Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

❤️ Chương 63: Không Biết Là Ai Lừa Ai

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Chương 63:

Đường Triệu và Giang Cố đã lâu không ngủ cùng một phòng. Khi chơi game, cả hai đều mệt đến mức ngáp dài liên tục, nhưng đến lúc nằm lên giường, Giang Cố lại không thấy buồn ngủ nữa.

Nghĩ đến người mà mình tình cờ gặp trong bữa ăn hôm đó, Giang Cố kể chuyện này cho Đường Triệu nghe.

Đường Triệu lập tức buột miệng chửi thề: "Thật không ngờ lại có loại người mặt dày như vậy! Nếu hắn lừa cô gái đó cưới mình thì chẳng khác nào gay lừa cưới. Bản thân xu hướng tính dục không phải lỗi, nhưng gặp phải kẻ cặn bã thì đúng là xui xẻo."

Nói đến đây, nhớ lại thời đi học, Đường Triệu không khỏi cảm thấy may mắn: "Cũng may ngày đó cậu dứt khoát từ chối hắn, chứ mà từng qua lại với loại người này thì đúng là một vết nhơ trong đời! Không biết cô gái kia có tin không nữa. Nói thật, nếu không phải cậu kể, tớ cũng không nhìn ra được hắn lại là loại người như vậy."

Gã đàn anh đó trông cũng không tệ. Tất nhiên không thể so được với Giang Cố, nhưng dáng dấp cũng ổn, ngũ quan cân đối, chiều cao không thấp, điều kiện gia đình cũng được. Về học vấn, xuất thân từ một trường đại học hàng đầu như họ, dù không học lên cao thì cũng đủ nổi bật hơn so với nhiều cử nhân bình thường. Loại như thế mà đi lừa dối vài cô gái trẻ thiếu kinh nghiệm sống thật sự quá dễ dàng.

Nếu hôm đó không bị Giang Cố bắt gặp, có lẽ gã kia đã lừa được cô gái đó thành công.

Đường Triệu hỏi: "Sau đó hắn có tìm cậu không?"

Giang Cố đáp: "Tìm tớ làm gì? Tớ đổi số điện thoại rồi. Ngày đó trở về, tớ chặn hết tất cả phương thức liên lạc của hắn luôn. Không muốn phí thời gian tranh cãi với loại người như thế."

Đường Triệu vỗ tay bốp bốp: "Đỉnh đấy!"

Vỗ tay xong, Đường Triệu dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Giang Cố: "Thế còn chuyện tình cảm của cậu thì sao rồi?"

Giang Cố liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt đầy ý dò xét.

Sau nụ cười thoáng qua trên gương mặt, cậu thở dài: "Mệt mỏi quá, không muốn yêu đương nữa."

Đường Triệu đột nhiên bật dậy: "Sao cơ? Không muốn yêu đương? Không phải cậu thích anh ta sao?"

Giang Cố nói: "Yêu đương mệt lắm, còn phải phân tâm để chú ý đến người khác. Cậu biết đấy, viết lách đòi hỏi sự tập trung cảm xúc. Tớ nhận ra nếu yêu anh ấy thì không thể chuyên tâm vào sự nghiệp được. Bây giờ sự nghiệp của tớ đang đi lên, không thể để bản thân trở thành kẻ đầu óc chỉ nghĩ đến yêu đương được. Thế nên, sau khi tỉnh táo lại, tớ thấy sự nghiệp là quan trọng nhất, còn lại đều là phù du."

Đường Triệu lập tức lo lắng: "Không đến mức thế đâu? Anh ta thích cậu, cậu cũng thích anh ta, thế còn gì phải phân tâm nữa?"

Giang Cố nhìn hắn, hơi nhướng mày: "Anh ấy thích tớ? Sao cậu biết anh ấy thích tớ? Anh ấy từng nói với cậu à?"

Đường Triệu bỗng chốc á khẩu. Đúng rồi, chuyện Tư Hành thích Giang Cố, hình như cậu ấy vẫn chưa biết. Thôi xong, hắn lỡ lời rồi.

Đường Triệu vội vàng chống chế: "Thì... tớ nhìn ra thôi mà. Nếu không nhận ra anh ta thích cậu, tớ cũng đâu có cảm thấy hai người hợp nhau rồi muốn ghép đôi chứ, đúng không?"

Giang Cố cũng ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc như đang nghiên cứu: "Cậu nhìn ra được à? Nhìn thế nào mà ra? Anh ấy biểu hiện chỗ nào giống như thích tớ?"

Bầu không khí lúc này khiến Đường Triệu rơi vào sự im lặng đầy ngượng ngập. Nếu bây giờ hắn nói mình mệt muốn ngủ để lảng sang chuyện khác, không biết có bị cho là chột dạ hay không?

Đối diện với ánh mắt rõ ràng đang chờ câu trả lời của Giang Cố, Đường Triệu đành nói: "Kiểu cảm giác thôi, không thể miêu tả cụ thể được, nhưng đúng là có cảm giác ấy, cậu hiểu không. Nói chung tớ nghĩ anh ta thích cậu thật. Nếu cậu cũng có chút hứng thú thì hay thử xem sao? Dù gì cậu cũng từng nói điều kiện của anh ta không tệ, thử một chút có mất gì đâu."

Giang Cố cứ nhìn Đường Triệu mãi, đến mức làm Đường Triệu cảm thấy hai chữ "chột dạ" như viết rõ ràng trên mặt mình thì Giang Cố mới chậm rãi gật đầu: "Cũng có lý. Vậy thử lại xem?"

Đường Triệu vội vàng gật đầu: "Ừ ừ ừ, thử đi, thử lại đi!"

Giang Cố không nhịn được ngáp dài, sau đó kéo chăn nằm xuống lần nữa: "Buồn ngủ quá, tớ ngủ trước đây, chúc ngủ ngon."

Đường Triệu thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng hơi run: "Ngủ ngon."

Nhìn chằm chằm vào gáy của Giang Cố, trong lòng Đường Triệu vẫn còn vô cùng sợ hãi. Suýt chút nữa thôi, nếu để Giang Cố biết hắn đã giấu giếm cậu nhiều chuyện như vậy, lại còn giúp người khác cùng lừa cậu, không biết liệu nửa đêm có bị đuổi ra khỏi nhà hay không.

Bị đuổi thì cũng không sao, nhưng nếu Giang Cố tự mình kéo vali bỏ đi, đợi đến khi Tư Hành quay về mà nhà trống không thì thôi xong, chuyện coi như hỏng bét.

Quay lưng về phía Đường Triệu, Giang Cố trốn trong chăn cười trộm. Quả nhiên đã giấu cậu không ít chuyện, ghi sổ lại hết, sau này tính luôn một thể.

Tư Hành không kịp báo trước khi quay về. Theo kế hoạch ban đầu, sáng ngày thứ ba anh sẽ chính thức ký hợp đồng, sau đó có thể bay về vào buổi chiều. Nhưng vì đối tác có việc đột xuất nên thời gian ký hợp đồng được dời lên tối ngày hôm trước, sớm hơn nửa ngày.

Thế là Tư Hành cho cả đội nghỉ phép, coi như bù đắp sau thời gian bận rộn với dự án này. Anh tự mình đặt chuyến bay sớm nhất để quay về.

Khi về đến nhà đã là 3 giờ sáng. Đường Triệu đang nằm trong chăn chơi điện thoại đến mức buồn ngủ không chịu nổi, hắn đặt máy xuống rồi cẩn thận xuống giường định đi vệ sinh trước khi ngủ.

Nghe thấy tiếng động mơ hồ từ phòng khách, hắn cảm thấy lạ: Đã trễ thế này chắc Tư Hành sẽ không về đâu nhỉ? Mà khu chung cư cao cấp như thế này chắc cũng không có trộm đâu?

Ra ngoài xem, quả nhiên là Tư Hành.

Sợ động tĩnh đánh thức người đang ngủ, Đường Triệu nhẹ nhàng khép cửa phòng lại: "Anh có cần phải thế không? Mai về cũng được mà, khuya thế này rồi."

Đang thay giày, Tư Hành ngẩng đầu nhìn hắn: "Em ấy ngủ rồi à?"

Đường Triệu đảo mắt: "Không xem thử bây giờ mấy giờ rồi?"

Tư Hành hỏi: "Ở nhà mấy hôm nay không có chuyện gì chứ?"

Đường Triệu đáp: "Ăn được, uống được, chơi được, đùa được, có thể có chuyện gì."

Nói đến đây, Đường Triệu nghĩ đến cuộc trò chuyện tối hôm kia, nhìn Tư Hành đang hoàn toàn không hay biết gì, hắn quyết định không nói nữa. Nếu để Tư Hành biết Giang Cố có chút động lòng nhưng vì lười yêu đương mà không muốn tiến thêm, chắc chắn sẽ khiến Tư Hành phát điên.

Người không biết gì là người hạnh phúc nhất. Hắn vì chuyện tình cảm của hai người này mà gánh vác quá nhiều rồi!

Tư Hành không cần Đường Triệu nhắc cũng sẽ không làm ra động tĩnh lớn. Anh về gấp như vậy chỉ vì nhớ nhung, muốn được quay lại bên người mình yêu, chứ không phải để quấy rầy giấc ngủ của cậu.

Tối ngủ không ngon, ngày mai Giang Cố có thể sẽ bị đau đầu. Vì vậy Tư Hành thậm chí không tắm rửa, nằm xuống nghỉ trước, sáng mai dậy sớm rồi tắm sau.

Đường Triệu phải đi làm, dù nhà của Tư Hành gần thư viện hơn, hắn còn có thể ngủ thêm 10 phút, nhưng với người phải dậy sớm đi làm, 10 phút ấy cũng chẳng bỏ gì.

Từng 10 phút lần lượt trôi qua, Giang Cố nằm trên giường từ từ ngồi dậy, tắt báo thức vừa vang lên trước Đường Triệu, rồi đẩy hắn một cái: "Không dậy nữa là muộn giờ đấy."

Đường Triệu đã tỉnh nhưng vẫn không muốn rời bỏ chút cơn buồn ngủ còn sót lại. Nghe vậy, hắn liền đau khổ úp mặt vào gối: "Tại sao phải đi làm! Tại sao phải đi làm chứ!!"

Tiếng gào buổi sáng này Giang Cố đã nghe suốt bốn năm. Ngày xưa là "Tại sao có tiết sớm!", bây giờ là "Tại sao phải đi làm!", nói chung mỗi sáng phải dậy sớm là lại nghe tiếng gào này.

Vùng vẫy một lúc, không kéo dài được nữa kẻo muộn thật, Đường Triệu mới miễn cưỡng bò dậy: "Tối qua Tư Hành về rồi."

Hắn phải báo trước để tránh lát nữa Giang Cố nhìn thấy thêm một người trong nhà mà giật mình, trái tim nhỏ bé không chịu nổi bị dọa.

Giang Cố ngạc nhiên: "Về rồi? Tối qua về lúc mấy giờ?"

Đường Triệu ngáp một cái: "Hai ba giờ thì phải. Đang đi vệ sinh thì thấy anh ta. Vậy hôm nay tan làm tớ không qua đây nữa nhé, có anh ta ở nhà tớ cảm thấy ngại, chơi không thoải mái."

Hiểu được lý do thực sự khiến Đường Triệu qua đây, Giang Cố đương nhiên không ép hắn ở lại, cười nói: "Vậy lần sau anh ấy tăng ca cuối tuần thì cậu lại qua đây chơi game với tớ."

Đường Triệu phải đi làm, nên Giang Cố không tranh phòng tắm với hắn. Trong lúc Đường Triệu rửa mặt, cậu đi ra phòng khách, thấy Tư Hành đã ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, không nhịn được mà nói: "Muộn thế mới về, sao anh không ngủ thêm một chút?"

Tư Hành đáp: "Lát nữa phải về công ty, nên tôi dậy sớm để cho tỉnh táo. Bánh hoành thánh nhỏ có muốn thêm tôm khô không?"

Giang Cố gật đầu: "Có."

Khi hai người còn đang trong bếp, Đường Triệu vừa rửa mặt xong đã vội vã chạy ra ngoài, lớn tiếng: "Tớ sắp trễ rồi, tớ đi trước đây!"

Tư Hành nói: "Đã chuẩn bị cho cậu một phần trứng cuộn rồi, mang đi đường mà ăn."

Đường Triệu lúc này đã đứng ở cửa thay giày, nghe vậy liền quay lại. Trứng cuộn đã được gói sẵn, bên trong có thể thấy được miếng thịt nguội chiên vàng, kẹp thêm hai lát rau diếp và chút tương ớt đỏ tươi.

Trong nhà không ai ăn cay, nhưng vẫn có sẵn tương ớt, loại gói nhỏ riêng lẻ, rất tiện dụng, không sợ mở ra rồi để lâu không ăn sẽ hỏng.

Cầm lấy trứng cuộn, xách theo túi đồ đã chuẩn bị sẵn, Đường Triệu vẫy tay với Giang Cố, miệng còn ngậm đầy thức ăn, nói không rõ lời, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi cửa.

Cánh cửa chính đóng lại lần nữa, căn nhà trở về yên tĩnh, chỉ còn tiếng hoành thánh nhỏ sôi lục bục trong nồi.

Tư Hành nhìn sang Giang Cố: "Mấy hôm nay cậu ấy đều căn giờ sát nút để đi làm như vậy à?"

Giang Cố mỉm cười: "Với người đi làm, ngủ thêm được một phút là một phút quý giá. Em đi đánh răng rửa mặt đây."

Sau khi vệ sinh cá nhân xong quay lại, trước mặt cậu là bữa sáng nóng hổi tỏa hương thơm phức. Giang Cố đột nhiên có một cảm giác xúc động muốn giữ lấy tình cảm nào đó, thứ cảm xúc kỳ lạ trào dâng trong một khoảnh khắc.

Có lẽ bởi vì, dù chỉ là đi công tác hai ngày, Tư Hành vẫn cẩn thận tìm người đến ở cùng để tránh việc cậu gặp phải sự cố gì khi ở nhà một mình. Rõ ràng vẫn có đủ thời gian, vậy mà anh vẫn chọn bay về giữa đêm khuya, chỉ để sáng sớm có thể chuẩn bị bữa ăn cho cậu.

Cậu nghĩ, dường như rất nhiều việc không cần phải chuẩn bị trước, bởi khi chúng xảy ra, đó chính là thời điểm hoàn hảo nhất.

Cuộc sống không có Tư Hành và cuộc sống khi có Tư Hành hoàn toàn khác biệt. Mặc dù rất nhiều việc Giang Cố có thể tự làm, nhưng chỉ cần Tư Hành ở bên, gần như không có việc gì đến tay cậu cả.

Ví dụ như bây giờ, sau khi ăn sáng xong, việc duy nhất cậu cần làm là quay lại phòng, ngồi trước máy tính, và bên tay đã có sẵn một cốc trà hoa quả thơm mát.

Nhìn vào chiếc cốc có những lát chanh vàng và miếng lê nhỏ chìm dưới đáy, cùng bông hoa hồng lớn nở bung, Giang Cố cảm thấy Tư Hành thật sự là người rất "đáng ghét." Bởi được chăm sóc như thế này, về sau cậu còn có thể chấp nhận ai khác được nữa chứ.

Hệ thống điều hòa sưởi trong nhà khiến không khí khô đến khó chịu. Dù có máy tạo ẩm, nhưng chỉ vài ngày, Giang Cố đã cảm thấy cơ thể như có dấu hiệu nhiệt miệng. Cậu đã thêm kim ngân hoa và hoa cúc vào trà nhưng vẫn không đỡ, mũi lúc nào cũng khô rát.

Thậm chí cậu còn mua loại nước đóng chai chiết xuất từ kim ngân hoa để pha loãng uống, nhưng không biết có phải do uống quá nhiều đồ có tính lạnh trong thời gian dài hay không, mà dạ dày cậu bắt đầu khó chịu. Cuối cùng, cậu cũng không dám uống thêm nữa.

Ban đầu, Giang Cố cứ nghĩ nếu không chịu được khô thì uống thêm nhiều nước là được. Dù sao vài ngày nữa hệ thống sưởi dưới sàn cũng sẽ được bật, mà nó sẽ không làm khô không khí như điều hòa. Nhưng chịu đựng rồi chịu đựng, chẳng ngờ cậu lại bị nhiệt đến mức đau cả răng.

—————-

( Trà Kim Ngân hoa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro