Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Chương 5:
Nhưng Thịnh Minh Sí "tin" hay "không tin", cũng không phải do hắn.
Bên tai nghe được người ngoài kêu "Bệ hạ vạn tuế", Thịnh Minh Sí cúi đầu quỳ trên mặt đất, hôm nay tâm tình vui vẻ chờ mong khi nhìn thấy Ân Kiến Hi trở thành hư không. Hắn đơn giản nhắm hai mắt lại.
"Trẫm đã sớm nói qua, ái khanh gặp trẫm không cần quỳ. "Một âm thanh ôn hòa vội vàng xông vào phòng, đem một phòng ấm áp nắng xuân hồi nảy phá tan nát.
Thịnh Minh Sí chỉ có thể mặt không đổi sắc hô "Bệ hạ vạn tuế". Trong tiếng nghênh hạ của hắn, cửa phòng chậm rãi bị che kín, một đôi tay nắm lấy cổ tay hắn. Đôi tay này mới  đi từ bên ngoài, có một chút ướt và lạnh, giống như con rắn uốn lượn có độc.
Thịnh Minh Sí động cũng không động, chính là âm thanh quen thuộc bám vào tai hắn"A Sí".
"Bệ hạ." Thịnh Minh Sí nói.
Có một tiếng thở dài vang lên. Cùng lúc đó, đôi tay kia phủ lên đôi mắt của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, đảo quanh hốc mắt một vòng.
Hoàng đế trên cao nhìn xuống mà nhìn Thịnh Minh Sí, nhìn hãn tướng từng cùng hắn vào sinh ra tử. Thịnh Minh Sí đêm khuya động tình thở dốc, ngủ say mộng đẹp lẩm bẩm tên ai đó, những tâm tư bí ẩn không thể nói ra, hắn đều biết.
Nhưng hắn biết đến, là mười lăm năm trước người đó là vảy ngược của hắn, là mệnh của Thịnh Minh Sí.
Thẳng đến mười lăm năm trước vào cái đêm mưa đó........
"A Sí, trẫm nghe nói có một vị cô nương đi vào Minh Sắt viện. A Sí, việc này ngươi suy nghĩ cẩn thận rồi chứ?" Hoàng đế thanh âm thâm tình ôn nhu nói.
"Dạ" Thịnh Minh Sí không ngoài ý muốn hoàng đế biết việc này, nhưng hoàng đế không biết dung mạo của Ân Kiến Hi, cũng không biết nàng cùng Ân Sắt có quan hệ. Cái mà Hoàng Đế biết, chính là cái mà Thịnh Minh Sắt hắn muốn cho hắn biết.
Hoàng đế liền sâu kín thở dài, hắn có chút thoát lực mà ngồi ở ghế trên, duỗi tay khẽ vuốt ngực của chính mình.
Hum nay, hắn mặc thường phục có màu nguyệt bạch, thêu thêm thanh trúc, nhìn có phần yếu nhược: "Kia trẫm liền an tâm. Đã mười lăm trôi qua, A Sí bên ngươi cũng không có ai bầu bạn, còn về con nối dõi......."
Hắn nói, cơ hồ hốc mắt đều ướt ướt, rất giống như bị chính mình làm cảm động.
Hoàng đế sâu kín thở dài: "Ân công tử thân thể có chút đặc thù, bản năng cũng có thể vì ngươi sinh một đứa con. Chỉ là hắn vì sự nghiệp lớn, lấy thân nuôi hổ, chính là đại công thần của trẫm. Nhưng A Sí, người đã qua đời, người vẫn là hướng về phía trước."
Hoàng đế lại quan tâm đến mắt của Thịnh Minh Sí "A Sí mắt của ngươi khá hơn tí nào không? Chân thái y nếu không trị hết cho A Sí người thì nhất định phải chịu phạt".
Hoàng đế lo lắng sốt ruột mà nói: "Rốt cuộc, A Sí là tâm phúc của trẫm, triều đình một ngày không thể không có ngươi. Ngươi bị bệnh đã nhiều ngày, bạc đi cứu tế còn bị mất, Lao đại nhân ở trên triều đình có đề cập có người gặp qua hoàng chất".
Hoàng đế nói rất chậm, một bên nói, một bên xem sắc mặt của Thịnh Minh Sí: "Việc cứu tế A Sí không cần buồn bực. Chỉ là hoàng chất..........trẫm đã sai người đi tìm manh mối, nhưng tìm được hay không, phải nhờ vào A Sí".
"Thần đã hiểu". Thịnh Minh Sí cúi đầu: "Nguyện vì bệ hạ đầu rơi máu chảy".
Hoàng đế cười. Hắn đi xuống ghế dựa, cúi người khom lưng, nhẹ nhàng đem tay đặt trên vai Thịnh Minh Sí.
"Cả triều văn cỏ, có thể để cho trẫm tin, cũng chỉ có mình A Sí." Hoàng đế nghiêng thân thể về phía trước, giống như đem đầu đặt trên vai Thịnh Minh Sí, vừa nói vừa xoa tai Thịnh Minh Sí.
Bọn họ tư thế thân mật quỷ dị, rồi lại lộ ra mong muốn không thể cách xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro