Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Đêm.


Trăng sáng treo lơ lửng, tầng mây mỏng manh.


Tiệc văn nghệ huấn luyện quân sự tiến hành cả đêm, hát quân ca, đánh quân thể quyền, bạn học nào muốn biểu diễn sở trường đặc biệt của mình thì lên sân khấu biểu diễn.


Hạ Hạ không có hứng thú với những chương trình này, cô ngồi trong đám đông, nhàm chán lướt tin nhắn nhóm trên điện thoại, thỉnh thoảng tán gẫu trong nhóm của lớp.

Chu Tử Ngọc cũng đang nghịch điện thoại, thấy trong lớp luôn có nam sinh tìm cớ để nói chuyện với Hạ Hạ.

Cô nghi hoặc quan sát Hạ Hạ: "Trước đây cậu chưa bao giờ nói chuyện với ai trong lớp."


Hạ Hạ nhẹ giọng nói: "Cũng phải làm quen bạn học mới chứ."


Đột nhiên, bên tai cô vang lên một tràng hoan hô.

Hạ Hạ quay đầu nhìn, sau khi người bạn cùng lớp cuối cùng biểu diễn xong, Thái Vân đi lên.


Thái Vân là nữ sinh đầu tiên lên sân khấu, cô hát một bản tình ca, giọng hát dịu dàng thêm vào diện mạo thanh tú.

Sau khi kết thúc bài hát, phía dưới đã có một đám con trai reo hò. Thái Vân sắc mặt bình tĩnh, nhưng khóe môi lại không khống chế được giương lên.

Chúc Tử Du: "Con trai đều thích giọng điệu dịu dàng này, trách không được bọn họ ồn ào."


Hạ Hạ nói: "Vậy chưa chắc."


Bữa tiệc sắp kết thúc, người chủ trì hướng dẫn hỏi còn có người muốn biểu diễn không.

Hạ Hạ nhét điện thoại vào tay Chúc Tử Du, đứng dậy chỉnh lại cổ áo quân phục, nói với huấn luyện viên: "Tôi."


Hạ Hạ ngày thường rất khiêm tốn, nhưng ở bất kỳ một địa phương nào, Không ai có làn da đẹp lại có thể khiêm tốn như cô ấy mong muốn. Ngay từ khi giúp Tạ Hoài bán trà sữa, có một số chuyện đã bắt đầu thành hình.

Lúc đầu Tạ Hoài vốn nghĩ rằng nhóm người chịu mua trà sữa là con gái, nhưng chỉ cần có Hạ Hạ, nam sinh đến mua trà sữa cũng không ít.


Hạ Hạ có khuôn mặt hấp dẫn đàn ông.


Chúc Tử Du từng nói với cô, vẻ ngoài thuần khiết và quyến rũ, cô và Hạ Hạ mỗi người chiếm một phần.


Chúc Tử Du làm cho đàn ông thèm nhỏ dãi, muốn ôm ở trong ngực làm chút chuyện không thể nói, còn Hạ Hạ là tướng mạo xinh đẹp như mối tình đầu trong lòng đàn ông, làm cho người ta muốn nâng ở lòng bàn tay che chở, không đành lòng để cô chịu ủy khuất.
Hạ Hạ cười cười hỏi: "Huấn luyện viên, tôi có thể không?"

MC dẫn chương trình hôm nay là Bản Thốn, người rất có hảo cảm với cô.

Anh ấy cười và nói: "Tất nhiên, em muốn biểu diễn cái gì?"

Hạ Hạ không trả lời, cô đi đến bên cạnh loa điều chỉnh một bài nhạc.


Cô tháo dây cao su buộc tóc đuôi ngựa ra, lại cởi nút áo quân phục từ trên xuống dưới, hai vạt áo hơi mở, lộ ra dây đeo màu đen bên trong.


Năm lớp 11, bạn của Bình Gia Bành mở một phòng học múa.

Khi đó việc học không nhiều lắm, mỗi tối tan học Bình Gia Bành đều dẫn cô đến phòng học vũ đạo ở lại một giờ.


Hạ Hạ luôn im lặng vừa ngồi một bên làm bài tập vừa xem Bình Gia Bành học nhảy hip hop, nửa tháng sau hắn ngay cả một điệu nhảy cũng không học được.


Hạ Hạ mắng hắn ngốc, Bình Gia Bành không vui: "Điệu nhảy này rất khó, không ai có thể học được trong nửa tháng."


Hạ Hạ nghiêng đầu nhìn anh: "Nếu em học được thì sao?"

Ngày đó đã biểu diễn điệu nhảy hoàn chỉnh, Bình Gia Bành nhìn đến há hốc mồm.


Năng lực học tập của Hạ Hạ rất mạnh, động tác xem một lần là không quên được, hơn nữa cô trời sinh dẻo dai tốt, chi tiết cùng biên độ đong đưa tứ chi mặc dù không thể hoàn toàn so sánh với người tập nhảy nhiều năm, nhưng cũng có khuôn có dạng, cô không nói, Bình Gia Bành cũng không thể tin được cô là người mới học.


Hạ Hạ khi còn bé thường đứng bên ngoài cung văn hoá thiếu nhi, nhìn lén các bạn ở bên trong học vẽ tranh, khiêu vũ, học võ thuật...


Cô đã để mắt đến nó rất lâu, nhưng sau khi về nhà, cô chưa bao giờ đề cập đến việc mình muốn tham gia các lớp học sở thích. Cô hiểu rõ Ngụy Kim Hải tuyệt đối sẽ không tiêu tiền cho cô vào việc đó, nên cũng không tự tìm mất mặt.

Mỗi lần Hạ Hạ ở bên cạnh xem Bình Gia Bành nhảy, đều cố ý ghi nhớ động tác trong lòng.

Cô còn thừa dịp Bình Gia Bành ở trong phòng, chạy sang lớp bên cạnh xem các bạn gái khiêu vũ, nhìn giáo viên bẻ vai các cô chỉ đạo từng bước, sau khi về nhà tìm video thực hành.


Khi đó Hạ Hạ cũng giải thích được vì sao mình phải lén lút học những thứ này, chỉ cảm thấy học nhiều một chút về sau luôn có thể dùng được.


Cô có kiên nhẫn cũng có nghị lực, một điệu nhảy có thể ở nhà nhảy mấy trăm lần, nhảy đến mỗi một động tác cuối cùng, mỗi một thần thái đều không khác gì trong video.


Khúc nhạc dạo vang lên, là một bản nhạc gợi cảm.

*

Tạ Hoài ngồi bên bồn hoa sân thể dục, trong tay cầm lon Coca uống một nửa.


Trên bãi đất trống giữa đám đông, cô gái kia không giống như ngày thường.


Eo cô mềm dẻo mông cong cong, quân phục rộng thùng thình đối với cô không có chút trở ngại, ngược lại trở thành một lớp màn nửa kín nửa hở tốt nhất, phần cơ thể khiến người ta mơ màng bị trói buộc dưới dây áo bó sát người, chỉ hiện ra một khe rãnh nhàn nhạt, theo động tác cùng xoay tròn của nàng, vạt áo mở rộng, lộ ra chiếc cổ thon dài cùng xương quai xanh trắng nõn.

Đó là một điệu nhảy nóng bỏng.
Xoay eo, xoay hông, lắc mông, vén tóc, rõ ràng là động tác tràn ngập cám dỗ chết người, bị khí chất thanh thuần của bản thân cô kết hợp, vừa quyến rũ mà lại không thô tục. Nó khiến người xem cảm thấy ngứa ngáy nhưng nếu trong lòng nghĩ theo hướng đó nữa thì sẽ nhuốm màu báng bổ.


Lý Triết Lâm ở trong đám người nhìn một hồi, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tạ Hoài.


Hắn là lớp trưởng nam tạm thời Hình Hâm chọn ra, trong nhà có chút tiền, thường mời bạn học ăn cơm uống nước, ngày thường bên cạnh luôn có một đám người vây quanh.


"Tạ Hoài. " Lý Triết Lâm hỏi," Tối hôm qua tôi mời khách, nam sinh trong lớp chỉ mình cậu không đi. Sao, không nể mặt tôi?"

Tạ Hoài nhấp một ngụm coca: "Cậu thì có mặt mũi gì?"


Tạ Hoài cũng không nhìn Lý Triết Lâm.


Hắn ngồi dưới đèn đường, ánh đèn màu cam trên đầu chiếu vào hắn rất sáng, mang lại chút ấm áp cho màn đêm sâu thẳm.

Lý Triết Lâm trầm mặc một lát mới nói: "Cậu thật sự rất ngầu."

Hắn hứng thú nhìn Hạ Hạ nhảy múa giữa đám đông, hỏi: "Cậu rất thân với Hạ Hạ? Tôi hỏi cậu một chuyện, cậu phải nói thật cho tôi biết."

Ánh mắt hắn di chuyển giữa Hạ Hạ và Tạ Hoài: "Hai người từng hẹn hò?"

"Cậu biết tôi đang nói đến cuộc hẹn nào mà."Lý Triết Lâm cười cười, "Ngày đó ở bệnh viện, tôi nghe thấy cậu nói với cô ấy cái gì bạn pháo không thành công. Lúc ấy tôi còn không tin, Hạ Hạ nhìn qua ngây thơ như vậy, có thể làm được loại chuyện này?"


"Nhưng bình thường cậu không nói chuyện với ai, chỉ có quan hệ tốt với Hạ Hạ, không biết đây là loại tình bạn cách mạng nào?"

Tạ Hoài thản nhiên nói: " Cậu nghe nhầm rồi."

"Đừng nha, đều là người lớn, cậu có gì phải ngại. " Lý Triết Lâm liếm liếm môi," Nếu thật sự có thể hẹn cô ấy ra ngoài chơi, cậu cũng đừng chỉ nghĩ đến việc ăn thịt một mình chứ."


Hắn nói chuyện, lại nhìn Hạ Hạ: "Tôi thấy cô ấy nhảy như vậy, cũng không thuần khiết như bề ngoài."


Ánh mắt Tạ Hoài lạnh lùng: "Tôi nói rồi, là cậu nghe lầm."


Âm nhạc sắp kết thúc.

Mỗi một động tác của Hạ Hạ, mỗi một cái xoay người lắc lư đều được kiểm soát vừa phải.
Cơ thể mềm mại, cánh tay lắc lư như sóng biển, lại rất vững vàng, chói mắt như ánh mặt trời, cả người đều đang phát sáng.


Cô thực hiện điệu nhảy liền mạch nhịp nhàng, âm nhạc kết thúc, động tác vừa vặn dừng lại.
Áo khoác huấn luyện quân sự rơi xuống thắt lưng, vai lộ ra một nửa, dây áo màu đen đính trên đôi vai gầy xinh đẹp.

Họ đều là những thanh thiếu niên vừa mới tốt nghiệp cấp 3.

Làm sao có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Khi nhạc dừng, đám đông bùng nổ, vỗ tay huýt sáo, tiếng nam sinh ồn ào hết đợt này đến đợt khác.


Lý Triết Lâm xa xa huýt sáo một tiếng: "Kiểu gì cũng phải "ngủ" một lần để thưởng thức, nếu cô ấy không muốn hẹn hò, "ăn bánh trả tiền" cũng được, tiền không thành vấn đề, dù sao tôi cũng trả được."


"Tạ Hoài, kết nối cho tôi được không? Cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được."

Đôi mắt vốn lạnh lùng của Tạ Hoài càng thêm mãnh liệt, trong đêm tối khiến người ta không nhìn rõ.


Hắn đứng dậy trực tiếp ném coca vào ngực Lý Triết Lâm, bên trong còn thừa nửa lon, nước vẩy ra bắn tung tóe vào Lý Triết Lâm.


Tạ Hoài không nói một lời, nắm lấy cổ áo Lý Triết Lâm đẩy hắn lên giá bóng rổ sau bồn hoa.


Bên kia luống hoa là bữa tiệc văn nghệ sôi động, nhưng bên này không khí đặc quánh và đục ngầu do hơi thở thoát ra từ trên người Tạ Hoài.

Ánh sáng đèn đường rơi xuống mặt Tạ Hoài, chiếu một vòng sáng tinh tế lên mi mắt hắn.

Hắn trầm mặt: "Lời này tôi chỉ nói một lần, cậu nhớ kỹ cho tôi."


Hắn dùng ngón tay ấn thật chặt vào bả vai của Lý Triết Lâm, dùng lực mạnh đến mức khiến người sau phải nhăn mặt đau đớn.

"Những người khác cậu hẹn ai tôi không quản, nhưng cậu bớt chủ ý tới Hạ Hạ đi." Tay hắn dùng sức, Lý Triết Lâm đau đớn kêu lên.


"Từ nay về sau, tôi ở trong trường nghe được bất kỳ tin đồn nhảm nhí nào liên quan đến Hạ Hạ, tôi đều tính trên đầu cậu, nghe rõ chưa?"


Bả vai Lý Triết Lâm sắp bị hắn bóp nát: "... Tạ Hoài, cậu buông tay trước."


Giọng Tạ Hoài lạnh như băng: "Tôi hỏi cậu nghe rõ chưa?"


Lý Triết Lâm trắng bệch: "Đã rõ."

Tạ Hoài đẩy hắn sang một bên, cúi người nhặt lon coca rơi xuống đất lên, nhét vào thùng rác ven đường.


Tiệc văn nghệ kết thúc và đám đông giải tán.
Xung quanh Hạ Hạ có mấy nam sinh đến bắt chuyện, các chàng trai ngăn cô lại không cho cô rời đi.

Giọng cô gái thấp hơn tiếng vo ve của một con muỗi. Hai má cô đỏ bừng, giống như con thỏ nhỏ thuần khiết vô hại, ấp úng nói không nên lời cự tuyệt.


Tạ Hoài đi tới cầm lấy cổ tay Hạ Hạ, kéo cô đến bên cạnh mình: "Được rồi đấy, nhìn không ra cô ấy không muốn cho các người phương thức liên lạc sao?"

Các nam sinh đều biết Tạ Hoài, thấy hắn thân mật lôi kéo cô gái mà đối phương không cự tuyệt hay chống cự chút nào, cũng không tự tìm mất mặt nữa.


Tạ Hoài buông Hạ Hạ ra: "Cự tuyệt người khác cũng không biết? Loại ngốc bạch ngọt như cô, sớm muộn gì cũng bị người ta ức hiếp đến chết."


"Lần sau gặp phải loại tình huống này, không muốn cho thì nói không muốn cho, bọn họ còn dám quấy rầy cô, cô liền bảo bọn họ cút đi thật xa, hiểu chưa?"


"Hiểu rồi. " Hạ Hạ chớp chớp mắt,"Anh đi đâu vậy, vừa nãy thấy anh nói chuyện với Lý Triết Lâm, chớp mắt đã biến mất."


Tạ Hoài liếc nhìn cô: "Cô mặc kệ tôi đi đâu."


Hắn xoay người bước đi.

Ánh trăng như nước, soi bóng dáng trên hành lang sân trường thành những hình thon dài.


Chúc Tử Du khoanh tay nhìn Hạ Hạ: "Vừa rồi cậu nhìn thấy Tạ Hoài đúng không?
Hạ Hạ giả ngu: "Gì cơ?"

"Lúc mấy nam sinh kia hỏi xin cậu phương thức liên lạc, cậu thấy Tạ Hoài đi về phía này." Chúc Tử Du nói," Đừng giả bộ với tôi, vẻ mặt kia của cậu trong nháy mắt liền thay đổi."


"Còn có điệu nhảy vừa rồi, trong lòng cậu rốt cuộc đang ấp ủ điều xấu xa gì?"


Hạ Hạ ôn nhu yếu ớt, bộ dáng ủy khuất của Tiểu Bạch Liên: "Tôi có thể làm chuyện xấu gì, cậu đừng nói tôi như thế."

*

Huấn luyện quân sự kết thúc, Hình Hâm lại mở một cuộc họp lớp.


Hạ Hạ tối qua ở trên mạng đọc thông tin tuyển dụng bán thời gian, buổi sáng rời giường mắt sưng lên, đầu óc choáng váng buồn ngủ.

Cô vào cửa liền ghé vào bàn ngủ bù, bất chấp tiếng bàn tán sôi nổi trong lớp, cô cũng mặc kệ.


Cuộc bầu cử ban cán sự lớp diễn ra suôn sẻ, về cơ bản là một cuộc bầu cử bình đẳng, có một số chức vị thậm chí không ai làm, cuối cùng vẫn là Hình Hâm ra mặt tìm người thay thế.


Triệu San Kỳ đảm nhiệm chức vụ ủy viên văn nghệ và bí thư chi bộ đoàn.

Lớp trưởng nam vẫn là Lý Triết Lâm, hắn luôn mời khách ăn cơm, được đám nam sinh yêu thích.


Cuối cùng bầu ra lớp trưởng nữ.


Mọi người biết Thái Vân và Dịch Mỹ Hiền có mối quan hệ thân thiết, họ chỉ đi lên bục giảng cho có hình thức, không ai muốn tranh giành với cô ta.


Hình Hâm cũng không hỏi, muốn tuyên bố Thái Vân là nữ lớp trưởng thì Hạ Hạ giơ tay lên.
"Thầy. " Cô gái vừa tỉnh ngủ, giọng nói dịu dàng," Sao thầy không hỏi còn bạn học nào muốn lên không?"

Cô cười cười với Hình Hâm: "Em cũng muốn tranh cử lớp trưởng."


Cô vừa dứt lời, bạn học ngồi dưới liền nổ tung.


Hạ Hạ không đợi Hình Hâm nói chuyện, lập tức đi lên bục giảng.


Thái Vân không nhúc nhích, Hạ Hạ đứng trước mặt cô, mặt mày tràn đầy ý cười: "Không nhường chỗ cho tôi sao?"

Thái Vân nhìn cô thật sâu, nghiêng người tránh ra khỏi bục giảng.

Hạ Hạ vốn không thích nói chuyện trong lớp, trong tuần huấn luyện quân sự đầu tiên, đa số mọi người chỉ biết lớp có một cô gái xinh đẹp được miễn huấn luyện, còn những chuyện khác thì họ không biết.

Nhưng phải mất bao lâu để đi từ việc mờ nhạt đến việc được ghi nhớ?

Chỉ cần một điệu nhảy.

Tối hôm đó, bầu không khí hôm đó, còn có ánh trăng mờ ảo ở Nam thành.


Hạ Hạ nắm chắc thời gian, theo sát Thái Vân lên sân khấu biểu diễn, nghiền nát danh tiếng cô ta vừa mới có được, một chút cũng không chừa.


Lúc mới nhập học là thời gian nhàm chán nhất, vì có thể sẽ không có điều gì thú vị để nói giữa những người bạn cùng phòng mới.


Mà Hạ Hạ vừa nhảy một bài, thành công trở thành một trong những chủ đề được nhắc đến nhiều nhất trong các buổi trò chuyện ban đêm ở ký túc xá sinh viên năm nhất.

Mỗi khi các bạn cùng lớp trò chuyện với các bạn lớp khác trong giờ nghỉ huấn luyện quân sự, họ sẽ thản nhiên nhắc đến cô vài câu:

"Ồ, Hạ Hạ, cô ấy học cùng lớp tôi."

"Cô ấy là một người rất tốt. Vừa nãy còn ở trong nhóm chat tấu hài với tôi nè."

"Hôm qua cô ấy giúp tôi lấy nước và cho tôi mượn khăn giấy."

Hư vinh của con người nói cũng kỳ quái, mượn chuyện của người khác làm hư vinh của mình vẫn cảm thấy kiêu ngạo, giống như ánh mắt sùng bái cực kỳ hâm mộ của người khác không phải là người được nhắc đến, mà là chính bản thân họ.
Và những gì thu được từ hư vinh phù phiếm này, chính là hảo cảm vô tận.

...

Trong thời gian huấn luyện quân sự, mặc dù Thái Vân là lớp trưởng đại diện, nhưng ngày thường cô phải huấn luyện, chuyện có thể làm cũng không nhiều, đơn giản là truyền đạt thông báo của giáo viên hướng dẫn cho bạn học, điểm danh ghi chép ai không tham gia huấn luyện.


Ngược lại Hạ Hạ, cô không cần huấn luyện quân sự, lúc rảnh rỗi cô lại đi tới đi lui giữa sân tập và ký túc xá, giúp các bạn cùng lớp đổ đầy chai nước, mang theo khăn giấy cùng khăn ướt cho bạn học dùng, buổi trưa đi căn tin sớm giúp bạn học mua cơm, có nữ sinh bị cảm nắng cô cũng hỗ trợ đỡ đến bệnh viện trường học...


Từng chuyện từng chuyện, lúc Thái Vân đột nhiên bừng tỉnh nhận ra, Hạ Hạ đã âm thầm làm rất nhiều chuyện trong lớp.


Từng bước một, cô ấy dệt nên một tấm lưới khiến người ta không thể thoát ra.

Không thể trách Thái Vân phản ứng chậm chạp, chỉ là khuôn mặt yếu đuối của cô gái trông quá vô hại.

Bản thân Thái Vân cũng không quá coi trọng Hạ Hạ, cô cảm thấy nếu Hạ Hạ không tranh giành vị trí lớp trưởng tạm thời với cô, chắc chắn sẽ không dám cùng cô tranh cử vị trí chính thức.

Nhưng cô không ngờ rằng không phải Hạ Hạ không dám chiến đấu, cô chỉ lười làm lớp trưởng mà thôi.

Kết thúc cuộc bình chọn, Thái Vân và Hạ Hạ mỗi người 25 phiếu, đây là trên cơ sở Thái Vân làm lớp trưởng tạm thời nửa tháng.


Sắc mặt Thái Vân đã rất khó coi, Hạ Hạ lại vô tri vô giác, vẫn cười ngọt ngào như trước.


Hình Hâm hỏi: "Lớp chúng ta năm mươi mốt người, ai còn chưa bỏ phiếu?"


"Tạ Hoài? Cậu đã bỏ phiếu chưa?"

Tạ Hoài nằm trong góc ngủ, bị Hình Hâm gọi tên, thiếu kiên nhẫn đứng dậy.

Hắn vẫn còn ngái ngủ, đưa tay vuốt vuốt mái tóc rối bù.
Hình Hâm kiên nhẫn giải thích với hắn: "Mọi người đang bầu chọn lớp trưởng, đến lượt cậu bỏ phiếu."


Vẻ mặt Thái Vân cứng đờ.

Cô nhớ lại ánh mắt Tạ Hoài nhìn cô trong ký túc xá ngày đó, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ hơn, ánh mắt đó lại lạnh lùng đến mức khiến cô đóng băng.

Cô thậm chí còn có thể phát hiện ra cảm xúc trong mắt Tạ Hoài mà hắn đã cố gắng hết sức che giấu - nếu cô không phải là con gái, không biết hắn có thể đánh cô hay không.

Người cuối cùng bỏ phiếu là Tạ Hoài, cô thậm chí không có một chút cơ hội nào.

Tạ Hoài vẻ mặt lười nhác, không quan tâm đây là giây phút thiêng liêng bầu chọn lớp trưởng.

Hắn liếc nhìn Thái Vân, ánh mắt cuối cùng đáp lên người Hạ Hạ: "Cô muốn làm người lớp trưởng?"

Hạ Hạ nói: "Đúng vậy, tại sao lại không muốn?"

Tạ Hoài tùy ý xé một mảnh giấy trong sổ, không sợ đắc tội với Thái Vân, viết tên Hạ Hạ lên giấy trước mặt cả lớp.


Cậu viết một chữ Hạ, do dự một lát, ngòi bút dừng lại: "Làm lớp trưởng hình như rất bận?"


Hạ Hạ nói: "Đúng, rất bận."


Tạ Hoài hỏi: "Vậy cô làm lớp trưởng, ai làm sai vặt cho tôi?"


"À. " Hạ Hạ thản nhiên nói," Vậy tôi không làm nữa."

Thái độ của cô thay đổi nhanh đến mức Hình Hâm cũng không kịp phản ứng:"Đột nhiên không muốn tranh cử nữa, coi như tôi nhường cho Thái Vân."


Giọng cô mềm mại dịu dàng, nhưng lại cố ý nhấn mạnh chữ "nhường".
Lớp học lặng ngắt như tờ.

Sắc mặt khó coi của Thái Vân giờ phút này đã lên tới đỉnh điểm.


Hạ Hạ trở lại chỗ ngồi, Chúc Tử Du giữ chặt ống tay áo cô: "Cậu đang làm gì vậy?"


"Cậu không nhìn ra sao?" buổi sáng Hạ Hạ ở căn tin mua một ly sữa đậu nành nóng, để lâu như vậy, bây giờ uống vào là vừa vặn.


"Cô ta báo cáo với giáo viên hướng dẫn, còn hại Tạ Hoài. " Cô cắn ống hút sữa đậu nành, hít một hơi, "Có qua có lại, tôi đang đáp trả."

Cô quay sang Chúc Tử Du cười cười: "Mỗi người một lần, rất công bằng."

Chúc Tử Du: "Nếu cậu thật sự muốn chơi cô ta, thì không nên để vuột chức lớp trưởng."


"Cô ấy làm lớp trưởng thì sao? "Hạ Hạ không quan tâm," Từ nhỏ đến lớn đều là cán bộ lớp, không phải cô ấy rất đắc ý sao? Loại người như Thái Vân, chỉ có đánh bại cô ta từ nơi cô ta kiêu ngạo nhất, mới có thể kiềm chế được vẻ ngoài hống hách của cô ta."


"Cậu đừng nhìn cô ấy làm lớp trưởng, từ nay về sau, cô ấy chỉ cần nhớ tới hai chữ lớp trưởng này sẽ nhớ tới tôi." Hạ Hạ nghịch ngợm nháy mắt mấy cái,"Chức Lớp trưởng này không phải dựa vào thực lực mà đạt được sự tán thành của bạn học, đó là Hạ Hạ nhường cho cô ấy, trong lòng sẽ có bao nhiêu chán ghét."

"Tôi trêu được cô ta, tôi thì vui vẻ, còn với tính cách ngạo mạn của Thái Vân, chỉ sợ phải ghi nhớ suốt bốn năm, ngẫm lại thật sảng khoái a."


Chúc Tử Du hỏi: "Cậu không sợ cô ấy trả thù sao?"


Hạ Hạ hai ba ngụm uống hết sữa đậu nành, ống hút khiến đáy cốc kêu cót két.

Cô mở nắp nhựa trên cốc ra, tiếc nuối nhìn đáy cốc trống trơn, thờ ơ nói: "Tôi sợ méo gì cô ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thamnguyet