Hoài thản nhiên nói," Lát nữa em mặc áo khoác của tôi đi ra ngoài, đội mũ lên nữa sẽ không ai nhận ra."


Vì thế Hạ Hạ yên tâm, háo hức ngồi đối diện Tạ Hoài xem anh nấu lẩu.

Bên ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng nước bắn tung tóe trên mặt đất kết hợp với tiếng ống nước thoát nước bên ngoài tòa nhà, nghe vào tai thật nặng nề lại ồn ào.

Không khí ẩm ướt theo rèm cửa sổ xuyên vào, trong không khí có chút mát mẻ, nhưng ngồi quanh nồi nấu lại có cảm giác ấm áp.

Một lạnh một ấm xen kẽ, không thể thoải mái hơn.
Đây là một thời tiết tốt thích hợp để ăn lẩu.
Tạ Hoài giúp Hạ Hạ pha nước chấm, lại giúp cô mở đồ uống, Hạ Hạ chỉ ngồi ăn.
Khóe miệng cô đầy dầu ớt, vẻ mặt hạnh phúc: "Đã lâu rồi tôi không ăn lẩu."


Tạ Hoài hỏi: "Đã lâu là bao lâu?"

Hạ Hạ nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Bảy tám năm rồi, năm đó sinh nhật mẹ tôi, ba tôi dẫn chúng tôi đi ăn một lần, sau đó không đi nữa."


Tạ Hoài gắp miếng thịt vào bát cô: "Bình Gia Bành cũng không dẫn em đi ăn?"


Hạ Hạ: "......"


Ánh mắt cô thay đổi, đặt đũa xuống: "Sao anh biết Bình Gia Bành?"


Tạ Hoài nhai nấm trong miệng, thản nhiên nói: "Tôi không biết hắn, lần trước em ngất xỉu tôi giúp em đi lấy bình, thấy dưới đáy bình viết tên hai người."

Hạ Hạ nhẹ nhàng ồ một tiếng: "Bình giữ nhiệt là anh ấy tặng, vừa thẳng nam vừa quê mùa, vốn dĩ đáy bình còn vẽ một trái tim, về sau bị mài mòn mât rồi."


Nét mặt Tạ Hoài nhìn không ra cảm xúc gì , chỉ thuận miệng nói: "Mài rất chuẩn."


Hạ Hạ đi lấy thêm dầu ớt, bỗng nhiên một trận tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, tay cô run lên, không cẩn thận làm đổ nửa chai dầu ớt lên áo.

Tạ Hoài ra hiệu để cô im lặng, cất giọng hỏi: "Ai vậy?"


Ngoài cửa vang lên giọng nói của Lý Triết Lâm: "Tạ Hoài, có chút việc tìm cậu, mở cửa ra."


Tạ Hoài: "Không rảnh, có việc ngày mai nói."


Lý Triết Lâm không lên tiếng.

Tạ Hoài nói với Hạ Hạ: "Trong tủ quần áo của tôi có khăn giấy, em lấy mà lau quần áo."


Hạ Hạ đi kéo cửa tủ quần áo, Tạ Hoài bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói: "Chờ chút!"


Nhưng Hạ Hạ tay nhanh, một giây trước khi hắn nói xong đã mở cửa.

Trong nháy mắt, chăn ga giường bẩn Tạ Hoài chưa kịp giặt, giấu trong tủ toàn bộ rơi ra đập vào đầu Hạ Hạ.


Hạ Hạ lấy đồ treo trên đầu xuống, bên trong lại lăn ra ba cái áo T - shirt và hai cái quần.
Hạ Hạ: "......"
Tạ Hoài: "............"
"Tôi... " Tạ Hoài xấu hổ hiếm thấy," Không phải tôi không thích sạch sẽ, tôi thật sự không có thời gian giặt."

Tạ Hoài ngày thường ngoài việc đi học còn phải kiếm tiền, Hạ Hạ biết hắn mỗi ngày đều cực kỳ bận rộn, cô suy nghĩ một chút: "Dưới lầu không phải có máy giặt sao?"

"Tôi không thích dùng máy giặt trong ký túc xá nam." Tạ Hoài cau mày, "Một đám nam sinh bẩn thỉu và nhếch nhác cực kỳ, ném đồ lót và tất vào để giặt thì thôi đi, còn ném cả giày thể thao vào."

"Em giặt giúp anh. "Hạ Hạ gấp quần áo bẩn của hắn lại," Em dùng máy giặt trong ký túc xá nữ."


Tạ Hoài: "Không cần, tôi mặc quần áo cũng không sạch sẽ, bị nữ sinh biết nhất định sẽ ghét bỏ."


"Vậy em giặt tay. " Hạ Hạ nói," Dù sao bình thường cũng không có việc gì làm."

Cô lấy một chiếc túi trên bàn và gói quần áo của Tạ Hoài.

Tạ Hoài túm lấy cô: "Đã bảo không cần, em không phải bạn gái của tôi, sao có thể để em giặt quần của tôi?"

Hạ Hạ chớp mắt hỏi: "Vậy tức là nếu em là bạn gái của anh thì có thể giặt quần áo giúp anh đúng không?"

"Vậy càng không được. "Tạ Hoài nói,"Tôi không nỡ."
Hạ Hạ nhìn đồng hồ: "Chín giờ rưỡi rồi, em phải đi."


Tạ Hoài không buông tay, vẫn lôi kéo cô: "Cơm mới ăn được một nửa, em vội cái gì? Có phải lúc nãy tôi nhắc tới Bình Gia Bành chọc giận em không?"

Hạ Hạ lắc đầu: "Không phải, nếu tức giận em sẽ không nhận giúp anh giặt quần áo."

"Vậy ăn xong hẵn về."

Hạ Hạ giải thích: "Em ăn no rồi, hơn nữa ở ký túc xá nam muộn thế này cũng không tiện. "

Tạ Hoài vẫn không buông tay, Hạ Hạ vừa định nói chuyện thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

Cốc cốc cốc, nặng nề ba tiếng vang lên.
Tạ Hoài không kiên nhẫn: "Mẹ kiếp tôi đã nói hiện tại không rảnh, ngày mai đến không được à?"


"Bạn học, kiểm tra phòng ngủ."

Tạ Hoài và Hạ Hạ đồng thời sững sờ tại chỗ.
Hạ Hạ: "Bình thường không phải mười một giờ kiểm tra sao?"
Ánh mắt Tạ Hoài tối sầm: "Là cháu trai của Lý Triết Lâm."
Hạ Hạ cắn môi: "Làm sao bây giờ?"

Tạ Hoài nghĩ nghĩ: "Dọn dẹp cũng muộn rồi, em lên giường tôi trốn đi, đừng để bị lão sư nhìn thấy, nếu không chúng ta đều sẽ bị thiệt thòi."

Hạ Hạ nói: "Thôi vậy. Em và anh cùng ăn lẩu, chúng ta cùng nhận phạt."

Tạ Hoài đẩy cô đi: "Mau lên, đừng lề mề."

Hạ Hạ bò lên giường Tạ Hoài, Tạ Hoài đem bát đũa của cô giấu kỹ dưới giường: "Trốn vào trong chăn đi."


Hạ Hạ vừa mới dính một thân dầu đỏ chưa lau sạch, cứ như thế trực tiếp chui vào trong chăn, ngày mai Tạ Hoài nhất định phải giặt ga giường.


Cô suy nghĩ một chút, đem áo khoác dệt kim gấp lại đặt ở chân giường, chỉ mặc một chiếc áo dây nhỏ màu đen chui vào trong chăn Tạ Hoài.

Ánh đèn trong ký túc xá thật chói mắt, cô dùng chăn che nửa khuôn mặt, khẩn trương nhìn chằm chằm đèn chùm trên trần nhà.

Tạ Hoài mở cửa, bên ngoài đã có một đám người.

Hai giáo viên quản lý ký túc xá và một số sinh viên đi kiểm tra giường ngủ, Lý Triết Lâm đi theo sau.

Hạ Hạ nghe thấy giọng nói của Khương Cảnh Châu lẫn trong đám sinh viên đang kiểm tra phòng ngủ: "Tạ Hoài, cậu nấu lẩu ở ký túc xá thật à?"


Tạ Hoài ừ một tiếng, bình tĩnh nói: "Ừ, muốn cùng ăn một chút không?"


Quản lý ký túc xá: "......"

Lý Triết Lâm quét mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn trong nồi: "Một mình cậu có thể ăn nhiều như vậy? Không đúng, Tân Phổ khẳng định cũng ở đây."


"Tân Phổ không có ở đây. " Tạ Hoài nói," Chỉ mình tôi ăn thôi."


"Cậu lừa ai? " Lý Triết Lâm vén rèm giường Tân Phổ, bên trong không có ai.
Tạ Hoài: "Tôi đã nói chỉ có một mình, mẹ kiếp cậu lảm nhảm cái gì?"

Lý Triết Lâm muốn đi vén màn giường của Tạ Hoài, nhưng Tạ Hoài đẩy hắn ra: "Lý Triết Lâm, ý của ngươi là gì? Cho dù nghi ngờ Tân Phổ ở trong ký túc xá, cũng không cần phải vén màn ngủ của tôi chứ? Giữa ban ngày ban, hắn có giường không ngủ mà lên giường của tôi,cậu cho tôi là gay a?"

Khương Cảnh Châu không nhịn được cười, giải thích với thầy quản lý ký túc xá: "Tân Phổ không thể nào ở trên giường cậu ấy."


Thấy vẻ mặt không tin của thầy, hắn đi tới giường Tạ Hoài: "Nếu thầy vẫn còn hoài nghi, cậu để thầy xem đi một chút đi."

Tạ Hoài sắc mặt lạnh lùng, cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Triết Lâm, lại không đề phòng động tác của Khương Cảnh Châu bên cạnh.

Khương Kinh Châu vén rèm giường ra: "Không có ai cả, ổ, sáng nay cậu chưa gấp chăn."

Hắn căn cứ vào nguyên tắc tiễn Phật tiễn đến Tây phương, đã là anh em tốt thì nhất định phải giúp Tạ Hoài rửa sạch hiềm nghi, hắn nắm lấy góc chăn của Tạ Hoài: "Cái tên Tạ Hoài này rất nhiều tật xấu, đối với đồ đạc của mình đặc biệt thích sạch sẽ, chưa bao giờ để cho người khác lên giường hắn, hôm nay trên giường hắn nếu có người, tôi..."

Hắn vén chăn lên, nói được một nửa thì im bặt.
Hạ Hạ ở trong chăn đầu tóc rối bù, chỉ mặc áo dây nằm trên giường.

Tám người mười sáu con mắt không hẹn mà gặp, đồng loạt ném ánh mắt về phía cô.
Ánh đèn chiếu vào cánh tay và vai trần của cô, chiếu sáng cả người cô như bông tuyết.
Mà trong màu trắng chói mắt kia lại ửng một chút màu đỏ nhạt.

Nam Thành mùa thu mát mẻ, nhưng đêm đó muỗi rất hoành hành, cắn mấy vết sưng to trên phần đẹp nhất ở vai cô.

Bình thường đây chỉ là mấy mấy vết muỗi cắn, nhưng trong tình huống này vào lúc này, nó trông cực kỳ chói mắt, mang theo một tia quyến rũ nhàn nhạt.

Bầu không khí có một sự im lặng đáng sợ.

Hạ Hạ nhìn vẻ mặt Tạ Hoài kiểu "muốn chết à?", nghĩ thầm mẹ kiếp cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này được.


Cô xấu hổ cười cười, lắc lắc bàn tay, khô khốc chào hỏi thầy quản lý:
"Hi......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thamnguyet