Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 204

Ngô gia 204
Edit: Diễn Thúii~~

Dung Lâm tuy rằng có phần bá đạo cưỡng bách thê tử tiếp thu hắn, nhưng hắn là người thông minh, biết như thế nào nắm chắc tốt chừng mực.

Nam nhân cường thế một chút không phải là chuyện sai, đạo lý này, Dung Lâm lĩnh ngộ được không tính là quá muộn.

Tân hôn hai ngày, Lục Bảo Thiền cũng dần dần có thói quen thân cận cùng hắn.
Đêm nay, buổi tối thời điểm Lục Bảo Thiền rửa mặt chải đầu, ở trong hộp nhỏ, phát hiện một cái hầu bao.

Nàng nhìn kỹ lại, thần sắc có chút hoảng hốt.

Đại Chu nữ tử có tập tục tặng hầu bao cho nam tử mình để ý, nàng vốn không am hiểu chuyện thêu thùa, hầu bao này là nàng cất công tỉ mỉ rất lâu mới may được, xem như là một trong số ít đồ vật tự làm có thể mang ra gặp người.
Tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng được giữ gìn rất tốt, nhìn qua vẫn còn mới tinh.

Đây là hầu bao nàng nguyên bản dự tính muốn đưa cho Khương Dụ.

Lục Bảo Thiền không dám nghĩ tiếp nữa, cảm thấy nàng đã gả làm thê tử người khác, hơn nữa Khương Dụ cũng có vợ có con, nàng không nên tiếp tục lưu lại thứ này.

Nàng tính tình là loại làm không được chuyện trái với lương tâm, đã từng làm chuyện trái với lương tâm, liền mỗi đêm ngủ không yên, hơn nữa báo ứng luôn luôn tới kịp thời. Dù sao nàng một khi làm chuyện xấu gì liền sinh bệnh.

Lục Bảo Thiền nghĩ nghĩ, đem hầu bao cầm lấy, quyết định ngày mai nghĩ biện pháp hủy đi, sau này thanh thản ổn định làm thê tử của Dung Lâm.

Dung Lâm từ tịnh thất ra tới, nhìn thấy nàng thất thần, mới gọi nàng một tiếng.

Lục Bảo Thiền ngây ngốc sửng sốt một chút, chân tay luống cuống bỏ hầu bao vào trong tráp, sau đó đứng dậy nói: "Có chuyện gì sao?"

Dung Lâm hơi mỉm cười: "Không có việc gì, chỉ gọi nàng một tiếng."

"...... Nga." Lục Bảo Thiền có chút chột dạ, trèo lên giường, ở phía sau nam nhân liền lập tức cũng lên theo.

Dung Lâm nhớ tới lần đầu ra trận đại bại, lòng tự trọng nam nhân làm hắn nhịn không được muốn chứng minh chính mình, còn có, cái hầu bao kia.

Dù sao chỉ cần là một nam nhân liền nhịn không nổi.

Hắn thở phì phò hôn vành tai nàng, bất đắc dĩ khẽ cười nói: "Ngày mai là ngày lại mặt, vốn dĩ muốn buông tha nàng......"

Thế còn bây giờ a?

Lục Bảo Thiền còn chưa hỏi ra miệng, Dung Lâm đã bắt đầu động tác.

Ngày kế Lục Bảo Thiền đứng dậy, hai chân cũng không nhịn được phát run.

Nàng trong lòng giận Dung Lâm, dọc đường đi cũng không thèm cùng hắn nói chuyện. Dung Lâm tự biết có lỗi, nắm tay nàng nói: "Là ta nóng nảy, nhưng Bảo Thiền, qua năm nay ta liền 26, hơn nữa tổ phụ tuổi tác cũng lớn, cho nên..."

Nàng đều minh bạch.

Nàng biết Dung lão gia tử trước sau tang hai con trai, sau này một mình đem tôn nhi ốm yếu nuôi lớn, tâm tâm niệm niệm muốn ôm tằng tôn.

Lục Bảo Thiền vốn đang tức giận, chính là vừa nghe lời này, cũng không còn giận nổi nữa, nhỏ giọng: "Ta không trách chàng là được."

Dung Lâm cười, cúi người ở trên mặt nàng hôn một cái: "Vẫn là phu nhân rộng lượng."

Lục Bảo Thiền bị khen cái đuôi đều cong lên.

Ngày thứ ba lại mặt, thời điểm tới Vinh Vương phủ, Lục Bảo Thiền nghe tin tức tẩu tẩu lại mang thai, cười đến vui mừng, so với bản thân mang thai còn vui vẻ hơn.
Dung Lâm nhưng thật ra không biết sự tình, trên đường trở về, mới ôm nàng hỏi hỏi.

Lục Bảo Thiền cùng hắn nói, Dung Lâm cũng mỉm cười: "Đại cữu tử thật đúng là có phúc khí."

Còn không phải sao? Ca ca nàng tính tình xưa nay nhạt nhẽo, đối với muội muội là nàng, cũng cực ít nói qua lời quan tâm gì đó. Hắn luôn là làm được nhiều hơn nói. Nhưng ca ca là người ngoài lạnh trong nóng, kỳ thật so với ai khác đều đau lòng người hơn. Cũng chỉ có ở trước mặt tẩu tẩu, mới có thể toát ra một chút ấm áp.

Thí dụ như lần trước tẩu tẩu làm trò trước mặt ba tiểu chất nhi, cưỡi ở trên người ca ca đánh hắn, nếu không phải là nàng tận mắt nhìn thấy, chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được.

Hai người thật sự là trời đất tạo thành một đôi a.

Sau khi gả cho Dung Lâm, Lục Bảo Thiền cùng Dung lão gia tử ở chung so với tổ tôn ruột còn muốn hòa hợp hơn, Dung lão gia tử cũng có nữ nhi, chỉ là mấy nữ nhi đều không làm người ta bớt lo, còn có một ít thúc bá dòng bên, lúc tới Tĩnh Ninh hầu phủ thấy nàng tuổi trẻ, lại là cháu dâu mới, tự nhiên xem nàng như quả hồng mềm mà nắn bóp.

Nàng tính tình thẳng thắn, ở Vinh Vương phủ luôn được sủng ái, làm không được mấy chuyện lá mặt lá trái, không thích chính là không thích, cũng không muốn khách khí như thế nào.
Cũng may Dung Lâm ở mấy chuyện này là tuyệt đối đứng về phía nàng, chuyện nhọc lòng này đó, qua vài lần liền không còn để nàng gặp qua nữa.

Thành thân một tháng, Lục Bảo Thiền mới từ trong vại mật này bò dậy, đầu óc thanh tỉnh chút, nhớ tới chuyện miếng ngọc bội kia.

Thành thân nửa tháng đầu, Dung Lâm ngày ngày đều bồi nàng, hiện giờ phải bắt đầu vội bận bịu công sự, có điều thời gian ở cạnh nàng vẫn không tính là quá ít. Hắn cùng ca ca giống nhau, không thích xã giao, bận xong chuyện công liền hồi phủ, chưa bao giờ ở bên ngoài trì hoãn.

Lục Bảo Thiền nhớ tới vụ này, trong lòng liền bắt đầu ngứa ngáy, nhịn không được đi tới thư phòng của Dung Lâm.
Thuận đường còn mang theo một ít điểm tâm nước trà.

Dung Lâm không dùng nha hoàn, nữ tử bên người chỉ có một mình nàng. Thấy nàng đưa trà tới, hắn tuy rằng vui mừng, lại cũng minh bạch, ôn nhu hiền thục như vậy, không giống như chuyện bình thường tính tình nàng sẽ làm được.

Dung Lâm trong lòng hiểu rõ, mỉm cười nói: "Nếu như phu nhân nguyện ý giúp vi phu mài mực, hồng tụ thiêm hương, kia cũng có thể xem là một chuyện thanh nhã."

Lục Bảo Thiền trừng mắt nhìn hắn một cái. Nhưng rốt cuộc trong lòng tò mò khó nhịn, mới bĩu môi ngoan ngoãn giúp hắn mài mực.

Dung Lâm nghiêng đầu, nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của thê tử, ánh mắt dọc theo gò má hồng nhuận, đến cần cổ trắng nõn tinh tế, rồi sau đó là một đôi liên miên phập phồng, đẹp không sao tả xiết.

Hắn hầu kiết khô khốc, vội uống một ngụm trà, thấy tay áo nàng dính mực, mới bắt lấy tay nàng, cười nói: "Bẩn rồi."

Lục Bảo Thiền ỉu xìu nói: "Ta chưa từng làm qua chuyện này."

Dung Lâm vô cùng dễ tính: "Không quan hệ, quen một chút liền tốt rồi."

Nghe ngữ khí này, là muốn nàng về sau đều giúp hắn mài mực?

Mặt mũi lớn như vậy?

Lục Bảo Thiền trong lòng không muốn, thẳng thắn nói: "Ta đau tay."

Dung Lâm nắm tay nhỏ của nàng, vuốt ve một phen, sau đó cúi đầu hôn hôn ngón cái nàng, ngước mắt hỏi: "Nơi này?"

"Dung Lâm......"

"Hay là nơi này?"

"...... Nơi này?"

Hắn lần lượt từng cái một, đem mười đầu ngón tay nhỏ nhắn đều hôn một lần, sau đó mới một tay đem người vòng đến trong ngực: "Nói đi, nàng muốn hỏi chuyện gì?"

Lục Bảo Thiền vừa định đẩy hắn ra, vừa nghe lời này, liền sửa động tác, không hề cự tuyệt hắn thân cận.

Nàng ngồi ở trên đùi hắn, nhìn đôi mắt trượng phu: "Chuyện khối ngọc bội, chàng còn chưa có nói cho ta đâu?"

Chẳng trách ngày ấy nàng luôn cảm thấy đã quên mất chuyện gì đó, nguyên lai là chuyện này.

Dung Lâm tì cằm trên trán nàng, mỉm cười: "Lúc ấy nàng còn nhỏ, những việc này tự nhiên nhớ không được. Chuyện là ngày ấy nàng theo nhạc phụ tới đây, ở trong sân vừa đúng lúc gặp ta, sau đó... ta khi đó ốm yếu, nàng nhìn cảm thấy ta đáng thương, liền đem ngọc bội đưa cho ta, để ta đi đổi bạc mua thuốc."

"... Không có khả năng." Lục Bảo Thiền nhíu mày: "Ta như thế nào một chút ấn tượng đều không có?"

Dung Lâm nói: "Đều nói đã qua thật lâu, nàng tự nhiên là nhớ không rõ."
Hắn giơ tay nhéo nhéo má nàng: "Ta còn nhớ rất rõ, ngày ấy nàng mặc một thân váy nhỏ màu hồng đào thêu thược dược, chải hai bím tóc, trên cổ còn đeo một cái khóa trường mệnh bằng bạc."

Lục Bảo Thiền mở to hai mắt.

Nói được chi tiết như vậy, Lục Bảo Thiền thật ra đã có chút tin.

Hơn nữa những chuyện khi còn nhỏ, nàng xác thực đều có chút nhớ không rõ. Mà chuyện này, nàng một chút ấn tượng cũng không có nha.

Chỉ là... hắn đường đường là Hầu gia, không cần thiết phải lấy loại chuyện này ra lừa nàng đi.
Hơn nữa, hắn biết nàng thích thược dược, trong tay còn có ngọc bội của nàng, chuyện này tự nhiên là thật.

Lục Bảo Thiền tin rồi, lại hỏi: "Chỉ bởi vì cái này, chàng... chàng liền muốn cưới ta?"

Dung Lâm ở trên mặt nàng hôn một cái, nói: "Nếu như nói thật, đừng nói là nàng không tin, đến ta cũng không tin, nhưng sau khi nàng lớn lên, ta ở Tương Nguyên tự nhìn thấy nàng một lần, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đó là nàng. Những chuyện ngày xưa, cũng theo đó nhất nhất hiện lên, từ đó về sau mới tâm tâm niệm niệm muốn cưới nàng."

Lục Bảo Thiền bị hắn nói đến gương mặt nóng lên.
Nhưng không thể không nói, duyên phận bậc này, làm nàng đối Dung Lâm lại nhiều hơn mấy phần hảo cảm, nhìn mặt hắn cũng thêm thuận mắt chút. ♡‿♡

Trên đời này, cuối cùng cũng có người đối với nàng tâm tâm niệm niệm, yêu sâu sắc.

Dung Lâm nhìn bộ dáng nàng thẹn thùng, trong mắt dục niệm thâm thúy, không chút do dự đem người ôm lên trên bàn sách.

Lục Bảo Thiền kinh hô, không cẩn thận đánh nghiêng nghiên mực trong tay, lại thấy Dung Lâm đã tới gần, bắt đầu công lược thành trì.

Dung Lâm cũng cảm thấy hai mươi mấy năm đọc sách thánh hiền của mình này đều là công cốc.

Nhưng bọn họ là phu thê, ân ái một chút, lại có gì sai?

Lục Bảo Thiền ôm lấy cổ hắn, khóc reo lên: "Dung Lâm..."

Dung Lâm hôn hôn nàng, khàn giọng nói: "Tổ phụ hy vọng hài nhi của chúng ta sau này có thể là người đọc đủ loại sách thánh hiền, nàng liền chịu ủy khuất một chút, ân?"

Muốn hài tử yêu đọc sách cùng với ở thư phòng làm loại chuyện này, có quan hệ gì?
Nề hà Lục Bảo Thiền cũng không còn sức lực hỏi, trong lòng lại đã sớm đem hắn mắng một trăm tám mươi lần.

Dung Lâm thấy nàng cắn cắn môi dưới, biết được nàng trong lòng lại đang mắng người.

Hắn bật cười.

Kỳ thật mới vừa rồi, hắn lừa nàng.

Khi còn nhỏ nàng là tiểu cô nương cao ngạo được nuông chiều từ bé, nơi nào sẽ hảo tâm đưa hắn ngọc bội để mua thuốc?
Ngày ấy, gặp nhau ở trong viện, nàng một tiểu nữ oa bốn năm tuổi, còn rất có phong phạm giơ tay, lệnh cho hắn leo lên cây thay nàng lấy diều.

Hắn thân thể yếu đuối, lại không có từng leo cây qua, leo được một nửa liền té xuống.

Mà nàng đâu, còn nhỏ tuổi, mới đầu còn ghét bỏ hắn leo quá chậm, thanh âm giòn giòn nói hắn so ra kém xa một đầu ngón tay của ca ca nàng, chờ lúc hắn ngã xuống, càng là bị dọa choáng váng.

Tiểu hài tử bị dọa sợ, phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy.
Nàng cũng vậy, không chút lương tâm chạy mất.

Thời điểm chạy, mới vô ý đem ngọc bội làm rơi.

Dung Lâm nghĩ tới chuyện này, lực đạo lại nặng hơn vài phần. Lục Bảo Thiền rốt cuộc nhịn không được nữa, thanh âm mang theo khóc thút thít mắng: "Dung Lâm, chàng hỗn đản!"

Dung Lâm mỉm cười, không để ý tới, nhưng cuối cùng rốt cuộc vẫn đau lòng nàng, lại ôn nhu một chút. Hắn hôn nước mắt trên khóe mắt nàng, nói vài câu dỗ người.

Thật sự là tiểu hỗn đản, lúc ấy làm hại hắn ngã gãy mất hai cái xương sườn, ở trên giường nằm lâu như vậy, trước mắt còn không cho hắn "hỗn đản" trở về?

"... Được được, tiểu tổ tông của ta, nàng đừng khóc."
Dung Lâm nhìn nàng váy áo lầy lội không thể tả, bật cười đầu hàng, không có cốt khí dỗ dành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro