Chương 205 | Phiên tam: Bánh chưng lớn Xán Xán.
(Phiên tam 5 chương 205 ~ 209)
Ngô gia 205
Edit: Diễn Thúii~~
•
Kim Kết một thân áo ngắn màu thanh bích của nha hoàn đi vào trong phòng, hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Sơn Trà: "Lục cô nương đã sửa soạn xong chưa?"
Sơn Trà bất đắc dĩ liếc nhìn Kim Kết một cái.
Kim Kết hiểu ý, cong môi cười cười.
Đợi một lát, nghe được âm thanh kiều mềm cô nương ở bên trong bình phong phát ra, hai người lúc này mới đồng thời đi qua.
Tiểu cô nương ngồi ở trước gương, ước chừng mười hai mười ba tuổi, chải lên song bình kế chỉnh tề, trên búi tóc cài trâm bạc nạm bảo thạch màu hồng chế tác hình cánh bướm, vành tai đeo một đôi hoa tai mã não bằng vàng ròng. Khuôn mặt nhỏ phấn nộn trắng nõn, cơ hồ có thể véo ra nước, một đôi mắt to trong trẻo tươi đẹp, linh khí bức người.
Có lẽ là bởi vì tuổi còn nhỏ, hai bên sườn vẫn còn có chút phính nộn, trẻ con đáng yêu.
Nàng nhìn chính mình trong gương, đôi tay ngọc nhẹ nhàng véo má bản thân một cái, nhíu lại mày liễu, buồn rầu nói: "Đều do ca ca mấy ngày nay luôn mua điểm tâm cho ta, nhìn mà xem, lại nhiều thịt hơn rồi."
Vệ Quốc Công phủ Khương Lục cô nương, khuê danh Khương Lệnh Uyển, là bảo bối trên đầu quả tim của Vệ Quốc Công Khương Bách Nghiêu cùng Quốc công phu nhân Chu thị. Mà hiện tại "ca ca" trong miệng Khương Lệnh Uyển nhắc tới chính là Vệ Quốc Công phủ đại công tử Khương Dụ.
Khương Dụ từ nhỏ yêu thương muội muội, huynh muội hai người cảm tình rất tốt.
Sơn Trà lanh lợi luôn biết dỗ ngọt, nói: "Lục cô nương nơi nào nhiều thịt? Nhìn thật vẫn đẹp biết bao nhiêu. Trước đó vài ngày lão thái thái còn trách cứ phu nhân, nói làm sao lại để cô nương gầy như vậy, phải có thịt như lúc còn nhỏ mới đáng yêu."
Lúc còn nhỏ...
Khương Lệnh Uyển chớp chớp mắt, nhưng thật ra nhớ không rõ chính mình khi còn nhỏ trông như thế nào, chỉ là từ trong miệng cha mẹ cùng ca ca, vẫn là có thể nghe ra một chút —— khi còn nhỏ ăn đến béo, là một tiểu bàn nắm châu tròn ngọc sáng.
Nàng thích cái đẹp, nữ tử Đại Chu lại lấy tinh tế yểu điệu làm chuẩn mực, cho dù nàng lớn lên khuôn mặt đẹp ra sao, nếu như béo, cũng là cái xấu.
Từ khi Khương Lệnh Uyển minh bạch đạo lý này, liền không dám giống như khi còn nhỏ, ăn đồ ngọt không biết tiết chế nữa.
Kỳ thật Khương Lệnh Uyển một chút cũng không mập, chỉ là vóc dáng nàng so với những cô nương cùng tuổi thì có hơi thấp bé một chút, có điều cô nương gia dáng người nhỏ xinh, thật ra càng thêm được người ưa thích.
Nàng dung mạo theo Vệ Quốc Công phu nhân Chu thị, Chu thị diễm lệ nổi tiếng Tấn Thành, nữ nhi Khương Lệnh Uyển càng là trò giỏi hơn thầy, tuổi còn nhỏ, nhưng nhóm biểu ca biểu đệ bên người đều chỉ vây quanh nàng.
Cô nương gia có lòng hư vinh là chuyện rất bình thường. Khương Lệnh Uyển tự nhận trừ bỏ tính tình hơi bướng bỉnh một chút, còn lại cũng chưa từng làm qua chuyện gì quá mức.
Nàng thích chơi cùng các biểu ca thì có sao chứ? Vậy mà bởi vì điều này, những tiểu cô nương cùng tuổi khác, đều từng người tự mình kết bè kết đội, cố tình cô lập nàng.
Nàng mới không thèm hiếm lạ.
Khương Lệnh Uyển trang điểm xong, một bên Kim Kết mới đưa tới áo choàng cùng khăn quàng cổ mang lên cho nàng.
Nàng sợ lạnh, Sơn Trà nhanh chóng lại đưa tới một cái lò sưởi tay tinh xảo bằng ngọc, để nàng cầm trong tay.
Hôm nay là hai lăm tháng chạp, ngày đại tướng quân Phùng Hoài Viễn tiếng tăm lừng lẫy Đại Chu chiến thắng trở về, Chu Quý Hành cố ý hẹn nàng đi xem náo nhiệt, còn đã đặt vị trí tốt nhất ở Nhất Phẩm Cư rồi.
Ra tới cửa, Khương Lệnh Uyển liền thấy thiếu niên trẻ tuổi mặc một bộ áo gấm thêu trăng non, trên vai khoác áo choàng tuyết sắc thêu trúc văn đứng bên cạnh xe ngựa.
Khương Lệnh Uyển nhìn thấy người, lập tức ngọt ngào gọi: "Hành biểu ca."
Thiếu niên nghe được thanh âm, hướng tới Khương Lệnh Uyển mỉm cười: "Xán Xán."
Vị nam tử tuổi trẻ tuấn lãng, cao cao nho nhã này, chính nhi tử Chu Quý Hành của cữu cữu Khương Lệnh Uyển - An Vương.
Khương Lệnh Uyển từ nhỏ cùng Chu Quý Hành quan hệ rất tốt, ngoài vị biểu ca này ra, còn có một người chơi cùng rất thân nữa, chính là nhi tử của cô mẫu Khương Lệnh Uyển —— Tiết Vanh.
Chu Quý Hành cùng Tiết Vanh, hai người từ khi còn nhỏ đã đi theo sau tiểu biểu muội Khương Lệnh Uyển này, hồi đó Tiết Vanh thích nghịch ngợm chơi xấu, mà Chu Quý Hành lại là quân tử khiêm tốn điển hình, cho nên mỗi lần đều bị Tiết Vanh chiếm tiện nghi, nhưng hiện tại đã trưởng thành, chơi xấu giả đáng thương cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Rốt cuộc trưởng thành cũng có suy nghĩ của trưởng thành, tình cảm đầu của các tiểu cô nương, luôn thích nam tử nho nhã hơn là nghịch ngợm khóc nháo, Tiết Vanh cũng minh bạch đạo lý này, cho nên mấy ngày nay đều cố gắng học theo bộ dáng thâm trầm.
Mà hôm nay, Tiết Vanh nhưng thật ra không có tới.
Như thế cũng hợp ý Chu Quý Hành, mỗi lần có Tiết Vanh ở đây, luôn thích không xen mồm hắn lúc hắn nói chuyện. Hắn lại không có da mặt dày như Tiết Vanh, mỗi lần như thế chỉ có thể làm ngơ chịu trận.
Chu Quý Hành nhìn tiểu biểu muội bị đông lạnh đến chóp mũi hồng hồng, có chút đau lòng, mới vội vàng đỡ nàng lên xe ngựa.
Khương Lệnh Uyển tươi sáng cười, đôi mắt sáng long lanh: "Cảm ơn Hành biểu ca."
Khương Lệnh Uyển thích ở cùng Chu Quý Hành, hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì luôn được Chu Quý Hành cẩn thận săn sóc.
Mà Khương Lệnh Uyển, nàng tuy rằng tính tình không tốt, sinh đến kiều khí, nhưng miệng nhỏ rất ngọt, chỉ dựa vào cái này cùng khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ đến bức người, vẫn luôn rất nhận người yêu thích.
Khương Lệnh Uyển thật cẩn thận vào xe ngựa, lại phát hiện bên trong đã ngồi một người.
Nàng nhất thời điều chỉnh vẻ mặt tươi cười, khách khách khí khí gọi: "Chu biểu tỷ."
Bên trong xe ngựa, nữ tử mặc một bộ áo choàng trắng lục ngạc mai, chải lên tùy vân kế, sinh đến đoan trang mỹ mạo, tự nhiên hào phóng, chính là thân muội muội Chu Lâm Lang của Chu Quý Hành, cũng là biểu tỷ của Khương Lệnh Uyển.
Chỉ là Khương Lệnh Uyển cùng vị biểu tỷ Chu Lâm Lang này quan hệ vẫn luôn không tốt lắm, Chu Quý Hành bỏ ai cũng không ổn, vẫn một lòng nghĩ biện pháp làm hai người hòa hảo hơn, chỉ là mỗi lần đều không có tác dụng.
Chu Lâm Lang liếc mắt nhìn Khương Lệnh Uyển một cái, mở miệng đáp lại: "Uyển biểu muội."
"...... Ân." Khương Lệnh Uyển gật đầu, trên mặt ý cười không thấy đâu, không hề có nửa phần nhiệt tình vui mừng như vừa rồi nhìn thấy Chu Quý Hành.
Chu Quý Hành thấy tiểu biểu muội cố tình cùng muội muội duy trì khoảng cách, hai người ngồi cách nhau một đoạn xa, cũng có chút bất đắc dĩ.
Hắn nhìn Khương Lệnh Uyển, quan tâm hỏi: "Xán Xán lạnh không? Muốn uống một ly trà nóng hay không?"
Nói xong liền cầm lấy ấm trà trên khay châm trà.
Khương Lệnh Uyển tuy rằng không khát, nhưng vẫn rất lễ phép, không có cự tuyệt hảo ý của Chu Quý Hành, cầm chén thổi thổi cho nguội bớt, mới hướng về phía hắn cười cười, uống một ngụm: "Trà này uống ngon."
Chu Quý Hành nói: "Muội thích thì tốt."
Lần trước hắn châm trà cho tiểu biểu muội, nàng tuy rằng không nói gì, nhưng uống một ngụm liền không uống nữa, hắn liền biết lá trà không hợp khẩu vị của nàng.
Hôm nay trà này chính là dựa theo sở thích của nàng cố ý chuẩn bị.
Bây giờ thấy nàng hài lòng, Chu Quý Hành cũng nhịn không được mỉm cười.
Đối tốt với nàng, giống như là đã dưỡng thành thói quen, không có nguyên nhân gì khác, chính là chỉ vì muốn nhìn nàng cười.
Qua năm, Xán Xán liền mười ba tuổi. Chu Quý Hành trong lòng tính toán, khóe miệng lại nhịn không được cong lên.
Ba người tới Nhất Phẩm Cư, xuống xe ngựa, cùng nhau vào một nhã gian.
Vì thời điểm ra cửa Khương Lệnh Uyển cọ tới cọ lui chuẩn bị, nên đến lúc tới được Nhất Phẩm Cư, hai bên đường đã là đứng kín người xem náo nhiệt, từ trên nhìn xuống chỉ thấy đông nghìn nghịt toàn đầu người màu đen.
Người càng nhiều, Khương Lệnh Uyển càng thêm không cách nào có hứng thú, cũng không muốn nhìn nhiều.
Chờ tới lúc quân đội Phùng đại tướng quân vào thành, nghe âm thanh vô cùng náo nhiệt, Khương Lệnh Uyển mới nhịn không được lại hướng phía dưới ngó một chút.
Phùng Hoài Viễn đội quân uy vũ trang nghiêm, tuy Khương Lệnh Uyển chỉ là tiểu cô nương nuôi dưỡng trong khuê phòng, nhìn cũng thấy có chút nhiệt huyết sôi trào, sinh ra một cỗ sùng bái.
Nàng nghiêng mắt, thấy Chu Lâm Lang nhìn vô cùng chăm chú, có phần kỳ quái, mới theo ánh mắt của nàng ta nhìn qua.
Người mà Chu Lâm Lang nhìn không chớp mắt, là một nam tử ngồi trên lưng ngựa, mặc một thân khôi giáp, khoác áo choàng màu đen tuyền.
Nam tử này nhìn qua tuổi còn rất trẻ, có lẽ vẫn chưa qua nhược quán, khuôn mặt phá lệ tuấn mỹ thanh lãnh, cho dù giờ phút này thân ở bên trong tràng diện ồn ào như vậy, cũng chỉ có vẻ đạm nhiên thong dong, trên mặt không dư thừa một chút biểu tình nào khác.
Khương Lệnh Uyển xem người phần lớn đều xem mặt, lúc này không thể không thừa nhận tướng quân tuổi trẻ này bộ dáng thật sự rất tuấn, hơn nữa khí chất trên người hắn, là loại khí chất chỉ ở nơi quân doanh chiến trường kia mới có thể rèn luyện ra được, những người gọi là danh môn quý công tử trong Tấn Thành, ngày thường chỉ biết vũ văn lộng mặc, nếu lúc này đến đứng ở bên cạnh người kia, chính là kém đến quá xa.
Tuy rằng hơi đen chút, nhưng thoạt nhìn lại càng có mùi vị nam nhân.
Khương Lệnh Uyển tuổi còn nhỏ, không hiểu tình yêu nam nữ, chỉ đơn thuần là thưởng thức vẻ bề ngoài của người ta, nhưng Chu Lâm Lang lại không phải —— nàng ta đã tới tuổi thiếu nữ hoài xuân rồi.
Khương Lệnh Uyển nhìn nhiều hai mắt, nhỏ giọng cảm thán một câu: "Tháo hán tử này, dung mạo thật ra không tồi."
Chu Lâm Lang nghe vậy, trừng mắt nhìn Khương Lệnh Uyển một cái.
Cái gì mà tháo hán tử.
Khương Lệnh Uyển bĩu môi.
Với Khương Lệnh Uyển mà nói, nam tử trong quân doanh, đều là cao lớn thô kệch, tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, không quan tâm lớn lên có anh tuấn bao nhiêu, vẫn chính là một tháo hán tử.
Lục Tông trong đoàn khải hoàn trở về, ngồi trên lưng ngựa, chợt ma xui quỷ khiến nhìn lên trên lầu cao một cái. Hắn thấy bên cạnh cửa sổ đứng một tiểu cô nương, sinh đến dị thường mỹ mạo, chính là đang cùng nam tử bên cạnh nói chuyện, miệng nhỏ cười khanh khách, một bộ dáng rất vui vẻ.
Không biết tại sao, Lục Tông nhịn không được lại nhìn nhiều thêm vài lần.
Phùng Hoài Viễn đã nhận ra cháu ngoại trai thất thần, nhìn lên lầu của Nhất Phẩm Cư, hiện tại có không ít tiểu cô nương xinh đẹp, lại biết cháu ngoại trai tuổi không còn nhỏ, cũng nên thành thân, liền cười trêu ghẹo nói: "Tông Nhi, đã nhìn trúng cô nương nhà ai rồi?"
Trường hợp hôm nay, người có thể đặt bàn ở Nhất Phẩm Cư xem náo nhiệt, gia thế thân phận tự nhiên sẽ không kém.
Lục Tông đôi mắt đen sâu thẳm, trên người có một cổ trầm ổn không hợp với tuổi, chỉ nâng mắt nhìn Phùng Hoài Viễn một cái, lại lắc đầu, không có nhiều thêm một câu.
Phùng Hoài Viễn mỉm cười, cũng không hỏi nhiều.
Mà Chu Lâm Lang trên lầu, cho rằng Lục Tông một phen ngẩng đầu vừa nãy chính là nhìn nàng, nhất thời trong lòng rối loạn, hồi lâu vẫn chưa hồi thần.
Sau khi xem xong, Chu Quý Hành ngồi xuống, nhịn không được khen: "Mấy năm không thấy, ta đều suýt nhận không ra Lục Tông, thật sự là có phong phạm của Phùng tướng quân."
Tuy rằng dung mạo có chút thay đổi, người cũng đen một chút, nhưng Chu Lâm Lang cũng có thể nhận ra tướng quân trẻ tuổi vừa rồi kia chính là Vinh Vương phủ biểu ca Lục Tông, cũng là thân ca ca của Lục Bảo Thiền.
Chu Lâm Lang ngày thường cùng Lục Bảo Thiền quan hệ cũng không tệ lắm, bắt đầu từ sau hôm nay, lại cùng Lục Bảo Thiền qua lại càng thân cận hơn chút.
Khương Lệnh Uyển lại nhận không ra, cười hỏi: "Lục Tông?"
Lục là họ của hoàng gia.
Chu Quý Hành nói: "Ân, Thế tử của Vinh Vương phủ."
Vinh Vương phủ a, khó trách nàng không biết.
Khương Lệnh Uyển cũng biết Vinh Vương phủ tuy là phủ vương gia, nhưng lại không có nửa điểm khí phái giống như những vương phủ khác, chỉ nói đến cữu cữu An Vương của nàng, tuy là không có họ của hoàng gia, mà cũng có địa vị hơn so với Vinh Vương là vương gia hàng thật giá thật nhiều.
Nàng biết Vệ Quốc Công phủ cùng Vinh Vương phủ cũng có chút quan hệ, Vinh Vương phi đã qua đời còn là biểu tỷ của mẫu thân nàng, chỉ là người hai nhà cũng không có nhiều qua lại.
Khương Lệnh Uyển rũ mắt, nghĩ tới tướng quân trẻ tuổi tuấn mỹ vừa rồi kia, một phen tư thế oai hùng này, thật sự là khó được.
Thời điểm Khương Lệnh Uyển trở về phủ, liền đem chuyện hôm nay nói với Chu thị.
Chu thị không thích mẫu thân An Vương phi của Chu Quý Hành, nhưng đối với cháu ngoại trai Chu Quý Hành này thật ra rất vừa ý.
Chu Quý Hành văn nhã có lễ, cùng nữ nhi là thanh mai trúc mã biểu huynh muội, chính là so với nhi tử nhà mình còn đáng tin cậy hơn nhiều, cho nên mỗi lần Chu Quý Hành mang Khương Lệnh Uyển đi ra ngoài chơi, Chu thị cũng không nói thêm gì, chỉ căn dặn nữ nhi ngoan ngoãn một chút, đừng ỷ vào biểu ca thương nàng liền nháo tính tình.
Hiện tại nghe nữ nhi thần thái phi dương kể chuyện, Chu thị bỗng nhiên phát giác, trong nháy mắt, nữ nhi cũng đã trưởng thành.
Trưởng thành, phải nên gả chồng rồi.
Chu thị sửng sốt, nhìn khuê nữ mỹ mạo nhỏ xinh bên cạnh, hỏi: "Xán Xán, con cảm thấy Hành biểu ca của con như thế nào?"
Khương Lệnh Uyển đang nói đến hăng say, vừa nghe lời này của Chu thị, mới đầu không hiểu, liền mở miệng khen ngợi một phen, sau đó mới minh bạch ý tứ Chu thị, vội giải thích nói: "Nương, người nghĩ đi đâu vậy? Hành biểu ca ở trong mắt nữ nhi, cùng ca ca ruột không khác nhau, hơn nữa... hơn nữa nữ nhi không thích mợ cùng Chu biểu tỷ."
Khương Lệnh Uyển nói chuyện luôn thẳng thắn, thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Chu thị cũng không biết là nên vui hay nên là buồn.
Nữ nhi không thích Hành Nhi, âu cũng là chuyện tốt, rốt cuộc nếu như gả đi, Hành Nhi đứa nhỏ này tuy tốt, nhưng bà bà phía trên cùng cô em chồng phía dưới, mỗi người đều không có thiện ý, nữ nhi khẳng định sẽ chịu ủy khuất.
Chỉ là, nữ nhi ngay cả Hành Nhi ưu tú như vậy cũng không vừa ý, vậy ngày sau kêu bà làm sao yên tâm gả nàng cho người khác. Tính tình này của nàmg, chính là chịu không nổi nửa điểm không hài lòng.
·
Qua năm, Khương Lệnh Uyển đã mười ba tuổi.
Hôm nay tất cả nữ quyến của Vệ Quốc Công phủ cùng nhau đi Tương Nguyên tự bái Bồ Tát.
Khương Lệnh Uyển ngồi yên một chỗ không được, liền muốn ra ngoài dạo khắp nơi một chút.
Đi được một đoạn đường, Khương Lệnh Uyển mới cảnh giác, nhìn Kim Kết bên cạnh, nhíu mày nói: "Ta như thế nào luôn cảm thấy, giống như có người đi theo chúng ta?"
Kim Kết cùng Sơn Trà đồng thời nhìn lại phía sau.
Sau núi giả, lộ ra một góc áo gấm.
Sau đó liền thấy một nam tử tuổi trẻ lúng túng bước ra.
Nam tử lớn lên bộ dáng lịch sự văn nhã, trên người một cỗ phong độ trí thức cực nồng đậm, hai tiểu nha hoàn liếc mắt một cái liền nhận ra, lập tức ánh mắt sáng lên, hưng phấn đồng thời hành lễ: "Tạ công tử."
Tạ Trí Thanh khuôn mặt tuấn tú có chút phiếm hồng, trong tay vẫn nắm chặt một hộp nhỏ tinh xảo.
Hắn ngước mắt nhìn Khương Lệnh Uyển nói: "Khương Lục cô nương, ta có thể... cùng nàng nói riêng mấy câu không?"
Khương Lệnh Uyển trong lòng nghi ngờ, có chút kỳ quái nhìn hắn.
Tạ Trí Thanh có một muội muội gọi là Tạ Tinh Tinh, từ nhỏ liền đi theo Chu Lâm Lang một chỗ cùng nàng đối nghịch, rất đáng ghét. Nhưng nàng cũng không phải là người không phân rõ thị phi, cũng biết Tạ Trí Thanh tính tình rất tốt, hơn nữa mỗi lần đều dạy bảo Tạ Tinh Tinh.
Vị Tạ đại tài tử này, còn chính là hồng nhân của Tấn Thành a, thơ văn của hắn lại rất đáng giá.
Khương Lệnh Uyển nghĩ nghĩ, liền để hai nha hoàn đứng chờ ở nơi này, nàng cùng Tạ Trí Thanh đi tới đình hóng gió.
Cứ như vậy, hai nha hoàn vẫn thấy được nàng, mà Tạ Trí Thanh cùng nàng nói chuyện, các nàng lại không thể nghe.
Khương Lệnh Uyển thẳng đến chủ đề, ngẩng đầu hỏi: "Tạ công tử tìm ta có chuyện gì? Là về Tạ cô nương sao?"
Nàng có thể nghĩ đến, cũng chỉ có mình chuyện này.
Tạ Trí Thanh lắc lắc đầu, nhìn khuôn mặt tiểu cô nương trước mặt, vành tai nhịn không được đỏ lên.
Người đọc sách da mặt mỏng, Tạ Trí Thanh càng là như vậy.
Nam tử tuổi như hắn, trong thư viện cùng trường học, một đám đều đã hưởng qua tư vị chuyện đó, cũng có lén lút truyền đọc cái loại tạp thư kia, mà hắn chỉ xem một chút liền cảm thấy xấu hổ.
Tạ Trí Thanh đem tráp nhỏ trong tay đưa qua, ngập ngừng nói: "Khương Lục cô nương, ta lần trước nhìn thấy trâm cài này, liền cảm thấy thực hợp với nàng, nàng xem như thế nào?"
Trâm cài?
Khương Lệnh Uyển càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, đang êm đẹp, hắn đưa nàng trâm cài làm cái gì? Có hàm ý gì sao?
Khương Lệnh Uyển vẻ mặt cảnh giác tiếp nhận tráp, mở ra tới, nhìn cây trâm ngọc lan bên trong.
Nàng đối với trang sức cũng có nghiên cứu, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cây trâm cài này giá trị xa xỉ, chất ngọc cũng là hàng thượng đẳng.
Có điều Tạ Trí Thanh nói sao cũng là đích trưởng tử của Tạ gia, tặng lễ tự nhiên sẽ không quá khó coi.
Khương Lệnh Uyển nhìn nhìn, sau đó giương mắt nhìn Tạ Trí Thanh, nói: "Tạ công tử ánh mắt không tồi, chỉ là... sinh thần của ta đã sớm qua."
Tạ Trí Thanh ngẩn người, sau đó vội vàng giải thích: "Này không phải là lễ vật sinh thần."
Thế thì là cái gì?
Khương Lệnh Uyển nhíu mày, đem tráp nhỏ nhét lại vào trong lòng Tạ Trí Thanh, nghiêm trang nói: "Tạ công tử, ta Khương Lệnh Uyển không phải loại người ham món lợi nhỏ, ta cùng Tạ cô nương xưa nay không hợp, huynh cho dù có đưa ta nhiều trang sức hơn, ta cũng sẽ không cố tình đi lấy lòng Tạ cô nương."
Không phải lễ vật sinh thần, đó chính là muốn thu mua nàng.
Tạ Trí Thanh biết nàng đã hiểu lầm, lúc này mới đỏ mặt, ấp úng nói: "Không phải, chỉ là...... ta, ta thích Khương Lục cô nương, cho nên mới tặng nàng trâm cài."
Thích nàng?
Khương Lệnh Uyển lúc này đã hiểu. Nàng không có nhiều do dự, thẳng thắn nói: "Nhưng ta không thích huynh. Tạ công tử, trâm cài này huynh vẫn là giữ lại đi."
Tạ Trí Thanh ngây ngẩn cả người, không ngờ nàng cư nhiên cự tuyệt quả quyết như thế, không có nửa phần do dự.
Hắn tuy rằng là lần đầu tiên thích một cô nương, nhưng cũng biết nữ tử nếu là cũng có ý, tất nhiên sẽ cùng hắn liếc mắt một cái, sắc mặt thẹn thùng. Nhưng nàng không có.
Nàng lời nói bằng phẳng, hai tròng mắt thanh triệt, không có nửa điểm kiều thái e thẹn của cô nương gia động lòng.
Là... thật sự không thích hắn.
Tạ Trí Thanh có chút thất bại, đỏ mặt gật đầu với Khương Lệnh Uyển một cái, sau đó bước chân chật vật ra khỏi đình hóng gió.
Khương Lệnh Uyển vẻ mặt mê mang. Vẫn cảm thấy chuyện này, có chút không thể hiểu được.
Ở nơi xa, Lục Tông từ lâu đã đứng ở chỗ đó.
Hắn là dẫn muội muội Lục Bảo Thiền tới, không ngờ sẽ nhìn thấy nàng ở chỗ này.
Tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhưng Lục Tông nhĩ lực rất tốt, vừa rồi hai người nói chuyện, tất nhiên là một chữ không xót lọt vào trong tai hắn.
Tiểu cô nương tuổi nhỏ, lại là cái chiêu đào hoa.
Bất quá ——
Lục Tông nghĩ tới vừa rồi nàng không chút do dự liền cự tuyệt, khuôn mặt tuấn tú xưa nay không có biểu tình, thoáng lộ ra một chút nhu hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro