Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Minh Vương đã tới

Chiếc chuông treo trên mái hiên bỗng vang lên, A Ngốc giật mình, và đứng dậy khỏi mặt đất. Chiếc chuông này do Ca Lý Tư bố trí, trong đó có trang bị Ma pháp đặc biệt, chỉ cần có người đến gần nhà gỗ trong phạm vi ba dặm, chuông sẽ reo lên. Điểm hay nhất của trang bị này là pháp trận bên trong có thể phân biệt người và thú, nói cách khác, nếu dã thú tiến vào phạm vi này, chuông chắc chắn sẽ không reo. Cách nhà gỗ một dặm, Ca Lý Tư có bố trí một con hào tự nhiên mà dã thú không thể vượt qua. Vì vậy, nơi này chưa từng bị dã thú tập kích.

"Minh Vương đã tới, đang bị vây công. Hỗ trợ Minh Vương đánh chết kẻ địch."

Sau mười tháng chờ đợi, thanh âm nhắc nhở rốt cuộc đã vang lên trong đầu mỗi thành viên tiểu đội Lam Ngân. Minh Vương đến!

A Ngốc liều mạng chạy, hắn đã quên lời dặn của Ca Lý Tư không cho phép hắn chạy quá xa. Trên đường đi, hắn phân biệt phương hướng, không ngừng tiến lên.

"Đinh, đinh!" Tiếng vũ khí va chạm và tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, A Ngốc vội vàng chạy về phía phát ra âm thanh. Từ xa, hắn thấy được mười mấy thân ảnh nhảy lên chém giết, trên mặt đất có nhiều thi thể nằm la liệt.

A Ngốc thấy đám người kia chia làm hai nhóm, một nhóm 11 người áo đen đang vây lấy một người đàn ông cao lớn cầm trường kiếm. Bởi vì khoảng cách không gần, A Ngốc khó nhìn thấy diện mạo của họ, chỉ có thể phân biệt màu sắc quần áo của họ, quần áo người bị vây công là màu trắng nhạt. Các tia sáng đầy màu sắc liên tục lóe lên trên những người này, cây cối xung quanh bị các luồng khí cuồng bạo nổ thành từng mảnh nhỏ. Dù ở ngoài trăm mét, A Ngốc vẫn có thể cảm giác được sự đáng sợ của đám người này, khí thế dâng lên khiến xung quanh tràn ngập sát khí. Trong mắt hắn, bất kỳ ai trong số họ đều mạnh hơn thủ lĩnh hải tặc trên thuyền và Ám ma nhân trong lời Ca Lý Tư. Đặc biệt là người áo trắng kia, hắn cao hơn 1,9 mét, lưng dài vai rộng, cầm thanh kiếm rộng bằng một bàn tay dễ như lông hồng.

Dù bên kia có rất nhiều người, nhưng người áo trắng bị bao vây không bị thương nhiều lắm. Hắn vung trường kiếm, hoá giải công kích của từng người một. Kiếm pháp của hắn xuất thần nhập hoá, tràn ngập khí thế. Mười một người bên kia đều sử dụng kiếm hẹp, thân kiếm đen như trang phục của họ. Nếu là vào ban đêm, rất khó để nhìn thấy lưỡi kiếm nếu không phản chiếu. Mười một thanh kiếm hẹp giống như mười một con rắn độc, không ngừng tìm kiếm sơ hở của người áo trắng.

Đột nhiên, người áo trắng run lên, một thanh kiếm hẹp thừa cơ đâm vào vai hắn. Trên người người áo trắng toả ra ánh sáng màu trắng mãnh liệt, sau đó, hắn đổi thành hai tay cầm kiếm, vung mạnh tay vẽ ra ba đường vòng cung. Tuy rằng thanh kiếm hẹp chưa thực sự đâm vào vai hắn, nhưng kiếm khí sắc bén vẫn cắt quần áo của hắn.

Mười một người áo đen đối mặt với năng lượng khổng lồ bộc phát cũng bất đắc dĩ, đồng thời lùi ra ngoài 10 mét, nhìn chăm chú vào người áo trắng.

Một người áo đen lên tiếng, thanh âm của y khàn khàn: "Minh Vương Lão đại, thôi đi, đừng giãy giụa nữa. Nếu ngươi ở trạng thái tốt nhất, chúng ta tuyệt đối sẽ không đến tìm chết, nhưng ngươi đã trúng kịch độc Vô Nhị Thánh Thủy, có thể kiên trì tới lúc này đã rất tốt rồi. Cùng chúng ta trở về báo cáo, với địa vị của ngươi trong tổ chức, hãy thừa nhận sai lầm với Chủ thượng, ngài ấy nhất định sẽ tha thứ cho ngươi."

Người áo trắng hừ lạnh một tiếng, cũng dùng âm thanh trầm thấp và khàn khàn nói: "Ngươi cho ta là hài tử ba tuổi sao? Dù ta trở về cùng các ngươi thì thế nào? Ngươi nghĩ rằng tên cầm thú đó có thuốc giải Vô Nhị Thánh Thủy sao? Đừng quên, Vô Nhị Thánh Thủy là kỳ độc đệ nhất thiên hạ, không có thuốc giải. Dù hắn có thuốc giải, ta cũng không bao giờ quay lại cúi đầu với hắn. Ta hận không thể ăn thịt của hắn, uống hắn máu, ta chỉ hối hận vì sao mình lại ngốc như vậy, đến bây giờ mới nhìn rõ bộ mặt thật của hắn. Các ngươi đi đi, nể tình các ngươi đã biết ta lâu như vậy, ta thả cho các ngươi một con đường sống. Thập Nhất đã chết, các ngươi muốn làm oan hồn với hắn không?"

Người áo đen nói: "Lão đại, nói thật chúng ta đều bội phục ngươi. Mặc dù chúng ta chưa chính thức gặp nhau, nhưng chúng ta biết mình không phải là kẻ địch của Minh Vương Kiếm. Ta dám khẳng định, trên đại lục không có mấy người có thể so sánh với ngươi. Nhưng bây giờ, hơn một nửa công lực của ngươi dùng để áp chế độc tính, tin rằng ngươi không thể kiên trì quá lâu, cũng không sử dụng được Minh Vương Kiếm. Vậy ngươi làm thế nào để giết chết chúng ta? Ngươi nói không sai, Thánh Thủy xác thực không có thuốc giải, nhưng với công lực của ngươi, chỉ cần có chúng ta hỗ trợ, ngươi có thể áp chế nó trong vài năm. Ngươi cần gì phải tìm chết? Chuyện giữa ngươi và Chủ thượng, chúng ta không biết và cũng không muốn biết, việc của chúng ta là mang ngươi trở về. Lão đại, ngươi biết tính cách của Chủ thượng, nếu chúng ta về không, chờ đợi chúng ta là trừng phạt còn đáng sợ hơn cái chết."

"Minh Vương" đột nhiên thở dài, nói: "Nếu các ngươi đã chấp mê bất ngộ thì đừng trách ta độc ác." Hắn tuỳ ý đâm trường kiếm xuống đất, hơn một nửa kiếm cắm trong đất. Tay phải đặt lên ngực, hắn lẳng lặng nhìn 11 người áo đen.

Chỉ một động tác đơn giản nhưng làm 11 người áo đen vô cùng kiêng kỵ, đồng thời lùi về sau ba bước, giơ kiếm trong tay lên. Trong mắt họ lộ ra vẻ hoảng sợ, dường như nhìn thấy gì đó khủng khiếp.

Người áo trắng lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ta trúng Vô Nhị Thánh Thủy thì không thể dùng Minh Vương Kiếm sao? Nếu các ngươi ép người quá đáng, đừng trách ta không khách khí."

"Đợi một lát. Minh Vương Lão đại, ngươi thực sự còn khả năng dùng Minh Vương Kiếm sao?" Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên sáng lên!

Kể cả người áo trắng được gọi là Minh Vương, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời. A Ngốc ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này lập tức la thất thanh: "Hoả lưu tinh?"

Đúng vậy, chính là Hỏa lưu tinh. Trên thực tế, trước khi A Ngốc đến đây, Hoắc Trảm Tật là người đầu tiên chạy tới, hơn nữa còn dùng tinh thần tham trắc dẫn đồng bạn tới.

Khi nhìn thấy người áo trắng và một đám người áo đen, hắn liền được nhắc nhở: "Cứu Minh Vương. Yêu cầu nhiệm vụ: Hoàn thành cứu viện mà không để Minh Vương sử dụng Minh Vương Kiếm. Nếu Minh Vương sử dụng Minh Vương Kiếm, đánh giá nhiệm vụ giảm mạnh."

Lúc này, bầu trời đột nhiên xuất hiện hơn trăm khối hoả cầu, mỗi quả đều lớn như cái chậu rửa mặt, chiếu sáng rừng cây bên dưới. Nhiệt độ thiêu đốt bao trùm 11 người áo đen.

"Ma pháp sư! Tập hợp!"

11 người áo đen nhanh chóng tập hợp, kiếm trong tay đâm ra từng đấu khí, va chạm với hoả cầu và nổ tung.

Minh Vương, người vốn dốc sức liều mạng, sững sờ. Hoả lưu tinh không bao trùm hắn, mặc dù hắn không nghĩ ra có ai sẽ đến cứu mình, nhưng cơ hội này không thể tha, hắn vội vàng lùi về sau vài bước, chăm chú nhìn khu vực Hỏa lưu tinh bao trùm.

Những người áo đen này đều là sát thủ, sát thủ am hiểu nhất là ẩn nấp, tập kích, bộc phát, nhưng trên chiến trường trực diện, sát thủ có yếu điểm. Lúc này, đối mặt với Hoả lưu tinh từ trên trời giáng xuống, cùng với nhiệt độ cao bao phủ, người áo đen lộ ra có vẻ bối rối. Thực lực của bọn họ đúng là cường hãn, có thể xuyên thủng các hoả cầu, nhưng nhiệt độ cao như thiêu đốt ảnh hưởng tương đối lớn với họ. Mặt đất xung quanh khô héo, không khí vặn vẹo.

Đúng lúc này, bọn họ thấy được một tia sáng màu tím lập loè ở một hướng nào đó. Trong nháy mắt tiếp theo, đầu óc bọn họ liền trống rỗng.

Minh Vương giật mình, thốt lên: "Tinh thần trùng kích?"

Trong nhất thời, 11 sát thủ mạnh mẽ lại loạng choạng như uống say.

Cũng đúng lúc này, một mảng lớn phong nhận từ trên trời giáng xuống, năm thân ảnh ngang nhiên lao ra.

Tiếng Long ngâm trầm thấp vang lên, một bóng người màu đen ẩn trong phong nhận lao tới những người áo đen trước.

Người áo đen quả thực có thực lực cường hãn, dù tinh thần bị công kích mạnh mẽ vẫn phát ra đấu khí hộ thể. Phong nhận rơi trên đấu khí phát ra tiếng "phốc phốc" liên tiếp, nhưng nó vẫn không thể phá vỡ đấu khí.

Nhưng tinh thần trùng kích vừa rồi quá mạnh, sau khi trống rỗng, đại não cảm thấy đau dữ dội.

Bóng đen đến trước chọn một người áo đen ngoài cùng, một móng vuốt sắc bén phủ đầy vảy tím đen duỗi ra, chộp thẳng tới ngực người áo đen.

Người áo đen mặc dù đầu đau như búa bổ, nhưng nguy cơ mất mạng làm y vô thức đưa ra phản ứng. Thân hình lập loè muốn né tránh. Nhưng đúng lúc đó, thân hình y không biết vì sao chậm lại, một đoàn ánh sáng lam rơi trên người y, làm y không thể động đậy.

Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm, người áo đen dường như đang hấp hối.

Bên kia, ba thân ảnh đồng thời lao tới, trong đó một người toàn thân lóe lên ánh sáng đỏ thẫm đi vòng qua người áo đen, đột nhiên lao tới từ phía sau.

Người áo đen cố gắng bình tĩnh lại và vô thức rút kiếm ra. Một tiếng "đương" giòn vang, thanh kiếm giống như đâm phải tấm thép, không thể đâm sâu nhưng cũng không thể rút ra.

Người áo đen lập tức buông kiếm ra, hai tay giao trước người, phóng ra đấu khí. "Ầm" một thân ảnh khác đụng vào, đấu khí của người áo đen tiêu tán. Đúng lúc này, một điểm tinh mang chợt loé lên rồi biến mất.

Đồng tử người áo đen đột nhiên giãn ra, thân hình ngã xuống đất.

Một thân ảnh cường tráng từ trên trời giáng xuống, hai nắm đấm hung hăng đập xuống đất. "Bùm ----" mặt đất nổ vang. A Ngốc thấy mặt đất dường như xuất hiện gợn sóng nhấp nhô.

Chín người áo đen còn lại vừa giữ vững tinh thần chuẩn bị nghênh đón địch lại không ngờ công kích sẽ xuất hiện dưới chân, lập tức bị chấn lên, ngã trái ngã phải.

Cùng lúc đó, đại não của bọn họ lại trống rỗng, tiếng ù ù kịch liệt làm bọn họ kêu lên liên tục, miệng và mũi tràn ra máu tươi.

"Giết!" Một tiếng hô thanh thuý vang lên, Thu Tử Tuyền vừa dùng hồn kỹ thứ nhất Kiếm Tinh Hàn giải quyết một tên áo đen, toàn thân bắn ra sát khí. Nàng phóng lên trời, hồn kỹ thứ ba bộc phát, nàng tựa như một ngôi sao băng phóng tới một người áo đen khác.

Kỳ Thực trực tiếp đánh về phía một người áo đen, mở rộng hai tay ôm lấy y. Sài Gia Triết chính là thân ảnh đỏ thẫm trước đó, lúc này, thân thể hắn đã bành trướng, làn da phủ đầy lân phiến màu đỏ, giống như một con hung long. Hắn lao về phía hai người áo đen, trực tiếp đánh bay họ, những người trúng tinh thần chấn bạo hai lần.

Bên kia, Trương Hằng Duệ dùng Phong Phược Thuật lần nữa tìm tới một người áo đen. Hồn kỹ Trì Hoãn của Lục Ức Tân tức thì tìm đến một người khác. Người áo đen bị tinh thần chấn bạo công kích hai lần liên tục, lúc này năng lực phản ứng đã suy yếu rất nhiều.

Người Nguyên Ân Tinh Điềm sáng lên ánh sáng đen, hai tên áo đen lập tức bị ánh sáng tím đen thôn phệ, hồn kỹ thứ ba bộc phát - Nụ hôn Ma Long.

Bên kia, Thu Tử Tuyền sử dụng hồn kỹ thứ ba Kiếm Tinh Lạc, lại trảm một người. Thân hình nàng lập loè, Kiếm Tinh Hàn bắn ngược ra, đâm trúng tên áo đen bị Kỳ Thực ôm.

Tất cả đều xảy ra cực nhanh. Từ khi Hỏa lưu tinh xuất hiện, gần như chỉ qua vài lần nháy mắt, sáu trong 11 người áo đen đã bị đánh bay ra xa, hai người bị hất lên không trung.

Ba tên còn lại miễn cưỡng tỉnh táo lại, nhưng cũng sợ hãi không thôi. Người cầm đầu quát: "Rút lui!"

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, muốn đuổi theo lại nghe một tiếng quát lạnh: "Đừng đuổi theo!" Sau đó, mọi người dừng bước và nhanh chóng tụ tập lại.

Cho dù Minh Vương có kiến thức rộng rãi vào lúc này cũng có chút ngốc trệ.

Những người này đột nhiên xuất hiện cứu hắn, phần lớn năng lực bọn họ thể hiện ra hắn mới thấy lần đầu, hơn nữa phối hợp ăn ý, nhất kích tất sát. Mười một sát thủ truy kích hắn mặc dù không thể so sánh với hắn, nhưng phi thường mạnh, dù đã tiêu hao lớn vì chiến đấu trước đó, nhưng trong thời gian ngắn bị giết chết một nửa là cực kỳ khó tin.

Trong rừng cây, một thân ảnh chậm rãi đi ra, sau lưng hắn có một đôi cánh lớn màu đen, toả ra khí tức hắc ám nồng đậm, đôi mắt màu tím lóe ra hào quang thâm sâu.

Nhìn thấy người tới, trên mặt Minh Vương lập tức lộ vẻ cảnh giác, tay phải vô thức đưa lên ngực. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro