Chương 214 | Phiên ngũ: Mộng một đời
(Phiên ngũ 3 chương 214,215,216)
Ngô gia 214
Edit: Diễn Thúii~~
•
Tiểu viện Vệ Quốc Công phủ.
Tiểu thiếu niên anh tuấn mặc một thân áo gấm màu xanh ngọc vừa mới nhấc chân bước vào ngạch cửa, liền nghe được bên trong truyền đến một tràng âm thanh mềm nhũn thanh thúy của tiểu cô nương.
Khóe miệng hắn hơi giương lên, giờ phút này trong tay còn đang xách theo hai bao giấy dầu đựng đồ ăn vặt.
Nhóm ma ma nha hoàn trong phòng dường như đã sớm quen việc vị thiếu niên này đến, có thể thấy được người này tuổi còn trẻ lại tư dung bất phàm, cũng không dám chậm trễ, đều thoáng uốn gối, cung kính hành lễ: "Vinh thế tử."
"Ừm." Lục Tông thoáng gật đầu, bóng dáng thẳng tắp thong dong đi vào bên trong.
Chủ thấy trên giường la hán gỗ lê khắc hoa văn thảo quỳ mạ vàng, ngồi một tiểu nữ oa bạch bạch nộn nộn. Tiểu nữ oa ước chừng ba bốn tuổi, một bộ dáng mập mạp tinh xảo ngây thơ. Mà ma ma ngồi bên cạnh, chính là đang lột bánh chưng cho vị tiểu chủ tử này.
Hôm nay là Đoan Ngọ, mỗi nhà đều có bánh chưng, lại dẫn nhau ra ngoài ngoạn cảnh, tiểu gia hỏa này xưa nay tham ăn, tự nhiên sẽ không rảnh đi chơi đùa gì đó, bất luận cái gì cũng không vui vẻ bằng được ăn ngon a.
Lục Tông nhìn bộ dáng lúc nàng ăn bánh chưng, quai hàm phúng phính phình phình lên, càng nhìn càng làm người ta yêu thích.
Hắn đi qua, gọi một tiếng: "Xán Xán."
Khương Lệnh Uyển miệng nhỏ nhai bánh chưng hơi chững lại, một đôi con ngươi đen lúng liếng nhìn về phía Lục Tông, dừng một chút, mới thanh âm hàm hồ nói: "Tông...... Tông biểu ca."
Đào ma ma cũng lập tức hành lễ.
Lục Tông ngồi xuống, từ trong lòng ngực lấy ra khăn tay, thay nàng xoa xoa miệng nhỏ.
Nhìn tiểu nữ oa phấn phấn nộn nộn, trắng trẻo mập mạp trước mặt, trong lòng Lục Tông nhất thời có chút hoảng hốt, rồi lại thành một trận bất đắc dĩ.
Hắn cũng không biết vì sao, chỉ một giấc ngủ dậy, liền về tới thời điểm mới chín tuổi. Nhưng cũng may nhờ như thế, làm hắn có thể ở cạnh mẫu thân thêm một thời gian.
Lúc này, Lục Tông giơ tay nhéo nhéo gương mặt thịt đô đô của Khương Lệnh Uyển, vẫn cảm thấy rất kỳ diệu —— tiểu nữ oa trước mặt này, ngày sau sẽ trở thành thê tử của hắn, thay hắn sinh nhi dục nữ, thậm chí sau khi liên tiếp sinh hạ bốn tiểu nhi tử xong, còn buồn bực nói với hắn, đời này nhất định phải sinh cho hắn một nữ nhi.
Nữ nhi này, hắn thật ra vẫn chưa được nhìn thấy, có điều hiện giờ nhìn bộ dáng khả ái này của nàng, liền cảm thấy nếu như bọn họ sinh một tiểu nữ nhi, đại để cũng là ngọc tuyết đáng yêu như vậy đi.
Lục Tông cúi đầu, nhìn bánh chưng thịt đầy đặn mềm mại thơm phức trên đĩa kim hồng, kiên nhẫn nói: "Bánh chưng không dễ tiêu hóa, muội không nên ăn nhiều."
Khương Lệnh Uyển một đôi mắt to kỳ quái nhìn vị "biểu ca" trước mặt, kiều khí nói: "Nhưng mà muội muốn ăn."
Lục Tông duỗi tay sờ sờ bụng nhỏ của nàng, ngữ khí rất nhu hòa: "Xán Xán không nhớ rõ lần trước bị đau bụng sao? Nếu như ăn nhiều, lát nữa lại sẽ đau."
Khương Lệnh Uyển nhấp nhấp cái miệng anh đào nhỏ, tức khắc liền do dự, bất quá lại phảng phất như có phần không tin lời Lục Tông, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Đào ma ma.
Đào ma ma mỉm cười, gật đầu nói: "Lục cô nương, Vinh thế tử nói đúng, ăn nhiều sẽ đau bụng a."
Khương Lệnh Uyển xưa nay tin tưởng lời Đào ma ma nhất, nghe bà cũng nói như vậy, liền tin rồi.
Nàng phiết phiết miệng nhỏ nói không ăn nữa, Đào ma ma mới vui mừng đem hơn phân nửa cái bánh chưng còn dư lại bưng ra ngoài.
Sau khi Đào ma ma rời khỏi, Lục Tông cực kỳ tự nhiên đem nữ oa nhi trên giường la hán ôm lên trên đùi.
Hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ phấn đô đô của nàng, hỏi: "Tông biểu ca đã nhiều ngày không tới đây thăm Xán Xán, Xán Xán đã làm được những chuyện gì rồi?"
Lần đầu tiên Lục Tông ôm nàng, Khương Lệnh Uyển là cự tuyệt, nhưng biểu ca này đối người ngoài lãnh lãnh đạm đạm, chỉ riêng đối với nàng lại rất nhiệt tình a, còn đặc biệt dính người. Quả thực so với Vanh biểu ca còn muốn dính người hơn. Sau vài lần, Khương Lệnh Uyển tự nhiên cũng lười cự tuyệt hắn, cho nên lúc này bị ôm lên ngồi ở trên đùi hắn, cũng chỉ cúi đầu lo thưởng thức khóa trường mệnh bằng bạc trên cổ mình.
Khương Lệnh Uyển cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, mềm nhũn nói: "Cùng Hành biểu ca còn có Vanh biểu ca chơi đùa, Hành biểu ca còn tặng cho Xán Xán một con diều, là diều hình đại lão hổ."
Chu Quý Hành cùng Tiết Vanh.
Lục Tông mày nhăn lại, hiển nhiên là có chút không vui.
Kỳ thật, hắn cũng không biết vì sao lại thế này.
Hắn rõ ràng nhớ rõ, đời trước Xán Xán tuy cùng Tiết Vanh quan hệ rất tốt, nhưng cùng biểu ca khác là Chu Quý Hành cực ít lui tới.
Hắn biết tâm tư của Chu Quý Hành với nàng, nhưng nàng đối với Chu Quý Hành luôn hờ hững, hắn tự nhiên cũng thấy không cần thiết để ở trong lòng. Hơn nữa hắn còn nhớ, đời trước nàng khi còn nhỏ liền phá lệ bám hắn, thời điểm nàng 4 tuổi mẫu thân hắn chết bệnh, hai người họ mới gặp nhau lần đầu ở Vinh Vương phủ, tuy nói khi nàng mới sinh ra, hắn còn từng ôm qua, nhưng khách quan tính toán mà nói, hai người chân chính quen biết, xác thật là một lần ở Vinh Vương phủ kia.
Đời này, mẫu thân hắn vẫn ở trên giường bệnh, nàng cũng không có lý do gì tới Vinh Vương phủ.
Nàng không tới, vậy hắn liền đi tìm nàng.
Nhưng nề hà là thái độ của nàng với hắn, lại không dính người giống như đời trước.
Trong lúc Lục Tông trầm mặc suy nghĩ, tiểu nữ oa 4 tuổi danh xứng với thực Khương Lệnh Uyển, cũng học lão thành nhăn nhăn mày.
Khương Lệnh Uyển tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng rốt cuộc sinh ra tư chất thông tuệ, qua vài lần như vậy, nàng cũng có thể phát giác, vị Tông biểu ca này không thích nàng nhắc tới Hành biểu ca cùng Vanh biểu ca.
Nhưng mà nàng thích nhất là Hành biểu ca cùng Vanh biểu ca a, đến cả nếu tính vị Tông biểu ca này, ở bên trong các vị biểu ca của nàng, nhiều nhất chỉ đứng ở vị trí thứ ba.
Cho nên, nếu hắn không thích Hành biểu ca cùng Vanh biểu ca, vậy nàng về sau liền không chơi với hắn nữa.
Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nâng đầu nhỏ, chớp chớp mắt to ngập nước, hỏi: "Tông biểu ca có mang ngọc đoàn tô cho Xán Xán không?"
Đầu bếp Vệ Quốc Công phủ cũng biết làm ngọc đoàn tô, nhưng hương vị là xa xa không bì được với ngọc đoàn tô của đầu bếp Vinh Vương phủ làm ra.
Đầu lưỡi nhỏ này của Khương Lệnh Uyển chính là tiểu quỷ kén chọn, nếu ăn ngọc đoàn tô, tự nhiên là muốn ăn cái tốt nhất.
Vì điểm này, lúc trước Khương Lệnh Uyển mới miễn cưỡng chịu kêu hắn một tiếng "Tông biểu ca".
Lục Tông nói: "Có mang theo."
Hắn thấy nàng một bộ dáng nóng lòng thèm ăn, cũng minh bạch tiểu hài tử tuổi này tham ăn nhất, liền nói: "Bất quá hiện tại mới vừa ăn xong bánh chưng, chờ lát nữa lại ăn, đỡ cho bụng nhỏ không chống đỡ được."
Khương Lệnh Uyển khuôn mặt nhỏ sửng sốt, cảm thấy biểu ca mười tuổi này, quả thực so với mẫu thân nàng còn muốn dong dài hơn.
Nàng chu chu đôi môi nộn nộn: "Nếu là Hành biểu ca, Xán Xán muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu......"
"......"
Lục Tông liền như vậy lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt đen hàm chứa một chút bất mãn.
Khương Lệnh Uyển đưa đôi tay nhỏ béo núc chống cằm, không nói chuyện, nhưng rõ ràng cũng không vui.
Rốt cuộc vẫn là Lục Tông thỏa hiệp trước.
Lục Tông đem túi giấy gác ở trên bàn mở ra, bên trong là một đám ngọc đoàn tô hoàn chỉnh vô khuyết, mềm xốp trắng như tuyết.
Hắn nhìn tiểu gia hỏa ngồi ở trên đùi mình, hai chân ngắn đung đưa, đôi mắt đều đã phát sáng, lúc này mới chọc chọc gò má bản thân.
Lại tới.
Khương Lệnh Uyển trong lòng tức giận, nhưng nàng tuổi này thật sự là tính tình vì năm đấu gạo khom lưng, liền đem miệng nhỏ chu tới, ở trên má Lục Tông hôn "bẹp" một ngụm.
Lục Tông vừa lòng, lúc này mới mặt mày mỉm cười đem ngọc đoàn tô đưa cho nàng.
Hắn nhìn tiểu gia hỏa tay nhỏ ôm một khối ngọc đoàn tô gặm, tiểu bộ dáng lại còn rất lịch sự nhã nhặn, bất giác thấy buồn cười, rồi sau đó mới đưa tay xoa xoa nụ hoa trên búi tóc nàng.
Thật nhỏ.
Khương Lệnh Uyển gặm hăng say, liền nghe được trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của thiếu niên: "...... Xán Xán, ngày mai theo ta đi thăm mẫu thân đi."
Ngô.
Khương Lệnh Uyển sửng sốt, chậm rãi ngước mắt nhìn Lục Tông, khuôn mặt nhỏ mờ mịt.
•
Khương Lệnh Uyển tuổi còn nhỏ, hơn nữa Khương Bách Nghiêu cùng Chu thị đều yêu thương nữ nhi như vậy, theo lý mà nói sẽ không có khả năng yên tâm để nữ nhi đi theo Lục Tông mười tuổi cùng đến Vinh Vương phủ.
Nhưng cố tình, không biết gia hỏa Lục Tông này dùng cái biện pháp gì, thế nhưng thật sự thuyết phục được Khương Bách Nghiêu cùng Chu thị.
Ngày kế, Lục Tông liền tới đây lãnh người.
Khương Lệnh Uyển nện bước chân ngắn nhỏ, được Lục Tông nắm tay, liền như vậy ra khỏi cửa lớn Vệ Quốc Công phủ.
Trên xe ngựa có chút buồn chán.
Từ khi Lục Tông bắt đầu tiếp cận tiểu gia hỏa này, hắn liền lúc nào cũng mang sẵn đồ ăn bên người, trước mắt giống như làm ảo thuật, từ phía sau biến ra mấy viên bánh chưng đường.
Khương Lệnh Uyển kinh hô một tiếng, thanh âm non nớt thật lòng sùng bái: "Tông biểu ca thật là lợi hại a."
Lục Tông đút một viên vào miệng nàng.
Bất quá bánh chưng đường này, ăn quá nhiều sẽ làm hỏng răng, cho nên Lục Tông ngày thường cũng không dám cho nàng ăn nhiều.
Khương Lệnh Uyển ăn ngon lành, bất tri bất giác liền đã đến Vinh Vương phủ.
Lục Tông trực tiếp mang người đi tới viện của Vinh Vương phi.
Lục Bảo Thiền năm tuổi, chính là đang bồi ở bên giường Vinh Vương phi.
Trên giường tủ lớn khắc hoa, Vinh Vương phi người bọc chăn gấm thật dày, sắc mặt tái nhợt, suy nhược bệnh trạng.
Vinh Vương phi tuy là bệnh đã lâu, nhưng trong phòng này ngoại trừ có mùi thuốc, chỉ còn lại một cổ hương thơm nhàn nhạt, cửa sổ cũng luôn mở, hương vị trong phòng cũng không có khó chịu như trong tưởng tượng. Đương nhiên, nếu như mùi vị khó chịu, Vinh Vương phi cũng sẽ không nỡ để nữ nhi tuổi nhỏ của mình ở lâu như vậy.
Lục Bảo Thiền thấy ca ca vào, mới vui vẻ chạy qua, âm sắc ngọt ngào reo lên: "Ca ca."
Lục Tông sắc mặt đạm nhiên, tuổi còn nhỏ, chính là luôn không thích cười. Bất quá Lục Bảo Thiền cũng đã quen, hơn nữa nàng biết ca ca vẫn thương nàng.
Khương Lệnh Uyển chỉ ngoan ngoãn đứng ở phía sau Lục Tông.
Bởi vì vóc dáng quá nhỏ bé, người trong phòng cũng chưa chú ý tới.
Lúc sau, đầu nhỏ mới tò mò chậm rãi từ sau lưng Lục Tông ló ra dò xét một chút.
Khuôn mặt nhỏ thịt đô đô, phấn nộn hồng hào, xứng với một đôi mắt hạnh to tròn lại ngập nước, thật sự làm người nhìn thấy mắt đều sáng ngời, không nhịn được muốn hô đáng yêu.
Lục Bảo Thiền cũng rất vui mừng, khó có khi được nhìn thấy một tiểu muội muội tuổi cùng mình không sai biệt lắm, vội nói: "Muội là Xán Xán đi, ta thường xuyên nghe ca ca nhắc tới muội."
Khương Lệnh Uyển tuổi tuy nhỏ, nhưng vẫn rất hiểu lễ phép, nghe xưng hô của nàng, lập tức biết nàng chính là biểu tỷ mà mẫu thân đã nói —— Vinh Vương phủ tiểu Quận chúa.
Khương Lệnh Uyển gọi một tiếng "Thiền tỷ tỷ".
Lục Tông nhìn cô tẩu hai người lần đầu gặp mặt liền hợp ý, còn thật là vui sướng nói chuyện, trong lòng có chút mất mát.
Vì sao nàng chỉ đối với chính mình, không có nhiệt tình như đời trước?
Lục Tông nắm tay nhỏ thịt thịt của nàng, đi đến bên giường bệnh của Vinh Vương phi.
Thiếu niên thanh lãnh anh tuấn, hướng tới nữ tử mỹ mạo ngồi dựa trên giường kêu: "Mẫu thân."
Vinh Vương phi từ ái mỉm cười.
Nàng nhìn tiểu nữ oa mặc một bộ váy nhỏ màu hồng nhạt, trên cổ đeo khóa trường mệnh, chải búi tóc hoa hồng dễ thương đứng bên cạnh nhi tử. Tiểu nữ oa lớn lên tinh xảo xinh đẹp vô cùng, tạo hình giống như ngọc tuyết.
Vinh Vương phi liếc mắt một cái liền nhận ra đây là khuê nữ của Khương Bách Nghiêu cùng Chu thị.
Cũng không phải vì nguyên nhân gì mới lạ, khuôn mặt nhỏ này cùng Chu thị hồi nhỏ quả thực là cùng một cái khuôn khắc ra tới, cô bé này nhìn lại càng thêm có linh khí, hoạt bát hơn không ít.
Lục Tông nghiêng đầu, lúc nhìn Khương Lệnh Uyển, biểu tình mới hiện ra vẻ ôn hòa. Hắn nhéo nhéo tay nhỏ của nàng, ôn nhu nhắc nhở: "Xán Xán, gọi mẫu thân."
Nga.
Tiểu nữ oa bốn tuổi ngốc nghếch liền như vậy lẳng lặng nhìn Vinh Vương phi, giơ lên tiểu nhục mặt, ngoan ngoãn hô: "Mẫu thân."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro