Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Thiện Lương Tử Thần, màn thứ nhất

Tốc độ của mọi người rất nhanh, nhưng Hoắc Trảm Tật lại nói: "Trương Hằng Duệ, Phong nguyên tố của ngươi có thể giúp mọi người tăng tốc độ không?" Lúc này, những người khác đã nhìn thấy thành Ni Nặc.

"Có thể."

"Được, vậy ngươi giúp mọi người tăng tốc độ, chúng ta tăng tốc một chút. Theo kinh nghiệm ở khảo hạch tân sinh của ta, chúng ta tiết kiệm càng nhiều thời gian nhiệm vụ thì điểm đạt được sẽ càng cao."

"Ừ, hẳn là như vậy. Thời gian ta làm khảo hạch tân sinh dài nên điểm không cao." Thu Tử Tuyền hiếm khi lên tiếng.

"Đi thôi!"

Trương Hằng Duệ khép hai tay trước người, Phong nguyên tố nhu hoà hoá thành thanh quang nhạt, nhanh chóng bao phủ cơ thể mọi người. Trong nháy mắt tiếp theo, mọi người chỉ cảm thấy thân thể nhẹ hơn, tốc độ tăng lên nhiều.

Hoắc Trảm Tật nhắc nhở Trương Hằng Duệ, nếu ai chậm hơn thì hỗ trợ người đó nhiều hơn, duy trì đội hình nguyên vẹn.

Làm như vậy hiển nhiên là trợ giúp Lục Ức Tân. Sau khi tăng tốc, mọi người liền phát hiện tốc độ của Nguyên Ân Tinh Điềm là nhanh nhất, sau đó là Lý Khương Kỳ. Lý Khương Kỳ tiến về phía trước theo cách gần như nhảy lên, mỗi lần nhảy, hắn đều thể hiện lực bộc phát đáng kinh ngạc.

Trong Chiến Hồn Sư Hệ cường công, tốc độ của Trương Hằng Duệ chậm hơn một chút. Tốc độ của Kỳ Thực và Thu Tử Tuyền không chênh lệch nhiều.

Khi mọi người tăng tốc, thành Ni Nặc nhanh chóng hiện ra trước mặt bọn họ. Chỉ chưa đến nửa giờ, bọn họ đã tới thành phố nhỏ nơi biên giới này.

Cửa thành mở rộng, không có gì ngăn trở. Y phục trên người bọn họ đã sớm đổi thành trang phục bình thường ở thế giới này, và họ thuận lợi tiến vào thành.

"Đến thành Ni Nặc mất 27 phút 38 giây, độ hoàn thành nhiệm vụ tăng lên." Âm thanh điện tử vang lên.

Giống như phán đoán của Hoắc Trảm Tật, thời gian có ảnh hưởng đến nhiệm vụ.

Bên trong thành phố có vẻ rất tiêu điều, có lẽ là vì trời lạnh nên không có nhiều người đi bộ trên đường.

Sài Gia Triết quay đầu nhìn Hoắc Trảm Tật, nói: "Lớp trưởng, tiếp theo chúng ta tách ra hành động hay hành động tập thể? Nói chung, thực lực của tổ chức ăn trộm không hẳn là mạnh, chúng ta tách ra hành động sẽ nhanh hơn một chút, nâng cao độ hoàn thành nhiệm vụ."

Hoắc Trảm Tật lắc đầu, nói: "Tạm thời không tách ra, chúng ta tìm một chỗ trước, để mọi người nghỉ ngơi và điều chỉnh một lát." Nói xong, hắn dẫn đầu đi vào thành phố.

Thành phố này không lớn, đi không bao xa, ánh mắt Hoắc Trảm Tật rơi vào một chỗ. Đó là một quán ăn nhỏ, mặt tiền không rõ ràng, nếu không phải hắn có tinh thần tham trắc thì người bình thường quả thật sẽ không chú ý đến.

"Đi, chúng ta đến bên kia ăn chút gì đó."

Quán ăn không lớn, chỉ có bốn cái bàn. Nhìn theo hướng mặt trời, lúc này hẳn là buổi chiều, trong quán không có khách.

Tám người Hoắc Trảm Tật đi vào trong quán, tiểu nhị đang trông bếp đến buồn ngủ ngẩng đầu lên, "Lũ tiểu gia hoả, các ngươi muốn ăn gì?"

Hoắc Trảm Tật liếc hắn một cái, nói: "Có món nào như mỳ không? Cả canh nữa."

"Có." Tiểu nhị gật đầu.

Mỳ có thể nhanh chóng bổ sung năng lượng, nước, đường và đạm, giúp mọi người hồi phục thể lực, dễ tiêu hóa. Đó là sự lựa chọn tốt nhất.

Quán ăn tuy rằng đã cũ nhưng rất ấm áp. Mọi người ngồi xuống ghế, không khỏi thả lỏng. Nguyên Ân Tinh Điềm nhìn về phía Hoắc Trảm Tật, nói: "Lớp trưởng, tiếp theo chúng ta làm gì? Đi tìm khắp nơi hay nghe ngóng trước?"

Hoắc Trảm Tật nói: "Thành phố này rất nhỏ, trước khi vào thành ta đã quan sát, tường thành dài khoảng 2000 mét. Đối với thành phố kiểu này, ta có thể dùng tinh thần tham trắc tìm kiếm rõ ràng. Nếu trong thành có tổ chức ăn trộm, hẳn là chỉ có một cái. Dù có nhiều hơn, chúng ta chỉ cần tiêu diệt hết tất cả, bên trong sẽ có mục tiêu của nhiệm vụ."

Thu Tử Tuyền đột nhiên mở miệng nói: "Phương thức tiêu diệt là đánh chết mục tiêu sao?"

Hoắc Trảm Tật sững sờ, cũng đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

Thu Tử Tuyền nói: "Không cần do dự, phương thức đơn giảng nhất là đánh chết. Nói thẳng ra, Thế Giới Đấu La chỉ là một trò chơi mà thôi, không cần nghĩ quá nhiều."

Nguyên Ân Tinh Điềm nhịn không được nói: "Đây chính là giết người, chúng ta mới 12 tuổi, do dự là bình thường."

Thu Tử Tuyền thản nhiên nói: "Khảo hạch tân sinh, ta tiến vào Thế giới Thiên Châu Biến. Nhiệm vụ là lẻn vào một làng thổ phỉ, lấy được tín vật của thủ lĩnh thổ phỉ. Ta giết hết cả làng, lấy được tín vật, nhưng vì vượt quá thời gian nên điểm thấp."

Lập tức, toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đã hiểu vì sao vị này có thể vào Lớp Một với đánh giá C thượng.

"Nếu các ngươi không dám ra tay, vậy để ta làm." Thu Tử Tuyền nói tiếp.

Sài Gia Triết trầm giọng nói: "Trong Thế Giới Đấu La, chúng ta tuỳ thơi đều có thể gặp nhuy hiểm chết người. Thu Tử Tuyền nói đúng, đây chỉ là trò chơi mà thôi."

Lục Ức Tân chần chừ nói: "Giết người không tốt lắm..."

"Cũng không thể giết người tuỳ tiện được." Trương Hằng Duệ nhíu mày.

Kỳ Thực nói: "Phải xem xét tình huống cụ thể. Ta nghĩ nên dựa vào yêu cầu của nhiệm vụ mà tiến hành. Nhiệm vụ yêu cầu chúng ta giết mục tiêu thì giết. Nếu nhiệm vụ không quy định rõ ràng, chúng ta không nên tạo nghiệp."

Lý Khương Kỳ nhìn về phía Hoắc Trảm Tật, hỏi: "Lớp trưởng, ngươi thấy thế nào?"

Hoắc Trảm Tật nói: "Giết những kẻ ác độc, không được lạm sát, không làm trái lương tâm, có lương tâm trong sáng mới làm chúng ta đi xa hơn. Nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là tiêu diệt tổ chức ăn trộm, đến lúc đó xem mức độ ác độc của bọn họ rồi quyết định xử lý như thế nào. Các ngươi ở đây đợi mỳ, ta ra ngoài thăm dò một lát. Ăn xong chúng ta sẽ hành động ngay."

Nói xong, hắn đứng lên đi ra ngoài.

Đưa mắt nhìn Hoắc Trảm Tật rời đi, bảy người khác đều im lặng. Bọn họ mới quen biết nhau hai, ba ngày, còn chưa quen thuộc, càng không thể nói là có tình cảm sâu sắc, vừa rồi thậm chí còn có một ít khác biệt.

Mọi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng họ không khỏi lo lắng cho nhiệm vụ sắp bắt đầu. Với năng lực Lớp Một của bọn họ, nếu nhiệm vụ đoàn đội đầu tiên không thể hoàn thành thì nhiệm vụ này e rằng không có người nào có thể hoàn thành.

Chẳng mấy chốc, những bát mì nóng hổi đã được mang lên.

Đồ ăn có ngon hay không có quan hệ mật thiết với trạng thái của thực khách. Ví dụ như trước mắt, bọn họ vừa khát vừa đói, bát mỳ bình thường này lại trở thành cao lương mĩ vị.

Sau khi ăn bát mỳ nóng hổi, mọi người đều cảm giác thân thể ấm lên.

"Đúng rồi, tính tiền như thế nào?" Lục Ức Tân đột nhiên thấp giọng hỏi.

Mọi người đều sững sờ. Bọn họ lần đầu đến nơi này, tất nhiên không có tiền của thế giới này, sau khi ăn no mới ý thức được vấn đề.

Tai tiểu nhị rất thính, tuy rằng Lục Ức Tân đã hạ thấp giọng nhưng hắn vẫn nghe được, có chút cảnh giác nhìn mấy tiểu hài tử này.

Đúng lúc đó, cửa được mở ra, một thân ảnh mang hơi lạnh từ bên ngoài đi tới. Hoắc Trảm Tật ngồi xuống bàn, sờ bát mỳ còn ấm, ném cho tiểu nhị một kim tệ, "Đủ chưa? Cho chúng ta bát canh nóng." Sau đó, hắn khịt mũi và bắt đầu ăn.

Thấy hắn tính tiền, mọi người hơi ngây người, lập tức có thêm thiện cảm với vị lớp trưởng này. Mặc dù không biết Hoắc Trảm Tật lấy tiền ở đâu, nhưng vấn đề nan giải đã được giải quyết.

"Đủ, đủ rồi, lập tức tới." Tiểu nhị nhận lấy kim tệ, trên mặt lập tức tươi cười. Hoắc Trảm Tật nhanh chóng ăn xong bát mỳ trước mặt, sau đó nói với mọi người: "Ta đã tìm được dấu vết của tổ chức ăn trộm trong thành Ni Nặc. Có khoảng 34 chỗ và 45 người bị nghi là ăn trộm. Ta cần minh tưởng 20 phút để khôi phục, sau đó chúng ta triển khai hành động. Chúng ta chia làm ba đội, ta sẽ nói cho mọi người biết nơi cần di chuyển. Tìm được trộm, đêm bọn họ tới địa điểm chỉ định, cuối cùng chúng ta tập hợp lại và thống nhất xử lý."

Mọi người giật mình nhìn hắn, hiệu suất cao quá đi. Hắn chỉ ra ngoài khoảng 10 phút đã an bài thoả đáng mọi chuyện?

Hoắc Trảm Tật không nói thêm gì nữa, mà nhắm mắt minh tưởng. Hoàn thành nhiệm vụ cần phải chạy đua với thời gian, hoàn thành càng nhanh, độ hoàn thành nhiệm vụ càng cao.

Canh nóng được đưa lên rất nhanh. Có lẽ vì Hoắc Trảm Tật trả một kim tệ, trong canh lại có chút thịt bằm. Mọi người uống canh nóng, nghỉ ngơi dưỡng sức.

20 phút sau, Hoắc Trảm Tật đúng giờ tỉnh lại.

"Nguyên Ân Tinh Điềm, ta, Lục Ức Tân một tổ, Thu Tử Tuyền, Lý Khương Kỳ một tổ, Sài Gia Triết, Kỳ Thực, Trương Hằng Duệ một tổ."

Nói xong, hắn lấy ra ba tờ giấy. Giấy có chút thô ráp, lại mượn tiểu nhị một khối than, nhanh chóng đánh dấu vị trí trên ba tờ giấy.

"Các ngươi đi riêng hai khu vực này, ta đánh dấu vị trí mục tiêu bằng một vòng tròn. Đánh ngất bọn họ rồi tập hợp lại. Theo quan sát của ta, đa số người ăn trộm trong thành đều là người đáng thương, thậm chí còn có độc thủ bị đánh tàn phế. Kẻ trùm vô cùng độc ác, nhưng những tên trộm khác không đáng chết. Ta đoán mục tiêu nhiệm vụ chính là giết kẻ trùm, có thể tha cho các tên trộm khác, nhưng phải chấn nhiếp bọn họ đầy đủ. Được rồi, bắt đầu hành động."

Hai tổ khác tiếp nhận bản đồ đơn giản của Hoắc Trảm Tật, lập tức xuất phát. Hoắc Trảm Tật cũng đứng người lên, dẫn Nguyên Ân Tinh Điềm và Lục Ức Tân ra ngoài quán ăn nhỏ.

Hắn đã rất cố gắng. Là lớp trưởng, hắn hiểu nhiệm vụ lần này không chỉ là khảo nghiệm với mọi người, mà còn là khảo nghiệm với hắn. Có thể được đồng bạn nhận thức hay không phải nhìn độ hoàn thành của nhiệm vụ này.

Nếu không có Thiên Ma Quyết, hắn có lẽ sẽ không có cơ hội tranh đoạt, nhưng hiện tại đã có, hắn sẽ không bỏ qua. Trong đầu hắn, khung cảnh hùng tráng của hàng ngàn quân xông vào và chiến đấu trong vùng hoang dã vẫn đang diễn ra. Nếu hắn muốn trở thành thống soái có lẽ phải bắt đầu từ dẫn dắt các bạn học của mình.

"Lớp trưởng, vừa rồi ngươi lấy tiền ở đâu?" Lục Ức Tân tò mò hỏi.

Hoắc Trảm Tật nói: "Ta bắt được một tên đang ăn trộm, thu tiền trong tay hắn, cũng từ hắn mà biết được tình huống của tổ chức ăn trộm."

Ở thành Ni Nặc, ăn trộm là nhóm người thấp kém nhất. Dẫn đầu là chú Lê, có vài chục người, trong đó không có nhiều người lớn, và họ đều nhàn rỗi. Họ đã bắt cóc nhiều trẻ mồ côi, và bồi dưỡng chúng thành ăn trộm, trộm đồ giúp bọn họ.

Hoắc Trảm Tật để hai tổ kia tới những nơi thường xuyên xảy ra ăn trộm, mà hắn, Nguyên Ân Tinh Điềm và Lục Ức Tân đi tới đại bản doanh của Lê thúc.

Qua thẩm vấn tên ăn trộm và tinh thần tham trắc thăm dò, hắn đã sớm nắm được những phương hướng này.

Thành Ni Nặc quả thực rất nhỏ, không lâu sau, ba người Hoắc Trảm Tật đã tới một hẻm nhỏ tối tăm.

Sâu trong hẻm có một nhà gỗ, hoặc nên nói là túp lều. Lúc này, trong lều bùng lên một ngọn lửa, mấy người đàn ông mặc áo khoác bông ngồi bên trong, vừa sưởi ấm vừa ăn.

Ngoài bọn họ còn có ba, bốn đứa trẻ trạc tuổi đám người Hoắc Trảm Tật, mặc quần áo mỏng manh, đang đứng chịu mắng.

"Phế vật, sắp hết ngày rồi mà vẫn chưa ăn trộm được cái gì. Các ngươi có đói bụng không? Hôm nay, nhịn đói!"

"A Ngốc, thu hoạch của ngươi như thế nào? Ngươi nói cái gì? Ngươi ngốc sao, cứ nhìn người ta bỏ đi với người khác? Lãng phí nhiều đồ ăn của ta như vậy, còn chưa báo đáp lão tử, nha đầu chết tiệt này đã dám chạy. Tức chết ta, thật sự là tức chết ta!" Một người trung niên thân hình cao lớn, trên trán có sẹo một cước đạp một hài tử ngã xuống đất.

A Ngốc thống khổ cuộn mình trên mặt đất, nức nở nói: "Không phải, không phải ta để nàng đi, mà chính nàng phải đi."

Lê thúc đang giận đầy đầu, nghe A Ngốc nói mà tính nóng xông lên, dùng sức đá A Ngốc mấy cước, nổi giận mắng: "Nàng phải đi thì ngươi để nàng đi sao? Ngu chết đi được. Thật ngu xuẩn, thật ngu xuẩn." A Ngốc liên tục kêu lên thảm thiết, mấy tên ăn trộm bên cạnh đều nhìn có chút hả hể, không có ai đi lên khuyên can.

Một lúc sau, cơn giận của Lê thúc giải toả hơn nửa, lúc này mới nhớ tới A Ngốc là nguồn thu chủ yếu của mình, nếu làm hỏng thì đi đâu tìm một thủ hạ nghe lời như vậy. Hắn hầm hừ nhặt túi tiền dưới đất lên, nói với A Ngốc: "Về sau thông minh linh hoạt hơn một chút." Sau đó liền đi ra ngoài.

"Đứng lại, ngươi là Lê thúc?" Ba thân ảnh ngăn Lê thúc lại.

Lê thúc sững sờ một lát, khi thấy rõ ngăn trước mặt mình là ba hài tử thì ánh mắt sáng lên.

"Hay lắm, vừa lúc thiếu người. Các ngươi muốn gia nhập sao? Không sai, ta chính là Lê thúc, ông trùm ngầm của thành Ni Nặc.

"Tìm đúng ngươi rồi." Nguyên Ân Tinh Điềm bước lên một bước, trực tiếp bổ nhào vào Lê thúc. Lê thúc sững sờ một lát, hắn vội vàng đưa tay ngăn cản nắm đấm của Nguyên Ân Tinh Điềm. Rầm một tiếng, Lê thúc lùi về sau năm, sáu bước, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Khốn nạn!" Hắn rút ra một thanh chuỷ thủ.

Nguyên Ân Tinh Điềm nói với Hoắc Trảm Tật và Lục Ức Tân ở sau lưng, "Mạnh hơn người bình thường không ít, hẳn là có tập võ."

Lê thúc lúc này đã nhào lên, mấy tên trộm trưởng thành mặc áo bông rách cũng lao ra từ túp lều bên cạnh.

"Chậm chạp!" Đúng lúc này, sau đầu Lục Ức Tân xuất hiện một cái đồng hồ, hai hồn hoàn trên người sáng lên. Ánh sáng lập loè, tất cả đều là màu tím. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro