Chương 12
Hiển nhiên hắn nói "Thử xem sao" không chỉ là ý tứ mặt ngoài.
Tiêu Chiến lại chớp chớp mắt nhìn hắn, tựa hồ cũng không ý thức được là mình đã trêu chọc khơi dậy trong lòng Vương Nhất Bác một con thú, không hề có chút cảnh giác nào đối với sự không hề có hảo ý của hắn.
Anh cười cười, hỏi Vương Nhất Bác: "Thế nào, em muốn giúp anh à?"
Làm ra vẻ.
Vương Nhất Bác trong lòng chê cười anh, cảm xúc âm u nảy nở rất nhanh, hắn thật sự có thể ý thức được xúc động này kia của mình, và sự không có nhân tính của hành động kế tiếp, nhưng giờ phút này hắn cũng không muốn bức bách mình bình tĩnh, lớn đến tầm này vẫn chưa bao giờ làm cái gì trong lúc nóng đầu, ngẫu nhiên làm một thứ hỗn đản, thượng đế sẽ tha thứ cho hắn.
Quả thật, đối với một người đàn ông có quan hệ xấu hổ như vậy với mình, hắn cũng không nắm chắc mười phần thuận lợi khi tiến hành việc tiếp theo.
Anyway, ai thèm quản.
"Chiến ca yêu cầu, đương nhiên em tình nguyện cống hiến sức lực."
Hắn vừa nói, vừa tới gần Tiêu Chiến, mà Tiêu Chiến như một con mồi không hề đề phòng, hoàn toàn ngửi không ra hơi thở nguy hiểm, khờ dại nhìn thợ săn tới gần mình, lúc đối phương tới sát thân mình, còn ngoan ngoãn mà cười với hắn, giang hai cánh tay, ngọt ngào nói với người ta: "Thế vất vả Vương lão sư nha."
"Không cần khách khí."
Vương Nhất Bác đè xuống cảm xúc thất thần, bắt đầu từ cổ áo, từng cúc từng cúc, cởi nút áo sơ mi của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến dựa vào cạnh bồn rửa tay, lười nhác dựa vào sứ trắng chống đỡ cơ thể, ánh đèn trong phòng tắm chiếu vào thân người mỏi mệt, càng thêm buồn ngủ.
Vương Nhất Bác thật sự khẩn trương, phải nói là vô cùng khẩn trương, hắn cũng không phải người am hiểu phong nguyệt, trong chuyện tình cảm kinh nghiệm chỉ giới hạn trong mối tình đứng đắn mà mình đã trải qua.
Đây là lần đầu tiên, nếm thử một sợi tơ hồng vượt mức bình thường.
Hơn nữa lần đầu tiên trải nghiệm với một minh tinh, một nam minh tinh, với hắn mà nói, xác thực có chút chơi lớn.
Vì thế tuy rằng thế dâng rào rạt, động tác rơi xuống vẫn có chút vụng về.
Mà ở trong không gian chật chội ấm áp này, mặc dù trúc trắc như thế, không khí giữa hai người cũng không thể khống chế mà có thêm một chút ái muội, một chút sắc tình.
Tiêu Chiến rũ mắt như ngủ rồi, ngoan ngoãn tùy hắn bài bố, gò má trắng nõn rõ ràng rất gầy, nhìn lại giống một cục bột trắng xúc cảm thật tốt, mềm mềm mại mại, chưa nói đến làm thế nào để khi dễ anh cho sướng, ý tưởng hết sức trực quan chính là muốn giơ tay miết một cái, hoặc là, một phát cắn chết đã rồi tính.
Nhưng mà Vương Nhất Bác có thể làm ra hành động đó với anh được sao? Tỷ như nâng mặt anh lên xoa xoa rồi hôn một cái.
Tuyệt đối không có khả năng, bây giờ là lúc người trưởng thành bộc phát thú tính, làm những chuyện thân mật như vậy làm gì.
Hắn liếm môi, nút áo của Tiêu Chiến bị hắn cởi đến cái thứ tư, rước lấy một tiếng oán giận, cục bột nhỏ ngáp một cái, thanh âm nhão nhão dính dính, "Nhanh lên cái Vương lão sư, anh buồn ngủ quá a...."
Trong gương là cái gáy tròn tròn của Tiêu Chiến, không biết làm sao, mặt trên dựng lên một sợi tóc ngố.
Hình dung này bây giờ nghe thật sự lỗi thời, nhưng mà... anh ta đáng yêu chết mất.
Hầu kết Vương Nhất Bác trên dưới giật giật, trong bóng dáng Tiêu Chiến trong gương đang thúc giục hắn, kéo áo sơ mi của anh xuống.
Toàn bộ bả vai của Tiêu Chiến, cùng một nửa sau lưng, lõa lồ trong gương.
Vương Nhất Bác nhìn cảnh tượng trong gương, trong nháy mắt ngây người, lôi kéo cổ áo Tiêu Chiến, người cứng lại rồi, không tiến hành động tác tiếp theo được nữa.
"Làm sao đấy?" Tiêu Chiến giương cằm nhìn hắn.
Vương Nhất Bác mày nhăn đến dọa người, nhìn chằm chằm bả vai Tiêu Chiến trong gương, trầm giọng hỏi anh: "Sao lại ra thế này?"
Tiêu Chiến theo ánh mắt hắn quay đầu lại nhìn lướt qua.
Trong gương nhìn thấy từ cánh tay đến bả vai mình, có một tảng lớn thâm đen nhìn mà phát khiếp.
"A..." Bộ dạng giật mình của Tiêu Chiến rất giống một vị... công chúa.
Anh nhìn chằm chằm chỗ bị thương của mình một hồi, bất đắc dĩ thở dài, giải thích với Vương Nhất Bác: "Hôm nay lúc diễn tập, sân khấu có chút vấn đề, anh ở trên đó bị ngã một cái." Anh xoay người xem xét vị trí bị thương của mình, lẩm bẩm lầm bầm lo lắng nói: "Cũng may là chỗ này, quần áo che được, lúc biểu diễn chắc sẽ không lộ ra."
Ai nói Tiêu Chiến chảnh chọe, anh một chút cũng không chảnh chọe.
"Không đau sao?" Vương Nhất Bác sắc mặt khó coi muốn chết.
Tiêu Chiến chu chu môi, hết sức trì độn đến giờ mới bắt đầu tự hỏi có đau không, thử thăm dò nâng cánh tay lên cảm nhận một chút.
"Có chút chút."
Ban ngày chỉ lo diễn tập, đại nam nhân ngã một chút thôi, cũng không chảy máu, hơi đâu lo đau hay không, chỉ thấy hơi nhức, còn tưởng do mình nhảy nhiều quá.
"Có thuốc không? Chỗ này bị máu bầm rất nghiêm trọng, không xử lí một chút mai sẽ sưng." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến nghĩ, tiếc nuối mà lắc đầu với hắn.
"Em đi mua." Vương Nhất Bác không nói lời vô nghĩa nữa, xoay người đi ra ngoài, mở cửa phòng tắm, dừng lại một chút, quay đầu dặn dò Tiêu Chiến: "Sàn trơn, cẩn thận chút, đừng ngã nữa."
Tiêu Chiến lộ nửa bả vai ra ngoài, trông dáng vẻ có hơi dâm đãng, khuôn mặt lại thuần lương đến cực điểm, gật đầu với Vương Nhất Bác: "Được."
Gió đêm thổi thần thanh khí sảng, Vương Nhất Bác từ tiệm thuốc đi ra, lại vào siêu thị bên cạnh mua một bao thuốc lá.
Ngồi dưới bồn hoa chung cư bên cạnh đốt một điếu.
Hắn hoàn toàn tỉnh táo.
Một cái tát không nhẹ không nặng bốp lên mặt mình, dọa một đôi tiểu tình nhân bên cạnh liên tiếp quay đầu nhìn hắn.
Hắn không rảnh lo người khác thấy thế nào, chỉ lo mắng mình ở trong lòng.
Vương Nhất Bác mày điên rồi đúng không?
Mày vừa rồi nghĩ cái gì? Định làm cái gì?
Một điếu thuốc cũng không làm giảm bớt lo âu của hắn, ngơ luôn rồi, lại đốt thêm một điếu.
Cuối cùng hắn đếm, một bên thùng rác nằm năm cái đầu mẩu thuốc lá, nhìn đồng hồ, hắn đã ép mình bình tĩnh được nửa tiếng.
Xách theo đám thuốc vừa mua, hắn lên lầu.
Đèn phòng tắm đã tắt, Tiêu Chiến tắm xong trở lại giường nghỉ ngơi, phòng khách tối đen le lói một nguồn sáng nhỏ, là từ kẹt cửa phòng ngủ chui ra.
Vương Nhất Bác nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi vào, Tiêu Chiến nằm trong chăn, lộ ra nửa cái đầu, mơ mơ màng màng ngủ rồi.
"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xốc góc chăn của anh lên, tiếng gọi đặc biệt dịu dàng...
"Đại Chùy..." Tiêu Chiến miễn cưỡng mở mắt, oán giận nói: "Sao lâu thế?"
"Xin lỗi." Vương Nhất Bác không giải thích nguyên nhân, cẩn thận duỗi tay kéo cánh tay hắn, "Anh nằm sấp, em giúp anh thoa thuốc."
"Được." Tiêu Chiến nghe lời xoay người ghé lên giường.
Vương Nhất Bác vòng tay xuống bên dưới, nhẹ nhàng mở dây lưng áo ngủ của anh, sau đó kéo đầu vai xuống, chỗ bầm đen kia dưới ánh đèn hiện ra rành mạch trước mắt.
Trường hợp này cực kì không ổn, búp bê sứ sao trên mặt lại có thể có vết rạn, vết thương nhìn ghê người sao lại có thể ở trên thân thể xinh đẹp như thế của Tiêu Chiến.
Làm sao anh lại có thể bị thương được chứ.
Vương Nhất Bác tay nắm lọ thuốc, nhìn miệng vết thương của anh mà thất thần.
Tiêu Chiến đợi nửa ngày thiếu chút nữa lại ngủ rồi, tò mò quay đầu lại, thấy gương mặt trông như trái khổ qua của Vương Nhất Bác.
"Đau lòng thành như vậy cơ à?"
Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, ngốc ngốc hỏi anh: "Gì cơ?"
Tiêu Chiến mắt sáng lấp lánh, cười với hắn: "Anh nhìn người nào đó như thể sắp khóc rồi..."
"Ai? Em á?"
"Ai đau lòng ai thì tự biết." Tiêu Chiến một lần nữa chuyển sang tư thế bò, giục hắn: "Nhanh lên, ca ca lớn tuổi, cần phải nghỉ ngơi sớm chút."
"Được." Vương Nhất Bác ngốc như cái đầu vịt gật gật đầu, phun thuốc lên chỗ anh bị thương, mùi cay đắng xộc lên khắp nhà.
Hương vị chua xót khiến giọng Tiêu Chiến trở nên đặc biệt ngọt.
"Cảm ơn em nha, Đại Chùy."
Đại sự không ổn, cái tên mà hắn thuận miệng bịa ra, đã nhanh chóng bị Tiêu Chiến gọi đến vô cùng tình cảm.
"Cảm ơn cái gì..."
"Cảm ơn em đối xử tốt với anh như vậy." Thời gian ngắn ngủi ở chung với Vương Nhất Bác dường như đã trở thành một hồi ức đặc biệt ấm áp của Tiêu Chiến, anh chậm rì rì nói: "Cảm ơn em lúc anh không có chỗ nào để đi thì thu nhận anh, lúc thất tình thì an ủi anh, lúc cần hỗ trợ thì lập tức tới tìm anh, lúc bị thương thì đau lòng anh..." Ngừng lại một chút, Tiêu Chiến mặt hướng về phía cậu, nhấc người ngồi dậy.
Nói: "Em một người con trai tốt như vậy, ai không cần em là đồ ngốc."
Áo ngủ của Tiêu Chiến rộng, xương quai xanh lộ ra bên ngoài, Vương Nhất Bác thoáng nhìn thấy bộ ngực phẳng của anh.
Bỗng cảm thấy một người có được xem là gợi cảm hay không, không liên quan gì đến việc có ngực hay không.
Cũng không liên quan gì đến việc họ là nam hay nữ.
Không đúng không đúng, hắn không phải cố tình trong thời khắc lừa tình này nghĩ này đó có không, chỉ không biết nên trả lời thế nào thôi.
Hắn đã không còn có thể nào mở miệng nói với Tiêu Chiến một câu nói dối nữa.
Anh tưởng nhầm rồi, tôi đều là lừa gạt anh, quan tâm anh để tìm tư liệu hắc anh, giúp anh chỉ để lừa tiền, đau lòng thương thế của anh là vì, tôi vừa mới nảy ra một ý nghĩ cực kì xấu xa với anh, nên tự trách mà thôi.
Hai người đối diện, nhìn nhau không nói gì.
Trong phòng này sao nóng thế nhỉ.
"Mặt như cái đít khỉ ấy!"
Tiêu Chiến bỗng rống lên một câu như thế, ý cười dào dạt, vừa trêu chọc Vương Nhất Bác vừa dùng tay quạt gió cho cậu.
Vương Nhất Bác quẫn bách trốn về phía sau, ra vẻ đứng đắn nói: "Anh đừng lộn xộn, thuốc dính hết bây giờ, nhanh đi ngủ ngon đi."
"Vâng." Tiêu Chiến lập tức lùi vào trong chăn, gật gật đầu như một cậu bạn nhỏ, bày ra một bộ dạng ngoan ngoãn. "Được Vương lão sư, Chiến Chiến siêu vâng lời."
Gia hỏa ngoan, Vương Nhất Bác thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu già.
"Tiêu Chiến..."
"Ừ? Sao vậy?"
".... Không có gì, ngủ đi."
Vương Nhất Bác đứng dậy đi tắt đèn phòng ngủ, trong bóng đêm sờ soạng lên giường, nhường đủ khoảng cách cho Tiêu Chiến, sợ đụng đến vết thương của anh.
Không có gì, em muốn nói, nếu Vương Nhất Bác còn dám chơi bẩn với anh, Vương Đại Chùy sẽ không tha cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro