Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 137: Đi mã tràng

Edit: Diễn Thúii~~

Tiết trời đã là cuối tháng tư, buổi tối nguyên bản đã không còn quá nóng bức. Có điều sau một phen dằn vặt, Khương Lệnh Uyển hơi nhếch miệng, hơi thở hỗn loạn, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ửng đỏ.

Lục Tông để trần nửa người trên, lộ ra lồng ngực gầy gò rắn chắc. Vào lúc này.... cánh tay cường tráng đang giơ lên, nắm lấy mắt cá chân trắng nõn của nàng, đem thân thể của nàng nhấc cao một chút.

Trong mắt Lục Tông dục vọng còn chưa tiêu tán hết, lại nhìn đôi chân ngọc khéo léo tinh xảo này, tất nhiên là cổ họng hơi động, mâu sắc có chút âm trầm. Mở miệng khẽ gọi:

"...Xán Xán?"

" Đừng nói chuyện." Khương Lệnh Uyển yêu kiều gắt một tiếng, hiện tại phải giơ lên hai chân, tư thế có chút vất vả, còn may là có Lục Tông đỡ nàng.

Nhìn nàng như vậy, Lục Tông thầm than một tiếng, lúc này liền thả chân nàng xuống, nghiêng người tới, lập tức lại phủ kín người nàng...

Sau nửa canh giờ, Khương Lệnh Uyển bị dằn vặt tới đau nhức toàn thân. Nàng ảo não giơ tay lên đập vào ngực hắn. Lại bị Lục Tông dễ dàng bắt được, cầm tay của nàng hướng về bên mép hôn một cái, âm thanh khàn khàn nói: "Chúng ta cùng nhau đi tắm rửa, có được hay không?"

Khương Lệnh Uyển lắc đầu một cái: "Chờ một chút." Không thể nhanh như vậy liền đi tắm a.

Lục Tông mỉm cười bất đắc dĩ, tất nhiên là nghe lời đợi một lúc.

Có lẽ là do quá mệt mỏi, hai người vừa mới lắng xuống, liền thấy người trong lòng đã ngủ thiếp đi. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, lúc này mới ôm nàng đến tịnh thất tắm rửa.

Chờ lúc tắm rửa xong, đệm giường đã được nha hoàn đổi lại sạch sẽ, có điều nơi này vẫn còn lưu lại một luồng không khí ám muội chưa tiêu tan. Lục Tông đem người ôm vào trong lòng, nhìn nàng theo bản năng hướng về trong ngực mình sượt sượt, tất nhiên là càng ôm chặt hơn một chút.

Lục Tông thể lực được, một phen vận động đúng là không có bao nhiêu uể oải, bây giờ cũng không cảm thấy buồn ngủ, chỉ nghiêng người lẳng lặng ngắm nhìn nàng, giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ yên tĩnh của nàng khi ngủ.

Nàng có áp lực, hắn tất nhiên là biết được. Hắn mặc dù có chút chờ đợi, nhưng cũng không muốn nàng tâm tâm niêm niệm đến vậy, thậm chí còn có chút tạo thành bóng ma trong lòng.

Nhìn người trong lòng thân mật tựa vào trong ngực hắn, bỗng nhiên làm hắn nhớ tới nàng khi còn bé một bộ dáng nhỏ đô đô thịt. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cứ như thế tiểu bánh bao thịt kia, lại sẽ trở thành thê tử của mình.

Khóe miệng Lục Tông thoáng uốn cong, cúi xuống hôn một cái lên trán nàng.

Ngày kế Lục Tông không phải xuất môn, tất nhiên là ở lại quý phủ bồi thê tử. Lúc Khương Lệnh Uyển tỉnh lại, liền thấy Lục Tông cứ như thế yên lặng nằm ngủ bên cạnh nàng.

Nàng nghĩ tới hôm qua hai người một phen hàm chiến, lúc này mới theo bản năng sờ sờ bụng của mình, mở to mắt đăm chiêu nhìn nhìn.

Lần này... bên trong sẽ có sao?

