Chương 25
Vương Nhất Bác đứng ngay ngoài cửa phòng, tâm tình rất là thấp thỏm, phồng quai hàm hít sâu một hơi, làm ra vẻ sửa sang dung mạo một phen, giơ tay gõ cửa.
Cửa mở rất nhanh.
"Tiêu Chiến..." Lời nghẹn trong cổ họng, nét cười cứng trên mặt, Vương Nhất Bác sựng ở cửa, ngơ ngác nhìn người xa lạ mới ra mở cửa.
Người đó mặc sơ mi trắng, quần tây đen, thân hình mẫu nam, trong tay là mấy món quần áo xếp hết sức chỉnh tề, đối mặt với Vương Nhất Bác lộ vẻ tươi cười chuyên nghiệp.
"Chào ngài Vương tiên sinh, đây là quần áo chuẩn bị cho ngài."
Người là ai? Vì sao ở trong phòng Tiêu Chiến?
Vương Nhất Bác phát ngốc tại trận, không nhận đồ trong tay anh ta, đầy mặt cảnh giác hỏi anh ta: "Anh là ai đấy?"
Nam nhân kia gật đầu với Vương Nhất Bác, giải thích với hắn: "Tôi là trợ lý của Chiến ca, họ Dương, ngài gọi tôi là Tiểu Dương là được."
"Trợ lý?"
Đúng, lúc trước Tiêu Chiến đã nói công ty đang thông báo tuyển dụng trợ lý cho anh.
Vương Nhất Bác không khách khí mà đánh giá người đàn ông lớn lên không hề tệ này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Không phải chứ, tuyển trợ lý, cũng cần tuyển người trưởng thành như vậy? Có tật xấu à?"
Tiểu Dương đưa quần áo tới trước mặt Vương Nhất Bác, "Mời ngài cầm."
Vương Nhất Bác phòng bị nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nhận lấy quần áo, nhấc chân muốn tiến vào phòng, lại bị Tiểu Dương chặn lại.
"Anh làm gì?" Vương Nhất Bác trừng hắn, tín hiệu nguy hiểm phát ra, hiện bây giờ hắn đang khó chịu.
Tiểu Dương bình tĩnh mỉm cười, cẩn thận giải thích: "Chiến ca vừa mới tắm rửa xong, ở trong phòng nghỉ ngơi, ngài cầm quần áo, đi về trước đi."
??
Tôi mẹ nó cần anh nói cho tôi biết anh ấy vừa mới tắm rửa xong??!
Vương Nhất Bác trong lòng một cỗ tà hoạt, "Có ý gì? Không cho tôi vào?"
"Chiến ca đang nghỉ ngơi."
"Ảnh nghỉ ngơi tại sao anh còn ở đây? Mấy giờ rồi? Không tan làm à?"
Tiểu Dương không biết vì sao lại lọt vào một vòng chất vấn nghiêm khắc như thế, xấu hổ giải thích: "Là như này Vương tiên sinh, tính chất công việc của trợ lý, đi làm tan làm là sắp xếp theo lịch trình của nghệ sĩ."
"Ở trong phòng nghỉ ngơi cũng xem như có lịch trình? Bây giờ còn có gì cần anh làm à?"
"..." Tiểu Dương thật sự không biết mình rốt cuộc đắc tội vị Vương tiên sinh này cái chỗ này, hắn chỉ theo phân phó của Tiêu Chiến đưa đồ thôi mà.
Không hiểu nổi vì cái quỷ gì mà bị dỗi?
Sợ chọc Tiêu Chiến không vui, Vương Nhất Bác không dám xông vào phòng, trợ lý chống đỡ không cho hắn vào, không khí giằng co, thiệt sự xấu hổ.
Lúc này, chỗ sâu trong phòng truyền đến tiếng dép lê lẹt quẹt, lười biếng, Tiêu Chiến mặc một chiếc áo tắm dài lông xù màu trắng đi ra, để mặt mộc, trông trẻ như một người vị thành niên.
"Như nào ồn thế?" Hắn đứng ở sau lưng trợ lý Tiểu Dương, một bàn tay vô thức đáp lên khuỷu tay của anh ta.
!!!
Vương Nhất Bác thấy hai người bọn họ đụng chạm thân thể, tròng mắt gần như trợn lòi ra.
Tiêu Chiến không chút để ý mà nhìn hai người trước mặt, trên mặt toàn là vô tội.
Tiểu Dương cảm nhận được trên người Vương Nhất Bác truyền đến từng cơn địch ý, nhẹ nhàng dịch sang một bên, kéo giãn khoảng cách với cái tay kia của Tiêu Chiến, vẫn duy trì trạng thái chuyên chức nên có khi làm việc, gọi một tiếng "Chiến ca".
Tiêu Chiến gật gật đầu với hắn, bình thản nhìn Vương Nhất Bác: "Quần áo này em cầm trước, không đủ lại đến đây lấy."
Cũng không có ý tứ gì mời Vương Nhất Bác vào.
Mà Vương Nhất Bác đứng ở đó, không nói lời nào, cũng không đi, Tiêu Chiến một dạng không biết hắn bị làm sao, hỏi: "Còn có chuyện gì khác ư?"
"Anh, kêu em tới... chỉ để đưa cho em cái này?"
"Ừ?" Tiêu Chiến khả khả ái ái mà nghiêng đầu, ánh mắt ngập tràn chấm hỏi.
Bằng không thì sao? Còn định làm gì?
Vương Nhất Bác trong lòng chua xót dâng lên cuồn cuộn, được rồi, được rồi, là em nghĩ nhiều, là em lỗ mãng...
"Không có việc gì, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, em đi về trước." Nói xong, Vương Nhất Bác dư quang lạnh lùng liếc mắt với vị trợ lý Tiểu Dương kia một cái, tức khắc một trận thấu cốt thanh xuyên qua sống lưng hắn.
Có sát khí.
Tiểu Dương cũng không ngốc, không khí giữa hai người này biệt nữu lại ái muội, dùng cái ngón chân mà nghĩ cũng biết là tình huống như nào. "Khụ." Hắn thanh giọng, nói với Tiêu Chiến: "Thế Chiến ca, bên này nếu không có việc gì, hôm nay tôi cũng tan làm trước?"
"Cậu đợi chốc nữa hẵng đi." Tiêu Chiến trả lời rất quyết đoán.
A cái này... Tiểu Dương không dám nhìn biểu cảm của Vương Nhất Bác, hỏi Tiêu Chiến: "Còn có gì cần tôi làm sao?"
"Tôi đau eo, cậu tới giúp tôi ấn một chút."
Tiểu Dương:???
Tôi chỉ là một người làm công bình thường, từ nhỏ đến lớn chưa làm bất kỳ việc gì trái với lương tâm, tôi làm sai cái gì mà bắt tôi một mình lẻ loi đối diện với hiểm cảnh như này?
Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, nhốt Vương Nhất Bác mặt đã đen thành than đá ngoài cửa, Tiểu Dương cũng chưa dám liếc thêm một cái.
Trong phòng, Tiêu Chiến thay đổi biểu cảm, vừa rồi vừa vô tội vừa đơn thuần, giờ khóe miệng khẽ gục xuống dưới, dựa vào sô pha, không nói câu nào.
"Chiến ca, tôi không biết mát-xa..." Tiểu Dương quẫn bách mà nói với anh.
"Ừ, không sao, tôi không cần, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, cậu về đi, hôm nay vất vả."
Gia hỏa tốt, ngài thuận miệng nói, còn người bị ám cá mập là tôi.
Tiểu Dương gan lớn, nói với Tiêu Chiến: "Tuy rằng lời này tôi không nên nói, nhưng vị Vương tiên sinh kia, hình như đã nổi điên..."
Tiêu Chiến cúi đầu, nhàm chán nghịch di động "Làm cậu ta nổi điên... tức chết cậu ta..."
Được, không cần nghi ngờ nữa, đây là trả đũa.
Tiểu Dương ngồi một bên, không nhiều lời nữa, yên lặng móc điện thoại ra, ngày đi làm đầu tiên, gửi tin nhắn cho vị đại tỷ phụ trách nhân sự ở công ty: Đãi ngộ tiền lương của tôi có thể thương lượng lại chút không? Tôi xin thêm tiền.
Vương Nhất Bác thật sự sắp tức chết rồi.
Trở lại phòng mình, nhảy lên giường ôm gối dùng sức đập.
Hiện tại chính là hối hận, vô cùng hối hận, lúc ấy mẹ Tiêu Chiến rõ ràng đã hỏi hắn có thể làm trợ lý cho Tiêu Chiến không, vì sao không đồng ý? Vì cái gì không đồng ý? Vì sao không đồng ý chứ hả?
Giờ thì hay rồi, người ở đâu không biết hóa thành trợ lý của anh, toàn thân lộ ra khí chất ham hố đáng khinh, quá nửa đêm còn ăn vạ trong phòng anh không đi, loại người này ẩn núp bên người anh có thể có chuyện gì tốt?
Tức chết ông, tức chết ông!
Vương Nhất Bác tức đi qua đi lại trong phòng, cảm giác như tiểu bạch thỏ hắn cực khổ nuôi dưỡng, giờ lại đi đút cho sói xám khác.
Bình tĩnh, bình tĩnh, hắn lấy di động ra, mở cửa sổ chat với Tiêu Chiến, muốn nói với hắn 'mau bảo tên trợ lý chó má kia của anh cút đi'.
Nhưng hắn không dám nói chuyện với Tiêu Chiến như thế, cuối cùng chỉ nhắn "Eo làm sao thế? Luyện nhảy bị thương à?"
Tiêu Chiến ở một phòng khách, nhìn tin nhắn hắn gửi đến, bên miệng xuất hiện một nụ cười đắc ý, xem xong trực tiếp tắt giao diện, không thèm đáp câu nào.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm màn hình đợi hơn mười phút, vừa tức vừa sốt ruột, tiếp tục nhắn, "Trước đây em có đi học qua một khóa mát-xa, cần em hỗ trợ không?"
Hắn nóng nảy, hắn nóng nảy.
Tiêu Chiến nhìn tin nhắn mới đến, tươi cười càng đắc ý, vũ như cẫn không trả lời, màn hình di động khóa lại ném sang một bên, quay đầu nhìn về trợ lý Tiểu Dương đang một lòng chờ tan làm, bỗng mở miệng hỏi anh ta: "Cậu có cô gái nào mình thích không?"
Tiểu Dương sửng sốt: "Có a, làm sao?"
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, hỏi anh ta: "Nếu người cậu thích, nói dối cậu rất nghiêm trọng, cậu có tha thứ cho họ không?"
"Thì, phải xem tình huống cụ thể đã."
"Tôi sẽ không." Tiêu Chiến cười cười với anh ta, "Người lừa gạt tôi, lại thích tôi, tôi sẽ quyết định cùng hắn một đao cắt đứt."
Tiểu Dương gật đầu phụ họa: "Như vậy khá tốt, có nguyên tắc."
"Đúng vậy, trước kia tôi cũng nghĩ mình là người rất có nguyên tắc." Tiêu Chiến vẻ phiền muộn chống cằm, tự nhủ cảm thán: "Nhưng vì sao hắn ở đây, tôi lại không nhịn nổi."
Vương Nhất Bác nằm trên giường, cứ vài phút lại mở điện thoại ra xem một cái, xem Tiêu Chiến có trả lời tin nhắn của hắn hay không.
Tiêu Chiến giỏi thật, một chữ cũng không trả lời.
Một câu cảm ơn cũng không nói, họ Vương ngốc kia cả đêm đều sẽ không ngủ đó.
Ngày hôm sau hắn bê cái mắt gấu trúc đến phòng họp, toàn thân trên dưới tràn ngập vẻ "Nhân sinh của lão tử đã ngã vào vực sâu," staff nghĩ hắn lần đầu đóng phim áp lực quá lớn, hỏi hắn làm sao hắn cũng không nói, chỉ có Tiêu Chiến trong lòng rõ ràng, cái đức hạnh này là bị ai tra tấn.
Đã thì đã rồi đó, nhưng mà cực kì không có tiền đồ, lại có chút đau lòng.
Họp cả buổi sáng, hai người lấy thân phận đồng nghiệp cùng mọi người thực hiện công việc, không có bất kì cơ hội giao lưu riêng nào, lúc nghỉ trưa, Vương Nhất Bác rốt cuộc mới có cơ hội đi qua tìm anh nói mấy câu.
Tiêu Chiến tự bưng một hộp trái cây ăn cơm trưa, trợ lý Tiểu Dương ở bên cạnh cầm một cái quạt nhỏ giúp anh thổi gió, thấy Vương Nhất Bác đến, nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ định chạy, bị Tiêu Chiến dùng một ánh mắt kéo về.
"Đừng đi, tôi nóng."
Lãnh đạo nói không dám không nghe, nhưng thấy Vương Nhất Bác là tự nhiên cảm thấy có chút run gan, vì thể Tiểu Dương không đi thì không đi, nhưng nhường chỗ ngồi lại, chính mình ngồi xổm một bên.
Vương Nhất Bác một ánh mắt cũng không thèm cho anh ta, ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến, nhìn trái cây của anh, hỏi: "Giữa trưa mà ăn cái này?"
"Ừ, giảm béo."
"Eo khá hơn chút nào không?"
Tiêu Chiến nửa ngày không đáp, chậm rì rì mà ăn nốt quả dâu tây cuối cùng, thả nĩa lại, lắc đầu với Vương Nhất Bác.
"Không tốt."
"Xem ra trợ lý của Chiến ca, thủ pháp không ổn lắm." Vương Nhất Bác khiêu khích nhìn Tiểu Dương. "Mát-xa vừa khéo tôi biết chút, có thể chỉ giáo cho anh, anh cẩn thận nói cho tôi biết, tối hôm qua ấn cho Chiến ca như thế nào?"
Tiểu Dương: Trời đất chứng giám, tôi một cái ngón tay cũng chưa chạm vào anh ta.
Tiêu Chiến đón lấy quạt nhỏ, rốt cuộc cũng thả cho anh ta một con đường sống: "Tôi tự làm, cậu đi nghỉ ngơi đi."
Tiểu Dương nhanh chóng gật đầu, đứng dậy rời ngay khỏi chốn thị phi này, yên lặng móc điện thoại ra, nhắn tin cho tỷ tỷ quản lý nhân sự: "Tỷ, tiền lương tôi xin thêm tối qua, chị xem tin nhắn chưa đấy?"
.....
Gió quạt thổi tới mang một sợi tóc ở trán Tiêu Chiến bay lên, môi đỏ hé mở, phía trên mang chút nước hoa quả thấm nhuận sáng loáng.
Này mà cắn một miếng, chắc là ngọt lắm.
Thời khắc này, Vương Nhất Bác vô cùng rõ ràng ý thức được, hắn không có bất kỳ cách nào tiếp thu được việc có bất kỳ ai khác thân cận với Tiêu Chiến.
"Anh cố ý sao?" hắn hỏi Tiêu Chiến.
"Em nói cái gì thế? Anh không hiểu."
Anh không hiểu. Anh có quỷ mới không hiểu.
Nhưng bổ dạng giả ngu tức giận của Tiêu Chiến cũng không chọc giận Vương Nhất Bác, bị Vương Nhất Bác lôi kéo rời khỏi phòng nghỉ.
"Lại đây," Vương Nhất Bác một phen kéo cổ tay Tiêu Chiến.
"Ây da em làm gì?" Tiêu Chiến ngoài miệng thì phản kháng, chân lại tự động nhượng bộ, bị Vương Nhất Bác lôi kéo rời chỗ nghỉ.
Lại là gian phòng hóa trang còn để không kia, Vương Nhất Bác tay giữ cửa, trở tay bấm khóa.
Gian phòng này không có cửa sổ, đèn không bật, tối đen như mực cái gì cũng không nhìn rõ.
Tiêu Chiến bị quay người đè lại, ngực dán lên vách tường, hai cổ tay tinh tế bị bắt chéo sau lưng ra phía sau, Vương Nhất Bác chỉ một bàn tay đã tóm gọn.
"Buông anh ra, em làm gì đấy, sao lại như vậy rồi?" Tiêu Chiến giật giật cổ tay, không thoát được.
Một bàn tay khác của Vương Nhất Bác phủ lên eo anh, "Không làm gì cả, lo cho eo của Chiến ca, làm trợ lý lâm thời cho anh, giúp anh ấn một chút."
Nói rồi, lòng bàn tay với xương ngón tay rõ ràng ở bên hông nhẹ nhàng ấn, tuy rằng eo anh chả có vấn đề gì, nhưng mà, quả thực thoải mái.
Trong không gian đen nhánh, Vương Nhất Bác không nói lời nào, cũng không làm việc gì không an phận, thật sự chỉ là đang nghiêm túc mát-xa cho anh.
Thời gian ngưng đọng, không khí cực nhanh tăng độ, Tiêu Chiến thế nhưng lại tùy tiện để hắn xoa eo mình, xoa thật nhẹ, thật lâu.
Không biết là bao lâu, thanh âm không ngang ngược của Tiêu Chiến mới một lần nữa vang lên trong bóng đêm, "Buông anh ra."
"Còn chưa ấn xong, lực đạo này thoải mái không?" Giọng Vương Nhất Bác từ sau lưng Tiêu Chiến tinh tế truyền đến, ôn nhu như nước.
"Vương Nhất Bác, em buông anh ra."
"Em cũng đâu có khinh bạc anh, ngoan một chút."
Tiêu Chiến giật giật cổ tay trước sau vẫn bị hắn nắm, "Vương Nhất Bác..."
Vách tường thì lạnh, Tiêu Chiến cảm giác toàn bộ ngực bị dán lên trên đều đang phát sốt.
"Đừng ấn."
Tim đập quá nhanh, anh chưa bao giờ khẩn trương đến thế, cũng chưa từng vì một câu có nên nói hay không, mà rối rắm đến như thế.
"Vương Nhất Bác, anh muốn hôn môi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro