Chương 13: Nhiệm vụ chính bắt đầu
Động tác của tất cả ăn trộm đều chậm lại ngay tức khắc. Lân phiến màu đen trong nháy mắt xuất hiện trên tay phải của Nguyên Ân Tinh Điềm, một cỗ khí thế tràn ngập bắn ra từ người nàng, giống như khói đen xuyên qua người mấy tên ăn trộm, sau đó, chúng đều ngã trên mặt đất, bất tỉnh.
Hoắc Trảm Tật mơ hồ nhìn thấy trên người Nguyên Ân Tinh Điềm có ba hồn hoàn, đều là màu tím. Quả nhiên là Tam Hoàn Hồn Tôn, rất lợi hại!
Mấy đứa trẻ trong lều nhìn đến ngay người, đứa bé bị đánh lúc trước đã bật dậy, cuộn mình trong góc và nhìn mọi thứ xảy ra bằng ánh mắt đờ đẫn.
Hoắc Trảm Tật và Lục Ức Tân tiến lên kéo tên thủ lĩnh ăn trộm vào lều. Những tên ăn trộm này đều là người bình thường, hiển nhiên không có uy hiếp gì với hồn sư, có cảm giác nhiệm vụ này có độ khó không cao.
Không lâu sau, các đồng bạn đã dẫn mấy chục tên trộm tới đó, hội tụ lại trong hẻm nhỏ u tối.
Sắc mặt các tên trộm đều có chút khó coi.
Những tên trộm được dẫn tới đa số là trẻ nhỏ, trong đó có không ít đứa thiếu tay thiếu chân, một phần là đi ăn xin, một phần đi ăn trộm, phối hợp với nhau.
Hoắc Trảm Tật hỏi vài đứa trẻ có phải chúng bị khuyết tật bẩm sinh không, những đứa trẻ này đều nhìn Lê thúc và vài tên thủ lĩnh với ánh mắt lập loè, không ai dám nói gì.
"Tay chân của bọn họ là bị Lê thúc đánh gãy, bọn họ không có năng lực dẫn cá nên bị đánh." Đứa nhỏ được Lê thúc gọi là A Ngốc lầm bầm nói.
Các thành viên tiểu đội Lam Ngân đồng loạt nhìn về phía Hoắc Trảm Tật, trên người Thu Tử Tuyền rõ ràng có sát khí.
Hoắc Trảm Tật tới trước mặt A Ngốc, "A Ngốc, ngươi nói cho ta biết, những ai đã đánh các ngươi? Nhất là những người đánh gãy tay chân các ngươi."
Nhìn bộ dạng ôn hoà của Hoắc Trảm Tật, A Ngốc ngây ngốc chỉ cài những tên trộm trưởng thành mặc áo bông.
Hoắc Trảm Tật gật đầu, quay người đi về phía Lê thúc.
Hắn nhấc chân giẫm vào cổ tay phải của Lê thúc, lần này dùng sức rất mạnh, tiếng xương vỡ vang lên rõ ràng.
"A ----" Đau đớn kịch liệt làm Lê thúc đang hôn mê tỉnh lại.
Khoé mắt Hoắc Trảm Tật giật giật, nhưng hắn không do dự nâng chân giẫm lên cổ tay còn lại.
Tiếng xương vỡ lại vang lên, Lê thúc đau đến trừng to mắt. "Những năm qua ngươi giấu tiền ăn trộm ở đâu?" Hoắc Trảm Tật nhàn nhạt hỏi. Bọn họ xử lý những tên ăn trộm này rất trực tiếp, tất cả những tên trộm làm tổn thương hài tử đều bị đánh gãy tay chân, kể cả Lê thúc. Sau đó ném bọn chúng vào lều, để bọn họ tự sinh tự diệt. Tiền tích luỹ bao năm qua của Lê thúc bị tịch thu toàn bộ.
Nhóm Hoắc Trảm Tật dẫn tất cả các đứa nhỏ tới quán cơm nhỏ trước đó, đưa số kim tệ thu được cho ông chủ, để hắn chiếu cố những đứa nhỏ này, đảm bảo chúng có cơm ăn và phát triển bình thường.
Lúc đầu ông chủ còn không chịu, nhưng khi Hoắc Trảm Tật dẫn hắn tới nhìn thảm trạng của Lê thúc và những tên trộm khác, hắn không dám từ chối. Hoắc Trảm Tật cảnh cáo hắn, nếu sau này những đứa trẻ này phải chịu khổ, vậy kết cục của Lê thúc chính là kết cục của hắn.
"Đinh, tổ chức của Lê thúc tan rã, người vô tội được sắp xếp thoả đáng, nhiệm vụ hoàn thành. Thời gian hoàn thành 2 giờ 15 phút 36 giây, độ hoàn thành nhiệm vụ tăng lên."
Âm thanh điện tử vào lúc này vang lên.
"Nhiệm vụ chính bắt đầu. Nhiệm vụ số 1, cứu viện Minh Vương."
"Nếu hoàn thành nhiệm vụ chính, điểm thuộc tính cơ bản của mỗi người cộng 2, điểm tích lũy cộng 500. Nếu nhiệm vụ thất bại, điểm thuộc tính cơ bản trừ 5 và trở về."
Mọi người trong tiểu đội Lam Ngân đều giật mình, tiêu diệt tổ chức ăn trộm quả nhiên không phải nhiệm vụ chính, nếu không, nhiệm vụ đoàn đội này quá đơn giản.
Nhiệm vụ chính này, ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ là điểm thuộc tính cộng 2, thất bại trừ đi 5. Tám người bọn họ cộng lại sẽ bị trừ 40 điểm a!
"Hướng dẫn nhiệm vụ: Âm thầm đi theo A Ngốc và Ca Lý Tư." Âm thanh điện tử lại dừng lại.
Muốn bọn họ đi theo A Ngốc? Mọi người vô thức nhìn về đám trẻ được mình cứu giúp. A Ngốc không phải là cậu bế ngốc nghếch lúc trước sao?
Khi ánh mắt bọn họ rơi xuống người A Ngốc, dưới chân A Ngốc lại xuất hiện một quầng sáng màu vàng nhạt. Quầng sáng này dường như chỉ có bọn họ mới thấy, những người khác cạnh A Ngốc đều không phát hiện.
Đồng bạn nhìn sang Hoắc Trảm Tật. Qua nhiệm vụ tiêu diệt tổ chức ăn trộm, mọi người đã công nhận vị lớp trưởng tạm thời này. Sức chiến đấu của ăn trộm không lớn, nhưng phân bố hỗn loạn và cần xử lý thích đáng. Vừa rồi Thế Giới Đấu La đã nhắc nhở, bọn họ sắp xếp thoả đáng cho người vô tội. Đây rõ ràng là một phần nhiệm vụ, nhưng không nói rõ trong yêu cầu. Nếu không làm, nhiệm vụ không nhất định sẽ thất bại nhưng đánh giá cấp bậc sẽ giảm xuống.
"Chúng ta rời khỏi đây trước." Hoắc Trảm Tật không chút do dự nói.
Rời khỏi quán ăn nhỏ, tám người rẽ vào một góc phố. Hoắc Trảm Tật đầu tiên nhìn về phía Thu Tử Tuyền, "Sao vậy?"
Thu Tử Tuyền sững sờ một lát liền hiểu hắn là chú ý tới biến hoá trên nét mặt của mình. Vừa rồi trên mặt nàng có biểu cảm khác thường, mặc dù Hoắc Trảm Tật không quá chú ý nhưng tinh thần tham trắc luôn mở, hắn tự nhiên có phát hiện.
Thu Tử Tuyền nói: "Ta có hỏi nhiệm vụ, nếu giết chết A Ngốc thì sẽ thế nào? Thế Giới Đấu La trả lời ta, 'Xoá bỏ'."
Mọi người nghe mà giật mình, Lục Ức Tân nhịn không được hỏi: "Tại sao ngươi lại nhắc tới giết người?"
Thu Tử Tuyền thản nhiên nói: "Lão sư nói cho chúng ta biết cấp bậc vật phẩm trong Thế Giới Đấu La, màu vàng có cấp độ rất cao trong Thế Giới Đấu La. Dưới chân A Ngốc có quầng sáng màu vàng, nhất định là nhân vật quan trọng của Thế giới Thiện Lương Tử Thần, thậm chí có thể là nhân vật chính. Trên người hắn khẳng định có đại cơ duyên, giết hắn có lẽ có thể thay thế cơ duyên của hắn."
Hoắc Trảm Tật gật đầu, nói: "Trừ việc giết hắn, ta thấy các phương diện khác ngươi nói đúng. Chúng ta chờ ở chỗ này, ta sẽ mở tinh thần tham trắc đi theo hắn, chờ nhiệm vụ chính thức xuất hiện."
Bây giờ không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể chờ đợi.
Không cần chờ quá lâu, không lâu sau khi bọn họ đi, những đứa trẻ được quán ăn thu nhận lần lượt đi ra, có đứa đi mua sắm, đặc biệt là quần áo cho trẻ nhỏ, cũng có đứa đi mua đồ dùng hằng ngày. Rõ ràng chủ quán đã nghe theo đám người Hoắc Trảm Tật và chiếu cố những đứa trẻ này.
Trên thực tế, sau khi nghĩ lại, chủ quán cảm thấy mình tự dưng có được rất nhiều tiền, hơn nữa những đứa trẻ này lớn hơn một chút sẽ là sức lao động rất tốt. Nuôi bọn chúng lớn không phải là chuyện xấu, do đó hắn quyết định chiếu cố bọn chúng.
Đúng lúc này, A Ngốc và quầng sáng màu vàng dưới chân đi ra khỏi quán ăn. Hắn đi trên đường phố không có mục đích gì, thần sắc có vẻ cô đơn, không đi nhanh.
Hoắc Trảm Tật cau mày lại, Nguyên Ân Tinh Điềm hỏi: "Sao vậy?"
Hoắc Trảm Tật nói: "Tinh thần tham trắc của ta có thể cảm giác được đã xảy ra chuyện gì, nhưng không nghe được thanh âm. Tình hình này có thể là vì A Ngốc hơi ngu ngốc, ông chủ quán ăn không thích hắn nên đuổi hắn đi, những đứa trẻ khác đã được thu nhận."
A Ngốc chán nản, thất vọng đi trên đường phố. Ông chủ không cho hắn ở lại quán ăn, nói rằng sợ ảnh hưởng tới sinh ý. Đến giờ cơm hắn có thể quay lại. Y phục của hắn rất mỏng, đi trên đường có chút lạnh nên chỉ có thể khoanh hai tay trước người, cuộn mình lại.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy phía trước có một người ăn mặc kỳ lạ. Hắn cảm thấy kỳ lạ là vì thân hình cao lớn của người đó được bao phủ trong một áo choàng lớn, nhìn từ bên ngoài không thấy rõ tướng mạo. Dưới áo choàng dường như có một cái túi lớn như cái trống phình lên.
Nhìn thấy người đối diện, A Ngốc sững sờ một lát. Trước đây nếu gặp mục tiêu như vậy, hắn nhất định sẽ ra tay. Nhưng hắn nhớ rõ lời cảnh cáo của những người đã cứu hắn, về sau không thể tiếp tục ăn trộm, ăn trộm là không đúng.
Không biết vì sao hắn vẫn vô thức đi theo người kia, chậm rãi theo sau.
Khi rời quán nhỏ, ông chủ nói với hắn, hắn ngốc như vậy chỉ có thể ăn xin ở trên đường mới có thể sống. Người kia rất có tiền, có thể cho mình một ít đồ ăn không? Tâm tư của hắn rất đơn giản, nghĩ tới đó không khỏi đi nhanh hơn.
Người mặc áo choàng đi vào một nhà hàng sang trọng, được trang trí vô cùng rực rỡ, mái nhà đều được trải ngói lưu ly. A Ngốc thầm nghĩ, có thể tới đây ăn cơm, trong túi người này nhất định có không ít tiền. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi thầm vui vẻ, nếu mình đi cầu người này, nói không chừng sẽ có một bữa no nê. Hắn ngồi xuống ở một góc lối vào nhà hàng, kiên nhẫn chờ đợi.
"Đi đi, đi đi, tiểu ăn mày ngươi từ đâu tới, đi sang một bên." Đứa bé giữ cửa nhà hàng đá A Ngốc một cái, ghét bỏ nhìn hắn, nói.
A Ngốc đã quen với loại người gác cửa này nên vội vàng cúi đầu chạy xa một chút, tìm một góc khuất có thể tránh gió và tuyết, lần nữa ngồi xuống.
Một giờ trôi qua, cuối cùng người áo choàng đã đi ra. Khiến A Ngốc hưng phấn là, người đó đang đi về phía mình. Hắn vội vàng đứng lên, ổn định bản thân và đi thẳng về phía người kia. Người này rất cao, A Ngốc chỉ cao tới eo y. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn, khi hai người cách nhau một mét, A Ngốc loạng choạng va vào người kia. Đây là thói quen lúc trước của hắn khi ăn trộm, tay hắn theo bản năng chạm vào túi tiền của đối phương, nhưng không lấy trộm.
A Ngốc lập tức cảm giác mình đập vào một thiết bản, toàn thân đều đau. Hắn ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt của đối phương. Đó là một khuôn mặt già nua, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, nhìn qua khoảng 70, 80 tuổi.
"Xin lỗi, thật xin lỗi, ta không cố ý." A Ngốc vội vàng xin lỗi. Ông lão chỉ liếc hắn một cái rồi tiếp tục đi về phía xa.
A Ngốc sững người tại chỗ, đau quá! Hắn hoàn toàn quên ý định lúc trước của mình. Đúng lúc này, ông lão đột nhiên dừng lại, quay người nhìn A Ngốc, "Vừa rồi ngươi muốn trộm túi tiền của ta sao? Vì sao không ra tay?"
A Ngốc cuống quít xua tay, "Không phải, không phải, trộm đồ là không đúng, không đúng." Nhìn bộ dạng ngây ngốc của A Ngốc, ông lão như có điều suy nghĩ, lần nữa tới trước mặt hắn, "Vừa rồi ngươi cố ý đụng ta, không phải vì trộm đồ, vậy là vì sao?" Ông lão hỏi A Ngốc.
A Ngốc cẩn trọng nói: "Ta, ta chỉ thấy ngài rất có tiền, muốn xin ngài một chút đồ ăn, ăn no bụng là được."
"Ngươi là ăn mày? Chỉ có ngươi sao?" Ông lão hỏi.
"Vâng, đúng vậy." A Ngốc liên tục gật đầu.
"Ngươi chưa từng ăn no sao?" Ông lão lại hỏi. A Ngốc lại gật đầu.
"Ngươi muốn ăn no không?" Ông lão quyết định không dài dòng với A Ngốc, trực tiếp đi vào vấn đề chính. Nhắc đến ăn, A Ngốc lập tức lên tinh thần. Bánh bao ăn lúc sáng đã tiêu hoá hết, bụng hắn đói đến mức kêu ọt ọt. Hắn ngẩng đầu, mong chờ nhìn ông lão, "Muốn. Ta muốn ăn no nhất."
Ông lão nói: "Nếu ngươi muốn ăn no thì cùng ta rời đi, ta sẽ cho ngươi ăn no. Hơn nữa, ta sẽ không đánh ngươi."
Ánh mắt A Ngốc sáng lên, hắn rất muốn được người mang đi như nha đầu buổi sáng. Giờ phút này, nguyện vọng được thực hiện, hắn cẩn thận hỏi: "Thật, thật có thể cho ta ăn no sao?"
Ông lão gật đầu, nói: "Còn có yêu cầu gì khác, ngươi có thể nói ra, ta sẽ cố gắng thoả mãn ngươi. Nhưng ngươi có thể sẽ không về đây trong một thời gian dài, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ."
A Ngốc lắc đầu, nói: "Ta nguyện ý đi với ngài, chỉ cần có thể cho ta ăn no là được, ta không có yêu cầu khác."
Ông lão thoả mãn gật đầu, nói: "Đi theo ta là phải làm việc, ngươi có sợ vất vả không?"
"Làm việc? Làm việc gì?" A Ngốc lầm bầm hỏi.
Ông lão nói: "Việc đơn giản, ngươi không biết ta có thể dạy cho ngươi."
A Ngốc cúi đầu, nói: "Nhưng ta rất ngốc, bọn họ đều nói ta ngu xuẩn, ta có thể học được sao?"
Ông lão hơi mất kiên nhẫn nói: "Ta nói ngươi có thể học được, vậy ngươi có thể học được. Cùng ta rời đi." Nói xong, y quay người rời đi.
A Ngốc ứng với một tiếng, theo sát ông lão đi ra ngoài. Đi chưa được mấy bước, ông lão đột nhiên dừng lại, A Ngốc không chú ý nên đụng vào sau lưng y, "Ôi!" A Ngốc kêu đau một tiếng, bụm mũi lại, không hiểu nhìn về phía ông lão.
Ông lão quay đầu, nói: "Ngươi tên gì?"
A Ngốc nói: "Ta là A Ngốc."
Ông lão đùa cợt nói: "A Ngốc? Quả nhiên người như tên. Nhớ kỹ, ta là Ca Lý Tư, là một thuật sĩ luyện kim. Từ giờ trở đi, ngươi là đồ đệ của ta."
A Ngốc gật đầu, sợ mình quên nên liên tục thì thầm: "Ca Lý Tử, Ca Lý Tử..."
Ông lão cao giọng nói: "Ta là Ca Lý Tư, không phải Ca Lý Tử, ngươi nhớ rõ cho ta. Về sau ngươi phải gọi ta là lão sư."
"A, a, ta đã biết, lão, lão sư. Nhưng lão sư có ý là gì?"
Ca Lý Tư thấy mình thật sự bị tên tiểu tử này đánh bại, bất đắc dĩ giải thích, "Lão sư là người dạy ngươi đồ vật."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro