Chương 138: Chúng ta thuận theo tự nhiên
Khương Lệnh Uyển đặc biệt yêu quý cái mạng nhỏ này của mình, hôm nay nếu như Lục Tông cố gắng cùng nàng nói chuyện, nàng tự nhiên sẽ nghe. Thế nhưng Lục Tông thái độ cứng rắn, ngược lại càng làm khơi lên dục vọng muốn chinh phục con ngựa khỏe này của nàng.
Chỉ là con ngựa này tính tình quả thật hung hãn xa hơn so với dự liệu của nàng.
Vừa leo lên lưng ngựa đã cảm thấy không đúng. Nhưng vào lúc này nàng muốn xuống cũng không kịp nữa rồi. Khương Lệnh Uyển dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, nắm chặt dây cương, thân thể xóc nảy chập trùng lợi hại, hối hận đến ruột đều xanh, chỉ sợ chính mình té xuống. Nàng chỉ mới vừa cùng Lục Tông thành thân, cũng không muốn cứ như vậy mà ngã ngựa chết. Lại nói ngã chết cũng coi như xong, đến thời điểm đó nếu không chết mà phá hủy dung mạo, gãy tay cụt chân, đó mới là đáng sợ.
Giữa thời khắc mấu chốt, Khương Lệnh Uyển còn có thể muốn những thứ này, không thể không khâm phục chính mình còn có lòng suy nghĩ đến dung mạo.
Lục Tông nhìn nàng, chỉ thấy một trận kinh hồn bạt vía, không chút do dự nào, lập tức xoay người lên ngựa. Hắn cưỡi ngựa đuổi tới, chờ thời điểm hai con tuấn mã tới gần nhau một chút, Lục Tông nghiêng thân thể qua, cánh tay dài bao quát, trực tiếp đem người nhấc vào trong ngực của mình.
Nhìn tình cảnh này, Kim Kết, Sơn Trà cùng Đỗ Ngôn đang sốt ruột đứng đợi, rốt cục thở ra một hơi dài. Nhị hoàng tử ở một bên nhìn, cũng hơi xuất thần, trong con ngươi hàm chứa mỉm cười.
Khương Lệnh Uyển thật sự là sợ đến gần chết, vừa cảm giác được khí tức của Lục Tông, liền gắt gao ôm chặt lấy eo hắn. Lục Tông vẫn chưa vội vã đem người buông ra, mà là cứ thế cưỡi ngựa, trực tiếp chạy ra ngoài mã tràng, hướng về phía rừng cây nhỏ chạy đi.
Khương Lệnh Uyển cuộn tròn ở trong ngực hắn, không biết được hắn muốn dẫn mình đi chỗ nào, chỉ là nàng đến cùng vẫn là tiểu cô nương gia, một màn vừa rồi xác thật đem nàng hù sợ. Giờ có hắn ở đây, thật là tốt a...
Nhất thời trong lòng Khương Lệnh Uyển nào còn có cái gì mà giận dỗi? Cả người liền cứ như thế dính tới, ôm muốn bao nhiêu chặt có bấy nhiêu. Bên tai nghe được nhịp tim của Lục Tông có chút nhanh, phù phù phù phù, nghĩ đến tám phần cũng là bị nàng làm sợ đi.
Khương Lệnh Uyển chính là loại vừa hết sẹo liền quên đau, vào lúc này bình an vô sự, liền mơ hồ có chút tự hào – có thể đem Lục Tông sợ đến như vậy, cũng coi như là bản lĩnh của nàng.
Con ngựa chạy rất nhanh, bên tai ngoại trừ tiếng tim đập hữu lực mạnh mẽ của Lục Tông, còn có tiếng gió vù vù thổi. Không biết qua bao lâu, con ngựa mới dần dần chậm lại, cuối cùng giống như chậm rãi đi dạo trên đường. Khương Lệnh Uyển trải qua một hồi, kinh hãi qua đi, mới ngẩng đầu nhìn Lục Tông. Thấy hắn gương mặt tuấn tú lạnh lẽo như băng, trong đôi mắt phảng phất như có một tầng sương bao phủ.
Không thể không nói, Lục Tông bộ dáng như vậy vô cùng dọa người. Nàng tất nhiên là có lỗi, không dám mở miệng trước, do dự một lát, đang muốn nhận sai thì Lục Tông bỗng nhiên dừng lại, ôm nàng xuống ngựa. Tuy rằng hắn đang sinh khí, nhưng động tác lại không có chút nào là thô lỗ.
Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn xung quanh cây cối xanh um, bất tri bất giác, hai người bọn họ đã tiến vào trong rừng cây nhỏ ở bên cạnh mã tràng. Lại nhìn Lục Tông, giờ khắc này mặt mày lạnh tanh đem dây cương ngựa buộc ở trên cây khô, nhìn tư thế, nhất định là đang dự định giáo huấn nàng một phen.
Nàng có chút sợ, ánh mắt sợ hãi nhìn hắn đi về phía mình, lúc hắn đến gần, mới bật thốt lên: "Ta sai rồi..."
Khương Lệnh Uyển là người biết thức thời, nếu là mình thật sự phạm lỗi, thì việc nhận sai một chút cũng không hàm hồ do dự.
Lục Tông xác thực là tức giận, không ngờ nàng lại không hiểu chuyện như vậy. Hiện giờ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không có chút hồng hào, mắt to đen láy cứ như thế nhìn hắn, không giống ngày xưa thân mật yếu ớt, tràn đầy nhát gan oan ức. Hắn nhìn xác thực cảm thấy mềm lòng. Nhưng Lục Tông xưa nay làm việc có nguyên tắc, lưu loát cởi áo choàng trên người xuống, đem trải trên mặt đất: " Ngồi xuống đi."
Khương Lệnh Uyển có chút ảo não, nàng đã ăn nói khép nép như vậy rồi, hắn vẫn còn tức giận.
Nàng thở phì phò ngồi xuống, thấy Lục Tông cũng ngồi xuống. Sau đó Lục Tông duỗi cánh tay một cái, liền kéo nàng về phía hắn như lúc trước. Khương Lệnh Uyển thân thể mất thăng bằng, thẳng tắp ngã xuống trên bắp đùi của hắn. Như vậy tất nhiên là không ổn, lập tức mặt trên mặt nàng ngượng ngùng một trận, đang muốn ngồi thẳng dậy thì sống lưng lại bị bàn tay to lớn của hắn nhấn vững lại.
Nàng mờ mịt không hiểu, nghiêng đầu nhìn sắc mặt Lục Tông, sau một khắc, liền nghe được " Đùng" một tiếng. Ở trong rừng cây đặc biệt yên tĩnh, bởi vậy thanh âm càng rõ ràng vang dội.
Khương Lệnh Uyển có chút bối rối, sau mới cảm giác được trên mông đau đớn. Đến lúc phản ứng lại, nhất thời nước mắt trào lên, trong hai con mắt xương mù mông lung. Oan ức không chịu được.
Hắn đánh nàng.
Lục Tông thấy nàng khóc cũng không ngừng lại, từng cái từng cái vỗ xuống mông nàng, đánh đủ hơn mười vỗ, lúc này mới ngừng tay. Hắn biết nàng từ nhỏ bị người sủng ái, ăn giáo huấn đều không biết ghi nhớ, nếu vào lúc này hắn cái gì cũng không nói liền tha thứ cho nàng, lần tới nhất định sẽ tái phạm. Nàng sinh khí cũng được, nhưng cần giáo huấn thì nhất định phải giáo huấn.
Lục Tông cúi đầu, thấy nàng nằm nhoài trên chân của mình khóc, bả vai cũng run run không ngừng, lúc này mới đem người ôm lên, để nàng ngồi ở trên đùi của hắn. Có điều vào lúc này mông nhỏ của Khương Lệnh Uyển đau dữ dội, ngồi xuống liền đau, nước mắt như đê vỡ ào ào chảy ròng ròng. Lục Tông nhìn lập tức đau lòng, tự trách chính mình ra tay hơi nặng. hắn nghiêng đầu hôn lên mắt của nàng, nói: " Đừng khóc."
Đánh mông nàng không dỗ nàng thì thôi đi, còn không cho nàng khóc. Làm gì có đạo lý nào như vậy?
Lục Tông đau lòng một trận, thấy nàng cả gương mặt đều khóc thành con mèo mướp nhỏ, không nhịn được liền nở nụ cười. Hắn đem người ôm vào lồng ngực, lúc này mới nói: " Tính tình này của nàng, chính là bị chiều hư rồi..."
Khương Lệnh Uyển trong lòng bất mãn hừ hừ: Chiều hư rồi, chàng cũng có trách nhiệm!
" Chuyện này liền như thế quên đi, nếu lại có thêm lần sau, ta liền..."—Lục Tông nói đến đây lại buồn phiền một trận, cũng không biết nếu có lần sau thì mình có thể làm gì bây giờ. Lúc trước thời điểm đi Vệ Quốc Công phủ cầu hôn, hắn đã nói với nhạc phụ, sau này sẽ bao dung nàng, nhìn nàng lớn lên. Nhưng tính tình này của nàng, thích cứng không thích mềm, đang yên đang lành, nàng không nghe lời ngươi, lại muốn ngươi phải cứng rắn chút, mới sẽ ngoan một ít.
Hắn cúi đầu chống đỡ trán của nàng, thấy nàng một đôi mắt to đỏ phừng phừng, bên trong đầy nước, lúc này mới giơ tay lau nước mắt trên mặt nàng, sau đó hôn lên.
Mới vừa rồi còn nháo, sau một khắc liền bắt đầu hôn nàng. Khương Lệnh Uyển muốn sinh khí, không thèm hắn thân mật, nhưng hắn hung hăng lại bá đạo, không cho phép nàng từ chối. Hôn hôn một hồi, tay nàng liền không nhịn được nắm ở cổ hắn, không có cốt khí ngẩng đầu lên nghênh hợp hắn.
Lục Tông hô hấp càng thêm dồn dập, hai tay cũng bắt đầu hạnh kiểm xấu, vuốt ve sống lưng nàng, nhấn đầu của nàng hôn xuống. Luôn cảm thấy như thế vẫn chưa đủ, ban nãy ở mã tràng hắn xác thực bị nàng dọa sợ rồi. Hắn hôn một lúc, liền đem người áp đến dưới thân, thời điểm đang chuẩn bị tiến thêm một bước liền nghe người trong lòng nước mắt uông uông, ủy khuất nói: " Đau..., Lục Tông, ta đau..."
Lục Tông khẽ cười thành tiếng, mổ một hồi lên mắt nàng, nói: " Để ta nhìn xem."
Vị trí này tuy không có ai, nhưng cũng đang là ban ngày ban mặt. Khương Lệnh Uyển cho dù da mặt dày, cũng không thể ở chỗ này cho hắn xem a. Nàng tức giận nâng mặt hắn cắn một cái, ủy khuất nói: " Ta muốn trở về."
Biết nàng thẹn thùng, Lục Tông cũng không miễn cưỡng, chỉ mở miệng nói: " Việc sinh hài tử, chúng ta thuận theo tự nhiên, có được không?"
Khương Lệnh Uyển thoáng sững sờ, không ngờ Lục Tông bỗng nhiên lại nói cái này. Nàng nghe xong, rũ rũ mắt. nàng làm sao không muốn thuận theo tự nhiên? Có điều dù là đời trước, trong lòng nàng không có Lục Tông, vẫn để ý việc bị người khác xem là trò cười. Bây giờ nàng yêu thích Lục Tông, nên càng muốn vì hắn sinh con dưỡng cái. Nàng suy nghĩ một chút, chóp mũi chua xót, nghẹn ngào nói: " Ta lo lắng..."
" Không có gì đáng lo lắng." Lục Tông giơ tay, nâng mặt nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn không biết vì sao nàng lại có áp lực lớn như vậy, nhưng nếu là bởi vậy mà làm cho nàng không được yên lòng, hắn tình nguyện không cần hài tử cũng không sao. Hắn ôn tồn nói với nàng: " Chúng ta còn trẻ, sau ngày rồi sẽ đến lúc nàng sinh con. Xán Xán, nàng tuổi còn nhỏ, nếu sinh con ta cũng không an tâm. Hơn nữa hai năm này ta sẽ thường xuyên ra ngoài, nàng mang theo hài tử, ta làm sao có thể yên lòng."
Khương Lệnh Uyển hấp hấp môi, viền mắt ửng hồng nói: " Nhưng lỡ, vạn nhất ta...ta không sinh được hài tử thì phải làm sao?"
Vinh Vương từ nhỏ đã xem nàng như con gái ruột mà đối xử, nàng không muốn để hắn không có tôn tử ôm. Kỳ thực ngẫm lại, đời trước nàng chỗ nào cũng không tốt, Lục Tông lại một mực coi trọng nàng, đứng trên lập trường của Vinh Vương, cũng khó trách sẽ tức giận. Vinh Vương là người tính tình tốt, vậy mà cũng phải ép buộc Lục Tông cưới vợ bé, có thể thấy được nàng có bao nhiêu gay go. Đời này nàng ích kỷ, giữ lấy Lục Tông không buông tay, vậy nàng đương nhiên cũng nên trả giá gì đó.
Lục Tông một mặt kiên định, nói: " Sẽ không đâu." Khương Lệnh Uyển không lên tiếng, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: "... Coi như nàng thật sự không sinh con được, cũng là trời cao đã định Lục Tông ta số mệnh không thể có con. Hơn nữa chuyện như vậy, làm sao có thể trách một mình nàng, phía ta cũng là có vấn đề. Có điều, Xán Xán, chúng ta kết hôn vẫn chưa tới hai tháng, đừng sớm bận tâm những thứ này như thế, hửm?"
"...Ân." Khương Lệnh Uyển gật đầu, lúc này đem đầu vùi vào trong ngực của hắn. Hắn đã nói đến như vậy rồi, nàng còn có gì để nói. Chuyện như vậy, nàng càng sốt ruột, kết quả lại càng ngược lại. Cũng đã làm khó hắn tối hôm qua bồi tiếp nàng hồ đồ.
Bây giờ Lục Tông cố gắng nói chuyện cùng nàng, trong lòng nàng tự nhiên cũng không có gì sinh khí, phân biệt thị phi tối thiểu nàng vẫn hiểu được. Hai người cùng nhau đứng dậy, Lục Tông giúp nàng sửa sang lại xiêm y lộn xộn, nhìn nàng một khuôn mặt đã khóc đến tèm lem, vừa nhìn liền biết là mới bị người ta bắt nạt. Có điều dáng vẻ này của nàng, càng nhìn lại càng làm hắn muốn mạnh mẽ bắt nạt nàng hơn nữa.
Lục Tông đem dây cương thắt ở trên cây khô mở ra, nhưng hiện tại mông nàng bị đánh đau, không có cách nào cưỡi ngựa. Lục Tông suy nghĩ một chút, sau đó một tay nắm dây cương, thoáng khom lưng nhìn nàng, nói: " Tới đây."
Khương Lệnh Uyển nhất thời sáng sủa nở nụ cười, vèo một tiếng liền nhào tới. Lục Tông cười cười, cõng tức phụ của mình quay lại mã tràng.
Sau khi hồi phủ, thời điểm thay y phục, Khương Lệnh Uyển mới phát hiện hai bánh màn thầu của mình bị đánh cho đỏ phừng phừng, có thể thấy được Lục Tông ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn a. Nàng có chút oan ức, nhưng cũng cảm thấy hôm nay xác thực mình hơi quá đáng, Lục Tông bị tức hỏng rồi. Dù sao hôm nay không phải chỉ là hồ đồ, nàng suýt nữa đã đem cái mạng nhỏ này chơi mất luôn. Khương Lệnh Uyển nhớ đến, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lau thuốc mỡ lên, vết thương đúng là dễ chịu hơn nhiều, chỉ là bây giờ nàng không thể ngồi, chỉ có thể nằm nhoài người trên giường nhỏ nghỉ ngơi.
Đến buổi tối, Lục Tông liền bắt đầu hối hận.
Khương Lệnh Uyển nằm nhoài bên người Lục Tông, vui mừng hừ hừ hẳn vài tiếng, thật là hả giận.!
Đáng đời lắm! Làm nàng bị thương, mấy ngày nay hắn đừng hòng ầm ĩ với nàng. Ngược lại là hắn tự nói, không vội vàng muốn hài tử. Vậy thì không làm.
Buối sáng ngày tiếp theo. Sau khi Lục Tông ra cửa, Khương Lệnh Uyển từ trên giường nhỏ đứng dậy. Nàng nhíu nhíu mày lại, trên mông vẫn còn đau lắm.
Mới sáng sớm, tâm tình Khương Lệnh Uyển vốn không tốt, lại thấy Đào ma ma vội vội vàng vàng đi vào.
Đào ma ma thở không ra hơi nói: " Phu nhân mau đến viện Phan trắc phi xem một chút. Vừa mới nãy Phan trắc phi không cẩn thận té ngã một cái, bây giờ thấy đỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro