Chương 36 (hoàn)
Vương Nhất Bác mơ một giấc mơ, mơ thấy mình té từ cầu thang xuống, hắn run lập cập mở mắt ra, phát hiện mình thật sự đã té từ trên ghế dài xuống.
Hành lang được ánh mặt trời chiếu sáng tưng bừng, người đi tới đi lui, mấy giờ rồi?
Hắn bò từ dưới đất dậy, nhặt cái áo vốn ở trên người mình lên, nhìn hai lần mới nhận ra, cái áo này không phải của hắn, ai đắp cho hắn?
Cửa phòng bệnh khép hờ, hắn từng bước một đi về phía cửa, tiềm thức cảm thấy không thể nào không thể nào, nhưng tâm lý vẫn không thể không khẩn trương, hơn cả khẩn trương chính là nỗi mong chờ không thể khống chế được.
"Bà ngoại, con lại lột cho bà một cái trứng gà được không?"
Từ kẹt cửa truyền tới một giọng nói ngọt ngào, lời nói có chút âm sắc miền Nam, âm cuối mềm mại hơi vuốt lên, giọng nói này hắn quen, hắn quá quen.
Hắn liếm liếm môi, đẩy cửa ra.
Bà ngoại ngồi trên giường, thần sắc khôi phục không hề tệ, đang uống từng hớp cháo mà người ngồi bên mép giường đút cho.
Người đút cháo kia là ai?
"A em dậy rồi à?" Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác cười cười, "Anh mua cơm sáng, em ăn cho nóng."
"Ờ..." Vương Nhất Bác chậm rì rì đi tới, đỏ mặt sờ sờ gáy, "Sao anh lại đến đây?"
Tiêu Chiến nhìn hắn làm ra vẻ em khách sáo thế anh không vui à nha, "Bà ngoại bệnh, anh dĩ nhiên tới thăm bà ngoại rồi." Vừa nói anh vừa đút cho lão nhân gia một muỗng cháo, sau đó dùng khăn giấy cẩn thận mà chùi chùi khóe miệng bà.
Khóe mắt bà ngoại cười ra mấy cái nếp nhăn, nói với Vương Nhất Bác: "Tiểu Bác à, đồng nghiệp của con tính cách tốt quá."
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến, trái tim đã nhảy thùng thùng, hắn chẳng thể ngờ anh lại có thể suốt đêm chạy đến một nơi xa xôi như này, còn tốn tâm tư đi chăm sóc người nhà của hắn.
"Anh làm gì thế, không phải em đã nói với anh em không có việc gì sao, anh xin phép ai nghỉ thế, người đại diện của anh có đồng ý cho anh đến không?"
"Anh..." Con ngươi Tiêu Chiến đảo hai cái, dáng vẻ lanh lợi, rất hiển nhiên, vô cùng có khả năng cao là ù té chạy đến đây. "Anh chào hỏi với đạo diễn..."
Vương Nhất Bác sủng nịch lẫn bất đắc dĩ lắc đầu, đến cũng đến rồi, giờ bảo anh chạy về cũng chẳng được, cùng lắm thì trở về cùng nhau rồi ăn mắng.
"Ngoại, ngoại cảm thấy thế nào? Có cần ở thêm vài ngày theo dõi không?"
Lão nhân gia lắc đầu, ý nói mình không việc gì, vẻ tươi cười thu lại mấy phần, hỏi hắn: "Chúc Chúc đi rồi à?"
Vương Nhất Bác theo bản năng liếc Tiêu Chiến, gật đầu với bà: "Vâng, tối qua sau khi con tới, cô ấy về rồi ạ."
Bà ngoại lo lắng sốt ruột thở dài, "Vốn bà tính hết năm nay, sẽ sắp xếp cho hai đứa kết hôn, thật không ngờ... Không sao, Tiểu Bác, mấy đứa còn trẻ, sau này đều có thể gặp được người phù hợp, hảo tụ hảo tán, đừng hận nhau."
Vương Nhất Bác biết, bà ngoại tiếc Chúc Chúc, nhưng quyết định của người trẻ bà không thể kiểm soát được, thấy bà như thế, trong lòng Vương Nhất Bác cũng không vui.
"Con biết rồi ngoại, ngoại chú ý sức khỏe, đừng nhọc lòng vì con, chuyện của con lòng con biết rõ."
/
Thủ tục xuất viện xong xuôi, ba người trở về nhà bà ngoại, một tiểu viện độc lập trong khu phố cũ, trong viện trồng rất nhiều hoa, phòng ở có hơi cũ, tràn đầy hương vị lúc còn nhỏ.
Đây là nơi Vương Nhất Bác lớn lên.
"Bà ngoại, chậm một chút." Tiêu Chiến đỡ tay bà vào cửa, ngôn từ cử chỉ so với cháu ngoại ruột Vương Nhất Bác còn săn sóc chu đáo hơn, tiểu hài tử có lễ phép, lớn lên lại còn xinh đẹp như vậy, ai mà không thích chứ, tiếp xúc mấy phen, lão nhân gia đã mở miệng "Chiến Chiến" kêu thân mật chịu không nổi.
Vương Nhất Bác ở bên cạnh nhìn mà nghẹn cười, ít nhiều Tiêu Chiến cũng là con trai, nếu anh mà là con gái, bà ngoại chắc chắn sẽ bắt anh đính hôn với đứa cháu ngoại vừa thất tình của mình ngay tại hiện trường.
Đỡ bà ngoại đến giường nằm xuống nghỉ ngơi, hai người cũng đã lăn lộn quá sức, quầng thâm mắt người nào cũng nặng, đóng cửa phòng ngủ, cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiêu Chiến sau đó chưa kịp xoay người, đã cảm giác thấy có người đột nhiên xáp lại, một phen ôm lấy eo anh.
Làm anh hoảng hồn, kêu "a" một tiếng, sau đó nhanh chóng bịt kín miệng mình.
Bà ngoại ở phòng trong vẫn nghe được, cách cửa hỏi hai người: "Sao thế?"
"Không, không có gì a ngoại, không cẩn thận đụng đầu." Tiêu Chiến nhanh chóng nói dối một câu giải thích, sau đó quay đầu nhe răng trừng Vương Nhất Bác: "Em làm gì?"
Tư thế kia của Vương Nhất Bác là một chút cũng không sợ bà ngoại nghe được động tĩnh, ôm Tiêu Chiến trước ngực, đẩy anh về một phòng khác, dán sau cổ anh nói: "Chơi lưu manh."
Chứ sao nữa, còn làm gì được nữa.
Căn phòng này là Vương Nhất Bác ở lúc bé, không quá rộng, một chiếc giường đơn, giá sách tràn đầy đều là truyện tranh, trên giá đặt các loại đồ chơi mô hình niên đại xa xôi, phòng được dọn dẹp không một hạt bụi, phảng phất như nam hài có gương mặt má sữa phúng phính kia vẫn chưa bao giờ lớn lên, vẫn luôn ở đây.
Tiểu nam hài có thể có ý xấu gì chứ, tiểu nam hài chỉ muốn đem ca ca xinh đẹp mình yêu thích khóa trong phòng, rồi động chân động tay với anh một chút thôi.
Hai cổ tay Tiêu Chiến bị đè trên vách tường, Vương Nhất Bác từng chút từng chút mổ lên miệng anh, trong phòng không bật điều hòa, đã quá giữa trưa, phòng vừa nóng vừa bí.
Vương Nhất Bác cứ dán vào như vậy Tiêu Chiến càng nóng, mới một lát trán đã đổ một tầng mồ hôi.
"Vương Nhất Bác, ban ngày ban mặt em quậy cái gì, bà ngoại còn ở ngoài đó..."
"Nhớ anh." Vương Nhất Bác dán lên môi anh nhão nhão dính dính nói, sau đó ôm người lên chiếc giường đơn nhỏ hẹp đáng thương kia.
"Ây da em đừng có dán vào anh, anh nóng..." Tiêu Chiến bất mãn kháng nghị.
"Cởi ra là hết nóng." Vương Nhất Bác bắt lấy vạt áo Tiêu Chiến kéo lên trên, lộ ra bụng nhỏ, trên đấy cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng, Vương Nhất Bác cúi đầu từng tấc từng tấc hôn môi anh.
"Đừng đừng, chưa có tắm rửa."
"Không chê anh, không tắm cũng thơm." Vương Nhất Bác nói không chê là thật sự không chê, theo bụng nhỏ của anh một đường vuốt khẽ đến ngực, hôn Tiêu Chiến đến kêu lên thoải mái, ngoài miệng thì bảo em dậy đi, em đừng có làm loạn, hai cánh tay lại cứ tự nhiên mà câu lấy cổ hắn.
Lúc thân thiết thoải mái thì thoải mái, có điều vẫn không dám lộn xộn, mới nghiêng người khung giường đã kẽo kẹt kêu vang, hai đại nam nhân hơn một trăm cân, lăn lộn vài cái cái giường này khéo tan thành từng mảnh mất.
"Không yên tâm em đến thế cơ à?" Hai tay Vương Nhất Bác chống mặt giường, từ trên nhìn xuống Tiêu Chiến.
"Cái gì?"
"Đừng giả bộ."
Tiêu Chiến ưỡn ưỡn quai hàm, giải thích với hắn: "Anh chẳng phải sợ mình em không chăm sóc được tốt cho bà hay sao, lúc trước ba mẹ anh tới thăm anh, đều là em giúp anh chăm sóc, giờ người nhà em có việc, anh có thể mặc kệ không hỏi tới hay sao?"
Vương Nhất Bác nghẹn một nụ cười không có ý gì tốt, "Ừ, gì nữa?"
"Gì nữa cái gì?"
"Còn có nguyên nhân gì, khiến anh một ngày cũng không chờ nổi, nhất quyết phải ngàn dặm truy phu nữa?"
"Em nói cái rắm gì thế..."
"Em nói cái rắm gì anh không nghe rõ hả?" Vương Nhất Bác cúi xuống hôn, môi dán bên tai Tiêu Chiến, "Sợ em gặp người cũ rồi luyến tiếc, mềm lòng lại làm lành với người ta đúng không?"
Tiêu Chiến bị hô hấp của hắn chọc phát ngứa, mềm mụp mà rên hừ hừ hai tiếng, tỏ vẻ kháng nghị.
Vương Nhất Bác không thuận không buông mà tiếp tục hỏi: "Nói, có phải hay không?"
Tiêu Chiến đẩy đầu hắn ra, hai tay nhéo hai bên mặt hắn, hung dữ hỏi hắn: "Thế em có mềm lòng không đấy?"
Vương Nhất Bác ưỡn ngực trái về phía trước, "Anh sờ xem."
Sờ thì sờ, cũng có phải chưa sờ bao giờ đâu, Tiêu Chiến bắt lấy cơ ngực hơi phồng lên của hắn, rất là nghiêm túc nhéo hai cái.
"Thế nào?"
Sau khi Tiêu Chiến tinh tế cảm thụ, nói: "Quả nhiên ý chí sắt đá."
Vương Nhất Bác bị anh chọc cười, ngồi dậy ôm anh vào lòng dùng sức xoa, ý chí sắt đá một chút cũng không sai, hắn không mang ý chí sắt đá cho người khác, sao lại mang tất cả nhu tình mật ý đều để lại cho anh.
"Bảo bảo, em hỏi anh một việc."
"Cái gì."
"Anh có phải bị ngốc không?"
"..."
Không phải ngốc, mà là dù thông minh tự tin như Tiêu Chiến, với người mình thích vẫn sẽ lo được lo mất, cho nên đối mặt với thời khắc có đôi chút hiểm họa, 100% nắm chắc cũng không thấy đủ, phải 120% chắc chắn mới có thể an tâm.
Bảo hắn đi cáo biệt đàng hoàng là Tiêu Chiến tự mình nói, đạo lý cũng hiểu hết, nhưng mà đến lúc chuyện treo trên đầu mình, vẫn có hơi sợ, nên là cứ một hai phải đến.
Tuy có chút mất mặt, nhưng mà là đặc biệt thích em a, anh có cách nào chứ.
Tiêu Chiến tóm lấy hắn dựa vào mặt mình, "Vương Nhất Bác, tỏ tình với anh đi, bây giờ."
"Em th..."
"Được anh đồng ý!"
(Trời ơi nhà ngoại vô trồng lại vườn giá đã được Tiêu Chiến đem muối chua hết nè!!!!)
/
Bà ngoại nghỉ ngơi một buổi trưa, hai người cũng ở rịt trong phòng dính nhão một buổi trưa, mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, bọn họ không đói bụng, nhưng phải làm chút cơm cho bà ngoại.
Chợ bán đồ ăn cách nhà không xa, Vương Nhất Bác một tay xách một túi rau xanh, Tiêu Chiến đi theo sau hắn, cầm đi động đánh Thái Cực với người đại diện đang nổi bão ở đầu bên kia, nói ngày mai đảm bảo sẽ về.
Sau đó đang đi, đã bị người ta ngăn lại.
Bên đường lát đá công viên ngồi một ông lão, râu bạc, đeo kính râm, bên cạnh đặt một cái gậy, nhìn cực kì giống giang hồ bịp bợm giả dạng điển hình.
"Tiểu tử, xem bói khum?"
Gặp mấy người này không cần phản ứng chỉ cần trực tiếp đi qua là được, nhưng ông lão kia trực tiếp cầm gậy chắn trước mặt bọn họ, có vẻ có ý ép mua ép bán.
Hai người nhìn nhìn nhau, cười rất là bất đắc dĩ.
"Ngồi xuống." Ông già chỉ chỉ hai cái băng ghế trước mặt, không chờ người ta đồng ý, đã sắp xếp rõ ràng.
Vương Nhất Bác chưa từng coi bói, hắn không tin cái này, ngồi xổm xuống cười cười, duỗi tay quơ quơ trước mặt lão nhân gia, muốn nhìn xem người này có thật không thấy đường không.
Đối phương vẫn không nhúc nhích.
"Cảm ơn ông, chúng tôi không cần." Tiêu Chiến lôi Vương Nhất Bác muốn chạy, nhưng Vương nhất Bác trong lòng tự nhiên lại muốn chơi, lôi kéo Tiêu Chiến ngồi xuống, hỏi ông già kia: "Ông xem cái gì thế?"
"Cậu muốn hỏi cái gì?"
"Ừm... thế ông xem thử hai đứa bọn tôi đi."
Ông già kia cũng như thật mà bấm độn ngón tay, Vương Nhất Bác cắn môi ngăn mình không cười ra tiếng, nửa ngày sau ông ta mới nói: "Hai người các cậu, là một đôi."
"Ặc... ông lão ông không mù à nha."
"Suỵt..." Tiêu Chiến dùng khuỷu tay hích Vương Nhất Bác, nhắc nhở nói chuyện phải lễ phép.
Nhưng mà, hai người bọn họ đi đường không lôi không kéo, mù hay không cũng đâu có nhìn ra là quan hệ gì?
Tiểu lão đầu, có nghề nha.
Lão già kia cũng không để ý hắn mạo phạm, vuốt vuốt râu, nói: "Bát tự ngày sinh."
Hai người nói sinh nhật cho ông ta, lại một phen bẻ ngón tay, sau đó biểu cảm hết sức vui mừng, hưng phấn nói hai chữ, "Thiên tuyển".
"Hả?" Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, hỏi lão già kia: "Rồi sao?"
Ông già không hề bị ý cười trong giọng nói của hắn ảnh hưởng, nghiêm trang nói: "Hợp tài."
"Ờ..." Vương Nhất Bác hài lòng gật đầu, nhiều lời nói mấy câu dễ nghe, hắn không ngại để lão già lừa mình ít tiền.
"Còn gì nữa?"
"Tiểu tử, nghe ta, hai người các cậu nhất định không thể tách ra, chỉ cần ở bên nhau, các cậu nhất định..."
"Nhất định cái gì?"
Lão già đẩy đẩy mắt kính, khóe miệng nở một cái cười chắc cú, duỗi đầu ngón tay ra, nói với bọn họ mấy chữ:
"Đại phú đại quý, danh lợi song thu."
"Trời quơi." Làm được như ông ta nói, Vương Nhất Bác cảm giác mình sắp thành hoàng đế đến nơi.
Tiêu Chiến cười khổ lắc đầu, lễ phép nói: "Cảm ơn ông, xin cát ngôn của ông nha."
(Cát ngôn: lời nói may mắn).
"Đừng khách sáo, hai cậu là quý nhân."
Tiêu Chiến kéo kéo quần áo Vương Nhất Bác, ý là chúng ta dừng lại đây vô ích, nhanh về nhà nấu cơm đi, Vương Nhất Bác cười gật đầu với anh, tỏ vẻ đồng ý.
Tiêu Chiến sờ sờ túi, hỏi ông già: "Bao tiền ạ?"
Lão già kia bình tĩnh duỗi tay múa ra một con số, sau khi Vương Nhất Bác thấy rõ lập tức nhảy dựng lên, "Lão già này sao ông không đi ăn cướp luôn đi?"
"Thôi." Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác, vẫn duy trì lễ phép, hỏi: "Ngại quá, chúng tôi không mang nhiều tiền mặt như vậy."
Sau đó chuyện thần kì đã xảy ra, lão già không biết từ đâu hô biến ra một cái mã QR, đưa qua nói: "Có thể trả chuyển khoản."
Tiêu Chiến:...
Vương Nhất Bác:....
Cũng thái con mẹ nó quá lắm rồi đó.
Tuy rằng như thế, vẫn không tình nguyện mà quét mã, tiếng quét mã nghe vô cùng êm tai, lão già kia vừa lòng vuốt vuốt râu, bỗng nhiên giữ chặt tay áo Vương Nhất Bác, "Tiểu tử, tôi nói riêng với cậu hai câu."
Mặt trời rất nhanh sẽ xuống núi, hai người đi dọc theo hướng về nhà, Tiêu Chiến kì kèo Vương Nhất Bác suốt dọc đường về, Vương Nhất Bác vẫn không nói cho anh biết rốt cuộc ông lão kia nói gì với hắn.
Hắn nắm tay Tiêu Chiến, hỏi anh: "Chiến ca, anh bảo hai người chúng ta một tổ hợp ngầu lòi như này, có phải nên đặt một cái tên không?"
"Được đó, gọi là gì?"
"Bác Quân Nhất Tiêu thì sao?"
"Ừm... Anh thấy gọi Chiến Sơn Vi Vương hay hơn."
"Thế anh không chạy lên mặt em mà ngồi đi?"
"Em nói cho anh biết ông lão kia nói với em cái gì, anh sẽ đồng ý gọi Bác Quân Nhất Tiêu."
"Ổng nói..." Ngõ nhỏ không người, Vương Nhất Bác ôm eo anh, ôm anh vào ngực, thần thần bí bí hỏi anh: "Bảo bảo, anh có sợ không?"
"Sợ cái gì?"
"Nếu sau này thật sự nổi tiếng, có thể sẽ phải đối mặt rất nhiều chuyện vô cùng phiền toái, em không muốn để anh phải chịu bất kỳ tổn thương nào hết."
"Ai mà thèm tổn thương anh chứ..." Tiêu Chiến cảm thấy hiện tại nói cái này có chút lo buồn vô cớ, sẽ không xem lời ông thầy bói kia là thật chứ, cho rằng quay một bộ phim đã có thể lên đỉnh giới giải trí sao?
Mơ gì mơ đẹp thế.
"Thì nhỡ đâu, thế giới này hiểm ác như thế."
"Thế giới hiểm ác như thế, không phải còn có em đáng yêu hay sao?" Tiêu Chiến duỗi tay véo cằm Vương Nhất Bác, "Chuyện về sau ai mà biết được, làm tốt chuyện của mình, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm, những chuyện khác, kệ nó đi."
Vương Nhất Bác hôn tay anh một cái, không nói, chỉ ôm chặt người kia hơn.
Đúng vậy, không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết sau một giao lộ nữa sẽ gặp được ai.
Món quà cuộc sống trao cho, phải nhận cho tốt, dù con đường phía trước bằng phẳng hay mấp mô, người vẫn phải tiến về phía trước.
Thế nên, đừng băn khoăn quá nhiều, cứ giữ yêu thương nhiệt thành, cứ trải qua tất cả những gì chưa biết, lao đến biển núi xa xôi.
Đừng sợ gì cả, bạn nhìn đi, có người yêu ở cạnh mà.
--- "Bảo vệ cậu ấy thật tốt."
--- "Đều sẽ tốt lên."
(HOÀN TOÀN VĂN - 100822)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro