Chương 5: Thân hãm quỷ cảnh
Chương 5: Thân hãm quỷ cảnh
Editor: Tử Mẫn – wattpad: tuanh0906
"À, đó là vì bổn vương... lúc đầu quá... quá tức giận... nên mới quên lấy ra... Khụ, có điều cái vảy này quả thực là được tìm thấy trong phòng Linh Tiêu. Người trong Long cung của ta đều có thể làm chứng. Tiểu tử, ta không tới Tây Lâm sơn của ngươi hỏi lý do, ta chỉ cần tìm con gái mình về." Đông Hải Long Vương đột nhiên nhẹ giọng, nháo một trận xong, phẫn nộ cũng giảm không ít.
Chính là bởi vì lúc trước nhìn thấy cái này trong phòng con gái, hắn mới cho rằng Băng Kỳ đã trộm mất con gái bảo bối xinh đẹp như hoa nhà mình. Sau khi tìm tới cửa, lại thấy Băng Kỳ hoàn toàn không thừa nhận, nghĩ là Băng Kỳ dám làm không dám nhận, nên mới tức giận như vậy. Bởi vì quá tức giận... cho nên mới quên lấy vật chứng ra sớm hơn...
Băng Kỳ giận đến nỗi muốn nhào lên bóp chết ông ta: "Người ta đều nói Đông Hải Long Vương không chỉ cố chấp nóng tính, trí nhớ còn rất tệ. Hôm nay bổn tọa coi như đã được lĩnh giáo."
Long Vương bị Băng Kỳ trào phúng lại nổi cáu, đập bàn muốn phát hỏa.
"Xem ra sự việc có không ít hiểu lầm, các ngươi định cứ cãi nhau tiếp sao?" Kim Hưu nhàn rỗi đứng xem, 'rắc' một tiếng bẻ gãy viên đá quý nạm ở góc bàn bên cạnh, bỏ vào trong miệng nhai rùm rụm, nhân tiện tốt bụng mở miệng ngắt lời.
Băng Kỳ đen mặt, đau lòng nói: "Kim Nhi, viên đá mắt hổ ngàn năm đó, mấy ngày trước ta tốn rất nhiều công sức mới tạo ra đấy."
"Thảo nào, hương vị không tồi." Kim Hưu vừa mút ngón tay, vừa vui vẻ gật đầu, sau đó dùng đôi mắt xinh đẹp dò quét khắp nơi. Băng Kỳ thích tất cả những thứ hoa lệ nên thường tạo ra rất nhiều đồ đạc tinh xảo bằng vàng bạc châu báu để trang trí nhà mình.
Thật đúng là có lợi cho người không biết khách khí như nàng.
Đông Hải Long Vương nhìn Băng Kỳ đen mặt, tâm tình tốt lên. Rốt cuộc bình tĩnh lại, đồng ý giải quyết tử tế chuyện này với Băng Kỳ.
Cuối cùng, sau một cuộc thảo luận nảy lửa, Kim Hưu thay Băng Kỳ hứa với Đông Hải Long Vương trong vòng năm ngày sẽ tìm con gái trả lại cho ông ta. Còn Long Vương phải lấy bảo bối Long phách tiên lộ của Long cung làm tạ lễ* cho nàng.
*quà cảm ơn.
"Tại sao người thì bắt ta tìm, mà nhận tạ lễ lại là ngươi?" Băng Kỳ cắn răng trừng mắt nhìn Kim Hưu, khóe miệng run rẩy.
"Bởi vì cho dù không có tạ lễ, vì sự trong sạch của ngươi thì ngươi cũng phải tìm. Còn tạ lễ, tiện thể nên ta đòi." Kim Hưu đúng lý hợp tình nói.
Băng Kỳ nghẹn một hơi, khóc không được mà cười cũng không xong.
"Tại sao bổn vương phải đưa tạ lễ cho ngươi?" Long Vương trừng mắt. Thật ra ông ta muốn nói là 'chuyện giữa lão tử và tên tiểu tử thúi này, liên quan gì đến nha đầu nhà ngươi?'
"Bởi vì nếu ngươi không đưa, bổn tọa sẽ ở giữa gây rối." Kim Hưu đáp càng đúng lý hợp tình hơn.
Long Vương thật sự muốn phun một mồi lửa đốt cháy Tây Lâm sơn của Băng Kỳ và Bắc Hoa sơn của Kim Hưu.
Ai bảo hắn dám làm không dám nhận bắt cóc con gái bảo bối của ta, hừ.
Ai bảo nàng ta không biết xấu hổ lừa cướp bảo bối của Long cung, hừ.
*****
Bên này, giữa một mớ hỗn độn, Băng Kỳ Tiên tôn và Đông Hải Long Vương cuối cùng cũng đạt thành hiệp nghị, kết thúc vở hài kịch kéo dài mấy ngày ở Tây Lâm sơn. Đến khi Kim Hưu cảm thấy mỹ mãn, định ra cửa gọi Phỉ Thúy và Đào Ngột vào chào hỏi thì bỗng phát hiện hai tên đồ đệ đáng lẽ đang phải chờ ở trong sân đều không thấy đâu.
"Chắc là chúng đi dạo xung quanh đây, đợi lát nữa gặp cũng không sao. Hai chúng ta cũng lâu rồi không nói chuyện, vừa hay đỡ bị bọn họ quấy rầy, chỉ có chúng ta ở cùng nhau..." Tiễn Đông Hải Long Vương xong, Băng Kỳ xoay người nhìn thấy Kim Hưu mặt đầy hàn khí, sau khi nghe nói hai đồ đệ của nàng không nghe lời chạy loạn, hắn nhướng mày một cách mê người, ưu nhã ôm eo Kim Hưu đi vào trong phòng.
Kim Hưu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, mặt đầy sương lạnh, nói: "Ta mà tìm được hai tên nhãi không nghe lời này, phải đánh cho một trận trước."
Băng Kỳ thích thu thập tất cả các loại bảo bối cổ quái quý giá hiếm có, bởi vậy trên núi Tây Lâm có không ít bảo bối. Cho nên cũng dẫn tới nhiều kẻ thèm muốn. Vì các bảo bối yêu thích, ngoài lớp bảo vệ thông thường Băng Kỳ còn tự tay bố trí nhiều cạm bẫy và một số trận pháp lợi hại trên núi. Mà Phỉ Thúy và Ngọc Bạch căn bản không quen thuộc Tây Lâm sơn, với sức mạnh hiện tại của bọn họ, một khi không cẩn thận rơi vào bẫy hoặc đụng phải trận pháp, sẽ khó tránh khỏi việc không chết thì cũng bị lột da.
Hai tên nhãi thiếu đòn này, không biết nói với nàng một tiếng mà đã tự ý chạy lung tung. Thật là đáng giận.
Trong lòng Kim Hưu vừa bực vừa cáu, không hiểu sao thấy rất phẫn nộ, nàng xách váy siết chặt tay vội vã lao đi tìm người.
"Thật là đau lòng, khó khăn lắm mới tới chỗ ta một chuyến, vậy mà lại chỉ lo lắng cho hai đồ đệ... Kim Nhi, ngươi như vậy sẽ khiến Băng ca ca ghen tỵ đấy." Băng Kỳ đã quen với việc Kim Hưu thay đổi sắc mặt, thấy nàng mặt đầy lửa giận, hắn uể oải cười, lẩm bẩm như thể oán giận, lại còn dùng đôi mắt đào hoa mê người lia một ánh mắt quyến rũ về phía Kim Hưu.
Kim Hưu đột nhiên vứt cái tay đang đặt trên eo mình ra, hung hăng dẫm cho hắn một cái, nhún chân hóa thành một vệt ánh sáng bay ra ngoài.
"Ca ca cái đầu ngươi. Kỳ lân chết tiệt, mau tìm đồ đệ cho ta. Nếu bọn họ xảy ra chuyện ở Tây Lâm sơn của ngươi thì ngươi cũng đừng mong gặp lại đám bảo bối của mình."
Băng Kỳ nhảy lên vì đau, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn bóng dáng nàng, lắc đầu: "Vẫn là cái tính khí bão táp thay đổi bất thường đó. Nếu không phải biết rõ ngươi luôn lo lắng bảo vệ quá mức với 'người mình', ta sẽ thật sự cho rằng hai tên nhóc đó là mệnh căn tử* của ngươi đấy."
Mệnh căn tử......
*mạng sống.
Trước mắt đột nhiên hiện ra cảnh tượng hoa bỉ ngạn đỏ thẫm như máu, Băng Kỳ sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt lóe lên sự phức tạp cùng một tiếng thở dài.
Sao hắn lại quên mất, người mà nàng từng nói "hắn là mạng của ta", đã hoàn toàn biến mất.
Bản thân nàng không nhớ, nhưng bọn hắn... đều bị buộc phải nhớ.
*****
Đào Ngột một thân hắc y, như một cái bóng trốn trong màn đêm, cơ thể tự do tiêu sái lơ lửng giữa không trung. Hắn vừa chậm chạp đi dạo trên ngọn cây, vừa tham lam hút chướng khí từ một ngôi nhà cách đó không xa bay tới.
Chỉ cần là nơi có con người thì sẽ có chướng khí hắc ám. Bởi vì là con người, nên đều sẽ có cảm xúc tiêu cực, dù đó chỉ là một chút ích kỷ hoặc một chút ác niệm.
Ngay cả những người giờ đã trở thành đệ tử của tiên nhân, dốc lòng tu luyện, cũng không ngoại lệ.
"Buổi tập hôm nay lại thua bởi Đại Xuyên, thậm chí sư phụ cũng khen hắn thiên tư thông minh. Tức quá. Hắn chỉ là một kẻ bình dân ti tiện, dựa vào cái gì mà so với con cháu thế gia như ta. Ta...... Còn lâu ta mới ghen ghét hắn. Chẳng qua là hắn may mắn thôi......"
"Vậy mà lại phân ta và tên yêu quái lợn thấp kém kia ở chung một phòng, thật kinh tởm. Hy vọng hắn không vượt qua được thiên kiếp, vậy thì ta sẽ được giải thoát......"
"Thật là mong mau chóng tu luyện thành tiên, trở thành thần tiên coi rẻ chúng sinh. Tốt nhất là có thể một mạch thăng chức, trở thành người có địa vị cao trong chúng thần tiên thậm chí là Thiên đế...... Như vậy tam giới này sẽ là ta duy ngã độc tôn."
......
Tham lam hút chướng khí do những cảm xúc như ghen ghét, không cam lòng, tham lam, xấu xa ngưng tụ thành, lắng nghe lời thì thầm từ góc âm u nhất trong lòng những người này truyền ra, Đào Ngột chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh trong cơ thể đang dần lớn lên, khiến thể xác và tinh thần hắn đều thoải mái, thần thanh khí sảng, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
Đúng rồi. Oán nhiều một chút. Hận nhiều một chút. Tham hơn một chút. Vì đó đều là đồ ăn yêu thích của hắn.
Đào Ngột híp mắt, khóe miệng cong lên, vẻ mặt sung sướng, say sưa hấp thu đám chướng khí tà ác đó, bất tri bất giác hắn đã tới gần ngôi nhà đó.
Giờ phút này hắn quá sung sướng, cũng quá thả lỏng nên hoàn toàn không chú ý tới việc khi hắn sắp đến gần, trong bụi cây cách đó không xa, lóe lên một luồng ánh sáng xanh mờ nhạt.
Vẻ mặt Đào Ngột mê mang, đứng khoanh tay, bước đi trên không. Không ngờ, ngay khi mũi chân hắn vừa chạm vào ánh sáng xanh chiếu xuyên qua tán cây, bỗng có tiếng khóc vô cùng bi thương vang lên bên tai.
"Sao chàng có thể bỏ ta mà đi? Sao chàng có thể phản bội ta... vứt bỏ ta như thế...... Chàng hãy quay lại đi mà... Ta sẽ ở đây chờ chàng... Ta sẽ không đi đâu hết...... sẽ không đi đâu cả...... chỉ chờ chàng trở về......"
Tiếng khóc thê lương của cô gái mang theo sự tuyệt vọng, nghẹn ngào, giọng nói run rẩy, nàng nức nở khóc không thể kiềm chế, tựa như một bài ca đau thương nhất, một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim người nghe.
Đào Ngột bất ngờ trừng mắt quay đầu lại, bỗng phát hiện cảnh tượng xung quanh xoay tròn rất nhanh như một cơn lốc.
Hắn cả kinh, năm ngón tay co lại theo bản năng, biến ra móng vuốt, đồng thời dùng đôi mắt sắc bén như đao quan sát bốn phía, cả người tràn ngập sự cảnh giác.
Chuyện quái quỷ gì đây?
Đào Ngột biết có gì đó không ổn. Nhưng tình huống trước mắt khiến hắn không đoán được chuyện gì đang xảy ra, nên không khỏi có chút sợ hãi, toàn thân toát ra sự cảnh giác và sát khí rất mạnh, đồng thời chăm chú theo dõi thay đổi xung quanh, đề phòng nguy hiểm bất ngờ.
Cơn lốc xoáy màu đen cuồn cuộn quay quanh Đào Ngột, mang theo cuồng phong dữ dội, khiến y phục của hắn bay lên phấn phật. Mái tóc luôn rối tung tùy ý bắt đầu tung bay khắp nơi, như ma loạn vũ.
Ai ngờ, cơn lốc xoáy lại đột ngột dừng lại, sau đó cảnh tượng xung quanh nhanh chóng trở nên rõ ràng như cũ.
Gương mặt tuấn mỹ yêu mị của Đào Ngột trầm xuống, quét mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó hắn nhận ra khung cảnh vừa rồi trong nháy mắt đã hoàn toàn thay đổi thành một khung cảnh xa lạ.
Nơi này, âm u kỳ lạ, lạnh lẽo đáng sợ. Những tiếng kêu rên thảm thiết, than khóc bi thương và những tiếng thét gào đau đớn trộn lẫn vào nhau, đi kèm với khung cảnh u ám đó, là mùi máu thối rữa tanh tưởi cực kỳ nồng nặc.
Nhưng ở một nơi rất mơ hồ ngay trước mặt hắn, lại xuất hiện một vườn hoa lê trắng kỳ lạ đang nở rộ như tuyết sáng rực thuần khiết.
Mà trong cơn mưa trắng như tuyết đó, lờ mờ truyền tới một tiếng kêu ngạc nhiên vui vẻ.
"Nơi này sao lại có một vườn hoa lê tuyết lớn như vậy? Thật là đẹp." Trong giọng nói thánh thót êm tai của cô gái, chứa đầy sự bất ngờ và hạnh phúc, còn có cảm giác như cố nín khóc mà cười.
Đào Ngột sửng sốt, sát ý tràn ngập trong lòng không hiểu sao tức khắc biến mất.
Giọng nói này...... Không phải là giọng nói của người vừa mới khóc sao? Sao bây giờ...... lại nghe quen như vậy? Còn nữa, vì sao chỉ cần nghe thấy giọng nói này, trong đầu hắn sẽ tự động xuất hiện hình ảnh một cô gái không rõ mặt đang vỗ tay hoan hô, xoay người nhảy múa, như một chú bướm đang vỗ cánh?
Đào Ngột hoảng sợ, hắn biết bản thân đã rơi vào một loại mê hồn trận. Nhưng khi nhìn thấy biển tuyết trắng trước mắt, kỳ lạ là không hiểu sao trong lòng hắn lại chấn động không thôi. Như thể...... trong đó có một thứ gì đó như ma quỷ, mê hoặc tâm trí hắn.
Đào Ngột biết phải nhanh chóng tìm cách phá trận, nhưng hai chân lại cứ vô thức đi về phía biển hoa trắng kia.
Giờ phút này hắn hoàn toàn không thể giải thích nổi, rõ ràng cảnh tượng đó vô cùng xa lạ, nhưng cảm giác quen thuộc khó tả này rốt cuộc từ đâu mà đến. Trong lòng Đào Ngột càng thêm kinh hãi, song cũng bắt đầu cảm thấy tò mò đối với cảnh tượng bên trong biển hoa.
Cô gái ở trong đó...... là ai? Nơi này là nơi nào?
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếp theo sẽ có nhiều yếu tố phát triển tình cảm hơn, mấy chương trước có thể nói là bước đệm hoàn chỉnh ~ Lăn lộn cầu rải hoa ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro