Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Hạ Hạ thi đậu Đại học Nam Kinh thuần túy là ngoài ý muốn.

Khi học cấp ba, các giáo viên đều nói rằng Hạ Hạ là một cô gái xinh đẹp bẩm sinh và là một cô gái sinh ra từ thời nhà Thanh.
Chủ nhiệm lớp thậm chí còn tuyên bố, nếu Hạ Hạ thi không đậu đại học Bắc Kinh, ông sẽ phát lì xì cho tất cả giáo viên trong phòng làm việc.
Sau khi điểm thi đại học được công bố, vừa gặp đồng nghiệp, ông liền ôm đầu rên rỉ: “Gần đây tôi đau đầu quá, không nhớ được nhiều.”
Thành tích thi tốt nghiệp trung học của Hạ Hạ là tra được ở tiệm net, chúng gần giống với điểm tính toán của cô sau kỳ thi, nhưng thấp hơn năm mươi điểm so với cô mong đợi.
Trong một loạt điểm cao chói mắt, thành tích tiếng Anh 90 điểm là chói mắt nhất.

Tiếng Anh tối đa một trăm năm mươi, Hạ Hạ chưa từng thi dưới một trăm bốn.

Lần duy nhất là ngày thi tốt nghiệp trung học, cuộc thi cuối cùng, bụng nhỏ của cô đau không chịu nổi, thi được một nửa thì được khiêng ra khỏi trường thi.
*

Cổng trường Đại học Nam Kinh.

Hạ Hạ đứng bên cạnh xe máy nhỏ bên ngoài phòng bảo vệ, khom lưng ghé sát vào gương xe máy.

Trong gương chiếu ra khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, khóe miệng cô nhếch lên một cái, miệng lẩm bẩm: "Cô gái ngọt ngào”
“Ngọt thêm chút nữa... " Cô nghịch ngợm nửa ngày không đạt được hiệu quả mong muốn, ủ rũ đứng thẳng dậy, tức giận nói, "Ngọt ngào cái con khỉ”

Hội sinh viên sắp xếp cán sự đón người mới, thấy Hạ Hạ mang theo hai cái vali, phái một nam sinh tới giúp cô xách hành lý.
Nam sinh tên Khương Cảnh Châu, có vẻ ngoài tươi tắn và rất thân thiện.
Sau khi báo cáo khoa học của mình, anh ta mới biết mình là đàn anh cùng khoa với Hạ Hạ.

Khương Cảnh Châu cùng cô nói chuyện suốt dọc đường, đến dưới lầu ký túc xá vẫn chưa đi, anh cười cười: "Hành lý của em nặng, anh giúp em chuyển lên nhé.”

Hạ Hạ cười ngượng ngùng: "Làm phiền sư huynh quá.”

Cô vốn là kiểu mối tình đầu mà các nam sinh thích, cười rộ lên như gió xuân tháng ba lướt qua mặt, thanh âm lại mềm mại, ngọt ngào vô cùng.

“Không phiền." Khương Cảnh Châu ngẩng đầu nhìn bảng phân phối phòng ngủ dán trên bảng đen lầu một, thần sắc chần chờ, "Em và Thái Vân ở chung phòng?”
Hạ Hạ lại gần nhìn, bốn cô gái trong ký túc xá đều là bạn cùng lớp chuyên ngành xã hội học.
Hạ Hạ hỏi: "Sư huynh biết cô ấy?"

Khương Cảnh Châu nhướng mày: "Gặp qua vài lần, không tính là quen biết.”

Ký túc xá là phòng ngủ bốn người, trên giường dưới bàn.

Lúc Hạ Hạ bước vào phòng thì bên trong đã có một cô gái.
Cô gái ngủ đối diện Hạ Hạ, giường đã được dọn sẵn và treo màn chống muỗi màu trắng.
Mỹ phẩm, sách ngoại khóa, máy tính đều được xếp ngay ngắn trên bàn.
Tủ quần áo được khóa bằng một chiếc khóa nhỏ bằng đồng.
Hạ Hạ ngước nhìn cái tên trên tấm biển nhỏ cạnh giường. Thái Vân đang gõ máy tính, nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn Hạ Hạ, liếc nhìn đôi giày vải của cô. Cuối cùng lên tiếng: "Triệu San Kỳ hay Chúc Tử Du?"
Thái Vân đang dùng Excel làm bảng tính, cô mở ra danh sách nữ sinh trong lớp, hỏi rõ ràng tên Hạ Hạ là ai để đăng ký báo cáo sinh viên năm nhất.
Hạ Hạ không để ý đến mùi vị cao cao tại thượng trong giọng nói của cô, cũng không hỏi vì sao một sinh viên mới như cô có thể quản mấy thứ này.
Cô cười tươi: “Tôi tên Hạ Hạ.”
Thái Vân cau mày: “Hạ Hạ? Điểm thi vào khoa xã hội học năm nay cao nhất à?”
Hạ Hạ nở nụ cười vô hại, khiêm tốn nói: “Chỉ là may mắn thôi, Thi tuyển sinh đại học đặc biệt xuất sắc."
Thái Vân vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp, sau đó dừng lại ở đôi giày.
Nhìn thấy Thái Vân trong mắt có ý gì khó tả, Hạ Hạ vội vàng cúi đầu, phát hiện lớp keo dán bên giày của mình không biết từ lúc nào đã bị mở ra, nứt ra một khe thật dài, lộ ra lớp keo màu vàng đất bên trong.
Đôi giày được mua trên Taobao với giá 19,9 nhân dân tệ, mới đi một tuần đã hỏng thành như vậy, cô thế nhưng cũng không phát hiện.
Hạ Hạ đặt hành lý xuống, từ trong hộp lấy ra một đôi giày còn nguyên vẹn, xỏ vào, đặt một số vật dụng thường dùng lên bàn.
Lục Thần Hoa Lộ Thủy, sữa rửa mặt Đại Bảo, kem dưỡng da Úc Mỹ Tịnh, mật hạnh nhân đèn cung đình......
Vẻ mặt Thái Vân kinh ngạc, nhìn Hạ Hạ mặt không đổi sắc lấy từ đáy vali ra một ống 502 và một bao tăm xỉa răng.
Hạ Hạ một tay lấy giày ra, một tay cầm keo cẩn thận khâu giày lại.
Cô làm việc nghiêm túc, tay cũng khéo léo, gần như không lãng phí keo gián dày, làm xong dùng tăm để loại bỏ phần keo tràn ra mép, làm xong một bộ, giày khôi phục như lúc ban đầu, bề ngoài nhìn không ra một chút dấu vết đã từng tổn hại.

Hạ Hạ hài lòng nhìn đôi giày của mình, sau đó quay người hỏi: "Thái Vân, nghe nói tối nay có buổi họp mặt tân sinh viên..."
Chỗ ngồi của Thái Vân không có người, không biết nàng rời đi lúc nào.
Hạ Hạ đem giày ra ban công phơi khô, sau đó quay lại ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn chiếc giường trần của mình.
Nam Đại chỉ cung cấp chỗ ở, đệm chăn những thứ này toàn bộ phải tự mình mua.
Hạ Hạ ngẩn ngơ một lát, cầm ví tiền ra ngoài.
*
Siêu thị bị tân sinh viên và phụ huynh vây chật như nêm cối, Hạ Hạ thật vất vả chen vào, nhìn qua một lượt lại hai tay trống trơn lui ra.
Khi đi qua cổng, cô nghe thấy một cô gái bên cạnh đang nũng nịu với bố mẹ: "Con không muốn tấm nệm kẻ sọc xám, nhìn quê chết. Con muốn của Winnie-the-Pooh. Mẹ mua cho con đi -"

Hạ Hạ ngồi trên ghế dài ngoài siêu thị, tới gần giữa trưa mặt trời càng ngày càng nóng, khiến đôi tay trần của cô nóng bừng.

Cô lật ví tiền, lại kiểm tra số dư đáng thương trong thẻ ngân hàng, một bộ đệm giường cũng không tính là đắt, cô trả nổi, nhưng sau khi mua xong thì không còn tiền mua những thứ khác, cốc nha khoa, bàn chải đánh răng, giấy vệ sinh... Những nhu yếu phẩm sinh hoạt này cô đều không có, cũng còn phải để lại một ít tiền mua sách giáo khoa.

Tuy nói lôi thôi một chút cũng có thể chống đỡ qua mấy ngày khai giảng này, cô ngược lại không sao cả, có thể nói không chừng sáng sớm hôm nào đó thức dậy mình đã bị treo lên diễn đàn Thiên Nhai –
“ Cô ta sáng tối đều không đánh răng. Phân là của người bạn cùng phòng ghê tởm không sử dụng giấy vệ sinh.”
Hạ Hạ nghĩ đến cảnh tượng kia, mày nhíu chặt, không có cách nào tiếp nhận.

So sánh với nó, cô cảm thấy một tiêu đề khác tốt hơn một chút.

“Bạn cùng phòng kỳ lạ không mua chăn đệm chỉ ngủ ván giường của tôi.”

Cô suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho một người tên Lỗ Sóc: 【 Sư huynh, năm nay còn bán chăn ko? 】

Lỗ Sóc trả lời ngay: [Không có tâm trạng đó.]
Hạ Hạ đang muốn cất điện thoại di, Lỗ Sóc lại gửi một cái tin nhắn: 【Em cũng không hỏi anh vì cái gì không có tâm trạng sao? 】

Hạ Hạ gần như bỏ điện thoại vào túi, sau đó lấy ra ngoan ngoãn hỏi: [Vì sao không có tâm trạng?]

Lỗ Sóc gửi biểu cảm khóc lóc: 【 Mị hoặc tiểu yêu xóa bạn thân với anh, anh không biết làm sai cái gì khiến cô ấy tức giận. Anh đối với cô ấy là thật tâm, cô ấy lại không để ý tới anh, anh mất ăn mất ngủ, chơi game cũng đánh không tốt. Hạ Hạ, em dạy sư huynh, đàn ông phải làm sao để vượt qua nỗi đau tinh thần đây? 】

Hạ Hạ: "......

Tên này đang đóng phim tình cảm dài tập sao? Hạ Hạ không chịu nổi.
Cô vừa mới chuẩn bị học theo Mị hoặc tiểu yêu block hắn, lại nghe thấy giọng nói của gia đình phía sau.
“Những chiếc nệm đẹp trong siêu thị đều đã bán hết rồi, không phải bố không mua cho con đâu.”
Cô gái năn nỉ: "Bên đường cũng có người bán, mẫu mã rất nhiều, còn có Thuỷ thủ mặt trăng, chúng ta đến đó mua đi.”
Hạ Hạ nhìn về hướng bọn họ đi, cuối đường có một quầy hàng.
*

Gian hàng dưới gốc cây thạch nam không lớn, nhìn vào sẽ thấy được bao bọc dày đặc bởi lõi chăn bông màu trắng.
Bên cạnh lõi chăn bông là một đống nệm cao được trang trí bằng những hình in hoạt hình đầy màu sắc.
Một đám cô bé tụ tập xung quanh để nhặt và lựa chọn.
Những chiếc túi nhựa lớn đã tháo bao bì bên ngoài nằm rải rác trên con đường gạch đỏ.
Có một người đang ngồi giữa những chiếc gối và chăn đó.
Người đàn ông còn trẻ, mặc một chiếc quần hip hop rộng thùng thình màu xanh đậm, mặc một chiếc áo phông đen, đội mũ bóng chày màu đen trên đầu và đeo túi Adidas màu vàng nhạt quanh eo.
Hắn dựa vào chiếc gối sau lưng, một chân duỗi thẳng, chân còn lại chống lên.
Hắn lười biếng nghịch điện thoại.
Thỉnh thoảng có người hỏi giá nhưng hắn lại lờ đi.
Thật sự bị hỏi đến phiền, hắn liền bật loa dưới đất và vặn âm lượng tối đa
“Nệm 100 tệ, chăn bông 80 tệ, gối 25 tệ, bộ bốn món 60 tệ. chính quy nhà máy sản xuất lớn, không cần sợ những người bán hàng vô lương tâm. Lo lắng bị lừa gạt...……”

Hạ Hạ sờ sờ bông vải, chất lượng khá tốt và giá cả cũng rẻ hơn ở siêu thị nhưng vẫn quá đắt đối với cô.
Cô nghịch giấy nhựa trên mặt đất, nhìn về phía chủ quán, nghĩ thầm nơi này không giống siêu thị, có lẽ có thể mặc cả.

Trong lòng cô đang suy nghĩ, tay vô thức bóp túi nilon đựng chăn.

Người nọ nghe thấy tiếng túi nilon ào ào vang lên, mí mắt nặng nề từ điện thoại di động dời đến trên người Hạ Hạ.

Ánh mắt anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo vẻ khốc liệt và lười biếng chưa tỉnh ngủ, đột nhiên thay đổi góc nhìn, bị ánh mặt trời trên cao nguyên chiếu đến không mở mắt ra được, đành phải híp nửa người.

Hạ Hạ nhìn hắn, thoạt nhìn cô có cảm giác như đã từng nhìn thấy người này.
Lần thứ hai nhìn kỹ, chân có chút run rẩy.
*

Tạ Hoài nhét điện thoại vào túi, lẳng lặng quan sát cô gái trước mặt.

Cô gái có mái tóc đen dày, chiếc cổ trắng thon thả và khuôn mặt trái xoan mềm mại.
Môi cô màu đỏ nhạt, mũi nhỏ, đôi mắt to trong veo, lông mày cong cong đáng yêu.
Hạ Hạ ngồi xổm bên cạnh hắn bên đường, âm thầm nuốt khan.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy, cố gắng hết sức để cử động của mình trông thật hoàn hảo.

Ánh mắt suy tư của Tạ Hoài rơi trên người cô, khiến cô như ngồi trên đống lửa, cô muốn thừa dịp Tạ Hoài không nhớ ra cô là ai nhanh chóng rời đi.

Vừa bước được một bước, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của nam sinh: "Này!”

Hạ Hạ làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, lại nghe hắn nói: "Gọi cô đấy.”

Hạ Hạ đành phải dừng lại, quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhăn nheo lập tức trở nên ngơ ngác và vô tội.
Cô dùng ngón trỏ chọc vào chóp mũi, kỹ năng diễn xuất mà cô rèn luyện trong mười tám năm qua đã đạt đến đỉnh cao vào thời điểm này.
Cô nghi hoặc hỏi: "Gọi tôi?”

Tạ Hoài không nói lời nào, trầm mặc nhìn cô.

Trên cổ tay trái của hắn đeo một chuỗi bồ đề mắt phượng, tháo xuống dùng ngón cái tay phải từng hạt châu khoanh lại.

Một lúc lâu sau, hắn dừng động tác trong tay lại, mở miệng: "Trùng hợp thật.”

Tim Hạ Hạ đập thình thịch, cô cố nở một nụ cười ngọt ngào: "Có phải anh nhận lầm người không? Hình như tôi không biết anh.”

Vẻ lười biếng vô tâm trên mặt Tạ Hoài dần dần biến mất, hắn hơi nheo mắt lại: "Không quen cũng không sao, nhưng tôi nhớ tôi đã nói với cô..."

“Nếu cô dám chạy, để cho tôi bắt được, tôi nhất định sẽ cho cô biết......”

Tạ Hoài nói được một nửa, dừng lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.

Tim Hạ Hạ lại đập thình thịch.
Không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên dày đặc, mông lung mông lung, đầu óc hỗn độn phá vỡ ký ức, đưa cô trở về đêm hè oi bức muỗi vo ve tháng sáu ở Thường thị.

Đêm đó cô và Tạ Hoài bị tách riêng thẩm vấn, lúc đi ra trời đã sáng, cảnh sát nói cho hai người ký tên là có thể rời đi.

Tạ Hoài đứng ở bên cạnh nàng, một cỗ áp suất thấp vô hình đột nhiên bao trùm toàn thân nàng.
Hạ Hạ cảm thấy xung quanh mình ớn lạnh, run rẩy liên tục, bàn tay ký tên cũng không lưu loát.
Thấy cô viết gần xong, Tạ Hoài khoanh tay nhìn cô: "Ở bên cạnh chờ tôi, nếu cô dám chạy, để tôi bắt được, tôi nhất định sẽ cho cô biết..."
Nói đến đây, không có tiếp theo.

Hạ Hạ từ trong lời nói của hắn nghe ra ý vị uy hiếp, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nhất thời sợ hãi, ký tên xong co cẳng bỏ chạy.

Tạ Hoài muốn đuổi theo, nhưng vì chưa ký tên nên bị cảnh sát ngăn lại, đến khi hắn đuổi theo, thành phố Thường thị mênh mông biển người, Hạ Hạ đã chạy mất tăm.
……
Nụ cười của Hạ Hạ đông cứng lại trên mặt, cũng may cô phản ứng nhanh, sửng sốt không quá một giây, xoay người muốn chạy trốn.
Tạ Hoài lại không cho cô cơ hội.

Hắn nhanh chóng nhảy ra, nhảy qua gối, chăn và những chướng ngại vật khác trước mặt, bước ra sau lưng Hạ Hạ và nắm lấy cổ áo phông sau của cô với tốc độ nhanh như chớp.
Trong nháy mắt đó, Hạ Hạ như bị số mệnh bóp cổ, mặc cho hai cái chân trắng nõn như chiếc đũa nhảy nhót thế nào, cũng không bước ra được một bước.

Thanh âm Tạ Hoài âm trầm: "Chạy cái gì?”

Hạ Hạ biết bộ dáng lười biếng không quan tâm của hắn chỉ là thứ nhảm nhí, tàn nhẫn đến mức ngay cả cảnh sát cũng dám đánh.
Đêm đó ở cục cảnh sát hắn bị bắt đi thẩm vấn.
Ở một căn phòng khác, Hạ Hạ nghe thấy tiếng bàn ghế va vào nhau và tiếng kính vỡ trên sàn, một nữ cảnh sát từ phía sau đi vào, thót tim. “Tính tình thật nóng nảy, đập vỡ cửa sổ thủy tinh của tủ hồ sơ......”

Hạ Hạ nghe thấy cảnh sát phòng bên cạnh đang mắng chửi người bằng tiếng địa phương.  Lời nói, câu nói thoạt nghe có vẻ gay gắt nhưng đặt vào môi trường sinh thái của Thường thị thì chẳng là gì cả và gần như đã phát triển thành phong tục địa phương.
Chỗ Hạ Hạ ở cách âm không tốt, ban đêm nồi niêu xoong chảo đập vào nhau, nam nữ túm tụm trong bếp công cộng ngoài hành lang, mắng chửi nhau.

Hạ Hạ từ nhỏ nghe đã quen những lời mắng chửi người thô tục, ở nhà cũng không ít lần bị mắng, nếu như cảnh sát kia mắng nàng, nàng không chỉ không coi ra gì, nói không chừng còn có thể mỉm cười và tán tỉnh anh ấy.

Nhưng mỗi người có tính khí và cách sống của riêng mình, cô không thèm để ý không có nghĩa người khác cũng vậy.
Tạ Hoài bị chỉ vào mũi mắng một trận, nổi giận là chuyện rất bình thường.

Nhưng thật kỳ diệu khi hắn ta dùng một chiếc ghế đập vỡ kính tủ hồ sơ của cảnh sát.
Kỳ diệu hơn nữa chính là, cảnh sát kia chỉ là nói chuyện khó nghe, tính tình ngược lại rất tốt, người cũng không tệ, không chỉ không truy cứu trách nhiệm của Tạ Hoài, còn tự mình gánh vác chi phí sửa chữa cửa kính, còn chính thức xin lỗi hắn.

Sau khi nghe nữ cảnh sát nói như vậy, chỉ số sợ khủng bố của Tạ Hoài trong lòng Hạ Hạ tăng vọt.
Xã hội bạo lực, không dễ chọc, cảnh sát ở trước mặt anh còn phải cúi đầu, cô mà chọc hắn, để hắn bắt được không chừng bị lột da.
……
Tạ Hoài siết chặt cổ áo cô: "Hỏi cô đấy, chạy cái gì?”

Hạ Hạ vẻ mặt đau khổ: "Đại ca - - em sai rồi, anh đừng động thủ, buông em ra chúng ta nói chuyện đàng hoàng, em không chạy - -“

Nói xong, Hạ Hạ cảm thấy trong lòng có một nỗi buồn khó tả.
Chỉ mới vài giờ trôi qua kể từ đến Nam Thành, cô ở trên xe buýt nhận ba không nói, lần này ngay cả anh cũng có.

Tạ Hoài buông tay ra, Hạ Hạ giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Cô đưa tay vuốt thẳng cổ áo bị Tạ Hoài túm đến nhăn nhúm, vẻ mặt đề phòng nhìn anh.
Đường nét khuôn mặt Tạ Hoài thon gọn sắc bén, ba phần nam tính đàn ông, bảy phần tuấn lãng của thiếu niên, cốt tướng rất tốt, khuôn mặt như vậy khi không cười làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng ngang ngược, nếu cười rộ lên... Hạ Hạ không ngờ, cô thật đúng là chưa từng thấy qua.

Tạ Hoài đem hạt Bồ Đề trong lòng bàn tay đeo lại vào cổ tay, giọng nói thản nhiên, không chút cảm xúc hay tức giận: "Cô nói đi, chúng ta không phải hẹn rồi sao, chuyện lớn như vậy? Nếu không phải do cô khóc cả đêm gọi cảnh sát, cho rằng tôi là kẻ hiếp dâm, tôi đâu phải vào cục cảnh sát.”

Anh híp híp mắt: "Hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích thì việc này không xong đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thamnguyet