Lục Tông mở mắt ra, thấy thê tử nhíu chặt đôi mày, tay nhỏ che ở trên bụng, liền biết nàng đang suy nghĩ gì. Hắn giơ tay, nặn nặn gò má của nàng, âm thanh trầm thấp dễ nghe, nói:" Hôm nay ta mang nàng ra ngoài chơi."

Hôn giả qua đi, hắn luôn thiếu có thời gian ở cùng nàng. Mà nàng cũng vội vàng xử lý sự vụ trong phủ, không có bao nhiêu nhàn hạ.

Khương Lệnh Uyển tuy bây giờ đã thành thân, nhưng bản chất được nuông chiều vẫn là một bộ tính tình tiểu hài tử, vừa nghe muốn xuất môn, tất nhiên là một mặt đầy hưng phấn:" Vậy chúng ta đi chỗ nào?"

Lục Tông nhích đến gần, cằm chống trên đỉnh đầu của nàng, hai người thân mật dán vào cùng một chỗ, nói:" Đi cưỡi ngựa, có được hay không?"

Lục Tông trước giờ vẫn ở trong quân doanh, không cùng những cô nương khác tiếp xúc qua. Coi như hắn muốn dỗ nương tử hài lòng, thủ đoạn cũng chỉ có hạn. Có điều hôm nay nói muốn đi mã tràng, tuy là đánh bậy đánh bạ lại có thể tuyển đúng địa điểm – vừa có thể làm cho đối phương nhìn thấy hắn ở trên lưng ngựa anh tư, lại có thể bồi tiếp nàng cùng nhau cưỡi ngựa.

Quả nhiên Khương Lệnh Uyển nghe xong rất vui mừng, gật đầu như giã tỏi: "Được, muội còn đang lo mấy bộ trang phục cưỡi ngựa không có chỗ dùng đến đấy." Nếu là gác qua sang năm, nàng sẽ lại khó chịu kiểu dáng đã lỗi thời, đến đặt mua mấy bộ kỵ trang mới.

Thấy nàng cười đến con mắt lóng lánh, Lục Tông trong lòng cũng không nhịn được vui vẻ, nói: "Ừm, vậy hiện tại chúng ta liền dậy chuẩn bị một chút."

Đôi tiểu phu thê một đạo đứng dậy, Khương Lệnh Uyển tâm tình tốt, còn cố ý hầu hạ Lục Tông mặc quần áo.

Trong ngày thường mỗi lần đều là Lục Tông thức dậy sớm hơn nàng, coi như nàng có tâm, hắn cũng sẽ bảo nàng ngủ tiếp, không để nàng giúp hắn mặc quần áo. Cho nên nàng dù là thê tử, số lần hầu hạ phu quân mặc quần áo chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tuy là vậy nhưng hôm nay Khương Lệnh Uyển bắt tay vào làm, đúng là tay chân lanh lẹ, động tác vô cùng quen thuộc. Lục Tông mở rộng cánh tay, cúi đầu nhìn nàng thay mình buộc đai lưng, một đôi tay nhỏ tinh tế như ngọc, nhìn thôi cũng làm người ta không nhịn được muốn muốn nắm trong tay thưởng thức.

Đợi hàng vừa thắt xong, hắn liền vươn tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng nắm chặt vòng eo tinh tế, vùi đầu vào cần cổ nàng hít một hơi thật sâu, lưu luyến cảm nhận hương thơm ngọt ngào trên người nàng.

Khương Lệnh Uyển có chút sợ ngứa, lúc này mới giương mắt lườm hắn một cái, kiều kiều sẵng giọng:" Chàng đừng nghịch."

Lục Tông nở nụ cười, nghe lời thu tay lại.

Phiền phiền nhiễu nhiễu dùng hết đồ ăn sáng, mãi đến giờ Thìn, hai người mới chuẩn bị xuất môn.

Khương Lệnh Uyển thay đổi một thân trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, kỵ trang bó sát người gọn gàng, càng phác họa rõ ràng hơn thân thể nữ tử linh lung uyển chuyển. Nàng cúi đầu nhìn hai trái mật đào căng phồng trước ngực một chút, tâm trạng còn rất thỏa mãn – nơi này rốt cục không còn tiếp tục là hai bánh bao nhỏ khô quắt khiến người ta bận tâm lúc trước.

Lục Tông đã sớm chuẩn bị xong ở ngoài, vốn đã quen thuộc nàng cử chỉ chậm rì rì, cũng không hối thúc nàng. Chờ thấy thê tử đổi xong xiêm y bước ra, mới giương mắt đến xem.

Khương Lệnh Uyển cũng không thèm mắc cỡ. Thấy Lục Tông đang nhìn mình, liền mở rộng cánh tay quay một vòng, âm sắc giòn giòn hỏi:" Thế nào?"

Nàng dáng dấp phát triển, vẻ ngoài thủy thủy nộn nộn, nửa điểm đều không giống như đã gả làm vợ người ta.

Trang phục Đại Chu xuân hạ đa số đều là áo thêu mỏng cùng nhu quần, còn có thêm áo khoác lay động. Trang phục cưỡi ngựa này so với quần áo thường ngày tính ra còn có chút bảo thủ, nhìn nhiều hơn mấy phần anh khí, nhưng hôm nay mặc ở trên người nàng, lại không giống như vậy.

Kỵ trang màu đỏ tôn lên màu da trắng nõn, cả người nhiều hơn mấy phần đẹp đẽ, chủ yếu nhất là vóc người này quá tốt, đôi bồng đào trên ngực phát triển đến có chút nhanh, thêm nữa kỵ trang này vốn bó sát người, làm cho trước ngực càng có vẻ căng phồng khó giấu.

Lục Tông đột nhiên có chút hối hận, nếu hôm nay ở mã tràng có cả những người khác, dáng vẻ này của nàng chẳng phải sẽ bị người khác nhìn sao?

Lục Tông trầm mặc nhíu nhíu mày.

Khương Lệnh Uyển thích nghe lời tán dương, bên người Kim Kết cùng Sơn Trà là rành rẽ nhất. Có điều, nàng thay đổi một thân hóa trang mới, chỉ cần mở miệng tán thưởng, nàng mới hài lòng, chỉ là... thật sự chưa bao giờ gặp người không có nhãn lực. Mà cố tình, Lục Tông này chính là một tên không có nhãn lực, cũng không thèm khen nàng.

Thấy hắn cau mày, Khương Lệnh Uyển nhất thời có chút bất mãn. Một bên Kim Kết cùng Sơn Trà nhìn tình hình, vội vàng cứu vãn, Sơn Trà nhanh miệng nói: "Phu nhân mặc kỵ trang này rất đẹp, nhìn qua cả người đều hoạt bát hẳn lên."

Từ lúc sau khi kết hôn, Khương Lệnh Uyển liền hết sức thu hồi tính tình ngày xưa hoạt bát, ham mê trang phục đẹp đẽ. Mặc vào phần nhiều đều hướng về phương diện đoan trang, thành thục nhã nhặn, dù sao mỗi tiếng nói cử động của nàng đều là đại biểu cho toàn bộ Vinh vương phủ.

Kim Kết cũng gật đầu phụ họa:" Đúng vậy, đúng vậy, màu sắc cũng cực kỳ thích hợp."

Sơn Trà tuy rằng theo thói quen nịnh nọt nói tốt, nhưng ánh mắt của Kim Kết thì vẫn còn tin được... Khương Lệnh Uyển thấy Lục Tông vẫn không có nửa điểm ý tứ muốn khen nàng, liền ngầm hạ mắt nhíu mày, oán hắn ánh mắt qua loa.

Khương Lệnh Uyển khoác thêm bên ngoài một cái áo choàng mỏng thêu hoa mẫu đơn, sau khi lên xe ngực, vẫn không thèm mở mắt nhìn Lục Tông một lần nào.

Lục Tông hậu tri hậu giác, mãi lúc này mới cảm giác được nàng hình như không vui, liền xích tới ngồi bên cạnh, nắm lấy tay nàng, ấm giọng hỏi: "Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"

Nam nhân đến cùng vẫn là tâm thô, không biết nghe lời đoán ý. Khương Lệnh Uyển vốn cảm thấy Lục Tông vẫn tính là tỉ mỉ, nhưng hôm nay nhìn, có vẻ là nàng đã đánh giá quá cao rồi. Nàng duỗi duỗi quai hàm, có chút không muốn nói chuyện cùng hắn.

Nàng không để ý đến hắn. Lục Tông cánh tay dài duỗi ra một cái, lại như xách gà con nhấc nàng lên, kéo vào lòng mình. Nàng động động mấy lần, hắn lại càng ôm chặt, đôi cánh tay liền như thế nằm ngang ở trước ngực nàng, đè ép hai nơi kia. Rõ ràng không xuất bao nhiêu lực, lại làm cho nàng không cách nào tránh thoát, đây chính là thể lực nam nữ cách biệt a.

Nàng động mấy lần, đột nhiên cảm giác được bên tai hô hấp ồ ồ lên, lại cảm thụ dưới mông cộm đến cái vật kia giương oai diễu võ, lập tức khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên: " Không biết xấu hổ."

Lục Tông đúng là nghe quen thuộc, nàng mắng người, tổng cộng cũng chỉ có vài câu như thế. Hơn nữa lúc mắng người một bộ dáng nũng nịu nhuyễn ngọc, căn bản không có cách nào để người ta tức giận.

Hắn ở gò má nàng thơm một cái, tự nhiên không ngu đến mức đem nàng thả ra, chỉ ôn nhu nói:" Đừng di chuyển, nếu không.... Nếu không ta..."

Khương Lệnh Uyển sững sờ, thầm nghĩ: Nếu không cái gì? Trên xe ngựa hắn còn có thể làm xằng bậy hay sao?

Có điều nàng cũng không dám động loạn. Chỉ là nàng bất động như thế cũng không thấy Lục Tông yên tĩnh xuống, cứng rắn, cộm đến hoảng. Nàng thân thể mềm nhũn, tựa ở trong ngực của hắn, tùy ý hắn lẳng lặng ôm. Vào lúc này Lục Tông cũng rất thành thật, chỉ ôm nàng, không hề làm gì khác.

Rất nhanh đã đến mã tràng.

Lục Tông ôm thê tử xuống xe ngựa, nhìn quanh mã tràng thấy không có người nào khác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đối với cưỡi ngựa, Khương Lệnh Uyển không giống với những cô nương yểu điệu khuê các bình thường, xưa nay vẫn rất lạc quan. Lục Tông thấy nàng tràn đầy phấn khởi muốn thử con liệt mã chưa được thuần phục, lập tức phản đối, chỉ cho phép nàng cưỡi ngựa mẹ dịu ngoan hắn đã sớm chọn tốt.

Khương Lệnh Uyển hôm nay vốn đã đối với hắn có bất mãn, vào lúc này thấy hắn dáng vẻ y như cha đến quản nàng, lập tức nhíu mày, bỏ lại một câu:" Ta càng muốn.", sau đó liền bận bịu muốn đi dắt con ngựa khỏe kia.

Lục Tông lạnh mặt, quay lại nói với người giữ ngựa ở mã tràng:" Đem con ngựa này dắt trở lại."

Khương Lệnh Uyển không ngờ hắn không thèm nể mặt nàng như vậy, tức tới mức giậm chân. Nhưng người giữ ngựa biết vị Vinh Thế tử này thường xuyên đến mã tràng, đối với tính tình của hắn cũng có chút hiểu biết, tất nhiên là bé ngoan đem cái con ngựa khỏe kia dắt trở về.

Lục Tông thấy nàng không cao hứng, cũng hiểu được thái độ bản thân có hơi cứng rắn, âm thanh mềm xuống mấy phần: "Xán Xán, ta..."

Khương Lệnh Uyển không để ý đến hắn, trực tiếp vươn mình lên lưng ngựa, cưỡi con ngựa mẹ rong ruổi trên sân. Lục Tông thấy nàng cưỡi ngựa thành thạo, có chút yên lòng. Đang muốn cưỡi lên ngựa của mình đi theo nàng, lại không ngờ hôm nay nhị hoàng tử cũng tới.

Nhị hoàng tử Lục Cảnh, toàn thân mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu tuyết trắng, cùng với Lục Tông mặc kỵ trang màu đen đứng cùng một chỗ, nghiễm nhiên là hai nam nhân không cùng loại hình.

Lục Tông hành lễ xong, nhị hoàng tử lúc này mới nhìn dáng người nhỏ nhắn lung linh trên lưng ngựa trong sân, lại nhìn về phía Lục Tông, cười dài nói: "Vinh Thế tử tân hôn bận bịu, vừa rảnh rỗi liền mang theo kiều thê ra ngoài chơi đùa, đúng thật là hăng hái."

Lục Tông vóc dáng so với nhị hoàng tử thì cao hơn một chút. Đáp lời:" Điện hạ cũng thật có hứng thú."

Trong ngày thường nhị hoàng tử thường bồi tiếp Thái tử đi thao trường tìm Lục Tông, ba người cũng nhiều lần cùng tỉ thí. Lúc đó mỗi lần đều là vị nhị hoàng tử tài hoa văn nhược này xếp chót đáy, chưa từng có ngoại lệ. Lục Tông là người luyện võ từ nhỏ, tự nhiên có thể nhìn ra nhị hoàng tử có ý định giấu tài. Có điều nếu là cùng Thái tử tỉ thí, việc giấu dốt kia tất nhiên cũng là hợp tình hợp lý.

Vào lúc này Lục Tông không có tâm tư nói chuyện cùng nhị hoàng, nhưng nhị hoàng tử lại có ý muốn cùng Lục Tông trò chuyện: "Hiếm có khi chúng ta gặp mặt, bổn cung có chút vấn đề muốn cùng Vinh Thế tử lãnh giáo một chút, không biết Vinh Thế tử có thể chỉ giáo hay không?"

Đối phương dù sao cũng là hoàng tử, dù hiện tại Lục Tông không rảnh, nhưng cũng không thể một tiếng liền cự tuyệt. Hắn gật đầu, rồi mới hướng Đỗ Ngôn dặn dò: "Trông coi phu nhân thật kỹ."

Đỗ Ngôn tuân lệnh, vội nói: "Thế tử gia yên tâm."

Nhị hoàng tử mỉm cười: "Vinh Thế tử xem ra thật là che chở thê tử."

Vào lúc này Lục Tông có chút không ưa hắn, nghe xong lời này cũng không có biểu thị gì. Nhị hoàng tử hiểu được người này tính khí trầm mặc ít lời, chỉ cười ôn hòa cùng Lục Tông một đường vào phòng uống trà nói chuyện.

Nhị hoàng tử biết, vị Vinh Thế tử này, xưa nay luôn đứng ở bên của Thái tử. Một người đặc biệt như vậy, nếu không thể biến thành của mình, thật là đáng tiếc. Chỉ tiếc Vinh Thế tử này quá khó chơi, đối với ai cũng lãnh lãnh đạm đạm, thật là làm hắn không có chỗ nào để xuống tay, mà bây giờ, cuối cùng cũng coi như có chút giống người – chí ít là rất đau lòng thê tử.

Nghĩ đến vị Vinh Thế tử phu nhân yểu điệu rực rỡ kia, nhị hoàng tử cũng không thể không cảm thán trong lòng: "Một mỹ nhân như thế, chẳng trách Lục Tông sẽ xem là bảo bối."

Hai người vừa ngồi xuống được chốc lát, cũng chưa nói được mấy câu đã thấy Đỗ Ngôn vội vội vàng vàng đi vào. Đỗ Ngôn ở bên tai Lục Tông nói một chút, liền thấy Lục Tông nhất thời đổi sắc mặt, lập tức đứng lên hướng về nhị hoàng tử hành lễ, nói: "Điện hạ, thần thất lễ." Nói xong liền vô cùng lo lắng chạy ra ngoài.

Nhị hoàng tử mang tâm trạng nghi ngờ, cũng khởi thân đi theo ra ngoài.

Lục Tông đi tới bên ngoài, liền thấy trên sân cưỡi ngựa, thê tử của hắn chính là đang cưỡi trên con liệt mã chưa thần phục kia, hiện tại mất khống chế, con ngựa xóc nảy, gần như muốn đem người trên lưng ném xuống. Lục Tông nhìn một màn này, chân mày nhíu chặt, trái tim cũng đã muốn theo cổ họng nhảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro