Chương 8
Chương 8
Cừu quản gia đi vào trong phòng không thấy Thịnh Minh Sí, hắn bước chân thoáng ngừng một lát, sau đó lập tức hướng Minh Sắt viên đi tới.
Thịnh Minh Sí quả nhiên ngồi một mình trước bia mộ trong Minh Sắt Viện.
Hoa Hạnh đã đổ rào rào mà rơi xuống đầy đất, một tầng cánh hoa cũng rơi xuống lớp đá trên bia mộ một tầng hơi mỏng . Hơi nước trong rừng hoa hạnh cùng mùi rượu ập vào trước mặt, Cừu quản gia vội vàng mà đi về phía trước, liền nhìn thấy Thịnh Minh Sí đau buồn uống một ngụm rượu.
Cừu quản gia còn chưa có mở miệng khuyên, Thịnh Minh Sí đã nói:"Cừu thúc, hắn sẽ trở về sao? Hắn cho Kiến Hi đến chữa bệnh cho ta, là bởi vì hắn muốn cho ta nhận nàng sao? Kia hắn.......... sẽ trở về sao?"
Thịnh Minh Sí không có quay đầu lại, hắn không có xách theo vại rượu, tay run run mà vuốt ve trước mặt bia mộ. Trên tấm bia mộ trừ bỏ bốn chữ kia, còn có ba ô vuông. Mỗi năm một gạch, hiện giờ đã suốt mười lăm năm.
'Vương gia......." Cừu quản sự không đành lòng, trong mắt ngấn ngấn nước.
"Nếu ta đem Kiến Hi lưu lại Thịnh phủ". Hắn sẽ đến thăm ta sao?? Thịnh Minh Sí thanh âm nặng nề.
Không đợi Cừu quản gia trả lời, Thịnh Minh Sí chính mình cười lên. Cái cười này, so với khóc còn khó coi hơn: "Sẽ Không".
"Thừa thiên tháng ba mười lăm năm trước, ta rõ ràng đã hoàn thành công lớn, nhưng hắn vẫn đi rồi." Thịnh Minh Sí như say, say đến lẩm bẩm: " Hắn vì cái gì không tin ta?"
"Hắn vì ta lấy huyết nhục làm dẫn, vì ta phàm cao nhai tìm dược, vì ta chịu hình bất khuất, vì ta ủy thân Khuyết gia...........vì cái gì lại rời khỏi ta?" Rượu thấm cũng làm tâm hắn như đao cắt, nhưng Thịnh Minh Sí tình nguyện từng ngụm từng ngụm mà nuốt xuống những dao nhỏ này, cắt đến chính mình huyết nhục mơ hồ: "Cừu thúc, ta 25 năm trước mắt liền bị mù........"
Chính là hắn thích bạch y nhẹ nhàng, chính là hắn thích thanh trúc gió mát. Chưa bao giờ là Ân Sắt.
Cừu quản gia nhìn bọn họ từ một thiếu niên trưởng thành thành thanh niên, cuối cùng cũng không đành lòng mà quay đầu đi: " Vương gia, ngài say."
Thịnh Minh Sí nhìn bia mộ trước mắt, "ái thê Ân Sắt' mấy chữ này chậm rãi hiện trước mắt hắn một cách rõ ràng___chúng nó màu son đã dần dần bong ra từng mảng, hiện ra năm tháng tang thương vô hình.
"Đúng vậy" Thịnh Minh Sí âm thanh thanh lãnh: "Ta say."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro