Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17


Sáu giờ sáng.


Tạ Hoài đứng trên bậc thang bên ngoài đồn công an duỗi lưng.


Quán ăn sáng bên cạnh vừa mới khai trương, hắn gọi một ly sữa đậu nành hai cái bánh quẩy.


Hạ Hạ vội vàng trả tiền để báo đáp tối hôm qua, gọi thêm cho hắn một bát đậu phụ cùng hai cái trứng gà luộc nước trà.


Cô chỉ có một bát cháo trắng và một đĩa dưa chua.

Tạ Hoài đẩy quả trứng trà đến trước mặt cô: "Cô phát tờ rơi kiếm được nhiều tiền như vậy, ăn một quả trứng trà cũng không đành lòng?"

Hạ Hạ sửng sốt: "Tôi không ăn đâu."

"Ai đưa em ăn, bảo em bóc cho tôi." Tạ Hoài thản nhiên nói.

Hạ Hạ nghe lời bóc quả trứng, ngoan ngoãn đưa cho hắn.

Tạ Hoài dùng thìa khuấy nước sốt trong bát đậu phụ. Hắn ăn rất nhanh, bưng lên vài ngụm liền ăn sạch sẽ..

Hạ Hạ im lặng ăn cơm.

Tối hôm qua cô không được nghỉ ngơi tốt, dưới hốc mắt có quầng thâm nhàn nhạt, một chút dấu vết mờ nhạt kia chỉ làm nổi bật làn da trắng hơn, lông mi run rẩy khi cô nuốt thức ăn.

Cô ăn cháo xong, lấy trong túi ra một trăm đồng đặt trước mặt Tạ Hoài: "Tiền tháng này trả cho anh trước."

Tạ Hoài không nhận, lấy giấy ăn lau nước sốt trên khóe miệng: "Nếu em không xoay sở kịp, có thể không cần gấp gáp đưa cho tôi."


"Xoay được. "Hạ Hạ nói," Mỗi tuần làm thêm hai ngày là đủ rồi."


Tạ Hoài nhận tiền, Hạ Hạ bỗng nhiên nói: "Tạ Hoài, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"


"Nhà anh có bối cảnh đúng không?"
Tạ Hoài ngẩn ra, sau đó hắn cong môi: "Sao lại hỏi như vậy?"

Hạ Hạ hỏi điều nghi vấn bấy lâu nay trong lòng: "Hôm đó anh đập tủ trong đồn cảnh sát, cuối cùng cảnh sát lại xin lỗi anh. Sao anh làm được như vậy?"

Tạ Hoài nghe xong câu hỏi của cô liền im lặng.

Sau chuyện đêm qua, Hạ Hạ tự cho rằng mình đã thân thiết với Tạ Hoài, không chút kiêng dè hỏi thăm, nhưng nhìn bộ dáng của Tạ Hoài, câu hỏi của cô dường như có chút xúc phạm.

Cô vừa định nói "nếu không muốn trả lời thì coi như tôi không hỏi" thì Tạ Hoài lên tiếng.

"Xung quanh nhà tôi mấy chục dặm, em đi hỏi thăm xem ai không biết Tạ Hoài? Tất cả lão đại hắc đạo đều xưng huynh gọi đệ với tôi, bọn họ mỗi tháng đều phải an bài lính lác tới nhà tôi thỉnh an, tôi không mở cửa bọn họ không đi, nhất định phải gặp tôi một lần, gặp được còn phải quỳ trên mặt đất dập đầu gọi tôi một tiếng Hoài ba ba."


"Tôi nói với cảnh sát, anh không xin lỗi tôi, có tin tôi gọi một cú điện thoại kêu mấy trăm anh em tới, trực tiếp san bằng cục cảnh sát các anh hay không."


Hạ Hạ kêu lên: "Quá lợi hại đi!"
Vẻ mặt cô sùng bái, trong mắt bừng lên những vì sao lấp lánh."


Tạ Hoài: "... Cái này em cũng tin?"

Tạ Hoài bất đắc dĩ: "Trên tường phòng làm việc dán bảng khảo hạch giữa năm..."


Hắn nhàm chán nói: "Hoài ca là công dân tuân thủ pháp luật, tôi chỉ nói cho hắn biết, nếu hắn không xin lỗi tôi, tôi ngồi ở đại sảnh cục cảnh sát khóc, làm mất uy tín đánh giá giữa năm của anh ấy, nếu khóc ở đồn cảnh sát không có tác dụng, tôi sẽ gọi đến đường dây nóng của thị trưởng để khiếu nại, còn không có tác dụng tôi sẽ đến cửa văn phòng thị chính khóc."


"Hắn nói hắn có thể bắt giữ tôi vì tội cản trở công vụ." Tạ Hoài cười mỉa mai, "Tôi bảo tùy hắn, chỉ cần hắn một ngày không xin lỗi, chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc, giam giữ xong được thả ra tôi tiếp tục gây rối, xem xem là thanh danh hắn thối nhanh, hay là tôi chết sớm."


"Hắn mắng anh cái gì? "Hạ Hạ có chút không hiểu.

Nếu nói Tạ Hoài tính khí nóng nảy, cô đã gây ra phiền toái lớn như vậy cho hắn, hắn cũng chỉ là động mồm động miệng uy hiếp, Thái Vân sau lưng nói những lời kia chẳng khác nào sỉ nhục, cũng không thấy hắn tức giận đến mức phải ngã ghế đập đồ, Hạ Hạ nghĩ không ra cảnh sát đã nói gì làm cho Tạ Hoài nổi giận như vậy.


"Hắn mắng tôi cái gì cũng không sao. " Tạ Hoài thản nhiên nói," Nhưng đừng đụng chạm đến bố tôi."


Hạ Hạ sửng sốt, cô hiểu rồi.

Người dân ở thành phố Lão Thường nói chuyện rất thô tục, đó là phong tục chỉ có ở nơi này, nói chuyện đùa giỡn ba câu không rời cha mẹ, quanh năm sống trong hoàn cảnh đó sẽ cảm thấy không có gì, nhưng người mới đến nghe sẽ hoàn toàn nghĩ đó tràn đầy ác ý.

Cảnh sát nhất định là thuận miệng nói một câu thô tục, mà trong lời thô tục nhắc đến cha Tạ Hoài.

Hạ Hạ có chút tiếc nuối hỏi: "Những tên xã hội đen mà anh vừa nói đều là giả?"

"Em đang nghi ngờ điều gì?" Tạ Hoài nhìn cô, "Hoài ca nhìn rất giống một tên xã hội đen sao? "

"Cũng không phải. "Hạ Hạ nhìn giày của hắn, hôm nay hắn lại mang hai vạn tám.

Nếu Tạ Hoài có nhiều đàn em giang hồ như vậy, việc hắn đi đôi giày đắt tiền như vậy là chuyện bình thường, nếu không bảo cô giải thích như thế nào đây?

Một người đi đôi giày 28.000 tệ tìm cách kiếm tiền mỗi ngày bằng cách bán chăn bông và giao đồ ăn mang về.

Những người không biết sẽ cho rằng Tạ Hoài cũng nghèo như cô.

"Cái này." Tạ Hoài giơ chân lên, thản nhiên nói: "Mua trên Taobao giá 19,9 tệ, có vấn đề gì không?"

"Anh đừng lừa tôi." Hạ Hạ nói, "19,9 tệ trông không giống như thế này."

Nói về hiểu biết đối với giày 19,9 tệ ở Taobao, Hạ Hạ có thể nói là chuyên gia.


Đôi giày của Tạ Hoài, cả về chất liệu lẫn hình thức, đừng nói mười chín đồng chín, một trăm chín mươi chín cũng không thể mua được, giá cả cao hơn nữa cô chưa từng thấy qua, nên không dễ dàng phán đoán.

"Đôi giày super fake này của anh..." Hạ Hạ nghĩ nghĩ, "Kiểu gì cũng phải ba trăm đồng đúng không?"


Tạ Hoài cười một tiếng.
Hạ Hạ khó hiểu hỏi: "Tôi đoán giá đó là đắt rồi ư?"

"Đắt đến buồn cười." Tạ Hoài đứng dậy, đội mũ bảo hiểm xe máy lên đầu Hạ Hạ, "Đi thôi, Hoài ca đưa em về trường."

Dòng người trên đường nhiều dần lên, công trường xây dựng cách đó một con phố lục tục có công nhân làm việc.

Tạ Hoài lên xe: "Ngồi cho vững."

Hạ Hạ leo lên ghế sau.

Cô an ổn ngồi xuống, trong chốc lát cảm thấy không khí bên tai trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt, trên cánh tay xuất hiện một tầng da gà.

Cô quay đầu nhìn lại, thấy các công nhân đi thành từng nhóm hai, ba người qua đường để ăn sáng.

Họ đều mặc quần dài và áo trong màu trắng.

Một nhóm công nhân xây dựng đến chỗ cô vừa ngồi.

Người đàn ông đối diện cô đội một chiếc mũ rơm tròn vành rộng, khuôn mặt vuông vắn lộ ra dưới vành mũ hơi nhếch lên.

Da của ông có màu vàng sẫm do quanh năm mặt hướng về phía đất vàng và phơi dưới ánh nắng thiêu đốt.

Ông có chiếc mũi khoằm, đôi môi nâu sẫm và có ria mép ở cằm.

Ánh nắng ban mai không nóng, Hạ Hạ ánh mắt sáng ngời nhìn tấm biển màu vàng óng của quầy ăn sáng dưới ánh mặt trời.

Cô vô thức ôm lấy eo Tạ Hoài.

Tạ Hoài cúi đầu nhìn cổ tay gầy gò của cô gái trên eoo, cong cong khóe môi: "Tôi cho phép em ôm tôi sao?"


Người đàn ông ở đằng xa cúi đầu ăn, cảm giác tê dại trên da đầu vì bị nhìn chằm chằm đã biến mất không dấu vết.


Hạ Hạ xoa xoa mắt, cảm thấy là mình hoa mắt.

Cô thoáng buông tay đang quấn quanh eo Tạ Hoài ra, Tạ Hoài lại quẹo đầu xe sắp đâm mạnh vào bồn hoa bên cạnh.


Hạ Hạ hoảng sợ, vội vàng ôm lấy hắn không buông: "Tạ Hoài, anh điên rồi?!"


Tạ Hoài ngay lúc chuẩn bị đụng phải đã chỉnh đầu xe ngay thẳng trở lại.
Hắn cười như một đứa trẻ chơi khăm thành công: "Ôm xong thì thả, có ai lợi dụng người ta như em? Có can đảm thì cứ ôm mãi cho tôi."

*

Tạ Hoài và Hạ Hạ đêm qua không về, trên đường về ký túc xá gặp Khương Cảnh Châu.
Khương Cảnh Châu: "Tối hôm qua gửi tin nhắn cho hai người, sao hai người không trả lời?"


Điện thoại Tạ Hoài đến cục cảnh sát thì hết pin, anh hỏi: "Kiểm tra rồi à?"


Khương Cảnh Châu: "Không có, là cô Dịch bảo hai người sáng nay đến văn phòng thi lại, tối hôm qua tôi muốn thông báo để cho hai người học thuộc lòng sổ tay trước, cô ấy rất coi trọng cuộc thi lần này, ba lần thi lại không qua sẽ bị ảnh hưởng vào đánh giá của giáo viên."

Tạ Hoài không kịp phản ứng: "Tại sao phải thi lại?"


Khương Cảnh Châu nhìn hắn: "Tạ Hoài, cậu ngốc sao? Thi lần 2 chỉ được ba mươi sáu điểm, cậu không biết à?
Tạ Hoài: "......"


Hắn quay đầu nhìn Hạ Hạ chằm chằm, Khương Cảnh Châu nói: "Cậu nhìn cô ấy vô ích, cô ấy cũng không đủ điểm."


Hạ Hạ lầm bầm: "Tôi đã nói không biết, không cho anh chép anh vẫn nhất định chép."

...

Dịch Mỹ Hiền làm phụ đạo viên đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải trường hợp thi lại nội quy trường học ba lần, dưới vẻ mặt lạnh lùng của cô có chút thông cảm cho chỉ số thông minh của hai người này, phát bài thi xong cô liền đi ra ngoài, không ở lại giám thị, để lại văn phòng cho bọn họ tự do phát huy.


Hạ Hạ dùng hai mươi phút làm xong bài thi, nhiệt tình đưa qua cho Tạ Hoài chép: "Hoài ca, anh tin em, lần này thi mà rớt nữa em sẽ đi bằng đầu, đau bụng tiêu chảy, livestream ăn phân..."


Mặt cô gái rất chân thành, nhưng Tạ Hoài lại không chút nghĩ ngợi đẩy bài thi của cô trở về.

Lòng tin của hắn đối với Hạ Hạ đã hoàn toàn biến mất: "Có quỷ mới tin em."

Hắn nhịn không được châm chọc: "Chỉ số IQ của em làm sao mà vào được đại học Nam Kinh? Em gian lận trong kỳ thi tuyển sinh đại học à? Ba mươi sáu điểm? Cho dù tôi dùng mông suy nghĩ, dùng chân viết đáp án, vẫn sẽ đạt điểm cao hơn em."

"Lại còn trực tiếp ăn phân?" Tạ Hoài lạnh lùng nói," Đừng nghĩ lừa ăn lừa uống được từ tôi."


Hạ Hạ: "......"
*

Chuyện Tạ Hoài và Dịch Mỹ Hiền cãi nhau, một tuần sau Hạ Hạ mới nghe nói.
Nguyên nhân sự việc là Tạ Hoài không đủ điểm bài thi nội quy trường học.

Cuộc thi nội quy trường học liên quan đến đánh giá ưu tú của giáo viên.

Tạ Hoài lần thứ nhất thi bốn mươi tám điểm, lần hai ba mươi sáu điểm, lần ba hai mươi chín điểm, ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của Dịch Mỹ Hiền, điều này đối với một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như cô mà nói quả thực là tội ác không thể tha thứ.

Dịch Mỹ nổi tiếng trong giới giáo viên vì tính tình nóng nảy, không ai trong trường dám trêu chọc cô.

Nghe nói sáng sớm hôm đó cô ở văn phòng nổi giận, mắng Tạ Hoài đến phun máu chó, cách mấy phòng học đều có thể nghe thấy.

Dịch Mỹ Hiền la mắng mệt mỏi xong ngồi xuống uống trà, cổ họng khàn khàn: "Cậu không biết làm, cậu cũng không biết chép của Hạ Hạ sao? Tôi đã đi rồi cậu cũng không biết chép? Đồ đầu heo không thông suốt, tôi dạy học nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp được học sinh ngu xuẩn như cậu, thật sự là ngu xuẩn con mẹ nó mở cửa cho ngu xuẩn, cậu quả thực ngu xuẩn về đến nhà."

Tạ Hoài bị cô mắng một câu hai câu cũng được, mắng mười câu tám câu cũng được.
Nhưng bị cô chỉ vào mũi mắng một giờ, có chút tức giận.
Vẻ mặt Tạ Hoài lúc tức giận không khác gì bình thường.

Hắn nhìn Dịch Mỹ Hiền, cợt nhả cười: "Lão sư, em cam đoan, đây là lần đầu tiên cô gặp được học sinh ngu xuẩn như em, cũng là lần cuối cùng."


Lúc ấy người ở đây nghe được hắn nói lời này đều cho rằng hắn là đang dỗ Dịch Mỹ Hiền, thẳng đến qua một tuần lễ sau mới hiểu được hàm nghĩa phía sau câu nói kia của hắn.

- Trong vòng một tuần Tạ Hoài thi lại năm lần, mỗi lần đều viết chỉnh tề đầy đủ, điểm lại không vượt quá hai mươi.


Y Mỹ Hiền bình tĩnh lại, nở nụ cười.

Cô không còn sức mắng Tạ Hoài, mà dùng máy in trong phòng in một trăm bài thi, ném tới trước mặt Tạ Hoài: "Thích làm bài thi phải không? Thích làm thì mỗi ngày làm một bài, làm cho đến khi nào cậu đạt tiêu chuẩn mới thôi."


Tạ Hoài nửa câu cũng không chống đối cô, tùy ý cười một tiếng.

Từ đó về sau mỗi buổi sáng hắn đều đến văn phòng của Dịch Mỹ Hiền, bịa đặt lung tung làm xong một bài thi, sau đó mới đi học.


Việc này tưởng chừng đơn giản nhưng lại cần rất nhiều sự kiên trì cùng nghị lực.


Ban đầu Dịch Mỹ Hiền còn hăng hái bừng bừng, trước kia cô thường đi làm lúc chín giờ, vì muốn cùng Tạ Hoài phân cao thấp nến cứng rắn đi trước một giờ, chỉ để ngồi trong văn phòng giám sát hắn thi.

Cô dậy sớm được nửa tháng, dưới mắt quầng thâm, ngủ không đủ giấc, cuối cùng thật sự chịu không nổi, giao chìa khóa văn phòng cho Khương Cảnh Châu để anh giám sát.
Khương Cảnh Châu ban ngày đi học buổi tối còn phải xử lý việc vặt của hội học sinh, dậy sớm một tuần sau cũng phiền, trực tiếp ném chìa khóa cho Tạ Hoài bảo cậu tự mình mở cửa.
Tạ Hoài mỗi ngày bảy giờ rời giường, cất kỹ đồ cần dùng trong giờ học đâu vào đấy, bảy giờ rưỡi đến văn phòng Dịch Mỹ Hiền làm bài thi, tám giờ rưỡi làm xong đi học buổi sáng.
Hắn giống như một cái đồng hồ báo thức đúng giờ, mỗi ngày đúng giờ xuất hiện, dù mưa hay nắng.

Dịch Mỹ Hiền buổi sáng đi làm tâm trạng rất vui vẻ, nhưng mỗi khi nhìn thấy bài kiểm tra do Tạ Hoài đặt trên bàn, sắc mặt cô luôn trầm xuống vài giây.

Đôi khi Tạ Hoài thức dậy muộn, không có thời gian ăn ở căng tin nên hắn mang theo bữa sáng vào văn phòng của cô vừa ăn vừa làm bài thi.

Đôi khi là bánh bao hấp, đôi khi là bánh nướng, đôi khi là bánh quẩy..

Sau khi ăn, hắn ném túi nhựa vào thùng rác. Buổi sáng cô mở cửa phòng làm việc đầy mùi dầu mỡ.

Dịch Mỹ Hiền gần như phát điên vì bị tra tấn.

Sáng sớm hôm nay Dịch Mỹ Hiền đẩy cửa phòng làm việc ra, trong phòng nhẹ nhàng khoan khoái không có mùi, bài thi Tạ Hoài theo thường lệ đặt ở nơi dễ thấy nhất trên mặt bàn.


Bên cạnh bài thi, đặt một ly sữa đậu nành táo đỏ ấm áp.
Dịch Mỹ Hiền làm giáo viên mấy năm nay, nhận được rất nhiều quà từ học sinh, cả ngấm ngầm lẫn công khai, cô theo bản năng cảm thấy đây là Tạ Hoài đang cầu hòa với cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy người tặng quà thiếu tôn trọng như Tạ Hoài.
- Một ly sữa đậu nành táo đỏ, giá ba đồng năm hào.

Trong lòng cô cảm thấy ghét bỏ đồng thời lại có chút đắc ý.


Mấy năm gần đây rất ít gặp học sinh gai góc có vấn đề, việc quản lý đều khá dễ dàng không cần tốn nhiều sức.
Cán bộ hội sinh viên rất thích đến văn phòng cô chơi, sau khi tan học tốp năm tốp ba tụ lại nói chuyện phiếm.
Dịch Mỹ Hiền ngồi giữa đám học sinh, câu được câu không nói chuyện phiếm với bọn họ, ánh mắt cô liếc tới ly sữa đậu nành táo đỏ kia, miệng có chút khô.

Cô cắm ống hút vào, vừa mới uống hai ngụm, Tạ Hoài như quỷ xuất hiện ở cửa.
Hắn uể oải dựa vào khung cửa, ánh mắt tối sầm, trên môi nở nụ cười: "Cô Dịch, em quên lấy sữa đậu nành."


Học sinh trong phòng nhao nhao nhìn về phía ly sữa đậu nành trong tay Dịch Mỹ Hiền.
Dịch Mỹ Hiền: "......"

Tạ Hoài nhìn chằm chằm tay cô: "A, đã bị cô uống rồi sao? Thế thôi vậy."
Hắn hơi có chút tiếc nuối.
Dịch Mỹ Hiền bị nhiều học sinh như vậy nhìn, cảm thấy xấu hổ, hắng giọng nói: "...... Thôi khỏi, đến đây, tôi đưa tiền cho cậu."


Lúc này, phàm là người hiểu chuyện đều nên đáp rằng: "Không không không, sao em có thể lấy tiền của cô?"
Tạ Hoài hiển nhiên không phải là người hiểu chuyện, hắn chậm rãi đi vào văn phòng.

"Chỉ có ba tệ thôi, theo lý mà nói, cô hiển nhiên không cần phải trả tiền."

Hắn cười cười, "Nhưng cô là một giáo viên tốt, nghiêm khắc với bản thân, thanh liêm trong sạch, sợ rằng cô sẽ cảm thấy áy náy vì dùng đồ của học sinh."

Dịch Mỹ Hiền móc ví tiền ra, bên trong chỉ có một trăm tệ, sắc mặt rất khó coi.
Tạ Hoài lục lọi túi xách của mình, tìm ra một ít tiền lẻ rải rác để trên bàn.
Hắn an ủi Dịch Mỹ Hiền: "Cô đừng lo lắng, em sẽ thối đủ tiền cho cô."
*
Bầu trời lúc sáu giờ tối đã mờ mịt, khiến ký túc xá nữ nửa sáng nửa tối.

Triệu San Kỳ đang dùng nồi điện nấu cháo, trong nồi nổi lên tầng tầng khí trắng tản ra trong không khí.


Chúc Tử Du cười nghiêng ngã trên ghế: "Tôi thật sự phục Tạ Hoài, người khác có ý kiến với Dịch Mỹ Hiền cũng chỉ nói sau lưng vài câu, hắn sao lại dám làm ra chuyện như vậy? Nghe nói sau khi Tạ Hoài đi, mặt Dịch Mỹ Hiền tái xanh vì tức giận."


Triệu San Kỳ nghe cô nói Tạ Hoài, quay đầu lại: "Tạ Hoài cũng quá trẻ con."

Cô hỏi Hạ Hạ, người vẫn đang im lặng không chen vào: "Hạ Hạ, cậu và Tạ Hoài quen biết, có biết trong lòng anh ấy đang nghĩ gì không?"


Hạ Hạ đang làm bài tập tiếng Anh, nghe vậy dừng bút: "Tạ Hoài hẳn là không nghĩ gì cả."


Cô cảm thấy Triệu San Kỳ nói đúng, Tạ Hoài chính là tính trẻ con, cũng chỉ là tính trẻ con mà thôi, hắn không phải lần đầu tiên bị Dịch Mỹ Hiền mắng, cũng là lần đầu tiên đối nghịch với Dịch Mỹ Hiền.


Hạ Hạ cảm thấy Dịch Mỹ Hiền đã đâm trúng Tạ Hoài, giống như viên cảnh sát của Sở cảnh sát thành phố kia.

Dịch Mỹ Hiền không mắng hắn vì thi trượt, cô mắng hắn ngu ngốc, thậm chí không biết chép đáp án.

Nếu tình thế đảo ngược, Tạ Hoài bị bắt gặp đang chép đáp án và bị mắng, có lẽ hắn sẽ không nói một lời. Và trong tình huống này, ai cũng sẽ tức giận.

- Người sao chép đáp án ngươi không mắng, lại tới mắng một người tự mình làm bài.


Tạ Hoài tựa như một đứa trẻ.

Hắn là một thanh niên trẻ trung cứng rắn, có một số việc không chút nào quan tâm, có một số việc lại rất nghiêm túc.

Thái Vân từ bên ngoài trở về, ba người biết cô và Dịch Mỹ Hiền có quan hệ thân thiết nên không bàn nữa.

Thái Vân đặt mấy mẫu đơn trước mặt Hạ Hạ, lạnh lùng nói: "Đơn xin học bổng cho sinh viên nghèo, điền vào rồi đưa cho tôi."

Hạ Hạ cầm lấy mấy trang giấy kia nhìn một chút, quá trình xin trợ cấp gia cảnh khó khăn rất phiền phức.

Đầu tiên, cần phải có bản tự báo cáo về tình trạng khó khăn và giấy chứng nhận do cơ quan chính quyền địa phương đóng dấu.

Cuối cùng, giáo viên sẽ liên hệ với phụ huynh và đôi khi đến thăm nhà để xác nhận xem tình huống có thật hay không.

Hạ Hạ trả lại giấy đăng ký cho Thái Vân: "Tôi không có nói muốn xin trợ cấp, để cho người khác đi."


Thái Vân vẻ mặt mỉa mai: "Hạ Hạ cậu giả bộ cái gì? Nghèo đến mức cơm cũng không có tiền mua, còn ở đây sĩ diện sao?"


Hạ Hạ vẻ mặt thản nhiên: "Ừ, cậu nói đúng. Bất quá cho dù tôi không có tiền mua cơm cũng không đi trộm gạo nhà cậu, bớt quan tâm dùm."


Thái Vân: "Tùy cậu."

Cô cười lạnh: "Quên nói với cậu, vừa rồi tôi gặp họ hàng thân thích của cậu ở dưới lầu, ông ấy có việc tìm cậu, bảo cậu xuống một chuyến."


Hạ Hạ khó hiểu: "Họ hàng thân thích nào?"


Thấy bọn họ sắp cãi nhau, Triệu Sơn Kỳ vội vàng xen vào : "Đêm qua tôi và Thái Vân ra ngoài ăn cơm, gặp một người đàn ông ăn mặc như công nhân nhập cư ở cổng trường, ông ta giữ chặt một người hỏi có biết Hạ Hạ hay không,ông ta nói là họ hàng của cô, tôi cho ông ấy số điện thoại của cậu, ông ấy không liên lạc với cậu sao?"

Hạ Hạ đầy vẻ hoang mang: "Nhà tôi không có ai ở Nam thành."

Vừa dứt lời, điện thoại di động của cô vang lên, là số lạ, thuộc về thành phố Thường.
Cô tiện tay nhận cuộc gọi.
Bên kia là một người đàn ông, giọng nói khàn khàn, trong cổ họng tựa hồ dính đờm đặc sệt ho không ra:
"Tôi đã nói hôm đó không hoa mắt, Hạ Hạ, cô để tôi tìm rất lâu rồi đấy."

Thanh âm kia vừa vào lỗ tai, đầu óc Hạ Hạ ầm ầm nổ tung, tư thế cầm điện thoại cứng đờ.


Mặt trời lặn ở phía xa, ẩn vào bóng núi đổ xuống.
Trên bầu trời chỉ còn lại những đám mây và ánh sáng đỏ, vướng víu, hòa quyện vào khoảng trống giữa trời và núi.

Điện thoại Hạ Hạ cầm không vững, rơi lộp bộp xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thamnguyet