Chương 3: Severus Snape
Trong danh sách người thân và bạn bè của ta, những người có độ thân mật cao nhất là cha mẹ và Penny, tiếp theo là người bạn tốt nhất của ta Severus Snape.
Sev là một đứa trẻ sống ở gần nhà ta, hắn cũng giống ta không đi học, và cũng giống ta, mấy đứa trẻ xung quanh đây không chơi với hắn. Bởi vậy, ta cảm thấy chúng ta cùng chung một chiến tuyến, còn cố ý viết chuyện này vào trong sổ nhật ký. Ta cảm thấy đến khi chúng ta trưởng thành, khả năng cao hắn sẽ trở thành người đàn ông tốt không ghét bỏ ta mà cha nói, nên ta đối xử tốt với hắn là chuyện đương nhiên rồi.
Ta biết hắn lúc 8 tuổi. Ngày hôm ấy, mẹ đi ra ngoài mua sắm, ta mang chiếc ghế nhỏ của riêng mình đặt ở trong sân, ngồi trên ghế đọc sách, vừa đọc vừa nghịch một bông hoa cúc nhỏ, khiến nó lặp đi lặp lại nở ra rồi lại khép lại trong lòng bàn tay. Hắn đứng ở bên ngoài hàng rào nhà ta nhìn ta không chớp mắt.
Ta nhìn thấy hắn liền cảm thấy sợ hãi, vì cha mẹ và Penny đều nói ta không được cho người khác nhìn thấy "ma thuật" của ta, vội vàng đưa tay ra giấu sau lưng, cũng nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Chúng ta nhìn nhau một lúc, ta phát hiện hắn không tỏ ra sợ hãi, cũng không có hét lớn nên yên tâm hơn một chút. Ta buông quyển sách trên tay xuống, đi tới trước mặt hắn, hỏi: "Cậu đã thấy gì?" Có lẽ hắn cũng không phát hiện ra bông hoa trên tay ta?
Hắn gật đầu, nhìn chằm chằm ta và nói: "Mình thấy được cậu là một nữ phù thuỷ."
Ta hoảng sợ, sao hắn lại biết ta là một phù thuỷ? Cả cha mẹ ta cũng không biết, chỉ có Bản ghi chép của ta mới viết điều đó thôi.
"Sao cậu biết?"
"Mình biết, vì mình cũng là phù thuỷ, mẹ mình cũng thế." Hắn nói một cách kiêu ngạo.
"Cậu cũng làm được điều này?" Ta đưa bông hoa đang nở rộ trong lòng bàn tay đến trước mặt hắn.
Hắn cầm lấy bông hoa cúc nhỏ, làm nó bay lên giữa không trung.
"Oa!" Ta giật mình hô lên, cái này ta không làm được, hắn thật sự có siêu năng lực giống ta.
"Chúng ta đều là phù thuỷ, khi mười một tuổi sẽ đi trường pháp thuật Hogwarts học pháp thuật, đó là trường dạy pháp thuật tốt nhất nước Anh." Hắn tuyên bố, đôi mắt sáng ngời.
"Trường pháp thuật Hogwarts? Nhưng mà tất cả các trường học đều sẽ không nhận mình đâu. Mình mắc bệnh chướng ngại lưu trữ ký ức, chẳng trường học nào muốn nhận học sinh như mình cả" ta nói một cách uể oải "Cho nên mình mới không đến trường, chỉ ở nhà tự đọc sách."
"Cái gì là bệnh chướng ngại lưu trữ ký ức?" Hắn cảm thấy khó hiểu, hỏi lại ta.
"Bệnh này chính là mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, đến mai mình sẽ quên mất hoàn toàn, không nghĩ ra được nữa."
"Vậy ngày mai cậu liền không nhớ mình nữa?"
Ta cười, lắc đầu: "Không, nếu cậu tự giới thiệu bản thân cho mình, mình sẽ nhớ được cậu. Mình là Lily Evans" ta vươn tay: "Chúng ta có thể trở thành bạn bè chứ? Cậu tên là gì?"
Hắn đỏ mặt, cầm tay của ta rồi buông ra một cách nhanh chóng: "Tên mình là Severus Snape."
Thấy danh sách bạn bè và người thân xuất hiện tên và ảnh của hắn, ta hài lòng nói: "Chỉ cần như thế này mình sẽ nhớ được cậu. Mình cũng sẽ viết chuyện xảy ra trong ngày hôm nay vào nhật ký, nên cũng sẽ không quên những gì cậu đã nói. Đúng rồi, sao cậu cũng không đến trường học? Cậu bị bệnh sao?"
Hắn lắc đầu: "Mình là phù thuỷ, không đến trường học của những đứa trẻ khác, chờ đến mười một tuổi trực tiếp học ở Hogwarts là được. Mẹ mình dạy mình đọc viết, sau đó mình tự đọc sách."
"Vậy cậu cũng giống mình? Mình cũng tự đọc rất nhiều sách, hiện tại đã đọc đến thơ 14 dòng của Shakespeare, mẹ đến thư viện mượn cho mình đó." ta bĩu môi: "Nhưng mà so với thơ ca thì mình thích đọc truyện cổ và tiểu thuyết hơn. Còn cậu?"
Hắn lắc đầu: "Mình không đọc những sách đó, mình đọc sách về pháp thuật của mẹ." hắn cầm một quyển sách bìa đen cho ta xem.
"Sách về pháp thuật?" Ta cảm thấy cực kỳ tò mò.
"Sách về nhiều mặt của pháp thuật, ví dụ như bùa chú, độc dược, thảo dược,..."
"Oa, thật lợi hại, nhà mình không có sách về pháp thuật" ta cực kỳ hâm mộ, nói: "Mình sẽ nhờ mẹ lần sau đi thư viện giúp mình mượn mấy quyển." Ở trong lòng ta, thư viện là một địa phương thần kỳ, bởi vì mẹ nói với ta nơi đó có đến hàng ngàn hàng vạn quyển sách. Ta luôn cho rằng nơi đó không sách gì không có, bao gồm sách về tất cả mọi thứ trên đời.
"Thư viện của người thường sẽ không có sách về pháp thuật." Hắn nâng cằm, trong giọng nói có chút kiêu ngạo: "Chỉ có ở thế giới pháp thuật mới có thể mua được sách về pháp thuật. Chờ đến khi cậu nhập học là có thể đến thế giới phép thuật, khi đó có thể mua được sách về phép thuật."
Ta đếm ngón tay tính toán: "Vậy còn phải chờ ba năm nữa. Hơn nữa không biết trường pháp thuật có nhận mình hay không, đến trường tiểu học bình thường cũng không chịu nhận mình." Ta cực kỳ uể oải.
Hắn nhìn ta có chút đồng tình, nghĩ một chút rồi do dự nói: "Những đứa trẻ có pháp thuật hẳn là đều đi trường pháp thuật, nhưng cậu thật sự không thể nhớ được gì sao?" Hắn nhìn thoáng qua quyển sách ta đặt trên ghế: "Không phải lúc nãy cậu đang đọc sách sao? Nếu cậu không thể nhớ được gì cả thì sao có thể biết đọc sách?"
"Cũng không phải mình sẽ không nhớ được bất cứ điều gì." Ta chậm rãi giải thích: "Khi đi học ở trường, mình học gì quên nấy. Cha nói mình không hề ngốc, học rất nhanh, nhưng trí nhớ không tốt nên quên càng nhanh hơn thôi. Chỉ là nếu mình thật sự nghiêm túc đọc một quyển sách từ đầu đến đuôi, từ tên sách đến chú thích không hề bỏ sót tí nào thì mình có thể ghi nhớ quyển sách đó thật hoàn chỉnh, không quên một chút nào." Ta nói một cách kiêu ngạo.
"Thật không?" Hắn mở to hai mắt.
Ta gật đầu rất nghiêm túc: "Là thật. Sách từng đọc mình đều ghi nhớ trong đầu" ta chỉ vào đầu của mình: "Cha nói có lẽ mình không thích hợp với phương thức dạy học trong trường, cha còn nói thầy cô giáo trong trường quá nghiêm khắc lại cũ kỹ không biết biến báo. Cha còn nói mình là thiên tài tự học." Ta hơi ưỡn ngực, nói tiếp: "Mình tự học đọc học viết ở nhà, đọc thật nhiều sách, còn tự học tiếng Latin. Thật ra mình cũng có thể tự đọc xong sách giáo khoa rồi mới đi trường học. Nhưng mà thầy cô giáo trong trường học không thích mình, những đứa trẻ xung quanh cũng nghĩ mình là kẻ ngu ngốc hay thiểu năng trí tuệ nên mình mới không muốn đến trường học. Cha cũng nói nếu mình có thể tự học thì cũng không cần đi trường học làm gì, lãng phí thời gian."
"Nếu những điều cậu nói là thật, vậy cậu có thể đến Hogwarts rồi. Nếu cậu có thể đọc xong toàn bộ sách giáo khoa trước khi nhập học" Hắn chậm rãi nói, trong giọng có chút hoài nghi, có lẽ không tin ta có thể nhớ kỹ toàn bộ sách ta từng đọc.
Ta chu miệng, có chút không vui: "Mình đương nhiên nói thật, cậu không tin mình sao?"
"Là do điều cậu nói thật sự rất khó tưởng tượng, đúng không?" Hắn cũng không có khuất phục, chỉ là giọng nói có chút yếu đi.
Ta cau mày suy nghĩ một lát, xoay người chạy tới cầm quyển thơ mười bốn dòng của Shakespeare đưa hắn: "Đây là sách do mẹ mình mượn ở thư viện cho mình, ba ngày nữa phải trả lại. Mình cùng cậu trao đổi quyển sách pháp thuật này của cậu. Ba ngày sau chúng ta gặp rồi đem sách cầm lại. Lúc đó cậu có thể kiểm tra xem mình có nhớ kỹ quyển sách pháp thuật này hay không."
Hắn cắn môi, suy nghĩ một lúc: "Nếu cậu có thể đảm bảo không đánh mất hay làm hỏng sách của mình..."
"Đương nhiên" ta gật đầu: "Những quyển sách mình đang đọc hiện giờ đều là mượn từ thư viện, sách trong thư viện không thể làm hỏng hoặc đánh mất" mẹ đã cùng ta nói điều này "Nên mình luôn đọc sách rất cẩn thận, cậu yên tâm."
"Vậy được" hắn đưa sách cho ta, chúng ta mỗi tay một quyển sách trao đổi nhau.
"Cậu cũng đọc thơ mười bốn dòng của Shakespeare đi, chúng ta thử cùng nhau xem ai nhớ tốt hơn." Ta bổ sung.
Hắn ghét bỏ nhìn quyển sách kia, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Chúng ta quyết định thời gian địa điểm gặp mặt cụ thể xong, ta còn kéo ngón út bắt hắn đảm bảo chuyện này, sợ hắn quên thì ta không có sách kịp trả cho thư viện. Sau đó, ta cầm quyển sách về pháp thuật kia chạy về phòng, lấy ra nhật ký vốn được cất trong ô vuông, ghi lại ước định hôm nay rồi mới bắt đầu đọc quyển sách về pháp thuật kia. Quyển sách đó rất dày, lại chỉ có ba ngày để đọc, nếu không chăm chỉ một chút, đọc không hết, ta sẽ rất mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro