Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 209

Ngô gia 209
Edit: Diễn Thúii~~

209| phiên tam: Bánh chưng lớn Xán Xán

Sau chuyện này, Lục Tông liền thật sự nghiêm túc chú ý nhiều hơn. Thời điểm hành phòng, hắn mỗi lần đều chịu đựng, chưa từng lại lưu lại tinh dịch bên trong nàng.

Bọn họ còn trẻ, về sau muốn hài tử cũng được, nhưng thê tử chỉ có một người như vậy, hắn không thể trơ mắt nhìn nàng dày vò thân thể chính mình. Hơn nữa nếu bây giờ để nàng sinh hài tử, còn phải chịu nhiều tội a, tiểu thân thể yếu ớt như vậy, đi nhiều vài bước đường liền kêu mệt, bởi vì sợ kim khâu đâm vào tay, liền không muốn làm nữ hồng.

Ít nhất Lục Tông chưa bao giờ thấy nàng làm nữ hồng.
Có đôi khi, hắn cũng muốn mặc xiêm y thê tử tự mình làm cho.

Nhớ một lần ra cửa đánh giặc, có một bộ hạ cười nhạo một người khác, nói hắn là đại nam nhân, bên trên xiêm y còn thêu hoa, người bị cười nhạo nọ là một nam tử tuổi trẻ, mới vừa thành thân không lâu liền tòng quân, tuy nói bị cười nhạo nhưng cũng không tức giận, chỉ cười nói không có biện pháp với vị trong nhà kia.

Thời điểm trở về, Lục Tông bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, sau khi tiểu biệt thắng tân hôn lăn lộn một trận, mới ôm thân thể mềm nhũn của thê tử, mở miệng nói: "Xán Xán, làm cho ta thân tẩm y đi?"

Hắn đối với trình độ may vá của nàng không ôm nhiều hy vọng, nhưng tẩm y mặc ở bên trong xấu đẹp cũng đâu quan hệ, dù sao nàng làm cái gì, hắn liền mặc cái đó.

Khương Lệnh Uyển bị Lục Tông lăn lộn quá sức, eo đều sắp bị tên mãng phu này đụng vỡ, lúc này mềm oặt oa ở trong ngực hắn, chỉ muốn ngủ, nghe yêu cầu của Lục Tông, liền nói: "Tẩm y của chàng đều ở trong ngăn tủ đâu, còn mới làm vài bộ, không thiếu a."

Nhưng những cái đó, đều không phải nàng làm.

Lục Tông hôn hôn mặt nàng, một đại nam nhân, chỉ vì một bộ tẩm y, nhịn không được làm nũng tới: "Xán Xán, tự tay làm cho ta, có được không?"

Hắn muốn.

Khương Lệnh Uyển lúc này mới hiểu ý tứ Lục Tông.

Nàng mở mắt ra nhìn, thấy hắn đôi mắt lượng lượng, biểu tình thoạt nhìn còn có chút trẻ con, mới nói: "Ta nữ hồng thật không dám mang ra khoe, hơn nữa.... ta sợ đau."
Nói, nàng vươn đôi tay ngọc nhỏ dài trắng nõn cho hắn xem.

Lục Tông ánh mắt tối sầm lại, hôn lên ngón tay nàng: "Vậy tạm cho nàng thiếu, về sau lại nói."

Khương Lệnh Uyển gật đầu, tay nhỏ ôm eo hắn: "Ân."

Tuy là thiếu, nhưng trong lòng cũng  không tính toán sẽ trả lại.

Đôi uyên ương chia lìa mấy tháng, vốn chính là đụng vào liền nảy lửa, Lục Tông nhịn không được lại hung hăng lăn lộn nàng vài lần.

Khương Lệnh Uyển khóc lóc xin tha, oán giận nói: "Lục Tông, chàng đủ chưa a."
Tháo hán tử chính là tháo hán tử, hắn bản thân không ngủ, còn không cho nàng ngủ.

Lục Tông mặt mày mỉm cười, đem toàn bộ âm thanh oán giận cùng tiếng khóc nức nở xin tha của nàng nuốt hết vào bụng.

Chưa đủ đâu.

Hắn muốn cho nàng biết, hắn có bao nhiêu nhớ nàng.

Ngày sau, Tiết Tranh thành thân. Gả cho chính tiểu biểu đệ Đường Cử so với nàng ấy còn nhỏ hơn ba tuổi.

Khương Lệnh Uyển cùng phu quân nhà mình tham dự tiệc cưới, nhìn Đường Cử một thân hỉ bào, môi hồng răng trắng, khí chất cùng Tiết Vanh có chút tương tự, dù sao thì.... nhìn như thế nào cũng thấy không xứng với Tiết Tranh.

Chỉ là Tiết Tranh tuổi không còn nhỏ, trưởng bối trong nhà thúc giục vô cùng, nam tử ở tuổi hợp thành thân ở Tấn Thành đối với vị tiểu bá vương Tiết Tranh này đều là kính nhi viễn chi, việc hôn nhân thật sự là có chút khó khăn.

Đường Cử tuy rằng chỉ mới mười sáu, nhưng hắn là thật tâm thích vị biểu tỷ này. Khi còn nhỏ biểu tỷ thường xuyên che chở hắn, về sau, để hắn tới che chở biểu tỷ.

Mặc kệ như thế nào, Tiết Tranh thành thân, Khương Lệnh Uyển so với lúc chính mình xuất giá còn muốn vui vẻ hơn.
Nàng uống đến say không còn biết gì, trực tiếp bị Lục Tông ôm trở về.

Buổi tối, Lục Tông nhìn bộ dáng mèo nhỏ say khướt của nàng, tự mình hầu hạ nàng rửa ráy lên giường, lại thấy vị tiểu tổ tông này ở trong lòng ngực hắn vừa khóc vừa cười nói: "Chỉ có Tranh biểu tỷ, từ nhỏ liền rất tốt với ta, sẽ không ở sau lưng nói ta nói bậy. Ta thích Tranh biểu tỷ, nếu như tỷ ấy là nam nhân, ta khẳng định gả cho tỷ ấy. Hôm nay nhìn tỷ ấy thành thân, ta vui vẻ, ta vui vẻ......"

Nàng tuy rằng sinh ra tôn quý, nhưng người có thể thổ lộ tình cảm bên người, lại ít đến đáng thương.

Lục Tông hôn hôn mặt nàng, cười nói: "May mắn Tiết Tranh không phải nam tử."

Khương Lệnh Uyển nghe xong khanh khách cười không ngừng, ôm Lục Tông bẹp bẹp hôn loạn một hồi, đem Lục Tông chọc đến tâm ý viên mãn.

Nàng ngước đôi mắt hạnh say mông lung, cười tươi như hoa nở: "Ta đây là nam tử thì tốt rồi, cưới Tranh biểu tỷ làm thê tử, chàng làm tiểu thiếp, lớn lên đẹp như vậy, cũng không thể tiện nghi người khác."

Nàng vỗ vỗ hắn mặt, lại cười nhéo vài cái.

Tiểu thiếp liền tiểu thiếp đi, tóm lại cũng xem như có luyến tiếc hắn.
Lục Tông bất đắc dĩ đem người bế lên giường, dụng tâm hầu hạ một phen.

Phu thê hai người, không có bởi vì thành thân lâu rồi, hoặc là không có con nối dõi mà cảm thấy xa cách.
Lục Tông đối với nàng sủng ái, không giảm chỉ càng tăng.

Đến cả Tiết Tranh cùng Đường Cử thành thân không lâu liền hòa li, tuy nói là vì bệnh tình của Đường Cử, nhưng sau khi Đường Cử biết, từng đi hầu phủ muốn vãn hồi Tiết Tranh. Tiết Tranh cũng không có đáp ứng, không biết cùng Đường Cử nói gì đó, làm hắn buông tay.

Không bao lâu, Đường gia song thân lại thay nhi tử an bài một mối hôn sự, mà Tiết Tranh chỉ chuyên tâm luyện võ, không muốn tái giá.

Lục Tông vẫn luôn cho rằng, thê tử từ nhỏ đã không muốn thêu thùa may vá. Thẳng đến có một lần, hắn ở trên người Chu Quý Hành, thấy được hầu bao nàng tự tay thêu.

Chu Quý Hành thích nàng, hắn tự nhiên biết. Chỉ có điều thê tử này của hắn, không tim không phổi, trong lòng khẳng định là không có Chu Quý Hành.

Nhưng hầu bao kia, cũng là chân chân thực thực.

Hắn từ trong tay Chu Quý Hành thắng được hầu bao rồi.

Phu thê chi đạo, không nên tồn ngờ vực, Lục Tông là người thẳng tính, liền đem hầu bao này đưa cho nàng xem.

Khương Lệnh Uyển cực ít khi làm nữ hồng, nhìn hầu bao nhỏ này, liền nhận ra tới là cái nàng đưa cho Chu Quý Hành kia.

Hắn thấy nàng giả vờ ngẩn ngơ, cũng không tiếp tục hỏi, chỉ quấn lấy nàng, tội nghiệp nói: "Xán Xán, tẩm y ta không cần nữa, nàng làm hầu bao cho ta đi."

Lúc này Khương Lệnh Uyển thế nhưng không cự tuyệt.

Nàng tuy rằng không tim không phổi, nhưng tính tình vẫn sáng tỏ, làm không được chuyện trái với lương tâm, cảm thấy chuyện này là nàng thua thiệt Lục Tông, tự nhiên chột dạ muốn bồi thường.

Chỉ là, nàng đáp ứng làm, lại chưa nói muốn lập tức làm.

Lục Tông biết nàng làm việc xưa nay chậm rì rì, cũng không thúc giục. Có một lần biết nàng đang chọn vật liệu, từ trong kho lấy ra một mảnh gấm màu xanh ngọc, trong lòng liền có chút nhảy nhót.

Hai người bọn họ thời gian còn rất nhiều, lúc trước nàng có thể vì Chu Quý Hành làm hầu bao, hiện giờ, hắn có thời gian cả đời, chờ hầu bao này của nàng.

Từ từ tới, hắn không vội.

Khương Lệnh Uyển chưa muốn có hài tử, Lục Tông tuy rằng chiều nàng, lại cũng không thể quản được miệng lưỡi người ngoài.

Thẳng đến lần đó nàng bị Khương Lệnh Huệ làm tức giận đến mất khống chế, ngay tại chỗ tát nàng ta một cái tát.

Sau khi Lục Tông biết, vô cùng nhẫn nại ôn nhu dỗ người.

Khương Lệnh Uyển đã nhận ra, lúc này Lục Tông cái gì đều không nói, chỉ yên lặng vững chãi đứng về phía nàng, nàng trong lòng tự nhiên là cảm động. Thậm chí còn nghĩ.... nếu như có hài tử, cũng không phải không được.

Hắn tốt với nàng như vậy, nàng sinh hài tử cho hắn, cũng coi như là nho nhỏ hồi đáp.
Chờ về sau Lục Tông lại mang binh đánh giặc, nàng cũng không cần một người cô đơn chờ hắn, có thể cùng bánh chưng nhỏ nhà bọn họ cùng nhau chờ.

Lục Tông tự nhiên rất vui mừng, dốc sức cùng nàng nỗ lực.

Có điều trải qua thêm mấy tháng, Khương Lệnh Uyển mỗi lần vẫn đều đặn tới nguyệt sự.

Lục Tông thấy nàng lộ ra thần sắc thất vọng, ôm lấy nàng an ủi một phen. Đến thời điểm thỉnh mạch bình an, Lục Tông mới để đại phu cẩn thận xem một chút.
Không phải là chỉ khám một mình thê tử, Lục Tông tự mình cũng cho đại phu bắt mạch.

Lục Tông thân thể cường tráng, so người bình thường khỏe mạnh rất nhiều, tự nhiên không ngại, chỉ là Khương Lệnh Uyển thân mình, thế nhưng là cái không dễ thụ thai.

Lục Tông biết được, căn dặn đại phu giữ bí mật, không nên nói cho nàng, lại để đại phu ra bài thuốc, hảo hảo giúp thê tử điều dưỡng thân thể. Cứ cho là không dễ thụ thai, nhưng cũng không phải không có chút hy vọng nào.

Ít nhất nhìn nàng có thể vì muốn hài tử mà nỗ lực, Lục Tông trong lòng đã thực vui mừng.

Không lâu sau, Lương Vương phủ Lương thế tử Lục Lễ mở tiệc đầy tháng cho nhi tử, Khương Lệnh Uyển cũng được mời đến, lại cùng Di An Quận chúa đánh vỡ gian tình của Lục Lễ cùng Chu Lâm Lang.
Di An Quận chúa bệnh nặng, không mấy ngày liền hương tiêu ngọc vẫn.

Lúc này làm Khương Lệnh Uyển hận cực kỳ Chu Lâm Lang.

Chuyện này, ngày ấy tuy rằng chỉ có hai người Khương Lệnh Uyển cùng Di An Quận chúa nhìn thấy, nhưng Di An Quận chúa có ba ca ca, mỗi người đều không phải đèn đã cạn dầu, tinh tế điều tra một phen, tự nhiên là cái gì cũng xét ra minh bạch.

Hoắc gia tam huynh đệ này, nể tình cháu ngoại trai tạm không muốn mạng Lục Lễ, chỉ trực tiếp đem hắn hung hăng đánh một trận, đánh đến đang sống sờ sờ mất hơn phân nửa cái mạng, sau đó hạ dược biến thành phế nam nhân, sau đó đem cháu ngoại trai đem về Hoắc gia;

Còn về Chu Lâm Lang, ba người lại không có lưu luyến cái gì tình cảm. Hoắc gia tam huynh đệ nổi tiếng muội khống, đem Chu Lâm Lang bắt được, cho dùng mị dược, ném vào lồng sắt, nhốt cùng một chỗ với mấy thớt chó già đực (*bản gốc thật sự là công cẩu, đừng trách tui:)), ba ngày sau Chu Lâm Lang đã thoi thóp, dư lại một hơi cuối cùng, tam huynh đệ mới đem người ném vào trong giếng cạn ở trạch hoang.

Hồi lâu, thi thể mới bị người của Vệ Quốc Công phủ tìm được.

Khương Dụ tang thê, rất lâu sau vẫn uể oải không phấn chấn nổi.

Khương Lệnh Uyển rốt cuộc vẫn là để ý người ca ca này, trở về an ủi một phen.
Nàng thấy bộ dáng ca ca người không ra người quỷ không ra quỷ, nhịn không được đem chuyện bỉ ổi của Chu Lâm Lang cùng Lục Lễ nói với hắn.

Khương Dụ vừa nghe, hai mắt đỏ đậm, khóe mắt muốn nứt ra nhìn nàng, giữa mày là hàn ý Khương Lệnh Uyển chưa bao giờ gặp qua: "Khương Lệnh Uyển, ngươi rốt cuộc có tim hay không? Lâm Lang cũng đã chết, ngươi vì sao còn muốn nói nàng như vậy. Cho dù.... cho dù nàng có làm chuyện không đúng đi nữa, nhưng ta vẫn yêu nàng."

Lúc này, Khương Lệnh Uyển mới nhận thức được, người ca ca này, đã không phải là ca ca khi còn nhỏ đau nàng thương nàng nữa rồi.

Trong lòng hắn tràn đầy đều là Chu Lâm Lang.

Khương Dụ nói: "Ngươi cho rằng ngươi mỗi lần phạm sai lầm, chơi tiểu tính tình một chút, liền không có việc gì sao? Không phải đều là ỷ vào chúng ta thương ngươi. Xán Xán, ngươi thật sự bị Lục Tông sủng đến thay đổi tính nết rồi, không phải là muội muội ta biết nữa."

Khương Lệnh Uyển không nói tiếp, trong lòng khó chịu lợi hại, chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Lục Tông.

Không có người nào, sẽ vẫn luôn luôn dung túng nàng, người có thương nàng đi nữa, cũng sẽ có một ngày kiên nhẫn tiêu hao hầu như không còn.

Trên đời này, chỉ có một mình Lục Tông, đem tất cả kiên nhẫn của hắn đều cho nàng, không hề giữ lại.

So với thân ca ca càng nhiều hơn.

Khương Lệnh Uyển từ nhỏ đã vô tâm vô phế, người có thể làm nàng thương tâm, cũng chỉ có những người thân cận nhất. Lúc này, một phen lời nói của Khương Dụ, làm một cái không tim không phổi như nàng, ngồi ở trong xe ngựa, khóc suốt một đường.

Nàng nghĩ lại lời ca ca nói, lại nghĩ tới 5 năm này cùng Lục Tông, từng chuyện từng chuyện một.

Nàng muốn gặp Lục Tông.

Chỉ là không nghĩ tới, sẽ bị người của Kỷ Liên Y bắt đi.

Lúc trước Kỷ Liên Y bất quá là làm Khương Lệnh Uyển không thoải mái một chút mà thôi, nàng xác thực còn không đem nàng ta để vào mắt, nhưng Kỷ Liên Y biết, là bởi vì nàng ta làm Khương Lệnh Uyển không vui, Lục Tông mới không nể chút cảm tình ngày xưa, thiết kế hại nàng ta, làm nàng ta mất hết thanh danh, chỉ có thể xa gả.

Nếu Lục Tông đã bảo bối người này như vậy, ta liền đem nàng ta huỷ hoại.

Khương Lệnh Uyển chỉ là nữ tử tay trói gà không chặt, mà Kỷ Liên Y lại tập võ từ nhỏ, võ nghệ không thua nam nhi.
Nàng ta trong tay cầm chủy thủ, một đao lại một đao đem khuôn mặt thanh diễm tuyệt luân này rạch đến máu chảy đầm đìa.

Khương Lệnh Uyển kêu đau, liều mạng giãy giụa.

Kỷ Liên Y là người tính tình cực đoan, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, nói: "Đừng kêu. Cho dù hiện tại Lục Tông tới đây, hắn cũng sẽ không thèm ngươi nữa đâu."

Nàng ta lấy ra mảnh gương đã sớm chuẩn bị tốt, cho nàng xem bộ dáng nàng hiện tại.

Khương Lệnh Uyển một đôi mắt lúc trước đã khóc sưng lên, hiện giờ nhìn chính mình trong gương, nhất thời kinh hãi không thôi.

Kỷ Liên Y nói: "Ngươi nhìn một chút, đã thành bộ dạng ma quỷ này, nếu như ta là ngươi, đã sớm tự mình đi tìm chết."

Đúng vậy a.

Nàng nếu như còn sống, dù sao cũng không sinh được hài tử. Lục Tông bởi vì nàng còn cùng Vinh Vương cãi nhau, ca ca trong lòng cũng cũng chỉ có Chu Lâm Lang, đối với người muội muội này thất vọng tột đỉnh.

Hiện giờ, cả dung mạo đều bị huỷ hoại, vì sao còn muốn lại liên lụy Lục Tông?

Nàng chính là yếu đuối, không muốn đối mặt với cảnh tượng sau này. Liền tính Lục Tông còn muốn nàng, vẫn yêu thương nàng đi nữa, nàng cũng không có khả năng thanh thản tiêu xài sủng ái của hắn giống như trước đây.

Khương Lệnh Uyển búi tóc đã loạn, cây trâm vàng mẫu đơn lung lay rơi xuống.
Nàng nghiêng đầu, nhìn nhánh trâm kia.

Đó là Lục Tông tự mình chọn cho nàng, khi đó nàng còn nghĩ: Tên tháo hán tử này, ánh mắt thế nhưng còn có một lần tốt.

Khương Lệnh Uyển không có nửa điểm do dự, nhặt trâm vàng hung hăng đâm một nhát vào ngực trái.

Rất đau, đau đến mức nàng muốn nhanh một chút chết đi.

Nàng không có gì tốt, chết rồi cũng không quan hệ.
Lục Tông tuổi còn trẻ như vậy, nàng chết rồi, chắc chắn còn có thể tái giá lần nữa đi...

Kỷ Liên Y cũng có chút phát ngốc.

Nàng ta thành thật không nghĩ tới, một nữ tử kiều kiều nhược nhược, tính cách cư nhiên lại quyết liệt như vậy.

Chờ Khương Lệnh Uyển nhắm mắt lại trong nháy mắt, Lục Tông mới tìm được người.

Hắn không thể tin được nhìn thê tử, sau đó mới tiến lên, giống như phát điên chém Kỷ Liên Y vô số đao.

"Loảng xoảng" một tiếng, trường kiếm dính đầy máu tươi rơi xuống, hắn nhấc đôi tay run rẩy đem thê tử ôm vào trong ngực, lại không cách nào dò được hơi thở của nàng.

Thân thể nàng vẫn mềm nhũn ấm áp, nhưng sẽ không bao giờ cười với hắn, làm nũng với hắn nữa.

Một người đang êm đẹp, liền cứ như vậy không còn.

Lục Tông giơ tay vỗ về mặt nàng.
Tuy rằng đã nhận không ra bộ dáng vốn có, nhưng ở trong mắt hắn, lại vẫn luôn là đẹp nhất.

Hắn luôn không hiểu, hắn vì sao chỉ một mực coi trọng nàng, thậm chí cả những hảo bằng hữu cũng từng hỏi qua hắn, đến tột cùng là vì cái gì.

Động tâm chính là động tâm, nào có cái gì vì cái gì?

Hắn có thể không cần hài tử, có thể không cần nàng tự tay làm cho hân cái gì, có thể không so đo nàng có hay không từng thích qua nam nhân khác....

Hắn hết thảy đều không cần.

Nàng nghĩ muốn cái gì, hắn liền cho nàng cái đó, chỉ cần nàng vui vui vẻ vẻ, ngoan ngoãn lưu lại bên cạnh hắn.

Lục Tông cúi đầu, nhìn trâm vàng nàng nắm trong tay.

Hắn hiểu nàng, hiểu nàng có bao nhiêu để ý khuôn mặt này của chính mình.

Lục Tông ôm nàng, lẩm bẩm nói: "Có cái gì quan trọng? Xán Xán, ta ngày thường dạy nàng, nàng đều để đi nơi nào? Nàng thật sự là.... quá không hiểu chuyện."

Hắn rút trâm vàng ra, ở trên mặt chính mình hung hăng rạch hai đường.

Lục Tông đem người ôm trở về nhà, giữ ở Long Ngọc viện, trông coi suốt ba ngày.
Sau đó mới đem thê tử đặt vào bên trong quan tài băng đã chuẩn bị, vẫn chưa hạ táng.

Lục Tông lại đem cô nhi của một tướng lĩnh lúc trước theo hắn vào sinh ra tử nhận nuôi, sửa tên thành Lục Tu.

Lục Tông dẫn Lục Tu tới trước băng quan, nói với tiểu nam hài: "Đây là mẫu thân con."

Lục Tu chỉ mới năm tuổi, nhưng lớn lên thông tuệ hiểu chuyện, không hỏi hắn hai vết thương trên mặt là từ đâu mà đến, chỉ ngoan ngoãn nhận cha, sau đó quỳ xuống, hướng về phía nữ tử nằm trong băng quan gọi một tiếng: "Mẫu thân."

Lục Tông nhìn đôi mắt đóng chặt của thê tử, nói: "Xán Xán, nàng có nhìn thấy không? Nàng đã làm mẫu thân rồi. Về sau.... cũng không thể lại so với Tu nhi còn không hiểu chuyện."

Khương Lệnh Uyển lúc trước đã từng gặp qua Tu nhi một lần, còn cười ngâm ngâm cùng hắn nói: "Tu nhi thật là đáng thương, còn tuổi nhỏ như vậy nhưng đúng là hiểu chuyện. Hôm nay còn mời ta ăn bánh hoa quế đâu. Ta nhịn không được ăn đến hai khối, hôm nay bữa tối phải ăn ít chút mới tốt, bằng không sẽ mập."

Nàng tuy rằng không thích Chu Lâm Lang, nhưng đối với hài tử của Khương Dụ cùng Chu Lâm Lang lại rất yêu thương. Chỉ là tiểu chất nhi này, chung quy vẫn nghe lời mẫu thân hắn, đối với vị cô mẫu nhiệt tình chỉ có hờ hững, thậm chí còn nói lời đả thương người, mắng nàng không thể sinh con.
Tiểu hài tử nơi nào hiểu mấy thứ này, chẳng qua đều là người lớn dạy.

Ngày ấy Khương Lệnh Uyển rất khó chịu, gặp Lục Tu lúc ấy còn gọi là Vệ Tu, mới ở trước mặt hài tử đáng yêu hiểu chuyện này, tìm về một chút trấn an. Một lớn một nhỏ mà như hai đứa nhỏ, chơi thật sự vui vẻ.

Khi đó, Lục Tông thấy bọn họ ở chung vui vẻ, cũng đã nổi lên ý muốn nhận nuôi. Vốn tính toán lại chờ thêm hai năm, liền nói cùng thê tử.

Một tháng sau, người của Vĩnh An hầu phủ Kỷ thị mắc tội mưu nghịch bị bỏ tù, Thừa Huệ Đế nể tình Hoàng hậu, không đuổi tận giết tuyệt, chỉ hạ lệnh đem cả nhà Kỷ gia lưu đày, không ngờ ở trên đường đi lưu đày, bị thổ phỉ giết hại, không một ai sống sót.

Hoàng hậu nghe được tin tức, bệnh nặng một trận, sức khỏe sa sút rất nhiều.

Lục Tông tự mình xin thánh lệnh, để xuống hết thảy quân vụ, Thừa Huệ Đế biết Lục Tông chịu đau tang thê, liền ân chuẩn để hắn hồi phủ tĩnh dưỡng, chờ thêm đoạn thời gian, lại một lần nữa trở về góp sức.

Chỉ có điều từ đó đến mấy năm về sau, Lục Tông cũng không bước ra khỏi Vinh Vương phủ nửa bước.

Mười năm sau, lúc ấy đã là Vinh Vương Lục Tông, chết bệnh.

Vinh Vương phủ Thế tử Lục Tu, tự mình đưa Lục Tông hạ huyệt, cũng đem băng quan của mẫu thân Khương Lệnh Uyển cùng hợp táng.

Thiếu niên vừa qua mười lăm tuổi, trên người đã có phong phạm của phụ thân, trầm ổn nội liễm.

Lục Tu quỳ lạy trước phần mộ song thân xong, mới đứng dậy trở về Vinh Vương phủ.
Cha đem Vinh Vương phủ giao cho hắn, hắn phải gánh vác phần trách nhiệm này.

Chỉ là hắn bỗng nhiên nghĩ tới, chuyện trước khi cha lâm chung ngày ấy  ——

Trước lúc Lục Tông nhắm mắt, Lục Tu vẫn luôn bồi ở bên người cha, thấy người hơi thở chợt tắt, hầu bao vẫn một mực giữ chặt trong tay rơi xuống, dừng trên mặt đất.

Hầu bao mới chỉ thêu được một nửa. Nhưng hắn biết đây là mẫu thân làm. Liền đem bỏ vào bên cạnh cha an táng, chờ mẫu thân đem nửa còn lại thêu cho cha thật tốt.

.
Cái hầu bao lụa màu xanh ngọc đó, là Lục Tông sau khi Khương Lệnh Uyển đi rồi, mới ở trong tủ quần áo của phòng ngủ tìm được.
Phía trên còn dính một vết máu nhỏ.

Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nàng đang thêu hầu bao thì không cẩn thận chọc kim phải đầu ngón tay.

"...... Nha, đau quá, vẫn là để mai lại làm đi."

Đó là hắn từ lúc thê tử đi rồi, lần đầu tiên lộ ra mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro