Chương 31
Tiêu Chiến không dễ khi dễ, Tiêu Chiến là một tên ngốc bạch ngọt, đây là ấn tượng đầu tiên của Vương Nhất Bác đối với anh, quan hệ phát triển đến bước này, hắn vẫn cảm thấy như thế.
Nhưng mà ngốc bạch ngọt nổi giận lên cũng thật sự đáng sợ.
Tiêu Chiến không phải là người đầu tiên ném đồ lên người hắn, loại trường hợp này Vương Nhất Bác lúc trước yêu đương đã từng trải qua, nhưng mà mỗi lần cãi nhau quăng đồ, hắn chỉ cảm thấy tức giận, thấy phiền, một đại nam nhân, không ai có thể thật sự làm tổn thương đến hắn, có gì mà sợ chứ.
Nhưng lúc này đối mặt Tiêu Chiến, hắn là xuất phát từ tâm lý mà cảm thấy sợ hãi, so với lúc nhỏ bị thầy cô mời phụ huynh còn sợ hơn.
Loại sợ hãi này không bắt nguồn từ lúc Tiêu Chiến nổi cơn tam bành, mà bắt đầu từ lúc nghe được bản ghi âm kia.
Hắn nghĩ mà hãi, những hắc liệu đó nếu thật sự bị người có lòng lợi dụng, lên men, lấy hiểu biết của hắn với giới giải trí mà nói, hắn không thể tưởng tượng được sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, nhưng mà hắn biết, nhất định đối với sự nghiệp của Tiêu Chiến, thậm chí với cuộc sống của anh, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn.
Một đằng là hối hận vì hành vi ngu xuẩn của bản thân, một đằng là không biết phải thế nào Tiêu Chiến mới có thể tha thứ cho hắn hết lần này đến lần khác.
Thậm chí hắn muốn tìm một lí do vì bản thân, một lí do đáng để Tiêu Chiến không so đo hiềm khích lúc khác, tiếp tục thích hắn, cũng không tìm được.
Hắn không biết chính mình có tư cách gì để theo Tiêu Chiến mà nói, anh đừng giận em.
Người phát giận vẫn tiếp tục phát giận, đồ có thể ném không thể ném, đều bị Tiêu Chiến ném, không biết ngày mai đoàn phim lúc bị khách sạn bắt đền sẽ là tâm tình gì, nhưng Tiêu Chiến hiện giờ không quản được nhiều như vậy.
Là người có tiếng tốt tính, nhưng trước mặt Vương Nhất Bác, anh chính là không muốn nhịn.
Có thể giải quyết vấn đề, có thể giống như Lâm Tầm vậy, có thể phẫn nộ, nhưng vẫn như cũ có trật tự mà nói cho rõ ràng, tuyệt giao hay như thế nào vẫn có thể nói rõ.
Nhưng đối với Vương Nhất Bác, anh không muốn giảng đạo lý, bản năng của anh là dùng biện pháp ấu trĩ nhất vô lễ nhất hiệu quả thấp nhất, phát tiết lên người hắn.
Toàn bộ quá trình chỉ để truyền đến một thông điệp: Vương Nhất Bác, anh tức lên rồi, em xong đời rồi.
Vương Nhất Bác cũng thật sự thấy mình xong rồi, cho nên vừa nãy lúc Lâm Tầm lôi kéo Tiêu Chiến giải thích, hắn chỉ có thể đứng đực một bên, bị động chờ thẩm phán, chờ Tiêu Chiến bảo hắn đi tìm chết, hoặc bảo hắn cút đi.
Tiêu Chiến lương thiện như vậy, khẳng định không nỡ thấy hắn lấy chết tạ tội.
Vương Nhất Bác chính là tưởng như vậy.
Ngay trước khi cái gạt tàn hình vuông bằng pha lê kia nện lên đầu hắn.
Không chú ý đồ vật kia là từ góc độ nào bay tới, chỉ nghe thấy một trận gió mạnh, hắn trốn cũng không kịp trốn, "bang" một tiếng đầu óc ở trong như nổ tung, trước mắt đều là ánh sáng trắng, sau đó đen kịt, như đêm giao thừa đốt pháo hoa vậy.
Ngoài ngốc ra cũng chỉ có ngốc, đau đớn là hậu tri hậu giác mới xuất hiện, Vương Nhất Bác theo bản năng giơ tay che trán, cụ thể nện vào chỗ nào hắn nhất thời cũng không đoán ra, đã cảm giác nửa mặt toàn bộ nóng lên, giữa trán và bàn tay có ảo giác bị rót nước ấm, mãi đến khi tầm mắt phục hồi, nhìn thấy chất lỏng đỏ thắm theo cổ tay chảy xuống, mới biết, cảm giác ấm áp kia không phải ảo giác.
Hắn nhìn máu trong lòng bàn tay mình, đầu trống rỗng một mảnh.
Sau đó trong cơn hoảng hốt, nhìn thấy Tiêu Chiến dẫm lên đống hỗn độn đầy đất xông tới, thần sắc hoảng loạn mà nói: "Em không sao chứ? Anh, anh không cố ý..." Hắn mới miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười.
"Không sao không sao, một chút cũng không đau, có băng cá nhân không?"
Vương Đại Chùy, em bị đập choáng rồi à? Đây là vấn đề mà băng cá nhân có thể giải quyết sao?
Sau nửa đêm, chó cũng ngủ hết.
Tiêu Chiến lái xe, từ vùng ngoại thành đuổi về thành phố, bệnh viện gần nhất cũng cách nửa giờ xe, Tiêu Chiến sốt ruột, lúc chờ đèn đỏ cứ vừa nhìn vừa xoa tay lái.
Vương Nhất Bác ngồi trên ghế phụ, một cục khăn lông ấn trên đầu, trên mặt dính vết máu, đã khô một nửa.
"Chiến ca.... em không việc gì, anh đừng vội."
Có thể không vội sao, Tiêu Chiến tức giận thật, nhưng cũng không đến mức đập vỡ đầu Vương Nhất Bác ra mới hả giận.
Vừa đau lòng vừa cạn lời, rõ ràng là tự mình nặng tay, lại vẫn trách cứ Vương Nhất Bác. "Em có bị mù không? Sao không biết né?"
Nhưng mà anh nghĩ, hắn dám né sao? Đừng nói là một cái gạt tàn bay qua, hôm nay Chiến ca anh dù có ném một con dao phay sang, hắn cũng sẽ nhắm mắt mà nhận.
"Em sai rồi, anh đừng nóng giận."
Vương Nhất Bác trừ xin lỗi ra cũng không biết còn nói được gì, mặc dù thế nào, hắn chính là sai rồi.
Bo Bo ủy khuất rúc thành một cục trên ghế ngồi, như một con chó lớn gây họa bị chủ nhân giáo huấn.
Đáng chết chính là, Tiêu Chiến nhìn hắn như vậy thì mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Đèn xanh bật, Tiêu Chiến không nói gì nữa, dùng tốc độ nhanh nhất lái đến bệnh viện.
Bác sĩ trực ban là một ông chú trung niên, mắt đeo kính, trên bàn có một cuốn tiểu thuyết đô thị rất có cảm giác niên đại, thực hiển nhiên bọn họ đến đã cắt ngang hứng thú đọc của người ta.
"Làm sao đấy?" Ông có điểm ghét bỏ mà nhìn hai người trẻ tuổi trước mắt.
Tuổi xấp xỉ nhau, đều hơn hai mươi tuổi, diện mạo xuất chúng, cử chỉ thân mật, từ cảm giác đến trạng thái mà đoán, không giống kiểu ẩu đả đánh nhau, người bình thường, giờ này hẳn là nên ở trong nhà của mình, bên cạnh người thân mật nhất...
Vì thế, bác sĩ rất nhanh đưa ra phán đoán - - hai tiểu tử này hẳn là một cặp, tình lữ cãi nhau, khó thở vung tay đánh nhau, diễn biến thành một sự kiện bạo lực gia đình.
"Đầu em ấy bị thương, chú mau khâu cho em ấy," Vương Nhất Bác ngồi, Tiêu Chiến đứng cạnh hắn, như phụ huynh đưa con nít đi bệnh viện, lấy khăn ra cho bác sĩ xem miệng vết thương.
"À, bị thương hả," bác sĩ bộ dạng cực kì bình tĩnh, đẩy đẩy mắt kính, nhướn lên đẩy tóc Vương Nhất Bác ra, nhìn thấy qua miệng vết thương đã sớm cầm máu.
Miệng vết thương này, khâu cái gì mà khâu, vừa gào vừa rống.
"Làm sao mà bị thành thế này?" Bác sĩ hỏi.
"Đập cái gạt tàn..." Tiêu Chiến bất giác cảm thấy vị bác sĩ này bộ dạng rất giống thầy giáo thời đi học, mà anh với Vương Nhất Bác là hai đứa con nít hư hỏng đánh nhau bị bắt quả tang.
Bác sĩ nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, "Cậu đập?"
Tiêu Chiến có hơi chột dạ, vừa đúng sự thật mà thừa nhận, "Cháu đập..."
Bác sĩ cũng không có phản ứng gì đặc biệt, bình tĩnh gật đầu, nói với Vương Nhất Bác: "Lại đây với tôi, không nghiêm trọng, bôi chút thuốc là được rồi, mấy ngày tới đừng mó nước."
Vương Nhất Bác trong lòng vẫn vấn vương chuyện Tiêu Chiến tức giận, người lờ đà lờ đờ, đi theo bác sĩ ra một chỗ khác.
Tiêu Chiến cũng theo qua, đứng một bên xem bác sĩ lau vết máu cho Vương Nhất Bác, khử trùng, bôi thuốc.
Lúc khử trùng rất là đau, so với lúc đập vào còn đau hơn một chút, Vương Nhất Bác nhe răng trợn mắt nhìn sang một bên, "Xít... đau..."
Tiêu Chiến cũng nhịn không được nhíu mày theo, "Làm sao thế?"
Vương Nhất Bác chịu đựng, không nói, từ nội tâm cảm thấy mình xứng đáng.
Bác sĩ bình tĩnh nhìn Tiêu Chiến, cách khẩu trang nói mát, "Làm sao thế, cậu ấy bị đau à?"
Vương Nhất Bác cắn cắn môi, cẩn thân nhìn Tiêu Chiến, "Không, tôi không đau."
Nếu không nghe nhầm, bác sĩ còn phát ra một tiếng cười nhạo coi thường.
Vợ chồng đánh nhau quá nửa đêm đến viện ông đã thấy qua không ít, khả năng vì hai vị này đều là con trai? Cho nên bình tĩnh hơn vợ chồng chăng?
Nhưng dù mà nói thế nào, hiện tại người trẻ, xúc động lên liền chả quan tâm gì hết, loại hành vi thật sự thiếu giáo dục.
Vị bác sĩ này cũng là thích lo chuyện bao đồng, vừa bôi thuốc, vừa bắt đầu thao thao dạy dỗ Tiêu Chiến.
"Hai người ở cạnh nhau, dù có gặp mâu thuẫn lớn cỡ nào, tuyệt đối không được động thủ đánh người, mấy chuyện bạo hành gia đình này, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, hôm nay cảm thấy một cái tát chả tính là gì, ngày mai sẽ tát hai cái... Còn nữa, tôi xem tiểu tử này chắc nịch còn hơn cả cậu, vạn nhất cậu ấy bị chọc nóng lên mà đánh trả, cậu sẽ thảm thực sự luôn..."
"Bác sĩ," Vương Nhất Bác cạn lời trợn trắng mắt, "Chú bôi thuốc thì bôi thuốc, nói mấy cái này làm gì? Tôi thích để anh ấy đánh, anh ấy đánh chết tôi tôi cũng vui vẻ..."
"..."
Bác sĩ không thể thả "fuck" ngay tại chỗ, Tiêu Chiến quay đầu sang một bên, thiếu chút nữa không nhịn được cười.
Vương Nhất Bác không thấy, chứ hắn mà thấy, chắc hắn sẽ sướng đến nhảy cẫng lên.
Miệng vết thương rất nhanh đã xử lí xong, bác sĩ cũng lười nói lý với hai ông con giời mạch não có vấn đề này, cầm tiểu thuyết của mình tiếp tục đọc.
Tiêu Chiến trước khi đi vẫn lễ phép cảm ơn bác sĩ một câu.
Ba giờ sáng, lại lăn lộn thêm tí nữa trời cũng sáng mất rồi.
Tiêu Chiến trở lại xe, một cơn buồn ngủ nảy lên, anh đột nhiên cảm thấy rất mệt, mệt đến mức không muốn lái xe.
Vì thế anh thật sự không lái xe, mà cũng không nói chuyện với Vương Nhất Bác bên cạnh, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi, không nói một lời.
Vương Nhất Bác trên đầu quấn một tấm vải bố trắng, nhìn vừa thảm vừa khổ, trong xe tối đen, hắn gục đuôi mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến rất mệt, tâm mệt, người cũng mỏi mệt, Vương Nhất Bác muốn nhìn thì nhìn, anh lười đặt mồm.
"Em ôm anh một cái được không? Bây giờ ý?"
Đưa ra một yêu cầu mà chính cậu cũng cảm thấy quá mức.
Tiêu Chiến thở hổn hển một tiếng nặng nề, không trả lời, thậm chí không nhìn hắn, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Cảm xúc truyền tới đại khái là, mệt quá đi.
Đèn neon bật suốt đêm xuyên qua cửa sổ xe chiếu vài sườn mặt của Tiêu Chiến, trông anh rất giống một nhân vật từ manga vẽ ra, đường cong lập thể, lưu loát đến như không có thực.
Tức giận cũng đẹp, phát tiết cũng đẹp, như thế nào cũng đẹp.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, Vương Nhất Bác còn đang nhìn anh, trong đáy mắt mang theo cầu xin lẫn mong chờ.
Hắn đang đợi một mệnh lệnh của Tiêu Chiến, mệnh lệnh cho phép hắn ôm anh.
Hắn đương nhiên có thể thử trực tiếp nhào tới ôm, trong không gian hẹp như vậy, Tiêu Chiến không giãy nổi.
Anh cũng chưa chắc sẽ giãy giụa.
Nhưng hắn không dám.
Đại khái mấy phút, hoặc mấy chục phút, Vương Nhất Bác cảm thấy mình đợi thật lâu, đợi đến khi hắn thật sự không nhịn được nữa lại tiếp tục hỏi Tiêu Chiến: "Được không?"
Em có thể ôm anh không? Hoặc anh ôm em.
Người từng nuôi chó đều biết, nó cần chủ nhân vuốt ve để đạt cảm giác an toàn, đặc biệt khi phạm sai lầm hoặc sau vài ngày bị vứt bỏ, nó sẽ như một đứa con nít mà quấy bạn, mãi đến khi bạn chịu sờ nó.
Nó muốn thông qua phương thức trực tiếp này xác nhận mình không bị vứt bỏ.
Nhưng mà Tiêu Chiến vẫn cứ nhắm mắt.
Anh đang nghĩ vì sao mình lại tức giận đến thế.
Rõ ràng đã sớm biết, Vương Nhất Bác ngay từ đầu không thích anh, thậm chí có chút chán ghét anh, chuyện này là làm vào lúc ấy, cũng không phải bây giờ.
Nhưng anh vẫn bị chọc tức thành cái dạng này, như là Vương Nhất Bác phản bội tình yêu của anh vậy.
Vì sao lại tức đến thế?
Lại qua thật lâu, anh rốt cuộc mở to mắt, quay đầu về cậu con trai đang chờ đợi đến sắp phát khóc kia.
Không phải, không phải sắp khóc, hốc mắt Vương Nhất Bác tóe sáng, cứ lóe lên rồi lóe lên, nhưng còn chưa khóc.
Đây là trường hợp Tiêu Chiến không nghĩ tới, trên mặt Vương Nhất Bác xuất hiện một biểu cảm bi thương chỉ có thể xuất hiện ở các bạn nhỏ mẫu giáo bị bảo cho là "Mẹ mày không cần mày", mang theo sự ủy khuất thật sự con nít, phảng phất như giây tiếp theo sẽ tòe mồm khóc thành một con heo.
Tiêu Chiến mê mang nhíu mày, "Đây là như nào?"
"Em sợ."
Vương Nhất Bác mang theo tiếng khóc nức nở mà nói trắng ra cảm thụ của hắn.
Cảm xúc nói ra lại bị phóng đại hơn nữa, ngay sau đó nước mắt của hắn bắt đầu bùm bùm rơi xuống, ngay trước mặt Tiêu Chiến, thật sự khóc thành một con heo.
Nam sinh chọc khóc nữ sinh thì rất hay gặp, nữ sinh chọc khóc nam sinh thật là một loại cảm thụ vô cùng kỳ diệu, tuy rằng Tiêu Chiến không phải nữ, nhưng mà Vương Nhất Bác vì anh mà khóc, làm Tiêu Chiến sinh ra một loại, không thể nói được, cảm giác thành tựu?
Đúng, chính là cảm giác thành tựu.
Hiện giờ Vương Nhất Bác quả thực quá thích anh.
Hắn sợ Tiêu Chiến giận sẽ không cần hắn nữa, cho nên bị dọa khóc.
Nam nhân không có tiền đồ không phải lúc nào cũng có nghĩa xấu, dùng vào lúc này, quả thật có tác dụng.
"Đừng khóc nữa."
Tiêu Chiến cũng không bị cảm xúc bi thương của hắn lây nhiễm, nói ra ba chữ này không phải để an ủi, mà như ra lệnh.
Sau đó anh thắt dây an toàn, khởi động xe.
"Bây giờ đi về sao?" Vương Nhất Bác nghẹn khóc hỏi anh.
"Ừ." Tiêu Chiến mắt nhìn về phía trước, lúc lái xe không nhìn hắn. Về thỉnh cầu của Vương Nhất Bác liệu có thể ôm không, cuối cùng cũng không chịu gật đầu.
Tiêu Chiến đã hoàn toàn bình tĩnh, nước mắt của Vương Nhất Bác đã dập tắt lửa giận của anh.
Vì sao lại tức giận đến mức này, anh đã biết đáp án.
Anh tức thành như vậy, không phải bởi vì không ngờ, vì sao Vương Nhất Bác lúc chán ghét anh lại có thể làm ra chuyện này.
Mà là, anh không chấp nhận được, vì sao Vương Nhất Bác lại chán ghét anh, vì sao không phải ngay từ đầu đã thích anh.
Em lại còn dám ghét anh à.
Vương Nhất Bác, em chỉ có thể thích anh.
Không có ai nửa đêm dọn dẹp giùm phòng cho Tiêu Chiến, trong phòng Tiêu Chiến hiện giờ dĩ nhiên là một mảnh hỗn độn.
Vương Nhất Bác từ lúc đi vào thang máy đã bắt đầu do dự, mãi đến khi ra khỏi thang máy, mới hỏi Tiêu Chiến: "Anh có muốn đi phòng em ngủ không?"
Em có thể ngủ sô pha, hoặc là em đến phòng anh, em có thể tạm chấp nhận.
Nếu Tiêu Chiến dị nghị, hắn sẽ giải thích như vậy.
Nhưng Tiêu Chiến không từ chối đề nghị của hắn, thoạt nhìn có vẻ đã sớm tính như thế, tự nhiên cùng hắn đến cửa phòng, dựa vách tường chờ hắn mở cửa.
Toàn bộ quá trình không nói một câu thừa.
Trái tim Vương Nhất Bác thùng thùng nhảy, khẩn trương sờ khắp toàn thân mới tìm được thẻ phòng, tích một tiếng mở cửa.
Đèn hành lang theo kẹt cửa chiếu vào, sau khi cửa đóng lại bị ngăn cách ở bên ngoài.
Trong phòng tối đen, Vương Nhất Bác trong bóng đêm tìm được chỗ cắm thẻ, cắm vào chưa đến nửa centimet, dừng, lại rút thẻ ra.
Hắn ở trong bóng đêm chuẩn xác cảm nhận được vị trí của Tiêu Chiến, sau đó một phen kéo anh qua, ấn người lên tường, không quan tâm cái gì mà nhào lên ôm anh.
Đêm nay sẽ không phát sinh chuyện gì hết, đây không phải là một buổi đêm thích hợp để phát sinh chuyện gì.
Nhưng mà nếu không ôm Tiêu Chiến, hắn thật sự sẽ hỏng mất.
Người này nhào lên người mình, mái tóc xù xù cọ trên cổ mình, Tiêu Chiến không biết hắn có phải lại khóc hay không.
Nếu lại khóc, giờ tắt đèn không nhìn được, thật đáng tiếc.
Anh không đẩy Vương Nhất Bác ra, cuối cùng cũng mở miệng nói với hắn một câu, "Đưa điện thoại cho anh, anh muốn tra xem em còn giấu cái bí mật gì không ra người nữa không."
Nửa giây Vương Nhất Bác cũng không do dự, móc điện thoại từ túi quần ra, đặt vào tay Tiêu Chiến.
"Tất cả mật mã đều nói cho anh, tra cái gì cũng được." Nghĩ nghĩ, lại ôm chặt người ta hơn nữa, nói: "Từ nay điện thoại của em để chỗ anh, đồ bên trong anh muốn xử lí thế nào thì xử lí, anh bảo em nghe điện thoại thì em nghe, anh bảo em trả lời tin nhắn thì em trả lời, anh không cho làm thì em sẽ không làm."
Tiêu Chiến rất là bất đắc dĩ, "Em là phạm nhân à, anh cần trông em như thế để làm gì?"
Vương Nhất Bác dùng sức ấn người vào ngực mình, "Anh quản em, bảo bảo, xin anh quản em..."
Sau đó hắn nghe thấy Tiêu Chiến như cười khẽ một tiếng, rút thẻ phòng trong tay hắn, giây tiếp theo, phòng sáng đèn.
Tiêu Chiến không còn âm trầm sắc mặt như trước nữa, vừa rồi hắn không nghe nhầm, Tiêu Chiến chắc là đã cười.
"Còn giận sao?"
Tiêu Chiến gật đầu.
Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, sau đó chỉ tay về phía bàn, "Chỗ này của em cũng có gạt tàn, anh lại đập một chút?"
Tiêu Chiến lúc này thật sự cười rồi, trừng mắt liếc hắn một cái, có chút kiều mị.
"Hôm nay mệt rồi, mai lại đập."
"Tốt, chúng ta ngủ."
"Em là người bệnh, cho em ngủ giường, anh ngủ sô pha." Tiêu Chiến vừa nói vừa cởi áo sơ mi, bên trong lộ ra áo thun trắng thuần.
"Cùng nhau ngủ giường không được sao?"
Tiêu Chiến gấp áo sơ mi tử tế, đặt trên ngăn tủ bên cạnh, nửa ngày mới liếc mắt Vương Nhất Bác một cái, bình tĩnh nói: "Cũng đúng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro