Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21, 22


Hạ Quân vừa ra khỏi hành lang, còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt trông như thế nào thì đã bị hắn trùm trong bao tải, đưa lên xe.

Hắn muốn giãy giụa, nhưng Khương Cảnh Châu và Lương Nguyên Thái ngồi hai bên trái phải đè chặt vai hắn trên ghế.

Hắn không thể nhúc nhích, đành phải im lặng.

Một lúc sau, hắn mới hiểu ra chuyện gì, cười lạnh nói: "Hạ Hạ, mày ra tay rồi."

Trên xe vẫn im ắng, không ai để ý hắn.

Đầu hắn bị trùm trong bao tải, không khí thở ra từ mũi khiến chiếc bao tải phập phồng.

Hạ Quân cười nham hiểm: "Tao còn chưa tìm mày tính sổ, mày đã tự tìm tới."

"Mày tìm người trả thù tao à? Nhưng nếu tao vừa ra ngoài đã bị thương khắp người, để cho cảnh sát biết, lần sau người vào trại tạm giam chắc chắn sẽ là mày?"


"Mày đã bao giờ nhìn thấy trại giam chưa?" Cổ họng hắn khàn khàn, "Mỗi ngày nấu khoai tây hầm củ cải, mày thì da mịn thịt mềm, đi vào một chuyến chịu được sao?"

...

Hắn tự mình lẩm bẩm, đáp lại hắn cũng chỉ có giọng nam trầm trong bài nhạc đang phát.


Xe chạy với tốc độ cao, bốn phía im ắng không có tiếng động, Hạ Quân hoảng hốt.
Hắn bắt đầu không biết giữ mồm giữ miệng, miệng mắng những lời không sạch sẽ.

Tạ Hoài nghiêng đầu nhìn Hạ Hạ.


Cô gái quấn mình trong áo khoác, nhét tai nghe vào và bật nhạc đến mức tối đa.
Ánh mắt cô dừng lại ngoài cửa sổ, nơi bầu trời sâu thẳm lấm tấm những đám mây xám chì.

Trong mắt cô có ánh sáng của đèn đường màu da cam, có bóng cây đung đứa, bầu trời xa xa và những vì sao sáng, chỉ là không có người đàn ông thô tục ngồi ở ghế sau, cứ mở miệng một câu là "Đồ điếm thối", "Đồ đê tiện".


Tạ Hoài đưa tay đặt lên đỉnh đầu cô, xoa xoa tóc cô.
Hạ Hạ quay đầu nhìn anh, thấy anh đang mỉm cười.

Tạ Hoài ngẩng đầu, nhìn Khương Cảnh Châu ở ghế sau qua gương: "Làm hắn câm miệng."


Khương Cảnh Châu lấy bao tải trên đầu Hạ Quân xuống.
Hạ Quân nhìn thấy Hạ Hạ, chửi ầm lên: "Mày tốt nhất lập tức thả tao ra, bằng không lão tử thành quỷ cũng sẽ không buông tha mày, tao sẽ không ngừng quấy rầy mày, xem ai hại được ai!"

Khương Cảnh Châu móc ra một miếng giẻ bẩn nhét vào miệng hắn, Tạ Hoài mở miệng: "Chờ một chút."

Anh lấy trong túi ra một hộp đinh bấm , thần sắc nhàn nhạt nói: "Dùng cái này đi. Gần đây ngủ không đủ giấc, nghe thấy tiếng rên rỉ liền bị đau đầu."

Hạ Hạ nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Khương Cảnh Châu bất đắc dĩ cười cười.
Hắn mở hàm Hạ Quân ra, nhét từng chiếc đinh bấm vào miệng lão ta.

Khương Cảnh Châu nhét mười cái đinh bấm vào miệng Hạ Quân, dùng băng dính bịt miệng hắn lại.
Hạ Quân muốn thét lên, Khương Cảnh Châu nhẹ nhàng nói: "Đinh không có mắt, ông kêu thêm một tiếng nữa, cẩn thận nó trượt vào thực quản của ông."

Hạ Quân không dám lên tiếng, đôi mắt hung tợn trừng Hạ Hạ.
Tạ Hoài dừng xe trước một tòa nhà hoang vắng.
Lương Nguyên Thái và Khương Cảnh Châu kéo Hạ Quân xuống xe, Tạ Hoài không nhúc nhích.

Anh tháo vòng tay bồ đề khỏi cổ tay và đeo chúng quanh cổ như một chiếc vòng cổ.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông trắng, nhìn rất hiền lành. Chiếc áo phông trơn màu được chiếc vòng màu nâu ấn xuống, khiến hắn có vẻ nửa điên nửa dại ,khó mà phân biệt được là khí chất gì.

Tạ Hoài giống như một tên xã hội đen hiền lành.

Hạ Hạ suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy không có gì phù hợp hơn cách miêu tả này.

"Rốt cuộc anh muốn tôi xem cái gì?" Hạ Hạ khó hiểu nói: "Giết người nhất định là không được. Tốt nhất là đánh hắn đi. Nhưng Hạ Quân rất khó đối phó, anh không thể đánh hắn. Hôm nay anh đánh hắn, ngày mai hắn lại đến tìm anh."

"Ai nói tôi muốn đánh hắn?" Tạ Hoài thản nhiên cười nói, "Hạ Hạ, tôi và em đánh cược."

Hạ Hạ hỏi: "Đánh cược cái gì?"

"Tôi không đánh hắn, nhưng tôi có thể làm cho hắn sau này không dám tới gần em nữa."

Tạ Hoài nói: "Hôm nay nếu hắn bị thương một chút, cho dù trầy da, coi như tôi thua. Cược như vậy, dám chơi không?"

Hạ Hạ trầm giọng nói: "Đặt cược cái gì?"

Khóe môi Tạ Hoài cong cong, nụ cười trên mặt càng rõ nét: "Thua thì em hôn tôi một cái."


Hạ Hạ đỏ mặt, hỏi ngược lại: "Vậy nếu anh thua thì sao?"


Tạ Hoài nhìn cô, thần sắc nhiễm mười phần lưu manh của thiếu niên.
Anh uể oải nói: "Vậy để anh hôn em một cái."

*

Hạ Quân nằm trên mặt đất.

Miệng hắn ta bị nhét đầy đinh bấm, bất cứ khi nào hắn cử động, những chiếc đinh cũng sẽ chuyển động bên trong và đâm vào miệng và lưỡi của hắn.

Hắn ngay cả nước miếng cũng không dám nuốt, sợ không cẩn thận nuốt đinh xuống, vì thế nước bọt ngậm tràn ngập khoang miệng, chứa không nổi liền theo khe hở băng dính trên miệng chảy xuống cằm, trông rất bẩn thỉu.

Tạ Hoài đi về phía hắn, mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ.
Tuy rằng động thủ vẫn luôn là hai người bên cạnh, nhưng hắn không ngốc, nhìn ra được Tạ Hoài mới là người định đoạt.
Tạ Hoài ngồi xổm trước mặt hắn.

Hạ Quân ô hai tiếng, Tạ Hoài hỏi: "Muốn tôi xé băng dính ra?"


Anh lãnh đạm cười cười, ngón tay nắm chặt cổ áo sau của Hạ Quân, kéo hắn lên lầu.
Tạ Hoài tuy rằng không phải dáng người cường tráng như Triệu Nhất Lôi, nhưng khí lực cũng rất lớn, kéo một nam nhân cao lớn thô kệch như Hạ Quân không tốn chút sức nào.

Hạ Quân nằm ngửa, hai chân và lưng ấn xuống đất như một cái bao rách, lần lượt lê từng bậc thang.

Công trình xây dựng dang dở này đã bị bỏ hoang nhiều năm, các bậc thang phủ đầy bụi bặm dày đặc.

Lúc Tạ Hoài kéo Hạ Quân lên sân thượng, thân thể mắt mũi đã dính đầy bụi, muốn ho nhưng ngại đinh bấm và nước bọt trong miệng nên chỉ có thể phát ra âm thanh khốn khổ trong cổ họng.

Hạ Quân ngẩng đầu nhìn Tạ Hoài.

Phía sau anh là bầu trời đầy sao sáng ngời, trong mắt anh có một tia lạnh lẽo sâu thẳm, ánh sao mùa thu lạnh như băng lóe ra cũng không lạnh bằng ánh mắt của anh.

Ánh mắt đó khiến Hạ Quân sợ hãi từ tận đáy lòng

- Tạ Hoài sắp bóp chết hắn.

Hắn hắt hơi không ra, hô hấp bị cản trở, đầu óc choáng váng, nước miếng gần như muốn sặc vào trong mũi.


Mỗi một giây hít thở không thông đều dài đằng đẵng giống như một thế kỷ, ngay lúc hắn cảm giác mình sắp chết, băng dính trên miệng được xé mở, Hạ Quân quỳ rạp trên mặt đất, đem những thứ trong miệng nhổ ra.

Hắn mở mắt ra, Tạ Hoài ngồi trên đôn đá trước mặt.
Hạ Quân kịch liệt nôn khan vài tiếng, đầu nghiêng trên mặt đất lau bụi bặm dính trên mặt.
Hắn nhìn quanh bốn phía, nơi này là tầng cao nhất của tòa nhà bỏ hoang, lúc trước công trình không xây xong, vách tường ba bên cũng không xây lên, lộ thiên rộng mở dưới bầu trời sao rực rỡ.

Hạ Quân khóe miệng đầy máu, sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn không tự chủ được bản tính, lại cười nham hiểm: "Lúc tao biết kéo bè kéo lũ đánh hội đồng, mày vẫn còn nằm trong xxx của ông già mày chưa phọt ra đâu."

Khương Cảnh Châu nhếch môi, giễu cợt nói: "Đánh hội đồng? Thiếu gia của chúng tôi từ nhỏ đến nay chưa từng đánh hội đồng."

Hạ Quân nghe thấy hắn xưng hô với Tạ Hoài như vậy, sửng sốt một chút: "Mày lừa gạt ai? Muốn thay con khốn kia ra mặt, cùng lắm là đánh tao một trận, chẳng lẽ mày dám giết chết tao sao?"


Tạ Hoài lẳng lặng nhìn hắn: "Tôi giết chết ông thì sao?"


Hạ Quân nói: "Mày dám không?"

Tạ Hoài chỉ vào Lương Nguyên Thái: "Biết ba mẹ cậu ta là ai không?"


Hạ Quân nhìn thấy người đã từng đánh hắn, ký ức thống khổ dâng lên, vẻ kiêu ngạo trên mặt cũng tiêu tan.


Tạ Hoài mặt không đổi sắc: "Cho dù hắn đánh ông tàn phế, Nam Thành cũng không có cảnh sát nào dám xử hắn."


Hạ Hạ nhìn Lương Nguyên Thái.

Vẻ mặt hắn ngây ngô tươi cười, say sưa nghe Tạ Hoài nói chuyện, không hề nghe ra Tạ Hoài đang lợi dụng hắn lừa dối Hạ Quân.


Tạ Hoài nắm tóc Hạ Quân xách lên, lại hỏi: "Ông biết tôi là ai không?"


"Ông nói tôi không dám giết ông. "Sắc mặt anh lạnh lùng, vô cảm,"Để tôi cho ông xem tôi có dám hay không."

Khương Cảnh Châu lấy từ trong túi ra một cuộn dây thừng, một đầu buộc vào cột bê tông trên sân thượng, đầu kia buộc vào cổ chân Hạ Quân.
Tạ Hoài cầm lấy cánh tay đã từng bị gãy của Hạ Quân, kéo hắn đi về phía rìa không có lan can của tòa nhà.
Động tác của anh chạm đến vết thương cũ của Hạ Quân, khiến Hạ Quân rên rỉ đau đớn.

Nơi này là lầu bảy, chờ Hạ Quân kịp phản ứng thời điểm, Tạ Hoài đã đẩy nửa người của hắn ra ngoài lầu.


Lúc này Hạ Quân mới luống cuống, giả vờ bình tĩnh: "Cậu muốn làm gì!"
Tạ Hoài buông tay ra, thản nhiên nói: "Đi chết đi."

Anh buông tay ra, thân thể Hạ Quân lập tức rơi tự do từ trên sân thượng lầu bảy ngã xuống.
Nơi này hẻo lánh, ban đêm yên tĩnh không một chút tiếng động, thỉnh thoảng có tiếng máy bay ầm ầm trên bầu trời xa xa, kèm theo tiếng kêu chói tai của Hạ Quân, nghe vô cùng thảm thiết.
Hạ Hạ chạy tới: "Tạ Hoài, anh điên rồi sao!"


Tạ Hoài đứng ở rìa sân thượng, ôn nhu quay đầu nhìn cô.

Hạ Hạ: "Hắn chết không sao, nhưng anh giết hắn rồi anh phải ngồi tù!"


Cô quỳ rạp trên mặt đất nhìn xuống, hai mắt cá chân Hạ Quân bị dây thừng buộc chặt, thân thể lơ lửng giữa không trung lầu bốn và lầu năm lung lay sắp rớt.
Hắn nói năng lộn xộn, kêu thê lương: "Kéo tôi lên -- làm ơn kéo tôi lên nhanh lên --"

Khương Cảnh Châu kéo Hạ Hạ lên: "Đây là dây leo núi đặc biệt, tôi buộc ba dây, cho dù chân hắn có gãy thì dây cũng sẽ không đứt. "

"Các anh chơi lớn quá rồi. " Hạ Hạ bị cú đẩy vừa rồi của Tạ Hoài làm cho sắc mặt tái nhợt.
"Cái này đã là chơi lớn rồi? "Tạ Hoài tháo cuỗi Bồ Đề đeo trên cổ ra, đặt ở trong tay chơi đùa.

Hắn cười híp mắt, bộ dáng tàn nhẫn biến mất không thấy, lại trở về dáng vẻ thiếu niên ôn nhu mà du côn kia.
"Cái này tính là cái gì. "Khương Cảnh Châu cười cười," Vậy cô chưa từng gặp anh ấy trước đây..."


Hắn nhìn Tạ Hoài: "... Thiếu gia lúc trước, thật là quá ác độc rồi."

"Đã từng thấy qua một vạn tiếng pháo chưa? " Khương Cảnh Châu nói lời này với vẻ mặt bình tĩnh, như thể đã quen rồi.

"Có người chọc tức anh ta, anh ta cột năm mươi xâu, mười ngàn viên pháo trên người người nọ, cột xong đốt lửa."

Hạ Hạ vốn nghĩ rằng việc Tạ Hoài vừa làm cực kỳ điên rồ, nhưng cô không ngờ trước đó Tạ Hoài còn điên cuồng đáng sợ hơn.

Một vạn tiếng pháo ngày thường không dễ nhìn thấy, một xâu có thể nổ ba phút.

Một xâu cột vào người cũng có thể khiến người ta bỏng da bỏng thịt, năm mươi xâu cùng nhau nổ, kết quả cuối cùng phỏng chừng phải là tứ chi nát bấy, máu thịt bay tứ tung.
Cô lắp bắp hỏi: "Sau đó... sau đó thì sao?"

Khương Cảnh Châu thản nhiên nói: "Nổ hơn mười tiếng, người nọ liền bị dọa hôn mê, may mắn thiếu gia đem lửa dập đúng lúc, nếu không đây đã là năm thứ ba anh ta ở trại giam thiếu niên."


Hạ Hạ giật mình, hỏi Khương Cảnh Châu: "Tại sao anh gọi cậu ấy là thiếu gia?"

Tính luôn lần ở văn phòng Dịch Mỹ Hiền, đây đã là lần thứ hai cô nghe Khương Cảnh Châu gọi Tạ Hoài như vậy, lần trước cô đau bụng dữ dội không rảnh để ý đến anh, bây giờ nghĩ lại cảm thấy Khương Cảnh Châu gọi như vậy có ý nghĩa gì đó.


Khương Cảnh Châu mỉm cười: "Gọi quen rồi, không sửa được."

Hạ Hạ nghi hoặc nhìn hắn, Tạ Hoài chuyển đề tài: "Kéo người lên.
Khương Cảnh Châu và Lương Nguyên Thái hợp lực kéo Hạ Quân lên.
Hạ Quân treo ngược năm phút, sắc mặt chuyển sang màu gan lợn, hắn xụi lơ ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt môi run rẩy.
Tạ Hoài hỏi: "Tỉnh táo chưa?"

Hạ Quân bị cú rơi đột ngột từ trên cao làm cho hoảng sợ đến mức choáng váng, cả người đờ đẫn nhìn chằm chằm Tạ Hoài, chậm chạp không thể phục hồi tinh thần.
Hắn ta không trả lời.
Tạ Hoài hơi có chút tiếc nuối: "Xem ra là vẫn chưa."

Bàn chân anh giật giật, lại đá Hạ Quân xuống lầu.

Chương 22

Khi Hạ Quân được kéo lên lần nữa, hai má đều run rẩy.
Tạ Hoài bình tĩnh ngồi nhàn nhã trước mặt hắn, lại hỏi một lần: "Tỉnh táo chưa?"


Hạ Hạ đứng ở một bên, ánh mắt dừng ở trên người Tạ Hoài.

Tạ Hoài trầm mặc im lặng, áo phông trắng tôn lên thân hình mỏng manh, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Hạ Quân bị treo ngược hai lần, kiêu ngạo một chút cũng không còn.

Lần này hắn thậm chí không chút suy nghĩ, gật đầu như một kẻ ngốc: "Tỉnh táo."

Tạ Hoài hỏi: "Ông gọi ai là con khốn?"

Hạ Quân liếc nhìn Hạ Hạ, môi run run không dám nói nửa lời.

Tạ Hoài: "Tôi hỏi ông lần cuối, mắng ai?"

Lời nói của anh lạnh lùng, Hạ Quân theo bản năng nhìn về phía Hạ Hạ.

Hạ Hạ nhìn hắn, phát hiện cơn tức giận, cáu có trong mắt hắn đã không còn, thay vào đó là nhát gan cùng sợ hãi.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trước kia ở trong thôn quái gở kia, không ai chế ngự được hắn, nhưng hắn sống nửa đời người gặp được Tạ Hoài, giống như là kiếp số đã định trước.
Tạ Hoài cười cười, đá hắn xuống lần thứ ba.

...

Hạ Quân bị kéo lên, nói chuyện đã cà lăm: "Tôi... tôi tôi nói rồi."


Tạ Hoài bình tĩnh nói: "Ông nói rồi, nhưng lời ông nói tôi không hài lòng."


Trên mặt chàng trai nở nụ cười ôn hòa, khuôn mặt đẹp trai nhưng trong mắt không khác gì ác quỷ.

Giờ phút này đầu óc hắn đã hoàn toàn rối loạn, chỉ cảm thấy Tạ Hoài muốn giết hắn.


Những người chưa từng trải qua nỗi sợ rơi từ trên cao sẽ không bao giờ hiểu được. Nhưng không ai nói cho Hạ Quân biết rằng sợi dây trói hắn là loại dây leo núi đặc biệt, có giới hạn trọng lực tối đa là 500 kg.

Lúc hắn bị treo ngược, máu dâng lên, mở mắt ra đã ở trên không trung hàng chục mét.

Sợi dây phát ra tiếng ma sát cọt kẹt với mép xi măng trên tầng cao nhất và có thể đứt bất cứ lúc nào.

Trong mắt hắn, mỗi giây cuộc đời đều như treo trên một sợi dây, nói không chừng giây tiếp theo sẽ ngã xuống ngã chết.

Nếu Tạ Hoài đẩy hắn thêm vài lần nữa, sợi dây chắc chắn sẽ đứt.

Hắn ta vừa chế nhạo Tạ Hoài không dám giết hắn, trải qua ba lần bị treo ngược, sự tự tin kia đã biến mất không dấu vết.

Hạ Quân lê lết về hướng Hạ Hạ, cọ cọ chân của cô: "Hạ Hạ, ta là chú của con, hắn muốn giết ta, con không thể làm ngơ."

Sắc mặt hắn đỏ bừng: "Ta là chú ruột của con!"

Hạ Hạ mặt không chút thay đổi.
Cô không nói một lời, giống như người đàn ông hèn mọn cầu cứu trên mặt đất không có nửa phần quan hệ với cô.
Tạ Hoài ôm eo Hạ Hạ kéo cô ra phía sau, nhếch môi nói: "Ông còn dám tới gần cô ấy?"


Lương Nguyên Thái từ dưới lầu kéo lên một người đàn ông bị trói gô: "Hoài ca, Triệu Nhất Lôi bắt được rồi."

Hạ Hạ: "?"

Tạ Hoài ngồi xổm trước mặt Hạ Quân, túm lấy mái tóc đầy bụi bặm của hắn: "Ông có người bầu bạn rồi."

"Tên này dám cướp người phụ nữ của tôi." Hắn cười lạnh," Thật con mẹ nó không biết tự lượng sức mình."

Tạ Hoài từ trong túi lấy ra một con dao gấp, vung lưỡi dao lạnh lẽo về phía Hạ Quân.

Mồ hôi trên trán Hạ Quân lăn xuống, nói năng lộn xộn: "Tôi chưa từng làm chuyện có lỗi với cậu, tôi cũng không cướp người của cậu, tôi..."


Tạ Hoài kéo hắn tới trước mặt Triệu Nhất Lôi: "Nhìn cho rõ, tiếp theo sẽ đến phiên ông."


Anh lật cổ tay, mạnh mẽ đem đao cắm vào đũng quần Triệu Nhất Lôi.
Mũi dao đâm thủng túi máu trong quần, bắn tung tóe lên tay Tạ Hoài.

Triệu Nhất Lôi ăn lộn trên mặt đất, gào thét như điên.
Tạ Hoài lấy tay lau mồ hôi trên mặt, vì thế khóe mắt cũng dính máu.
Hạ Quân dại ra.

Người đàn ông đó bị đối xử tàn nhẫn như vậy chỉ vì cướp người phụ nữ của Tạ Hoài.

Dựa vào những gì hắn đã làm với Hạ Hạ, hắn không hề nghi ngờ rằng Tạ Hoài sẽ trực tiếp giết hắn.

Một kẻ dám nhiều lần đẩy hắn xuống lầu, dám giơ dao đả thương người khác, ở nơi hẻo lánh không ai biết này, giết hắn chỉ là chuyện nhỏ.

Tạ Hoài trên mặt đầy máu đỏ tươi, từng bước một đi về phía hắn.

Hạ Quân rơi vào nỗi sợ hãi tột độ.

Hắn giãy dụa rồi di chuyển, cầu cứu Hạ Hạ: "Hạ Hạ, con mau cầu xin giúp chú!"

Khuôn mặt hắn vì sợ hãi quá mức trở nên méo mó: "Ta chưa bao giờ chạm vào con, ta thực sự chưa bao giờ chạm vào con. Trước đây ta đánh con, đó là lỗi của ta, ta khốn nạn. Con muốn đánh ta thế nào cũng được – Hạ Hạ, Hạ Hạ— -"

Hạ Hạ không nói một lời, hắn lại đi cầu Tạ Hoài:
"Tôi thề với trời đất, tôi thật sự chưa từng chạm vào cô ấy! Mặc dù tôi đã từng bị ma ám, nhưng không thành công."


"Không tin cậu hỏi cô ấy đi, Hạ Hạ, con nói đi..."

Tạ Hoài ngồi xổm trước mặt hắn, vỗ vỗ giữa hai chân hắn: "Vừa rồi thấy rõ chưa?"


Anh kéo chiếc áo phông sạch sẽ của mình lên lau máu trên lưỡi dao: "Nhưng cho dù ông nhìn rõ cũng vô dụng, tôi sẽ không để ông thoải mái như hắn."


"Nghe qua Lăng Trì chưa? " Anh thản nhiên nói,"Người xưa bị Lăng Trì phải chịu đựng hơn một ngàn đao, tôi không có bản lĩnh đó."


Hắn tự giễu cười: "Chỉ có mấy lượng thịt của ông, cùng lắm chỉ có mười đao."

Mũi dao trong tay Tạ Hoài cọ vào chân hắn: "Nhưng tôi đang suy nghĩ nên cắt ngang hay cắt dọc."

"Theo chiều ngang, cắt thành từng miếng tròn, sạch sẽ và gọn gàng. Theo chiều dọc..."

Anh ta dừng lại, hươ con dao qua lại trong không khí, "Cắt ra mười miếng, nhưng phần dưới vẫn còn dính liền với nhau , sau đó trụng qua nước sôi, hình dáng giống như bông hoa mực luộc trong nồi, đẹp mắt ".

"Đừng như vậy, làm ra vẻ như tôi sắp giết ông." Tạ Hoài đột nhiên cười lớn, "Ông nói đúng, tôi làm sao dám giết người? Để tôi gọi xe cứu thương cho ông, Ông sẽ không chết, chỉ là quãng đời còn lại sẽ không dễ dàng gì."

Nói xong, anh dùng lưng dao nhẹ nhàng lướt quang chổ đó của Hạ Quân.

Hạ Quân hai chân kẹp chặt, quần nóng lên, trực tiếp không khống chế được.

Dưới người hắn trong nháy mắt ướt một bãi, quần tích tích chảy nước tiểu xuống dưới.

Khương Cảnh Châu đúng lúc nói: "Thiếu gia, hôm nay hay là thôi đi, ông ta tiểu thành như vậy rồi, đừng làm bẩn tay cậu."


Tạ Hoài bất động thanh sắc, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Hạ Quân.
Bầu không khí một trận yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy thanh âm rõ ràng.

Tạ Hoài đưa dao cho Khương Cảnh Châu.
Hạ Quân tưởng rằng mình đã được cứu, lại nghe thanh niên lạnh lùng nói: "Cắt dây thừng quanh chân hắn."

Khương Cảnh Châu sửng sốt: "Tạ Hoài?"

Mọi chuyện tối nay diễn ra suôn sẻ, theo kế hoạch ban đầu, trận giáo huấn này đến đây coi như kết thúc.


Hạ Quân sợ tới mức tè ra quần, về sau sẽ không dám tới tìm Hạ Hạ gây phiền toái nữa, mà trên người hắn không có một vết thương nào, cho dù báo cảnh sát cũng không làm gì được bọn họ.
Nhưng Tạ Hoài lại không có ý định kết thúc ở đây.

Tạ Hoài lặp lại: "Cắt dây thừng đi."


Khương Cảnh Châu do dự một chút, vẫn làm theo lời hắn nói.
Tạ Hoài lại một lần nữa kéo Hạ Quân đến bên ngoài tòa nhà, lần này chân hắn không bị trói bằng dây thừng, nếu ngã xuống nhất định sẽ chết.

Thân thể Hạ Quân đã mềm nhũn đến không còn chút sức lực nào, nửa phần thân thể hằn nằm bên ngoài, chỉ cần Tạ Hoài buông tay, hắn nhất định ngã xuống.

Hạ Quân ngay cả cứu mạng cũng kêu không thành tiếng, chỉ có thể trừng mắt nhìn khuôn mặt dính máu của chàng trai.


Hạ Hạ trầm mặc cả đêm, lúc mở miệng không biết tại sao cổ họng lại khàn khàn, cô nhẹ giọng nói: "Tạ Hoài, được rồi."


"Nể mặt Hạ Hạ, tôi tha cho ông một mạng. "Giọng Tạ Hoài khàn khàn," Nhưng lần sau còn để tôi nhìn thấy ông đến gần Hạ Hạ thì - -"

Anh buông tay ra, thân thể Hạ Quân thẳng tắp ngửa ra sau.
Hạ Quân cất tiếng thét chói tai.
Một giây trước khi thân thể Hạ Quân ngã xuống lầu, Tạ Hoài đã kéo hắn trở về.
Ánh mắt anh lạnh lẽo: ".... Tôi thật sự sẽ giết chết ông."

Tạ Hoài ném hắn trở lại mặt đất.
Hạ Quân xụi lơ nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, giống như đã chết.
Tạ Hoài xoay người, không quay đầu lại kéo Hạ Hạ đi về phía cầu thang.
Khương Cảnh Châu và Lương Nguyên Thái hợp lực kéo "thi thể" của Triệu Nhất Lôi đi.

"Chờ đã. "Vừa đi tới góc cầu thang, Hạ Hạ giữ chặt Tạ Hoài.
Cô lấy từ trong túi ra một mảnh khăn giấy, lau vết máu trên mặt Tạ Hoài dưới ánh trăng sáng tỏ.
Vẻ mặt tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi của Tạ Hoài khi đối mặt với Hạ Quân đã biến mất, anh đột nhiên cười không biết xấu hổ: "Đây coi như anh thắng rồi đúng không?"

Anh nhận lấy khăn giấy lau lau hai lần, sau đó nhìn Hạ Quân nằm dưới đất cách đó không xa: "Nếu em có lời gì muốn nói với hắn thì nói ở đây đi. Anh đợi em ở dưới lầu, để Nguyên Thái ở cùng em." Tạ Hoài xấu xa nói: "Em bây giờ đã là người lớn, làm tổn thương người khác phải chịu trách nhiệm pháp lý. Nếu muốn dạy dỗ hắn không nên tự mình ra tay, để cho Lương Nguyên Thái đánh."

"Tiểu tử kia chính là kim bài miễn tử, sẽ không có cảnh sát nào làm khó dễ hắn vì một trận đánh nhỏ."


Tạ Hoài cười cười, xoa tóc Hạ Hạ: "Đàn ông trước giờ chỉ động thủ với đàn ông, hèn nhát mới đánh phụ nữ."


"Em không cần sợ, hắn sẽ không dám chạm vào em nữa."


Anh xoay người xuống lầu, để Hạ Hạ lại trên sân thượng.
Hạ Hạ trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: "Nguyên Thái, anh cũng đi xuống đi."

*

Triệu Nhất Lôi thân thể đầy máu đang ở dưới lầu khoác lác với Khương Cảnh Châu.
Tạ Hoài đi tới, ôm lấy bả vai hắn: "Diễn xuất không tệ, vừa rồi hai tiếng kêu thảm thiết, tôi tưởng đã cắt đứt của anh thật rồi."


Triệu Nhất Lôi nghiến răng nghiến lợi: "Đó là tôi diễn sao? Đó là tôi hét thật!"

"Tạ Hoài, cậu thật không đáng tin cậy, máu vừa mới lấy ra khỏi tủ lạnh đã nhét vào háng của tôi, con bà nó lạnh muốn chết!" Triệu Nhất Lôi hất tay hắn ra, "Cậu ghen tị vì của anh đây lớn hơn cậu à? Muốn nhân cơ hội làm cho tôi bất lực?


Tạ Hoài thản nhiên cãi lại: "Ai lớn hơn ai còn chưa chắc."


Triệu Nhất Lôi từ trong xe lấy ra một chiếc quần: "Không được, tôi phải thay quần áo, mặc như vậy bị người khác nhìn thấy khẳng định sẽ báo cảnh sát."

Anh cầm quần lên lầu, vừa lúc gặp Lương Nguyên Thái đi xuống.
Triệu Nhất Lôi: "Cậu không ở trên đó bảo vệ Hạ Hạ, xuống đây làm gì?"
Lương Nguyên Thái oan ức nói: "Hạ Hạ bảo tôi xuống."

"Đây không phải là nói nhảm sao?" Triệu Nhất Lỗi nói: "Cô ấy là một cô gái yếu đuối, lỡ như tên đó ngu ngốc làm bị thương em ấy thì sao?"

Anh còn chưa kịp thay quần, một hơi liền chạy lên tầng bảy.

Hạ Hạ và Hạ Quân một người đứng một người nằm, cô vẫn bình an vô sự đứng đó, Triệu Nhất Lôi yên tâm, nhìn lại toàn thân dính máu bẩn của mình, định thay quần sạch sẽ rồi quay lại trông chừng cho Hạ Hạ.

Cô gái ở phía xa bất động, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Ánh mắt cô lướt qua chiếc quần ướt sũng của Hạ Quân trên mặt đất.

Gương mặt thảm không còn chút máu của hắn, còn có đôi mắt mở to trừng trừng.

Người đàn ông cao lớn, tàn nhẫn mà cô không lay động được chút nào đang chật vật nằm trước mặt cô, phá tan những thứ từng khiến cô sợ hãi tan ra như bọt biển, khi cô mở mắt ra lần nữa, những hồi ức thống khổ và quá khứ khó có thể chịu đựng kia dường như chỉ là một cơn ác mộng.

Tỉnh mộng rồi, trời đã sáng.
Cô rời giường mở cửa sổ, thế giới bên ngoài bừng sáng rực rỡ.


"Ông biết không? "Hạ Hạ mở miệng,"Bây giờ tôi không còn hận ông một chút nào."


Cô cười cười: "Tôo thậm chí còn rất thương hại ông."

"Ông đã hơn năm mươi tuổi, không có gia đình, không nhà cửa, không tiền bạc, cũng không có ai yêu thương ông."


"Còn tôi năm nay mười tám tuổi, đang học một ngôi trường tốt, có tiền đồ, có tương lai, có bạn bè nguyện ý ra mặt vì tôi."


"Chờ ông gần xuống lỗ, tôi mới đang ở thời kỳ đỉnh cao, chờ ông lẻ loi một mình chết đi, tôi nói không chừng con cháu đầy đàn."


Ánh mắt cô châm chọc: "Ông có gì đáng để tôi hận?"

"Nhưng tôi vẫn hận ông." Hạ Hạ ngồi xổm trước mặt hắn, "Lúc nhỏ mẹ tôi luôn dặn tôi phải tránh xa ông."

"Nghe nói ngoài tôi ra, ông còn quấy rối những cô bé khác?"

Trên quần Hạ Quân dính đầy nước tiểu màu nâu vàng, xông vào mũi một mùi hôi thối.

Hạ Hạ cởi áo khoác, quấn quanh tay cô: "Vừa rồi tôi ngăn cản Tạ Hoài, không phải vì không muốn ông chết mà là sợ anh ta gặp rắc rối. "

Cô cúi đầu nhìn Hạ Quân: "Ông có một vấn đề, đến già cũng không thể thay đổi, tôi có thể giúp ông."

Triệu Nhất Lôi đã thay quần xong, đang định đi tới bảo vệ Hạ Hạ, chợt nhìn thấy cô gái đang ngồi xổm trước mặt Hạ Quân.

Tay cô bọc áo khoác tìm đến giữa đùi Hạ Quân dùng sức siết chặt, bên tai nhất thời vang vọng tiếng kêu thảm thiết thê lương của Hạ Quân.


Quần Triệu Nhất Lôi mới thay bị gió đêm thổi qua cảm giác hơi lạnh.

Không đợi Hạ Hạ phát hiện,anh đi xuống cầu thang.
Tạ Hoài ở dưới lầu nghe được thanh âm, lại thấy Triệu Nhất Lôi sắc mặt kỳ quái đi xuống, hỏi: "Phía trên làm sao vậy?"


Thần sắc Triệu Nhất Lôi có chút mất tự nhiên, anh lắc đầu: "Không có gì."

*

Lúc Hạ Hạ xuống lầu chỉ còn lại một mình Tạ Hoài.
Cô hỏi: "Bọn họ đâu?"


Tạ Hoài giúp cô mở cửa xe: "Ngồi xe Triệu Nhất Lôi về rồi, Nguyên Thái cho anh mượn xe, anh dẫn em đi ăn."

Hạ Hạ tiếc nuối nói: "Em còn chưa đích thân cảm ơn bọn họ."

Tạ Hoài nghe xong, bỗng nhiên nhét cánh tay vào khe hở cửa xe, không cho cô lên xe: "Không cần cảm ơn bọn ho, người em cần cảm ơn nhất là tôi đúng không?"


Đôi mắt sáng chói của anh gắt gao theo sát cô: "Suy nghĩ thật kỹ xem em nên cảm ơn anh như thế nào."


Hạ Hạ gãi đầu: "Em mời anh ăn cơm."

*

Cửa hàng tiện lợi.
Tạ Hoài ngồi trên chiếc ghế cao của chiếc bàn dài trước cửa kính trong suốt, nhìn chằm chằm cốc mì ăn liền trước mặt.


Hạ Hạ vừa mới đổ nước nóng vào, ghim nĩa vào nắp, hơi nóng bên trong từ khe hở toát ra một chút.


Tạ Hoài nhìn chằm chằm cốc mì ăn liền kia thật lâu, nhịn không được mở miệng: "Lần trước cứu em, mời anh ăn hai cái trứng luộc trà coi như xong, lần này mời anh ăn mì ăn liền anh cũng không nói gì..."

"...Nhưng sao em không mua một cốc mỳ lớn?" Tạ Hoài chỉ vào chiếc cốc nhỏ, "Em nghĩ anh ăn cái này có no không?"

Hạ Hạ nói: "Buổi tối ăn nhiều sẽ béo. Em là vì lo cho sức khỏe của anh."

Tạ Hoài: "Đừng nguỵ biện, có phải em lại hết tiền không?"

Mì ăn liền của Hạ Hạ đã chín, cô dùng nĩa khuấy mì: "Lúc trước Hạ Quân lấy của em hai trăm tệ, mua bút ghi âm lại tốn hơn một trăm, mấy ngày nay nằm viện đặt đồ ăn bên ngoài... Tiền làm thêm không còn nhiều lắm."


Tạ Hoài hỏi: "Người nhà em đâu?"


Hạ Hạ cắn nĩa nhựa: "Bố không cho em học đại học, bố dượng."

"Em gạt ông ấy nói đi phía Nam làm việc, ngay cả mẹ em cũng không biết em đang đi học. "

Cô khuấy mì trong ly," Tiền học phí là do em nghỉ hè làm thêm kiếm được. Thủ tục trợ cấp cho sinh viên nghèo và khoản vay dành cho sinh viên rất rắc rối, một mình em căn bản không cách nào xin được, cho dù xin được, vạn nhất nhà trường đi thăm nhà em sẽ bị lộ tẩy."

"Em không muốn để cho bố biết."


Tạ Hoài: "Em cũng chạy ra rồi, còn sợ ông ấy biết?"


"Em không sợ ông ấy. "Hạ Hạ nói," Nhưng em sợ chọc ông ấy không vui, ông ấy sẽ trút giận với mẹ em, trước đây mẹ em đi theo Hạ Quân chịu không ít khổ, em muốn mẹ sống tốt một chút."

"Dù sao đói cũng không chết được, nghèo riết cũng quen. "

Vẻ mặt cô bình tĩnh, sờ sờ túi lại lấy ra năm đồng," Chỉ còn lại bấy nhiêu, em mua cho anh lon coca."


Tạ Hoài rút tiền trên tay cô, nhét vào trong túi cô.


Anh đứng dậy đi đến kệ hàng lấy một túi xúc xích hun khói và mấy quả trứng kho đến quầy trả tiền, lúc trở về trong tay lại có thêm bình sữa đậu nành.

Anh đẩy sữa đậu nành tới trước mặt Hạ Hạ, xé xúc xích hun khói và trứng kho nhét vào cốc mì ăn liền của cô.


Hạ Hạ đặt lòng bàn tay lên chai thủy tinh.

Sữa đậu nành rất ấm, Tạ Hoài đã hâm nóng sữa ở quầy tính tiền.
Hạ Hạ: "Đã nói là em mời anh ăn, cuối cùng vẫn là anh trả tiền."

Tạ Hoài lười biếng nói: "Em mời anh ăn mì, anh mời em ăn đồ ăn vặt."


Mì chín, hắn nâng lên ăn mấy miếng, ăn được một nửa lau lau miệng nhìn Hạ Hạ: "Anh bảo này, hiện tại đã vô sự, vụ cược của hai chúng ta phải chăng nên thực hiện một chút?"


Anh lướt ngón tay từ giữa lông mày đến chóp mũi rồi hỏi: "Em muốn hôn ở đâu? Ở đây, ở đây, hay là ở đây? Nếu tất cả đều không muốn..."

"... Nụ hôn đầu của Hoài ca cũng có thể cân nhắc trao cho em. " Anh chỉ chỉ vào môi mình, cố ý kéo dài giọng nói mập mờ.


Hạ Hạ: "Em không thua, miệng Hạ Quân bị đinh ghim vào chảy máu."


"Hả? " Tạ Hoài thản nhiên nói," Vậy ý của em là, anh hôn em mới đúng?"
Hạ Hạ: "......"

Tạ Hoài nói xong, không báo trước một tiếng, hai tay ôm lấy gương mặt cô.
Lòng bàn tay anh ấm áp, dính mùi mì ăn liền, ngón cái và ngón trỏ giơ lên véo vào da thịt trên mặt Hạ Hạ.
" Hôn chỗ nào mới tốt đây? " Anh lẩm bẩm.

Anh tiến sát đến nỗi hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt Hạ Hạ, đôi mắt hình quả hạnh của cô mở to tròn xoe, không dám chớp một cái.

"Muốn anh hôn không?" Tạ Hoài trầm giọng nói, lộ ra nụ cười nam tính đặc trưng của mình.

Hạ Hạ khóe môi mấp máy, vừa định nói chuyện, lại nghe Tạ Hoài lại nói: "Em nằm mơ đi"

Tạ Hoài buông cô ra: "Mặt mày xanh xao vàng vọt, thật sự không hôn nổi."

Hạ Hạ: "..."

Cô quay đầu, phía sau là tấm gương treo trên tường cửa hàng tiện lợi.
Cô gái trong gương mặt trắng nõn mượt mà, thần thái linh động, không hề xanh xao vàng vọt như Tạ Hoài nói.
Tạ Hoài cúi đầu tiếp tục ăn mì, mơ hồ không rõ nói: "Người trong nhóm càng ngày càng nhiều, năm mươi đơn cung không đủ cầu, bắt đầu từ ngày mai tôi dự định mỗi bữa lại thêm năm mươi đơn."

"Từ giờ trở đi, đơn đặt hàng của ký túc xá nữ em thay anh giao, mỗi ngày cho em năm mươi đồng."


Anh nhíu mày: "Lão tử không bao giờ muốn vào ký túc xá nữ nữa, mỗi lần vào Triệu San Kỳ đều không cho anh đi, lần trước đến đó, Thái Vân kia còn nói anh nhìn lén áo ngực treo ở đầu giường của cô ấy."


"Anh nhìn lén áo ngực cô ấy? "Tạ Hoài độc mồm độc miệng nói, "Cỡ cúp sân bay của cô ấy, không nói anh còn tưởng rằng đầu giường treo một sợi dây thừng."

Hạ Hạ: "Hoài ca, em không......"


Tạ Hoài: "Anh không phải đang thương lượng với em, anh đang ra lệnh cho em."


Hạ Hạ nói: "Em không cần nhiều như vậy, anh cho em hai mươi là được."


Tạ Hoài nhướng mày: "Hai mươi?"

Anh dùng đầu ngón tay chọc vào trán Hạ Hạ một cách trẻ con: "Hiện tại toàn bộ người trong trường đều biết em là "đàn em" của anh, nếu Hoài ca ăn thịt, lại để cho đàn em ngay cả canh cũng uống không đủ no, anh đây chẳng phải rất mất mặt sao?

Em đói đến xanh xao vàng vọt, mắt nổ đom đóm, mặt mũi anh để đâu?
Nói năm mươi chính là năm mươi, em không muốn cũng phải muốn, không muốn anh liền đánh tới khi nào em muốn thì thôi"

Hạ Hạ nghĩ thầm, vậy anh chính là quá bá đạo.


Cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Mỗi bữa giao một trăm đơn, xe điện của anh chở nổi không?"


Tạ Hoài ừm một tiếng: "Về sau Nguyên Thái sẽ lái xe đưa đồ ăn đến cổng trường, anh đến cổng trường lấy hàng tiết kiệm thời gian, cậu ấy cũng có thể kiếm chút tiền tiêu vặt."

Anh dừng lại một chút: "Nguyên Thái vẫn mãi không tìm được việc làm, anh cũng không thể làm được gì nhiều, xem như là hỗ trợ qua lại."

Hạ Hạ nhẹ nhàng tâng bốc anh: "Hoài ca thật lợi hại, tiện cho mình tạo phúc cho người khác còn đồng thời kéo theo GDP của Nam thành."


Tạ Hoài uống sạch nước mì, vẻ mặt trẻ con thỏa mãn.

Anh không nói gì nữa, lặng lẽ tựa lưng vào ghế, nhìn lên những vì sao sáng trên bầu trời xa xa qua tấm kính sạch sẽ.

Hạ Hạ vùi đầu ăn mì. Xúc xích mà Tạ Hoài mua có vị ngô, cắn vào miệng có vị ngọt nhè nhẹ, cô cứ ăn cứ ăn, bỗng nhiên có cái gì từ hốc mắt tí tách rơi xuống cốc mỳ.
Cô muộn màng nhận ra rằng mình đã khóc.

Cô chớp chớp mắt muốn kìm nước mắt lại, nhưng không thành công, chỉ trong vài giây, tuyến lệ bỗng nhiên mở công tắc, ào ào rơi ra ngoài.


Cửa hàng tiện lợi đêm khuya rất yên tĩnh, tiếng hít mũi của cô tuy đã cố gắng áp chế, nhưng vẫn bị Tạ Hoài nghe thấy.


Anh quay đầu, nhìn cô cười: "Khóc cái gì?"

"Không khóc mới là một cô gái xinh đẹp." Anh rút hai tờ giấy từ hộp khăn ăn trên bàn áp lên mặt Hạ Hạ. "Khóc thật xấu xí."

Hạ Hạ lấy tờ giấy lau nước mắt.

Cô không thể giải thích được tại sao mình lại khóc, dường như tảng đá chìm trong lòng bấy lâu nay đã nổ tung thành từng mảnh, những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay đã được giải phóng.

Nhưng đã quá muộn để cô nhận ra điều đó, cho tới bây giờ hết thảy bình ổn, cô mới hồi phục lại tinh thần.


Nước mì ấm áp, mùi ngô thơm ngọt, ngồi bên cạnh là một thiếu niên bướng bỉnh như đá.
Hạ Hạ ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, ánh sao trong trẻo lóe sáng như hàng tỉ năm trôi qua vẫn thế.

Hình bóng của Tạ Hoài phản chiếu lên tấm kính trước mặt.

Anh quay lưng về phía ánh đèn sáng loá của cửa hàng tiện lợi, đôi mắt chạm vào mắt cô trong hình ảnh phản chiếu của tấm kính. Nhìn thoáng qua, anh ấy còn sáng hơn cả các vì sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thamnguyet