Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 207

Ngô gia 207
Edit: Diễn Thúii~~

207| phiên tam: Bánh chưng lớn Xán Xán

Khương Lệnh Uyển cùng Lục Tông việc hôn nhân đã định, Chu Quý Hành ở An Vương phủ biết được tin tức này, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

Trước đó vài ngày, tiểu biểu muội còn đưa hắn hầu bao tự tay thêu.
Hiện giờ lại......

Kỳ thật Chu Quý Hành đã sớm muốn đi Vệ Quốc Công phủ cầu hôn, chỉ là ngặt nỗi An Vương phi không thích Chu thị, cả nữ nhi Chu thị cũng không ưa.

An Vương tuy rằng yêu thương cháu ngoại gái, nhưng ông xưa nay sủng thê, đối với ý của An Vương phi, tự nhiên là nói gì nghe nấy. Huống hồ đây là chuyện chung thân đại sự của nhi tử, ông sao có thể đi thương lượng làm bất hòa với An Vương phi.

Chu Quý Hành từ khi hiểu được tình yêu nam nữ, liền một mực nghĩ ngày sau sẽ cưới tiểu biểu muội vào cửa, nhiều năm như vậy, nàng lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, nhưng hắn vẫn luôn là biểu ca thân cận nhất của nàng.

Tuy nói còn có một Tiết Vanh, nhưng tính tình Tiết Vanh, chỉ biết cùng nàng chơi đùa hồ nháo, căn bản không thể bằng được hắn. Cho nên xem như có một tình địch như Tiết Vanh, Chu Quý Hành vẫn là có tự tin đánh bại.

Nhưng mà lúc này, Lục Tông kia lại là ở đâu nhảy ra tới?

Lẽ nào là bởi vì hôm qua Lục Tông đã cứu nàng?

Chu Quý Hành chưa kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng đi Vệ Quốc Công phủ.

Chu Lâm Lang biết được tin tức này, trong lòng thà tình nguyện để nhà ca ca mình có thể cưới được Khương Lệnh Uyển, còn tốt hơn... tốt hơn là Lục Tông cưới nàng ta.

Bởi vì Chu Quý Hành rất thường xuyên tới thăm Khương Lệnh Uyển, cho nên đi vào, liền trực tiếp đi tới sân viện Khương Lệnh Uyển ở.

Khương Lệnh Uyển lúc này đang ở trong viện chơi đá cầu.

Nàng luôn luôn tâm rộng, không hề bị việc hôn nhân mới an bài ảnh hưởng tới, nên chơi liền chơi, nên nghỉ liền nghỉ, cùng thường ngày vẫn giống nhau.
Nhưng Khương Lệnh Uyển cho dù có không thông suốt hơn nữa, cũng có thể nhìn ra hôm nay sắc mặt Chu Quý Hành không vui.

Nàng có chút áy náy, lúc trước nàng không biết Chu Quý Hành đối với nàng có tồn loại tâm tư này, sau đó biết rồi, không những không có ngăn cản, ngược lại còn mượn cảm tình của hắn với chính mình, dùng để chọc tức Chu Lâm Lang.

Nàng biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng lúc này nói cái gì đều đã chậm.

Chu Quý Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì bị nóng mà gò má ửng hồng, chóp mũi nhi xinh đẹp có một tầng mồ hôi tinh mịn, nhìn vừa xinh đẹp lại nghịch ngợm đáng yêu.

Càng nhìn, càng không muốn chắp tay đem người nhường cho người khác.

Khương Lệnh Uyển nói: "Hành biểu ca tìm muội có việc sao?"

Chu Quý Hành sắc mặt đạm nhiên: "Không có việc gì liền không không thể tới tìm muội sao?"

Ách.

Khương Lệnh Uyển có chút nghẹn lời, không quen lắm với ngữ khí như vậy của Chu Quý Hành.

Nàng xoay chuyển tròng mắt, mới nói: "Muội đã đính hôn, sau này sợ là không tốt thường xuyên cùng Hành biểu ca lui tới thân thiết, cho nên ——"

Chu Quý Hành có chút nóng nảy, vội hỏi: "Xán Xán, muội thật sự nguyện ý gả cho Lục Tông?"

Nhiều năm như vậy, hắn sao có thể không hiểu biết tính tình của nàng? Nàng xưa nay kiều khí, chuyện gì cũng thích chậm rì rì, muốn phải vừa ý, không chấp nhận được có nửa điểm không hài lòng. Thế nhưng Lục Tông là võ tướng, tính tình cùng nàng hoàn toàn bất đồng, hai người càng chưa từng chung đụng qua, căn bản là người xa lạ.

Hắn nói: "... Nếu như là bởi vì hôm qua Lục Tông cứu muội một mạng, chuyện này có thể dùng phương thức khác để cảm tạ. Xán Xán, muội không thích Lục Tông, không thể gả cho hắn, ta... ta muốn cưới muội, muội cũng rõ ràng."

Khương Lệnh Uyển ngước mắt, thẳng thắn nói: "Hành biểu ca, nhưng muội không muốn gả cho huynh."

Chu Quý Hành trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, có phần không thể tin hỏi: "Muội nói cái gì? Xán Xán, chẳng lẽ muội thích Tiết Vanh? Không đúng, muội rõ ràng là tặng hầu bao cho ta, muội chẳng lẽ...."

Khương Lệnh Uyển hiểu được chuyện này là nàng gây ra, lại giấu diếm cũng không phải biện pháp, liền chủ động nhận sai: "Muội đưa túi tiền cho huynh cũng không có tầng ý tứ kia, chỉ là đơn thuần muốn chọc tức Chu biểu tỷ. Hành biểu ca, kỳ thật huynh cũng hiểu tính tình muội, nương cũng nói muội như vậy, quá không tim không phổi, dễ dàng làm người khác thất vọng buồn lòng, chuyện này muội thực xin lỗi huynh, huynh mắng muội như thế nào đều được, muội sẽ không cãi lại. Có điều chuyện gả cho Lục Tông, hôm qua nương đã hỏi qua ý muội, là muội tự mình muốn gả."

Mắng nàng?

Hắn nơi nào bỏ được mắng nàng nửa câu?

Chu Quý Hành im lặng không nói chuyện.

Hắn đích xác hiểu tính nàng, nàng tâm địa cứng, nói chuyện thẳng thắn, cự tuyệt chính là cự tuyệt, sẽ không để lại cho người ta nửa phần đường sống. Người như vậy rất dễ không cẩn thận sẽ đắc tội người bên cạnh, nhưng cố tình hắn chính là thích nàng.

Không quan tâm nàng đối xửa với hắn như thế nào, chỉ cần nàng hướng về phía hắn cười một cái, hắn cái gì cũng nghe nàng.

"...... Muội thật sự, thích Lục Tông?"

Khương Lệnh Uyển sợ còn gây thêm chuyện, tự nhiên lựa chọn cắt đứt đến sạch sẽ, cho dù hắn muốn hận nàng đi nữa, cũng đành chịu.

Nàng vội gật đầu.

Đúng vậy, thích.

Chu Quý Hành cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp rời khỏi Vệ Quốc Công phủ.

Nàng đã thích, hắn còn có thể làm như thế nào?

Hắn thần sắc cô đơn vừa đi, Khương Lệnh Uyển tâm tình cũng theo đó hạ xuống.

Bất quá nàng chung quy vẫn thật sự là quá không có lương tâm, khổ sở một buổi trưa, đến tối dùng xong bữa tối, ngủ một giấc, liền lại quên sạch sẽ.

Mãi cho đến ngày xuất giá.

Thành thân cả ngày, Khương Lệnh Uyển cảm thấy cả người đều không chân thật, có chút hốt hoảng, tới buổi tối, đêm động phòng hoa chúc, khăn voan đỏ trên đầu bị người nhấc lên, nàng mới cử động cần cổ cứng ngắc, nhìn nam nhân mặc một bộ hỉ bào màu đỏ rực đứng trước mặt.

Vinh Thế tử Lục Tông.

Không đúng, trước mắt nên gọi là phu quân của nàng.

Nàng cùng Lục Tông không thân, ấn tượng về hắn cũng chỉ dừng lại ở "Tháo hán tử" cùng "Lớn lên dung mạo không tồi". Trước mắt thấy hắn một khuôn mặt tuấn tú hàm chứa ý cười, thế nhưng làm nàng có chút nhìn ngây người —— hóa ra cái tên mặt lạnh này cũng sẽ cười.

Uống rượu hợp cẩn xong, Lục Tông cũng không sốt ruột, ôm nàng trò chuyện trong chốc lát.

Lục Tông ngày thường lãnh đạm ít nói, ngồi ở trước mặt tân thê tử, tìm đề tài cũng có chút cố hết sức.

Khương Lệnh Uyển có phần nhìn không nổi, cùng hắn vốn không thân thiết, lại nghe nói mấy nam nhân nhà võ sức lực dư thừa sẽ đánh lão bà, mới thật cẩn thận dè dặt nói: "...... Chúng ta vẫn nên đi ngủ đi."

Không có đề tài, vẫn là không cần nói.

Lục Tông đôi tay ôm vòng eo thê tử, tròng mắt ôn nhu như nước. Hắn thò lại gần hôn hôn mặt nàng, thấy nàng thoáng giật mình tránh né một chút, nhưng sau đó lại không động, tùy ý hắn hôn.

Dần dần tiến lên, Lục Tông vẫn là am hiểu.

Chỉ là Khương Lệnh lại một chút cũng không có cảm thụ giống Lục Tông, chỉ cảm thấy hai người miệng đối miệng còn chưa đủ, đầu lưỡi cư nhiên còn với vào trong quấn lấy nàng.

Khương Lệnh Uyển khi nào đã có thân mật với ai như vậy, còn ăn nước miếng của đối phương...

Nàng nhăn nhăn mày, quay đầu qua một bên. Không muốn hôn.

Lục Tông tâm tư tỉ mỉ, biết nàng không thoải mái, cũng không cố chấp tiếp tục, giơ tay xoa xoa mặt nàng: "Làm sao vậy?"

Khương Lệnh Uyển gối lên khuỷu tay Lục Tông, lắc lắc đầu. Nàng nhìn mặt hắn, tâm tình thật ra tốt hơn một chút, sau đó mới hỏi: "Chàng sẽ đánh người sao?"

Lục Tông không biết nàng vì sao hỏi cái này, nhưng hắn là võ tướng, ra chiến trường đánh giặc, khẳng định là muốn đánh người.
Hắn gật đầu: "Ân."

Khương Lệnh Uyển lại hỏi: "Vậy chàng... sẽ không đánh ta chứ?"

Lục Tông cười khẽ, thò lại gần hôn hôn mặt nàng, mềm giọng nói: "Nàng nghĩ cái gì vậy? Yên tâm, ta sẽ không động thủ với nàng."

Khương Lệnh Uyển cảm thấy, bộ dáng Lục Tông cười rộ lên, so với lúc không cười càng đẹp mắt. Nàng nhìn trong chốc lát, chỉ cảm thấy Lục Tông so với nàng tưởng tượng còn dễ thân hơn rất nhiều, cũng không có đáng sợ như vậy, nhất thời liền thả lỏng, nói chuyện thanh âm cũng hoạt bát hơn chút: "Vậy được. Tuy nói ta gả cho chàng, nhưng chàng cũng không được khi dễ ta, nếu như chàng dám khi dễ ta, ta ngày mai liền về nhà mẹ đẻ."

Nàng cảm thấy đêm tân hôn nói loại lời này có chút không hiểu chuyện lắm, yếu ớt bổ sung nói: "...... Ta chính là nói một chút mà thôi."

"Ta biết." Lục Tông gật đầu, chỉ cảm thấy nàng tuổi còn nhỏ, giống như tiểu hài tử. Hắn sẽ bao dung nàng.

Hắn ngắm nàng, theo cổ áo đỏ rực hướng vào bên trong, nhìn hai luồng đẫy đà tỏa ra hương thơm ngào ngạt liên miên kia, lúc này mới nhịn không được vùi đầu hôn.

Khương Lệnh Uyển đẩy đẩy đầu hắn, gương mặt nhỏ nóng lên.
Tháo hán tử này, cái gì cũng ăn vậy a.

Lục Tông ngẩng đầu, một chút một chút cắn cắn cánh môi nàng, ách thanh hỏi: "Xán Xán là nhũ danh của nàng?"

"... Ân."

Lục Tông giơ tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo má nàng, cảm thấy khuôn mặt nhỏ này, còn phải nhiều hơn chút thịt nữa mới đẹp.

Hắn ánh mắt tối tăm, bắt được đôi tay nhỏ của nàng, ôn nhu hỏi: "Là chữ nào?"

Khương Lệnh Uyển oa ở trong lòng ngực hắn, ngón tay từng nét từng nét viết nhũ danh của mình vào lòng bàn tay hắn.

Lục Tông tự nhiên đã sớm biết, nhưng hắn chính là muốn cùng nàng nói chuyện nhiều hơn một chút.

Xán Xán, cũng chỉ có nhũ danh này mới xứng với nàng, ngày ấy chiến thắng trở về, nhiều người như vậy, hắn chỉ liếc mắt một cái liền chú ý tới nàng. Tiểu nhân nhi nho nhỏ lung linh, trên người giống như phát ra ánh sáng, làm người ta muốn không chú ý cũng khó.

Hắn ngậm mút môi nàng, thiết nóng chậm rãi muốn chen vào vùng đất thần bí, nhưng dù sao cũng là tay mơ không chút kinh nghiệm, vẫn không tìm được cách đúng, dày vò đến mức thần sắc lạnh nhạt đạm bạc lúc trước cũng hoàn toàn mất hết, chỉ còn lại chật vật, đến cuối cùng, mới thuận thuận lợi lợi đi vào.

Để hắn đều luyến tiếc không muốn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro