Chương 4: Thiên Ma Quyết
Hoắc Trảm Tật rất cẩn thận, phải mất cả giờ mới leo được đến cách doanh trại thú nhân nghìn mét. Trong lúc đó, đã từng có hai đội lính tuần tra đi ngang qua cách hắn không xa, đều bị hắn dùng tinh thần tham trắc sớm phát hiện và nhanh chóng ẩn thân.
Không khó để tới gần doanh trại, hắn chui qua hàng rào gỗ và thuận lợi tiến vào đại doanh thú nhân.
Hắn lựa chọn vị trí này sau khi cân nhắc kỹ. Hắn không chọn doanh trại của Lang kỵ binh vì khứu giác của sói rất mẫn cảm, hắn sợ mình bị phát hiện. Mặc dù hắn đã bôi rất nhiều chất lỏng thực vật lên người nhưng vẫn phải cẩn thận. Hơn nữa, Lang kỵ binh có khả năng lưu lại tuỳ tùng ở doanh trại, vì vậy hắn chọn tiến vào từ doanh trại của chiến binh gấu.
Trại của chiến binh gấu là lớn nhất, cũng là tốt nhất để che giấu tự nhiên.
Cuộc chiến vẫn đang tiếp tục. Sau khi tiến vào doanh trại, tốc độ của Hoắc Trảm Tật nhanh hơn, toàn bộ đại doanh dày khoảng 2000 mét, hắn hơi ngồi xuống, nhanh chóng đi giữa các gian lều, không cần dùng mắt nhìn, tinh thần tham trắc toàn bộ triển khai, toàn thân cơ hồ là dán vào mép lều và len về phía trước.
Lúc này đại chiến đang diễn ra sôi nổi, số lượng quân lưu lại trong doanh trại phòng thủ tương đối ít, mà chiến binh gấu là lực lượng trụ cột của đại quân thú nhân, số lượng lưu lại càng ít hơn. Điều này làm Hoắc Trảm Tật lẻn qua vô cùng thuận lợi.
Mãi cho đến khi cách rìa trại khoảng 100 mét, hắn vẫn không bị phát hiện.
Hắn dừng lại và nghỉ ngơi một chút. Sau khi rời doanh trại thú nhân, hắn sẽ tiếp tục đi dọc theo trại về hướng xa hơn, đợi trận đại chiến trước mắt này kết thúc rồi hãy nói. Sau đại chiến, buổi tối hắn sẽ lặng lẽ tới cứ điểm nhân loại, chỉ cần có thể thuận lợi đến đó, một đứa bé như hắn, chẳng lẽ cứ điểm nhân loại lại không cho vào sao? Tiểu hài tử thì có ý xấu gì?
Khi Hoắc Trảm Tật đang suy nghĩ xem tiếp theo mình nên hành động như thế nào thì đột nhiên, trên cổ hắn mát lạnh, một âm thanh lạnh như băng vang lên bên tai: "Đừng nhúc nhích."
Hoắc Trảm Tật trong lòng xiết chặt, đồng thời cũng hoảng sợ biến sắc, hắn vẫn luôn mở tinh thần tham trắc, lại không phát hiện địch nhân đột ngột này. Không hề nghi ngờ, thực lực của đối phương vượt xa hắn. Xong rồi, khảo hạch đã xong...
"Giơ tay lên, chậm rãi quay người lại." Âm thanh lạnh lùng nói.
Hoắc Trảm Tật đành phải giơ hai tay lên, sau đó từ từ xoay người.
Xuất hiện trước mặt hắn là một nữ tử mặc quần áo bó sát màu xanh nhạt, ngay cả đầu và má cũng được che bởi một chiếc khăn màu xanh nhạt, chỉ để lộ mắt, miệng và mũi.
Sở dĩ đoán đối phương là nữ là dựa vào dáng người của nàng. Nàng cao hơn Hoắc Trảm Tật nửa cái đầu, điều làm Hoắc Trảm Tật chú ý tới nhất chính là ánh mắt của nàng, một đôi mắt màu tím, ánh mắt đầy vẻ khắc nghiệt. Chuỷ thủ trong tay nàng đang đặt trên cổ Hoắc Trảm Tật.
"Nhân loại?" Nữ tử hơi sững sờ.
Đúng lúc này, Hoắc Trảm Tật động. Hồn hoàn thứ hai giấu dưới lớp nguỵ trang bỗng loé sáng, trong nháy mắt, đôi mắt hắn đã biến thành màu tím.
Ở học viện sơ cấp, hắn tích luỹ rất nhiều học phần mới đổi được một phương pháp luyện mắt, nghe nói được truyền lại từ thời cổ đại. Đây là thứ rất không được chú ý ở học viện sơ cấp, có rất ít người sẽ đổi nó, phải mất gần sáu năm mới có đủ điểm. Phương pháp này tu luyện rất khó khăn, rất khó có thành tựu, dù có tiểu thành cũng không có trợ giúp lớn đối với hồn sư. Nhưng đối với Hoắc Trảm Tật thì khác. Bởi vì võ hồn của hắn chính là con mắt.
Công pháp này tên là Tử Cực Ma Đồng, chuyên tu luyện mắt, mỗi ngày lúc mặt trời mọc đều phải nhìn tử khí từ phía đông truyền đến để tu luyện. Nó cũng tốt cho việc tăng lên tinh thần lực. Khi mới bắt đầu tu luyện, nó chỉ có thể cải thiện thị lực ở trình độ nhất định.
Nhưng khi nó kết hợp với Linh Mâu của Hoắc Trảm Tật thì lại khác. Hồn kỹ thứ hai của Hoắc Trảm Tật là tinh thần trùng kích do Tà Nhãn giao cho, cũng là hồn kỹ công kích duy nhất của hắn. Với tu vi hiện tại, uy lực của tinh thần trùng kích có hạn, nhưng khi kết hợp với Tử Cực Ma Đồng thì uy năng của tinh thần trùng kích sẽ lớn hơn nhiều.
Mặc dù sinh mệnh bị uy hiếp nhưng vì có cơ chế bảo hộ tân sinh nên Hoắc Trảm Tật lúc này không sợ hãi. Tục ngữ có câu, nghé con mới sinh không sợ cọp, hắn lập tức tìm cơ hội thích hợp để phản công. Đối phương rõ ràng mạnh hơn hắn, nếu không nắm lấy cơ hội thì khẳng định không có bất kỳ cơ hội nào.
Lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, hắn liền kết luận đối phương không phải Thú Nhân tộc. Chỉ cần mình có thể thoát khỏi trói buộc của đối phương thì vẫn còn cơ hội.
Vì vậy, tinh thần trùng kích cộng Tử Cực Ma Đồng, phát động.
Quả nhiên, đối phương không nghĩ tới hắn sẽ có thủ đoạn công kích quỷ dị như thế, thân thể lập tức cứng đờ, đại não đình trệ trong chốc lát.
Hoắc Trảm Tật động tác rất nhanh, một cái liền giật lấy chuỷ thuỷ trong tay đối phương, không chạy trốn mà bất ngờ áp sát, chuỷ thủ nhắm ngay cổ đối phương, chuẩn bị trả lại cho người kia.
Nhưng đúng lúc này, tất cả xung quanh đột nhiên trở nên sền sệt, Hoắc Trảm Tật kinh ngạc phát hiện, tốc độ của mình chậm lại. Hắn vừa muốn há miệng kêu to, một bàn tay trắng noãn đã che miệng hắn lại. Sau đó, hắn bị áp sát vào một chiếc lều bên cạnh bởi cơ thể đầy co dãn và tràn ngập lực lượng.
"Kêu cái gì? Ngươi muốn chết sao?" Thanh âm đã bớt lạnh lùng nhưng lại có vẻ tức giận.
Xong... Chênh lệch quá lớn.
Hoắc Trảm Tật phát hiện bây giờ mình không thể cử động được.
Đối phương sẽ giết mình sao? Ở thế giới này sẽ không chết, cũng không biết có đau hay không? Hình như là có, phải không?
Lập tức, suy nghĩ của hắn xoay chuyển, hắn nghĩ đến rất nhiều điều.
"Ngươi cũng là Ma tộc cao cấp?" Đúng lúc này, thanh âm đối phương vang lên bên tai, có chút kinh ngạc.
Hoắc Trảm Tật nháy mắt mấy cái, Ma tộc cao cấp? Cũng?
Lập tức, hắn nhớ lại đôi mắt màu tím của đối phương, chẳng lẽ nàng là...
Thân thể nữ tử đã thoát khỏi trạng thái đè ép, trên người nàng toả ra vầng sáng màu tím sẫm như ẩn như hiện, bao phủ thân thể Hoắc Trảm Tật. Chính cỗ lực lượng này làm hắn không thể động đậy được.
"Tiểu tử ngươi chạy đến chỗ này làm gì? Ngươi điên sao?" Nữ tử thấp giọng nổi giận nói.
Ánh mắt Hoắc Trảm Tật rũ xuống, lúc này nữ tử mới buông tay che miệng hắn ra, "Nói nhỏ chút, không được kêu."
"Ngươi là ai?" Hoắc Trảm Tật thấp giọng hỏi.
"Trả lời vấn đề của ta trước." Nữ tử so chuỷ thủ trong tay.
Hoắc Trảm Tật nói: "Nhiệm vụ."
Nữ tử sững sờ, "Nhiệm vụ gì?"
Hoắc Trảm Tật nói: "Xuyên qua đại doanh thú nhân, tới thành phố nhân loại đánh giá nhiệm vụ."
Nữ tử nhíu mày nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi? Đang làm nhiệm vụ? Ai giao nhiệm vụ cho ngươi? Điên rồi sao? Từ từ, ánh mắt của ngươi sao không phải màu tím?"
Đột nhiên, mắt nàng trợn to, kinh ngạc nói: "Ngươi là con lai Nhân Ma?"
Con mắt, màu tím?
Hoắc Trảm Tật lập tức hiểu được gì đó, lần nữa vận chuyển Tử Cực Ma Đồng, làm hai mắt mình lần nữa toả ra vầng sáng màu tím. Hiển nhiên đôi mắt màu tím là đặc thù của Ma tộc, không hề nghi ngờ, vị trước mắt này hẳn cũng là Ma tộc?
"Ta cũng không biết." Hoắc Trảm Tật cúi đầu xuống. Hắn không dám nói dối, hắn không biết thực lực của đối phương, nhưng khẳng định mạnh hơn hắn rất nhiều.
Nữ tử dường như nghĩ đến điều gì đó, "Bọn họ để ngươi ẩn nấp trong Nhân tộc? Con lai như ngươi, khi không sử dụng năng lực của tộc ta, nhân loại sẽ không phát hiện ra thân phận của ngươi. Tuổi còn nhỏ, tinh thần lực cũng không tệ. Chỉ là quá nguy hiểm, dù là con lai, chúng ta cũng là con lai Ma tộc cao cấp, sao có thể mạo hiểm như vậy. Cùng ta trở về."
Nói xong, nàng kéo Hoắc Trảm Tật rời đi theo hướng hắn đến.
"Không được! Nhiệm vụ!" Hoắc Trảm Tật vội vàng nói.
Thấy vẻ kiên quyết của hắn, nữ tử không nhịn được nhíu mày, "Ngươi thật sự muốn hoàn thành nhiệm vụ? Làm sao hoàn thành?"
Hoắc Trảm Tật chỉ chỉ về hướng cứ điểm nhân loại, nói: "Trước tiên ta rời khỏi doanh trại thú nhân, sau đó ẩn nấp đợi trời tối. Ta chỉ là một đứa trẻ..."
Nữ tử sững sờ một lát, "Đứa trẻ... đúng vậy! Hài tử đúng là rất dễ dàng. Nhưng vẫn quá nguy hiểm."
Hoắc Trảm Tật không dám giải thích nhiều, nếu đối phương xem mình là đồng tộc, vậy cơ hội tới rồi.
"Nhiệm vụ!" Hắn kiên quyết nhấn mạnh.
Ánh mắt nữ tử rõ ràng hoà hoãn vài phần, "Ngươi là hài tử to gan mà kiên định. Ngươi có tu luyện Thiên Ma Quyết không?"
Thiên Ma Quyết? Là cái gì vậy? Hoắc Trảm Tật trong lòng thầm nghĩ, cúi đầu lắc lắc.
Nữ tử nhíu mày, "Ngươi không tu luyện Thiên Ma Quyết, tinh thần lực đã có chỗ tiểu thành, rõ ràng là thiên tài. Đám ngu xuẩn này thật to gan, ngươi có biết, nếu bị thú nhân bắt lấy, bọn họ có thể sẽ nấu sống ngươi."
"Nhiệm vụ." Hoắc Trảm Tật nuốt một ngụm nước bọt, nấu... nấu ăn? Má ơi!
"Bỏ đi, ngươi cũng đã đến nơi này, ta liền giúp ngươi một chút. Đi theo ta." Vừa nói, nữ tử kéo tay hắn, yên lặng tiến về hướng cứ điểm nhân loại.
Hoắc Trảm Tật mừng rỡ, vội vàng đi theo nàng.
Sau ba lần rẽ, hai lần lượn vòng, bọn họ đã đến rìa doanh trại.
Lúc này, đại chiến trước cứ điểm nhân loại đã đến trạng thái gay gấn, vô số quang mang bạo động, cuộc chiến cấp sử thi vô cùng thê thảm.
Nữ tử nói khẽ: "Lúc này đang đại chiến, ngươi chọn tiến vào lúc này rất tốt. Thú nhân luôn thô bỉ, không coi trọng trinh sát. Ngươi dọc theo doanh trại này đi về phía bên trái, vòng qua chiến trường, sau đó tìm một chỗ ẩn nấp. Tiếp theo dựa vào kế hoạch của ngươi, đợi đến đêm rồi xuyên qua chiến trường. Nhớ kỹ, nhất định phải đợi đến đêm khuya mới đi qua, thời điểm đó hai bên đều vô cùng mỏi mệt nên không quan tâm. Khi ngươi đến thành phố con người, ngươi hãy xé rách một ít y phục của mình, nói là mình bị Thú Nhân tộc bắt đi, bọn họ sẽ không làm khó ngươi."
"Cảm ơn tỷ tỷ." Hoắc Trảm Tật thấp giọng nói.
Nghe hắn gọi mình là tỷ tỷ, nữ tử hơi sững sờ, nói: "Ta và ngươi là đồng tộc, giúp đỡ lẫn nhau là nên làm, huống chi ngươi còn nhỏ như vậy. Chờ ta trở về, ta muốn hỏi một chút tại sao lại để một hài tử còn nhỏ như ngươi đến ẩn núp trong thế giới loài người. Nhiệm vụ của ngươi ta không hỏi, nhưng nhất định phải cẩn thận. Cái này cho ngươi."
Vừa nói, nàng đưa một quyển sách nhỏ cho Hoắc Trảm Tật. Hoắc Trảm Tật theo bản năng nhận lấy.
"Ta chỉ có thể cho ngươi phần tu luyện sơ cấp, cấp cao hơn chờ ngươi trở lại tộc. Nhưng ngươi còn nhỏ như vậy, phần sơ cấp này cũng đủ để ngươi tu luyện một thời gian rất dài. Nhớ kỹ, nếu ngươi hoàn thành tu luyện sơ cấp thì có thể bắt đầu biến thân. Nhất định phải cẩn thận, dù sao ngươi là người ẩn núp, phải thật cẩn thận, hiểu không?"
Nghe nữ tử thao thao bất tuyệt, Hoắc Trảm Tật theo bản năng cúi đầu nhìn cuốn sách nhỏ trong tay, trên đó có ba chữ nhỏ mà hắn có thể hiểu được, "Thiên Ma Quyết."
"Đinh"
Âm thanh điện tử đã lâu không xuất hiện đột nhiên vang lên, "Đạt được Thiên Ma Quyết sơ cấp, một trong ba phần của Thiên Ma Quyết. Thiên Ma Quyết, công pháp tu luyện cấp A. Sau khi hoàn thành tu luyện sơ cấp có thể tiến hành biến thân Đoạ Lạc Thiên Sứ hai cánh, là một trong công pháp đỉnh cấp trên vị diện Cuồng Thần. Là công pháp của Hoàng tộc Ma tộc. Tu luyện công pháp này cần dùng huyết dịch Ma tộc cao cấp phụ trợ."
Hoắc Trảm Tật nháy mắt mấy cái, công pháp cấp A? Hẳn là rất đắt tiền, tuy rằng chỉ có 1/3.
"Được rồi, ngươi tự đi đi, ta còn có việc." Nữ tử trầm giọng nói.
"Tỷ tỷ, ta có thể biết tên ngươi không?" Hoắc Trảm Tật nghiêm túc hỏi. Mặc dù đối phương nhận nhầm, nhưng hắn vẫn rất cảm kích vì đã cho hắn một công pháp tu luyện trân quý như vậy.
Nữ tử Ma tộc do dự một lát, nói: "Ta là Mặc Linh. Hữu duyên gặp lại."
Hoắc Trảm Tật mở miệng, hắn rất muốn nói, tỷ tỷ, ngươi có thể cho ta một ít máu của ngươi không. Nhưng lại sợ bị đối phương đánh chết nên không dám nói ra.
Mặc Linh vẫy tay với hắn, sau đó lặng yên biến mất như một u linh.
--------------------
"Hai ngươi chắc chắn không cho Trảm Tật bàn tay vàng chứ?" Trước màn hình lớn, nam tử trung niên bất đắc dĩ nói.
Thanh niên cười khổ nói: "Nào có bàn tay vàng đâu. Để hắn làm một người bình thường, cho hắn thiên phú bình thường chính là tôi luyện tâm chí của hắn. Hơn nữa, Thế Giới Đấu La là do người tạo nên, đây không phải là trò chơi hay hệ thống tu luyện đơn giản. Mà là lấy vị diện Đấu La làm hạch tâm, liên kết với các vị diện do các Thần Vương khác khống chế. Mặc dù rất nhiều tình cảnh là phục chế, nhưng chúng ta không thể trực tiếp can thiệp, chỉ có thể dựa vào lịch sử nguyên bản để bố trí. Chỉ có thể nói đứa nhỏ này vận khí thật tốt. Tử Cực Ma Đồng lại được nhận là Ma tộc cao cấp, này không có biện pháp a!"
Nữ tử lại cười, "Ba ba, đây là hoàng thể của ngài truyền thừa xuống a. Ha ha."
Nam tử trung niên có chút bất đắc dĩ, "Thuận theo tự nhiên đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro