Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Chương 4
Ân Kiến Hi coi thể trạng của Thịnh Minh Sí mắt, mũi, môi, lưỡi, chất thải. Lại hỏi Cừu quản gia phương thuốc mà thái ý cấp. Nhưng Cừu quản gia chỉ cười khanh khách nói phương thuốc không tốt, đã xé.
Ân Kiến Hi mở to hai mắt nhìn: "Ngự y đâu!! Đại phu thật vất vả kê ra đơn thuốc, như thế nào lại xe?? Nếu ta với thái y kê khai dược giống nhau, vậy chỉ nghe theo lời thái ý nói là tốt rồi"
Thịnh Minh Sí nhìn về  Cừu quản gia. Cừu quản gia vỗ phách lên đùi của mình, vô cùng đau đón nói: "Cô nương nói đúng lắm, đều là lão nô lo lắng cho vương gia, nên mới nhất thời nóng nảy, laõ nô liền đi gặp thái y nhận lỗi."
Cừu quản gia lại hạ giọng nói với Ân Kiến Hi: "Bệnh của Vương gia mãi không thấy tốt lên, dược của thái y cấp cũng không chịu uống. Cô nương là con của cố nhân vương gia, còn phải thỉnh cô nương ở lại vương phủ một thời gian. "Cừu quản gia nói, đem A Bố đuổi ra ngoài đi chuẩn bị một số đồ vật."
Tai thính Thịnh Minh Sí không nói gì, yên lặng uống một ngụm trà.
Ân Kiến Hi thở dài:" Ta đây mỗi ngàỳ đều đến đây đi, bất quá giờ Dậu ta phải trở về khách điếm, bằng không người nhà ta sẽ lo lắng."
Thịnh Minh Sí nắm chặt ly trong tay, thấp giọng hỏi nhỏ: "Cha ngươi.....hắn cũng tới?".
"Không có, trong nhà có nhiều việc". Ân Kiến Hi lắc đầu nói:  "Nhưng cha ta căn dặn, mỗi ngày đúng giờ Dậu đều phải trở về khách điếm, ta không thể nuốt lời."
"Cô nương cũng thật ngoan. "Cừu quản gia cảm khái nói. Ân Kiến Hi cười tủm tỉm đối với hắn gật đầu, cảm thấy hắn nói rất đúng. Cừu quản gia tươi cười nhìn nàng, như gió xuân âm áp quất vào mặt, nhịn không được lại nói: "Cô nương lúc cười rộ lên càng ngoan."
"Nếu giống hắn.... " Thịnh Minh Sí thanh âm có chút hàm hồ, tạm dừng trong chút lát, mới tiếp tục nói: "Nhân tâm giảo quyệt, giang hồ hiểm ác, còn ngươi chỉ là một hài tử............."
"Nhưng mà cha ta nói, không nói đến địa phương khác, nhưng đô thành có Thịnh Vương gia, sẽ không loạn được." Ân Kiến Hi nhớ lại lúc cùng cha nàng xuống núi nói qua, chọn một vài câu.
Thịnh Minh Sí ngẩn ra một chút, thật chí không kịp che giấu chính mình thất thố, vội vàng hỏi: "hắn thật sự nói như vậy?"
Ân Kiến Hi gật đầu, lại ý thức được Thịnh Minh Sí không nhìn thấy, bổ sung nói: "đúng nha."
"Hắn kêu ngươi tới gặp ta sao??" Thịnh Minh Sí tự châm chước, cố áp xuống lòng vui sướng cùng nổi ồn ào tưởng niệm, mà bức bách chính mình bình tĩnh trấn định: "Hắn như thế nào....... Chính mình không tới?"
Đại khái là cảm thấy chính mính nói chuyện quá vội vàng, Thịnh Minh Sí vội bổ sung nói: "Vương phủ cũng phải là không tới được."
Ân Kiến Hi lời nói đến bên miệng lại chuyển, cuối cùng chỉ nói: "A cha ta đưa ta xuống núi, còn sùng ca ca đưa ta đi, Cha ta không tới, chắc là do bận qua đi."
Mười lăm năm, Ân sắt đã quen người mới. Đối với "Sùng ca ca" trong miệng Ân Kiến Hi, cùng Ân sắt chắc cũng không phải cùng thế hệ. Thịnh Minh sí có quá nhiều chuyện muốn hỏi, muốn biết thêm càng nhiều. khoảnh khắc này hắn nắm ly trong tay liền có chút căn thẳng: "Các ngươi lúc nào cũng có người đến chữa bệnh sao?"
"Đúng nha." Ân Kiến Hi quyết đoán gật đầu: "đôi khi còn phải lên núi thât lâu." Nàng lại nghĩ đến mấy thảo dược "nhật tử" của mình, đầu lưỡi giống như nếm được vị ngọt của thảo dược.
"Nếu ta biết sớm một chút..........."Thịnh Minh Sí môi mỏng nhấp trà: "Các người chịu khổ. Về sau ngươi không cần nhớ hương vị nhật tử"
"Ân?" Ân Kiến Hi cả kinh, Cừu quản gia thấy nàng biểu tình như vậy, trong lòng lộp bộp, lập tức nói: "Là Vương gia sẽ  cho cô nương  bao phong bì đỏ"
Ân Kiến Hi trước mắt sáng ngời, nhưng qua một lát lại chần chờ nói: " Vương gia bệnh ở mắt chỉ là tạm thời, độc tố đã bức ra không ít, vốn dĩ nữa tháng là có thể khỏi hẳn. Ta không thể thu ngươi tiền chữa bệnh được nha".
Nàng nói đến đây, lại có chút nghi hoặc mà lẩm bẩm nói:"Thái y còn nhìn không ra nữa là, sao lại tới lượt ta............"
Lúc Cừu quan gia và Ân kiến Hi nói chuyện, Thịnh Minh Sí đã hồi phục lại tinh thần, hắn tựa lưng ngồi vào ghế, thanh âm không mặn không nhạt, trên mặt cũng không nhìn ra biểu tình gì:" Nhân tâm giảo quyệt, giang hồ hiểm ác."
Hắn lại nhìn  Ân Kiến Hi, thanh âm hơi thấp hơn một chút, thần sắc lạnh băng chuyển thành ôn nhu: "Ta tin ngươi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro