Chương 23: Hắn lại không mặc y phục
Chương 23: Hắn lại không mặc y phục
Dịch: Mạt Họa
Lang Diên quay đầu, thấy một lão gia gia tóc hoa râm tức giận giơ gậy về phía nàng.
"Tiểu tử thối, dám đi trên đầu tổ tông nhà ngươi à!"
Lang Diên giơ hai tay lên chứng tỏ mình không ác ý, "Gia gia, cháu chỉ muốn lấy đồ, vô tình làm hư hại vật nơi này."
Cây gậy đánh mạnh vào mông, nàng đau giật mình một trận.
"Bịa đặt lung tung!" Lão gia gia tức giận tới mức trừng to mắt: "Ngươi đi lên đầu rồng rồi mà còn kêu không hư hại! Hửm! Bức phù điêu khắc rồng này là để cho người ngắm người bái lạy! Là của chung, không phải của riêng mình ngươi! Ngươi lên được! Kẻ khác cũng thế! Vậy đầu rồng này còn không phải sẽ bị hư hại rồi sao?"
Thấy lão gia gia lần nữa giơ gậy, Lang Diên vội váng né tránh, "Người nói đúng! Nhưng thật sự cháu chỉ là lấy đồ, người để cho cháu lên lấy xuống cho người xem!"
"Còn cho lão phu xem?" Hàm râu bạc của lão gia gia đều sắp bay lên, "Nếu hôm nay lão phu để ngươi đi lên đó, thì trên kia lại bị viết bậy thêm một câu 'đã đến đây tham quan' mất thôi!"
Trên người Càn Tiện càng ngày càng sáng, Lang Diên cầm nó theo đi lên nhìn một cái.
Quả nhiên, trên đó viết đầy những câu gì mà 'Tiểu Phương ta yêu nàng', cái gì mà 'Ta cũng yêu chàng', đồng thời nàng cũng thấy rõ, chỗ đầu rồng thật sự có một cái hộp.
"Cháu phải lên đó một chuyến..." câu 'nếu hư thì bồi thường theo giá cả' còn chưa kịp nói ra, cây gậy của lão nhân gia liền tiến đến hỏi thăm nàng.
"Aiz ô này..." Lão nhân gia dùng lực quá mạnh nên bị ngã trên đất.
"Cháu đến đỡ người!"
Lang Diên vội chạy tới muốn đỡ lão nhân gia đứng lên, "Người không sao chứ?" Vừa dứt lời, nàng liền bị trượt ngã xuống đất...
Còn một cước đạp lão nhân gia ra xa hơn!
"Ngươi!" Lão gia gia giận tới mức trợn trừng mắt.
"Thật xin lỗi!" Lang Diên hô to khóc không ra nước mắt, lão nhân gia kêu rên ngã ở phía xa, Lang Diên rơi xuống đất lúc này hai tay mới nhận ra có gì đó không đúng.
Trên mặt đất....
Dường như toàn là dầu!
Lang Diên đứng dậy cẩn thận đi tới chỗ lão nhân gia, "Gia gia! Ai đem dầu đổ trên mặt đất vậy!"
Nàng đứng bên cạnh lão nhân gia, nhẹ nhàng dìu ông dậy, lúc này mới nhìn thấy ông đang lệ già tuôn rơi, khóc tới không thở được.
Trong lúc nhất thời Lang Diên tự trách không thôi, đều do nàng không cẩn thận, vốn người ta đã ngã một cái mà nàng lại đạp thêm một cước, nhìn đi lão nhân gia bị đau rồi.
Kết quả lão nhân gia mở miệng nói không phải là đau, mà là...
"Bọn họ...muốn đốt Long từ."
Lang Diên dìu lão nhân gia ngồi dậy, nghi ngờ hỏi: "Ai? Ai muốn đốt Long từ chứ?"
Lão gia gia thở dài, lau đi nước mắt nghẹn ngào nói ra hai chữ.
"Thụ đồ."
Lần đầu tiên nghe thấy hai từ này, không thể hiểu nhìn về lão nhân gia.
Lão gia gia chậm rãi nói: "Ba năm trước, bắt đầu có thần y ở trong thành truyền bá tuyên dương thần Thụ, dần dần rồi láng giềng hàng xóm xung quanh đều bắt đầu tin tưởng thần Thụ, cung phụng thần Thụ, rồng liền bị người ta quên lãng."
Ông nâng ánh mắt đục ngầu vẫn xúc động nhìn Long từ, "Rồng là tổ tiên của chúng ta, cho dù bán thuốc kiếm tiền, người cũng không nên quên mất gốc mà. Làm sao...làm sao có thể..."
"Hủy đi Long từ chứ?" Trong mắt ông lại lần nữa rơi lệ, nếp nhăn nơi khóe mắt tràn đầy đau thương.
Nhãn châu Lang Diên tối xuống, trầm giọng nói, "Vậy nên trời lạnh giá người không về nhà, ở lại canh giữ Long từ, chính là vì không để bọn họ phá hủy Long từ sao?"
Lão nhân gia thở dài gật đầu một cái, thanh âm bất đắc dĩ. "Lão phu đã ở chỗ này nửa tháng, hôm nay có mấy tên tiểu tử thối đến Long từ đổ dầu, sợ rằng, lão phu ...không giữ được nữa."
Lang Diên đỡ Lang nhân gia, trong lòng cũng âm thành thở dài.
Cõi lòng bách tính có biến, hoàng thất làm sao không có?
Nghe mẫu hậu nói, mười sáu năm trước, phụ hoàng vì mừng nàng ra đời, hạ lệnh xây một tòa kiến trúc lưu danh muôn đời, khiến thế nhân kinh ngạc thán phục.
Mẫu hậu đề nghị xây Long từ lại bị phụ hoàng một lời từ chối, phụ hoàng vẫn là cho xây tòa Lãm Nguyệt lầu kia, mười sáu năm, xây cao năm mươi trượng!
Bước lên Lãm Nguyệt lầu thật sự có thể *ôm được trăng? Hoàng thất xốc nổi hư vinh, nội bộ bách tính lục đục, đến khi ra khỏi cung nàng mới hiểu được, Đại Chu không phải là dáng vẻ ca múa mừng thái bình.
*Lãm Nguyệt lầu: lầu ôm trăng.
"Tiểu tử, sao sắc mặt ngươi khó coi như vậy?" Lão gia gia có chút lo âu nhìn Lang Diên.
Nghe lão nhân gia nói vậy, Lang Diên cũng ý thức được mình quả thật rất không thoải mái, từ lúc vào cửa đến giờ vẫn lạnh run choáng váng đầu.
Lão nhân gia đem tay sờ đặt lên trán mình sờ một cái, rồi lại đặt lên đầu Lang Diên.
Lão nhân gia 'aiz dô' một tiếng, lo lắng nói: "Tiểu tử, ngươi bệnh rồi!"
Lang Diên đưa tay sờ lên trán, quả nhiên rất nóng. Bên ngoài gió lạnh thổi vào, nàng rụt cổ một cái.
"Mau về nhà đi! Đừng cậy trẻ tuổi mà cứng rắn chống cự, chống không nổi đâu." Lão nhân gia thành khẩn nói.
Lang Diên cười khổ lắc đầu một cái, "Người không cần lo lắng cho cháu, chẳng qua là xin phép người cho cháu nghỉ lại ở đây một đêm."
Lão nhân gia thở dài, cố gắng đứng lên, "Lại một người đáng thương không nhà để về."
Thấy ông đứng dậy đi, Lang Diên cho rằng ông phải rời khỏi, không ngờ ông đi tới cửa lại nói với nàng, "Ngươi đợi ở đây, lão phu đi mua chút thuốc cho ngươi."
Trong lòng Lang Diên nóng lên, "Đa tạ người!"
Lão nhân gia liếc mắt nhìn Càn Tiện phát sáng nằm trên bàn thờ, nói: "Ngươi còn cần cái đèn đó không? Lão phu vứt giúp ngươi? Chớp nháy chớp nháy, không nổ chứ."
Lang Diện lộc cộc bò dậy ôm Càn Tiện vào trong ngực, "Cần, cần!"
Lão nhân gia đáp một tiếng, đóng cửa đi ra ngoài.
Không biết có phải do đứng lên quá gấp hay không, Lang Diên vừa đứng dậy liền thấy chóng mặt hoa mắt.
Nàng vịn bàn thờ ngồi xuống, cảm thấy ấm áp từ trên người Càn Tiện.
Chỉ là nó quá nhỏ, nếu lớn một chút, thì nàng đã không bị lạnh. "Vật nhỏ..." Nàng chóng mặt tựa đầu vào bàn thờ, mệt mỏi chợp mắt.
"Bổn cung bây giờ...chỉ còn có ngươi..."
Lang Diên rơi vào giấc mộng.
Trong mộng, có một trận nhiệt bao bọc nàng, nàng giống như được tựa vào giường quý phi mềm mại trong cung.
Nàng hơi hé mắt ra, lại là vị dũng sĩ trong xóm nghèo kia, hắn...
Lại không mặc y phục.
Xem ra nàng thật sự bị gương mặt đó của hắn mê hoặc, nếu không sao lại mơ thấy như vầy.
Nàng thấy hắn cau mày, kiểm tra vết trầy xước trên người nàng, động tác hắn rất nhẹ, xem ra rất cẩn thận, dường như sợ đánh thức nàng. Tiếp đó ôm nàng vào trong ngực, rồi lại xiết chặt cánh tay.
Trong lòng nàng thầm bật cười, vốn là người không quen biết, lại ở trong giấc mộng vỗ về nàng như tình như, giấc mộng dịu dàng ấm áp như vậy, bảo nàng làm sao đành lòng chấm dứt?
Đau ốm khó chịu dần vơi trong sự ấm áp của hắn, trong giấc mộng nàng cảm thấy thoải mái, còn tham lam cọ cọ trong hõm cổ hắn.
Thật là một giấc mộng đẹp mà...
Nơi không xa, truyền tới âm thanh huyên náo.
"Đốt Long từ! Đốt Long từ! Đốt Long từ!"
Lão nhân gia xách thuốc vừa bốc từ lang trung về, xa xa nhìn thấy người cầm đuốc bao vây Long từ, thuốc rơi thẳng trên mặt đất.
"Các người không được phép đốt! Không được đốt!" Lão nhân gia nhìn Long từ, nước mắt đong đầy, bước chân loạng choạng chạy lên phía trước, giọng nói nức nở khàn khàn trong gió lạnh.
Một nam nhân trẻ tuổi lạnh lùng trợn mắt nhìn lão nhân gia, "Lại là lão già sống dai ông! Đốt!"
Nghe tiếng, mọi người đem đuốc phóng về phía Long từ...
Hết chương 23
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro