Chương 215
Ngô gia 215
Edit: Diễn Thúii~~
•
Vinh Vương phi ý cười trên khóe miệng càng sâu, nhìn về phía Lục Tông nói: "Nhìn con hồ đồ, ta cùng mẫu thân Xán Xán là biểu tỷ muội, Xán Xán gọi ta là dì mới đúng."
Nàng để mặt mộc, lại đầy thần sắc bệnh nặng, tuy rằng không được minh diễm động lòng người như trước, lại vẫn có khí chất thanh thuần mỹ lệ bệnh tật không áp chế được.
Vinh Vương phi thân thiết mỉm cười, nói với Khương Lệnh Uyển: "Xán Xán, ta là dì."
Khương Lệnh Uyển bị mẫu tử hai người làm cho không hiểu ra sao, nhưng nàng tự nhiên có thể đoán ra nên nghe ai, lúc sau ngoan ngoãn kêu một tiếng "Dì".
Vinh Vương phi là người ôn nhu hiền thục, đối đãi với tiểu hài tử càng có kiên nhẫn, trước mắt thật sự thích tiểu nữ oa này, liền cùng nàng trò chuyện nhiều hơn mấy câu.
Sau một lúc, Vinh Vương phi mới nói với Lục Tông: "Con mang Xán Xán ra ngoài chơi đi, hôm nay nếu đã tới, liền giữ nàng lại ăn một bữa cơm."
Lục Tông gật đầu đáp ứng, sau đó nắm tay Khương Lệnh Uyển ra khỏi phòng ngủ.
Lục Bảo Thiền vẫn chưa đi theo, mà là ngồi xuống bên cạnh Vinh Vương phi, vui vẻ líu lo nói: "Xán Xán lớn lên thật đáng yêu, Thiền Nhi thích nàng."
Vinh Vương phi nhìn nữ nhi của mình, biết nữ nhi tuy rằng mới chỉ năm tuổi, có những chuyện lại phân biệt rất rõ ràng. Tiểu nữ nhi của Phan trắc phi kia, cùng tuổi như Xán Xán, sinh ra cũng ngoan ngoãn đáng yêu, lại không thấy được nàng mở miệng khen nửa câu.
Đứa nhỏ này, kỳ thật trong lòng so với ai khác đều rõ ràng.
Mà nàng thì sao?
Nàng thân làm mẫu thân, là chủ mẫu Vinh Vương phủ, nên rộng lượng chút mới phải, nhưng không biết như thế nào, khi nhìn nữ nhi của mình vẫn không có tiếp thu hảo ý của Phan trắc phi, trong lòng lại không nhịn được cảm thấy may mắn rất nhiều.
Đại để là, cuối cùng vẫn còn có nhi tử cùng nữ nhi, bọn họ là hoàn toàn thuộc về riêng nàng.
Lục Tông mang theo Khương Lệnh Uyển ra cửa, đi đến trước sân.
Khương Lệnh Uyển liếc mắt một cái liền thấy được trong sân có một bàn đu dây.
Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương chỉ cao đến eo mình, hỏi: "Muốn chơi bàn đu dây sao?"
Tiểu hài tử tự nhiên thích chơi đùa, Khương Lệnh Uyển lúc trước ở Vệ Quốc Công phủ rất thường xuyên chơi bàn đu dây. Nhưng có một lần lúc nàng cùng Khương Dụ cùng nhau chơi, không cẩn thận từ trên bàn đu té xuống, từ đó về sau Chu thị liền không cho nữ nhi chơi bàn đu dây nữa, đỡ cho đến sau này lại xảy ra chuyện gì nguy hiểm hơn.
Hiện tại Khương Lệnh Uyển nghe được lời Lục Tông, nhoẻn miệng cười giòn giã nói: "Muội muốn chơi."
Lục Tông cúi người, đem tiểu nhân nhi ôm lên trên bàn đu dây, sau đó chậm rãi đẩy.
Hắn nhìn nàng cười, trong lòng cũng vui sướng.
Đời trước, nàng từ nhỏ đã rất hiểu chuyện. Hắn tuy đối với nàng đủ tốt, nhưng đại đa số vẫn là lãnh lãnh đạm đạm, cũng thiệt thòi nàng có thể chịu được tính tình hắn.
Đời này, nàng cử chỉ hành động hồn nhiên tùy hứng, như vậy mới giống một tiểu nữ oa vô ưu vô lự.
Lục Tông đẩy một lúc, liền thấy nàng nghiêng đầu nhỏ, nhìn tới một bên, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: "Tông biểu ca......"
Lục Tông thuận thế nhìn theo, thấy muội muội của mình đứng ở bên cạnh, biểu tình rất hâm mộ.
Hắn nghĩ đến những chuyện đời trước, bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật hắn là một ca ca không xứng chức.
Chỉ là đời này, hắn có thể cố gắng làm muội muội ít chịu ủy khuất một chút.
Lục Tông hướng về phía Khương Lệnh Uyển nói: "Xán Xán ngoan ngoãn ngồi ở đây, đừng lộn xộn."
Khương Lệnh Uyển cực hiểu chuyện đáp ứng. Lục Tông lúc này mới xoải bước đi đến trước mặt Lục Bảo Thiền.
Lục Bảo Thiền là một tiểu nữ oa hoạt bát đáng yêu, bởi vì Vinh Vương phi vẫn luôn triền miên trên giường bệnh, cho nên Lục Bảo Thiền tâm tư so với tiểu nữ oa cùng tuổi càng thêm mẫn cảm. Nàng biết ca ca vẫn rất thương mình, cũng biết ca ca tính cách xưa nay là như thế, nhưng trước mắt nhìn thấy ca ca đối tốt với tiểu muội muội khác như vậy, còn đích thân đẩy bàn đu dây cho muội ấy, nàng liền có chút hâm mộ.
Ca ca còn chưa từng đẩy bàn đu dây cho nàng đâu.
Nàng nguyên bản chỉ là lẳng lặng nhìn, không ngờ bị ca ca phát hiện, lúc này mới ngẩng đầu lên, rụt rè nói: "Ca ca, ta......"
Lục Tông sờ đầu muội muội, sau đó dẫn nàng đi đến chỗ bàn đu dây.
Lục Tông đem Lục Bảo Thiền cũng ôm lên, để nàng ngồi ở bên cạnh Khương Lệnh Uyển.
Lục Bảo Thiền rất kinh hỉ, nhoẻn miệng, cười đến mi mắt cong cong, giống như gặp được chuyện hạnh phúc vô cùng.
Khương Lệnh Uyển cũng đã lâu chưa gặp được bạn cùng tuổi chơi hợp ý như vậy, hai người liền tay nắm tay một đạo ngồi ở trên bàn đu, cười khanh khách nói chuyện.
Lục Tông nghe âm thanh ngọt ngào giòn tan của cô tẩu hai người, đôi mắt ngậm ý cười đứng ở phía sau, chậm rì rì đẩy bàn đu dây.
Từ sau ngày này, Khương Lệnh Uyển liền thực thích chạy tới Vinh Vương phủ, mà yêu thích với Lục Bảo Thiền, cũng xa xa đã vượt qua cái biểu ca tính tình cổ quái kia.
Đời này, Vinh Vương phi tuy rằng không có bởi vì Phan trắc phi giở trò mà tăng thêm bệnh tình, nhưng chung quy cũng chỉ sống lâu thêm được một năm.
Nhưng với Lục Tông mà nói, một năm này, đã xem như ban ân.
Một ngày Vinh Vương phi từ giã cõi đời kia, Lục Tông nhìn Vinh Vương một đại nam nhân, khóc đến thương tâm. Mà hắn trên mặt cũng không có bất luận biểu tình gì.
Hắn thấy Phan trắc phi một bên làm bộ làm tịch, lúc này mới sai người đem Phan trắc phi đuổi ra khỏi linh đường của mẫu thân.
Lục Tông là Thế tử Vinh Vương phủ, mà Phan trắc phi bất quá chỉ là một thiếp thất thôi, Vinh Vương lúc này thương tâm không rảnh quản, Phan trắc phi không có người chống lưng, tự nhiên chỉ có thể mang theo nữ nhi xám xịt đi ra ngoài.
Mấy năm nay Vệ Quốc Công phủ cùng Vinh Vương phủ lui tới thân thiết, hiện giờ Vinh Vương phi không còn, một nhà Khương Bách Nghiêu tự nhiên đều tới.
Khương Lệnh Uyển đi tìm Lục Bảo Thiền.
Mất đi mẫu thân, Lục Bảo Thiền bệnh nặng một hồi, trước mắt gầy đến gần như da bọc xương.
Khương Lệnh Uyển quan tâm nhìn Lục Bảo Thiền uống thuốc, âm thanh non nớt an ủi vài câu, tuy không thể săn sóc người như ngươi lớn, nhưng tiểu hài tử an ủi, thường đều là lời chân tình thực lòng nhất.
Lục Bảo Thiền tâm trạng tốt lên một chút, hít hít mũi nói: "Ca ca ca ấy, ca ấy rất khổ sở, chỉ là ca ca trước nay đều không khóc."
Ở trong mắt Lục Bảo Thiền, ca ca nàng chính là người không sợ trời không sợ đất, hơn nữa có ca ca ở đây, liền sẽ không có ai dám khi dễ nàng.
Nàng nói: "...... Xán Xán, muội giúp ta đi xem ca ca một chút, có được hay không?"
Khương Lệnh Uyển thích làm chuyện nghĩa khí nhất, tự nhiên vỗ vỗ bả vai nàng, nói "yên tâm", sau đó quả thực đi tìm Lục Tông.
Lục Tông mặc một thân đồ tang, trên mặt vô bi vô hỉ, hoàn toàn không giống một tiểu thiếu niên mười một tuổi.
Hắn thấy Khương Lệnh Uyển tới, lúc này mới hướng nàng vẫy vẫy tay.
Khương Lệnh Uyển chạy qua, gọi: "Tông biểu ca."
"... Ừ."
Lục Tông gật đầu, ngồi xổm xuống, đem tiểu nữ oa trước mặt ôm vào trong ngực: "Xán Xán, mẫu thân của ta đi rồi, về sau, ta liền không có mẫu thân."
Không có mẫu thân, đối với Khương Lệnh Uyển mà nói, cùng việc trời sập xuống không có gì khác nhau.
Nàng nhớ tới mẫu thân của Lục Tông, mỗi lần nàng tới tìm Thiền tỷ tỷ đi chơi, bà vẫn luôn nằm ở trên giường. Bà thật xinh đẹp, cùng mẫu thân nàng đều xinh đẹp giống nhau, nói chuyện cũng luôn ôn ôn nhu nhu, còn thường xuyên cười với nàng.
Khương Lệnh Uyển đột nhiên cũng cảm thấy chóp mũi ê ẩm, nâng lên tay nhỏ vỗ vỗ lưng Lục Tông: "Tông biểu ca, không khóc......"
Lục Tông mỉm cười, đem mặt vùi vào cổ nàng.
Khương Lệnh Uyển chợt nhăn lại đôi mày liễu nhỏ.
Huynh ấy khóc a.
Thật đáng thương...
•
Theo độ tuổi lớn lên, Khương Lệnh Uyển cũng dần dần thích ứng vị biểu ca bám người này, dù sao hắn không có mẫu thân, quá đáng thương.
Chỉ là, Khương Lệnh Uyển không thích nhất là người khác quản chế nàng, đặc biệt là ở phương diện kết giao bằng hữu. Nàng cùng Chu Quý Hành, Tiết Vanh là biểu huynh muội thân cận nhất, nhưng mỗi lần nàng cùng bọn họ chơi bị Lục Tông thấy được, Lục Tông liền xụ mặt.
Nàng không thích hắn bày ra biểu tình như vậy nhất.
Lúc Lục Tông mười bốn, Khương Lệnh Uyển cũng đã tám tuổi.
Tiểu cô nương tám tuổi, lớn lên lại không có mượt mà bạch nộn phì phì giống trước kia, khuôn mặt thoáng gầy hơn, càng có thể dễ dàng nhìn ra ngày sau mỹ mạo.
Lục Tông phải đi theo Phùng Hoài Viễn vào quân doanh, nếu như ấn theo thời gian đời trước, lần này hắn ít nhất phải đi 5 năm.
Thời gian 5 năm, có thể thay đổi quá nhiều chuyện. Hắn tuy muốn cùng nàng làm một đôi thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nhưng cữu cữu kỳ vọng, hắn cũng không thể cô phụ.
Đời trước, nàng còn thích dính chính mình, hai người quan hệ tốt như vậy, nhưng thời điểm hắn trở về, nàng cũng không tim không phổi, giống như quên mất hắn, đời này.... hắn còn có thể trông cậy nàng nhớ được hắn sao?
Lục Tông có chút đau đầu, trước xử lý chuyện Phan trắc phi, sau đó mới đến Vệ Quốc Công phủ tìm Khương Lệnh Uyển.
Khương Lệnh Uyển lúc này đang chơi cùng Tiết Vanh.
Lục Tông gọi nàng, nàng không để ý, cũng không biết được có phải bởi vì không nghe được hay không.
Lục Tông thấy nàng cười đến xán lạn, nể tình nàng tuổi còn nhỏ, Tiết Vanh cũng nhỏ, liền dứt khoát để cho bọn họ tiếp tục chơi, hắn ở một bên chờ —— dù sao hôm nay, hắn không muốn chọc nàng tức giận.
Bất quá hai tiểu hài tử kia, chơi hăng hái đã sớm đã quên thời gian, Khương Lệnh Uyển lại càng không biết Lục Tông đang đợi nàng.
Đến lúc Khương Lệnh Uyển vui vẻ tiễn Tiết Vanh về, tiến vào phòng, liền nhìn thấy Lục Tông mặc một thân áo gấm màu xanh ngọc ngồi ở chỗ đó.
Thiếu niên lang mười bốn tuổi, tính tình cổ quái, khẩu vị cũng thật sự già dặn như người lớn tuổi, chỉ thích uống trà.
Chỉ là lúc này, chén trà cầm trong tay đã sớm trở nên lạnh lẽo.
Khương Lệnh Uyển khẽ gọi một tiếng, sau đó nói: "Tông biểu ca tìm muội, là có việc gì sao?"
Lục Tông liễm mi.
Khương Lệnh Uyển hiểu được Lục Tông đại để là đã đợi thật lâu, liền ngoan ngoãn nói: "Muội không biết Tông biểu ca đang đợi muội, thực xin lỗi."
"Không có việc gì." Lục Tông ngữ khí mềm vài phần, vẫy tay gọi nàng lại gần.
Hắn đem người bế lên, để nàng ngồi ở trên đùi mình.
Tiểu nữ hài tám tuổi, đã không giống như hồi bốn tuổi cái gì cũng không hiểu. Hiện giờ Lục Tông cứ tự nhiên ôm nàng ngồi ở trên đùi hắn như vậy, Khương Lệnh Uyển có chút không thích ứng, trong lòng cảm thấy biệt nữu, hy vọng hắn có thể sớm chút về Vinh Vương phủ đi.
Lục Tông đem ngọc bội tùy thân đưa cho nàng, tự tay giúp nàng đeo lên.
Đời trước nàng vừa nhìn thấy ngọc bội của mình liền muốn, cho nên đời này hắn cố ý ở trước mặt nàng lộ ra vài lần, nhưng nàng lại không có nhìn nhiều hơn một cái.
Muốn thấy nàng ồn ào năn nỉ đòi đã là không có khả năng, chỉ có thể tự mình đưa cho nàng.
Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn ngọc bội, cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng vẫn thích khóa trường mệnh của mình hơn, ngọc bội này chẳng đẹp chút nào.
Lục Tông nhéo nhéo mặt nàng, nói: "Xán Xán, ngày mai ta phải đi theo cữu cữu tới quân doanh...... Sẽ đi thật lâu. Chờ đến lúc trở về, Xán Xán cũng đã trưởng thành, đến lúc đó ngày ta trở về kia, muội phải ra cửa thành xem ta, có biết không?"
Khương Lệnh Uyển do dự trong chốc lát, gật đầu.
Lục Tông lúc này mới vừa lòng, xoa xoa má nàng, nói: "...... Nếu như muội dám đem ta quên mất, đợi xem đến lúc thành thân xong, ta thu thập muội như thế nào."
•
Năm năm sau, ngày hai lăm tháng chạp.
Lục Tông cùng Phùng Hoài Viễn chiến thắng trở về.
Lục Tông một thân khôi giáp, khoác áo choàng huyền sắc, bên hông mang theo trường kiếm, chuôi kiếm vô cùng đơn giản, đến cả một cái tua kiếm cũng không có.
Thời điểm đi qua Nhất Phẩm Cư.
Lục Tông nghiêng đầu nhìn lên, nhất thời ánh mắt ảm đạm.
Tiểu cô nương không tim không phổi, cuối cùng vẫn là đã quên hắn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro