Chương 27
Edit + beta: Hibachu
Ai khác? Lộ Ninh hoàn hồn lắc đầu: "Không có."
Diệp Phồn Tinh do dự một chút: "Kia, mẹ em đâu?"
"Em không có mẹ." Lộ Ninh thần sắc thiên chân mà bình tĩnh, thật giống như chữ 'mẹ' này đối với bé là một hàm nghĩa xưng hô xa lạ, "Ca ca nói, lúc em còn nhỏ mẹ đã bị bệnh nên lên thiên đường rồi. Nhưng mà bà nội và những người bên ngoài đều nói mẹ đã bỏ chạy với người đàn ông khác. Bà ấy vứt bỏ em với ca ca, vứt bỏ ba em nên bây giờ ba mới biến thành cái dạng không có chút nào giống anh hùng này."
Diệp Phồn Tinh thầm giật mình, cũng đã ngầm hiểu được chút gì. Cô không hỏi tiếp, xoa đầu Lộ Ninh rồi đổi đề tài: "Vậy ba em làm nghề gì?"
"Ba em không có đi làm, ba bị bệnh tê liệt, toàn thân xuống dưới trừ đầu với tay, những chỗ khác đều không thể cử động, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi." Lộ Ninh nói đến đây, thần sắc trở nên ảm đạm, "Ca ca vì mua thuốc chữa bệnh cho ba mà mỗi ngày tan học sẽ ra ngoài làm công. Đến thứ bảy chủ nhật cuối tuần cũng vậy. Buổi tối về nhà anh hai cũng không có thời gian ngủ vì ba em cần người chăm sóc, anh hai cũng có rất nhiều việc thủ công phải làm...."
"Cái gì?!" Hai chữ 'tê liệt' thật sự ra ngoài dự đoán của Diệp Phồn Tinh, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng chỉ có như vậy mới giải tích vì sao gánh nặng nuôi gia đình lại rơi xuống người Lộ Thâm. Cô sửng sốt, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, "Kia, bà em thì sao?"
"Mỗi ngày bà nội đều sẽ ra ngoài nhặt ít chai và thùng giấy về bán, đôi khi em sẽ đi với bà nhưng vài thứ kia bán được rất ít tiền, còn chưa đủ cho chúng em ăn cơm." Bộ dáng Lộ Ninh nói những lời này không giống như lời một đứa bé mười tuổi, nhìn rất giống người trưởng thành đã trải qua sự đời khó khăn. Bé thở dài, lẩm bẩm nói, "Tỷ tỷ, em muốn lớn nhanh để giúp ca ca. Nhưng mà em quá vô dụng, nỗ lực ăn cơm thế nào cũng không cao lên, lại còn luôn phát bệnh làm ca ca lo lắng...."
Cho nên bé mới hy vọng ca ca có thể nhanh đi tìm bạn gái, không cần vất vả một mình nữa sao?
Diệp Phồn Tinh hốc mắt chua chua, nhịn không được khom lưng ôm bé: "Em rất tuyệt vời."
Lại nghĩ đến Lộ Thâm, không chỉ phải vừa đi học, vừa kiếm tiền nuôi gia đình, muốn chăm sóc người cha bị tê liệt trên giường, còn có em gái nhỏ tuổi bị suyễn và người bà tuổi già vô lực, trong lòng Diệp Phồn Tinh bỗng nhiên có cảm giác bị người khác nhéo mạnh một lúc, nửa ngày sau còn chưa hết cảm giác đó.
Lúc này cô không biết cảm giác đó là gì, mãi đến một giờ sau thấy sống lưng mệt mỏi, bất kham vẫn như cũ cưỡng bách chính mình thẳng lưng không chịu cong xuống ở hành lang bệnh viện, cô mới hiểu được, cảm giác này, là đau lòng.
Cô đau lòng cho Lộ Thâm.
Thiếu niên ngồi cùng bàn mình mỗi ngày đi học đều lười nhác, mệt mỏi rã rời, còn bị cô chọc ghẹo là thần ngủ chuyển thế.
***
"Ca ca!"
"Các người tới rồi."
Diệp Phồn Tinh xuất hiện ở bệnh viện vì Lộ Ninh chậm chạp đợi không được ca ca về nhà, xin cô mang bé đến đây xem.
Lúc ấy chủ nhiệm Trần mới gọi điện báo bình an cho Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh biết ba và bà nội của Lộ Thâm đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là còn cần nằm viện quan sát một khoảng thời gian nữa. Cô gọi Lộ Thâm hỏi ý về việc Lộ Ninh muốn đến đây.
Đã khuya rồi, Lộ Thâm vốn dĩ tính kêu Khỉ con trở về chăm sóc em gái để cho Diệp Phồn Tinh về nhà sớm một chút, nhưng nghĩ đến tính cách quật cường của em gái và một loạt ưu đãi của nhân viên y tế lúc nãy với nhà họ, anh dừng một chút rồi nói câu "Vậy phiền cậu".
Diệp Phồn Tinh không thấy phiền phức, ngược lại rất cao hứng vì mình có thể giúp đỡ.
Lúc này thấy Lộ Ninh như chim yến nhỏ chạy về phía Lộ Thâm ôm lấy anh, ánh mắt cô mềm nhũn. Chờ Lộ Thâm trấn an Lộ Ninh xong mới lên "hành lễ" với anh:
"Báo cáo trưởng quan, nhiệm vụ hộ tống đại tiểu thư đã hoàn thành, xin hỏi còn có chỉ thị kế tiếp không ạ?"
Lộ Thâm ngẩn ra, đôi mắt đầy dây tơ máu che kín chậm rãi chớp một cái, hiện ra chút ý cười: "Không có, đêm nay... cậu vất vả rồi."
Diệp Phồn Tinh cũng nở nụ cười: "Không vất vả, Ninh Ninh rất ngoan, rất dễ chăm sóc."
"Ninh Ninh? Chị Phồn Tinh? Sao hai người lại tới đây?"
Lúc này Khỉ con mới đi WC xong đã trở lại, Lộ Thâm gọi cậu ta dẫn Lộ Ninh vào phòng bệnh nghỉ ngơi, sau đó mới lại nhìn Diệp Phồn Tinh: "Hộ sĩ nói nếu không phải chủ nhiệm Trần ngoại khoa bệnh viện bọn họ vừa lúc trở về lấy đồ, đụng phải chuyện này thì chỉ sợ ba tôi đêm nay lành ít dữ nhiều..."
Diệp Phồn Tinh trong lòng cả kinh, muốn nói gì đó liền thấy Lộ Thâm thu lại ý cười, ngữ khí nhẹ nhàng mà trịnh trọng nói với cô: "Cảm ơn. Chủ nhiệm Trần đã nói với tôi là cậu gọi điện nhờ xin ông ấy giúp đỡ."
"A, thì, vừa vặn nghĩ tới mà thôi, không có gì ghê gớm đâu." Diệp Phồn Tinh bị anh làm cho có chút ngượng ngùng, xua xua tay nói: "Bà nội và ba của cậu không có việc gì thì tốt rồi, bây giờ thì, cũng không còn sớm nữa, tôi cũng phải về nhà đây..."
"Ừm," Nhìn thấy cô không được tự nhiên, khóe miệng Lộ Thâm khẽ động, không nói thêm gì mà chỉ xoa đôi mắt có chút chua xót, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nói, "Muộn rồi, tôi đưa cậu về."
"Không cần, tôi kêu tài xế nhà tôi tới đây đón là được. Cậu bận rộn cả đêm rồi, vẫn nên nhanh đi nghỉ ngơi đi." Diệp Phồn Tinh đang nói, di động bỗng vang lên. Cô theo bản năng lấy ra vừa thấy là Lâm Xuyên xin kết bạn trên WeChat.
...... Người này làm sao còn chưa từ bỏ ý định chứ? Khóe miệng cô xụ xuống, không muốn để ý đến. Bất quá chuyện này cũng nhắc nhở cô nên nghĩ cách chắn mấy bông hoa đào bên người, nếu không những người như Đồng Khả Hân, Hạ Hướng Tích gì đó lại tới làm cô ăn không tiêu.
Nghĩ như vậy, trong lòng Diệp Phồn Tinh khẽ nhúc nhích nhìn về phía Lộ Thâm: "Như vậy, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, không bằng giúp tôi một việc đi."
Lộ Thâm: "Cậu nói đi."
Diệp Phồn Tinh buột miệng thốt ra: "Làm bạn trai tôi..."
Lộ Thâm: "?!"
"Giả! Ý tôi nói là giả!" Bị ánh mắt kinh ngạc của anh nhìn làm khuôn mặt bỗng nóng lên, trong lòng Diệp Phồn Tinh hơi nhảy, vội vàng quơ quơ di động, "Nè, tôi thật sự không muốn lại bị theo dõi hay thậm chí là yêu hận đâu, cho nên nếu cậu đồng ý thì giả làm bạn trai tôi một khoảng thời gian giúp tôi chắn những cành hoa đào đó đi. Đương nhiên nếu cậu không muốn cũng không sao, tôi tìm người khác..."
"Được."
Thấy anh không đợi mình nói xong đã lên tiếng đồng ý, Diệp Phồn Tinh ngẩn ra, khóe miệng cong lên: "Cậu đồng ý rồi?"
"Ừ." Hỗ trợ diễn xuất thôi mà, cái này đối với Lộ Thâm cũng không phải việc gì khó. Anh suy nghĩ một chút, nói, "Có yêu cầu gì thì gọi cho tôi, bất cứ khi nào tôi cũng sẽ tận lực làm."
Bốn chữ 'Bất cứ khi nào' làm tâm tình Diệp Phồn Tinh đột nhiên vui sướng, cô nghiêng đầu, cố ý hỏi: "Nửa đêm cũng có thể?"
"Chỉ cần cậu yêu cầu, lúc nào cũng có thể." Lộ Thâm không nói nhiều câu cảm ơn được, chỉ có thể sử dụng hành động biểu đạt lòng biết ơn, đối với anh mà nói cũng là một chuyện tốt. Anh nói xong nhìn thời gian một chút, cử động khóe miệng, "Nhưng mà bây giờ cậu cũng nên về nhà ngủ đi, sáng mai còn phải đi học."
"Ừm," Diệp Phồn Tinh hoàn hồn cong mắt, ngữ khí nhẹ nhàng phất phất tay với anh, "Tôi đi đây, bạn trai giả tiên sinh của tôi nhớ nghỉ ngơi tốt nhé, sau đó còn chờ tôi gọi điện thoại đấy."
Lộ Thâm nhìn cô như vậy, cảm giác mệt mỏi nặng trĩu trong lòng không biết sao đã tan đi một ít.
"Được." Anh cười nhẹ, đưa cô đến thang máy, "Đi đường cẩn thận."
Diệp Phồn Tinh gật đầu, chân bước vào thang máy do dự một chút, nhấc chân bước đến vỗ vỗ vai anh: "Chúng ta hiện tại cũng coi như là đồng bọn hợp tác chiến lược, ở bệnh viện nếu có yêu cầu gì cần hỗ trợ thì cậu cứ gọi điện cho tôi, đừng khách khí."
Thật ra muốn nói là nếu tiền thuốc men gì đó không đủ có thể hỏi cô mượn trước, nhưng lại cảm thấy nói lời này rõ ràng như vậy sẽ làm anh áy náy, vì thế dùng phương thức mờ mịt này biểu đạy ý tứ mình một chút.
Cũng không biết Lộ Thâm có hiểu được ngụ ý đó không, ánh mắt nhìn cô một cái thật sâu, ngữ khí cũng nhẹ nhàng lên tiếng: "Được."
***
Nhìn Diệp Phồn Tinh rời đi xong Lộ Thâm mới về phòng bệnh của bà nội và ba.
Đây là một phòng ba người, nhưng hiện tại chỉ có hai người, còn dư lại một giường người bệnh buổi chiều mới ra viện, hiện tại vẫn trống không.
Lộ Ninh đã ghé trên giường trống bên kia ngủ rồi. Đêm nay cô bé vừa phát bệnh lại còn khóc nên đã sớm mệt mỏi, lúc này thả lỏng nên chịu không nổi mà thiếp đi.
Lộ Thâm đi qua xoa xoa đầu bé, nói với Khỉ con đang canh giữ bên cạnh: "Hai đứa về đi."
"Vâng, em đã bàn giá với khách sạn bên kia, chờ sáng mai đưa Ninh Ninh đi học xong thì em quay lại đổi ca trực với anh. Anh cũng nghỉ chút đi, đừng quá sức." Khỉ con nói xong dừng một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng mở miệng, "Còn mẹ anh... Không phải, còn người phụ nữ kia, anh cũng đừng quá xúc động, hiện tại quan trọng nhất vẫn là thân thể của bà nội và ba, chuyện khác về sau chúng ta có rất nhiều thời gian để chậm rãi xử lý....."
Lộ Thâm mặt không đổi sắc, ánh mắt ban đầu vẫn bình tĩnh lại vì những lời này đột nhiên trở nên âm trầm khiến người ta sợ hãi. Anh nhắm mắt một lúc, hồi lâu mới nhẹ giọng 'ừ'.
Khỉ con còn muốn khuyên, nhưng biết chuyện này không phải mình khuyên là có thể xử lý. Cậu âm thầm thở dài, rốt cuộc không nói gì nữa, chỉ giơ tay vỗ vỗ bả vai Lộ Thâm rồi ôm Lộ Ninh đi.
Phòng bệnh lại an tĩnh.
Trừ âm thanh lạnh như băng của dụng cụ y tế thì cũng là tiếng hít thở nhợt nhạt gần như không thể nghe thấy của ba anh, và tiếng khóc mắng mơ hồ trong lúc ngủ của bà nội.
"Ôn Ngọc Trân, thứ tiện nhân... tiện nhân...."
Ôn Ngọc Trân, chính là tên của người phụ nữ sinh ra anh.
Lộ Thâm đã có chút không nhớ rõ bà ta trông như thế nào, chỉ nhớ da bà rất trắng, tóc rất dài, bộ dáng cười rộ lên thật ôn nhu và đẹp biết mấy, người mà đối với anh mười một tuổi trở về trước, sẽ không ai có thể thay thế được. Khi đó, nhà bọn họ không phải là cái dạng như bây giờ.
Thời điểm ấy, ba anh không bị tê liệt, cũng không có biến thành bộ dáng tuy rằng sống, lại giống như đã chết từ tận xương tủy như hiện tại. Ông vẫn là thầy giáo thể dục được bọn học sinh Nhị Thượng hoan nghênh nhất, trong mắt anh, ông ấy là người cha không gì không làm được, giống như ngọn núi cao lớn, cứng cỏi đáng tin nhất.
Khi đó, người phụ nữ tên Ôn Ngọc Trân kia cũng không có rời nhà mà đi. Bà sẽ ôm Ninh Ninh hai tuổi nhẹ nhàng ru, hát dỗ bé đi vào giấc ngủ. Cũng sẽ tinh tế vì anh chuẩn bị đồ dùng học tập thật tốt, cười cổ vũ anh đi học thật ngoan, cố gắng thi cử.
Những gì tốt đẹp hết thảy, đều dừng lại ở kì nghỉ hè năm ấy anh mười một tuổi.
Kì nghỉ hè kia... đã xảy ra rất nhiều, rất nhiều việc như trong ác mộng, Lộ Thâm đã rất lâu rồi không nghĩ lại.
Anh cho rằng mình đã quên, mãi đến khi vừa rồi bà nội nói với anh, ba anh muốn tự sát, bà bị phỏng đều là vì đột nhiên hôm nay người phụ nữ kia tới nhà nói muốn nhìn thấy con mình, anh mới ý thức được những cơn ác mộng đó chưa từng rời đi.
Ôn Ngọc Trân, bà ta sao có thể, sao lại dám đến quấy rầy cuộc sống nhà bọn họ?
Lộ Thâm rũ mắt, đường cong sắc bén trên sườn mặt bạnh ra, sắc bén đến mức người khác không dám nhìn thẳng. Anh đứng tại chỗ bất động một lát, bỗng nhiên siết chặt di động xoay người ra ngoài phòng bệnh.
Ngay lúc anh không nhịn được muốn gõ số điện thoại đã lưu lại của người phụ nữ kia, di động đột nhiên 'đinh' một tiếng.
Lộ Thâm theo bản năng cúi đầu, thấy một tin nhắn:
【Tôi đã về đến nhà rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi thật tốt nha! Ngoài ra, hiện tại cậu có nhiệm vụ bí mật trong người, không được để mình trở nên mệt mỏi, gầy gò, xấu xí. Nếu không thì đưa mặt cho tôi, tôi phải xả giận!
Ps: Tiên nữ chúng ta tức giận hậu quả người bình thường không nhận nổi đâu, chân thành khuyên cậu không nên thử →_→】
Lộ Thâm ngẩn ra, lòng tràn đầy oán giận và lạnh lẽo không biết thế nào đã bị tin nhắn ngạo kiều lại có cái biểu tượng có chút ngốc kia làm tan biến.
Khóe miệng anh hơi nâng, nhìn chằm chằm tin nhắn. Rất lâu, rất lâu sau mới chậm chạp thở ra một hơi, đầu ngón tay nhúc nhích gửi lại cô một câu:
【Đã biết thưa tiên nữ, ngủ ngon.】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro